Đêm dài đằng đẵng.
Trong căn phòng sang trọng và xa hoa, Lữ Trấn Sơn đang ngôi trêи sô pha, thưởng thức tách trà ấm nóng, chốc chốc lại lật xem tập tài liệu trêи tay.
Lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, kính cẩn nói: “ngài Lữ, Vạn Kim Long mong được gặp ngài”
.
Hàng lông mày của Lữ Trấn Sơn khẽ nhíu lại rồi giãn ra, cười nói: “Cho hắn ta vào.”
Một lúc sau, Vạn Kim Long chống cây gậy đi vào, xuất hiện giữa căn phòng, nghiêng người kính cẩn chào: “ngài Lữ.”
Lữ Trấn Sơn cười một cái, ra hiệu cho Vạn Kim Long ngồi xuống rồi nói: “Trà vừa mới pha xong, uống thử xem.”
Vạn Kim Long cũng không khách sáo, cầm tách trà trêи tay, nhấp một ngụm liên tấm tắc khen: “Trà ngon, hương thơm nhẹ nhàng phảng phất, đúng là đặc sản Vân Tiêm Vân Biên có khác.”
“Ô? ngài Vạn cũng tìm hiểu về Vân Tiêm ư2?”
Lữ Trấn Sơn cười hỏi một câu.
“Ha ha, không giấu gì ngài Lữ, mấy năm trước tôi có đến Vân Biên tĩnh dưỡng một thời gian, cũng chính là trà Vân Tiêm này hợp với khẩu vị của tôi.”
Vạn Kim Long đáp nhưng không nhắc quá nhiều về chuyện cũ mà chỉ dừng lại ở đó.
Lữ Trấn Sơn nhìn Vạn Kim Long, trong đầu hiện lên những suy nghĩ sâu xa, sau đó liền hỏi thêm: ‘Việc đã giải quyết xong chưa?”
Vạn Kim Long gật đầu: “Tất cả đã được giải quyết ổn thỏa, xin Lữ gia yên tâm.”
Vừa nói Vạn Kim Long vừa lấy ra một vài bức ảnh từ trong người đưa cho Lữ Trấn Sơn.
Lữ Trấn Sơn cầm lấy, nhìn một hôi rồi chau mày, giọng nói trâm xuống: “Tại sao lại có cháy?”
Nét mặt Vạn Kim Long có chút day dứt: “ngài Lữ, đây là sơ suất của tôi.
Mấy tên thuộc hạ làm việc quá sốc nổi.
Vì tránh để lại manh mối nên bọn họ đã tạo ra một đám cháy lớn, tất cả những người này đều đã bị chết trong đám cháy đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Lữ Trấn Sơn lóe lên một tia sát khí khiến người ta rùng mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt lão già Vạn Kim Long đang giả lả hồi lâu, song mới bật cười lớn tiếng: “Ha ha, đốt hay lắm, rất dứt khoát, giờ thì chết vô đối chứng rồi.”
Mấy chữ cuối của câu này dường như mang theo hàm ý nghi vấn trong đó.
Vạn Kim Long không phải nghe không ra điều này nhưng lão ta lại cố ý giả vờ như không biết, chắp tay cười nói: “Cảm ơn ngài đã khen.”
Hừ! Trong đầu Lữ Trấn Sơn hừ lạnh một tiếng,