Màn sân khấu được kéo ra, MC giới thiệu chương trình, tuyển thủ đầu tiền lên sân khấy, rất nhanh, tiếng đàn thánh thót vang lên cả nhà hát.
Tô Niên Niên không xốc nổi giống như lần trước, ngược lại tâm thái cực kỳ bình tĩnh, còn âm ử hát theo tiết tấu của người biểu diễn.
Nhìn qua màn sân khấu, có thể nhìn thấy Cố Tử Thần và Cố Lí ở phía dưới khán đài.
Hai người ngồi ở chỗ ngồi VIP tốt nhất, áo vest kiểu giống nhau, đẹp trai như nhau, giống như cảnh tượng bổ mắt vậy.
Cảm giác đó hết sức tinh tế.
Tô Niên Niên vô thức lướt qua tên xấu xa Cố Lí đó, mà là chuyên tâm quan sát Cố Tử Thần .
Cô đứng ở đây, Cố Tử Thần dù cho thế nào cũng không nhìn thấy cô, cho nên ánh mắt Tô Niên Niên không cần kiêng nể gì cả.
Người con trai cao to tuấn tú, đôi mắt tinh anh, xuất sắc đó, là bạn trai của cô.
Tô Niên Niên nhìn quá nhập tâm, còn khẽ cười lên, khiến MC và nhân viên ở bên cạnh chẳng hiểu ra làm sao.
Tô Niên Niên lần này rút thăm vào số sáu, số năm vừa xuống sân khấu là cô đã chầm chậm bước lên sân khấu trong tiếng giới thiệu của MC.
Khán giả phía dưới hơi có chút buồn ngủ mơ màng, âm nhạc thi đấu nghe nhiều khó tránh chán ngán, đến mấy bị giám khảo cũng với bộ dạng không có tinh thần.
Nhưng khi Tô Niên Niên bước lên, nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc váy đỏ đó, Tô Niên Niên xách vạt váy, thướt tha bước lên, tóc để xõa ra sau lưng, ngũ quan sắc sảo, dưới ánh đèn làn da trắng ngần như càng nổi bật hơn.
Còn khiến người ta chăm chú nhất đó là, nụ cười khẽ nở trên môi cô toát lên khí chất tự tin, điềm tĩnh.
Đến Cố Tử Thần không thể không thừa nhận, Tô Niên Niên đứng trên sân khấu lúc này, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt so với vẻ đáng yêu tinh nghịch lúc bình thường.
Dường như, cuối cùng cô cũng tìm được nơi thuộc về mình.
Cô là vua đứng trên sân khấu.
Khán đài xôn xao lên nhưng rất nhanh lại trở lại im lặng.
Tô Niên Niên khom lưng cúi chào khán giả, ngồi xuống trước đàn, nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, dường như đang nói: lại gặp nhau rồi.
Luôn nghĩ rằng, đàn piano đối với cô mà nói là một sự tồn tại đau khổ, mỗi lần biểu diễn, giống như lại một lần nữa trải qua cơn ác mộng vậy.
Còn bây giờ những đau khổ đó đã biến mất, cô nhìn chiếc đàn, giống như rất nhiều năm gặp lại bạn cũ vậy.
Tiếng đàn du dương vang lên, giống như nước chảy liên tục không ngừng, đến đoạn điệp khúc êm dịu gần như là vây quanh tai của mỗi người, khiến người ta không kiềm được mà nổi da gà!
Cố Tử Thần dường như cảm nhận được gì đó, nhập tâm nhìn Tô Niên Niên trên sân khấu.
Cố Lí ở bên cạnh khẽ cười, mang theo chút chế giễu: “ Yêu trong mộng của Franz-Liszt, dù sao cũng hợp với trái tim thiếu nữ của cô ấy.”
Giang Mộ ở sau cánh gà, trong mắt ánh lên chút vui mừng nhẹ nhõm.
Trong tiếng đàn của Tô Niên Niên đã không còn đau khổ, mà là tràn đầy tình yêu và hạnh phúc.
Bài hát này rất hợp với cô lúc này, Tô Niên Niên đem tình yêu, tình cảm sâu xa dai dẳng của bài hát biểu hiện hết sức tinh tế.
Các giám khảo đều đổi một góc độ khác để xem, kỹ thuật cơ bản của Tô Niên Niên rất chắc chắn, thành thạo càng không có gì để bắt bẻ, đã vượt xa trình độ của học sinh cao trung bình thường.
Bài hát lên đến cao trào, trở nên sôi nổi ngân nga, Tô Niên Niên một tay đánh đàn, một tay đánh hòa âm, ngón tay như nhảy nhót trên phím đàn.
Các giám giảo gật đầu lia lịa, trên bảng điểm cho cô điểm số cao.
Điệp khúc càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ nhàng, trong tiếng nhạc mơ hồ như trong mơ, Tô Niên Niên kết thúc bài hát.
Cả nhà hát yên lặng, yên lặng đến nỗi một chiếc kim cũng có thể làm náo động.