Tô Niên Niên cong môi: “ Thế vẫn là cùng nhau xem.....”
“ Nghĩ cái gì thế.......” Cố Tử Thần nheo mày, khó khăn nhớ lại hồi ức, “ hồi đó anh đang đọc thuộc bảng tuần hoàn hóa học, cô ta ngồi bên cạnh anh không nghe được bao lâu khóc náo loạn lên rồi đi.”
Tô Niên Niên tò mò nhìn cậu hỏi: “ Khóc gì chứ? Bọn anh hồi đó bao nhiêu tuổi?”
Cố Tử Thần : “ Tiểu học lớp bốn.”
Tô Niên Niên quả thật muốn nôn ra máu, cô đến phương trình tiểu học lớp bốn còn không tính lưu loát, cậu đã bắt đầu đọc thuộc bảng tuần hoàn hóa học rồi!
Đổi thành cô cô cũng khóc!
“ May là hồi nhỏ em chưa gặp anh, nếu không cũng bị anh dọa chết rồi, anh đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết........” Tô Niên Niên lẩm bẩm nói.
“ Em là đồ con lợn.” Cố Tử Thần lắc lắc đầu, quyết định không so đo với cô nữa.
“ Tiểu Niên Niên, vừa nãy đánh đàn rất hay, chỉ có điều cô lại không đệm đàn cho tôi chứ?” Tiếng cười trêu chọc của Cố Lí vang lên, đứng bên cạnh Tô Niên Niên .
Tô Niên Niên trợn mắt nhìn anh ta: “ Tại sao phải đệm đàn cho anh chứ, đến 100 tệ anh cũng không cho tôi!”
Vừa xù lông lên thì điện thoại cô dingdong một tiếng, Tô Niên Niên tò mò cầm lên xem, bên trên có một dòng tin nhắn báo: số thẻ của bạn XX nhận được số tiền vừa chuyển đến XX tệ.
Tô Niên Niên nuốt nước bọt, từng số 0 đếm, hai mắt sáng bừng lên.
Thánh Ala, sáu số 0! Đối với cô bây giờ mà nói đó là một khoản tiền kếch xù.
“ Tôi có thể cho cô rất nhiều của 100 tệ.” Cố Lí nháy nháy mắt với cô, bị ánh mắt sắc lẹm của Cố Tử Thần liếc nhìn, lại chầm chậm chuyển đi chỗ khác.
Tô Niên Niên ôm điện thoại cười ngờ ngệch: “ Đúng thế, nhiều tiền quá...........”
Quả nhiên là lợn thần tài mà, Cố Tử Thần nhăn trán, định kéo Tô Niên Niên rời đi.
Còn chưa đi được hai bước, Cố Lí đột nhiên nói: “ Tử Thần, chịu khó chăm sóc Niên Niên, nhớ đưa đón cô ấy đi học, làm một người bạn trai tốt.”
Cố Tử Thần nheo mày nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “ Anh, anh hiểu nhiều quá đấy.” Cậu không cảm thấy Cố Lí là kiểu đàn ông ấm áp gì đó, nếu không cũng không để chị Thanh Nhã phải chờ anh ta nhiều năm như thế.
Cố Lí nhún nhún vai, cười cười.
Tô Niên Niên sung sướng, đếm mấy con số đó một lần nữa, cười hì hì chào hỏi Đường Dư với mấy người, rời bữa tiệc ra về.
Trên đường, Tô Niên Niên với tâm trạng phấn khích, bật bài hát tẩy não của Âu Dương San San mà hoa chân múa tay hát cùng.
Cố Tử Thần : “ Em thật hết thuốc chữa, chúng ta vẫn nên nghe một đoạn nghe tiếng Anh nhé.”
“ Không cần!” Tô Niên Niên hét lên.
Ngón tay thon dài còn chưa chạm vào nút ấn, Cố Tử Thần đã phát hiện có gì đó không đúng qua gương chiếu hậu.
Phía sau xe Porsche của cậu, có hai chiếc xe theo sau, từ khi cậu ra khỏi nhà họ Doãn là đã theo sau rồi.
Cố Tử Thần nheo mày, không đổi sang nghe tiếng Anh nữa, mà là vòng theo hướng quen thuộc.
Trong bài hát tiết tấu nhanh đó , cậu liên tiếp vòng vèo qua bốn con đường, đến con đường thứ năm, cậu liếc nhìn qua gương chiếu hậu, hai chiếc xe đó vẫ ncòn.
Bốn góc ngoặt cậu vừa đi qua vừa đúng một hình tròn, cho nên người ở phía sau không thể thuận đường, mà là có ý đi theo!
Cố Tử Thần tỉnh bơ, chỉ điềm nhiên nói với Tô Niên Niên “ ngồi vững vào”, đạp chân ga, chiếc xe lao như bay!
Tô Niên Niên trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Cả đoạn đường phóng như điện chớp, cuối cùng cũng cắt đuôi được hai chiếc xe đằng sau.
Về đến nhà, ngoài cổng nhà họ Trần dừng lại hai chiếc xe cảnh sát, Tô Niên Niên ngạc nhiên, hỏi: “ Cố Tử Thần , có phải anh vượt quá tốc độ không? Cảnh sát đến tìm chúng ta phạt tiền à?”