“ Niên Niên~” Diệp Tinh Vũ giống như một con sói nhỏ vui mừng nhảy cẫng lên, hai tay dang rộng muốn ôm chầm lấy Tô Niên Niên .
Còn chưa chạy được đến chỗ Tô Niên Niên , thì đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm hại -- ---
“ A a a ! đừng ngăn em mà! Anh, buông em ra!” Diệp Tinh Vũ ra sức vùng vẫy chân tay, nhưng nam sinh đằng sau rõ ràng sức mạnh hơn cậu nhiều, nhẹ nhàng đẩy cậu sang một bên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Tô Niên Niên đột nhiên khựng lại, nhìn Cố Tử Thần đi đến nửa đường, không biết nên nói gì mới được.
Trần Nguyên ở đằng sau cười gian sảo, vỗ vỗ vai Diệp Tinh Vũ, biểu cảm “ còn trẻ nên non lắm”.
“ Ngày mai thi rồi, hôm nay chúng ta đi ăn một bữa thật ngon.”
“ Ồ.....” Tô Niên Niên ngoan ngoãn đi theo.
Vẫn là Cố Tử Thần lái xe, tìm một nhà hàng nhỏ, thức ăn bưng lên, Tô Niên Niên mới phát hiện ra mùi vị cực kỳ hấp dẫn, ôm bát đũa ăn lia lịa không ngừng tay, hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Diệp Tinh Vũ ăn cũng không kém gì cô, ngốn ngoám không ngừng nuốt, phùng mồm trợn má khiến Trần Nguyên sa sầm mặt mày.
Hai tên ham ăn này rốt cuộc bao lâu rồi chưa ăn cơm....có cần phải làm đến mức giống như đi lánh nạn thế không?
Ngược lại nhìn Cố Tử Thần , phong thái ăn điềm đạm, tao nhã, từ từ thưởng thức món ăn. Dù cho là trong một nhà hàng nhỏ bình thường như thế này, từng hành động của cậu vẫn toát ra phong cách quý tộc.
“ Đừng ăn nhiều quá, không tiêu hóa được.” Trần Nguyên cẩn thận dặn dò Tô Niên Niên , Tô Niên Niên mơ màng trả lời một câu, lại tiếp tục cắm đầu vào chiến đấu với cơm.
Dạ Tinh Vũ cố nuốt miếng thịt đông trong miệng, mở mồm nói: “ Đợi chút đợi chút! Chúng ta còn chưa tiến hành nghi lễ đấy!”
Cậu giữ lấy Tô Niên Niên , trong con mắt đẹp long lanh viết đầy chữ nghiêm túc, hoàn toàn không giống hành vi của một tên ham ăn nên có.
Tô Niên Niên sắp cuống lên rồi, làm cái trò gì thế! Cô còn chưa ăn xong mà!
Một tên ham ăn đói bụng là rất đáng sợ, cô mặt đầy sát khí trừng mắt nhìn Diệp Tinh Vũ: “ Mình phải ăn cơm, cậu mau buông ra.”
Trần Nguyên cau mày, ai ya, đây là em gái ham ăn của mình sao? Không nhịn được, cậu kéo tay Diệp Tinh Vũ ra, “ ăn cơm thì ăn đi, đừng có động tay động chân.”
Diệp Tinh Vũ ấm ức hít một hơi thật sâu, giống như con vật nhỏ bị chịu ấm ức vậy.
Đôi mắt sâu xa chớp chớp, như tỏa ra ánh hào quang, nhìn Tô Niên Niên ngay lập tức mềm lòng lại.
“ Nghi lễ gì thế, nói ra xem nào.”
Diệp Tinh Vũ trong một giây như thay máu vậy, gọi nhân viên phục vụ bày lại đồ ăn thức uống, lại lấy điện thoại ra đặt trên bàn, thành kính nói: “ Được rồi, có thể bắt đầu rồi!”
Nhìn chiếc xúc xích cộng thêm hai quả trứng gà bày ra giống 100 điểm, còn cả ảnh Albert.Einstein trên màn hình điện thoại, Tô Niên Niên cũng đến bó tay.
“ Có nên trò trống gì không........” Cô bé giọng hỏi, Diệp Tinh Vũ vỗ vỗ ngực cam đoan: “ Đương nhiên rồi, từ nhỏ trước khi thi mẹ mình đã cho mình ăn trứng gà, rất hiệu nghiệm! Còn nữa còn nữa, nghi thức cúng mọt sách này là do mình phát minh ra, Niên Niên cậu có môn nào không tốt? Trên điện thoại của mình còn có Khổng Tử, William Hawking, Hoa La Canh.........”
Tô Niên Niên vội vàng lên tiếng ngắt lời: “ Chọn cái này đi!”
Trần Nguyên hứng thú nhìn hai người, Cố Tử Thần cong môi “ hừ” một tiếng: “ quá là mê tín.”
Nhìn hai kẻ dở hơi nghiêm túc cúng bái Albert.Einstein, Trần Nguyên và Cố Tử Thần nhìn nhau, tiếp tục ăn cơm.
Tô Niên Niên bóc vỏ một quả trứng, nhưng lại không muốn ăn, cô nhớ Cố Tử Thần không thích ăn trứng gà, trong tay Diệp Tinh Vũ bây giờ đang có một quả. Thế là đưa vào trong bát của Cố Tử Thần .