Năm nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục nhà hàng tây, áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, mang giày cao gót ba cm, nghe theo lệnh của quản lý, liền đưa ra ngón tay ngọc thon dài sạch sẽ của mình. . . . . .
Đôi mắt đẹp của Trần Mạn Hồng chợt lóe, trong tay buông bỏ cây roi sắt thật dài, đi tới trước mặt nữ nhân viên phục vụ, rũ mắt nhìn thấy mười ngón tay ngọc thon dài của một nữ nhân viên phục vụ cũng trắng trẻo thon dài, nhưng móng tay sơn màu trắng, cô hừ khẽ một tiếng, chợt nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt nói: "Đưa tay lên, ngửi móng tay của mình."
"À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, khẽ cắn môi dưới, yếu ớt hỏi: "Tại sao?"
"Tôi bảo cô ngửi móng tay của mình một chút! ! Nói nhảm nhiều như vậy! !" Trần Mạn Hồng lập tức lạnh lùng nói! !
"A. . . . . ." Vẻ mặt Tiểu Nhu lập tức đau khổ giơ ngón tay của mình đặt ở cánh mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, ngây ngốc nhìn quản lý nói: "Tôi ngửi rồi. . . . . ."
Mặt của Trần Mạn Hồng ngửa lên, nhìn Tiểu Nhu nói: "Ngửi thấy mùi gì không?"
Tiểu Nhu chớp mắt một cái, nói: "Không có a. . . . . ."
Ánh mắt của Trần Mạn Hồng tối sầm lại, nhìn cô chợt nhíu mày nói: "Cô ngửi không ra à? Tôi cho cô biết được nhé?"
Tiểu Nhu trợn to hai mắt, sau gáy thoáng lạnh lẽo, nhìn quản lý. . . . . .
Trần Mạn Hồng tiến lên một bước, đi tới gần Tiểu Nhu, trợn to đôi mắt quyến rũ của mình nói: "Tôi ngửi được mùi axêtôn, fomandehit, còn có ben-zen2, axít fomic mùi nước tẩy móng tay!"
Sắc mặt Tiểu Nhu tức khắc trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt đau khổ kêu nhỏ: "Quản lý. . . . . ."
Trần Mạn Hồng lập tức cầm roi thép, chỉ vào tâm mi của Tiểu Nhu, lạnh lùng nói: "Muốn sơn móng tay, tại sao còn tới khách sạn đi làm? Có bản lãnh sơn móng tay, vậy tại sao còn phải tẩy? Đem mười ngón tay của cô nhuộm thành một bức tranh sơn thủy tới gặp tôi ! ! !"
Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, đau lòng nói: "Tôi tối hôm qua cùng chị đi dạo phố, lúc nhìn chị ở tiệm móng tay sơn móng tay, sơn thật xinh đẹp, tôi không nhịn được tò mò cũng sơn một chút, nhưng lúc sáng sớm tôi cũng đã. . . . . . . . ."
"Tẩy sạch đúng không?" Trần Mạn Hồng lại tức giận nói: "Bình thường trước khi đi làm không cho phép các người ăn cái gì?"
Tiểu Nhu vội vàng trả lời: "Không cho phép ăn. . . . . . Tỏi. . . . . . Rau hẹ, hành lá, sầu riêng. . . . . . món có chất kích thích. . . . . ."
"Những món cô mới vừa nói thua xa nước sơn móng tay của cô càng làm cho khách nhạy cảm! ! Đây là chỗ nào? Đây là Khách sạn Á Châu, khách đi vào nơi này đều là thân phận tôn quý! Cho phép cô loạn như vậy sao?"
"Tôi sai rồi. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức mím môi kêu nhỏ.
"Sai rồi! ! Tôi xem cô còn không biết chết sống!" Trần Mạn Hồng nói xong, liền vung roi lên nhắm trên đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhu, ra sứcquất trước.
"A! Mẹ ơi. . . . . ." Tiểu Nhu không nhịn được đau kêu thành tiếng.
"Còn chưa cai sữa a! ! Gọi mẹ! !" Trần Mạn Hồng lạnh lùng đánh người xong, lại nhìn nhân viên phục vụ thứ hai, mới vừa muốn dạy dỗ. . . . . .
"Mạn Hồng. . . . . ." Nhã Tuệ như đang lấy lòng gọi.
Trần Mạn Hồng miễn cưỡng muốn vứt cây roi, xoay người, đầu tiên quét vào trên người của Nhã Tuệ, lại nhìn về phía cô gái bên cạnh, tóc ướt đẫm, trên tóc còn dính mấy sợi rong biển, trong đầu tóc còn quấn một càng cua, lúc ngẩng đầu lên nhìn người, mắt to chớp chớp, càng cua rớt xuống! !
Thân thể Trần Mạn Hồng chấn động mạnh một cái, đột nhiên khoa trương trợn to cặp mắt, buông lỏng cây roi trong tay, dưới chân loạng choạng một cái, ngã ở trên người năm nữ nhân viên phục vụ, cô điên cuồng kêu to: "Người kia là ai! ! ! Trên người cô ta lại có mùi cá! ! Càng cua! ! ! !"
Đôi mắt đẹp của Trần Mạn Hồng chợt lóe, trong tay buông bỏ cây roi sắt thật dài, đi tới trước mặt nữ nhân viên phục vụ, rũ mắt nhìn thấy mười ngón tay ngọc thon dài của một nữ nhân viên phục vụ cũng trắng trẻo thon dài, nhưng móng tay sơn màu trắng, cô hừ khẽ một tiếng, chợt nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt nói: "Đưa tay lên, ngửi móng tay của mình."
"À?" Tiểu Nhu có chút đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng, khẽ cắn môi dưới, yếu ớt hỏi: "Tại sao?"
"Tôi bảo cô ngửi móng tay của mình một chút! ! Nói nhảm nhiều như vậy! !" Trần Mạn Hồng lập tức lạnh lùng nói! !
"A. . . . . ." Vẻ mặt Tiểu Nhu lập tức đau khổ giơ ngón tay của mình đặt ở cánh mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, ngây ngốc nhìn quản lý nói: "Tôi ngửi rồi. . . . . ."
Mặt của Trần Mạn Hồng ngửa lên, nhìn Tiểu Nhu nói: "Ngửi thấy mùi gì không?"
Tiểu Nhu chớp mắt một cái, nói: "Không có a. . . . . ."
Ánh mắt của Trần Mạn Hồng tối sầm lại, nhìn cô chợt nhíu mày nói: "Cô ngửi không ra à? Tôi cho cô biết được nhé?"
Tiểu Nhu trợn to hai mắt, sau gáy thoáng lạnh lẽo, nhìn quản lý. . . . . .
Trần Mạn Hồng tiến lên một bước, đi tới gần Tiểu Nhu, trợn to đôi mắt quyến rũ của mình nói: "Tôi ngửi được mùi axêtôn, fomandehit, còn có ben-zen2, axít fomic mùi nước tẩy móng tay!"
Sắc mặt Tiểu Nhu tức khắc trắng bệch nhìn Trần Mạn Hồng, vẻ mặt đau khổ kêu nhỏ: "Quản lý. . . . . ."
Trần Mạn Hồng lập tức cầm roi thép, chỉ vào tâm mi của Tiểu Nhu, lạnh lùng nói: "Muốn sơn móng tay, tại sao còn tới khách sạn đi làm? Có bản lãnh sơn móng tay, vậy tại sao còn phải tẩy? Đem mười ngón tay của cô nhuộm thành một bức tranh sơn thủy tới gặp tôi ! ! !"
Tiểu Nhu vội vàng cúi đầu, đau lòng nói: "Tôi tối hôm qua cùng chị đi dạo phố, lúc nhìn chị ở tiệm móng tay sơn móng tay, sơn thật xinh đẹp, tôi không nhịn được tò mò cũng sơn một chút, nhưng lúc sáng sớm tôi cũng đã. . . . . . . . ."
"Tẩy sạch đúng không?" Trần Mạn Hồng lại tức giận nói: "Bình thường trước khi đi làm không cho phép các người ăn cái gì?"
Tiểu Nhu vội vàng trả lời: "Không cho phép ăn. . . . . . Tỏi. . . . . . Rau hẹ, hành lá, sầu riêng. . . . . . món có chất kích thích. . . . . ."
"Những món cô mới vừa nói thua xa nước sơn móng tay của cô càng làm cho khách nhạy cảm! ! Đây là chỗ nào? Đây là Khách sạn Á Châu, khách đi vào nơi này đều là thân phận tôn quý! Cho phép cô loạn như vậy sao?"
"Tôi sai rồi. . . . . ." Tiểu Nhu lập tức mím môi kêu nhỏ.
"Sai rồi! ! Tôi xem cô còn không biết chết sống!" Trần Mạn Hồng nói xong, liền vung roi lên nhắm trên đôi tay nhỏ bé của Tiểu Nhu, ra sứcquất trước.
"A! Mẹ ơi. . . . . ." Tiểu Nhu không nhịn được đau kêu thành tiếng.
"Còn chưa cai sữa a! ! Gọi mẹ! !" Trần Mạn Hồng lạnh lùng đánh người xong, lại nhìn nhân viên phục vụ thứ hai, mới vừa muốn dạy dỗ. . . . . .
"Mạn Hồng. . . . . ." Nhã Tuệ như đang lấy lòng gọi.
Trần Mạn Hồng miễn cưỡng muốn vứt cây roi, xoay người, đầu tiên quét vào trên người của Nhã Tuệ, lại nhìn về phía cô gái bên cạnh, tóc ướt đẫm, trên tóc còn dính mấy sợi rong biển, trong đầu tóc còn quấn một càng cua, lúc ngẩng đầu lên nhìn người, mắt to chớp chớp, càng cua rớt xuống! !
Thân thể Trần Mạn Hồng chấn động mạnh một cái, đột nhiên khoa trương trợn to cặp mắt, buông lỏng cây roi trong tay, dưới chân loạng choạng một cái, ngã ở trên người năm nữ nhân viên phục vụ, cô điên cuồng kêu to: "Người kia là ai! ! ! Trên người cô ta lại có mùi cá! ! Càng cua! ! ! !"
/1388
|