Hơi thở của anh xông thẳng vào miệng mũi của cô, đôi môi của anh ghé xuống đặt một nụ hôn lên cánh môi của cô, dịu dàng mút vào. Nụ hôn của anh mang đầy sự yêu thương, lưu tâm cẩn thận từng ly từng tí, dịu dàng ấm áp giống như gió xuân. Đôi mắt của cô không tự chủ được liền nhắm lại, đón lấy nụ hôn của anh. Cái lưỡi của anh trượt vào trong miệng của cô, cuốn lấy, quấn quít lấy cái lưỡi của cô.
Cô kìm lòng không đặng, đáp lại tình cảm của anh, vòng hai tay lên cổ của anh. Cánh tay của anh lại vòng xuống ôm lấy eo của cô, ôm lấy thân thể mềm mại thơm phức của cô vào cơ thể vẫn còn để trần nửa trên của anh. Nhiệt độ trên người anh cực nóng, xuyên thấu qua cô lớp vải áo mỏng manh của cô, như là ủi độ nóng lên thân thể của cô, làm cô trái tim của cô cũng khẽ run lên, cả người cô cũng bắt đầu nóng lên.
Trong ánh mắt, trong nội tâm của cô, giờ phút này rốt cuộc trong cô đã không thể dung nạp được những sự việc và bất kể người nào khác nữa. Trong cô lúc này, giữa trời đất thiên địa chỉ còn lại có anh và cô.
Anh cũng có khát vọng giống như cô, vừa ôm lấy cô, vừa đi về phía hướng vào bên trong phòng.
Hai người thở hào hển quấn giao với nhau cùng một chỗ, nụ hôn của hai người tựa như khó mà có thể chia lìa nổi.
Hai người cùng nhau một chỗ, đảo hướng ở trên giường. Ánh mắt tràn đầy lửa dục của Cao Chi Ngang chăm chú nhìn cô ở dưới thân mình. Giờ phút này, khuôn mặt thanh xuân tươi đẹp mềm mại đáng yêu của cô làm cho anh phải nín thở, làm cho anh không thể khống chế được.
Anh không có cách nào để tiếp tục nén nhịn được nữa, anh chỉ muốn toàn bộ thân thể cùng trái tim của cô phải triệt triệt để để phải thuộc về anh.
Buổi sáng, vào lúc bảy giờ năm mươi phút, Mộc Tâm Vân mới tỉnh lại, nhớ lại tình hình đêm hôm qua mình đã cùng Cao Chi Ngang triền miên cả đêm, cô mắc cỡ đến mức hai gò má nhuốm màu đỏ rực.
Cô giương mắt nhìn quanh, không nhìn thấy anh ở trong phòng, cô đẩy chiếc chăn mỏng đang che ở trên người ra nghĩ định ngồi dậy. Đột nhiên ánh mắt của cô bị thu hút bởi một vết máu dây ở trên ga giường.
Cô nhìn chằm chằm vào vết máu này một lát đầy nghi ngờ. Cô từ từ suy nghĩ lại những gì đã xảy ra kể từ tối hôm qua cho đến một đêm mất hồn. Khi vừa mới bắt đầu, đột nhiên cô cảm thấy có chút đau nhức, bởi vậy cô còn thử đập vào mình vài cái, vân vân, vì sao cô lại cảm thấy đau nhức? Lần trước ở Đài Nam bọn họ đã... Cho nên chắc chắn bây giờ cô không còn là xử nữ nữa rồi.
“Tâm Vân, em đã tỉnh rồi sao?” Cao Chi Ngang mở cửa phòng, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười bước vào, trên tay anh đang cầm một lọ nước khoáng vừa mới mua về. Anh phát hiện ra cô không hề nhìn anh, mà vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào ga giường không ngừng. Anh tò mò ngó đầu qua để nhìn, liền nhìn thấy vết máu đỏ chói ở trên ga giường.
“Em hỏi anh, đây là cái gì vậy?” Cô ngẩng đầu lên hướng về anh hỏi.
“Đó là...” Một ý niệm hiện lên trong đầu anh. Sắc mặt của Cao Chi Ngang trở nên có chút cổ quái. Nguy rồi, không phải là cô đã phát hiện ra sự thật này rồi chứ.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Mộc Tâm Vân đã khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình không hề sai, cô chất vấn anh: “Cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này. Tại sao em vẫn còn có thể ra máu thế này?”
“Việc này...”
Thấy bộ dáng anh cứ ấp a ấp úng, lại đần người ra như vậy, cô thoạt nhìn qua cũng biết chuyện lần đó ở Đài Nam tuyệt đối có quỷ kế. Cô giận dữ mắng mỏ, “Anh hãy khai thật ra cho em, lần trước ở tại Đài Nam chúng ta có làm chuyện ấy hay không?”“Em hãy nghe anh giải thích, cái lần ở Đài Nam ấy, chúng ta...”
“Chúng ta căn bản là chưa hề làm qua chuyện đó, có đúng hay không? Tất cả đều là do anh đã xếp đặt để lừa gạt em đúng hay không?” Cô tức giận cắt ngang lời nói của anh. Đêm đó bởi vì cô say rượu đến bất tỉnh nhân sự, đến ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, anh đã đưa cho cô xem căn cứ chính xác để mà hù dọa cô, lại thêm trước đó cô không có kinh nghiệm, cho nên cứ như vậy, cô một mực bị anh lừa bịp.
“Tâm Vân, không phải là anh có chủ tâm nghĩ muốn lừa gạt em đâu. Bởi vì đêm hôm đó em uống rượu say, nôn hết cả ra người anh, cho nên anh mới nghĩ định trêu đùa em một chút, anh...”
Nghe đến đó, Mộc Tâm Vân đã hoàn toàn hiểu rõ được mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm ấy như thế nào rồi.
“Cho nên anh mới nằm kế ở bên cạnh em, cởi sạch y phục của em, sau đó còn dùng máy quay phim để quay ra những hình ảnh mập mờ, đầy ám muội như thế, để cho em hiểu lầm giữa chúng ta đã từng phát sinh quan hệ với nhau. Anh lại còn dám nói là em đã “Bá Vương ngạnh thượng cung” anh, đã ép buộc anh nữa chứ!” Cô vô cùng phẫn nộ vì bị anh lừa gạt, cơn tức giận nổi lên, cô vớ lấy cái gối ném về phía đầu anh anh, “Cao Chi Ngang, anh đúng là cái đồ đại lừa gạt!”
Thân thể lạnh lẽo, cô chợt nhận ra thân thể của mình vẫn còn đang trần truồng mà đứng ở trước mặt anh, liền cực kỳ xấu hổ, vội vã nhặt lấy quần áo, chạy xông vào trong phòng tắm, dự định sau khi rửa mặt xong, sẽ đến tính sổ với anh về món nợ này cho thật hoàn hảo.
Cao Chi Ngang đi theo Mộc Tâm Vân tới cửa ra vào phòng vệ sinh, anh đứng đối diện với tấm ván cửa, ôn tồn mở miệng nói: “Tâm Vân, chuyện lần trước anh lừa gạt em là anh đã xử sự không đúng, em đừng tức giận nữa, anh cam đoan từ nay về sau...”
Lời anh nói ra vừa mới nói đến được nửa câu, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, anh tức giận lấy điện thoại di động ra nhận cuộc gọi.
“A lô, tôi đang bận, có chuyện gì thì nói mau, có rắm mau thả... Cái gì?” Lúc trước biểu lộ của anh đang tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng sau khi nghe hết lời nói của đối phương, trong nháy mắt vẻ mặt của Cao Chi Ngang biến thành khiếp sợ, “Bây giờ anh ấy đang nằm ở bệnh viện nào? Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đuổi theo luôn.”
Cúp điện thoại di động, Cao Chi Ngang vội vàng gõ lên cánh cửa, nói vọng vào bên trong phòng tắm: “Tâm Vân, anh Khải đã bị xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại người đã được đưa vào trong bệnh viện, bây giờ anh phải lập tức đuổi theo đến đó. Còn chuyện ở Đài Nam, chờ khi anh trở lại anh sẽ giải thích với em sau. Bữa sáng anh đã đặt ở phòng khách, em sửa soạn xong xuôi rồi thì nhớ ăn đi nhé!”
Nói xong, Cao Chi Ngang lại liếc nhìn vào cánh cửa phòng tắm vẫn còn đang đóng chặt, anh vội vàng rời đi.
Mà ở trong phòng tắm, Mộc Tâm Vân lại đang đứng ở dưới vòi hoa sen để tắm rửa thân thể, bên tai chỉ có tiếng nước rơi rào rào, đã che lấp đi những lời nhắn nhủ vừa rồi của Cao Chi Ngang. Mộc Tâm Vân không hề nghe thấy những lời anh đã nói, cho nên sau khi cô đi ra, tìm khắp bốn phía cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh đâu, cô tức giận đến giậm chân một cái.
“Cao Chi Ngang, anh đúng là cái đồ khốn kiếp, anh vậy mà cũng dám vứt lại tôi ở đây mà bỏ đi như thế!”
Đi đến công ty bảo hiểm khai báo hết mọi việc xong xuôi thì đã hơn mười giờ. Mộc Tâm Vân cầm lấy túi xách của mình, lái xe đi đến công ty Sao Thiên Vương, dự định sẽ tính sổ với Cao Chi Ngang.
Còn dám nói cái gì mà rất yêu cô, sau khi ăn cô xong liền lau sạch miệng, thậm chí ngay cả câu chào cũng không thèm nói đã vội bỏ chạy, cái này mà gọi là tình yêu sao?
Cô kìm lòng không đặng, đáp lại tình cảm của anh, vòng hai tay lên cổ của anh. Cánh tay của anh lại vòng xuống ôm lấy eo của cô, ôm lấy thân thể mềm mại thơm phức của cô vào cơ thể vẫn còn để trần nửa trên của anh. Nhiệt độ trên người anh cực nóng, xuyên thấu qua cô lớp vải áo mỏng manh của cô, như là ủi độ nóng lên thân thể của cô, làm cô trái tim của cô cũng khẽ run lên, cả người cô cũng bắt đầu nóng lên.
Trong ánh mắt, trong nội tâm của cô, giờ phút này rốt cuộc trong cô đã không thể dung nạp được những sự việc và bất kể người nào khác nữa. Trong cô lúc này, giữa trời đất thiên địa chỉ còn lại có anh và cô.
Anh cũng có khát vọng giống như cô, vừa ôm lấy cô, vừa đi về phía hướng vào bên trong phòng.
Hai người thở hào hển quấn giao với nhau cùng một chỗ, nụ hôn của hai người tựa như khó mà có thể chia lìa nổi.
Hai người cùng nhau một chỗ, đảo hướng ở trên giường. Ánh mắt tràn đầy lửa dục của Cao Chi Ngang chăm chú nhìn cô ở dưới thân mình. Giờ phút này, khuôn mặt thanh xuân tươi đẹp mềm mại đáng yêu của cô làm cho anh phải nín thở, làm cho anh không thể khống chế được.
Anh không có cách nào để tiếp tục nén nhịn được nữa, anh chỉ muốn toàn bộ thân thể cùng trái tim của cô phải triệt triệt để để phải thuộc về anh.
Buổi sáng, vào lúc bảy giờ năm mươi phút, Mộc Tâm Vân mới tỉnh lại, nhớ lại tình hình đêm hôm qua mình đã cùng Cao Chi Ngang triền miên cả đêm, cô mắc cỡ đến mức hai gò má nhuốm màu đỏ rực.
Cô giương mắt nhìn quanh, không nhìn thấy anh ở trong phòng, cô đẩy chiếc chăn mỏng đang che ở trên người ra nghĩ định ngồi dậy. Đột nhiên ánh mắt của cô bị thu hút bởi một vết máu dây ở trên ga giường.
Cô nhìn chằm chằm vào vết máu này một lát đầy nghi ngờ. Cô từ từ suy nghĩ lại những gì đã xảy ra kể từ tối hôm qua cho đến một đêm mất hồn. Khi vừa mới bắt đầu, đột nhiên cô cảm thấy có chút đau nhức, bởi vậy cô còn thử đập vào mình vài cái, vân vân, vì sao cô lại cảm thấy đau nhức? Lần trước ở Đài Nam bọn họ đã... Cho nên chắc chắn bây giờ cô không còn là xử nữ nữa rồi.
“Tâm Vân, em đã tỉnh rồi sao?” Cao Chi Ngang mở cửa phòng, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười bước vào, trên tay anh đang cầm một lọ nước khoáng vừa mới mua về. Anh phát hiện ra cô không hề nhìn anh, mà vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào ga giường không ngừng. Anh tò mò ngó đầu qua để nhìn, liền nhìn thấy vết máu đỏ chói ở trên ga giường.
“Em hỏi anh, đây là cái gì vậy?” Cô ngẩng đầu lên hướng về anh hỏi.
“Đó là...” Một ý niệm hiện lên trong đầu anh. Sắc mặt của Cao Chi Ngang trở nên có chút cổ quái. Nguy rồi, không phải là cô đã phát hiện ra sự thật này rồi chứ.
Nhìn thấy nét mặt của anh, Mộc Tâm Vân đã khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình không hề sai, cô chất vấn anh: “Cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này. Tại sao em vẫn còn có thể ra máu thế này?”
“Việc này...”
Thấy bộ dáng anh cứ ấp a ấp úng, lại đần người ra như vậy, cô thoạt nhìn qua cũng biết chuyện lần đó ở Đài Nam tuyệt đối có quỷ kế. Cô giận dữ mắng mỏ, “Anh hãy khai thật ra cho em, lần trước ở tại Đài Nam chúng ta có làm chuyện ấy hay không?”“Em hãy nghe anh giải thích, cái lần ở Đài Nam ấy, chúng ta...”
“Chúng ta căn bản là chưa hề làm qua chuyện đó, có đúng hay không? Tất cả đều là do anh đã xếp đặt để lừa gạt em đúng hay không?” Cô tức giận cắt ngang lời nói của anh. Đêm đó bởi vì cô say rượu đến bất tỉnh nhân sự, đến ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, anh đã đưa cho cô xem căn cứ chính xác để mà hù dọa cô, lại thêm trước đó cô không có kinh nghiệm, cho nên cứ như vậy, cô một mực bị anh lừa bịp.
“Tâm Vân, không phải là anh có chủ tâm nghĩ muốn lừa gạt em đâu. Bởi vì đêm hôm đó em uống rượu say, nôn hết cả ra người anh, cho nên anh mới nghĩ định trêu đùa em một chút, anh...”
Nghe đến đó, Mộc Tâm Vân đã hoàn toàn hiểu rõ được mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm ấy như thế nào rồi.
“Cho nên anh mới nằm kế ở bên cạnh em, cởi sạch y phục của em, sau đó còn dùng máy quay phim để quay ra những hình ảnh mập mờ, đầy ám muội như thế, để cho em hiểu lầm giữa chúng ta đã từng phát sinh quan hệ với nhau. Anh lại còn dám nói là em đã “Bá Vương ngạnh thượng cung” anh, đã ép buộc anh nữa chứ!” Cô vô cùng phẫn nộ vì bị anh lừa gạt, cơn tức giận nổi lên, cô vớ lấy cái gối ném về phía đầu anh anh, “Cao Chi Ngang, anh đúng là cái đồ đại lừa gạt!”
Thân thể lạnh lẽo, cô chợt nhận ra thân thể của mình vẫn còn đang trần truồng mà đứng ở trước mặt anh, liền cực kỳ xấu hổ, vội vã nhặt lấy quần áo, chạy xông vào trong phòng tắm, dự định sau khi rửa mặt xong, sẽ đến tính sổ với anh về món nợ này cho thật hoàn hảo.
Cao Chi Ngang đi theo Mộc Tâm Vân tới cửa ra vào phòng vệ sinh, anh đứng đối diện với tấm ván cửa, ôn tồn mở miệng nói: “Tâm Vân, chuyện lần trước anh lừa gạt em là anh đã xử sự không đúng, em đừng tức giận nữa, anh cam đoan từ nay về sau...”
Lời anh nói ra vừa mới nói đến được nửa câu, đột nhiên điện thoại di động trong túi vang lên, anh tức giận lấy điện thoại di động ra nhận cuộc gọi.
“A lô, tôi đang bận, có chuyện gì thì nói mau, có rắm mau thả... Cái gì?” Lúc trước biểu lộ của anh đang tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, nhưng sau khi nghe hết lời nói của đối phương, trong nháy mắt vẻ mặt của Cao Chi Ngang biến thành khiếp sợ, “Bây giờ anh ấy đang nằm ở bệnh viện nào? Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đuổi theo luôn.”
Cúp điện thoại di động, Cao Chi Ngang vội vàng gõ lên cánh cửa, nói vọng vào bên trong phòng tắm: “Tâm Vân, anh Khải đã bị xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại người đã được đưa vào trong bệnh viện, bây giờ anh phải lập tức đuổi theo đến đó. Còn chuyện ở Đài Nam, chờ khi anh trở lại anh sẽ giải thích với em sau. Bữa sáng anh đã đặt ở phòng khách, em sửa soạn xong xuôi rồi thì nhớ ăn đi nhé!”
Nói xong, Cao Chi Ngang lại liếc nhìn vào cánh cửa phòng tắm vẫn còn đang đóng chặt, anh vội vàng rời đi.
Mà ở trong phòng tắm, Mộc Tâm Vân lại đang đứng ở dưới vòi hoa sen để tắm rửa thân thể, bên tai chỉ có tiếng nước rơi rào rào, đã che lấp đi những lời nhắn nhủ vừa rồi của Cao Chi Ngang. Mộc Tâm Vân không hề nghe thấy những lời anh đã nói, cho nên sau khi cô đi ra, tìm khắp bốn phía cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của anh đâu, cô tức giận đến giậm chân một cái.
“Cao Chi Ngang, anh đúng là cái đồ khốn kiếp, anh vậy mà cũng dám vứt lại tôi ở đây mà bỏ đi như thế!”
Đi đến công ty bảo hiểm khai báo hết mọi việc xong xuôi thì đã hơn mười giờ. Mộc Tâm Vân cầm lấy túi xách của mình, lái xe đi đến công ty Sao Thiên Vương, dự định sẽ tính sổ với Cao Chi Ngang.
Còn dám nói cái gì mà rất yêu cô, sau khi ăn cô xong liền lau sạch miệng, thậm chí ngay cả câu chào cũng không thèm nói đã vội bỏ chạy, cái này mà gọi là tình yêu sao?
/39
|