"Lạc Thần Hi! Đồ tiện nhân! Cô còn dám nói cô không có quan hệ với ông già này hay sao hả? Nếu như hai người không ngủ với nhau, vậy vì sao ông ta lại muốn đuổi việc nhân viên của mình? Còn muốn đuổi tôi ra ngoài chứ hả? Dù sao tôi cũng là khách hàng lớn tiêu xài mấy triệu ở đây đấy!"
Tả Hiểu Tình vừa nghe mình bị xếp vào danh sách đen, ngay lập tức tức giận đến phát điên.
Vừa nãy cô ta nhắm mắt quẹt thẻ 24 vạn, chính là vì để không bị mất mặt.
Nhưng kết quả, vẫn bị đuổi ra khỏi đây, cô tiêu nhiều tiền bằng thẻ như vậy, tại sao chứ hả!
Cô liều mạng, chỉ vào mũi của Lạc Thần Hi mà mắng nhiếc.
Sắc mặt của Lạc Thần Hi lạnh xuống, "Tả Hiểu Tình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người nữa! Ông chủ cửa hàng này đã nói rồi, cửa hàng này không chào đón cô đâu, cô còn không mau đi đi. Nếu không rời khỏi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
Ông chủ cửa hàng vội hỏi: "Lạc tiểu thư, cô đi vào trước đi, tôi sẽ gọi bảo vệ giúp cô."
Không bao lâu, mấy người bảo vệ cao to đi đến, nhưng vẫn không lôi được Tả Hiểu Tình cùng nhân viên cửa hàng ra ngoài.
Lạc Thần Hi cùng ông chủ cửa hàng đi vào phòng đợi dành cho khách quý.
Chỉ là, cô nhớ đến bánh bao nhỏ vẫn còn ở nhà, vì thế ngồi ngây ngẩn một chút, xem qua bốn khối vải, liền rời đi.
"Lạc tiểu thư, cô với Mục thiếu cứ về trước đi, những khối vải này hôm nay tôi sẽ sai người mang đến tận nhà cho cô."
Ông chủ cửa hàng tự mình tiễn cô đến tận cửa của cửa hàng.
Một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn dừng ngay trước mặt của Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi mở cửa xe, lên xe, một giây sau, xe thể thao liền nhanh chóng đi.
"Đáng chết! Người đàn ông kia trốn ở trong xe, không thể nhìn rõ được!"
Tả Hiểu Tình từ trong góc chui ra, buồn bực giậm chân.
Vừa nãy bảo vệ thô lỗ kéo cô ta ra khỏi cửa hàng vải, vừa đúng lúc chiều chạng vạng nhiều người tan ca.
Trên đường cái nhiều người đi đi lại lại, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của cô ta, nên cứ chỉ chỏ vào cô ta.
Đời này của Tả Hiểu Tình chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy cả!
Cô ta không cam tâm, không muốn rời đi, trốn ở một nơi, muốn nhìn người đứng sau lưng của Lạc Thần Hi rốt cuộc là ai.
Nhưng kết quả, chỉ nhìn thấy Lạc Thần Hi bước lên chiếc xe sang trọng, không nhìn thấy bất cứ cái gì khác cả.
"Cái người phụ nữ lẳng lơ đê tiện Lạc Thần Hi này, dựa vào cái gì mà ngồi chiếc xe sang trọng như vậy chứ? Nhất định là được bao nuôi rồi! Hừ, cô hãy chờ đấy, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô!"
Trong xe thể thao.
Lạc Thần Hi ngồi vào vị trí rộng rãi xong, liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
"Mục Diệc Thần, chuyện kia... Ngày hôm nay thật sự phải cảm ơn anh..."
Nói được nửa câu, bỗng nhiên cô dừng lại.
Mục Diệc Thần cũng không nhìn cô, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, theo góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, vừa hoàn mỹ, vừa góc cạnh.
Nhưng không biết tại sao, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lạc Thần Hi nhíu mày, "Mục Diệc Thần, anh bị làm sao vậy hả?"
Lúc này Mục Diệc Thần mới quay đầu, đôi lông mày anh tuấn của anh hơi nhướn lên, con ngươi đen vừa thâm thúy vừa trầm tĩnh, nhìn cô.
Lạc Thần Hi vốn dĩ đang kích động, trong nháy mắt bị dập tắt, có chút bất an khẽ di chuyển, "Trên mặt tôi có cái gì sao? Anh nhìn cái gì vậy?"
Người đàn ông này... Tính khí thất thường nên chắc không phải lại tiếp tục giận dỗi chứ hả!
Tính tình của người phụ nữ không được tốt cho lắm, có phải, có thể vì dì cả đến.
Đột nhiên mặt của Mục Diệc Thần đen đi, không lẽ dì cả đến hay sao?
Mỗi ngày đến một lần.
Cô đang oán thầm, thì bỗng nhiên Mục Diệc Thần lập tức nhích lại gần cô, tay phải chống ở trên cửa xe, vây cô trong lồng ngực.
"Này, khoảng cách gần quá mức rồi, ở trên xe mà như thế này thì rất nguy hiểm, anh ngồi cho đàng hoàng lại đi!" Lạc Thần Hi đẩy ngực của hắn ra.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần lại không cảm thấy sự giãy dụa yếu ớt của cô, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Vừa nãy, dù Hạ Cẩn Tư miễn cưỡng đồng ý tặng cửa hàng vải cho hắn, nhưng, không hề tha thứ mà mắng hắn thậm tệ, bảo hắn bị sắc đẹp của Lạc Thần Tâm mê hoặc, đã đánh mất lý trí.
Tả Hiểu Tình vừa nghe mình bị xếp vào danh sách đen, ngay lập tức tức giận đến phát điên.
Vừa nãy cô ta nhắm mắt quẹt thẻ 24 vạn, chính là vì để không bị mất mặt.
Nhưng kết quả, vẫn bị đuổi ra khỏi đây, cô tiêu nhiều tiền bằng thẻ như vậy, tại sao chứ hả!
Cô liều mạng, chỉ vào mũi của Lạc Thần Hi mà mắng nhiếc.
Sắc mặt của Lạc Thần Hi lạnh xuống, "Tả Hiểu Tình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người nữa! Ông chủ cửa hàng này đã nói rồi, cửa hàng này không chào đón cô đâu, cô còn không mau đi đi. Nếu không rời khỏi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!"
Ông chủ cửa hàng vội hỏi: "Lạc tiểu thư, cô đi vào trước đi, tôi sẽ gọi bảo vệ giúp cô."
Không bao lâu, mấy người bảo vệ cao to đi đến, nhưng vẫn không lôi được Tả Hiểu Tình cùng nhân viên cửa hàng ra ngoài.
Lạc Thần Hi cùng ông chủ cửa hàng đi vào phòng đợi dành cho khách quý.
Chỉ là, cô nhớ đến bánh bao nhỏ vẫn còn ở nhà, vì thế ngồi ngây ngẩn một chút, xem qua bốn khối vải, liền rời đi.
"Lạc tiểu thư, cô với Mục thiếu cứ về trước đi, những khối vải này hôm nay tôi sẽ sai người mang đến tận nhà cho cô."
Ông chủ cửa hàng tự mình tiễn cô đến tận cửa của cửa hàng.
Một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản giới hạn dừng ngay trước mặt của Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi mở cửa xe, lên xe, một giây sau, xe thể thao liền nhanh chóng đi.
"Đáng chết! Người đàn ông kia trốn ở trong xe, không thể nhìn rõ được!"
Tả Hiểu Tình từ trong góc chui ra, buồn bực giậm chân.
Vừa nãy bảo vệ thô lỗ kéo cô ta ra khỏi cửa hàng vải, vừa đúng lúc chiều chạng vạng nhiều người tan ca.
Trên đường cái nhiều người đi đi lại lại, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng chật vật của cô ta, nên cứ chỉ chỏ vào cô ta.
Đời này của Tả Hiểu Tình chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy cả!
Cô ta không cam tâm, không muốn rời đi, trốn ở một nơi, muốn nhìn người đứng sau lưng của Lạc Thần Hi rốt cuộc là ai.
Nhưng kết quả, chỉ nhìn thấy Lạc Thần Hi bước lên chiếc xe sang trọng, không nhìn thấy bất cứ cái gì khác cả.
"Cái người phụ nữ lẳng lơ đê tiện Lạc Thần Hi này, dựa vào cái gì mà ngồi chiếc xe sang trọng như vậy chứ? Nhất định là được bao nuôi rồi! Hừ, cô hãy chờ đấy, tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cô!"
Trong xe thể thao.
Lạc Thần Hi ngồi vào vị trí rộng rãi xong, liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
"Mục Diệc Thần, chuyện kia... Ngày hôm nay thật sự phải cảm ơn anh..."
Nói được nửa câu, bỗng nhiên cô dừng lại.
Mục Diệc Thần cũng không nhìn cô, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, theo góc nhìn của cô, chỉ có thể nhìn thấy gò má của hắn, vừa hoàn mỹ, vừa góc cạnh.
Nhưng không biết tại sao, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lạc Thần Hi nhíu mày, "Mục Diệc Thần, anh bị làm sao vậy hả?"
Lúc này Mục Diệc Thần mới quay đầu, đôi lông mày anh tuấn của anh hơi nhướn lên, con ngươi đen vừa thâm thúy vừa trầm tĩnh, nhìn cô.
Lạc Thần Hi vốn dĩ đang kích động, trong nháy mắt bị dập tắt, có chút bất an khẽ di chuyển, "Trên mặt tôi có cái gì sao? Anh nhìn cái gì vậy?"
Người đàn ông này... Tính khí thất thường nên chắc không phải lại tiếp tục giận dỗi chứ hả!
Tính tình của người phụ nữ không được tốt cho lắm, có phải, có thể vì dì cả đến.
Đột nhiên mặt của Mục Diệc Thần đen đi, không lẽ dì cả đến hay sao?
Mỗi ngày đến một lần.
Cô đang oán thầm, thì bỗng nhiên Mục Diệc Thần lập tức nhích lại gần cô, tay phải chống ở trên cửa xe, vây cô trong lồng ngực.
"Này, khoảng cách gần quá mức rồi, ở trên xe mà như thế này thì rất nguy hiểm, anh ngồi cho đàng hoàng lại đi!" Lạc Thần Hi đẩy ngực của hắn ra.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần lại không cảm thấy sự giãy dụa yếu ớt của cô, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Vừa nãy, dù Hạ Cẩn Tư miễn cưỡng đồng ý tặng cửa hàng vải cho hắn, nhưng, không hề tha thứ mà mắng hắn thậm tệ, bảo hắn bị sắc đẹp của Lạc Thần Tâm mê hoặc, đã đánh mất lý trí.
/4401
|