Đường Ý đến Phong gia, Đường Duệ trong sân chờ cô. Hai người không vào phòng mà ngồi ở mái che trong sân.
"Chuyện Tiêu Đằng, em nghĩ thế nào?"
Ngón tay Đường Ý vẽ trên chén trà "Chị có đến bệnh viện sao?"
"Đã đến".
Đường Ý nhấp môi uống ngụm trà, bàn tay Đường Duệ đặt lên mặt bàn không khỏi nắm chặt "Phong Sính, hắn là một người điên. Em xem những chuyện kia hắn đã làm, không thể không đem lại thất vọng đau khổ cho người khác? Lúc đầu là chia rẽ em và Tiêu Đằng, về sau lại cưỡng ép để Gạo bên cạnh, hiện tại... Đường Đường, em không nhìn ra được sao? Trong lòng hắn có em rồi, càng như vậy, mới có thể làm việc điên cuồng. Tiêu Đằng là cái gai trong mắt hắn, bọn em sống thoải mái, đây là điều Phong Sính không chịu nổi nhất".
"Chị, chị kêu em đến, còn có chuyện khác sao?"
Đầu ngón tay Đường Duệ ấn nhẹ lên huyệt thái dương hai cái.
Đường Ý liếc mắt, quan tâm hỏi "Chị làm sao vậy?"
"Không có gì, dạo này chị hay nhức đầu".
"Buổi tối nhớ nghỉ sớm, ban ngày ra ngoài vận động một chút".
Đường Duệ nhẹ lắc đầu "Sao có thể ngủ được, cái phòng lớn như vậy, lại vắng vẻ, bây giờ không có con bên cạnh, mỗi ngày chị sống như địa ngục..."
"Chuyện di chúc kia thì sao, chị không phải nói mấy ngày tới muốn công bố gì sao?"
"Phải, nửa tháng sau, luật sư triệu tập tất cả trưởng bối Phong gia, cùng nhau tuyên bố".
Đường Ý không hiểu "Vậy chị nhờ em giúp cái gì?"
"Em và Phong Sính tranh cãi như vậy cũng không phải là cách hay. Đường Đường, em cùng hắn đi ra ngoài hai ngày đi, bình tĩnh hòa giải, để hắn buông tha chị và Tiêu Đằng..."
Ánh mắt Đường Ý nhìn Đường Duệ, thấy cô có vẻ né tránh, cô không khỏi nhíu mày "Chị, bây giờ ồn ào như vậy, cho dù có rời khỏi thành phố Lận An một thời gian cũng không có biện pháp, trong lòng chị có phải còn có gì lo ngại, không tiện nói với em?"
Đường Duệ hơi chần chừ, sau đó nắm tay Đường Ý "Đường Đường, người chị yêu thương nhất là em, chị có nói gì sẽ không gạt em, hai ngày sau, em cần phải để cho Phong Sính rời khỏi Lận An".
"Vì sao? Cho dù muốn tuyên đọc di chúc, dù anh ấy có ở đó hay không, có quan hệ gì?"
"Di chúc được tuyên đọc hai ngày nữa, di chúc thứ nhất của Triển Niên, nếu như Phong Sính không có mặt liền hủy, phần thứ hai được tiến hành".
Đường Ý vẫn là lần đầu tiên nghe thấy sự tình này "Vì sao lại như vậy?"
"Lúc trước, Phong Sính đối với chị không có cảm tình, khi đó trong mắt Triển Niên cũng chỉ có chị, vì để cho chị an tâm, đã làm ra nó. Ở ngày đầu tiên luật sư sẽ thông báo cho Phong Sính, nói cho hắn biết, con của chị và hắn hưởng lợi ích như nhau, chị là bà chủ Phong gia cũng vậy. Bởi vì, một khi lời di chúc được sử dụng, Phong Sính là trụ cột tất nhiên muốn một mình tiếp nhận, nếu hắn tâm tư hẹp hòi, còn được gia tộc dòng họ bảo vệ, hắn sẽ không phân chia tiền tài và quyền lợi của Phong gia".
Đường Ý không khỏi híp mắt "Phong Sính kia, anh ta không biết điều này sao?"
"Hắn đương nhiên không biết, Triển Niên cũng coi như cho hắn cơ hội, hai ngày sau, hắn chỉ cần có mặt một lần, ở trước mặt mọi người nhận lời quan tâm mẹ con chị là được". Đường Duệ liếc mắt nhìn em gái bên cạnh, không khỏi cười lạnh nói "Kỳ thực, lúc trước Triển Niên làm ra bản di chúc này, chính là làm cho có lệ, em nghĩ đi, Phong Sính sao có thể vắng mặt". Luật sư khẳng định trước tiên phải báo cho hắn, còn có trưởng bối trong nhà, bọn họ tùy thời tùy chỗ cũng có thể đến lúc đó gọi Phong Sính đến.
Chỉ là Triển Niên xem nhẹ một điểm, nếu như Phong Sính không ở Lận An, mà vừa vặn không ai có thể tìm được hắn ở đâu.
Đường Ý suy nghĩ xuất thần, Phong Triển Niên khôn khéo một đời, trong lòng đương nhiên thiên vị con lớn, nhưng ông ấy tính toán như vậy, vẫn là thua trên người nữ nhân.
"Chị, phần di chúc thứ hai có nội dung là gì, chị có biết không?"
"Không rõ lắm, nhưng chị có thể xác định, nó trăm phần trăm so với phần thứ nhất sẽ có lợi cho chị và Gạo".
Đường Ý nắm chặt chén trà, không nói gì nữa.
Ánh mắt Đường Duệ xa xa hướng về phía trước, hiện tại cô hoàn toàn thấy rõ, quần áo trên người đều là hàng hiệu mấy vạn, cũng bắt đầu chú trọng trang điểm. Tay cô cầm lấy quai chén, thiếu chút nữa đem cái chén lật úp. Đường Duệ thu hồi tâm trí, giọng nói lại nặng nề, hình như không có nửa hưng phấn.
"Đường Đường, những lời em nói lúc trước điều đúng, chị hiện tại không phải chỉ một mình, chị còn muốn vì con mà suy nghĩ".
Đường Ý đem lời nói của chị, từng chữ từng chữ nghe lọt, cô bỗng nhiên có nghi vấn, không biết lúc trước, chính mình nói những lời đó rốt cuộc có đúng hay không?
"Đường Đường, em sẽ giúp chị chứ?"
Đường Duệ biết, cô nhất định sẽ đồng ý.
---
Trở lại Ức cư, là sau giờ ngọ.
Phong Sính ngồi ở ghế sô pha, đôi chân gác lên, trên ti vi đang chiếu phim gia đình dài tập, Phong Sính đối với cái này không có hứng thú, sự chú ý cũng không để trên ti vi.
Nguyệt tẩu ôm Gạo ở cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, Gạo không biết sao hôm nay lại ầm ĩ, giọng khóc lớn lên. Đường Ý đi qua, đem Gạo ôm vào trong ngực.
Nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của đứa nhỏ, Đường Ý trong lòng bất ngờ mềm nhũn, cô ôm đứa nhỏ ngồi trên ghế sô pha "Gạo không khóc ha, làm sao vậy, có phải đói bụng không?"
Ngón tay cô ngoắc ngoắc cằm Gạo, trong lòng lan tràn sự chua xót và đau lòng, đứa bé còn nhỏ như vậy, lẽ ra nên ở cùng mẹ mới là hạnh phúc nhất. Phong Sính muốn cô cho anh sự tin tưởng, thế nào không suy nghĩ, chính anh đã làm nên những chuyện gì đâu?
"Có lẽ cháu nó đói bụng, dẫn cháu lên uống sữa đi" Đường Ý kêu nguyệt tẩu qua.
Nguyệt tẩu nhận lấy đứa nhỏ, xoay người lên lầu.
Phong Sính quét mắt liếc qua cô một cái "Đến bệnh viện?"
Đường Ý muốn nói, không phải anh cũng đến sao? Nhưng cô vẫn là chịu đựng nói "Ừm".
Phong Sính hừ nhẹ "Chân của hắn, còn có thể đi sao?"
Đường Ý tự nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, Phong Sính thấy cô ngồi đó, một chữ không nói, liền muốn nổi giận.
Đường Ý nắm chặt bàn tay một chút rồi buông ra "Em muốn đi ra ngoài mấy ngày".
"Đi đâu?" Phong Sính nhíu mày.
"Không muốn ở chỗ này, cảm thấy rất ức chế".
"Chẳng lẽ em còn muốn đi qua chăm sóc Tiêu Đằng sao?"
Đường Ý lắc đầu "Em cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Đằng, cảm thấy rất áy náy, có lỗi với anh ấy, mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện, em thật sự không có cách nào thích ứng".
"Chỗ nào, em rốt cuộc muốn đi đâu?"
"Em nghĩ tìm một chỗ, để giải sầu" Đường Ý nói đến đây, liền đứng dậy.
Đi vào phòng ngủ, cô lấy vali ra, ra vẻ lấy mấy bộ áo quần, Phong Sính vào theo cô "Chờ hai ngày nữa đi, luật sư đã gọi điện cho anh, nói là muốn tuyên đọc di chúc của ba, sau vài ngày nữa, anh và em cùng đi".
"Em không cần anh đi cùng" Đường Ý thu thập xong, mang theo vali muốn đi "Anh cũng đừng đợi em, mặc kệ có chuyện gì, cũng đừng tìm em, em cảm thấy rất mệt, có lẽ vài ngày sau sẽ trở về, cũng có thể một hai năm nữa không trở về".
Phong Sính nghe nói, ngăn cản đường đi của cô "Không cho phép đi".
"Trước đây bị kẹp ở giữa anh và chị, em rất khó chịu, hiện tại, lại là anh và Tiêu Đằng, bọn anh muốn đấu, liền đấu đi, chém giết cũng tốt, cùng hủy diệt nhau cũng tốt, cũng đừng nhắc đến em được không?"
Đây là lời trong lòng Đường Ý, tâm tình không khỏi kích động, bỏ cánh tay Phong Sính đi ra ngoài.
Phong Sính kéo cô lại "Anh đi cùng em".
"Em không cần anh đi, huống hồ, chuyện di chúc anh không quan tâm sao, anh hà tất vì em, lỡ cơ hội tốt nhất".
Phong Sính tự mình thu dọn đồ đạc "Di chúc lúc nào cũng có thể tuyên đọc, nội dung cũng sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi, em đã như thế không muốn ở lại chỗ này, anh trước tìm cho em một chỗ yên tĩnh sau lại nói tiếp".
Đường Ý và Phong Sính rời đi rất vội vàng, cũng không nói cho ai.
---
Hai người tới một khách sạn nghỉ dưỡng, Đường Ý biểu hiện rất tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra cô có điểm nào khác lạ, hai người không ai cãi nhau. Phong Sính nâng mắt thấy Đường Ý đang ngồi trên ban công, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Dù Đường Ý cho rằng những người đụng Tiêu Đằng là anh phái đi làm, nhưng chỉ là ở bên trong phòng bệnh bảo vệ, rất sợ anh làm chuyện gì khác người, nhìn cô lúc này lại rất yên tĩnh.
Vậy có phải nói lên, cô với anh vẫn còn chút tin tưởng? Hoặc cũng là bởi vì có chút quan tâm, cho nên tự nhiên như vậy mà tha thứ?
Phong Sính tự cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Ban đêm, Phong Sính ôm Đường Ý nằm trên giường, cô không yên lòng nhìn về phía cửa sổ, ngày mai trưởng bối Phong gia nhất định sẽ bắt đầu tìm kiếm Phong Sính, đến lúc đó chỉ cần một cú điện thoại, bọn họ có thể đem Phong Sính quay trở về.
Sự tình đến nước này, không thể quay đầu lại, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất hất tới trên giường lớn, mơ hồ ôm lấy bóng hai người, Phong Sính hôn vào bên tai cô, Đường Ý nhắm mắt lại "Em mệt mỏi quá".
Phong Sính thấy tình trạng đó, cũng không tiếp tục.
Ngày hôm sau, Đường Ý nghe thấy có tiếng động truyền đến, cô bỗng nhiên mở mắt, phảng phất từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, Phong Sính ngồi ở mép giường, đang mặc áo quần.
"Hôm nay, anh ra ngoài".
"Anh phải về nhà sao?"
Phong Sính cười cười "Gần tối là có thể quay về".
Tâm tình Đường Ý không khỏi hoảng lên, nhưng ngoài miệng vẫn tự nhiên nói "Anh không cần qua đây".
"Chờ anh, anh nhất định sẽ đến".
Cùng lúc đó, di động đặt trên tủ đầu giường vang lên, hai tay Đường Ý chống trên đầu gối, cô bỗng nhiên nhảy lên người Phong Sính, quàng trên cổ anh.
Người đàn ông ngẩn ra, liền quên nhận điện thoại.
Môi Đường Ý tiến lên mặt anh hôn "Phong Sính, là em lừa anh".
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô.
Đường Ý run rẩy cánh môi "Em nói với anh, em cần một nơi yên tĩnh, kỳ thực, em sợ nhất ở một mình, trong lòng em thời gian này rất khó chịu, rất thích yên tĩnh, nhưng em vẫn cần có người bên cạnh, chẳng sợ anh một câu cũng không nói, nhưng chỉ muốn cùng anh ở một chỗ là được. Ở đây hoàn toàn xa lạ, em tối qua vẫn là nghĩ ngợi lung tung ngủ không ngon".
Phong Sính cảm giác được trên môi mình mềm nhũn, ngay sau đó, môi mỏng tựa hồ nhẹ nhàng cạy ra.
Hai tay Đường Ý dùng sức kéo anh lên giường.
/106
|