Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 15 - Hù Dọa Ngươi!

/96


Chẳng lẽ tiểu cô này bản thân cũng không ăn? Đột nhiên Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới cô út lâu không mở cửa như vậy, không phải trong phòng nàng ta có đồ ăn ngon, sau đó giấu đi tìm thời gian.

Tiểu Phượng và tiểu Kiều cùng nghĩ đến đó, “Được rồi, ta liền ấn như vậy mà làm, đến lúc đó nàng ta có ăn không, vậy cũng không phải là chuyện của chúng ta rồi.”

Thế nhưng dầu có vài giọt, quả thật quá keo kiệt đi, nhiều người như vậy, nữ nhân trẻ con đều có, còn có mấy ca ca, đang tuổi lớn, buổi sáng còn làm việc nửa ngày, không có dầu nào còn nhiệt tình. Diệp Tiểu Kiều đập mạnh gáo múc nước vào trong chum nước, nhưng còn nhỏ khí lực nhỏ, không nhấc lên được bao nhiêu sóng gió.

“Được rồi, đừng nóng giận, tỷ sớm biết là dáng vẻ này. Mấy người bọn họ không có ở đây, mấy người chúng ta tính là gì? Có thể cho muội ăn đã không tệ. Liền thích hợp ăn một bữa đi.” Tiểu Phượng nói.

Diệp Tiểu Kiều thật muốn nhéo người, quá oan uổng rồi, quá oan uổng rồi! Hít sâu, hít sâu, giữ vững bình tĩnh, giữ vững bình tĩnh! Không phải đã sớm như thế này rồi sao? Còn tức giận cái gì? Mình tự chọc tức mình, đến lúc đó người ta còn chưa thèm để ý đây nè.

“Ban đầu ai khuyên không cần khoe khoang? Như bây giờ? Tỷ đã sớm nói với muội, người ta sẽ không có tâm tư để ý đến chúng ta đâu, cho nên khi ta vui mừng nhất định phải nắm chặt vui mừng, được rồi, đừng nóng giận.” Tiểu Phượng cười nói với tiểu Kiều.

Cuối cùng nấu một nồi cháo, bên trong chỉ một chút xíu gạo, sau đó đều là bắp, người thôn Diệp gia gọi thứ này là hỗn loạn, món ăn chính là bỏ dầu vào, đặt nồi lên, so sánh với khi Diệp Tiểu Kiều ở nhà cô, và nhà cậu được gọi là khác nhau một trời một vực, đúng là kém một vạn tám ngàn dặm.

Chỉ có điều người khác chỉ cảm thấy có thể ăn no là được, đều không nói gì, còn Diệp Huệ Nhi quả nhiên như Diệp Tiểu Kiều dự đoán, không đi ra ăn cơm, đương nhiên khi gọi nàng ta, nàng ta nói không đói bụng.

Chờ tất cả thu dọn xong, Diệp Tiểu Kiều hỏi tiểu Phượng: “Tỷ, khi nào bà nội trở lại?”

“Muội đã quên? Miếu này cách chỗ chúng ta thật xa đó, chưa đến trời tối chắc không về được.” Tiểu Phượng nói.

Vậy thì tốt! Diệp Tiểu Kiều nói: “Tỷ, mợ út còn cho muội tiền.”

Tiểu Phượng vui mừng nói; “Mợ chúng ta thật tốt! Tiền muội cũng biết chỗ giấu đi, đừng để cho người phát hiện được, nếu không thì không phải là của muội.”

“Tỷ, chẳng lẽ tỷ cũng không muốn mua đồ ăn sao? Xế chiều nay người bán hàng rong chắc sẽ đến đây đi.” Diệp Tiểu Kiều nói.

“Cái này, cái này…” Tròng mắt tiểu Phượng đảo tròn, “Muội kêu muội để tỷ canh chừng cho muội?”

“Dù sao muội thấy đại ca nhị ca bọn họ cũng không ăn no, một chút dầu mỡ cũng không có, không tốt cho thân thể, muội muốn mua đường cho bọn họ.”

Người khác nàng không quản được, nhưng hai ca ca mình, nàng lại đau lòng. Bổ sung chất đường cũng là cách, đứa bé mới mười mấy tuổi, cha à, nương à, chính là hiếu đạo nữa, cũng phải suy nghĩ một chút cho con mình đúng không?

Có phải Diệp Tiểu Kiều nghĩ đơn giản một chút không? Vẫn bất tri bất giác mang theo quan điểm hiện đại? Đều áp bức đến tàn nhẫn như vậy, còn không biết phản kháng. Khó trách ở đây có cách nói ngu dân, quan niệm ăn sâu bén rễ trong đầu, nào có thể vừa nói liền thay đổi?

“Được! Không hổ là muội tử của tỷ! Tỷ biết rõ người bán hàng rong đi qua đâu, đến lúc đó chúng ta nhanh chóng mua liền chạy về, khẳng định không gặp được người khác.” Tiểu Phượng nói.

“Vậy chúng ta cũng mang giỏ, làm thành đánh cỏ heo, người khác cũng sẽ không nói gì.” Diệp Tiểu Kiều nói.

Vì vậy hai tỷ muội đều làm thành giống như đặc vụ đeo giỏ trúc của mình ra ngoài đánh cỏ heo, sau đó thật sự gặp được người bán hàng rong vào


/96

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status