Phố phường cửa hiệu san sát nhau, ngựa xe như nước, dòng người như thoi. Đoàn người rộn ràng nhốn nháo, vô cùng phồn hoa.
Vài con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa đang hướng về phía kinh thành đệ nhất lâu tiếng tăm vang dội – Thiên Hương lâu, sau đó dừng lại trước cửa, ai vị nam tử xiêm áo chỉnh tề một trước một sau từ trong xe ngựa bước ra, người đến đích thị là Lăng Sở Nam cùng Phương Đình.
Mọi người được dịp xôn xao một phen, lời ra tiếng vào, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đồi nổi lên bốn phía. Trẻ tuổi anh tuấn, thật khiến các vị nữ tử chưa chồng ham muốn đến chảy nước bọt. Hai mắt sáng quắc, chỉ hận không thể như keo dán mà dính chặt vào.
Phương Đình không thèm để ý, tự mình tiên phong dẫn đầu, lơ đảng toát ra vẻ khinh bỉ. Lăng Sở Nam cũng theo đó mà vào.
Vừa vào liền gặp Thiên Hương khoác vàng đeo bạc, mặt trát đầy son phấn, vừa thấy hai người, lập tức cười tươi như hoa, ‘Thần tài gia’quá bộ tới đây thì thế nào lại không sung sướng? Thanh âm tựa như được ngâm trong mật, “Ôm là ngọn gió nào đã thổi hai vị đến đây thế này?”
Phương Đình khóe môi co giật, không nhịn được cười, môi ghé vào tai nói, “Thiên Hương tỷ tỷ tựa hồ đã vừa mắt ngươi rồi, thật sự là lam nhan họa thủy (1). Lớn lên phong thần tuấn lãng không phải lỗi của ngươi, mê người lắm của càng không thể trách ngươi được, có điều hại nước hại dân thì là ngươi không đúng rồi. Ngươi xem những nữ tử ở ngoài kia đi.” Nói rồi, nhìn Thiên Hương gật đầu ra hiệu.
Lăng Sở Nam chỉ cười cười không nói.
Phương Đình trông thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn, chán nản không vui, liền hậm hực đi về hướng Mộng Lộ nhã các.
Khi đó, Mộng Lộ đang một thân hồng bào đỏ thẫm, voan mỏng thả từ eo hợp phối trường quần màu vàng nhạt. Má phớt phấn hồng, tóc tai tán loạn, tú lệ vô cùng. Thân hình mảnh mai biếng nhác nằm dài trên nhuyễn tháp, xung quanh nàng như tỏa ra hào quang rực rỡ như ngọc.
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra lại nhanh, cửa phòng lập tức đá văng một cách thô lỗ, Mộng Lộ cũng không thèm ngẩng đầu lên, làm ngơ như không thấy.
Phương Đình liếc thấy bộ dáng trấn định trầm ổn này của hai người, liền lớn tiếng nói, “Hai người các ngươi thật là, một người không chút thú vị thì cũng thôi đi, nhưng người còn lại cũng cùng bộ dạng đó. Làm ơn đi, ta tới tìm các ngươi không phải để thấy bộ mặt như khổ qua của các ngươi đâu. Có phải thông đồng chọc tức ta không?”
Mộng Lộ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, bày ra bộ dạng không thèm để ý.
Lăng Sở Nam hòa giải nói: “Được rồi, ngươi nói ngươi có chuyện gì buồn bực? Ta cảm thấy rất có hứng thú, rốt cuộc là chuyện gì đã quấy nhiễu ngươi?”
Phương Đình lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng đáp lại: “Chúng ta chỉ nói chuyện mà không uống rượu thì làm sao được chứ? Quá tẻ nhạt rồi, người đâu, mang ba bình nữ nhi hồng đến đây.”
Đến lúc này Mộng Lộ mới lên tiếng, chế giễu, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào vai hắn, “Các ngươi tới đây quả nhiên chẳng phải chuyện gì tốt lành, nói đi. Lần này lại là cô nương nhà ai bất hạnh bị ngươi vừa mắt vậy, không lẽ là bị tương tư hành hạ rồi?”
Lăng Sở cũng tới giúp vui, cười nói, “A? Hóa ra là nhi nữ tư tình? Rốt cuộc là cô nương nhà nào đã trói buộc được trái tim ngươi vậy?”
Cần phải lên tiếng thông báo, tiếng thét vang của tiểu nhị vang lên, xen ngang câu chuyện của ba người bọn họ, “Rượu thịt tới rồi đây.”Ngay sau đó, đẩy cửa bước vào, đem khay thức ăn nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, “Hai vị thỉnh từ từ dùng.” Rồi lập tức thoái lui.
Phương Đình quay đầu nhìn trái phải hai bên rồi nói, “Tới đây, chúng ta uống rượu. Phương mỗ ta trước tiên kính các ngươi một chén.” Hắn hào sảng bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.
Mộng Lộ, Lăng Sở Nam cũng rót ra một ly rượu, từ từ mà uống.
Mấy chén uống xong, rượu thấm vào ruột gan hóa thành tương tư lệ. Phương Đình tửu lượng không cao dĩ nhiên nhanh chóng trở nên mơ mơ màng màng, ngón tay trắng noãn thon dài vuốt ve bên mép ly rượu, giống như đang tham luyến đôi môi đỏ mọng của người trong lòng. Hắn tuấn mi khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển, tiếp đó bất tỉnh mê man. Đầu cúi sát bàn, miệng mơ hồ lẩm bẩm, “A… Liễu Nhi, Liễu Nhi…”
Vừa nghe thấy một câu, cả kinh thất sắc. Như thế là như thế nào? Hóa ra nữ tử huynh đệ ngưỡng mộ trong lòng đã lâu không phải đại gia khuê tú nhà nào, mà chính là người mình yêu thương nhất.
Mộng Lộ đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nhìn mặt đoán lòng, đồng tình vạn phần nói, “A a, sức quyến rũ của Liễu Nhi không phải lớn như vậy chứ, ngươi cũng nên cẩn thận coi chừng bị người ta gạt đi. Đến lúc đó cũng đừng trách ta sao không báo trước.”
Lăng Sở Nam thần trí lơ đểnh, cầm lấy ly rượu liên tục uống một hơi.
Mộng Lộ im lặng không nói gì, chỉ đành theo hắn uống rượu giải sầu. Thật không biết được, mượn rượu giải sầu sầu càng sầu thêm, rút đao chém nước nước chảy càng mạnh.
Ai, lại là hồng nhan gây họa. Hi vọng rằng, đừng tái diễn chuyện của mấy năm về trước, huynh đệ bất hòa.
Lo lắng này của Mộng Lộ không ngờ lại thành sự thật, ngày tiếp theo, Phương Đình đã vội vã rời khỏi kinh thành, không để lại một câu tạm biệt.
********************
Hôm sau, Mặt Trời mọc ở đằng Đông, gà trống gáy vang báo hiệu.
Lăng Sở Nam say rượu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, dụi dụi mắt, nhìn quanh bốn bề, là lầu gác vô cùng quen thuộc.
Những tàn ức còn thừa lại ngày hôm qua như bài sơn đảo hải (2) dồn dập đập vào trong đầu, không biết bản thân đã trở về thế nào. Chỉ biết chính mình cùng Phương Đình, Mộng Lộ tụ họp ở Thiên Hương lâu, tiếp đó bản thân đã uống đến say bí tỉ, cuối cùng là tỉnh dậy đã thấy thế này.
Xiêm áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi. Lăng Sở Nam giật mình nhớ ra có hẹn với Tuyết Liễu.
Uống say quên mất, không biết nàng có ngồi ngốc ở đó chờ hắn trở về hay không? Lo lắng chi bằng hành động, ba bước nhập thành hai bước chạy tới trước cửa Lục Liễu các.
Không có nha hoàn hầu hạ, đập vào tầm mắt chính là hình ảnh Tuyết Liễu đang nằm sấp trên chiếc bàn lạnh lẽo mà ngủ ngon lành, ** hết sức mịn màng, tóc đen dịu dàng lấp lánh như thác nước trút xuống. Lăng Sở Nam trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tay chân nhẹ nhàng bước lên phía trước, động tác cực kỳ ôn nhu ôm lấy mỹ nhân đang say ngủ hướng về phía nhuyễn tháp. Chạm đến bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hắn thập phần xấu hổ.
Cẩn thận đặt nàng lên giường đắp chăn thật kĩ, sau đó cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng.
“Ư… Ư…” Dọc theo đôi môi yêu mị của nàng mà liếm nhẹ, trái lại khiến đầu lưỡi nóng rực của hắn luồn vào trong đàn khẩu, mời cái lưỡi thơm tho của nàng cộng vũ, nhiệt tình **, khiến đầu óc nàng một mảnh mê mang.
Âm thanh đứt quãng ** thay nhau truyền tới, tiến vào hai tai hắn. Khóe môi câu ra một nụ cười phóng đãng bất kham, ánh mắt thâm trầm nóng rực nổi dậy, hơi thở dần trở nên dồn dập, rất nhanh thoát đai lưng tiến vào trong chăn.
Tuyết Liễu đôi môi mình như bị một mảnh ấm áp phiến tình vây lấy, vội mở to mắt, tinh mâu dưới mày kiếm nhắm chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng bao phủ, nhìn thấy hai làn sóng mờ mờ đạm đạm, đôi môi phía dưới cái mũi thẳng đang bao lấy chính mình, hơi thở nồng hậu chầm chậm tiến đến, khiến nàng đỏ mặt tía tai.
Bàn tay đặt trên lòng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận được tim đập dồn dập của hắn, hắn rời khỏi môi nàng, ghé sát vào tai thì thầm, “Muội tỉnh rồi?” Sau đó dọc theo vành tai trắng noãn tuyệt mĩ của nàng mà chơi đùa, tiếng ưm thật nhỏ từ trong miệng nàng phát ra vừa lúc hắn đã hôn đến cái cổ mịn màng của nàng. Lúc này nàng tâm viên ý mã, toàn thân rã rời, tim đập liên hồi mà ngẩng đầu mặc cho hơi thở nóng rực cùng những nụ hôn hòa lẫn quấy nhiễu tâm trí của mình.
Lăng Sở Nam động nhẹ thân thể, đôi mắt ôn nhu như nước đảo quanh thân thể yêu kiều của nàng, nở nụ cưởi sáng lạn.
“Không được cười!”Nàng đưa tay lên che miệng hắn lại, làm nũng nói.
Hắn trở tay nắm chặt, đôi môi lần thứ hai hung hăng xâm phạm nàng.
Vốn muốn cùng hắn chìm đắm chìm trong thế giới **, nhưng vừa nghĩ tới trong bản thân mình đang mang thai, không thể tiêu dao phóng túng như vậy.
“Ngừng… ngừng lại, Sở Nam ca ca. Không được…”Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hai má vẫn chưa hết ửng hồng, vô cùng hương diễm yêu mị.
Bị nàng thản nhiên từ chối cầu hoan, Lăng Sở Nam càng lúc càng tức giận, “Có phải Phương Đình so với ta tốt hơn không?”
“Sao?” Tuyết Liễu ngẩn cả người, liên quan gì tới Phương Đình?
Lăng Sở Nam nở một nụ cười trào phúng, “Đáng tiếc, hắn đi rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong lúc hắn uống say đã nói là thích muội, không còn mặt mũi gặp ta, vội vã bỏ đi rồi.” Căn cứ theo suy đoán của hắn, mấy năm sau nữa, Phương Đình cũng không trở về đây.
“Hắn…” Tuyết Liễu có chút chột dạ, “Thật sự đã nói rồi?” Quả nhiên là nàng đoán đúng, Phương Đình thật sự thích nàng.
Phá hỏng tình cảm giữa Sở Nam và Phương Đình, không phải chủ ý của nàng a. “Cô nương không tới hầu huynh? Đúng rồi, muội có nấu chút cháo tổ yến, đang muốn cho huynh dùng thử.”
Nói rồi lấy theo chén đũa múc ra, đưa đến cho Lăng Sở Nam.
Thấy nàng chột dạ, một cổ tức giận dấy lên trong lòng, hắn nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, “Muội phải nhớ kỹ, muội là của ta.”
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tuyết Liễu chỉ thấy bất đắc dĩ, “Xin lỗi, Sở Nam ca ca, muội… muội… không phải… muốn … muốn làm như vậy. Xin huynh tha thứ… Muội chỉ vì, chỉ vì bảo bảo thôi a.” Đại phu nói lúc mới mang thai phải đặc biệt cẩn thận, nàng cũng đành hết cách.
Lăng Sở Nam tức giận khôn nguôi sắc mặt tái xanh một đường, người gặp người tránh. Đi đến lương đình thường ngày hay đến trầm tư, lẳng lặng uống rượu, cuối cùng cũng dẹp tan được phiền muộn trong lòng. Như người mê vừa tỉnh mộng, cảm giác hình như bản thân đã quá mức cáu gắt rồi? Đúng là do bản thân mình sai trước, rốt cuộc lại để giai nhân chịu thiệt, thật sự không nên. Vừa muốn đứng dậy trở về xin lỗi, lại nghe thấy một âm thanh kiều mị vang đến bên tai: “Biểu ca, thỉnh dừng bước.”
Lăng Sở Nam thanh y phiêu dật, khoanh tay mà đứng, ngọc thụ lâm phong. Khang Minh Nguyệt si luyến nhìn tình nhân ngày trước, ghen tuông lan tràn, thiêu trong đố kỵ. Một cảm giác mãnh liệt phẫn hận toát ra từ trong ánh mắt, di động trên khuôn mặt, suýt chút trào ra. Quyến rũ nói: “Biểu ca, sao lại cô đơn một mình một bóng thế này? (*)”
Lăng Sở Nam một mực trầm tư suy nghĩ làm sao để khiến giai nhân vui lòng, không hề phòng bị đưa tay bắt lấy cái chén ăn sạch cháo bên trong. Khang Minh Nguyệt cười gian trong lòng. (TN: Vâng, lại 1 chỗ bạn không hiểu được nữa, ở trên có nhắc gì đến chén đũa đâu mà dưới này lại có ~ ~, đã dò bản gốc lại rất kỹ, không phải converter làm thiếu nên cũng đành bó tay, lỗi này chắc tại SS rồi ~ ~)
“Đúng rồi, biểu ca, lúc vừa tới đây muội thấy Mộ Dung cô nương tâm sự trùng trùng, thu thập quần áo giống như muốn không từ mà biệt. Chẳng lẽ hai người cãi nhau sao? Cũng thật là, huynh là nam tử hán đại trượng phu, không phải càng nên thông cảm cho tấm lòng nữ nhân bọn muội?…” Không chờ Khang Minh Nguyệt nói xong, Lăng Sở Nam lập tức nhanh như chớp xông vào Lục Liễu các.
Đình viện tột cùng cô tịch, chỉ còn tiếng cười khiến người khác mao cốt tủng nhiên (4) của Khang Minh Nguyệt lơ đãng không ngừng.
Lăng Sở Nam trở lại Lục Liễu các, hình ảnh trong phòng không có một bóng người xông vào đại não. Giống như phát điên chạy tới chạy lui, lòng như lửa đốt. Gia đinh tỳ nữ ai nấy đều hai mắt nhìn nhau, không hiểu sự tình. Đương lúc hắn cúi đầu thở dốc, đã định buông tay, Tuyết Liễu lại từ cửa sau tiến vào, Lăng Sở Nam như ‘chịu hạn đã lâu được gặp được mưa lớn’, hoan thiên hỉ địa vội vã chạy qua, một đôi tay mạnh mẽ có lực chăm chú khóa chặt eo nàng, khiến nàng không thể động đậy, dọa đến Tuyết Liễu hoa dung thất sắc.
“Liễu Nhi, đừng rời xa ta có được hay không? Ta hứa với muội, từ nay về sau sẽ không miễn cưỡng muội làm những điều mình không thích nữa, được không?” Lăng Sở Nam dường như muốn dùng cách khẩn cầu đễ giữ lại người trước mặt.
“Muội đâu có muốn bỏ đi đâu. Sở Nam ca ca, đừng như vậy mà. Ở đây có người a, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.” Tuyết Liễu thấp tiếng nhỏ giọng nói với Lăng Sở Nam, do dự phóng mắt nhìn xung quanh, chuyện của hai người họ sẽ nhanh chóng trở thành ‘giấy không gói được lửa’ mất, lúc đó tin đồn nổi lên bốn phía, e chừng hối hận cũng không còn kịp nữa. Nàng không muốn Lăng Sở Nam khó xử.
Có người thì đã sao, hắn chính là muốn để mọi người biết, hai người không phải là huynh muội.
Lăng Sở Nam ôm càng lúc càng chặt, ép tới nàng hít thở không thông, hai tai đỏ bừng, mặc cho hắn ôm.
Gia đinh tỳ nữ chứng kiến cảnh đó đều bảy miệng tám mồm nghị luận tràn lan. Lăng Sở Nam mắt lạnh quét tới, chúng nhân lập tức im miệng không dám mở lời, cúi đầu xem như cái gì cũng không thấy. Chỉ sợ chủ tử trách tội, như vậy không thể sống chút nào.
“Sở Nam ca ca, huynh không sợ sao?” Tuyết Liễu tin vẫn chưa đủ hỏi.
Lăng Sở Nam sủng nịnh hôn lên môi nàng, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng miết lên mặt nàng, biểu tình nghiêm túc thành khẩn, giống như phát thệ nói, “Ta không sợ, chỉ cần có muội, duy chỉ có muội. Cho dù khiến ta lên núi đao, xuống chảo dầu cũng không một câu oán trách. Cho dù như thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, ta cũng phải làm thế này.”
Tuyết Liễu cảm động đến lệ nóng tuông trào, hít hít mũi, thanh âm khàn khàn nói: “Liễu Nhi không sợ. Chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh là tốt lắm rồi. Vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Lăng Sở Nam đem trán nhẹ nhàng gõ vào cái trán nhỏ xinh của nàng, hai người cứ như vậy mà lộ liễu chẳng kiêng dè ôm lấy nhau.”
Tựa hồ nhớ đến cái gì, Lăng Sở Nam dò hỏi: “Muội vừa rồi từ cửa sau bước vào, tại sao làm vậy? Trời rét đất lạnh, căn dặn hạ nhân đi làm không phải được rồi sao?”
Tuyết Liễu chột dạ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn, chẳng lẽ nói với hắn là nàng ra ngoài mua thuốc an thai sao? Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“A, muội ra ngoài tìm Tử Lung, dù sao ở nhà mãi cũng thấy nhàn rỗi.” Mở to mắt ra mà nói dối, nàng không phải là cố ý đâu, xin huynh lượng thứ, Sở Nam ca ca. Nàng cố tỏ ra cầu khẩn.
Lăng Sở Nam không cần nghĩ ngợi “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Gió lạnh rít rào, hoa tuyết bay bay.
Tuyết Liễu không chịu được gió lạnh, nhìn hắn nói: “Sở Nam ca ca, muội thấy lạnh quá, chúng ta vào trong đi.” Nói rồi, lập tức hắt xì to một cái.
Lăng Sở Nam thấy nàng chóp mũi đỏ hồng, hàng lông mi nhi cánh bướm, điểm chút tuyết trắng, tâm đau vạn phần: “Mau vào trong đi, thân thể quan tọng, ta cũng vào. Nhất thời hưng phấn, quên mất bản thân còn đứng ngoài này.” Nói rồi không chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Vừa bước vào phòng, một mùi hương kỳ dị đã xông tới mũi, như hoa mà không phải hoa, khó lòng diễn tả.
Lăng Sở Nam phảng phất như bị tẩy não, tay chân không khống chế được vung lên, đầu óc căng thẳng. Nhìn khắp mọi ngươi, đều thấy cảnh xuân kiều diễm, hình ảnh Tuyết Liễu lỏa thể cùng Phương Đình chơi đùa hỏa diễm. Bên tai chỉ nghe tiếng ù ù không rõ, cái gì cũng không nghe thấy. Đất trời như lung lay chuyển động. Hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt, tay ôm chặt đầu, thân thể bởi vì đau nhức mà đứng không vững, suýt nữa ngả nhào xuống đất. Trước mắt nổi lên một lớp sương hồng, cố gắng kiếm tìm một chút lí trí, ngẩng mặt lên trời kêu to: “A…” Thanh âm giống như khốn thú vang tận trời xanh.
Tuyết Liễu một bên trong thấy mà hãi hùng khiếp vía, lại không nhẫn tâm thấy hắn bị giày vò như vậy. Đau đớn như kiến bò trên chảo nóng gặm nhắm người hắn, cảm giác khô nóng khó nhịn không ngừng trỗi lên khiến hắn mơ hồ thiếp đi, Tuyết Liễu bước nhanh về trước, kịp thời đỡ lấy hắn.
Lòng đầy nghi vấn, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Bất quá, có thể khẳng định một điều, có người ở đây gây rối!
Chưa kịp suy nghĩ, Lăng Sở Nam bỗng dưng mở to hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Liễu Nhi, Liễu Nhi, muội không thể phản bội ta.”
Tuyết Liễu ngây người như tượng gỗ, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, vội vã kêu lên, “Sở Nam ca ca, mau tỉnh lại đi, huynh làm sao vậy? Muội là Liễu Nhi đây, huynh vẫn nhận ra muội chứ? Huynh đừng làm muội sợ nha.”
Lăng Sở Nam vừa nghe thấy thanh âm của Tuyết, thần sắc đại biến, nhanh chóng đưa tay nắm chặt vai nàng, đem nàng đè xuống đất.
Cảm giác mát lạnh từ mặt đất truyền tới, chạy dọc toàn thân. Tuyết Liễu không khỏi rùng mình, kinh khủng vạn phần nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của Lăng Sở Nam.
Lăng Sở Nam như Thái Sơn áp đỉnh, thân thể to lớn đều đặn chăm chú đè lên người Tuyết Liễu. Nàng càng ra sức giãy giụa, càng kích thích hưng phấn của hắn. Nắm tay dễ dàng đem hai tay Tuyết Liễu cố định trên đầu nàng, một tay còn lại bắt lấy y phục, dùng sức kéo ra, chỉ nghe một tiếng‘xoẹt’ tinh tế vang lên, y phục đã bị xé ra từng mảnh. Nàng ở trước mặt hắn, cho dù có nội công trong người, cũng vô phương sử dụng.
Sợ hãi, bi thương cùng bất lực tràn khắp toàn thân, mà Lăng Sở Nam, sớm đã mất sạch lí trí, ánh mắt chỉ còn những cảnh ** như có như không.
“A… A… Sở Nam ca ca, chậm… chậm một chút…” ** cứng rắn như thiết đột nhiên tiến vào hoa kính nhỏ hẹp khô khốc của Tuyết Liễu, thoáng chút đau đến nàng không thiết sống nữa, nước mắt như suối chảy ra, phát sinh tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Lăng Sở Nam không chút nào thương tiếc, cô thành chiếm đất, như đói như khát rút vào. Không chút quan tâm đến sự thống khổ càng lúc càng nhiều của Tuyết Liễu, ánh mắt đỏ tươi như máu chỉ trông thấy dung nhan tái nhợt như tro tàn của Tuyết Liễu. Tiếng hô khoái hoat vang lên, thân thể càng nhanh luật động, sau một trận mạnh mẽ thâm nhập, Tuyết Liễu hai mắt khẽ đảo, ngất đi. Tiếp theo đó, từ giữa hai chân tuyết bạch mềm mại, một dòng cảm giác dính dính theo ** kết hợp của hai người mà chảy xuống.
Lăng Sở Nam như từ tỉnh dậy từ trong mộng, lúc này đình chỉ hết mọi ý tứ giày vò, thị giác hồi phục nhanh đến kẻ khác không sao bắt kịp. Hắn không thể tin được mở to mắt nhìn Tuyết Liễu người đầy huyết sắc, xích lỏa nằm dưới thân hắn, thân thể chặt chẽ dán vào nhau. Ở đó còn có một dòng suối máu không ngừng chảy ra, dính vào trên thân thể hai người.
Lăng Sở Nam nhanh chóng dời thân thể đi, mắt trừng môi há nhìn Tuyết Liễu không hề động đậy, yên tĩnh nhu thuận giống như chết rồi.
Một giây sau, chạy như bay tới trước giường tùy ý bắt đại một cái chăn bông, tay chân luống cuống quấn lấy thân thể nàng, kinh khủng muôn phần lao ra ngoài giận dữ thét lên, “Người đâu… Mau tìm đại phu, nhanh lên, nhanh…” Một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ một phút lơ là, nàng sẽ hương tiêu ngọc tẫn, tất cả tâm tư đều dồn vào cổ họng, “Liễu Nhi, Liễu Nhi, muội… vạn phần… không thể… có chuyện gì nha…”
Đại phu cấp bách tiến vào, bắt mạch cho Tuyết Liễu, mày sương khẽ cau. Sau đó dùng tay đè lên cổ nàng, bộ dạng muốn nói lại thôi. Trông thấy ánh mắt của Lăng Sở Nam, nộ hỏa phừng phừng. Rất nhanh tiến lên phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo của đại phu mà quát to: “Liễu Nhi thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không? Nếu như gặp bất trắc gì, ta nhất định cho cả nhà ngươi bồi táng.”
Đại phu bị hắn dọa đến khụy gối xuống đất, lão lệ tung hoành, nghẹn ngào nói: “Tha… Tha mạng a, Sở Nam thiếu gia. Liễu Nhi tiểu thư… tiểu thư…”
Lăng Sở Nam toàn thân cứng đờ, giận không thể tả. Nắm tay nặng nề nện lên bàn đá, âm trầm hỏi: “Nói! Liễu Nhi thế nào… không phải…” Hắn có thể khẳng định nguyệt sự của nàng đã qua, không thể nào… như vậy, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa.
Đại phu cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Sở Nam, run run rẩy rẩy: “Liễu Nhi tiểu thư, sảy thai rồi.” (TN: O_o, chưa từng thấy tình huống nào sảy thai vô duyên thế này)
Lăng Sở Nam lập tức được bắt lấy bờ vai gầy gò như khúc củi của đại phu lắc mạnh, bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa đi!”
Đại phu lần thứ hai bị dáng vẻ của hắn làm cho kinh hãi quá độ, lắp bắp nói: “Là… tiểu thư nàng, nàng có mang… nhưng mà…” Những lời tiếp theo thức thời câm miệng, không nói thêm nữa.
“Cái gì, nàng có? Nàng có rồi… tại sao lại không nói với ta… Tại sao?” Hắn ôm đầu ngồi phịch xuống đất, thập phần thống khổ nhìn về phía Tuyết Liễu, nhất thời trái tim như bị kim đâm, đau đớn kịch liệt không ngừng kéo tới.
Đúng lúc Thảo Thảo trở về trông thấy cảnh này, lập tức biết sự tình có bao phần nặng nhẹ. Đỡ đại phu lên nói, “Đại phu, thỉnh ngài theo ta qua đây.”
Đại phu như mới được tới sinh, vội đáp, “Được, được.”
Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một Tuyết Liễu bất tỉnh đã lâu cùng một Lăng Sở Nam ngồi đứng không yên. Bên ngoài, gió tuyết phiêu linh rơi lã chã, trong phòng ba thước đóng băng.
Nửa đêm canh ba, Lăng Sở Nam bị ác mộng làm cho giật mình, mồ hôi hột chảy ướt đẫm toàn thân.
Theo bản năng nhìn về phía Tuyết Liễu, phát hiện nàng vẫn đang mê man bất tỉnh, bất giác thở dài một hơi. Nếu như sau khi nàng tỉnh dậy mà biết được tin dữ này, nàng có tha thứ cho hắn không? Không dám si tâm vọng tưởng được nàng tha thứ, chỉ cầu nàng có thể tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ lấy công chuộc tội.
Không bao lâu sau, mệt mỏi lần thứ hai bao trùm lấy hắn, uể oải cực độ thiếp đi.
Cùng lúc đó, Tuyết Liễu mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập bi ai, nước mắt như dòng suối ven sông theo khóe mắt chảy xuống. Những lời vừa rồi của đại phu, từ đầu tới cuối nàng không sao nghe lọt tai được. Không có, cái gì cũng không có, thân sinh cốt nhục của bọn họ còn chưa kịp thành hình thì đã mất đi rồi. Làm phụ mẫu người ta, có ai lại không đau lòng muốn chết?
Trong một khắc, tâm như tro tàn, đối với hắn vừa yêu vừa hận. Đất trời mênh mông, thần châu mờ mịt, nơi nào có thể khiến nàng quên đi oán hận này. Bỏ đi bỏ đi, chết qua một lần, nàng đột nhiên cảm thấy, yêu hay không yêu, đã không còn quan trọng nữa.
“Đại công tử, tỉnh dậy đi. Ngủ dưới đất rất lạnh á, mau dậy đi.” Thanh âm thanh thúy lạnh lùng như ngọc liên tiếp quấy rối mộng đẹp của Lăng Sở Nam.
“Đừng ồn nữa, để ta ngủ thêm một chút đi, Liễu Nhi ngoan.” Lăng Sở Nam vẫn kiên trì như trước, lẩm bẩm như nói mê.
Tuyết Liễu xoay người, nghịch ngợm bắt lấy cái mũi của hắn, cười nói: “Đại công tử, ngài còn không chịu tỉnh, ta đi gọi Tử Lung tiểu thư qua đó.”
Cái mũi bị nắm đến không thở được, Lăng Sở Nam đành phải không tình nguyện mở mắt ra, mừng rỡ như điên muốn ôm nàng vào ngực.
Tuyết Liễu lập tức tránh né, để Lăng Sở Nam ôm phải không khí. Bất mãn không vui nói: “Muội làm sao vậy, Liễu Nhi. Đừng giận ta nữa được không? Ta… Ta thật sự trong lúc thần trí bất minh mới…”
Tuyết Liễu chớp chớp đôi mắt trái đào, khó hiểu hỏi: “Đại công tử, ngài bị sao vậy? Sao ta nghe lại chẳng hiểu gì cả?”
Lăng Sở Nam kinh hô: “Muội gọi cái gì? Liễu Nhi, muội không sao chứ? Nhìn cho rõ đi, ta là Sở Nam ca ca của muội đây mà.”
Tuyết Liễu nhìn về phía trước, ra vẻ chăm chú nhìn thật rõ Lăng Sở Nam, “Không sai mà, ta tin tưởng bản thân không nhìn nhầm. Ngài đúng là đại công tử a. Làm sao vậy? Công tử, ngược lại là ngài đó. Đang yên đang lành tự dưng lại nhận mình là Sở Nam ca ca,”
Trong khoảnh khắc, Lăng Sở Nam choáng váng triệt để, tâm như bị đao cắt. Liễu Nhi của hắn… không đúng, nhất định là vẫn đang nằm mơ. Phải rồi, nhất định là đang mơ. Không dám tin tưởng đưa tay lên mặt mình nhéo một cái, “A, đau quá á.” Đau đớn thật sự khiến hắn không thể không đối diện với sự thật này, hắn thật sự không phải đang mơ. Như vậy là… Liễu Nhi của hắn… mấy trí rồi?
Tuyết Liễu vội vàng bắt lấy tay hắn, thương tiếc nói, “Công tử, ngài không thể hành hạ mình như vậy a, tiểu thư nhất định không vui đâu. Ngài chờ đó, ta đi tìm đại phu cho ngài.” Nói rồi, không thèm để ý tới hắn mà chân trần trong giá rét chạy khỏi cửa lớn.
Lăng Sở Nam nhìn theo bóng dáng yểu điệu ở phương xa, khóc không ra nước mắt. Thế gian này còn gì đáng cười hơn. Người yêu của mình, cư nhiên xem mình như một nam nhân khác, từng câu từng chữ thốt ra đều là tên người khác.
Mới đây cũng đã đến mười lăm tháng tám, là ngày quan trọng nhất của Lăng Lục hai nhà.
Ở chỗ này đi qua đi lại hồi lâu, Lăng Sở Nam càng nghĩ càng thấy có gì kỳ quái, mặt ủ mày ê, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm đó. Hắn tại sao lại cường hành bạo ngược Liễu Nhi mà không hay biết gì, hơn nữa, một chút ấn tượng cũng không có, đầu óc trống rỗng. Lúc trước không thấy có gì khác thường, chẳng lẽ là dục cầu bất mãn? Cười khổ, không thể nào, bản thân lúc nào cũng tự chủ rất cao. (TN: Có ai tin câu này của họ Lăng không? @ @) Tuy rằng mỗi lần như thấy Liễu Nhi thiên tư quốc sắc, bản thân đều khó tránh mơ tưởng hảo huyền.
Quản gia thẳng đứng một bên, thấy hắn trước trầm tư sau lại tươi cười thỏa mãn một cách khác thường. Không hiểu tại sao nói, “Thiếu gia, chuyện gì có thể khiến ngài hao tâm phí sức như vậy? Không ngại nói ra, để tiểu nhân giúp ngài gánh vác, được chứ.”
Lăng Sở Nam nửa chữ cũng không nghe rõ, lại cơ hồ như nhớ ra cái gì, nói, “Không sao, đúng rồi. Mười lăm tháng tám năm nay không phải có một trận đấu nấu ăn sao? Chính là trận đấu với Thiên Hương lâu đó.”
Quản gia cung kính nói: “Phải, thiếu gia. Xin hỏi thiếu gia muốn ứng chiến thế nào? Chẳng phải nên chuẩn bị một chút sao?”
Lăng Sở Nam phất phất tay, tùy ý nói, “Quên đi, trong mắt ta, là thắng hay thua cũng không đáng một đồng. Hiện tại quan trọng nhất chính là bệnh của Liễu Nhi, những cái khác về sau hẵng nói.” Cuối cùng, quét mắt qua bức thư vừa mới niêm phong trên bàn, bắt đầu căn dặn, “Đem phong thư này giao đến tận tay Mộ Dung gia Mộ Dung Tử Lung, mau đi đi.” Hiện tại, Tuyết Liễu mới là người hắn quan tâm nhất.
Quản gia cũng thập phần đồng tình với Tuyết Liễu, thở dài nói: “Hồi thiếu gia, sáng sớm hôm nay đại phu vẫn theo lệ tới đây mấy lần, giúp Liễu Nhi tiểu thư bắt xong lại lắc đầu, nói ‘Đại phu thật sự vô năng bất lực, thân thể Liễu Nhi tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, chỉ là…’” Liếc mắt quan sát sắc mặt Lăng Sở Nam, ấp a ấp úng nói, “Đầu óc của tiểu thư… chẳng khác chi… một tiểu hài tám tuổi…”
Lăng Sở Nam cắn chặt môi, sắc mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đen, chuyển biến liên hồi vô định.
Quản gia thấy hắn dọa người như vậy, nhanh chóng cầm lấy thư chuồn mất, rất sợ chạy chậm một bước sẽ biết thành dê con thế mạng.
Quản gia đi rồi, Tiểu Khiết nghe tiếng bước vào, hùng hùng hổ hổ tiến vào, bất phân trắng đen thị phi liền hung hăng trút giận, “Tại sao ta mới đi có một lát đã xảy ra nhiều chuyện thế này? Họ Lăng kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ban đầu ngươi hứa hẹn thế nào, bây giờ lại đem tiểu thư biến thành như vậy, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi, thật sự không nên tin tưởng ngươi.”
Lăng Sở Nam lòng đau như dao cắt, sự kiên cường khổ công xây dựng bây giờ đã bị đánh đến sụp đổ tan tành. Nức nở nói: “Ta không biết nữa, ta cầm lòng không đặng ** nàng, thậm chí hại nàng sảy thai.”
Tiểu Liễu vừa nghe xong, như sét đánh giữa trời quang, nổi trận lôi đình. Thuận lý thành chương mà hung hăng xông tới cho hắn ăn một cái tát, xắn tay áo lên suy nghĩ xem làm sao cho hắn ăn thêm một cái tát nữa.
Lăng Sở Nam thẹn quá hóa giận, bắt lấy tay Tiểu Khiết, cả giận nói: “Ngươi nghĩ ta là ai? Ta cũng là một trong những người bị hạ. Ta không hề lường trước được mọi chuyện sẽ xảy ra thế này a. Huống chi lúc đó ta bị người ta lập kế hạ độc, nếu không sao lại làm như vậy.”
Tiểu Khiết thấy hắn thái độ thành khẩn, tức giận cũng tiêu mất mấy phần. Bỗng giật mình mấy cái, phẫn hận nói: “Nàng ả! Nhất định là ả ra tay quấy phá rồi. Tốt lắm, hại tiểu thư nhà ta thê thảm thế này, xem ta làm sao trừng trị ả.”
Lăng Sở Nam chỉ cảm thấy có một trận gió từ trước mặt thổi qua, nơi đó còn có bóng dáng của Tiểu Khiết? Nàng? Nàng rốt cuộc là ai?
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Khang Minh Nguyệt đã đầu bù tóc rối, tóc tai tán loạn bị Tiểu Khiết như áp giải phạm nhân đưa vào. Miệng không ngừng chửi mắng: “** chết tiệt ngươi, ăn phải gan hùm mật gấu gì rồi? Dĩ nhiên dám hãm hại tiểu thư nhà ta? Lão nương giết chết ngươi.”
Lăng Sở Nam không hề tiến tới can ngăn, đôi mắt toát ra một tia lạnh lẽo, “Là thật sao? Minh Nguyệt. Chuyện này thật sự là do muội làm?”
Khang Minh Nguyệt mắt thấy sự tình đã không thể cứu vãng, bại lộ chân tướng. Phát ra tiếng cười sắc nhọn, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn hai người bọn họ. Ngũ quan méo mo như ma như quỷ, cười đến nhe răng trợn mắt, “Ha ha, không sai, ngươi đã bị ta cho dùng ‘hợp hoan lãng điệp tán’. Thuốc này sau khi phục dùng sẽ miên mang suy tưởng, cần phải có nam nữ ** mới có thể giải độc, nếu như không tức khắc giải độc, toàn thân sẽ nứt toác ra mà chết. Thế nào, Mộ Dung Vô Lệ không chết sao? Thật sự là đáng tiếc quá, ta vốn tưởng rằng ả sẽ bị ngươi hành hạ tới chết chứ.”
Tiểu Khiết đã không bình tĩnh được nữa, một tát giáng lên khuôn mặt như hoa như ngọc của Khang Minh Nguyệt, tức thì, một bàn tay năm ngón ửng hồng quỷ dị hiện lên trên mặt nàng. Đầu bị đánh đến lệch qua một bên, nhưng vẫn tiếp tục cuồng tiếu không ngừng.
Lăng Sở Nam lảo đảo thoái lui vài bước, giống như điên loạn nhìn về phía nàng quát, “Tại sao lại làm như vậy?”
Khang Minh Nguyệt ngừng cười, si cuồng nhìn về phía Lăng Sở Nam, cả tiếng phản bác: “Ngươi hỏi ta tại sao lại làm như vậy? Ngươi có biết ta yêu ngươi thế nào không? Đến cuối cùng, ngươi lại vì ả mà vứt bỏ cảm tình mười mấy năm giữa hai chúng ta. Ta hận ả, hận ả cướp đi người bên cạnh ta. Ta muốn trả thù các ngươi. Bắt đầu từ ngày đầu tiên ả bước vào Lăng gia, ta đã muốn giết ả rồi.” (TN: Bạn có nghe lộn không? Bậy, bạn có nhìn lộn không @ @, em họ Khang này mà cũng biết yêu nữa hở @ @?)
Giết Liễu Nhi, Lăng Sở Nam ánh mắt lóe lên, “Trước kia ta cùng Tuyết Liễu bị người ám sát cũng là do ngươi làm?”
Khang Minh Nguyệt cúi đầu, lệ như hồng thủy tuôn ra, cuộn trào mãnh liệt, “Không sai, là ta, ta không cho phép ả cướp đi sự sủng ái của ngươi dành cho ta.”
“Ta đã không còn sủng ái ngươi lâu rồi.” Có phải Liễu Nhi cũng như vậy không.
“Không không…” Khang Minh Nguyệt liên tục lùi lạc, “Nếu như không có Liễu Nhi, ngươi nhất định sẽ tiếp tục sủng ái ta, ta biết mà, ngươi muốn có một muội muội. Nếu như không có ả, cho dù ngươi không yêu ta, cũng sẽ sủng ta.”
“Không.” Hắn giọng điệu cương quyết, lãnh khốc vô tình.
Tiểu Khiết tự biết chuyện nhà người ta không thể nhúng tay vào, nhìn Lăng Sở Nam nháy mắt ra hiệu: “Nợ phong lưu của ngươi, ngươi tự tính, ta về trước đây.” Đi ngang qua Khang Minh Nguyệt, cũng không quên đá nàng một cước, tiếng rên la đau nhức theo đó tiêu tán trong không trung.
Khang Minh Nguyệt âm u cười, “Lăng Sở Nam, ngươi đã nhìn thấy những gì? Có phải là Mộ Dung Vô Lệ vụng trộm không?”
“Làm sao ngươi biết” Rõ ràng chỉ là ảo giác của hắn, làm sao nàng biết được?
“Bởi vì, ngươi hoài nghi ả.” Nàng đắc ý ngẩng cao đầu, “Chính vì trong lòng ngươi đã có mần mống hoài nghi ả, mưu kế của ta mới có thể thành công.”
“Ngươi là nói…”
“Không sai, sau khi bị hạ độc, trong lòng nghĩ gì, sẽ nhìn thấy cái đó. Cho nên, không phải là ta hại ả, mà là do chính ngươi không tin tưởng ả mà hủy diệt ả.” Nói xong câu cuối cùng, Khang Minh Nguyệt lại cười lên khanh khách, tiếu ý tràn đầy.
Lăng Sở Nam không còn lời nào để nói, giống như bị sét đánh, chậm rãi ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu.
Thấy hắn không chút động tĩnh, Khang Minh Nguyệt nhịn không được đẩy đẩy hắn, “Sao rồi? Hối hận sao?”
Hắn khàn khàn lên tiếng, “Ta đã hại nàng.”Thanh âm thống khổ kiềm chế tựa hồ như mang theo than khóc, giống như tiếng khóc than tuyệt vọng của loài vật trước khi chết.
Thấy Lăng Sở Nam thống khổ, Khang Minh Nguyệt trong lòng có một ** trả được thù, “Đừng quên, còn có nghiệt chủng của các ngươi.”
Thanh âm Lăng Sở Nam bị ép xuống càng lúc càng thấp, “Ta xem như chưa từng có một biểu muội như ngươi. Sau này đừng để ta trông thấy bộ mặt xấu xí của ngươi nữa, thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn.”
“Ha ha ha, ha ha, ta thành công rồi.” Khang Minh Nguyệt thỏa sức cười lớn, dần dần đi xa.
(TN: Gì, để cho em này đi dễ dàng như vậy. Tử Lung tỷ đâu, ra bắt về hành hạ cho em này sống không bằng chết coi =.=”, gặp bên VTST là Tịch Linh tỷ tỷ có người thử thuốc cho rồi =.=”)
——— ————————
(1) Lam nhan họa thủy: Câu gốc của nó là ‘hồng nhan họa thủy’ (cái này ai cũng biết), nhưng hồng là tượng trưng cho nữ, lam (xanh) tượng trưng cho nam nên qua lời của Phương Đình đã biến thành ‘lam nhan họa thủy’
(2) Bài sơn đảo hải: [thành ngữ] dời núi lấp biển.
(3) [TN: Xin lỗi mọi người, chỗ này còn 1 câu nữa, nhưng bạn không biết ý nó muốn nói gì nên đành mạo muội bỏ qua (nó đây: 难道慕容南嘴口. Mọi người có ai biết nó nghĩa khẩn xin giúp đỡ, TN chân thành cảm ơn ^^)]
(4) Mao cốt thủng tiên: sởn tóc gáy, sởn gai ốc…
Vài con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa đang hướng về phía kinh thành đệ nhất lâu tiếng tăm vang dội – Thiên Hương lâu, sau đó dừng lại trước cửa, ai vị nam tử xiêm áo chỉnh tề một trước một sau từ trong xe ngựa bước ra, người đến đích thị là Lăng Sở Nam cùng Phương Đình.
Mọi người được dịp xôn xao một phen, lời ra tiếng vào, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đồi nổi lên bốn phía. Trẻ tuổi anh tuấn, thật khiến các vị nữ tử chưa chồng ham muốn đến chảy nước bọt. Hai mắt sáng quắc, chỉ hận không thể như keo dán mà dính chặt vào.
Phương Đình không thèm để ý, tự mình tiên phong dẫn đầu, lơ đảng toát ra vẻ khinh bỉ. Lăng Sở Nam cũng theo đó mà vào.
Vừa vào liền gặp Thiên Hương khoác vàng đeo bạc, mặt trát đầy son phấn, vừa thấy hai người, lập tức cười tươi như hoa, ‘Thần tài gia’quá bộ tới đây thì thế nào lại không sung sướng? Thanh âm tựa như được ngâm trong mật, “Ôm là ngọn gió nào đã thổi hai vị đến đây thế này?”
Phương Đình khóe môi co giật, không nhịn được cười, môi ghé vào tai nói, “Thiên Hương tỷ tỷ tựa hồ đã vừa mắt ngươi rồi, thật sự là lam nhan họa thủy (1). Lớn lên phong thần tuấn lãng không phải lỗi của ngươi, mê người lắm của càng không thể trách ngươi được, có điều hại nước hại dân thì là ngươi không đúng rồi. Ngươi xem những nữ tử ở ngoài kia đi.” Nói rồi, nhìn Thiên Hương gật đầu ra hiệu.
Lăng Sở Nam chỉ cười cười không nói.
Phương Đình trông thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn, chán nản không vui, liền hậm hực đi về hướng Mộng Lộ nhã các.
Khi đó, Mộng Lộ đang một thân hồng bào đỏ thẫm, voan mỏng thả từ eo hợp phối trường quần màu vàng nhạt. Má phớt phấn hồng, tóc tai tán loạn, tú lệ vô cùng. Thân hình mảnh mai biếng nhác nằm dài trên nhuyễn tháp, xung quanh nàng như tỏa ra hào quang rực rỡ như ngọc.
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra lại nhanh, cửa phòng lập tức đá văng một cách thô lỗ, Mộng Lộ cũng không thèm ngẩng đầu lên, làm ngơ như không thấy.
Phương Đình liếc thấy bộ dáng trấn định trầm ổn này của hai người, liền lớn tiếng nói, “Hai người các ngươi thật là, một người không chút thú vị thì cũng thôi đi, nhưng người còn lại cũng cùng bộ dạng đó. Làm ơn đi, ta tới tìm các ngươi không phải để thấy bộ mặt như khổ qua của các ngươi đâu. Có phải thông đồng chọc tức ta không?”
Mộng Lộ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, bày ra bộ dạng không thèm để ý.
Lăng Sở Nam hòa giải nói: “Được rồi, ngươi nói ngươi có chuyện gì buồn bực? Ta cảm thấy rất có hứng thú, rốt cuộc là chuyện gì đã quấy nhiễu ngươi?”
Phương Đình lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng đáp lại: “Chúng ta chỉ nói chuyện mà không uống rượu thì làm sao được chứ? Quá tẻ nhạt rồi, người đâu, mang ba bình nữ nhi hồng đến đây.”
Đến lúc này Mộng Lộ mới lên tiếng, chế giễu, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào vai hắn, “Các ngươi tới đây quả nhiên chẳng phải chuyện gì tốt lành, nói đi. Lần này lại là cô nương nhà ai bất hạnh bị ngươi vừa mắt vậy, không lẽ là bị tương tư hành hạ rồi?”
Lăng Sở cũng tới giúp vui, cười nói, “A? Hóa ra là nhi nữ tư tình? Rốt cuộc là cô nương nhà nào đã trói buộc được trái tim ngươi vậy?”
Cần phải lên tiếng thông báo, tiếng thét vang của tiểu nhị vang lên, xen ngang câu chuyện của ba người bọn họ, “Rượu thịt tới rồi đây.”Ngay sau đó, đẩy cửa bước vào, đem khay thức ăn nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, “Hai vị thỉnh từ từ dùng.” Rồi lập tức thoái lui.
Phương Đình quay đầu nhìn trái phải hai bên rồi nói, “Tới đây, chúng ta uống rượu. Phương mỗ ta trước tiên kính các ngươi một chén.” Hắn hào sảng bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.
Mộng Lộ, Lăng Sở Nam cũng rót ra một ly rượu, từ từ mà uống.
Mấy chén uống xong, rượu thấm vào ruột gan hóa thành tương tư lệ. Phương Đình tửu lượng không cao dĩ nhiên nhanh chóng trở nên mơ mơ màng màng, ngón tay trắng noãn thon dài vuốt ve bên mép ly rượu, giống như đang tham luyến đôi môi đỏ mọng của người trong lòng. Hắn tuấn mi khẽ nhếch, sóng mắt lưu chuyển, tiếp đó bất tỉnh mê man. Đầu cúi sát bàn, miệng mơ hồ lẩm bẩm, “A… Liễu Nhi, Liễu Nhi…”
Vừa nghe thấy một câu, cả kinh thất sắc. Như thế là như thế nào? Hóa ra nữ tử huynh đệ ngưỡng mộ trong lòng đã lâu không phải đại gia khuê tú nhà nào, mà chính là người mình yêu thương nhất.
Mộng Lộ đưa tay vỗ vỗ vai hắn, nhìn mặt đoán lòng, đồng tình vạn phần nói, “A a, sức quyến rũ của Liễu Nhi không phải lớn như vậy chứ, ngươi cũng nên cẩn thận coi chừng bị người ta gạt đi. Đến lúc đó cũng đừng trách ta sao không báo trước.”
Lăng Sở Nam thần trí lơ đểnh, cầm lấy ly rượu liên tục uống một hơi.
Mộng Lộ im lặng không nói gì, chỉ đành theo hắn uống rượu giải sầu. Thật không biết được, mượn rượu giải sầu sầu càng sầu thêm, rút đao chém nước nước chảy càng mạnh.
Ai, lại là hồng nhan gây họa. Hi vọng rằng, đừng tái diễn chuyện của mấy năm về trước, huynh đệ bất hòa.
Lo lắng này của Mộng Lộ không ngờ lại thành sự thật, ngày tiếp theo, Phương Đình đã vội vã rời khỏi kinh thành, không để lại một câu tạm biệt.
********************
Hôm sau, Mặt Trời mọc ở đằng Đông, gà trống gáy vang báo hiệu.
Lăng Sở Nam say rượu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, dụi dụi mắt, nhìn quanh bốn bề, là lầu gác vô cùng quen thuộc.
Những tàn ức còn thừa lại ngày hôm qua như bài sơn đảo hải (2) dồn dập đập vào trong đầu, không biết bản thân đã trở về thế nào. Chỉ biết chính mình cùng Phương Đình, Mộng Lộ tụ họp ở Thiên Hương lâu, tiếp đó bản thân đã uống đến say bí tỉ, cuối cùng là tỉnh dậy đã thấy thế này.
Xiêm áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi. Lăng Sở Nam giật mình nhớ ra có hẹn với Tuyết Liễu.
Uống say quên mất, không biết nàng có ngồi ngốc ở đó chờ hắn trở về hay không? Lo lắng chi bằng hành động, ba bước nhập thành hai bước chạy tới trước cửa Lục Liễu các.
Không có nha hoàn hầu hạ, đập vào tầm mắt chính là hình ảnh Tuyết Liễu đang nằm sấp trên chiếc bàn lạnh lẽo mà ngủ ngon lành, ** hết sức mịn màng, tóc đen dịu dàng lấp lánh như thác nước trút xuống. Lăng Sở Nam trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tay chân nhẹ nhàng bước lên phía trước, động tác cực kỳ ôn nhu ôm lấy mỹ nhân đang say ngủ hướng về phía nhuyễn tháp. Chạm đến bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hắn thập phần xấu hổ.
Cẩn thận đặt nàng lên giường đắp chăn thật kĩ, sau đó cúi đầu hôn thật sâu lên đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng.
“Ư… Ư…” Dọc theo đôi môi yêu mị của nàng mà liếm nhẹ, trái lại khiến đầu lưỡi nóng rực của hắn luồn vào trong đàn khẩu, mời cái lưỡi thơm tho của nàng cộng vũ, nhiệt tình **, khiến đầu óc nàng một mảnh mê mang.
Âm thanh đứt quãng ** thay nhau truyền tới, tiến vào hai tai hắn. Khóe môi câu ra một nụ cười phóng đãng bất kham, ánh mắt thâm trầm nóng rực nổi dậy, hơi thở dần trở nên dồn dập, rất nhanh thoát đai lưng tiến vào trong chăn.
Tuyết Liễu đôi môi mình như bị một mảnh ấm áp phiến tình vây lấy, vội mở to mắt, tinh mâu dưới mày kiếm nhắm chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng bao phủ, nhìn thấy hai làn sóng mờ mờ đạm đạm, đôi môi phía dưới cái mũi thẳng đang bao lấy chính mình, hơi thở nồng hậu chầm chậm tiến đến, khiến nàng đỏ mặt tía tai.
Bàn tay đặt trên lòng ngực rắn chắc của hắn, cảm nhận được tim đập dồn dập của hắn, hắn rời khỏi môi nàng, ghé sát vào tai thì thầm, “Muội tỉnh rồi?” Sau đó dọc theo vành tai trắng noãn tuyệt mĩ của nàng mà chơi đùa, tiếng ưm thật nhỏ từ trong miệng nàng phát ra vừa lúc hắn đã hôn đến cái cổ mịn màng của nàng. Lúc này nàng tâm viên ý mã, toàn thân rã rời, tim đập liên hồi mà ngẩng đầu mặc cho hơi thở nóng rực cùng những nụ hôn hòa lẫn quấy nhiễu tâm trí của mình.
Lăng Sở Nam động nhẹ thân thể, đôi mắt ôn nhu như nước đảo quanh thân thể yêu kiều của nàng, nở nụ cưởi sáng lạn.
“Không được cười!”Nàng đưa tay lên che miệng hắn lại, làm nũng nói.
Hắn trở tay nắm chặt, đôi môi lần thứ hai hung hăng xâm phạm nàng.
Vốn muốn cùng hắn chìm đắm chìm trong thế giới **, nhưng vừa nghĩ tới trong bản thân mình đang mang thai, không thể tiêu dao phóng túng như vậy.
“Ngừng… ngừng lại, Sở Nam ca ca. Không được…”Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hai má vẫn chưa hết ửng hồng, vô cùng hương diễm yêu mị.
Bị nàng thản nhiên từ chối cầu hoan, Lăng Sở Nam càng lúc càng tức giận, “Có phải Phương Đình so với ta tốt hơn không?”
“Sao?” Tuyết Liễu ngẩn cả người, liên quan gì tới Phương Đình?
Lăng Sở Nam nở một nụ cười trào phúng, “Đáng tiếc, hắn đi rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì trong lúc hắn uống say đã nói là thích muội, không còn mặt mũi gặp ta, vội vã bỏ đi rồi.” Căn cứ theo suy đoán của hắn, mấy năm sau nữa, Phương Đình cũng không trở về đây.
“Hắn…” Tuyết Liễu có chút chột dạ, “Thật sự đã nói rồi?” Quả nhiên là nàng đoán đúng, Phương Đình thật sự thích nàng.
Phá hỏng tình cảm giữa Sở Nam và Phương Đình, không phải chủ ý của nàng a. “Cô nương không tới hầu huynh? Đúng rồi, muội có nấu chút cháo tổ yến, đang muốn cho huynh dùng thử.”
Nói rồi lấy theo chén đũa múc ra, đưa đến cho Lăng Sở Nam.
Thấy nàng chột dạ, một cổ tức giận dấy lên trong lòng, hắn nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, “Muội phải nhớ kỹ, muội là của ta.”
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tuyết Liễu chỉ thấy bất đắc dĩ, “Xin lỗi, Sở Nam ca ca, muội… muội… không phải… muốn … muốn làm như vậy. Xin huynh tha thứ… Muội chỉ vì, chỉ vì bảo bảo thôi a.” Đại phu nói lúc mới mang thai phải đặc biệt cẩn thận, nàng cũng đành hết cách.
Lăng Sở Nam tức giận khôn nguôi sắc mặt tái xanh một đường, người gặp người tránh. Đi đến lương đình thường ngày hay đến trầm tư, lẳng lặng uống rượu, cuối cùng cũng dẹp tan được phiền muộn trong lòng. Như người mê vừa tỉnh mộng, cảm giác hình như bản thân đã quá mức cáu gắt rồi? Đúng là do bản thân mình sai trước, rốt cuộc lại để giai nhân chịu thiệt, thật sự không nên. Vừa muốn đứng dậy trở về xin lỗi, lại nghe thấy một âm thanh kiều mị vang đến bên tai: “Biểu ca, thỉnh dừng bước.”
Lăng Sở Nam thanh y phiêu dật, khoanh tay mà đứng, ngọc thụ lâm phong. Khang Minh Nguyệt si luyến nhìn tình nhân ngày trước, ghen tuông lan tràn, thiêu trong đố kỵ. Một cảm giác mãnh liệt phẫn hận toát ra từ trong ánh mắt, di động trên khuôn mặt, suýt chút trào ra. Quyến rũ nói: “Biểu ca, sao lại cô đơn một mình một bóng thế này? (*)”
Lăng Sở Nam một mực trầm tư suy nghĩ làm sao để khiến giai nhân vui lòng, không hề phòng bị đưa tay bắt lấy cái chén ăn sạch cháo bên trong. Khang Minh Nguyệt cười gian trong lòng. (TN: Vâng, lại 1 chỗ bạn không hiểu được nữa, ở trên có nhắc gì đến chén đũa đâu mà dưới này lại có ~ ~, đã dò bản gốc lại rất kỹ, không phải converter làm thiếu nên cũng đành bó tay, lỗi này chắc tại SS rồi ~ ~)
“Đúng rồi, biểu ca, lúc vừa tới đây muội thấy Mộ Dung cô nương tâm sự trùng trùng, thu thập quần áo giống như muốn không từ mà biệt. Chẳng lẽ hai người cãi nhau sao? Cũng thật là, huynh là nam tử hán đại trượng phu, không phải càng nên thông cảm cho tấm lòng nữ nhân bọn muội?…” Không chờ Khang Minh Nguyệt nói xong, Lăng Sở Nam lập tức nhanh như chớp xông vào Lục Liễu các.
Đình viện tột cùng cô tịch, chỉ còn tiếng cười khiến người khác mao cốt tủng nhiên (4) của Khang Minh Nguyệt lơ đãng không ngừng.
Lăng Sở Nam trở lại Lục Liễu các, hình ảnh trong phòng không có một bóng người xông vào đại não. Giống như phát điên chạy tới chạy lui, lòng như lửa đốt. Gia đinh tỳ nữ ai nấy đều hai mắt nhìn nhau, không hiểu sự tình. Đương lúc hắn cúi đầu thở dốc, đã định buông tay, Tuyết Liễu lại từ cửa sau tiến vào, Lăng Sở Nam như ‘chịu hạn đã lâu được gặp được mưa lớn’, hoan thiên hỉ địa vội vã chạy qua, một đôi tay mạnh mẽ có lực chăm chú khóa chặt eo nàng, khiến nàng không thể động đậy, dọa đến Tuyết Liễu hoa dung thất sắc.
“Liễu Nhi, đừng rời xa ta có được hay không? Ta hứa với muội, từ nay về sau sẽ không miễn cưỡng muội làm những điều mình không thích nữa, được không?” Lăng Sở Nam dường như muốn dùng cách khẩn cầu đễ giữ lại người trước mặt.
“Muội đâu có muốn bỏ đi đâu. Sở Nam ca ca, đừng như vậy mà. Ở đây có người a, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.” Tuyết Liễu thấp tiếng nhỏ giọng nói với Lăng Sở Nam, do dự phóng mắt nhìn xung quanh, chuyện của hai người họ sẽ nhanh chóng trở thành ‘giấy không gói được lửa’ mất, lúc đó tin đồn nổi lên bốn phía, e chừng hối hận cũng không còn kịp nữa. Nàng không muốn Lăng Sở Nam khó xử.
Có người thì đã sao, hắn chính là muốn để mọi người biết, hai người không phải là huynh muội.
Lăng Sở Nam ôm càng lúc càng chặt, ép tới nàng hít thở không thông, hai tai đỏ bừng, mặc cho hắn ôm.
Gia đinh tỳ nữ chứng kiến cảnh đó đều bảy miệng tám mồm nghị luận tràn lan. Lăng Sở Nam mắt lạnh quét tới, chúng nhân lập tức im miệng không dám mở lời, cúi đầu xem như cái gì cũng không thấy. Chỉ sợ chủ tử trách tội, như vậy không thể sống chút nào.
“Sở Nam ca ca, huynh không sợ sao?” Tuyết Liễu tin vẫn chưa đủ hỏi.
Lăng Sở Nam sủng nịnh hôn lên môi nàng, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng miết lên mặt nàng, biểu tình nghiêm túc thành khẩn, giống như phát thệ nói, “Ta không sợ, chỉ cần có muội, duy chỉ có muội. Cho dù khiến ta lên núi đao, xuống chảo dầu cũng không một câu oán trách. Cho dù như thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, ta cũng phải làm thế này.”
Tuyết Liễu cảm động đến lệ nóng tuông trào, hít hít mũi, thanh âm khàn khàn nói: “Liễu Nhi không sợ. Chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh là tốt lắm rồi. Vĩnh viễn, vĩnh viễn.”
Lăng Sở Nam đem trán nhẹ nhàng gõ vào cái trán nhỏ xinh của nàng, hai người cứ như vậy mà lộ liễu chẳng kiêng dè ôm lấy nhau.”
Tựa hồ nhớ đến cái gì, Lăng Sở Nam dò hỏi: “Muội vừa rồi từ cửa sau bước vào, tại sao làm vậy? Trời rét đất lạnh, căn dặn hạ nhân đi làm không phải được rồi sao?”
Tuyết Liễu chột dạ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của hắn, chẳng lẽ nói với hắn là nàng ra ngoài mua thuốc an thai sao? Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“A, muội ra ngoài tìm Tử Lung, dù sao ở nhà mãi cũng thấy nhàn rỗi.” Mở to mắt ra mà nói dối, nàng không phải là cố ý đâu, xin huynh lượng thứ, Sở Nam ca ca. Nàng cố tỏ ra cầu khẩn.
Lăng Sở Nam không cần nghĩ ngợi “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Gió lạnh rít rào, hoa tuyết bay bay.
Tuyết Liễu không chịu được gió lạnh, nhìn hắn nói: “Sở Nam ca ca, muội thấy lạnh quá, chúng ta vào trong đi.” Nói rồi, lập tức hắt xì to một cái.
Lăng Sở Nam thấy nàng chóp mũi đỏ hồng, hàng lông mi nhi cánh bướm, điểm chút tuyết trắng, tâm đau vạn phần: “Mau vào trong đi, thân thể quan tọng, ta cũng vào. Nhất thời hưng phấn, quên mất bản thân còn đứng ngoài này.” Nói rồi không chút xấu hổ gãi gãi đầu.
Vừa bước vào phòng, một mùi hương kỳ dị đã xông tới mũi, như hoa mà không phải hoa, khó lòng diễn tả.
Lăng Sở Nam phảng phất như bị tẩy não, tay chân không khống chế được vung lên, đầu óc căng thẳng. Nhìn khắp mọi ngươi, đều thấy cảnh xuân kiều diễm, hình ảnh Tuyết Liễu lỏa thể cùng Phương Đình chơi đùa hỏa diễm. Bên tai chỉ nghe tiếng ù ù không rõ, cái gì cũng không nghe thấy. Đất trời như lung lay chuyển động. Hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt, tay ôm chặt đầu, thân thể bởi vì đau nhức mà đứng không vững, suýt nữa ngả nhào xuống đất. Trước mắt nổi lên một lớp sương hồng, cố gắng kiếm tìm một chút lí trí, ngẩng mặt lên trời kêu to: “A…” Thanh âm giống như khốn thú vang tận trời xanh.
Tuyết Liễu một bên trong thấy mà hãi hùng khiếp vía, lại không nhẫn tâm thấy hắn bị giày vò như vậy. Đau đớn như kiến bò trên chảo nóng gặm nhắm người hắn, cảm giác khô nóng khó nhịn không ngừng trỗi lên khiến hắn mơ hồ thiếp đi, Tuyết Liễu bước nhanh về trước, kịp thời đỡ lấy hắn.
Lòng đầy nghi vấn, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Bất quá, có thể khẳng định một điều, có người ở đây gây rối!
Chưa kịp suy nghĩ, Lăng Sở Nam bỗng dưng mở to hai mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Liễu Nhi, Liễu Nhi, muội không thể phản bội ta.”
Tuyết Liễu ngây người như tượng gỗ, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, vội vã kêu lên, “Sở Nam ca ca, mau tỉnh lại đi, huynh làm sao vậy? Muội là Liễu Nhi đây, huynh vẫn nhận ra muội chứ? Huynh đừng làm muội sợ nha.”
Lăng Sở Nam vừa nghe thấy thanh âm của Tuyết, thần sắc đại biến, nhanh chóng đưa tay nắm chặt vai nàng, đem nàng đè xuống đất.
Cảm giác mát lạnh từ mặt đất truyền tới, chạy dọc toàn thân. Tuyết Liễu không khỏi rùng mình, kinh khủng vạn phần nhìn khuôn mặt lạnh lùng như sương của Lăng Sở Nam.
Lăng Sở Nam như Thái Sơn áp đỉnh, thân thể to lớn đều đặn chăm chú đè lên người Tuyết Liễu. Nàng càng ra sức giãy giụa, càng kích thích hưng phấn của hắn. Nắm tay dễ dàng đem hai tay Tuyết Liễu cố định trên đầu nàng, một tay còn lại bắt lấy y phục, dùng sức kéo ra, chỉ nghe một tiếng‘xoẹt’ tinh tế vang lên, y phục đã bị xé ra từng mảnh. Nàng ở trước mặt hắn, cho dù có nội công trong người, cũng vô phương sử dụng.
Sợ hãi, bi thương cùng bất lực tràn khắp toàn thân, mà Lăng Sở Nam, sớm đã mất sạch lí trí, ánh mắt chỉ còn những cảnh ** như có như không.
“A… A… Sở Nam ca ca, chậm… chậm một chút…” ** cứng rắn như thiết đột nhiên tiến vào hoa kính nhỏ hẹp khô khốc của Tuyết Liễu, thoáng chút đau đến nàng không thiết sống nữa, nước mắt như suối chảy ra, phát sinh tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Lăng Sở Nam không chút nào thương tiếc, cô thành chiếm đất, như đói như khát rút vào. Không chút quan tâm đến sự thống khổ càng lúc càng nhiều của Tuyết Liễu, ánh mắt đỏ tươi như máu chỉ trông thấy dung nhan tái nhợt như tro tàn của Tuyết Liễu. Tiếng hô khoái hoat vang lên, thân thể càng nhanh luật động, sau một trận mạnh mẽ thâm nhập, Tuyết Liễu hai mắt khẽ đảo, ngất đi. Tiếp theo đó, từ giữa hai chân tuyết bạch mềm mại, một dòng cảm giác dính dính theo ** kết hợp của hai người mà chảy xuống.
Lăng Sở Nam như từ tỉnh dậy từ trong mộng, lúc này đình chỉ hết mọi ý tứ giày vò, thị giác hồi phục nhanh đến kẻ khác không sao bắt kịp. Hắn không thể tin được mở to mắt nhìn Tuyết Liễu người đầy huyết sắc, xích lỏa nằm dưới thân hắn, thân thể chặt chẽ dán vào nhau. Ở đó còn có một dòng suối máu không ngừng chảy ra, dính vào trên thân thể hai người.
Lăng Sở Nam nhanh chóng dời thân thể đi, mắt trừng môi há nhìn Tuyết Liễu không hề động đậy, yên tĩnh nhu thuận giống như chết rồi.
Một giây sau, chạy như bay tới trước giường tùy ý bắt đại một cái chăn bông, tay chân luống cuống quấn lấy thân thể nàng, kinh khủng muôn phần lao ra ngoài giận dữ thét lên, “Người đâu… Mau tìm đại phu, nhanh lên, nhanh…” Một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, chỉ sợ một phút lơ là, nàng sẽ hương tiêu ngọc tẫn, tất cả tâm tư đều dồn vào cổ họng, “Liễu Nhi, Liễu Nhi, muội… vạn phần… không thể… có chuyện gì nha…”
Đại phu cấp bách tiến vào, bắt mạch cho Tuyết Liễu, mày sương khẽ cau. Sau đó dùng tay đè lên cổ nàng, bộ dạng muốn nói lại thôi. Trông thấy ánh mắt của Lăng Sở Nam, nộ hỏa phừng phừng. Rất nhanh tiến lên phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo của đại phu mà quát to: “Liễu Nhi thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không? Nếu như gặp bất trắc gì, ta nhất định cho cả nhà ngươi bồi táng.”
Đại phu bị hắn dọa đến khụy gối xuống đất, lão lệ tung hoành, nghẹn ngào nói: “Tha… Tha mạng a, Sở Nam thiếu gia. Liễu Nhi tiểu thư… tiểu thư…”
Lăng Sở Nam toàn thân cứng đờ, giận không thể tả. Nắm tay nặng nề nện lên bàn đá, âm trầm hỏi: “Nói! Liễu Nhi thế nào… không phải…” Hắn có thể khẳng định nguyệt sự của nàng đã qua, không thể nào… như vậy, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa.
Đại phu cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Sở Nam, run run rẩy rẩy: “Liễu Nhi tiểu thư, sảy thai rồi.” (TN: O_o, chưa từng thấy tình huống nào sảy thai vô duyên thế này)
Lăng Sở Nam lập tức được bắt lấy bờ vai gầy gò như khúc củi của đại phu lắc mạnh, bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa đi!”
Đại phu lần thứ hai bị dáng vẻ của hắn làm cho kinh hãi quá độ, lắp bắp nói: “Là… tiểu thư nàng, nàng có mang… nhưng mà…” Những lời tiếp theo thức thời câm miệng, không nói thêm nữa.
“Cái gì, nàng có? Nàng có rồi… tại sao lại không nói với ta… Tại sao?” Hắn ôm đầu ngồi phịch xuống đất, thập phần thống khổ nhìn về phía Tuyết Liễu, nhất thời trái tim như bị kim đâm, đau đớn kịch liệt không ngừng kéo tới.
Đúng lúc Thảo Thảo trở về trông thấy cảnh này, lập tức biết sự tình có bao phần nặng nhẹ. Đỡ đại phu lên nói, “Đại phu, thỉnh ngài theo ta qua đây.”
Đại phu như mới được tới sinh, vội đáp, “Được, được.”
Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một Tuyết Liễu bất tỉnh đã lâu cùng một Lăng Sở Nam ngồi đứng không yên. Bên ngoài, gió tuyết phiêu linh rơi lã chã, trong phòng ba thước đóng băng.
Nửa đêm canh ba, Lăng Sở Nam bị ác mộng làm cho giật mình, mồ hôi hột chảy ướt đẫm toàn thân.
Theo bản năng nhìn về phía Tuyết Liễu, phát hiện nàng vẫn đang mê man bất tỉnh, bất giác thở dài một hơi. Nếu như sau khi nàng tỉnh dậy mà biết được tin dữ này, nàng có tha thứ cho hắn không? Không dám si tâm vọng tưởng được nàng tha thứ, chỉ cầu nàng có thể tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ lấy công chuộc tội.
Không bao lâu sau, mệt mỏi lần thứ hai bao trùm lấy hắn, uể oải cực độ thiếp đi.
Cùng lúc đó, Tuyết Liễu mở to hai mắt, trong lòng tràn ngập bi ai, nước mắt như dòng suối ven sông theo khóe mắt chảy xuống. Những lời vừa rồi của đại phu, từ đầu tới cuối nàng không sao nghe lọt tai được. Không có, cái gì cũng không có, thân sinh cốt nhục của bọn họ còn chưa kịp thành hình thì đã mất đi rồi. Làm phụ mẫu người ta, có ai lại không đau lòng muốn chết?
Trong một khắc, tâm như tro tàn, đối với hắn vừa yêu vừa hận. Đất trời mênh mông, thần châu mờ mịt, nơi nào có thể khiến nàng quên đi oán hận này. Bỏ đi bỏ đi, chết qua một lần, nàng đột nhiên cảm thấy, yêu hay không yêu, đã không còn quan trọng nữa.
“Đại công tử, tỉnh dậy đi. Ngủ dưới đất rất lạnh á, mau dậy đi.” Thanh âm thanh thúy lạnh lùng như ngọc liên tiếp quấy rối mộng đẹp của Lăng Sở Nam.
“Đừng ồn nữa, để ta ngủ thêm một chút đi, Liễu Nhi ngoan.” Lăng Sở Nam vẫn kiên trì như trước, lẩm bẩm như nói mê.
Tuyết Liễu xoay người, nghịch ngợm bắt lấy cái mũi của hắn, cười nói: “Đại công tử, ngài còn không chịu tỉnh, ta đi gọi Tử Lung tiểu thư qua đó.”
Cái mũi bị nắm đến không thở được, Lăng Sở Nam đành phải không tình nguyện mở mắt ra, mừng rỡ như điên muốn ôm nàng vào ngực.
Tuyết Liễu lập tức tránh né, để Lăng Sở Nam ôm phải không khí. Bất mãn không vui nói: “Muội làm sao vậy, Liễu Nhi. Đừng giận ta nữa được không? Ta… Ta thật sự trong lúc thần trí bất minh mới…”
Tuyết Liễu chớp chớp đôi mắt trái đào, khó hiểu hỏi: “Đại công tử, ngài bị sao vậy? Sao ta nghe lại chẳng hiểu gì cả?”
Lăng Sở Nam kinh hô: “Muội gọi cái gì? Liễu Nhi, muội không sao chứ? Nhìn cho rõ đi, ta là Sở Nam ca ca của muội đây mà.”
Tuyết Liễu nhìn về phía trước, ra vẻ chăm chú nhìn thật rõ Lăng Sở Nam, “Không sai mà, ta tin tưởng bản thân không nhìn nhầm. Ngài đúng là đại công tử a. Làm sao vậy? Công tử, ngược lại là ngài đó. Đang yên đang lành tự dưng lại nhận mình là Sở Nam ca ca,”
Trong khoảnh khắc, Lăng Sở Nam choáng váng triệt để, tâm như bị đao cắt. Liễu Nhi của hắn… không đúng, nhất định là vẫn đang nằm mơ. Phải rồi, nhất định là đang mơ. Không dám tin tưởng đưa tay lên mặt mình nhéo một cái, “A, đau quá á.” Đau đớn thật sự khiến hắn không thể không đối diện với sự thật này, hắn thật sự không phải đang mơ. Như vậy là… Liễu Nhi của hắn… mấy trí rồi?
Tuyết Liễu vội vàng bắt lấy tay hắn, thương tiếc nói, “Công tử, ngài không thể hành hạ mình như vậy a, tiểu thư nhất định không vui đâu. Ngài chờ đó, ta đi tìm đại phu cho ngài.” Nói rồi, không thèm để ý tới hắn mà chân trần trong giá rét chạy khỏi cửa lớn.
Lăng Sở Nam nhìn theo bóng dáng yểu điệu ở phương xa, khóc không ra nước mắt. Thế gian này còn gì đáng cười hơn. Người yêu của mình, cư nhiên xem mình như một nam nhân khác, từng câu từng chữ thốt ra đều là tên người khác.
Mới đây cũng đã đến mười lăm tháng tám, là ngày quan trọng nhất của Lăng Lục hai nhà.
Ở chỗ này đi qua đi lại hồi lâu, Lăng Sở Nam càng nghĩ càng thấy có gì kỳ quái, mặt ủ mày ê, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra hôm đó. Hắn tại sao lại cường hành bạo ngược Liễu Nhi mà không hay biết gì, hơn nữa, một chút ấn tượng cũng không có, đầu óc trống rỗng. Lúc trước không thấy có gì khác thường, chẳng lẽ là dục cầu bất mãn? Cười khổ, không thể nào, bản thân lúc nào cũng tự chủ rất cao. (TN: Có ai tin câu này của họ Lăng không? @ @) Tuy rằng mỗi lần như thấy Liễu Nhi thiên tư quốc sắc, bản thân đều khó tránh mơ tưởng hảo huyền.
Quản gia thẳng đứng một bên, thấy hắn trước trầm tư sau lại tươi cười thỏa mãn một cách khác thường. Không hiểu tại sao nói, “Thiếu gia, chuyện gì có thể khiến ngài hao tâm phí sức như vậy? Không ngại nói ra, để tiểu nhân giúp ngài gánh vác, được chứ.”
Lăng Sở Nam nửa chữ cũng không nghe rõ, lại cơ hồ như nhớ ra cái gì, nói, “Không sao, đúng rồi. Mười lăm tháng tám năm nay không phải có một trận đấu nấu ăn sao? Chính là trận đấu với Thiên Hương lâu đó.”
Quản gia cung kính nói: “Phải, thiếu gia. Xin hỏi thiếu gia muốn ứng chiến thế nào? Chẳng phải nên chuẩn bị một chút sao?”
Lăng Sở Nam phất phất tay, tùy ý nói, “Quên đi, trong mắt ta, là thắng hay thua cũng không đáng một đồng. Hiện tại quan trọng nhất chính là bệnh của Liễu Nhi, những cái khác về sau hẵng nói.” Cuối cùng, quét mắt qua bức thư vừa mới niêm phong trên bàn, bắt đầu căn dặn, “Đem phong thư này giao đến tận tay Mộ Dung gia Mộ Dung Tử Lung, mau đi đi.” Hiện tại, Tuyết Liễu mới là người hắn quan tâm nhất.
Quản gia cũng thập phần đồng tình với Tuyết Liễu, thở dài nói: “Hồi thiếu gia, sáng sớm hôm nay đại phu vẫn theo lệ tới đây mấy lần, giúp Liễu Nhi tiểu thư bắt xong lại lắc đầu, nói ‘Đại phu thật sự vô năng bất lực, thân thể Liễu Nhi tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, chỉ là…’” Liếc mắt quan sát sắc mặt Lăng Sở Nam, ấp a ấp úng nói, “Đầu óc của tiểu thư… chẳng khác chi… một tiểu hài tám tuổi…”
Lăng Sở Nam cắn chặt môi, sắc mặt hết trắng lại xanh, hết xanh lại đen, chuyển biến liên hồi vô định.
Quản gia thấy hắn dọa người như vậy, nhanh chóng cầm lấy thư chuồn mất, rất sợ chạy chậm một bước sẽ biết thành dê con thế mạng.
Quản gia đi rồi, Tiểu Khiết nghe tiếng bước vào, hùng hùng hổ hổ tiến vào, bất phân trắng đen thị phi liền hung hăng trút giận, “Tại sao ta mới đi có một lát đã xảy ra nhiều chuyện thế này? Họ Lăng kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ban đầu ngươi hứa hẹn thế nào, bây giờ lại đem tiểu thư biến thành như vậy, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi rồi, thật sự không nên tin tưởng ngươi.”
Lăng Sở Nam lòng đau như dao cắt, sự kiên cường khổ công xây dựng bây giờ đã bị đánh đến sụp đổ tan tành. Nức nở nói: “Ta không biết nữa, ta cầm lòng không đặng ** nàng, thậm chí hại nàng sảy thai.”
Tiểu Liễu vừa nghe xong, như sét đánh giữa trời quang, nổi trận lôi đình. Thuận lý thành chương mà hung hăng xông tới cho hắn ăn một cái tát, xắn tay áo lên suy nghĩ xem làm sao cho hắn ăn thêm một cái tát nữa.
Lăng Sở Nam thẹn quá hóa giận, bắt lấy tay Tiểu Khiết, cả giận nói: “Ngươi nghĩ ta là ai? Ta cũng là một trong những người bị hạ. Ta không hề lường trước được mọi chuyện sẽ xảy ra thế này a. Huống chi lúc đó ta bị người ta lập kế hạ độc, nếu không sao lại làm như vậy.”
Tiểu Khiết thấy hắn thái độ thành khẩn, tức giận cũng tiêu mất mấy phần. Bỗng giật mình mấy cái, phẫn hận nói: “Nàng ả! Nhất định là ả ra tay quấy phá rồi. Tốt lắm, hại tiểu thư nhà ta thê thảm thế này, xem ta làm sao trừng trị ả.”
Lăng Sở Nam chỉ cảm thấy có một trận gió từ trước mặt thổi qua, nơi đó còn có bóng dáng của Tiểu Khiết? Nàng? Nàng rốt cuộc là ai?
Chưa đầy năm phút đồng hồ, Khang Minh Nguyệt đã đầu bù tóc rối, tóc tai tán loạn bị Tiểu Khiết như áp giải phạm nhân đưa vào. Miệng không ngừng chửi mắng: “** chết tiệt ngươi, ăn phải gan hùm mật gấu gì rồi? Dĩ nhiên dám hãm hại tiểu thư nhà ta? Lão nương giết chết ngươi.”
Lăng Sở Nam không hề tiến tới can ngăn, đôi mắt toát ra một tia lạnh lẽo, “Là thật sao? Minh Nguyệt. Chuyện này thật sự là do muội làm?”
Khang Minh Nguyệt mắt thấy sự tình đã không thể cứu vãng, bại lộ chân tướng. Phát ra tiếng cười sắc nhọn, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn hai người bọn họ. Ngũ quan méo mo như ma như quỷ, cười đến nhe răng trợn mắt, “Ha ha, không sai, ngươi đã bị ta cho dùng ‘hợp hoan lãng điệp tán’. Thuốc này sau khi phục dùng sẽ miên mang suy tưởng, cần phải có nam nữ ** mới có thể giải độc, nếu như không tức khắc giải độc, toàn thân sẽ nứt toác ra mà chết. Thế nào, Mộ Dung Vô Lệ không chết sao? Thật sự là đáng tiếc quá, ta vốn tưởng rằng ả sẽ bị ngươi hành hạ tới chết chứ.”
Tiểu Khiết đã không bình tĩnh được nữa, một tát giáng lên khuôn mặt như hoa như ngọc của Khang Minh Nguyệt, tức thì, một bàn tay năm ngón ửng hồng quỷ dị hiện lên trên mặt nàng. Đầu bị đánh đến lệch qua một bên, nhưng vẫn tiếp tục cuồng tiếu không ngừng.
Lăng Sở Nam lảo đảo thoái lui vài bước, giống như điên loạn nhìn về phía nàng quát, “Tại sao lại làm như vậy?”
Khang Minh Nguyệt ngừng cười, si cuồng nhìn về phía Lăng Sở Nam, cả tiếng phản bác: “Ngươi hỏi ta tại sao lại làm như vậy? Ngươi có biết ta yêu ngươi thế nào không? Đến cuối cùng, ngươi lại vì ả mà vứt bỏ cảm tình mười mấy năm giữa hai chúng ta. Ta hận ả, hận ả cướp đi người bên cạnh ta. Ta muốn trả thù các ngươi. Bắt đầu từ ngày đầu tiên ả bước vào Lăng gia, ta đã muốn giết ả rồi.” (TN: Bạn có nghe lộn không? Bậy, bạn có nhìn lộn không @ @, em họ Khang này mà cũng biết yêu nữa hở @ @?)
Giết Liễu Nhi, Lăng Sở Nam ánh mắt lóe lên, “Trước kia ta cùng Tuyết Liễu bị người ám sát cũng là do ngươi làm?”
Khang Minh Nguyệt cúi đầu, lệ như hồng thủy tuôn ra, cuộn trào mãnh liệt, “Không sai, là ta, ta không cho phép ả cướp đi sự sủng ái của ngươi dành cho ta.”
“Ta đã không còn sủng ái ngươi lâu rồi.” Có phải Liễu Nhi cũng như vậy không.
“Không không…” Khang Minh Nguyệt liên tục lùi lạc, “Nếu như không có Liễu Nhi, ngươi nhất định sẽ tiếp tục sủng ái ta, ta biết mà, ngươi muốn có một muội muội. Nếu như không có ả, cho dù ngươi không yêu ta, cũng sẽ sủng ta.”
“Không.” Hắn giọng điệu cương quyết, lãnh khốc vô tình.
Tiểu Khiết tự biết chuyện nhà người ta không thể nhúng tay vào, nhìn Lăng Sở Nam nháy mắt ra hiệu: “Nợ phong lưu của ngươi, ngươi tự tính, ta về trước đây.” Đi ngang qua Khang Minh Nguyệt, cũng không quên đá nàng một cước, tiếng rên la đau nhức theo đó tiêu tán trong không trung.
Khang Minh Nguyệt âm u cười, “Lăng Sở Nam, ngươi đã nhìn thấy những gì? Có phải là Mộ Dung Vô Lệ vụng trộm không?”
“Làm sao ngươi biết” Rõ ràng chỉ là ảo giác của hắn, làm sao nàng biết được?
“Bởi vì, ngươi hoài nghi ả.” Nàng đắc ý ngẩng cao đầu, “Chính vì trong lòng ngươi đã có mần mống hoài nghi ả, mưu kế của ta mới có thể thành công.”
“Ngươi là nói…”
“Không sai, sau khi bị hạ độc, trong lòng nghĩ gì, sẽ nhìn thấy cái đó. Cho nên, không phải là ta hại ả, mà là do chính ngươi không tin tưởng ả mà hủy diệt ả.” Nói xong câu cuối cùng, Khang Minh Nguyệt lại cười lên khanh khách, tiếu ý tràn đầy.
Lăng Sở Nam không còn lời nào để nói, giống như bị sét đánh, chậm rãi ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu.
Thấy hắn không chút động tĩnh, Khang Minh Nguyệt nhịn không được đẩy đẩy hắn, “Sao rồi? Hối hận sao?”
Hắn khàn khàn lên tiếng, “Ta đã hại nàng.”Thanh âm thống khổ kiềm chế tựa hồ như mang theo than khóc, giống như tiếng khóc than tuyệt vọng của loài vật trước khi chết.
Thấy Lăng Sở Nam thống khổ, Khang Minh Nguyệt trong lòng có một ** trả được thù, “Đừng quên, còn có nghiệt chủng của các ngươi.”
Thanh âm Lăng Sở Nam bị ép xuống càng lúc càng thấp, “Ta xem như chưa từng có một biểu muội như ngươi. Sau này đừng để ta trông thấy bộ mặt xấu xí của ngươi nữa, thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn.”
“Ha ha ha, ha ha, ta thành công rồi.” Khang Minh Nguyệt thỏa sức cười lớn, dần dần đi xa.
(TN: Gì, để cho em này đi dễ dàng như vậy. Tử Lung tỷ đâu, ra bắt về hành hạ cho em này sống không bằng chết coi =.=”, gặp bên VTST là Tịch Linh tỷ tỷ có người thử thuốc cho rồi =.=”)
——— ————————
(1) Lam nhan họa thủy: Câu gốc của nó là ‘hồng nhan họa thủy’ (cái này ai cũng biết), nhưng hồng là tượng trưng cho nữ, lam (xanh) tượng trưng cho nam nên qua lời của Phương Đình đã biến thành ‘lam nhan họa thủy’
(2) Bài sơn đảo hải: [thành ngữ] dời núi lấp biển.
(3) [TN: Xin lỗi mọi người, chỗ này còn 1 câu nữa, nhưng bạn không biết ý nó muốn nói gì nên đành mạo muội bỏ qua (nó đây: 难道慕容南嘴口. Mọi người có ai biết nó nghĩa khẩn xin giúp đỡ, TN chân thành cảm ơn ^^)]
(4) Mao cốt thủng tiên: sởn tóc gáy, sởn gai ốc…
/11
|