Nó nhằm rồi, Kim Ngưu, lúc nào cậu cũng thật độc ác!
Trái tim nó, vẫn nguyên y trong lòng ngực này, chưa bao giờ bị xê dịch, chưa bao giờ bị lấy đi…
Nó cảm nhận thứ đáng nguyền rủa ấy đang nhói lên từng hồi vô thức…
Bấy lâu nay, chỉ là nó ảo tưởng, hay nó đã cố tự thôi miên chính mình.
Vì nó quá mệt mỏi với những yêu thương…
_________________________
-Nơi này rất gần với tòa lâu đài vampire phải không? – Nó cất giọng thều thào hỏi, cũng không mong có ai đó trong 3 người con trai đang đứng trước mặt trả lời.
Không gian im lặng trải dài, thanh kiếm trên cổ nó được lực ấn sâu vào một chút nữa, dòng máu đỏ tươi theo lưỡi kiếm chảy tràn ra bên ngoài, rơi từng giọt xuống đất.
“Tong…tong”
Nghe thật vui tai…
-Ngươi rất muốn giết ta phải không?- Nó đưa tay vuốt lại mái tóc rối dày, bâng quơ mĩm cười – Ta mong khi mình chết cũng được tươm tất một chút, và…
Mưa đã tạnh hẳn, vài ba giọt còn rơi rớt lại phía sau. Trên chiếc lá xanh mơn mởn long lanh những giọt li ti sáng bừng giữa đất trời. Gió gợn thổi dìu dịu mang theo mùi hoang oải hương bay xa, típ tắp trùng trùng dãy dãy núi đồi. Mây đi qua, để lộ tia nắng sớm, óng ánh trong ánh mắt dịu dàng của một cô gái nhỏ:
-Và kết thúc tình yêu mệt mỏi đầy chán chường…
Nó đánh ánh mắt về phía Yết, tự nhiên mĩm cười, như vừa trút bỏ được gánh nặng nào đấy nó đã ngu ngốc mang trên vai suốt cả thời gian dài.
Yết nhìn nó, đôi đồng tử xám bạc hun hút kéo nó vào sâu trong tâm khảm, nơi đó có yêu thương, cùng thù hận tranh đấu triền miên, dai dẳng.
Nó bất chợt nghe tiếng khúc khích mỉa mai từ đằng sau mình, giọng Song Tử vang lên bởn cợt nữa đùa nữa thật:
-Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng!??
Nó gật đầu chua chát:
-Nếu dễ dàng thì ta đã sớm kết thúc nó lâu rồi…
“Nếu dễ dàng đã không phải chờ đợi…
Nếu dễ dàng sớm đã không đau…”
-Ta chỉ xin ngươi điều này, lần cuối cùng trước khi chết…-Nó nhắm hờ mắt, ngán ngẩm khi phải ngày ngày đối diện với cái thế giới tàn nhẫn này, cái thế giới gay gắt màu của máu.
Làn hơi thở nóng ấm phả vào gáy nó chầm chậm, hắn cười, điệu cười lạnh lùng băng giá:
-Đây là lần đầu tiên ngươi cầu xin ta?
Nó nắm chặt tay, im lặng không trả lời ngầm như đồng ý.
-Nói đi!-Hắn mơn trớn làn da trắng nỏn trên gương mặt nó, gằn giọng thì thầm.
-Ta muốn được chết trong tay người ta yêu!- Nó thản nhiên nói, khuôn mặt bình yên dấy lên nụ cười ấm áp bấy lâu nay tưởng đã mất mát trong quá khứ đau buồn.
-Nghĩa là…-Khóe môi chợt nhếch đường cong hoàn hảo, Hắn thật muốn giết người, ngay lúc này, cả nó và Thiên Yết. Đường cong trên nụ cười của hắn từ lâu đã không còn mang theo tia vui vẻ, chỉ thấy ẩn nhẫn đau đớn, và vô vàn thê lương…
-Ngươi muốn chính tay Yết giết ngươi???
Bàn tay cầm kiếm của hắn run lên bần bật, mỗi tế bào trong cơ thể đều nóng bừng, nổ tung. Cổ họng hắn khô khốc, lạc vị. Khóe mi bỏng rát, xanh xao:
-Đó là cách… ngươi dừng những yêu thương?
Hắn thì thào, giọng nhỏ xíu dường như chỉ đủ cho một mình hắn nghe. Hắn thật sự không muốn tin vào cảm giác của mình lúc này…
Đau lạ…
Đau vô cùng…
Đau xé nát tâm can…
Trái tim mất rồi mà? Mất rồi vẫn đau như vậy?
Đơn giản vì… trái tim vốn đâu phải vật chứa đựng những yêu thương…
Yêu thương được hình thành từ tình cảm của con người, ở tính cách, ở nụ cười, ở ánh mắt.
Yêu thương được nuôi dưỡng bằng sự ôm ấp trong quá khứ, trong kỉ niệm, trong những giấc mơ.
Muốn mất đi tin yêu đã từng vay mượn.
Duy nhất một cách
“Xóa”
Và…
“Quên”
Hắn buông kiếm, ánh mắt thẩn thờ đặt lên người con gái trước mặt. Hắn nhận ra, hắn sẽ không bao giờ có thể ngừng yêu cô ấy.
Trừ khi hắn “Quên”
Nhưng làm sao quên được đây???
Song Tử cất giọng khàn khàn, cố đè nén thanh âm run rẫy trong lời nói. Hắn không quá yếu đuối, hắn là người mạnh mẽ:
-Làm bất cứ điều gì ngươi muốn…-gió bỗng chốc ào tới mang lời nói của chàng trai theo mây trôi, mơ hồ tựa ảo vọng-Miễn là…cô biến mất khỏi cuộc đời ta!
Hắn quay đi dững dưng bước về phía tối của rừng già, cố gắng nghe tâm trí gào thét mảnh tàn kí ức vụn vặt ẩn chứa chút gì đó của người con gái hắn yêu.
Song Tử giang tay, bắt lấy ánh nắng tàn cuối cùng còn sót lại, tia nắng sượt qua kẽ tai hắn trải dài loang lỗ xuống nền đất, miên man.
Cái bóng đen cao lớn khuất dần sau dãy cây cằn cõi, cô độc, mong manh và đau đớn vô cùng.
Cô độc giữa đất trời mùa hạ…
Nó đứng quay lưng với hắn, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại…
Không một lần ngoảnh đầu lại…
Để biết những yêu thương…
Phía sau, luôn có một người dõi theo, mong chờ kẻ phía trước…
Dẫu là vô vọng…
Vẫn muốn tin…
Tin ai đó.
Trái tim nó, vẫn nguyên y trong lòng ngực này, chưa bao giờ bị xê dịch, chưa bao giờ bị lấy đi…
Nó cảm nhận thứ đáng nguyền rủa ấy đang nhói lên từng hồi vô thức…
Bấy lâu nay, chỉ là nó ảo tưởng, hay nó đã cố tự thôi miên chính mình.
Vì nó quá mệt mỏi với những yêu thương…
_________________________
-Nơi này rất gần với tòa lâu đài vampire phải không? – Nó cất giọng thều thào hỏi, cũng không mong có ai đó trong 3 người con trai đang đứng trước mặt trả lời.
Không gian im lặng trải dài, thanh kiếm trên cổ nó được lực ấn sâu vào một chút nữa, dòng máu đỏ tươi theo lưỡi kiếm chảy tràn ra bên ngoài, rơi từng giọt xuống đất.
“Tong…tong”
Nghe thật vui tai…
-Ngươi rất muốn giết ta phải không?- Nó đưa tay vuốt lại mái tóc rối dày, bâng quơ mĩm cười – Ta mong khi mình chết cũng được tươm tất một chút, và…
Mưa đã tạnh hẳn, vài ba giọt còn rơi rớt lại phía sau. Trên chiếc lá xanh mơn mởn long lanh những giọt li ti sáng bừng giữa đất trời. Gió gợn thổi dìu dịu mang theo mùi hoang oải hương bay xa, típ tắp trùng trùng dãy dãy núi đồi. Mây đi qua, để lộ tia nắng sớm, óng ánh trong ánh mắt dịu dàng của một cô gái nhỏ:
-Và kết thúc tình yêu mệt mỏi đầy chán chường…
Nó đánh ánh mắt về phía Yết, tự nhiên mĩm cười, như vừa trút bỏ được gánh nặng nào đấy nó đã ngu ngốc mang trên vai suốt cả thời gian dài.
Yết nhìn nó, đôi đồng tử xám bạc hun hút kéo nó vào sâu trong tâm khảm, nơi đó có yêu thương, cùng thù hận tranh đấu triền miên, dai dẳng.
Nó bất chợt nghe tiếng khúc khích mỉa mai từ đằng sau mình, giọng Song Tử vang lên bởn cợt nữa đùa nữa thật:
-Ngươi nói nghe có vẻ dễ dàng!??
Nó gật đầu chua chát:
-Nếu dễ dàng thì ta đã sớm kết thúc nó lâu rồi…
“Nếu dễ dàng đã không phải chờ đợi…
Nếu dễ dàng sớm đã không đau…”
-Ta chỉ xin ngươi điều này, lần cuối cùng trước khi chết…-Nó nhắm hờ mắt, ngán ngẩm khi phải ngày ngày đối diện với cái thế giới tàn nhẫn này, cái thế giới gay gắt màu của máu.
Làn hơi thở nóng ấm phả vào gáy nó chầm chậm, hắn cười, điệu cười lạnh lùng băng giá:
-Đây là lần đầu tiên ngươi cầu xin ta?
Nó nắm chặt tay, im lặng không trả lời ngầm như đồng ý.
-Nói đi!-Hắn mơn trớn làn da trắng nỏn trên gương mặt nó, gằn giọng thì thầm.
-Ta muốn được chết trong tay người ta yêu!- Nó thản nhiên nói, khuôn mặt bình yên dấy lên nụ cười ấm áp bấy lâu nay tưởng đã mất mát trong quá khứ đau buồn.
-Nghĩa là…-Khóe môi chợt nhếch đường cong hoàn hảo, Hắn thật muốn giết người, ngay lúc này, cả nó và Thiên Yết. Đường cong trên nụ cười của hắn từ lâu đã không còn mang theo tia vui vẻ, chỉ thấy ẩn nhẫn đau đớn, và vô vàn thê lương…
-Ngươi muốn chính tay Yết giết ngươi???
Bàn tay cầm kiếm của hắn run lên bần bật, mỗi tế bào trong cơ thể đều nóng bừng, nổ tung. Cổ họng hắn khô khốc, lạc vị. Khóe mi bỏng rát, xanh xao:
-Đó là cách… ngươi dừng những yêu thương?
Hắn thì thào, giọng nhỏ xíu dường như chỉ đủ cho một mình hắn nghe. Hắn thật sự không muốn tin vào cảm giác của mình lúc này…
Đau lạ…
Đau vô cùng…
Đau xé nát tâm can…
Trái tim mất rồi mà? Mất rồi vẫn đau như vậy?
Đơn giản vì… trái tim vốn đâu phải vật chứa đựng những yêu thương…
Yêu thương được hình thành từ tình cảm của con người, ở tính cách, ở nụ cười, ở ánh mắt.
Yêu thương được nuôi dưỡng bằng sự ôm ấp trong quá khứ, trong kỉ niệm, trong những giấc mơ.
Muốn mất đi tin yêu đã từng vay mượn.
Duy nhất một cách
“Xóa”
Và…
“Quên”
Hắn buông kiếm, ánh mắt thẩn thờ đặt lên người con gái trước mặt. Hắn nhận ra, hắn sẽ không bao giờ có thể ngừng yêu cô ấy.
Trừ khi hắn “Quên”
Nhưng làm sao quên được đây???
Song Tử cất giọng khàn khàn, cố đè nén thanh âm run rẫy trong lời nói. Hắn không quá yếu đuối, hắn là người mạnh mẽ:
-Làm bất cứ điều gì ngươi muốn…-gió bỗng chốc ào tới mang lời nói của chàng trai theo mây trôi, mơ hồ tựa ảo vọng-Miễn là…cô biến mất khỏi cuộc đời ta!
Hắn quay đi dững dưng bước về phía tối của rừng già, cố gắng nghe tâm trí gào thét mảnh tàn kí ức vụn vặt ẩn chứa chút gì đó của người con gái hắn yêu.
Song Tử giang tay, bắt lấy ánh nắng tàn cuối cùng còn sót lại, tia nắng sượt qua kẽ tai hắn trải dài loang lỗ xuống nền đất, miên man.
Cái bóng đen cao lớn khuất dần sau dãy cây cằn cõi, cô độc, mong manh và đau đớn vô cùng.
Cô độc giữa đất trời mùa hạ…
Nó đứng quay lưng với hắn, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại…
Không một lần ngoảnh đầu lại…
Để biết những yêu thương…
Phía sau, luôn có một người dõi theo, mong chờ kẻ phía trước…
Dẫu là vô vọng…
Vẫn muốn tin…
Tin ai đó.
/16
|