Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé
Chương 16: Ngoại truyện 3: Câu truyện về chàng trai đã yêu ai đó hơn cả bản thân mình…
/16
|
Anh đã ước, dù có phải đánh đỗi tất cả, anh chỉ mong mình có thể sống thêm được một lần, để được ở cạnh cô.
Nhưng tất cả giờ đây trở thành vô nghĩa, khi anh phải rời xa cô quá sớm, ngay cả khi yêu thương cho nhau vẫn còn nồng nàn day dứt. Cuộc đời này thật đáng buồn và đáng khinh. Đầu tiên, cha cô bệnh năng qua đời, kế tiếp mẹ cô cũng bỏ cô ra đi. Chỉ còn một mình anh ở lại bên cạnh cô. Cô đã từng ngả đầu trên vai anh, đôi bàn tay thon mảnh cố siết tay anh thật chặt, giọng cô nhỏ, thì thầm chỉ đủ mình anh nghe thấy:
-Yết! Hứa sẽ bên em trọn đời được không? Hứa sẽ không rời xa em được không???
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, đôi đồng tử đen tuyền ánh lên tia sủng nịnh cưng chiều:
-Đồ ngốc!! Anh hứa… Anh sẽ không bao giờ rời xa em,…
Cô vùi sâu vào lòng ngực anh, hít cho căng tràn lòng ngực hơi ấm quen thuộc nơi anh, cảm thấy bình an đến lạ:
-Ngoài cha mẹ, Anh là người em yêu nhất trên cả thế gian…
__________________
- Xin lỗi…Bảo Bảo… xin lỗi… Anh đã không thể giữ trọn lời hứa…Anh đã không thể ở lại bên em…
Mưa, dường như ngày càng trở nên nặng hạt. Trời về khuya, ánh đèn đường chập chờn sắp tắt. Tiếng mưa vang vọng trên nhánh cây đầy lá. Như tăng thêm sự tĩnh mịch cô độc đầy đau thương.
Chàng trai vẫn nằm ở đó, nữa tiếng đồng hồ trôi qua, hơi thở anh dần lụi tàn. Máu chảy tràn đầy rẫy hòa cùng mưa tạo nên dòng suối đỏ lè nhức mắt. Tài sế đã bỏ chạy từ lâu, hắn bỏ chạy nhanh đến nỗi không kịp biết mình đã gây nên tội ác tày đình nào, nhanh đến nỗi không kịp gọi một chiếc xe cứu thương tới.
Chàng trai đáng thương nhắm chặt mắt, tứ chi đau đớn rã rời không thể cử động. Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh người con gái anh yêu nhất. Như một cuốn phim quay chậm, cuốn phim ký ức về anh và cô, Thiên Yết và Bảo Bình. Từ ngày đầu tiên anh gặp cô, từ ngày cả hai chính thức quan tâm đến nhau, cả lúc cô hờn dỗi chu chu mỏ làm nũng với anh, ngay cả khi cô yếu đuối ôm chặt anh mà khóc… Tất cả, tất cả chân thực đến ngỡ ngàng. Tưởng như chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta vẫn còn hạnh phúc bên nhau…
Mà giờ đây, mọi thứ đã quá xa tầm tay với…
- Bảo Bảo… anh nhớ em…nhớ cô gái ngốc của anh…
Hô hấp bắt đầu khó khăn, chàng trai ho sặc sụa, theo đó là dòng huyết mạch chảy dài qua khóe miệng. Bàn tay trầy trụa ôm chặt lòng ngực mình, đau đớn khiến chàng trai như muốn ngã quỵ:
-Bảo Bảo… Hình như phổi của anh bị tổn thương rồi thì phải…
Nước mắt theo làn mưa lạnh buốt rơi xuống lòng đường:
-Trái tim cũng vậy…cũng thật đau…
-Điều cuối cùng anh ước…em hãy luôn sống hạnh phúc nhé…sống luôn cả phần của anh…
Đêm mùa đông vô tình và tàn nhẫn. Định mệnh nghiệt ngã lãnh tâm chia lìa hai con người bất hạnh, để tình yêu của họ mãi chìm trong vô vọng lạnh lùng…
Gió bất gầy héo và xanh xao. Số phận thương đau một tay kéo rời hạnh phúc lứa đôi, âm dương cách biệt, tất cả như một trò đùa, dưới bàn tay của chúa.
---------------------------------------
Song Tử đứng đó, trong lùm cây bên vệ đường, đôi mắt xanh lơ sâu hun hút ngoái nhìn chàng trai xấu số sắp xa lìa sự sống. Vị của máu kích thích hắn, quả thực đã rất lâu hắn chưa tìm thấy người nào có hương vị ngon đến vậy. Nhưng chàng trai sắp chết rồi, dòng huyết mạch hòa quyện cả một quảng trời đêm. Hắn thấy ngay cả khi kề cận tử thần, tên con trai ấy vẫn không ngừng gọi tên một ai đó… Bảo Bảo? Đó là người con gái hắn yêu?
Hắn không biết nữa, mà hắn cũng không cần biết. Đôi khi, cứ để mỗi thứ giản đơn như vậy, cuộc đời sẽ thanh thản hơn gấp ngàn lần, và bình yên.
Mi tâm chợt động, trái tim đã ngủ sâu trong lòng ngực hắn bất giác lại nhói đau. Hắn nhìn ra người con trai kia có điểm gì đó giống hắn, từ ánh mắt lạnh lẽo cô độc, từ nỗi buồn chồng chất hàng hàng dãy dãy phía sau vẻ ngoài cao ngạo không quan tâm, kể cả cách yêu thương và hi sinh trọn vẹn cho một người…
Hắn- Song Tử- cũng đã từng yêu nhiều như vậy…
Thật đáng tiếc là, người hắn yêu, chưa bao giờ yêu hắn, chưa bao giờ chấp nhận hắn, chỉ vì bên cạnh cô ấy, còn có Bạch Dương…
Song Tử tiến về phía chàng trai, đế giày va chạm với nền đất đầy mưa vang lên tiếng “ bộp…bộp..” khó chịu. Những giọt nước nặng trĩu lăn dài qua gò má lạnh ngắt của hắn, bướng bĩnh làm ướt nhẹp mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, vô tình làm ướt luôn cả đôi cánh lớn đen huyền đầy ma mị.
Hắn cuối xuống, khẽ vòng tay nâng người chàng trai lên, máu tiếp tục xả mạnh nhầy nhụa bàn tay hắn, lấm lem chiếc áo trắng đang mặc trên người.
Chàng trai nhắm nghiền mắt, hơi thở giờ đây chỉ là chút yếu ớt cố gắng vớt vát cuối cùng, bờ môi tím tái run rẩy, những ngón tay thon dài bấm sâu xuống lòng đường lát nhựa, đầy những vết xước.
Gió thổi mạnh, ùa vào tán cây xơ xác lá, hòa cùng tiếng mưa và âm vang ma quái của núi rừng, tạo nên bản nhạc không lời đầy ảm đạm. Đoạn vĩ thanh cuối cùng, nơi tận cùng thế giới, hoàn toàn chẳng hiện diện một nốt nhạc cao, chẳng hiện diện một âm ngân nhạc xa… Tất cả, tất cả chỉ là những nốt trầm không hồi kết, chỉ là những nốt trầm thê lương ngắt đoạn mịt mù:
-Ngươi có muốn một lần nữa ở bên cạnh người mình yêu?- giọng Song Tử nhỏ, lạnh ngắt thì thầm.
Chàng trai trong mê man đau đớn gật đầu, đó chính là khát vọng duy nhất, cũng là khát vọng cuối cùng trong cuộc đời. Dù có phải đánh đổi tất cả, anh chỉ mong có thể được ở bên cạnh người mình yêu, thêm một lần nữa.
Song Tử nhếch mếp, một nụ cười hiện ra treo vắt vẻo trên đôi môi lạnh lùng:
-Hẳn ngươi sẽ không thể hình dung được sự hối hận tột cùng khi ta cho phép ngươi hồi sinh… Nhưng ta đánh cược điều đó!
Hắn cúi người, chiếc răng nanh từ từ cắm phập vào cổ chàng trai xấu số. Nọc độc kịch liệt theo động mạch ào ạt chảy khắp thân thể, chàng trai ưởn người, đau đớn dằn co như muốn nổ tung, từng đường gân in hằn trên vầng trán bị thương xây xước.
Song Tử lặng lẽ đặt chàng trai ngay ngắn bên vệ đường, bình thản quay lưng bước đi, tiếng gót giày va chạm nền đất vẫn vang lên những âm thanh tàn khốc. Làn môi hắn còn vương hương vị huyết mạch của chàng trai kia, nghe tanh nồng. Đôi đồng tử xanh lơ ánh lên trong ánh trăng bàng bạc, quỷ dị khôn lường.
Có thể, khi chàng trai đó tỉnh dậy, anh đã đánh mất đi hết tình cảm ở thế giới con người…
Có thể, khi chàng trai đó tỉnh dậy, anh sẽ không còn tha thiết muốn bảo vệ người con gái anh yêu thương nhất nữa…
Anh đánh mất mọi thứ, đánh mất như cái cách anh không bao giờ muốn tìm lại…
Bởi vì lời nguyền của vampire Vương, vampire vốn không nên có tình cảm. Yêu thương chỉ làm cho ta trở nên yếu đuối. Con người chỉ có thể là món ăn ngon lành cho bà lũ ma cà rồng. LÀ ĐỂ ĂN, KHÔNG PHẢI ĐỂ YÊU….
Nhưng mà…. Biết đâu… khi yêu thương quá nhiều trở nên chồng chất, khi yêu thương lấp ló đằng sau trong mỗi giấc ngủ không yên…chàng trai đó có thể sẽ không quên được…
Song Tử đang thử đánh cược với điều đó!
Nhưng có vẻ như…hắn thua rồi???
__________________
Chàng trai tỉnh dậy, khi thấy mình nằm bên vệ đường, hoàn toàn không có máu, nước mắt, vết thương…. Kể cả nỗi đau hoàn toàn không có thật. Mọi thứ anh ngỡ là một giấc mơ…
Ước gì đó thật sự là một giấc mơ…
Chàng trai ùa chạy về tìm người con gái. Anh rất muốn ôm lấy cô, thật chặt vào lòng, muốn nói rằng anh rất nhớ cô…Nhưng sau tất cả, anh chẳng thể được gần bên cô, vì cơn khát máu của loài thú dữ đang hành hạ anh từng phút từng giây. Anh ngã xuống, và lịm đi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, anh bàng hoàng nhận ra, bên cạnh mình là xác chết của một người đàn ông. Xác chết khô quắt không còn một giọt máu. Chàng trai cảm nhận được mùi tanh tởm gớm giếc đang lờn lợn trong cổ họng mình.
Anh biết, anh đã giết người theo cách tàn độc cùng kinh tởm nhất!
Anh biết, bây giờ anh là một vampire!
Anh biết, cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ ở bên cô được nữa, một phút cũng không được, một giây thôi cũng không được, một khoảnh khắc…
Nhắm mắt lại… và anh biết mình chẳng thể nào bên cô được nữa…
Nhắm mắt lại… và thử tưởng tượng ánh mắt kinh hoàng, hoảng sợ của cô khi biết anh là một con ma cà rồng đầy tội lỗi…
Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? Tại sao phải là anh? Tại sao phải là cô? Tại sao lại là lúc này? Khi cả hai còn yêu nhau nhiều đến thế???
Chàng trai gục mặt, ngồi bệt xuống vệ đường. Mưa bắt đầu rơi, ướt đẫm con đường trước mặt. Tiếng khóc nấc của ai đó, vang trong mưa, chẳng thể át đi tiếng mưa, nhưng hòa vào âm thanh tuyệt đẹp ấy bản tình ca buồn ảm đạm.
Anh vẫn đi theo cô, từng ngày, từng giờ. Để được nhìn thấy cô, từng phút, từng giây. Anh thật sự rất sợ, cái cảm giác không thể đến bên cô, không thể nắm lấy tay cô, khi mà cô đang ở cạnh anh, gần trong gang tất. Đôi khi ngở cứ vương ra là níu được, cứ vương ra là lại có cô trong vòng tay. Vậy mà…anh ngã rồi… Anh tựa vào hư không… chẳng còn cô bên cạnh anh nữa. Anh đau!...
Cô ngày ngày vẫn ở đó, ôm chặt tấm hình của anh, và khóc nghẹn. Nước mắt cô lã chã rơi, trôi tuột qua rèm mi, ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô không ngừng gọi thầm tên anh, đôi bàn tay gấy gò lần tìm anh trong vô vọng. Đôi khi bất giác đi trên đường, cô lại nhầm ai khác là anh. Cô vội vàng đuổi theo, dù vấp ngã, đôi chân rướm máu. Bước đi của cô khập khiễng, đau đớn khôn nguôi, ấy vậy mà cô vẫn cố lết từng đoạn đường dài. Chỉ để tìm được anh… Chỉ để nhìn thấy anh một lần nữa…
Anh lặng căm nép người trong bóng tối, ánh mắt đỏ sâu hun hút dõi theo cô. Cổ họng anh nghẹn đắng, thật xót xa!
Một người trốn, một người tìm.
Một người cười, một người khóc.
Cả 2 người cùng đau.
Cái vòng lẫn quẩn này, biết khi nào mới chấm dứt?
Nỗi đau triền miên day dứt không nguôi này, biết khi nào mới phôi pha?
Tất cả sẽ dừng lại? Hay tiếp tục đọa đầy 2 tâm hồn đã rách bươm vì những tổn thương chồng chất kéo dài?
Tại sao lại đưa anh đến? Vì sao lại đưa em đi? Số phận mà… Nực cười thật!
Nếu như không có ngày hôm đó…
Cô nằm đó, đầu bê bết máu. Máu chảy tràn nhuộm đỏ cả mái tóc rối dài, bê bết dính chặt trên nền đất. Cô nằm đó, ngay tại chỗ anh đã từng nằm. Cô thoi thóp khó nhọc thở, giống như anh đã từng thở. Tất cả mọi thứ đều tựa như tái tạo lại khoảng khắc anh ra đi. Kể cả mưa, gió, cùng đoạn đường đầy cô độc. Khung cảnh thân quen và thê lương đến lạ lùng. Khung cảnh đã từng là quá khứ, giờ đây là hiện tại. Khác ở chỗ, lúc trước, anh bị tai nạn, bây giờ, cô tự mình gây tổn thương bản thân. Khác ở chỗ, lúc trước, anh khao khát sự sống đến mức bằng lòng đánh đổi tất cả, bây giờ, cô buông xuôi mọi thứ chỉ để tìm đến cái chết. Chỉ vì… Anh và cô muốn về bên cạnh nhau…
Anh đứng bên cô, khi linh hồn cô đã xa lìa thân thể. Nước mưa rơi cuốn phăng giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô óng ánh. Khuôn mặt cô mĩm cười bình yên đến lạ, chắc cô đang mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
Chàng trai lũi mình vào bóng râm. Mưa ngừng, trăng lên cao. Ánh sáng vàng rụm ấy chẳng thể soi rõ cái dáng người dong dỏng cao đang ẩn trong bóng tối. Nhưng nó cho ta thấy một giọt nước đỏ tươi trên rèm mi nặng trịch của ai đó. Nước mắt máu. Là khi nỗi đau thương kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Là khi tin yêu bị giam cầm trong tù ngục của xót xa. Là khi ở gần nhau mà chẳng còn bên nhau được nữa.
Ngày ấy, ta mất nhau.
Từ ngày cô chết, anh bỏ đi nơi khác sống, gia nhập vào một đoàn Vampire hùng mạnh do Song Tử chỉ huy. Anh lãnh đạm, lạnh lùng và độc ác. Anh đối xử với mọi người như thể đó là cách anh tạm dừng những nỗi đau.
Anh sẽ mãi sống như thế, nêu Kết không đến, và cho anh sự quan tâm anh thèm khát bấy lâu. Trong phút chốc, anh tìm thấy cô đầy mờ nhạt trong đáy mắt Kết. 25 năm qua. Anh nhớ cô.
Anh vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh Kết. Vì sao thế? Không biết nữa. Chỉ khi bên Kết, anh cảm thấy bình yên, thân thuộc như những ngày tháng còn có cô. Anh có lỗi với Kết. 50 năm qua. Anh nhớ cô.
Hình như những kí ức về cô đang dần bị phai mờ bởi dòng thời gian dài dằng dặc. Kỷ niệm chất chứa nụ cười của cô dần bị thay thế bởi hồi ức dày hương thơm tử đinh hương. Nhưng đâu phải đó là tất cả! 75 năm trôi qua. Anh vẫn nhớ cô.
Anh gặp lại cô trong một lần đi săn. Ngay trên đoạn đường độc ác đã từng chia lìa họ. Cô đứng đôi diện anh. Vẫn đôi mắt tím biếc sâu hun hút. Vẫn bộ đồ trắng trong tinh khiết. Vẫn nụ cười vàng rụm tươi nguyên… Cô chấp nhận đánh đổi linh hồn cho quỷ Satan, chỉ để trở thành vampire hunter, ngay khi biết anh đã là một ma cà rồng. Tại sao không phải là vampire mà phải là vmpire hunter? Vì cô kinh sợ, cô sợ hãi loài động vật lấy việc săn người làm thú vui, và vị tanh nồng của máu là vị chúng thích nhất trên đời. Cô ghét máu, kể từ khi anh mất, cô ghét tất cả những thứ liên quan đến máu.
Cô bảo cô nhớ anh. Còn anh cười bảo rằng cô thật ngu ngốc. Còn gì níu kéo đây, khi cả hai mãi mãi không thuộc về nhau nữa???
Làm thế nào để nói cho cô biết, anh cũng nhớ cô, nhớ như điên dại khi mà cô và anh đang trong tình trạng của một kẻ đi săn cùng một con mồi béo bở?
Thật sự nực cười! Định mệnh thảm thương!!!
Anh đẩy ngã cô, làm cô bị thương. Lại quay đầu bỏ đi không một lần nhìn lại.
100 năm sau, gặp lại cô, Anh yêu cô. Rất nhiều.
Lần thứ 2 kể từ ngày ấy anh gặp lại cô, là khi cả hai đứng đối mặt với nhau trong đại sảnh vampire. Cô nhợt nhạt và gầy yếu đấn lạ… Ấy thế mà anh lại thản nhiên nắm tay Kết, tàn nhẫn gây tổn thương cô. Anh biết nên đập vỡ niềm tin nơi cô. Làm cho cô buông bỏ mọi hi vọng. Được thế, cô mới có thể bình yên sống một cuộc sống hạnh phúc, mà không có anh.
200 năm sau, gặp lại cô. Anh nhớ cô. Anh yêu cô.
Lần thứ 3 gặp lại, cô bị thương nặng, mình bê bết máu. Nỗi đau cô chịu đừng tựa như giày vò tâm hồn anh. Anh chọn cách im lặng và rút lui. Cô gọi Kim Ngưu, ngu ngốc chấp nhận bán đi linh hồn mình một lần nữa, nếu chết đi vạn kiếp không được siêu sinh.
Anh gọi Kim ngưu, đồng ý gánh chịu cực hình nơi 18 tầng địa ngục trong vòng 50 năm để cô được sống . Anh vì cô, âm thầm chịu đựng mọi thể loại nỗi đau giày vò.
Lần thứ 5, thứ 6, thứ 7 gặp cô, anh lần lượt mất đi từng thứ quan trọng của mình. Đầu tiên anh đánh mất chính anh, kế tiếp anh mất Kết, cuối cùng anh mất cô. Cô chọn cách bước ra khỏi cuộc đời anh bằng phương pháp tàn nhẫn, đau đớn nhất. Lúc cô thoi thóp nằm trong vòng tay anh, anh nhận ra trong đôi mắt tím biếc trong veo ấy không lúc nào không in hằn dáng hình anh. Anh ôm chặt lấy thân thể cô, chỉ lần này thôi, duy nhất lần này, cho anh và cô được bên nhau, không bao giờ lìa xa nữa. Viên ngọc xanh trên cô cô nỗ tan thành hàng nghìn mãnh nhỏ, đau đớn gắm chặt vào thân thể anh, vậy mà anh vẫn ôm chặt lấy cô. Bởi anh biết, một khi đã buông, anh sẽ không bao giờ tìm lại cô được nữa.
Suốt cuộc đời này, anh chỉ mong cô hạnh phúc.
Suốt cuộc đời này, người anh yêu duy nhất chỉ có cô.
Anh bằng lòng đánh đổi tất cả chỉ để được bên cô. Vậy mà toàn gây khổ đau cho đối phương. Ngay từ đầu, là anh sai. Gía mà anh không yêu cô nhiều đến thế, giá mà anh không vương vấn tình yêu đầu khờ dại trong veo.
Anh nhớ ánh mắt cô nhìn anh. Hận thù có. Yêu thương có. Từng mảng từng mảng chồng chất kéo dài ra vô tận.
Chẳng biết cô có nhớ anh mắt anh nhin cô không? Yêu thương và yêu thương đầy rẫy trong đôi đồng tử huyết mạch. Những Yêu thương day dứt khôn nguôi.
“Em biết không, vì yêu nên mới hận…
Vì hận mới không thể yêu…”
“Đến bao giờ ta mới lại được ở bên nhau???”
Nhưng tất cả giờ đây trở thành vô nghĩa, khi anh phải rời xa cô quá sớm, ngay cả khi yêu thương cho nhau vẫn còn nồng nàn day dứt. Cuộc đời này thật đáng buồn và đáng khinh. Đầu tiên, cha cô bệnh năng qua đời, kế tiếp mẹ cô cũng bỏ cô ra đi. Chỉ còn một mình anh ở lại bên cạnh cô. Cô đã từng ngả đầu trên vai anh, đôi bàn tay thon mảnh cố siết tay anh thật chặt, giọng cô nhỏ, thì thầm chỉ đủ mình anh nghe thấy:
-Yết! Hứa sẽ bên em trọn đời được không? Hứa sẽ không rời xa em được không???
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, đôi đồng tử đen tuyền ánh lên tia sủng nịnh cưng chiều:
-Đồ ngốc!! Anh hứa… Anh sẽ không bao giờ rời xa em,…
Cô vùi sâu vào lòng ngực anh, hít cho căng tràn lòng ngực hơi ấm quen thuộc nơi anh, cảm thấy bình an đến lạ:
-Ngoài cha mẹ, Anh là người em yêu nhất trên cả thế gian…
__________________
- Xin lỗi…Bảo Bảo… xin lỗi… Anh đã không thể giữ trọn lời hứa…Anh đã không thể ở lại bên em…
Mưa, dường như ngày càng trở nên nặng hạt. Trời về khuya, ánh đèn đường chập chờn sắp tắt. Tiếng mưa vang vọng trên nhánh cây đầy lá. Như tăng thêm sự tĩnh mịch cô độc đầy đau thương.
Chàng trai vẫn nằm ở đó, nữa tiếng đồng hồ trôi qua, hơi thở anh dần lụi tàn. Máu chảy tràn đầy rẫy hòa cùng mưa tạo nên dòng suối đỏ lè nhức mắt. Tài sế đã bỏ chạy từ lâu, hắn bỏ chạy nhanh đến nỗi không kịp biết mình đã gây nên tội ác tày đình nào, nhanh đến nỗi không kịp gọi một chiếc xe cứu thương tới.
Chàng trai đáng thương nhắm chặt mắt, tứ chi đau đớn rã rời không thể cử động. Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh người con gái anh yêu nhất. Như một cuốn phim quay chậm, cuốn phim ký ức về anh và cô, Thiên Yết và Bảo Bình. Từ ngày đầu tiên anh gặp cô, từ ngày cả hai chính thức quan tâm đến nhau, cả lúc cô hờn dỗi chu chu mỏ làm nũng với anh, ngay cả khi cô yếu đuối ôm chặt anh mà khóc… Tất cả, tất cả chân thực đến ngỡ ngàng. Tưởng như chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta vẫn còn hạnh phúc bên nhau…
Mà giờ đây, mọi thứ đã quá xa tầm tay với…
- Bảo Bảo… anh nhớ em…nhớ cô gái ngốc của anh…
Hô hấp bắt đầu khó khăn, chàng trai ho sặc sụa, theo đó là dòng huyết mạch chảy dài qua khóe miệng. Bàn tay trầy trụa ôm chặt lòng ngực mình, đau đớn khiến chàng trai như muốn ngã quỵ:
-Bảo Bảo… Hình như phổi của anh bị tổn thương rồi thì phải…
Nước mắt theo làn mưa lạnh buốt rơi xuống lòng đường:
-Trái tim cũng vậy…cũng thật đau…
-Điều cuối cùng anh ước…em hãy luôn sống hạnh phúc nhé…sống luôn cả phần của anh…
Đêm mùa đông vô tình và tàn nhẫn. Định mệnh nghiệt ngã lãnh tâm chia lìa hai con người bất hạnh, để tình yêu của họ mãi chìm trong vô vọng lạnh lùng…
Gió bất gầy héo và xanh xao. Số phận thương đau một tay kéo rời hạnh phúc lứa đôi, âm dương cách biệt, tất cả như một trò đùa, dưới bàn tay của chúa.
---------------------------------------
Song Tử đứng đó, trong lùm cây bên vệ đường, đôi mắt xanh lơ sâu hun hút ngoái nhìn chàng trai xấu số sắp xa lìa sự sống. Vị của máu kích thích hắn, quả thực đã rất lâu hắn chưa tìm thấy người nào có hương vị ngon đến vậy. Nhưng chàng trai sắp chết rồi, dòng huyết mạch hòa quyện cả một quảng trời đêm. Hắn thấy ngay cả khi kề cận tử thần, tên con trai ấy vẫn không ngừng gọi tên một ai đó… Bảo Bảo? Đó là người con gái hắn yêu?
Hắn không biết nữa, mà hắn cũng không cần biết. Đôi khi, cứ để mỗi thứ giản đơn như vậy, cuộc đời sẽ thanh thản hơn gấp ngàn lần, và bình yên.
Mi tâm chợt động, trái tim đã ngủ sâu trong lòng ngực hắn bất giác lại nhói đau. Hắn nhìn ra người con trai kia có điểm gì đó giống hắn, từ ánh mắt lạnh lẽo cô độc, từ nỗi buồn chồng chất hàng hàng dãy dãy phía sau vẻ ngoài cao ngạo không quan tâm, kể cả cách yêu thương và hi sinh trọn vẹn cho một người…
Hắn- Song Tử- cũng đã từng yêu nhiều như vậy…
Thật đáng tiếc là, người hắn yêu, chưa bao giờ yêu hắn, chưa bao giờ chấp nhận hắn, chỉ vì bên cạnh cô ấy, còn có Bạch Dương…
Song Tử tiến về phía chàng trai, đế giày va chạm với nền đất đầy mưa vang lên tiếng “ bộp…bộp..” khó chịu. Những giọt nước nặng trĩu lăn dài qua gò má lạnh ngắt của hắn, bướng bĩnh làm ướt nhẹp mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, vô tình làm ướt luôn cả đôi cánh lớn đen huyền đầy ma mị.
Hắn cuối xuống, khẽ vòng tay nâng người chàng trai lên, máu tiếp tục xả mạnh nhầy nhụa bàn tay hắn, lấm lem chiếc áo trắng đang mặc trên người.
Chàng trai nhắm nghiền mắt, hơi thở giờ đây chỉ là chút yếu ớt cố gắng vớt vát cuối cùng, bờ môi tím tái run rẩy, những ngón tay thon dài bấm sâu xuống lòng đường lát nhựa, đầy những vết xước.
Gió thổi mạnh, ùa vào tán cây xơ xác lá, hòa cùng tiếng mưa và âm vang ma quái của núi rừng, tạo nên bản nhạc không lời đầy ảm đạm. Đoạn vĩ thanh cuối cùng, nơi tận cùng thế giới, hoàn toàn chẳng hiện diện một nốt nhạc cao, chẳng hiện diện một âm ngân nhạc xa… Tất cả, tất cả chỉ là những nốt trầm không hồi kết, chỉ là những nốt trầm thê lương ngắt đoạn mịt mù:
-Ngươi có muốn một lần nữa ở bên cạnh người mình yêu?- giọng Song Tử nhỏ, lạnh ngắt thì thầm.
Chàng trai trong mê man đau đớn gật đầu, đó chính là khát vọng duy nhất, cũng là khát vọng cuối cùng trong cuộc đời. Dù có phải đánh đổi tất cả, anh chỉ mong có thể được ở bên cạnh người mình yêu, thêm một lần nữa.
Song Tử nhếch mếp, một nụ cười hiện ra treo vắt vẻo trên đôi môi lạnh lùng:
-Hẳn ngươi sẽ không thể hình dung được sự hối hận tột cùng khi ta cho phép ngươi hồi sinh… Nhưng ta đánh cược điều đó!
Hắn cúi người, chiếc răng nanh từ từ cắm phập vào cổ chàng trai xấu số. Nọc độc kịch liệt theo động mạch ào ạt chảy khắp thân thể, chàng trai ưởn người, đau đớn dằn co như muốn nổ tung, từng đường gân in hằn trên vầng trán bị thương xây xước.
Song Tử lặng lẽ đặt chàng trai ngay ngắn bên vệ đường, bình thản quay lưng bước đi, tiếng gót giày va chạm nền đất vẫn vang lên những âm thanh tàn khốc. Làn môi hắn còn vương hương vị huyết mạch của chàng trai kia, nghe tanh nồng. Đôi đồng tử xanh lơ ánh lên trong ánh trăng bàng bạc, quỷ dị khôn lường.
Có thể, khi chàng trai đó tỉnh dậy, anh đã đánh mất đi hết tình cảm ở thế giới con người…
Có thể, khi chàng trai đó tỉnh dậy, anh sẽ không còn tha thiết muốn bảo vệ người con gái anh yêu thương nhất nữa…
Anh đánh mất mọi thứ, đánh mất như cái cách anh không bao giờ muốn tìm lại…
Bởi vì lời nguyền của vampire Vương, vampire vốn không nên có tình cảm. Yêu thương chỉ làm cho ta trở nên yếu đuối. Con người chỉ có thể là món ăn ngon lành cho bà lũ ma cà rồng. LÀ ĐỂ ĂN, KHÔNG PHẢI ĐỂ YÊU….
Nhưng mà…. Biết đâu… khi yêu thương quá nhiều trở nên chồng chất, khi yêu thương lấp ló đằng sau trong mỗi giấc ngủ không yên…chàng trai đó có thể sẽ không quên được…
Song Tử đang thử đánh cược với điều đó!
Nhưng có vẻ như…hắn thua rồi???
__________________
Chàng trai tỉnh dậy, khi thấy mình nằm bên vệ đường, hoàn toàn không có máu, nước mắt, vết thương…. Kể cả nỗi đau hoàn toàn không có thật. Mọi thứ anh ngỡ là một giấc mơ…
Ước gì đó thật sự là một giấc mơ…
Chàng trai ùa chạy về tìm người con gái. Anh rất muốn ôm lấy cô, thật chặt vào lòng, muốn nói rằng anh rất nhớ cô…Nhưng sau tất cả, anh chẳng thể được gần bên cô, vì cơn khát máu của loài thú dữ đang hành hạ anh từng phút từng giây. Anh ngã xuống, và lịm đi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, anh bàng hoàng nhận ra, bên cạnh mình là xác chết của một người đàn ông. Xác chết khô quắt không còn một giọt máu. Chàng trai cảm nhận được mùi tanh tởm gớm giếc đang lờn lợn trong cổ họng mình.
Anh biết, anh đã giết người theo cách tàn độc cùng kinh tởm nhất!
Anh biết, bây giờ anh là một vampire!
Anh biết, cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ ở bên cô được nữa, một phút cũng không được, một giây thôi cũng không được, một khoảnh khắc…
Nhắm mắt lại… và anh biết mình chẳng thể nào bên cô được nữa…
Nhắm mắt lại… và thử tưởng tượng ánh mắt kinh hoàng, hoảng sợ của cô khi biết anh là một con ma cà rồng đầy tội lỗi…
Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? Tại sao phải là anh? Tại sao phải là cô? Tại sao lại là lúc này? Khi cả hai còn yêu nhau nhiều đến thế???
Chàng trai gục mặt, ngồi bệt xuống vệ đường. Mưa bắt đầu rơi, ướt đẫm con đường trước mặt. Tiếng khóc nấc của ai đó, vang trong mưa, chẳng thể át đi tiếng mưa, nhưng hòa vào âm thanh tuyệt đẹp ấy bản tình ca buồn ảm đạm.
Anh vẫn đi theo cô, từng ngày, từng giờ. Để được nhìn thấy cô, từng phút, từng giây. Anh thật sự rất sợ, cái cảm giác không thể đến bên cô, không thể nắm lấy tay cô, khi mà cô đang ở cạnh anh, gần trong gang tất. Đôi khi ngở cứ vương ra là níu được, cứ vương ra là lại có cô trong vòng tay. Vậy mà…anh ngã rồi… Anh tựa vào hư không… chẳng còn cô bên cạnh anh nữa. Anh đau!...
Cô ngày ngày vẫn ở đó, ôm chặt tấm hình của anh, và khóc nghẹn. Nước mắt cô lã chã rơi, trôi tuột qua rèm mi, ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô không ngừng gọi thầm tên anh, đôi bàn tay gấy gò lần tìm anh trong vô vọng. Đôi khi bất giác đi trên đường, cô lại nhầm ai khác là anh. Cô vội vàng đuổi theo, dù vấp ngã, đôi chân rướm máu. Bước đi của cô khập khiễng, đau đớn khôn nguôi, ấy vậy mà cô vẫn cố lết từng đoạn đường dài. Chỉ để tìm được anh… Chỉ để nhìn thấy anh một lần nữa…
Anh lặng căm nép người trong bóng tối, ánh mắt đỏ sâu hun hút dõi theo cô. Cổ họng anh nghẹn đắng, thật xót xa!
Một người trốn, một người tìm.
Một người cười, một người khóc.
Cả 2 người cùng đau.
Cái vòng lẫn quẩn này, biết khi nào mới chấm dứt?
Nỗi đau triền miên day dứt không nguôi này, biết khi nào mới phôi pha?
Tất cả sẽ dừng lại? Hay tiếp tục đọa đầy 2 tâm hồn đã rách bươm vì những tổn thương chồng chất kéo dài?
Tại sao lại đưa anh đến? Vì sao lại đưa em đi? Số phận mà… Nực cười thật!
Nếu như không có ngày hôm đó…
Cô nằm đó, đầu bê bết máu. Máu chảy tràn nhuộm đỏ cả mái tóc rối dài, bê bết dính chặt trên nền đất. Cô nằm đó, ngay tại chỗ anh đã từng nằm. Cô thoi thóp khó nhọc thở, giống như anh đã từng thở. Tất cả mọi thứ đều tựa như tái tạo lại khoảng khắc anh ra đi. Kể cả mưa, gió, cùng đoạn đường đầy cô độc. Khung cảnh thân quen và thê lương đến lạ lùng. Khung cảnh đã từng là quá khứ, giờ đây là hiện tại. Khác ở chỗ, lúc trước, anh bị tai nạn, bây giờ, cô tự mình gây tổn thương bản thân. Khác ở chỗ, lúc trước, anh khao khát sự sống đến mức bằng lòng đánh đổi tất cả, bây giờ, cô buông xuôi mọi thứ chỉ để tìm đến cái chết. Chỉ vì… Anh và cô muốn về bên cạnh nhau…
Anh đứng bên cô, khi linh hồn cô đã xa lìa thân thể. Nước mưa rơi cuốn phăng giọt nước mắt còn đọng lại trên mi cô óng ánh. Khuôn mặt cô mĩm cười bình yên đến lạ, chắc cô đang mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
Chàng trai lũi mình vào bóng râm. Mưa ngừng, trăng lên cao. Ánh sáng vàng rụm ấy chẳng thể soi rõ cái dáng người dong dỏng cao đang ẩn trong bóng tối. Nhưng nó cho ta thấy một giọt nước đỏ tươi trên rèm mi nặng trịch của ai đó. Nước mắt máu. Là khi nỗi đau thương kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Là khi tin yêu bị giam cầm trong tù ngục của xót xa. Là khi ở gần nhau mà chẳng còn bên nhau được nữa.
Ngày ấy, ta mất nhau.
Từ ngày cô chết, anh bỏ đi nơi khác sống, gia nhập vào một đoàn Vampire hùng mạnh do Song Tử chỉ huy. Anh lãnh đạm, lạnh lùng và độc ác. Anh đối xử với mọi người như thể đó là cách anh tạm dừng những nỗi đau.
Anh sẽ mãi sống như thế, nêu Kết không đến, và cho anh sự quan tâm anh thèm khát bấy lâu. Trong phút chốc, anh tìm thấy cô đầy mờ nhạt trong đáy mắt Kết. 25 năm qua. Anh nhớ cô.
Anh vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh Kết. Vì sao thế? Không biết nữa. Chỉ khi bên Kết, anh cảm thấy bình yên, thân thuộc như những ngày tháng còn có cô. Anh có lỗi với Kết. 50 năm qua. Anh nhớ cô.
Hình như những kí ức về cô đang dần bị phai mờ bởi dòng thời gian dài dằng dặc. Kỷ niệm chất chứa nụ cười của cô dần bị thay thế bởi hồi ức dày hương thơm tử đinh hương. Nhưng đâu phải đó là tất cả! 75 năm trôi qua. Anh vẫn nhớ cô.
Anh gặp lại cô trong một lần đi săn. Ngay trên đoạn đường độc ác đã từng chia lìa họ. Cô đứng đôi diện anh. Vẫn đôi mắt tím biếc sâu hun hút. Vẫn bộ đồ trắng trong tinh khiết. Vẫn nụ cười vàng rụm tươi nguyên… Cô chấp nhận đánh đổi linh hồn cho quỷ Satan, chỉ để trở thành vampire hunter, ngay khi biết anh đã là một ma cà rồng. Tại sao không phải là vampire mà phải là vmpire hunter? Vì cô kinh sợ, cô sợ hãi loài động vật lấy việc săn người làm thú vui, và vị tanh nồng của máu là vị chúng thích nhất trên đời. Cô ghét máu, kể từ khi anh mất, cô ghét tất cả những thứ liên quan đến máu.
Cô bảo cô nhớ anh. Còn anh cười bảo rằng cô thật ngu ngốc. Còn gì níu kéo đây, khi cả hai mãi mãi không thuộc về nhau nữa???
Làm thế nào để nói cho cô biết, anh cũng nhớ cô, nhớ như điên dại khi mà cô và anh đang trong tình trạng của một kẻ đi săn cùng một con mồi béo bở?
Thật sự nực cười! Định mệnh thảm thương!!!
Anh đẩy ngã cô, làm cô bị thương. Lại quay đầu bỏ đi không một lần nhìn lại.
100 năm sau, gặp lại cô, Anh yêu cô. Rất nhiều.
Lần thứ 2 kể từ ngày ấy anh gặp lại cô, là khi cả hai đứng đối mặt với nhau trong đại sảnh vampire. Cô nhợt nhạt và gầy yếu đấn lạ… Ấy thế mà anh lại thản nhiên nắm tay Kết, tàn nhẫn gây tổn thương cô. Anh biết nên đập vỡ niềm tin nơi cô. Làm cho cô buông bỏ mọi hi vọng. Được thế, cô mới có thể bình yên sống một cuộc sống hạnh phúc, mà không có anh.
200 năm sau, gặp lại cô. Anh nhớ cô. Anh yêu cô.
Lần thứ 3 gặp lại, cô bị thương nặng, mình bê bết máu. Nỗi đau cô chịu đừng tựa như giày vò tâm hồn anh. Anh chọn cách im lặng và rút lui. Cô gọi Kim Ngưu, ngu ngốc chấp nhận bán đi linh hồn mình một lần nữa, nếu chết đi vạn kiếp không được siêu sinh.
Anh gọi Kim ngưu, đồng ý gánh chịu cực hình nơi 18 tầng địa ngục trong vòng 50 năm để cô được sống . Anh vì cô, âm thầm chịu đựng mọi thể loại nỗi đau giày vò.
Lần thứ 5, thứ 6, thứ 7 gặp cô, anh lần lượt mất đi từng thứ quan trọng của mình. Đầu tiên anh đánh mất chính anh, kế tiếp anh mất Kết, cuối cùng anh mất cô. Cô chọn cách bước ra khỏi cuộc đời anh bằng phương pháp tàn nhẫn, đau đớn nhất. Lúc cô thoi thóp nằm trong vòng tay anh, anh nhận ra trong đôi mắt tím biếc trong veo ấy không lúc nào không in hằn dáng hình anh. Anh ôm chặt lấy thân thể cô, chỉ lần này thôi, duy nhất lần này, cho anh và cô được bên nhau, không bao giờ lìa xa nữa. Viên ngọc xanh trên cô cô nỗ tan thành hàng nghìn mãnh nhỏ, đau đớn gắm chặt vào thân thể anh, vậy mà anh vẫn ôm chặt lấy cô. Bởi anh biết, một khi đã buông, anh sẽ không bao giờ tìm lại cô được nữa.
Suốt cuộc đời này, anh chỉ mong cô hạnh phúc.
Suốt cuộc đời này, người anh yêu duy nhất chỉ có cô.
Anh bằng lòng đánh đổi tất cả chỉ để được bên cô. Vậy mà toàn gây khổ đau cho đối phương. Ngay từ đầu, là anh sai. Gía mà anh không yêu cô nhiều đến thế, giá mà anh không vương vấn tình yêu đầu khờ dại trong veo.
Anh nhớ ánh mắt cô nhìn anh. Hận thù có. Yêu thương có. Từng mảng từng mảng chồng chất kéo dài ra vô tận.
Chẳng biết cô có nhớ anh mắt anh nhin cô không? Yêu thương và yêu thương đầy rẫy trong đôi đồng tử huyết mạch. Những Yêu thương day dứt khôn nguôi.
“Em biết không, vì yêu nên mới hận…
Vì hận mới không thể yêu…”
“Đến bao giờ ta mới lại được ở bên nhau???”
/16
|