Nhìn Tam Tài Châu xoay tròn trong tay Lâu Nguyệt Đồng, trong lòng Uyên Vu đột nhiên xuất hiện cảm giác cảm giác nguy hiểm, từ khi hắn ra đời cho đến nay rất ít khi gặp phải loại cảm giác này, vì thể hỏi nhiều một câu: “ Ngươi là người phương nào?”
“ Đánh nhau thì đánh đi, nói nhảm cái gì!” Lâu Nguyệt Đồng cụp mắt, ném Tam Tài Châu lên không. Một luồng pháp lực cường đại ngưng tụ, dù nàng không thể sử dụng pháp lực này, nhưng Tam Tài Châu lại có thể.
Đồng tử Uyên Vu co rút, sức mạnh này… không được!
Hắn xông lên phía trước định ngăn cản nhưng bất chợt dừng lại, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ ngực dường như đang nhắc nhở hắn không thuộc về thế giới này… Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thần sắc cuối cùng liền thay đổi, xoay người phóng tới bên cạnh Lan Tự, dùng yêu lực tạo thành một cái lồng, dùng cả người bảo vệ tiểu cô nương kia.
“ Uyên Vu đại nhân!” Lan Tự ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt lại chảy ra.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩn người, bĩu môi khẽ hừ nhẹ một tiếng, không biến sắc thu hồi chưởng lực cường đại kia, ngược lại tung ra một chưởng lực khác, mặc dù không động đến cô bé kia nhưng hắn ta vẫn đang nằm trong tầm công kích.
Tiếng động phá hủy khổng lồ vang lên, bụi đất tung bay che mờ tầm mắt.
Một luồng sáng tỏa ra ngăn trước Uyên Vu và Lan Tử, hóa giải phần lớn công kích của Lâu Nguyệt Đồng.
“ Hả?” Nàng hồ nghi nghiêng đầu.
Bụi mù tản đi, Uyên Vu buông Lan Tự rồi ho ra một tia máu, ngực cũng nứt ra vô số vết thương, máu thấm đẫm quần áo nhưng bởi hắn mặc huyền y nên nhìn qua không quá đáng sợ.
Mặt hắn không chút thay đổi, nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng: “ Vì sao ngươi lại thu tay?”
Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Ta chỉ muốn giết ngươi, giết thêm một tiểu nha đầu thật lãng phí pháp lực của ta!”
“ Dù sao cũng đa tạ.” Uyên Vu đâu ra đấy cảm tạ nàng.
Con yêu quái này lãnh khốc và cường đại, trái ngược hẳn với những con toàn cơ bắp nhưng đầu gỗ khác. Lâu Nguyệt Đồng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên như đang cười mà lại không cười: “ Ngươi cảm tạ ta vì tiểu nha đầu này?”
Uyên Vu không đáp, Lan Tự hồi phục tinh thần liền vội vàng kéo y phục xuống giúp hắn băng bó vết thương.
“ Không cần.”
“ Nhưng, Uyên Vu đại nhân, ngài…” Lan Tự tay chân luống cuống, gấp giọng giải thích, “ Vừa rồi là Lan Tự trách nhầm ngài, người trong thôn nhất định không phải ngài giết…”
“ Ngươi tin ta?” Uyên Vu mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Lan Tự dùng sức gật đầu.
“ Tiểu nha đầu, hắn là yêu.” Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên nói.
“ Ta biết.” Lan Tự kích động nói, “ Uyên Vu đại nhân chưa từng giấu diếm ta, dù ngài ấy là yêu nhưng vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, nếu không có ngài ấy ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi! Là ta không tốt, không nên hoài nghi ngài…”
Câu cuối cùng nàng nói với Uyên Vu, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ áy náy thành khẩn và rất nhiều… tín nhiệm.
“ Ngươi là một đối thủ tốt, tiếc là thương thế quá nặng, mất hứng!” Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, “ Chỉ là lá gan của ngươi không nhỏ, mặc dù Thánh tôn đã biến mất khỏi Thiên Ngoại Thiên, Thiên Bi xuất hiện vết nứt nhưng không hoàn toàn vỡ vụn, từ yêu giới đến nhân giới, kể cả đại yêu mang cấp bậc Yêu Vương như ngươi chỉ sợ cũng khó chịu đựng được luồng áp chế và phản phệ kia.”
Uyên Vu đưa tay lên ngực, hắn đương nhiên hiểu rõ vì không lúc nào không phải chịu đựng loại đau đớn này. Nếu không phải như thế, chưa chắc hắn đã không đánh được một trận với Lâu Nguyệt Đồng kể cả khi nàng đang trong thời kỳ toàn thịnh!
“ Uyên Vu đại nhân, đau lắm sao?” Lan Tự nghẹn ngào hỏi, lại không biết nói thế nào cho phải.
“ Không đau.”
Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, yêu từ trước đến nay luôn xem thường con người, Uyên Vu này là đại yêu cấp bậc Yêu Vương mà lại hiền hòa với tiểu cô nương kia như thế, còn dùng tính mạng bảo vệ lẫn nhau nữa?
Nàng hờ hững vỗ vỗ ống tay áo, mặc kệ hai người kia, quay đầu nhìn về nơi xuất hiện bạch quang: “ Đã dám ra tay, còn sợ bị phát hiện sao?”
Một kích vừa rồi của nàng, mặc dù không hoàn toàn dùng hết sức lực nhưng nhất định có thể đánh Uyên Vu đang bị trọng thương về nguyên hình. Tính tình tiểu ma nữ là như thế, tuy hạ thủ lưu tình nhưng vẫn muốn dạy dỗ người ta, đáng tiếc lại bị ngăn cản.
Yên tĩnh một lát, một nhân ảnh lặng lẽ hiện ra.
Đạo phục trắng như tuyết, tóc dài buộc lên, trong tay cầm một trường kiếm màu bạc, trên vỏ kiếm xẹt qua hai chữ “Tru Tà” chói mắt, không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Trong một khắc ngắn ngủi, Lâu Nguyệt Đồng cho rằng đó là một Trình Tử Xuyên khác, khí chất này đích xác là rất giống!
Sau đó nhìn lại, đây hóa ra là một nữ tử thân mang đạo bào giả dạng nam nhân, ngọc bội trắng đen huyền diệu rõ ràng kia là thứ tương xứng duy nhất trên cơ thể. Nàng mang mặt nạ che lại diện mạo nhưng không che hết được một thân khí chất yên tĩnh tuyệt tục, dường như đang hòa làm một thể với thanh thần kiếm, thần bí, khắc nghiệt, đẹp không gì sánh được.
Lâu Nguyệt Đồng chậc một tiếng, trong lòng tự nhủ liệu đây có phải tỷ muội thất lạc nhiều năm của Trình Tử Xuyên không, khó trách mỗi lần hắn nhắc đến Thanh Gia đều có chút khác thường.
Nói đến đây… Trình Tự Xuyên biến đâu mất rồi?
Cảm ứng từ huyết khí và khế ước đều rất mông lung, điều này chứng tỏ Trình Tử Xuyên đang cách nơi này rất xa… Cái người này! Pháp lực mạnh thì hay lắm sao, chạy loạn cái gì?
“… Thanh Gia đại nhân!” Lan Tự mừng rỡ kêu lên.
Lâu Nguyệt Đồng: “ Các ngươi biết nàng?”
Lan Tự nhìn nhìn Uyên Vu, Uyên Vu nói: “ Mấy năm trước có đánh qua một trận.”
Hắn sống ở thôn Bích Liễu nhiều năm, mặc dù liên tục giấu đi yêu khí nhưng vẫn có chút sự cố xảy ra, một lần bị Thanh Gia đi ngang qua phát hiện. Về sau, Lan Tự xuất hiện làm hòa hoãn xung đột, Thanh Gia phát hiện hắn không có lòng dạ ác độc nên cũng mắt nhắm mắt mở với hắn.
Thanh Gia nhìn Lâu Nguyệt Đồng gật đầu coi như chào hỏi, ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Uyên Vu: “ Ngươi hại những người vô tội này.”
Thanh âm của nàng hết sức kỳ lạ, không giống những nữ tử khác thanh thúy hay ôn nhu mà hết sức mông lung mờ ảo, làm người nghe mặc kệ là ai đều cảm thấy nàng nói cái gì cũng có đạo lý.
Lan Tự vội vã muốn nói gì đó, Uyên Vu lại gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: “ Phải, ta không giết họ, nhưng họ lại vì ta mà chết.” Hắn đưa tay xoa đầu Lan Tự, “ Ta có một kẻ địch, hắn vì nhằm vào ta nên mới giết tất cả mọi người… Ta xin lỗi, Lan Tự.” Xin lỗi vì không thể cứu những thôn dân này, không thể cứu người thân duy nhất của ngươi.
Lan Tự cắn môi, ôm chặt thi thể bà nội… Trong giờ khắc này, tình cảnh này, nàng không biết nên nói cái gì.
Nàng là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, có nhiều người đồng tình cũng có nhiều người khinh khỉnh, Uyên Vu là người kỳ tích nhất mà nàng gặp được. Hắn cường đại, lãnh khốc, dường như không gì không làm được, xuất hiện ngay lúc nàng khổ sở, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng, tuy không phải người cùng tộc nhưng lại là người mà nàng sùng kính ngưỡng mộ nhất, như sư phụ, như anh như cha.
“ Ngươi quyết định rồi?” Thanh Gia hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
Uyên Vu gật đầu một lần nữa, quay lại nói với Lan Tự: “ Ngươi phải đi với nàng thôi.”
Lan Tự khóc đến không kịp thở, đứt quãng nói: “ Bà nội… mất rồi, Uyên Vu đại nhân… cũng không cần ta nữa... sao?”
“ Hiện tại thôn Bích Liễu chỉ còn mình ngươi, ta lại không thể ở lại bảo vệ, căn cốt của ngươi không tệ, vào Cửu Nguyệt Môn là lựa chọn tốt nhất.”
Lan Tự kêu lên: “ Ta muốn đi cùng ngài!”
Uyên Vũ mỉm cười, chậm rãi nói: “ Lan Tự, ta đã từng… vô cùng chán ghét con người, nhưng…”
Hắn không nói tiếp, thân ảnh biến mất, lưu lại cho Lan Tự một dáng vẻ chưa bao giờ tươi cười hơn: “ Chiếu cố nàng thật tốt.” Những lời này nói với Thanh Gia.
Uyên Vu đại nhân! Uyên Vu đại nhân...
Lan Tự nhắm mắt, tiếng khóc của cô bé vang vọng trong thôn Bích Liễu làm người ta đau lòng. Thanh Gia chậm rãi đi tới, vươn tay về phía nàng, giọng nói lãnh đạm nhưng có chút an ủi: “ Ngươi hãy học cách để trở nên thật bản lĩnh, lúc đó có thể đi tìm hắn, cũng có thể báo thù cho thân nhân.”
Lan Tự nhìn bạch y nữ tử trước mặt, cầm chặt tay nàng, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt, gật đầu thật mạnh: “ Vâng!”
Đợi đến khi hai người chôn cất xong trăm ngươi trong thôn, sắc trời đã trở tối.
Lâu Nguyệt Đồng chống cằm ngồi trên mây, vẻ mặt mơ hồ nổi bão - - Trình Tử Xuyên nhà ngươi chết ở nơi nào rồi? Còn chưa cút về đây! Chẳng lẽ muốn ta tự mình đi tìm?
“ Đánh nhau thì đánh đi, nói nhảm cái gì!” Lâu Nguyệt Đồng cụp mắt, ném Tam Tài Châu lên không. Một luồng pháp lực cường đại ngưng tụ, dù nàng không thể sử dụng pháp lực này, nhưng Tam Tài Châu lại có thể.
Đồng tử Uyên Vu co rút, sức mạnh này… không được!
Hắn xông lên phía trước định ngăn cản nhưng bất chợt dừng lại, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ ngực dường như đang nhắc nhở hắn không thuộc về thế giới này… Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thần sắc cuối cùng liền thay đổi, xoay người phóng tới bên cạnh Lan Tự, dùng yêu lực tạo thành một cái lồng, dùng cả người bảo vệ tiểu cô nương kia.
“ Uyên Vu đại nhân!” Lan Tự ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt lại chảy ra.
Lâu Nguyệt Đồng ngẩn người, bĩu môi khẽ hừ nhẹ một tiếng, không biến sắc thu hồi chưởng lực cường đại kia, ngược lại tung ra một chưởng lực khác, mặc dù không động đến cô bé kia nhưng hắn ta vẫn đang nằm trong tầm công kích.
Tiếng động phá hủy khổng lồ vang lên, bụi đất tung bay che mờ tầm mắt.
Một luồng sáng tỏa ra ngăn trước Uyên Vu và Lan Tử, hóa giải phần lớn công kích của Lâu Nguyệt Đồng.
“ Hả?” Nàng hồ nghi nghiêng đầu.
Bụi mù tản đi, Uyên Vu buông Lan Tự rồi ho ra một tia máu, ngực cũng nứt ra vô số vết thương, máu thấm đẫm quần áo nhưng bởi hắn mặc huyền y nên nhìn qua không quá đáng sợ.
Mặt hắn không chút thay đổi, nhìn về phía Lâu Nguyệt Đồng: “ Vì sao ngươi lại thu tay?”
Lâu Nguyệt Đồng nói: “ Ta chỉ muốn giết ngươi, giết thêm một tiểu nha đầu thật lãng phí pháp lực của ta!”
“ Dù sao cũng đa tạ.” Uyên Vu đâu ra đấy cảm tạ nàng.
Con yêu quái này lãnh khốc và cường đại, trái ngược hẳn với những con toàn cơ bắp nhưng đầu gỗ khác. Lâu Nguyệt Đồng thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên như đang cười mà lại không cười: “ Ngươi cảm tạ ta vì tiểu nha đầu này?”
Uyên Vu không đáp, Lan Tự hồi phục tinh thần liền vội vàng kéo y phục xuống giúp hắn băng bó vết thương.
“ Không cần.”
“ Nhưng, Uyên Vu đại nhân, ngài…” Lan Tự tay chân luống cuống, gấp giọng giải thích, “ Vừa rồi là Lan Tự trách nhầm ngài, người trong thôn nhất định không phải ngài giết…”
“ Ngươi tin ta?” Uyên Vu mặc dù vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Lan Tự dùng sức gật đầu.
“ Tiểu nha đầu, hắn là yêu.” Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên nói.
“ Ta biết.” Lan Tự kích động nói, “ Uyên Vu đại nhân chưa từng giấu diếm ta, dù ngài ấy là yêu nhưng vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, nếu không có ngài ấy ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi! Là ta không tốt, không nên hoài nghi ngài…”
Câu cuối cùng nàng nói với Uyên Vu, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ áy náy thành khẩn và rất nhiều… tín nhiệm.
“ Ngươi là một đối thủ tốt, tiếc là thương thế quá nặng, mất hứng!” Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, “ Chỉ là lá gan của ngươi không nhỏ, mặc dù Thánh tôn đã biến mất khỏi Thiên Ngoại Thiên, Thiên Bi xuất hiện vết nứt nhưng không hoàn toàn vỡ vụn, từ yêu giới đến nhân giới, kể cả đại yêu mang cấp bậc Yêu Vương như ngươi chỉ sợ cũng khó chịu đựng được luồng áp chế và phản phệ kia.”
Uyên Vu đưa tay lên ngực, hắn đương nhiên hiểu rõ vì không lúc nào không phải chịu đựng loại đau đớn này. Nếu không phải như thế, chưa chắc hắn đã không đánh được một trận với Lâu Nguyệt Đồng kể cả khi nàng đang trong thời kỳ toàn thịnh!
“ Uyên Vu đại nhân, đau lắm sao?” Lan Tự nghẹn ngào hỏi, lại không biết nói thế nào cho phải.
“ Không đau.”
Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày, yêu từ trước đến nay luôn xem thường con người, Uyên Vu này là đại yêu cấp bậc Yêu Vương mà lại hiền hòa với tiểu cô nương kia như thế, còn dùng tính mạng bảo vệ lẫn nhau nữa?
Nàng hờ hững vỗ vỗ ống tay áo, mặc kệ hai người kia, quay đầu nhìn về nơi xuất hiện bạch quang: “ Đã dám ra tay, còn sợ bị phát hiện sao?”
Một kích vừa rồi của nàng, mặc dù không hoàn toàn dùng hết sức lực nhưng nhất định có thể đánh Uyên Vu đang bị trọng thương về nguyên hình. Tính tình tiểu ma nữ là như thế, tuy hạ thủ lưu tình nhưng vẫn muốn dạy dỗ người ta, đáng tiếc lại bị ngăn cản.
Yên tĩnh một lát, một nhân ảnh lặng lẽ hiện ra.
Đạo phục trắng như tuyết, tóc dài buộc lên, trong tay cầm một trường kiếm màu bạc, trên vỏ kiếm xẹt qua hai chữ “Tru Tà” chói mắt, không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Trong một khắc ngắn ngủi, Lâu Nguyệt Đồng cho rằng đó là một Trình Tử Xuyên khác, khí chất này đích xác là rất giống!
Sau đó nhìn lại, đây hóa ra là một nữ tử thân mang đạo bào giả dạng nam nhân, ngọc bội trắng đen huyền diệu rõ ràng kia là thứ tương xứng duy nhất trên cơ thể. Nàng mang mặt nạ che lại diện mạo nhưng không che hết được một thân khí chất yên tĩnh tuyệt tục, dường như đang hòa làm một thể với thanh thần kiếm, thần bí, khắc nghiệt, đẹp không gì sánh được.
Lâu Nguyệt Đồng chậc một tiếng, trong lòng tự nhủ liệu đây có phải tỷ muội thất lạc nhiều năm của Trình Tử Xuyên không, khó trách mỗi lần hắn nhắc đến Thanh Gia đều có chút khác thường.
Nói đến đây… Trình Tự Xuyên biến đâu mất rồi?
Cảm ứng từ huyết khí và khế ước đều rất mông lung, điều này chứng tỏ Trình Tử Xuyên đang cách nơi này rất xa… Cái người này! Pháp lực mạnh thì hay lắm sao, chạy loạn cái gì?
“… Thanh Gia đại nhân!” Lan Tự mừng rỡ kêu lên.
Lâu Nguyệt Đồng: “ Các ngươi biết nàng?”
Lan Tự nhìn nhìn Uyên Vu, Uyên Vu nói: “ Mấy năm trước có đánh qua một trận.”
Hắn sống ở thôn Bích Liễu nhiều năm, mặc dù liên tục giấu đi yêu khí nhưng vẫn có chút sự cố xảy ra, một lần bị Thanh Gia đi ngang qua phát hiện. Về sau, Lan Tự xuất hiện làm hòa hoãn xung đột, Thanh Gia phát hiện hắn không có lòng dạ ác độc nên cũng mắt nhắm mắt mở với hắn.
Thanh Gia nhìn Lâu Nguyệt Đồng gật đầu coi như chào hỏi, ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Uyên Vu: “ Ngươi hại những người vô tội này.”
Thanh âm của nàng hết sức kỳ lạ, không giống những nữ tử khác thanh thúy hay ôn nhu mà hết sức mông lung mờ ảo, làm người nghe mặc kệ là ai đều cảm thấy nàng nói cái gì cũng có đạo lý.
Lan Tự vội vã muốn nói gì đó, Uyên Vu lại gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: “ Phải, ta không giết họ, nhưng họ lại vì ta mà chết.” Hắn đưa tay xoa đầu Lan Tự, “ Ta có một kẻ địch, hắn vì nhằm vào ta nên mới giết tất cả mọi người… Ta xin lỗi, Lan Tự.” Xin lỗi vì không thể cứu những thôn dân này, không thể cứu người thân duy nhất của ngươi.
Lan Tự cắn môi, ôm chặt thi thể bà nội… Trong giờ khắc này, tình cảnh này, nàng không biết nên nói cái gì.
Nàng là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, có nhiều người đồng tình cũng có nhiều người khinh khỉnh, Uyên Vu là người kỳ tích nhất mà nàng gặp được. Hắn cường đại, lãnh khốc, dường như không gì không làm được, xuất hiện ngay lúc nàng khổ sở, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng, tuy không phải người cùng tộc nhưng lại là người mà nàng sùng kính ngưỡng mộ nhất, như sư phụ, như anh như cha.
“ Ngươi quyết định rồi?” Thanh Gia hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
Uyên Vu gật đầu một lần nữa, quay lại nói với Lan Tự: “ Ngươi phải đi với nàng thôi.”
Lan Tự khóc đến không kịp thở, đứt quãng nói: “ Bà nội… mất rồi, Uyên Vu đại nhân… cũng không cần ta nữa... sao?”
“ Hiện tại thôn Bích Liễu chỉ còn mình ngươi, ta lại không thể ở lại bảo vệ, căn cốt của ngươi không tệ, vào Cửu Nguyệt Môn là lựa chọn tốt nhất.”
Lan Tự kêu lên: “ Ta muốn đi cùng ngài!”
Uyên Vũ mỉm cười, chậm rãi nói: “ Lan Tự, ta đã từng… vô cùng chán ghét con người, nhưng…”
Hắn không nói tiếp, thân ảnh biến mất, lưu lại cho Lan Tự một dáng vẻ chưa bao giờ tươi cười hơn: “ Chiếu cố nàng thật tốt.” Những lời này nói với Thanh Gia.
Uyên Vu đại nhân! Uyên Vu đại nhân...
Lan Tự nhắm mắt, tiếng khóc của cô bé vang vọng trong thôn Bích Liễu làm người ta đau lòng. Thanh Gia chậm rãi đi tới, vươn tay về phía nàng, giọng nói lãnh đạm nhưng có chút an ủi: “ Ngươi hãy học cách để trở nên thật bản lĩnh, lúc đó có thể đi tìm hắn, cũng có thể báo thù cho thân nhân.”
Lan Tự nhìn bạch y nữ tử trước mặt, cầm chặt tay nàng, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt, gật đầu thật mạnh: “ Vâng!”
Đợi đến khi hai người chôn cất xong trăm ngươi trong thôn, sắc trời đã trở tối.
Lâu Nguyệt Đồng chống cằm ngồi trên mây, vẻ mặt mơ hồ nổi bão - - Trình Tử Xuyên nhà ngươi chết ở nơi nào rồi? Còn chưa cút về đây! Chẳng lẽ muốn ta tự mình đi tìm?
/83
|