Tiểu miêu đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến Trình Tử Xuyên nhớ đến tiểu hồ ly mà Lâu Nguyệt Đồng biến hóa mà thành, cũng trắng trẻo xinh đẹp, kiêu căng như nữ vương, lại không khiến người ta chán ghét chút nào.
Nhưng đương nhiên, đây không thể là Lâu Nguyệt Đồng.
Trình Tử Xuyên vì bản thân nghĩ đến tiểu ma nữ mà cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn đưa tay sờ sờ tiểu miêu, chỉ lên cái “ô” trên đầu: “ Là ngươi làm?”
Tiểu miêu lắc lắc cái đuôi, cọ cằm vào tay hắn như đang trả lời.
Trình Tử Xuyên nhịn không được cười khẽ: Thật thông minh, đa tạ ngươi.
Tiểu miêu xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ghé sát vào, liếm lên môi hắn một cái. Trình Tử Xuyên ngẩn ra, đưa tay ôm trán cười không ngừng, cười có chút không dừng lại được, hắn thật lâu rồi chưa từng cao hứng như vậy.
Tiểu miêu nhìn hắn cười có chút xuất thần, lại liếm lên mặt hắn một cái nữa.
“ Được rồi, đừng được voi đòi tiên.” Trình Tử Xuyên từ trước đến giờ vẫn luôn khoan dung với cỏ cây linh thú, nhất là những tiểu tử chưa khai linh trí lại có linh tính này.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trên y phục đều là vết máu khô. Vết thương Xích Hoàng Kiếm lưu lại chưa có chuyển biến tốt đẹp, linh lực trong cơ thể hắn ngưng trệ, tình huống rất tệ, nhưng... hắn lại có thể nhìn được.
Hồn phách cũng chưa quay về, Trình Tử Xuyên thở dài một tiếng. Hắn dường như đã quen với việc hai mắt lúc tốt lúc kém, mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy. Hắn sờ lên ngực, tuy nói thương thế vẫn còn ở đây nhưng vết thương ngoài mặt đã biến mất.
Tiểu miêu cắn cắn áo hắn, dường như đang rất bất mãn vì không được để ý tới. Thấy vậy, Trình Tử Xuyên bỗng nghĩ đến một chuyện: “ Tiểu tử, vết thương và mắt của ta... có liên quan gì đến ngươi không?”
“ Meo meo ~” Tiểu miêu như không nghe hiểu lời hắn nói, vô tội kêu lên.
Trình Tử Xuyên nhéo tai nó: “ Con mèo nhỏ này.”
Tiểu miêu xù lông, hung hắn cắn tay hắn một cái, lưu lại một dấu răng không sâu cho lắm – không được gọi thế!
Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm dấu răng có chút nhập thần, tự nhủ: “ Thật giống nàng.”
Tiểu miêu nghe được, hai mắt to tròn mà trong veo chớp chớp, nhẹ nhàng nhảy lên ngực hắn: “ Meo meo?”
Trình Tử Xuyên trong chớp mắt liền thu lại thần thái, ôm nó chui ra khỏi nhánh cây. Gió tuyết bên ngoài còn chưa ngừng, tuyết rơi lả tả, tiểu miêu hé mắt, Trình Tử Xuyên dùng tay áo giúp nó ngăn lại gió tuyết.
Thân thể của hắn không tốt mà vẫn còn dám đi lại trong gió, tiểu miêu tức giận nhích tới nhích lui muốn chui ra để đẩy hắn về. Trình Tử Xuyên nhẹ giọng an ủi: Đừng làm rộn, ta bị lạc mất một người, ta phải đi tìm hắn.
Người hắn nói đến đương nhiên là Phù Tang.
Trên thực tế, đây là kế hoạch đối phó với Trình Diệu của hắn. Chết trước mặt Chiến Hoàng Thần Quân một lần, hắn không nói cho Phó Diễn Chi, điểm này hắn chỉ có thể nói xin lỗi, phản ứng khi không biết gì mới càng thêm chân thật.
Tiểu miêu nghe xong lại càng tức giận - - còn nghĩ đến cái cây kia! Cũng không nhìn xem ngươi hiện tại đang có cái đức hạnh gì! Hừ!
Ý tưởng rất tốt, đáng tiếc thương thế của Trình Tử Xuyên không nhẹ, trong cơ thể trống rỗng, vừa cảm nhận được một chút tung tích của Phù Tang, sau một khắc đã biến mất. Xác định không thể tìm được phương hướng, hắn đành phải quay lại sơn động để tránh gió tuyết.
Hắn ngồi trên mặt đất, không hề để ý đến sự dơ dáy bẩn thỉu ở nơi này, mặt mày ôn nhã trầm tĩnh như đã rút đi tấm mặt nạ lạnh nhạt, trên mặt mang theo một chút vui vẻ. Cho dù toàn thân hắn có chút chật vật, nhưng so với sự thờ ơ trước kia, hiện tại hắn lại có một tư thái lơ đãng đặc biệt.
Tiểu miêu ngẩn ngơ, nó không chút nghi ngờ, Trình Tử Xuyên cho dù một ngày nào đó có tan xương nát thịt cũng sẽ không hề bị nhiễm bụi trần.
“ Meo meo ~” Tiểu miêu kêu một tiếng, yên tĩnh nằm trong lòng Trình Tử Xuyên mặc hắn nhẹ nhàng vuốt ve, chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của hắn, thật thích!
“ Trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn rỗi, thật tốt.” Trình Tử Xuyên lẳng lặng lên tiếng, không hề để ý đến chuyện thính giả chỉ là một tiểu linh thú cái gì cũng không hiểu, “ Đi quá lâu, có chút mệt mỏi.”
“ Meo meo ~” Tiểu miêu thầm nghĩ, ai bảo ngươi không nghe lời ta? Được rồi được rồi, biết rõ ngươi có ý riêng, khẳng định trong lòng đang chửi bới ta đây mà.
“ Thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ đến nàng.” Nếu lúc này có bất kì người nào ở đây, Trình Tử Xuyên sẽ không nói ra những lời này. Hắn như đang bày tỏ tiếng lòng, nhưng không phải là nói với tiểu miêu mà như đang tự quyết định, “ Lúc trước khi nào ta cũng thấy khó chịu, tim đau như bị đao cắt. Hiện tại cũng vậy, nhưng vẫn phải nghĩ đến chuyện tiếp theo nàng sẽ làm gì, nên ứng đối thế nào, nghĩ đến lập trường của mọi người, nghĩ...”
Thực ra, hắn có nghĩ gì đâu? Chỉ đang nhớ đến một người mà thôi.
Đôi khi dùng thiên ngôn vạn ngữ che giấu cũng không chống lại được một ánh mắt.
Tiểu miêu bò lên vai, nhẹ nhàng liếm lên mắt hắn, lại kêu một tiếng: “ Meo meo ~”
Trình Tử Xuyên chọc chọc trán nó, cười nói: “ Được voi đòi tiên.”
Có thể do tiểu miêu và tiểu hồ ly mà Lâu Nguyệt Đồng biến thành cực kỳ giống nhau, Trình Tử Xuyên dường như có thêm một chút thích thú và dung túng, nhưng không có cách nào không nghĩ đến Lâu Nguyệt Đồng, loại nhớ thương này không hề thoải mái.
Than nhẹ một tiếng, Trình Tử Xuyên nói: “ Nàng khó đối phó hơn Chiến Hoàng Thần Quân nhiều, thật làm cho ta đau đầu.” Ít nhất Lâu Nguyệt Đồng cũng hiểu rõ hắn, hắn lừa được Chiến Hoàng nhưng không lừa được nàng.
“ Meo meo meo meo ~” Tiểu miêu có chút đắc ý, cái đuôi vểnh lên trời.
Trình Tử Xuyên không nặng không nhẹ vỗ lên đầu nó một cái: “ Thái độ này là gì, chống đối ta sao?”
Tiểu miêu thở phì phì cắn hắn, hung hăng cắn!
Chơi đùa chán, Trình Tử Xuyên liền chìm vào giấc ngủ. Đây là một cách tự động chữa thương, linh lực vận chuyển.
Tiểu miêu đi vòng quanh hắn vài vòng, phun ra một đám sương khiến hắn ngủ sâu hơn nữa, sau đó lập tức biến hóa, linh thú tứ chi ngắn cũn liền được thay bằng một thiếu nữ váy đen dung mạo tuyệt diễm, không hề nghi ngờ, đây là vị oan gia khiến Trình Tử Xuyên đau đầu nhất.
Tiểu miêu giống tiểu linh hồ cũng chính vì chúng đều do một người biến ra, huống chi tu vi hiện tại của Lâu Nguyệt Đồng đã vượt xa ngày đó, trạng thái của Trình Tử Xuyên lại kém đi gấp trăm lần, không phát giác được là chuyện bình thường.
Lâu Nguyệt Đồng xuất hiện vào lúc này, nói trùng hợp cũng đúng, nói cố ý cũng không sai.
Khi nàng phát hiện Trình Tử Xuyên không thể nhìn được ở Hỗn Độn biên giới liền hiểu ngay ra vấn đề nằm ở tiên thảo, tuy nàng lạnh lùng ngoài mặt nhưng tuyệt đối không phải vô tình, sau đó liền vơ vét toàn bộ địa vực ma tu, cùng đám người Lâu Dịch Dương đang nhàm chán đi điều tra địa hình, trên thực tế là để tìm kiếm tiên thảo này nọ.
Nói trắng ra là khẩu thị tâm phi, miệng cứng lòng mềm.
Ai ngờ khi nàng gặp lại Trình Tử Xuyên, hắn lại tự biến mình thành bộ dạng nửa sống nửa chết này. Khi đó, Lâu Nguyệt Đồng vừa lo vừa giận, quả thực muốn trực tiếp bóp chết hắn, về sau lại thoải mái tìm lý do - - giậu đổ bìm leo không phù hợp với thân phận của nàng, quang minh chính đại đấu một trận với hắn mới có cảm giác thành tựu!
Trời mới biết trước kia nàng có lần nào nhân dịp người ta bị bệnh mà có ý định đoạt mạng hay không!
Kết quả là... Kết quả là, có chút không khống chế được làm vài chuyện dư thừa, ví dụ như chiếu cố hắn, chăm sóc hắn...
Lâu Nguyệt Đồng nghiêm mặt đi đến ngồi xuống bên cạnh Trình Tử Xuyên, càng nghĩ càng giận, hung hăng lôi kéo mặt hắn. Người đang ngủ kia lại hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, gương mặt tuấn tú bị véo đỏ, vậy mà vẫn lẳng lặng nằm yên.
“ Chàng nói xem, có phải chàng cố ý nói những lời kia cho ta nghe?” Lâu Nguyệt Đồng vỗ vỗ đầu hắn, đem động tác hắn vừa làm với tiểu miêu trả lại không sai chút nào. Tiểu ma nữ lòng dạ hẹp hòi cuối cùng thở dài.
“ Khẳng định là cố ý!” Nàng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, hừ nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, “ Chàng cũng vậy, thật làm ta đau đầu.”
Nhưng đương nhiên, đây không thể là Lâu Nguyệt Đồng.
Trình Tử Xuyên vì bản thân nghĩ đến tiểu ma nữ mà cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn đưa tay sờ sờ tiểu miêu, chỉ lên cái “ô” trên đầu: “ Là ngươi làm?”
Tiểu miêu lắc lắc cái đuôi, cọ cằm vào tay hắn như đang trả lời.
Trình Tử Xuyên nhịn không được cười khẽ: Thật thông minh, đa tạ ngươi.
Tiểu miêu xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ghé sát vào, liếm lên môi hắn một cái. Trình Tử Xuyên ngẩn ra, đưa tay ôm trán cười không ngừng, cười có chút không dừng lại được, hắn thật lâu rồi chưa từng cao hứng như vậy.
Tiểu miêu nhìn hắn cười có chút xuất thần, lại liếm lên mặt hắn một cái nữa.
“ Được rồi, đừng được voi đòi tiên.” Trình Tử Xuyên từ trước đến giờ vẫn luôn khoan dung với cỏ cây linh thú, nhất là những tiểu tử chưa khai linh trí lại có linh tính này.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, trên y phục đều là vết máu khô. Vết thương Xích Hoàng Kiếm lưu lại chưa có chuyển biến tốt đẹp, linh lực trong cơ thể hắn ngưng trệ, tình huống rất tệ, nhưng... hắn lại có thể nhìn được.
Hồn phách cũng chưa quay về, Trình Tử Xuyên thở dài một tiếng. Hắn dường như đã quen với việc hai mắt lúc tốt lúc kém, mặc dù không hiểu tại sao lại như vậy. Hắn sờ lên ngực, tuy nói thương thế vẫn còn ở đây nhưng vết thương ngoài mặt đã biến mất.
Tiểu miêu cắn cắn áo hắn, dường như đang rất bất mãn vì không được để ý tới. Thấy vậy, Trình Tử Xuyên bỗng nghĩ đến một chuyện: “ Tiểu tử, vết thương và mắt của ta... có liên quan gì đến ngươi không?”
“ Meo meo ~” Tiểu miêu như không nghe hiểu lời hắn nói, vô tội kêu lên.
Trình Tử Xuyên nhéo tai nó: “ Con mèo nhỏ này.”
Tiểu miêu xù lông, hung hắn cắn tay hắn một cái, lưu lại một dấu răng không sâu cho lắm – không được gọi thế!
Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm dấu răng có chút nhập thần, tự nhủ: “ Thật giống nàng.”
Tiểu miêu nghe được, hai mắt to tròn mà trong veo chớp chớp, nhẹ nhàng nhảy lên ngực hắn: “ Meo meo?”
Trình Tử Xuyên trong chớp mắt liền thu lại thần thái, ôm nó chui ra khỏi nhánh cây. Gió tuyết bên ngoài còn chưa ngừng, tuyết rơi lả tả, tiểu miêu hé mắt, Trình Tử Xuyên dùng tay áo giúp nó ngăn lại gió tuyết.
Thân thể của hắn không tốt mà vẫn còn dám đi lại trong gió, tiểu miêu tức giận nhích tới nhích lui muốn chui ra để đẩy hắn về. Trình Tử Xuyên nhẹ giọng an ủi: Đừng làm rộn, ta bị lạc mất một người, ta phải đi tìm hắn.
Người hắn nói đến đương nhiên là Phù Tang.
Trên thực tế, đây là kế hoạch đối phó với Trình Diệu của hắn. Chết trước mặt Chiến Hoàng Thần Quân một lần, hắn không nói cho Phó Diễn Chi, điểm này hắn chỉ có thể nói xin lỗi, phản ứng khi không biết gì mới càng thêm chân thật.
Tiểu miêu nghe xong lại càng tức giận - - còn nghĩ đến cái cây kia! Cũng không nhìn xem ngươi hiện tại đang có cái đức hạnh gì! Hừ!
Ý tưởng rất tốt, đáng tiếc thương thế của Trình Tử Xuyên không nhẹ, trong cơ thể trống rỗng, vừa cảm nhận được một chút tung tích của Phù Tang, sau một khắc đã biến mất. Xác định không thể tìm được phương hướng, hắn đành phải quay lại sơn động để tránh gió tuyết.
Hắn ngồi trên mặt đất, không hề để ý đến sự dơ dáy bẩn thỉu ở nơi này, mặt mày ôn nhã trầm tĩnh như đã rút đi tấm mặt nạ lạnh nhạt, trên mặt mang theo một chút vui vẻ. Cho dù toàn thân hắn có chút chật vật, nhưng so với sự thờ ơ trước kia, hiện tại hắn lại có một tư thái lơ đãng đặc biệt.
Tiểu miêu ngẩn ngơ, nó không chút nghi ngờ, Trình Tử Xuyên cho dù một ngày nào đó có tan xương nát thịt cũng sẽ không hề bị nhiễm bụi trần.
“ Meo meo ~” Tiểu miêu kêu một tiếng, yên tĩnh nằm trong lòng Trình Tử Xuyên mặc hắn nhẹ nhàng vuốt ve, chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của hắn, thật thích!
“ Trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn rỗi, thật tốt.” Trình Tử Xuyên lẳng lặng lên tiếng, không hề để ý đến chuyện thính giả chỉ là một tiểu linh thú cái gì cũng không hiểu, “ Đi quá lâu, có chút mệt mỏi.”
“ Meo meo ~” Tiểu miêu thầm nghĩ, ai bảo ngươi không nghe lời ta? Được rồi được rồi, biết rõ ngươi có ý riêng, khẳng định trong lòng đang chửi bới ta đây mà.
“ Thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ đến nàng.” Nếu lúc này có bất kì người nào ở đây, Trình Tử Xuyên sẽ không nói ra những lời này. Hắn như đang bày tỏ tiếng lòng, nhưng không phải là nói với tiểu miêu mà như đang tự quyết định, “ Lúc trước khi nào ta cũng thấy khó chịu, tim đau như bị đao cắt. Hiện tại cũng vậy, nhưng vẫn phải nghĩ đến chuyện tiếp theo nàng sẽ làm gì, nên ứng đối thế nào, nghĩ đến lập trường của mọi người, nghĩ...”
Thực ra, hắn có nghĩ gì đâu? Chỉ đang nhớ đến một người mà thôi.
Đôi khi dùng thiên ngôn vạn ngữ che giấu cũng không chống lại được một ánh mắt.
Tiểu miêu bò lên vai, nhẹ nhàng liếm lên mắt hắn, lại kêu một tiếng: “ Meo meo ~”
Trình Tử Xuyên chọc chọc trán nó, cười nói: “ Được voi đòi tiên.”
Có thể do tiểu miêu và tiểu hồ ly mà Lâu Nguyệt Đồng biến thành cực kỳ giống nhau, Trình Tử Xuyên dường như có thêm một chút thích thú và dung túng, nhưng không có cách nào không nghĩ đến Lâu Nguyệt Đồng, loại nhớ thương này không hề thoải mái.
Than nhẹ một tiếng, Trình Tử Xuyên nói: “ Nàng khó đối phó hơn Chiến Hoàng Thần Quân nhiều, thật làm cho ta đau đầu.” Ít nhất Lâu Nguyệt Đồng cũng hiểu rõ hắn, hắn lừa được Chiến Hoàng nhưng không lừa được nàng.
“ Meo meo meo meo ~” Tiểu miêu có chút đắc ý, cái đuôi vểnh lên trời.
Trình Tử Xuyên không nặng không nhẹ vỗ lên đầu nó một cái: “ Thái độ này là gì, chống đối ta sao?”
Tiểu miêu thở phì phì cắn hắn, hung hăng cắn!
Chơi đùa chán, Trình Tử Xuyên liền chìm vào giấc ngủ. Đây là một cách tự động chữa thương, linh lực vận chuyển.
Tiểu miêu đi vòng quanh hắn vài vòng, phun ra một đám sương khiến hắn ngủ sâu hơn nữa, sau đó lập tức biến hóa, linh thú tứ chi ngắn cũn liền được thay bằng một thiếu nữ váy đen dung mạo tuyệt diễm, không hề nghi ngờ, đây là vị oan gia khiến Trình Tử Xuyên đau đầu nhất.
Tiểu miêu giống tiểu linh hồ cũng chính vì chúng đều do một người biến ra, huống chi tu vi hiện tại của Lâu Nguyệt Đồng đã vượt xa ngày đó, trạng thái của Trình Tử Xuyên lại kém đi gấp trăm lần, không phát giác được là chuyện bình thường.
Lâu Nguyệt Đồng xuất hiện vào lúc này, nói trùng hợp cũng đúng, nói cố ý cũng không sai.
Khi nàng phát hiện Trình Tử Xuyên không thể nhìn được ở Hỗn Độn biên giới liền hiểu ngay ra vấn đề nằm ở tiên thảo, tuy nàng lạnh lùng ngoài mặt nhưng tuyệt đối không phải vô tình, sau đó liền vơ vét toàn bộ địa vực ma tu, cùng đám người Lâu Dịch Dương đang nhàm chán đi điều tra địa hình, trên thực tế là để tìm kiếm tiên thảo này nọ.
Nói trắng ra là khẩu thị tâm phi, miệng cứng lòng mềm.
Ai ngờ khi nàng gặp lại Trình Tử Xuyên, hắn lại tự biến mình thành bộ dạng nửa sống nửa chết này. Khi đó, Lâu Nguyệt Đồng vừa lo vừa giận, quả thực muốn trực tiếp bóp chết hắn, về sau lại thoải mái tìm lý do - - giậu đổ bìm leo không phù hợp với thân phận của nàng, quang minh chính đại đấu một trận với hắn mới có cảm giác thành tựu!
Trời mới biết trước kia nàng có lần nào nhân dịp người ta bị bệnh mà có ý định đoạt mạng hay không!
Kết quả là... Kết quả là, có chút không khống chế được làm vài chuyện dư thừa, ví dụ như chiếu cố hắn, chăm sóc hắn...
Lâu Nguyệt Đồng nghiêm mặt đi đến ngồi xuống bên cạnh Trình Tử Xuyên, càng nghĩ càng giận, hung hăng lôi kéo mặt hắn. Người đang ngủ kia lại hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, gương mặt tuấn tú bị véo đỏ, vậy mà vẫn lẳng lặng nằm yên.
“ Chàng nói xem, có phải chàng cố ý nói những lời kia cho ta nghe?” Lâu Nguyệt Đồng vỗ vỗ đầu hắn, đem động tác hắn vừa làm với tiểu miêu trả lại không sai chút nào. Tiểu ma nữ lòng dạ hẹp hòi cuối cùng thở dài.
“ Khẳng định là cố ý!” Nàng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, hừ nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, “ Chàng cũng vậy, thật làm ta đau đầu.”
/83
|