“Hừ!” Ôn Thanh Liên hừ lạnh một tiếng, bước đi như đi trên sàn catwalk, ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo như khổng tước.
Từ đầu đến cuối Tiểu Tịnh Trần đều không nhìn cô ta dù chỉ là một ánh mắt. Lực chú ý của cô bé đã sớm dành cho nhóm nhân viên hóng hớt rồi.
“Oa, sắc mặt Ôn Thanh Liên thật khó coi. Xem ra ở chỗ ông chủ lại được ăn thêm bát canh từ chối.”
“Chẳng phải thế sao, rõ ràng biết ông chủ không vừa ý, cô ta vẫn dính lấy mỗi ngày, cần gì phải thế chứ. ”
“Đúng vậy, đàn ông khắp thiên hạ nhiều như vậy. Tại sao cô ta chỉ treo cổ trên một cái cây thế nhỉ.”
“Các người đúng là ăn không được nho thì chê nho xanh. Nếu như các cô có điều kiện như cô ta, xem các cô có muốn cưa đổ ông chủ không.”
“Hừ.” Mọi người tỏ vẻ kỳ thị.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua. Ngoài việc nghe ngóng người khác buôn chuyện, Tiểu Tịnh Trần dường như không làm gì cả. Giờ nghỉ trưa, mọi người tốp năm tốp ba đi xuống nhà ăn tầng dưới ăn cơm, cũng không ai gọi cô bé. Đến khi Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn, Tiểu Sơn ra khỏi văn phòng mới có người đưa cô bé đi ăn.
Thực ra Tiểu Tịnh Trần đã từng đến phòng ăn ở tòa nhà Trác Định này, nhưng lúc đó cô bé còn rất nhỏ. Lúc vừa xuống núi, sau khi đi học, thấy Bạch Hi Cảnh tăng ca nên cô bé thỉnh thoảng cũng đến công ty với cha. Cho nên, người trong công ty đều biết Bạch Hi Cảnh có một cô con gái, cũng biết đó là một cô bé đáng yêu, nhưng mọi thứ khác đều là câu đố. Đương nhiên, câu đố này cũng bao gồm cả tên con gái của ông chủ. Dù sao thì cả công ty, trừ Bạch Hi Cảnh ra thì cũng không có ai dám gọi cả họ lẫn tên của cô bé.
Vậy là, khi Tiểu Tịnh Trần hóa trang thành một mỹ nhân lạnh lùng xuất hiện trước mặt quần chúng thì không có một ai nhận ra cô bé cả. Lúc này mới tạo thành hiểu lầm có liên quan đến “bà chủ tương lai“.
Nhà ăn vào giờ cơm đáng ra phải ồn ã tiếng nói, nhưng hôm nay nơi đây chỗ thì chật mà không khí lại yên tĩnh đến đáng sợ. Thỉnh thoảng những tiếng xì xào nho nhỏ cũng có thể nghe rõ, nhân viên mất tập trung ăn cơm trưa, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn về một góc. Ở đó có chiếc bàn hình chữ nhật khá to, trên đó là những món ngon tinh xảo và hoa hồng kiều diễm, bốn góc bàn là bốn người…
Boss lớn Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn hay cười, Tiểu Sơn mặt than và thư ký nhỏ núi băng.
Mọi người đều không hẹn mà cùng phỏng đoán bối cảnh và thân phận của thư ký nhỏ. Có thể ăn cơm cùng Bạch Hi Cảnh thì chắc chắn thân thế không đơn giản.
Trong lúc ăn, Tiểu Tịnh Trần đều rất tập trung, Đại Sơn vẫn luôn thương lượng với Bạch Hi Cảnh chuyện gì đó. Tiểu Sơn thì điềm đạm nhai thức ăn. Khung cảnh ở đây hòa hợp và đẹp như một bức tranh. Đáng tiếc, trong mắt ai đó bức tranh này lại chướng mắt đến mức muốn xé toạc nó ra vứt vào cống rãnh cho mục nát.
Ăn xong cơm trưa, mọi người ai về vị trí nấy. Tiểu Tịnh Trần tiếp tục trở thành bức tượng hóng tin vỉa hè.
Hai giờ chiều, công ty mở cuộc họp. Các trưởng phòng, phó phòng, những người phụ trách, quản lý dự án tập hợp vào một phòng. Phòng họp rộng lớn ngồi đầy người, những người tại đây đa phần là những nhân viên lâu năm của Trác Định. Quan hệ giữa các bộ phận khá tốt, trước khi ông chủ đến, tán dóc với nhau là chuyện đương nhiên. Đương nhiên, đã có quan hệ tốt, thì cũng có quan hệ không tốt, cười lạnh châm biếm cũng là một môn kỹ năng sống.
“Phó phòng Lạc, em gái cô không sao chứ? Thật đáng thương, nghe nói bị anh Đại Sơn mắng cho khóc.” Người nói chuyện là một phụ nữ mặc bộ trang phục công sở, trông rất lão luyện. Phó phòng Lạc ngồi đối diện cô ta, cũng mặc vest, cũng là quần áo công sở, nhưng trên sống mũi cô ta còn có một chiếc kính, trông vừa lịch sự vừa trí thức. “Nó phạm lỗi, bị phạt là chuyện đương nhiên. Có điều đó cũng chỉ là việc nhỏ, như ngày thường thì mắng hai câu là xong, ai ngờ... Ai da, chỉ tại số nó quá đen, gặp ngay quan mới nhậm chức.”
“Xí, cái gì mà quan mới nhậm chức, thư ký tùy thân cũng được coi là quan sao, đừng có làm người ta cười chết chứ!” Ôn Thanh Liên xì nhẹ, khinh thường nói.
Phó phòng Lạc nâng mắt, đáp lại: “Đích thực không phải quan chức gì, nhưng lại có thể làm cho Tổng giám sát cô suýt hộc máu.”
“Họ Lạc kia, cô nói cái gì, ý của cô là tôi còn không bằng một thư ký chó má sao?” Ôn Thanh Liên đã phẫn nộ.
Phó phòng Lạc cười khẽ, nói: “Kích động gì chứ, tôi có gì nói nấy. Cô cần gì phải tự ôm vào người.”
“Cô...” Ôn Thanh Liên quả thực rất có năng lực, nếu không cũng không vào được Trác Định, lại còn ở lại công ty công tác nhiều năm thế này. Nhưng tính cách cô ta không tốt cũng là chuyện thực, giống hệt thùng thuốc nổ, hở chút là nổ tung. Chỉ là cô ta không phải kẻ ngốc không có đầu óc. Khi nào có thể tức, khi nào không thì cô ta đều phân biệt được rõ ràng. Cho nên lần này cô ta nhịn. Hít sâu một hơi, cô ta tự nghiến răng, nói: “Tôi dù không có năng lực thế nào, cũng còn mạnh hơn người nào đó chỉ có thể trợn mắt nhìn em gái bị đuổi mà một lời cũng không dám nói.”
Sắc mặt Phó phòng Lạc khẽ thay đổi. Em gái bị đuổi nhưng cô ta không phải là người nóng nảy, thù nhất định phải báo, nhưng không vội. Đợi đến lúc mấy người không não tiên phong thăm dò rõ ràng tính cách của thư ký nhỏ, thì cô ta mới tính đến cách báo thù cũng không muộn. Cho nên, dù trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt cô ta cũng chỉ có thể treo thái độ làm ngơ.
Lúc phụ nữ đấu khẩu, đàn ông chỉ có thể trầm mặc. Mấy vị quản lý nhìn nhau cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu không phải năng lực công tác của mấy người phụ nữ này không tệ, hơn nữa trong thời khắc quan trọng cũng hiểu rõ nặng nhẹ thì bọn họ căn bản không thể ở lại Trác Định đến ngày hôm nay. Nói thực ra, đối với những nhân viên thẳng thắn không mờ ám thế này, Bạch Hi Cảnh vẫn tương đối khoan dung.
Hai người đang nói liền thấy vị quản lý ngồi gần cửa phòng hội nghị hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ đến rồi, mọi người im lặng chút đi.”
Ngay tức khắc, hai người phụ nữ như hai con nhím đấu trí đấu dũng lập tức thay đổi, trở về vẻ dịu dàng, đoan trang. Nhóm đàn ông nhìn mà toát mồ hôi.
Bạch Hi Cảnh đi vào phòng họp, phía sau đương nhiên là Tiểu Tịnh Trần, Đại Sơn và Tiểu Sơn. Anh tự ngồi vào vị trí chính, sau đó mọi người mặt biến sắc nhìn Tiểu Tịnh Trần ngồi ngay vị trí bên cạnh anh. Vị Trí đó vốn là của Đại Sơn.
Đối với hành động “hỗn xược”, “phô trương” của thư ký nhỏ, cả ông chủ Bạch Hi Cảnh lẫn Đại Sơn, Tiểu Sơn đều tỏ ra bình tĩnh. Đại Sơn còn tự mình ngồi vào ghế dưới chỗ của cô, còn Tiểu Sơn ngồi vào vị trí dưới Bạch Hi Cảnh.
Đây là tình huống gì thế?
Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt thay đổi của mọi người, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ bộ phận kế hoạch.”
“Vâng.” Trưởng Phòng kế hoạch nhanh chóng hoàn hồn. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi này có chút béo, đầu hơi hói, nhưng ông ta có tố chất tâm lý không tệ. Mặc dù trong lòng kinh ngạc về vị trí của thư ký nhỏ, nhưng mặt lại điềm tĩnh báo cáo công tác.
Vấn đề của phòng kế hoạch quả nhiên có liên quan đến dự án trang viên Pablot. Kế hoạch sửa chữa làm lại từ đầu, tất nhiên có nhiều chi tiết cần kiểm chứng, cũng có nhiều suy nghĩ chính xác cần được sự chấp thuận của Bạch Hi Cảnh. Các bộ phận sẽ báo cáo lên Trưởng phòng, Trưởng phòng sẽ trình lên Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên, những việc cần Bạch Hi Cảnh đưa ra ý kiến thì đều không phải là việc nhỏ, ít nhất cũng có liên quan đến mấy trăm triệu trở lên.
Riêng về vốn đầu tư, Ôn Thanh Liên không nói dối.
Tiểu Tịnh Trần yên tĩnh ngồi cạnh Bạch Hi Cảnh. Cả phòng đầy ngôn ngữ chuyên ngành, cô bé nghe mà không hiểu gì cả. Tiểu Tịnh Trần chỉ có thể lờ đờ hai mắt, tâm hồn bay xa, Đại Sơn và Tiểu Sơn liếc nhìn, liền biết cô bé đã thất thần. Bạch Hi Cảnh không cần nhìn cũng biết, chỉ cần nghe nhịp thở là biết cô bé đang làm gì.
Thời gian họp rất lâu, phòng kế hoạch, phòng kinh doanh, phòng chăm sóc khách hàng, phòng tổng giám đốc... Từng vấn đề một xuất hiện, mà mỗi việc đều không phải là chuyện nhỏ. Đương nhiên, những vấn đề này với Bạch Hi Cảnh mà nói thì chỉ nhỏ đến không thể nhỏ được nữa, cơ bản đều có thể giải quyết ngay tại chỗ. Những việc không thể lập tức giải quyết thì anh sẽ để Đại Sơn nhắc nhở mình.
Nhưng mà lần này, Đại Sơn thất nghiệp rồi.
“Tịnh Trần, mai nhớ nhắc tôi mười giờ đi gặp khách hàng.” Ở thành phố S người khiến Bạch Hi Cảnh đích thân gặp thực sự không nhiều.
Tiểu Tịnh Trần quay đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, nói: “Dạ.”
Thế nhưng bé con ngây ngốc trong mắt anh lại là mỹ nhân lạnh lùng mang bộ mặt núi băng trong mắt mọi người. Dám mang vẻ mặt lạnh lẽo này đối mặt với ông chủ, lá gan của cô ta quả nhiên to thật!
Buổi họp chiều hôm đó kết thúc với không khí quỷ dị. Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. Mặc dù ở trước mặt Bạch Hi Cảnh bảo vệ hình ảnh, nhưng đám phụ nữ nào đó vẫn lặng lẽ dùng ánh mắt lăng trì thư ký nhỏ trăm ngàn lần. Có điều thư ký nhỏ từ đầu đến cuối đều chỉ cool ngầu trấn định và lạnh nhạt. Cô bé hoàn toàn không để những người phụ nữ đó vào trong mắt.
Sau khi tan họp, mọi người ai về vị trí nấy. Lời bàn tán về thư ký nhỏ phô trương, hỗn hào, không biết tốt xấu ngầm lan đi. Nhưng những quản lý nắm thực quyền đều biết, thư ký nhỏ này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mặc dù Bạch Hi Cảnh không đặc biệt giới thiệu, nhưng cô có thể làm cho Đại Sơn, Tiểu Sơn tự động nhường chỗ, lại có thể nhận được sự coi trọng của Bạch Hi Cảnh, vậy đó chắc chắn không phải là bình hoa di động chỉ có bề ngoài. Nếu không nhìn rõ được điều này, vậy những người phụ nữ có dã tâm bừng bừng đó chắc chắn sẽ đụng phải tường, vỡ đầu chảy máu.
Thực ra Bạch Hi Cảnh không giới thiệu thân phận của Tiểu Tịnh Trần trước mọi người, chỉ vì không muốn nói cả họ lẫn tên của cô bé ra mà thôi.
Cuộc sống công sở ngày đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần đã trôi qua êm ả (?!) như thế. Không biết có phải do Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn, Tiểu Sơn quá coi trọng cô bé dẫn đến tiếng chuông cảnh báo trong lòng những người nào đó vang lên hay không mà mấy ngày sau không có ai đến gây chuyện với cô bé nữa. Điều này khiến cho nhân viên các khu văn phòng hơi thất vọng, cũng khiến các vị quản lý bộ phận thở phào nhẹ nhõm. Nhỡ may có người gây chuyên với vị tổ tiên nhỏ có bối cảnh sau lưng này, đám đen đủi cuối cùng không phải là những quản lý cấp cao của công ty như bọn họ sao.
Công việc của Tiểu Tịnh Trần rất đơn giản. Mỗi ngày chỉ ngồi ngơ ngẩn ở đó nghe buôn chuyện. Lời bàn tán không chỉ liên quan đến chủ đề làm cha mẹ của các nhân viên, mà còn là những đối thoại giao tiếp trong công việc. Khả năng nghe nhớ của Tiểu Tịnh Trần tốt đến nghịch thiên. Cô bé có thể kể lại những nội dung mình nghe được trong ngày không sót chữ nào. Vì vậy dù đa phần nghe không hiểu, tối về nhà cũng có Bạch Hi Cảnh phân tích cho cô bé hiểu.
Thế là, bất tri bất giác, kiến thức chuyên nghiệp của cô bé đang từng bước tăng lên!
Từ đầu đến cuối Tiểu Tịnh Trần đều không nhìn cô ta dù chỉ là một ánh mắt. Lực chú ý của cô bé đã sớm dành cho nhóm nhân viên hóng hớt rồi.
“Oa, sắc mặt Ôn Thanh Liên thật khó coi. Xem ra ở chỗ ông chủ lại được ăn thêm bát canh từ chối.”
“Chẳng phải thế sao, rõ ràng biết ông chủ không vừa ý, cô ta vẫn dính lấy mỗi ngày, cần gì phải thế chứ. ”
“Đúng vậy, đàn ông khắp thiên hạ nhiều như vậy. Tại sao cô ta chỉ treo cổ trên một cái cây thế nhỉ.”
“Các người đúng là ăn không được nho thì chê nho xanh. Nếu như các cô có điều kiện như cô ta, xem các cô có muốn cưa đổ ông chủ không.”
“Hừ.” Mọi người tỏ vẻ kỳ thị.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua. Ngoài việc nghe ngóng người khác buôn chuyện, Tiểu Tịnh Trần dường như không làm gì cả. Giờ nghỉ trưa, mọi người tốp năm tốp ba đi xuống nhà ăn tầng dưới ăn cơm, cũng không ai gọi cô bé. Đến khi Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn, Tiểu Sơn ra khỏi văn phòng mới có người đưa cô bé đi ăn.
Thực ra Tiểu Tịnh Trần đã từng đến phòng ăn ở tòa nhà Trác Định này, nhưng lúc đó cô bé còn rất nhỏ. Lúc vừa xuống núi, sau khi đi học, thấy Bạch Hi Cảnh tăng ca nên cô bé thỉnh thoảng cũng đến công ty với cha. Cho nên, người trong công ty đều biết Bạch Hi Cảnh có một cô con gái, cũng biết đó là một cô bé đáng yêu, nhưng mọi thứ khác đều là câu đố. Đương nhiên, câu đố này cũng bao gồm cả tên con gái của ông chủ. Dù sao thì cả công ty, trừ Bạch Hi Cảnh ra thì cũng không có ai dám gọi cả họ lẫn tên của cô bé.
Vậy là, khi Tiểu Tịnh Trần hóa trang thành một mỹ nhân lạnh lùng xuất hiện trước mặt quần chúng thì không có một ai nhận ra cô bé cả. Lúc này mới tạo thành hiểu lầm có liên quan đến “bà chủ tương lai“.
Nhà ăn vào giờ cơm đáng ra phải ồn ã tiếng nói, nhưng hôm nay nơi đây chỗ thì chật mà không khí lại yên tĩnh đến đáng sợ. Thỉnh thoảng những tiếng xì xào nho nhỏ cũng có thể nghe rõ, nhân viên mất tập trung ăn cơm trưa, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn về một góc. Ở đó có chiếc bàn hình chữ nhật khá to, trên đó là những món ngon tinh xảo và hoa hồng kiều diễm, bốn góc bàn là bốn người…
Boss lớn Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn hay cười, Tiểu Sơn mặt than và thư ký nhỏ núi băng.
Mọi người đều không hẹn mà cùng phỏng đoán bối cảnh và thân phận của thư ký nhỏ. Có thể ăn cơm cùng Bạch Hi Cảnh thì chắc chắn thân thế không đơn giản.
Trong lúc ăn, Tiểu Tịnh Trần đều rất tập trung, Đại Sơn vẫn luôn thương lượng với Bạch Hi Cảnh chuyện gì đó. Tiểu Sơn thì điềm đạm nhai thức ăn. Khung cảnh ở đây hòa hợp và đẹp như một bức tranh. Đáng tiếc, trong mắt ai đó bức tranh này lại chướng mắt đến mức muốn xé toạc nó ra vứt vào cống rãnh cho mục nát.
Ăn xong cơm trưa, mọi người ai về vị trí nấy. Tiểu Tịnh Trần tiếp tục trở thành bức tượng hóng tin vỉa hè.
Hai giờ chiều, công ty mở cuộc họp. Các trưởng phòng, phó phòng, những người phụ trách, quản lý dự án tập hợp vào một phòng. Phòng họp rộng lớn ngồi đầy người, những người tại đây đa phần là những nhân viên lâu năm của Trác Định. Quan hệ giữa các bộ phận khá tốt, trước khi ông chủ đến, tán dóc với nhau là chuyện đương nhiên. Đương nhiên, đã có quan hệ tốt, thì cũng có quan hệ không tốt, cười lạnh châm biếm cũng là một môn kỹ năng sống.
“Phó phòng Lạc, em gái cô không sao chứ? Thật đáng thương, nghe nói bị anh Đại Sơn mắng cho khóc.” Người nói chuyện là một phụ nữ mặc bộ trang phục công sở, trông rất lão luyện. Phó phòng Lạc ngồi đối diện cô ta, cũng mặc vest, cũng là quần áo công sở, nhưng trên sống mũi cô ta còn có một chiếc kính, trông vừa lịch sự vừa trí thức. “Nó phạm lỗi, bị phạt là chuyện đương nhiên. Có điều đó cũng chỉ là việc nhỏ, như ngày thường thì mắng hai câu là xong, ai ngờ... Ai da, chỉ tại số nó quá đen, gặp ngay quan mới nhậm chức.”
“Xí, cái gì mà quan mới nhậm chức, thư ký tùy thân cũng được coi là quan sao, đừng có làm người ta cười chết chứ!” Ôn Thanh Liên xì nhẹ, khinh thường nói.
Phó phòng Lạc nâng mắt, đáp lại: “Đích thực không phải quan chức gì, nhưng lại có thể làm cho Tổng giám sát cô suýt hộc máu.”
“Họ Lạc kia, cô nói cái gì, ý của cô là tôi còn không bằng một thư ký chó má sao?” Ôn Thanh Liên đã phẫn nộ.
Phó phòng Lạc cười khẽ, nói: “Kích động gì chứ, tôi có gì nói nấy. Cô cần gì phải tự ôm vào người.”
“Cô...” Ôn Thanh Liên quả thực rất có năng lực, nếu không cũng không vào được Trác Định, lại còn ở lại công ty công tác nhiều năm thế này. Nhưng tính cách cô ta không tốt cũng là chuyện thực, giống hệt thùng thuốc nổ, hở chút là nổ tung. Chỉ là cô ta không phải kẻ ngốc không có đầu óc. Khi nào có thể tức, khi nào không thì cô ta đều phân biệt được rõ ràng. Cho nên lần này cô ta nhịn. Hít sâu một hơi, cô ta tự nghiến răng, nói: “Tôi dù không có năng lực thế nào, cũng còn mạnh hơn người nào đó chỉ có thể trợn mắt nhìn em gái bị đuổi mà một lời cũng không dám nói.”
Sắc mặt Phó phòng Lạc khẽ thay đổi. Em gái bị đuổi nhưng cô ta không phải là người nóng nảy, thù nhất định phải báo, nhưng không vội. Đợi đến lúc mấy người không não tiên phong thăm dò rõ ràng tính cách của thư ký nhỏ, thì cô ta mới tính đến cách báo thù cũng không muộn. Cho nên, dù trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt cô ta cũng chỉ có thể treo thái độ làm ngơ.
Lúc phụ nữ đấu khẩu, đàn ông chỉ có thể trầm mặc. Mấy vị quản lý nhìn nhau cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu không phải năng lực công tác của mấy người phụ nữ này không tệ, hơn nữa trong thời khắc quan trọng cũng hiểu rõ nặng nhẹ thì bọn họ căn bản không thể ở lại Trác Định đến ngày hôm nay. Nói thực ra, đối với những nhân viên thẳng thắn không mờ ám thế này, Bạch Hi Cảnh vẫn tương đối khoan dung.
Hai người đang nói liền thấy vị quản lý ngồi gần cửa phòng hội nghị hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Ông chủ đến rồi, mọi người im lặng chút đi.”
Ngay tức khắc, hai người phụ nữ như hai con nhím đấu trí đấu dũng lập tức thay đổi, trở về vẻ dịu dàng, đoan trang. Nhóm đàn ông nhìn mà toát mồ hôi.
Bạch Hi Cảnh đi vào phòng họp, phía sau đương nhiên là Tiểu Tịnh Trần, Đại Sơn và Tiểu Sơn. Anh tự ngồi vào vị trí chính, sau đó mọi người mặt biến sắc nhìn Tiểu Tịnh Trần ngồi ngay vị trí bên cạnh anh. Vị Trí đó vốn là của Đại Sơn.
Đối với hành động “hỗn xược”, “phô trương” của thư ký nhỏ, cả ông chủ Bạch Hi Cảnh lẫn Đại Sơn, Tiểu Sơn đều tỏ ra bình tĩnh. Đại Sơn còn tự mình ngồi vào ghế dưới chỗ của cô, còn Tiểu Sơn ngồi vào vị trí dưới Bạch Hi Cảnh.
Đây là tình huống gì thế?
Bạch Hi Cảnh hoàn toàn không thèm nhìn sắc mặt thay đổi của mọi người, nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ bộ phận kế hoạch.”
“Vâng.” Trưởng Phòng kế hoạch nhanh chóng hoàn hồn. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi này có chút béo, đầu hơi hói, nhưng ông ta có tố chất tâm lý không tệ. Mặc dù trong lòng kinh ngạc về vị trí của thư ký nhỏ, nhưng mặt lại điềm tĩnh báo cáo công tác.
Vấn đề của phòng kế hoạch quả nhiên có liên quan đến dự án trang viên Pablot. Kế hoạch sửa chữa làm lại từ đầu, tất nhiên có nhiều chi tiết cần kiểm chứng, cũng có nhiều suy nghĩ chính xác cần được sự chấp thuận của Bạch Hi Cảnh. Các bộ phận sẽ báo cáo lên Trưởng phòng, Trưởng phòng sẽ trình lên Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên, những việc cần Bạch Hi Cảnh đưa ra ý kiến thì đều không phải là việc nhỏ, ít nhất cũng có liên quan đến mấy trăm triệu trở lên.
Riêng về vốn đầu tư, Ôn Thanh Liên không nói dối.
Tiểu Tịnh Trần yên tĩnh ngồi cạnh Bạch Hi Cảnh. Cả phòng đầy ngôn ngữ chuyên ngành, cô bé nghe mà không hiểu gì cả. Tiểu Tịnh Trần chỉ có thể lờ đờ hai mắt, tâm hồn bay xa, Đại Sơn và Tiểu Sơn liếc nhìn, liền biết cô bé đã thất thần. Bạch Hi Cảnh không cần nhìn cũng biết, chỉ cần nghe nhịp thở là biết cô bé đang làm gì.
Thời gian họp rất lâu, phòng kế hoạch, phòng kinh doanh, phòng chăm sóc khách hàng, phòng tổng giám đốc... Từng vấn đề một xuất hiện, mà mỗi việc đều không phải là chuyện nhỏ. Đương nhiên, những vấn đề này với Bạch Hi Cảnh mà nói thì chỉ nhỏ đến không thể nhỏ được nữa, cơ bản đều có thể giải quyết ngay tại chỗ. Những việc không thể lập tức giải quyết thì anh sẽ để Đại Sơn nhắc nhở mình.
Nhưng mà lần này, Đại Sơn thất nghiệp rồi.
“Tịnh Trần, mai nhớ nhắc tôi mười giờ đi gặp khách hàng.” Ở thành phố S người khiến Bạch Hi Cảnh đích thân gặp thực sự không nhiều.
Tiểu Tịnh Trần quay đầu, ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, nói: “Dạ.”
Thế nhưng bé con ngây ngốc trong mắt anh lại là mỹ nhân lạnh lùng mang bộ mặt núi băng trong mắt mọi người. Dám mang vẻ mặt lạnh lẽo này đối mặt với ông chủ, lá gan của cô ta quả nhiên to thật!
Buổi họp chiều hôm đó kết thúc với không khí quỷ dị. Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. Mặc dù ở trước mặt Bạch Hi Cảnh bảo vệ hình ảnh, nhưng đám phụ nữ nào đó vẫn lặng lẽ dùng ánh mắt lăng trì thư ký nhỏ trăm ngàn lần. Có điều thư ký nhỏ từ đầu đến cuối đều chỉ cool ngầu trấn định và lạnh nhạt. Cô bé hoàn toàn không để những người phụ nữ đó vào trong mắt.
Sau khi tan họp, mọi người ai về vị trí nấy. Lời bàn tán về thư ký nhỏ phô trương, hỗn hào, không biết tốt xấu ngầm lan đi. Nhưng những quản lý nắm thực quyền đều biết, thư ký nhỏ này hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mặc dù Bạch Hi Cảnh không đặc biệt giới thiệu, nhưng cô có thể làm cho Đại Sơn, Tiểu Sơn tự động nhường chỗ, lại có thể nhận được sự coi trọng của Bạch Hi Cảnh, vậy đó chắc chắn không phải là bình hoa di động chỉ có bề ngoài. Nếu không nhìn rõ được điều này, vậy những người phụ nữ có dã tâm bừng bừng đó chắc chắn sẽ đụng phải tường, vỡ đầu chảy máu.
Thực ra Bạch Hi Cảnh không giới thiệu thân phận của Tiểu Tịnh Trần trước mọi người, chỉ vì không muốn nói cả họ lẫn tên của cô bé ra mà thôi.
Cuộc sống công sở ngày đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần đã trôi qua êm ả (?!) như thế. Không biết có phải do Bạch Hi Cảnh, Đại Sơn, Tiểu Sơn quá coi trọng cô bé dẫn đến tiếng chuông cảnh báo trong lòng những người nào đó vang lên hay không mà mấy ngày sau không có ai đến gây chuyện với cô bé nữa. Điều này khiến cho nhân viên các khu văn phòng hơi thất vọng, cũng khiến các vị quản lý bộ phận thở phào nhẹ nhõm. Nhỡ may có người gây chuyên với vị tổ tiên nhỏ có bối cảnh sau lưng này, đám đen đủi cuối cùng không phải là những quản lý cấp cao của công ty như bọn họ sao.
Công việc của Tiểu Tịnh Trần rất đơn giản. Mỗi ngày chỉ ngồi ngơ ngẩn ở đó nghe buôn chuyện. Lời bàn tán không chỉ liên quan đến chủ đề làm cha mẹ của các nhân viên, mà còn là những đối thoại giao tiếp trong công việc. Khả năng nghe nhớ của Tiểu Tịnh Trần tốt đến nghịch thiên. Cô bé có thể kể lại những nội dung mình nghe được trong ngày không sót chữ nào. Vì vậy dù đa phần nghe không hiểu, tối về nhà cũng có Bạch Hi Cảnh phân tích cho cô bé hiểu.
Thế là, bất tri bất giác, kiến thức chuyên nghiệp của cô bé đang từng bước tăng lên!
/481
|