Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hòa

Chương 37: Hài hoà về hài hoà

/60


Trong thời gian mang thai, cuộc sống vẫn có thể hài hòa – BY Triệu Thiên Cảnh.

Sau khi về nhà, Nguyễn Thần cũng không giấu diếm, đem đầu đuôi cuộc nói chuyện với Amy vào buổi chiều kể cho Triệu Thiên Cảnh.

Triệu Thiên Cảnh vừa rửa rau, vừa cười: “Amy kiêu ngạo như vậy lại có thể đi tìm em, xem ra tình hình của Lâm Hưởng quả thực không tốt cho lắm.”

Anh mặc dù đang cười, nhưng Nguyễn Thần lại nghe được Triệu Thiên Cảnh không vui.

Cô lại gần, dựa trên lưng Triệu Thiên Cảnh nhỏ giọng nói: “Em không đồng ý yêu cầu của Amy, anh không vui sao?”

“Không phải,” Triệu Thiên Cảnh xoay người lại muốn ôm Nguyễn Thần, phát hiện ra trên tay mình toàn là nước lạnh, không còn cách nào đành dùng cánh tay ôm lấy cô: “Em đang mang tai, Amy kia lại còn đến làm phiền em…”

Nguyễn Thần bây giờ mới nhận ra anh không vui là do Amy đem chuyện của Lâm Hưởng đến tìm cô, ảnh hưởng đến tâm trạng của chính mình.

Cô bỗng nhiên cong cong khóe miệng, cười tủm tỉm tán thưởng: “Hóa ra chồng em lợi hại như vậy, trong công việc lại có sức ảnh hưởng lớn như thế?”

Triệu Thiên Cảnh chỉ nói mấy câu không tốt cho Lâm Hưởng, vậy mà khiến cho người kia ở trong nghề này không thể tiếp tục làm việc nữa?

Triệu Thiên Cảnh lau khô tay, bất đắc dĩ mỉm cười: “Không lợi hại như em nghĩ đâu, trong nước mặc dù không coi trọng uy tín như ở nước ngoài, nhưng lại rất coi trọng thể diện, ‘Khánh Dung’ không cần, các công ty lớn không muốn, các công ty nhỏ lại càng không dám.”

Nguyễn Thần hiểu rõ, nói cho cùng gạt bỏ Lâm Hưởng không phải là lỗi của Triệu Thiên Cảnh mà là ‘Khánh Dung’.

Cô không vui nhỏ giọng lầm bầm: “Khánh Dung kia ngoài mặt thì giả vờ làm người tốt, buộc phải sa thải nhân viên, sau lưng lại sợ bọn họ tiết lộ thông tin,chèn ép người ta?”

Lãnh đạo không khoan dung độ lượng, Nguyễn Thần không tin rằng sản nghiệp của ‘Khánh Dung’ ở trong nước có thể đứng vững được bao nhiêu lâu nữa.

Trong mỗi công việc điều quan trọng nhất luôn là người tài, ông chủ như vậy khiến cho nhân viên phải thất vọng.

“Amy thật đúng là tìm nhầm người, hóa ra người làm chuyện xấu lại là bố của cô ta!”

So với Nguyễn Thần đang tức giận vì bất công, Triệu Thiên Cảnh lại bình tĩnh hơn nhiều.

Loại chuyện này làm việc ở trong nước biết được nhưng không thể trách, công ty giữ thể diện nên đành bỏ đi những chuyện có liên quan, hy sinh những nhân viên nhỏ.

“Đừng nói chuyện không vui, để bé con nghe được tâm trạng cũng không tốt.” Triệu Thiên Cảnh không muốn tiếp tục đề tài này, anh vươn tay sờ bụng nhỏ của Nguyễn Thần, ngồi lại gần.

“Không biết cục cưng ở trong bụng như thế nào, đang làm gì nhỉ?”

Nguyễn Thần cúi đầu nhìn lỗ tai của người nào đó đang dán lên bụng mình, không nhịn được mà bật cười: “Bây giờ mới chỉ được một tháng thôi, cục cưng còn chưa lớn bằng nắm tay, có thể làm được việc gì?”

Vẻ mặt của Triệu Thiên Cảnh đầy thất vọng, cảm thấy còn phải đợi cục cưng chín tháng nữa, thực sự là quá lâu mà…

Sau khi ăn xong, hai người ngồi một chỗ trên ghế sofa mềm mại, Nguyễn Thần vui vẻ tiếp tục xem chương trình buổi tối mình thích nhất, bất chợt nghe được Triệu Thiên Cảnh ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi.

“Chuyện của Lâm Hưởng, nếu em muốn anh giúp, cậu ta vẫn có thể trở mình.”

Tuy rằng năng lực của Triệu Thiên Cảnh ở trong nước không phải là rất có sức ảnh hưởng, nhưng anh quen biết không ít người có năng lực, giúp Lâm Hưởng cải thiện chút tình hình hiện tại vẫn có thể được.

Nguyễn Thần nhìn anh, chậm rãi lắc đầu: “Trước đây Lâm Hưởng trộm bản kế hoạch, nên phải chịu hậu quả. Em chỉ là không muốn giấu anh, mới đem chuyện buổi chiều nói ra, không có ý gì khác đâu.”

Trong lòng Triệu Thiên Cảnh vốn còn chút vướng mắc, nghĩ cô vẫn chưa bỏ Lâm Hưởng xuống được.Bây giờ nghe thấy Nguyễn Thần nói như vậy, anh thầm mắng mình suy nghĩ quá nhiều.

Trong khoảng thời gian này Nguyễn Thần thay đổi thế nào anh có thể nhìn thấy được…

Anh ôm vai Nguyễn Thần cười cười: “Chuyện này chúng ta yên lặng quan sát là được rồi, anh cảm thấy ‘Khánh Dung’ còn có trò gì đấy ở phía sau. Thật ra Lâm Hưởng không thể làm việc trong nước được nữa, thì vẫn có thể ra nước ngoài, tay của ‘Khánh Dung’ còn chưa vươn xa được như vậy.”

Nguyễn Thần im lặng gật đầu, Amy tìm đến cô, thật ra cũng quá nôn nóng.Lâm Hưởng là ai?Anh ta từ trước đến giờ suy tính tốt cho mình, tuyệt đối không phải rơi vào cảnh cùng đường.

Việc này Nguyễn Thần không có ý định dây dưa vào, thành thật nói cho Triệu Thiên Cảnh nghe xong liền không có ý định nhắc lại.

Xem xong chương trình yêu thích mới mười giờ rưỡi, Triệu Thiên Cảnh đã giục cô nhanh di ngủ. Nói là ngủ nhiều một chút đối với cơ thể Nguyễn Thần cũng tốt mà đối với cục cưng cũng tốt.

Nói xong, Triệu Thiên Cảnh còn nhắc đến một chuyện.

“Nếu không thì chúng mình ngủ riêng nhé?”

Nguyễn Thần kinh ngạc nhìn về phía anh, Triệu Thiên Cảnh ấp úng nói: “Em bây giờ đang mang thai, nếu như buổi tối anh ngủ không cẩn thận đè lên bụng em…”

Nguyễn Thần không còn cách nào, người này thực sự lo lắng quá nhiều. Cô chớp mắt, cúi đầu đáng thương mở miệng: “Nhưng mà không có anh ở bên cạnh, em sẽ không ngủ được.”

Triệu Thiên Cảnh vừa nghe xong, không chút do dự liền đầu hàng.

Cô không ngủ được, so với việc mình không cẩn thận đè lên bụng cô còn làm mình đau lòng hơn.

Hai người nằm ở trên giường, Triệu Thiên Cảnh cố gắng cách Nguyễn Thần xa một chút, chỉ sợ mình tư thế ngủ không tốt đụng phải bụng cô.

Nguyễn Thần nhìn bộ dạng cẩn thận của anh, nghĩ đến bọn họ đã một tháng không làm chuyện ấy, không biết bây giờ Triệu Thiên Cảnh có bao nhiêu khó chịu.

Trong lòng cô suy nghĩ biện pháp làm thế nào để vẹn cả đôi đường, vừa làm Triệu Thiên Cảnh không khó chịu, cũng không làm tổn thương bánh bao nhỏ trong bụng.

Nguyễn Thần da mặt vốn mỏng, dù thế nào cũng không dám trực tiếp đi hỏi Ngô Vận, sau này có gặp mặt cũng rất xấu hổ.

Thế nhưng không hỏi, cô lại sợ Triệu Thiên Cảnh nhịn đến mức khó chịu.

Bác sỹ Lý nói, ít nhất phải đợi đến khi thai nhi ổn định mới được, xem ra cũng phải đến ba tháng…

Nguyễn Thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có ý ngày hôm sau đến gặp bác sỹ Lý hỏi một chút.

Sáng hôm sau, Nguyễn Thần muốn sau khi tan làm đến bệnh viện một chuyến, việc này khiến Triệu Thiên Cảnh sợ đến mức tưởng cô khó chịu, vội vàng muốn thay cô gọi điện xin nghỉ.

Nguyễn Thần xấu hổ kéo tay anh: “Không sao, em chỉ muốn hỏi bác sỹ Lý chút việc, cơ thể không có gì khó chịu.”

Triệu Thiên Cảnh nhìn mặt cô ửng hồng, sắc mặt có phần xấu hổ, không nghĩ ra Nguyễn Thần có chuyện gì mà không trực tiếp đi hỏi Ngô Vận, mà phải đi tìm bác sỹ Lý.

Nhưng mà nếu Nguyễn Thần đã quyết định, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói buổi chiều sẽ tự mình đưa cô đi.

Buổi chiều lúc Nguyễn Thần đến bệnh viện, bệnh nhân rất nhiều, bác sỹ Lý thấy cô đến, chỉ kịp hướng về phía cô cười rồi gật đầu một cái.

Chờ một lúc thấy hết bận, thấy Nguyễn Thần lo lắng đứng ở cửa không động đậy, bác sỹ Lý không khỏi cảm thấy lạ lùng.

“Tiểu Nguyễn đến tìm chị có việc gì sao?”

Nguyễn Thần liếc mắt nhìn trong phòng bệnh thấy có vài phụ nữ mang thai và người nhà, có bao nhiêu thắc mắc cũng không dám mở miệng ra hỏi, chỉ nhăn nhó xua tay: “Không có việc gì, em đi bây giờ đây.”

Bác sỹ Lý đang muốn gọi cô lại, Nguyễn Thần đã nhanh chóng đi mất.

Sắc mặt cô đầy khó hiểu, định lát nữa hỏi Ngô Vận, con dâu nhà cô giáo rốt cuộc là có chuyện gì?

Triệu Thiên Cảnh thấy Nguyễn Thần rất nhanh đã đi ra ngoài, giống như là lo lắng gì đấy, anh vừa khởi động xe, vừa tùy tiện hỏi: “Em gặp riêng bác sỹ Lý có chuyện gì sao?”

“Không có gì,” Nguyễn Thần sắc mặt chán chường, cũng do cô da mặt mỏng, một câu cũng không hỏi được, hôm nay đúng là uổng công vô ích.

Triệu Thiên Cảnh có chút lo lắng nhìn sắc mặt cô lại vừa nhìn xuống bụng dưới vẫn còn phẳng của Nguyễn Thần.

Người bên cạnh tâm trạng không tốt lắm, có phải là cơ thể không được thoải mái nhưng lại không chịu nói với mình?

Triệu Thiên Cảnh càng nghĩ càng thấy không ổn, sau khi về nhà anh giấu Nguyễn Thần lén lút chạy xuống dưới lầu hỏi Ngô Vận.

Ngô Vận vừa mới nhận được điện thoại của Tiểu Lý, cũng không hiểu là có chuyện gì.

“Hôm nay con đưa Tiểu Nguyễn đến bệnh viện có thấy con bé khó chịu không?”

Triệu Thiên Cảnh lắc đầu, anh cũng không hiểu: “Hỏi mấy lần, Tiểu Thần đều nói không mệt, tìm bác sỹ Lý nói chút chuyện, nhưng là muốn nói cái gì thì con cũng không rõ lắm.”

Hai người suy nghĩ một lúc, cuối cùng Ngô Vận tự mình đi tìm Nguyễn Thần nói chuyện.

Con dâu nhà bà có lẽ không được thoải mái, thế nhưng với những chuyện ở phương diện phụ nữ cô khó mà mở miệng với Triệu Thiên Cảnh, bà làm mẹ chồng chính là người thích hợp nhất để tâm sự.

Nguyễn Thần không nghĩ đến việc nhỏ này của mình lại có thể quấy rầy đến mẹ chồng, cô lại thêm buồn bực.

Triệu Thiên Cảnh vẫn còn đang ở dưới lầu, Ngô Vận kéo tay cô ngồi lên ghế sofa, ánh mắt ân cần: “Bây giờ chỉ có hai mẹ con mình, Tiểu Thần có chuyện gì không vui, Thiên Cảnh có chỗ nào không tốt, cứ việc nói cho mẹ biết, mẹ làm chỗ dựa cho con.”

Nguyễn Thần dở khóc dở cười, gắng sức lắc đầu: “Thiên Cảnh đối xử với con rất tốt, con cũng không có chỗ nào không ổn. Anh ấy lại làm phiền mẹ, con thực sự là…”

Vẻ mặt cô đầy xấu hổ, không biết phải nói thế nào cho phải.

Ngô Vận vỗ vỗ mu bàn tay cô, vẻ mặt không tin: “Thiên Cảnh bị hai chúng ta nuông chiều, lại cẩu thả lơ là, có lúc đắc tội người khác mà không biết. Con đừng nhịn nó, hai đứa còn chung sống với nhau lâu dài, sao có thể một mình chịu đựng?”

Nghe mẹ chồng càng nói càng xa vấn đề, Nguyễn Thần không còn cách nào khác, chỉ còn nước mặt dày, dùng giọng nói không khác với tiếng muỗi kêu là bao đem mọi chuyện nói ra.

Sau khi nói xong, thấy bộ dạng muốn cười mà không dám cười của Ngô Vận, Nguyễn Thần đã muốn che mặt trực tiếp đào một cái hố chôn mình vào trong đấy.

Ngô Vận không ngờ đến con dâu nhỏ của bà lại lo lắng về vấn đề này, thật vất vả mới nhịn được cười: “Việc này mẹ không thể xen vào, con cùng Thiên Cảnh trao đổi một chút đi nhé.”

Bà nghĩ lại vẻ mặt lo lắng của Triệu Thiên Cảnh lúc tìm mình, nếu biết suy nghĩ của mình và Nguyễn Thần khác nhau nhiều như vậy, không biết vẻ mặt của con trai sẽ thành như thế nào.

Ngô Vận vội vàng muốn cùng bạn già nói chuyện này, mím chặt môi nhịn cười, dặn dò vài câu rồi xuống lầu.

Nhưng mà Nguyễn Thần không có việc gì, Ngô Vận cũng cảm thấy yên tâm.

Hơn nữa chuyện mà cô lo lắng là chuyện của Triệu Thiên Cảnh, quan hệ của vợ chồng trẻ còn thân mật hơn nhiềuso với trong tưởng tượng của Ngô Vận.

Trước đây Triệu Thiên Cảnh khăng khăng muốn kết hôn với Nguyễn Thần, trong lòng bà có chút không yên. Bây giờ thì tốt rồi, hai vợ chồng quan tâm lo lắng cho nhau, lại có con, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất tốt đẹp…

Sau khi Triệu Thiên Cảnh lên lầu, nhìn thấy Nguyễn Thần nằm úp sấp trên ghế sofa, dùng tay đấm lên tấm đệm, sắc mặt đỏ bừng, dáng vẻ đầy chán nản.

Ngô Vận lại cười cười đi xuống, chỉ nói Nguyễn Thần không có việc gì, để cho hai vợ chồng tự nói chuyện với nhau, cụ thể là chuyện gì cũng không nói cho anh biết.

Triệu Thiên Cảnh buồn bực trở về, đành cố gắng hỏi Nguyễn Thần.

Nguyễn Thần lườm anh, chính là do người này bảo mẹ chồng đến, hại cô vứt hết mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi!

Cô cắn môi, tức giận nhào đến, đem Triệu Thiên Cảnh đè xuống ghế sofa, ngồi bên hông anh, giận dỗi dùng sức nhéo lên hông anh mấy cái.

Ai bảo anh gọi mẹ chồng lên đây, ai bảo anh làm em mất mặt!

Triệu Thiên Cảnh sợ làm Nguyễn Thần ngã, hai tay ôm lấy eo cô, ngay cả một động tác nhỏ cũng không dám mà chỉ nằm im mặc cô náo loạn.

Nghe thấy anh chợt kêu lên một tiếng, Nguyễn Thần sợ đến mức không dám động đậy, ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Em… làm anh đau? Đau ở chỗ nào?”

“Em, em đừng cử động,” Triệu Thiên Cảnh nhịn đến nội thương, mông nhỏ của Nguyễn Thần còn vểnh lên nhích tới nhích lui, khiến cả người anh căng cứng.

Nguyễn Thần lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra vấn đề, căng thẳng lo lắng tiếp theo nên làm gì, hay là vẫn tiếp tục bất động?

Triệu Thiên Cảnh vừa thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại hít vào một hơi.

Nguyễn Thần chậm rãi xoay người,quay lưng về phía Triệu Thiên Cảnh rồi ngồi trên bụng anh, sau đó giống như là đã hạ quyết tâm, nhanh chóng cởi thắt lưng của anh.

Triệu Thiên Cảnh càng thêm hoảng sợ, vội vàng nói: “Bác sỹ bảo chúng mình tạm thời không thể…”

“Em biết,” Nguyễn Thần cau mày, bác sỹ nói không thể là sợ làm tổn thương đến đứa nhỏ, thế nhưng để giải quyết vấn đề của Triệu Thiên Cảnh còn có thể dùng đến phương pháp khác.

Cô hít một hơi thật sâu, đem hai ống tay áo cuốn lên thật gọn, dự định bắt đầu làm một việc lớn…

Triệu Thiên Cảnh nhịn lâu như vậy, hoàn toàn không thể chịu nổi khiêu khích còn rất trúc trắc ngờ nghệch của Nguyễn Thần.

Anh nằm trên sofa, ngoại trừ thở dốc và thi thoảng rên rỉ đôi tiếng, thì đã hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng, không hề có năng lực phản kháng sự đùa nghịch của Nguyễn Thần.

Lúc đầu Nguyễn Thần chỉ dựa vào cảm giác mà làm càn, sau đó nghe được tiếng thở dốc và cơ thể căng cứng của Triệu Thiên Cảnh mới chậm chạp tìm kiếm.

Cũng may năng lực học tập của cô không tệ lắm, dần dần bắt đầu có cảm giác, lồng ngực Triệu Thiên Cảnh phập phồng, đôi mắt nheo lại, cằm khẽ nâng lên, ánh mắt đen láy mang theo chút tia sáng nhàn nhạt, nhìn Nguyễn Thần không nhịn được lại nuốt nước bọt.

Chờ đến lúc hai tay cô mỏi nhừ, Triệu Thiên Cảnh bất ngờ dùng một tay ôm lấy Nguyễn Thần kéo xuống, hôn thật sâu lên môi cô.

Nguyễn Thần mơ mơ màng màng, bên tai nghe thấy hơi thở của Triệu Thiên Cảnh dần ổn định lại.

Anh ôm lấy Nguyễn Thần, nếu như không phải động tác của người nào đó cứng ngắc lại ngây ngô, Triệu Thiên Cảnh nhất định sẽ nghi ngờ cô đã từng làm cho người đàn ông khác.

Ôm lấy người trong lòng lại hôn trộm mấy cái, lúc này Triệu Thiên Cảnh mới hài lòng đến phòng tắm rửa sạch.

Tuy tiếc rằng không thể làm đến cuối cùng, nhưng mà bây giờ như thế này cũng đã rất tốt rồi.

Hóa ra, mấy ngày nay Nguyễn Thần buồn bực lại là vì chuyện này sao?

Triệu Thiên Cảnh bỗng nhiên nghĩ như thế, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status