Edit: Trần Tìm tìm kiếm kiếm một hồi, cuối cùng Đường Đường cũng tìm được một góc bí mật, hoàn mỹ như một nhà vệ sinh công cộng do thiên nhiên tạo ra, Đường Đường vui vẻ, vội vàng kéo vạt váy, ngồi xổm xuống – -
“Ngươi muốn làm gì?” Một tiếng hét to, khiến Đường Đường sợ tới mức suýt nữa thì tiểu lên váy. “Ai? Ai không biết xấu hổ nhìn lén lão nương đi tiểu?” Mặt xung huyết đến đỏ bừng, Đường Đường vội túm vạt váy, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, sững sờ không nhìn thấy ai. “Ngươi đi tiểu?” Thanh âm lại vang lên, một giọng nam khóc lóc ầm ĩ. Đường Đường một bước thoát khỏi góc tối, nhìn thấy phía trước có một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, như sương mù lưu động, lại như ánh trăng lờ mờ, vô cùng thần bí. “Ngươi là ai?” Chỉ vào con quỷ trước mặt, Đường Đường nổi giận: “Lén lén lút lút, dám xem bổn cô nương đi tiểu?” “Thô tục, thật thô tục!” Con quỷ giật mình, đưa tay che kín miệng mũi, Đường Đường thấy đó là một lão giả đầu tóc bạc trắng, râu cũng trắng, một thân áo bào tro bay bay, nhìn qua rất có vẻ tiên phong đạo cốt. “Ta không nhìn lén ngươi!” Phất phất tay, ông lão giống như cố phẩy đi mùi nước tiểu trong sơn động, vẻ mặt ghét bỏ nói”
Lão phu vốn ở phía dưới đang tán gẫu vui vẻ, ai ngờ ngươi đột nhiên xông vào, chẳng những vừa khóc vừa cười, vừa hát vừa nhảy, lại còn phóng uế trong thánh địa của Tiên giới!” “Cái rắm ấy!” Khóe miệng run rẩy, Đường Đường không vui, “Đồ nói khoác không cần viết nháp! Chỗ này nếu là Thánh địa Tiên giới, lão lông trắng kia sao có thể nhốt ta ở đây?” “Lão lông trắng?” Ông lão cầm mớ râu bạc của mình lên nhìn nhìn, rõ ràng có chút không được tự nhiên. “Không phải nói lão, là nói cái tên họ Bạch, Bạch Chí Thanh, lão lông trắng!” Lùi hai bước, Đường Đường tựa vào vách động lại ngồi xuống, đứng một lúc lâu, cả người đều đau. “Ha ha, Bạch Chí Thanh, lão lông trắng!” Ông lão nở nụ cười, đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày trắng dày nhấp nháy như đom đóm. “Tiểu nha đầu ngươi thật thú vị!” Khoanh hai chân lại, ông lão cũng ngồi xuống đối diện Đường Đường, vẻ mặt bát quái nói: “Biết ca hát, thích đặt biệt danh. Đúng rồi, Bạch, lão lông trắng vì sao lại nhốt một con người bình thường còn chưa mở được linh khiếu như ngươi vào đây?” “Vì sao ta phải nói cho lão?” Trợn mắt xem thường, Đường Đường đối với “lão lão lông trắng” thích “rình coi” này cũng chẳng có chút cảm tình nào. “Hê hê, tiểu nha đầu!” Ông lão vuốt vuốt chòm râu, cười hì hì nói: “Ngươi có tin không, chỉ cần ta nói một câu, lão lông trắng sẽ không dám không thả ngươi!” “Thế sao?” Ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch miệng, Đường Đường đối với tất cả tiên chúng đều c cảm thấy khó chịu, thế nên ngửa đầu nói: “Nếu ta nói ta từng là Đăng Nô của Ma Vương, lão còn dám kêu lão lông trắng thả ta sao?” “Đăng Nô? Đăng Nô của Ma Vương?” Phản ứng của ông lão rất lớn, từ mặt đất bật dậy, không, là bay vọt lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Đường Đường. “Ngươi nói Ma Vương là tên Hiên Viên Hận Thiên gần đây thống nhất Ma Giới, đem người tấn công Thiên giới?” “Đúng vậy!” Ngẩng cao đầu, Đường Đường cảm thấy vô cùng thoải mái và khổ sở. Mỗi việc làm của đại thúc tuy rằng không có lý lẽ, nhưng từng việc từng việc đều kinh thiên động địa, rung động lòng người. Chỉ tiếc, nàng đã không thể cùng hắn cùng chung vinh nhục, đồng lòng chung sức. “Phong Nhi, nàng nói là thật sao?”Ông lão có vẻ đang rất loạn, trên đỉnh sơn động bay lòng vòng, khiến Đường Đường hoa hết cả mắt. “Vâng!” Một tiếng nói ôn nhuận mang theo nét thở dài khó thấy, giữa sơn động vang lên, Đường Đường nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng như đã từng quen biết nói: “Sư tổ, điều nàng nói đúng là sự thật!” “Tại sao, sao trong sơn động này còn có người khác?” Đường Đường cả kinh, theo bản năng muốn nhảy dựng lên, nhưng cả thân người đều đau nhức, chỉ có thể lầm bầm. Thân ảnh ông lão dừng lại, đứng trước mặt Đường Đường: “Ta vừa nói đó thôi! Ta vốn đang cùng với đồ tôn tán gẫu ở phía dưới rất vui vẻ, là ngươi vẩy nước tiểu, lên ta phải đi lên!” “Ngươi nói phía dưới, là ý chỉ phía dưới kia – -” Chỉ chỉ đáy động, mặt Đường Đường như bị đốt cháy, nàng “xuỵt xuỵt” sẽ không đến tận dưới đáy động chứ? “Ngươi đang nói đến Quỷ giới?” Ông lão chau mày, ngồi chồm hổm đưa tay xoa cổ tay Đường Đường, “ta không phải là quỷ!” Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, như một viên nước đá dán lên cổ tay, Đường Đường giật mình rút vội tay về nói: “Lạnh quá, thế mà lão còn bảo không phải quỷ!” “Lão phu nói không phải quỷ là không phải quỷ!” Lông mày dựng đứng, ông lão mở miệng hét lớn: “Phong Nhi, con lên đây trị thương cho nàng!” “Ai~~~” Lại một tiếng than nhẹ, Đường Đường đột nhiên chợt tỉnh, là hắn! Cái tên nam nhân như hoa sen có gian tình với Mâu Chân! Sao hắn cũng bị nhốt ở đây? “Sư tổ, sư phụ có lệnh Mặc Phong phải ở dưới đáy động Thanh Phong này diện bích tư quá, đệ tử không dám vi phạm lệnh của sư phụ…” “Thối lắm! Nó là sư phụ của con, ta là sư tổ của con! Nếu nó dám cằn nhằn, lão phu sẽ nhổ đám lông trắng của nó!” “Xì!” Đường Đường nở nụ cười. Lão lão lông trắng có vẻ thú vị hơn nhiều so với lão lông trắng kia! “Lão là sư tổ của Mặc Phong?” Đôi mắt hạnh sáng rực, Đường Đường cười hỏi: “Lão rốt cuộc là ai?” “Ngươi biết Phong Nhi?” Ông lão cười cười đứng dậy, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, hơi hơi nghiêng người, quay đầu nhìn lại, tạo hình hoàn chỉnh: “Lão phu, là cố chưởng môn Tiên Giới, cũng chính là Huyền Thiên chân nhân!”
“Ngươi muốn làm gì?” Một tiếng hét to, khiến Đường Đường sợ tới mức suýt nữa thì tiểu lên váy. “Ai? Ai không biết xấu hổ nhìn lén lão nương đi tiểu?” Mặt xung huyết đến đỏ bừng, Đường Đường vội túm vạt váy, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, sững sờ không nhìn thấy ai. “Ngươi đi tiểu?” Thanh âm lại vang lên, một giọng nam khóc lóc ầm ĩ. Đường Đường một bước thoát khỏi góc tối, nhìn thấy phía trước có một bóng trắng mờ mờ ảo ảo, như sương mù lưu động, lại như ánh trăng lờ mờ, vô cùng thần bí. “Ngươi là ai?” Chỉ vào con quỷ trước mặt, Đường Đường nổi giận: “Lén lén lút lút, dám xem bổn cô nương đi tiểu?” “Thô tục, thật thô tục!” Con quỷ giật mình, đưa tay che kín miệng mũi, Đường Đường thấy đó là một lão giả đầu tóc bạc trắng, râu cũng trắng, một thân áo bào tro bay bay, nhìn qua rất có vẻ tiên phong đạo cốt. “Ta không nhìn lén ngươi!” Phất phất tay, ông lão giống như cố phẩy đi mùi nước tiểu trong sơn động, vẻ mặt ghét bỏ nói”
Lão phu vốn ở phía dưới đang tán gẫu vui vẻ, ai ngờ ngươi đột nhiên xông vào, chẳng những vừa khóc vừa cười, vừa hát vừa nhảy, lại còn phóng uế trong thánh địa của Tiên giới!” “Cái rắm ấy!” Khóe miệng run rẩy, Đường Đường không vui, “Đồ nói khoác không cần viết nháp! Chỗ này nếu là Thánh địa Tiên giới, lão lông trắng kia sao có thể nhốt ta ở đây?” “Lão lông trắng?” Ông lão cầm mớ râu bạc của mình lên nhìn nhìn, rõ ràng có chút không được tự nhiên. “Không phải nói lão, là nói cái tên họ Bạch, Bạch Chí Thanh, lão lông trắng!” Lùi hai bước, Đường Đường tựa vào vách động lại ngồi xuống, đứng một lúc lâu, cả người đều đau. “Ha ha, Bạch Chí Thanh, lão lông trắng!” Ông lão nở nụ cười, đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày trắng dày nhấp nháy như đom đóm. “Tiểu nha đầu ngươi thật thú vị!” Khoanh hai chân lại, ông lão cũng ngồi xuống đối diện Đường Đường, vẻ mặt bát quái nói: “Biết ca hát, thích đặt biệt danh. Đúng rồi, Bạch, lão lông trắng vì sao lại nhốt một con người bình thường còn chưa mở được linh khiếu như ngươi vào đây?” “Vì sao ta phải nói cho lão?” Trợn mắt xem thường, Đường Đường đối với “lão lão lông trắng” thích “rình coi” này cũng chẳng có chút cảm tình nào. “Hê hê, tiểu nha đầu!” Ông lão vuốt vuốt chòm râu, cười hì hì nói: “Ngươi có tin không, chỉ cần ta nói một câu, lão lông trắng sẽ không dám không thả ngươi!” “Thế sao?” Ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch miệng, Đường Đường đối với tất cả tiên chúng đều c cảm thấy khó chịu, thế nên ngửa đầu nói: “Nếu ta nói ta từng là Đăng Nô của Ma Vương, lão còn dám kêu lão lông trắng thả ta sao?” “Đăng Nô? Đăng Nô của Ma Vương?” Phản ứng của ông lão rất lớn, từ mặt đất bật dậy, không, là bay vọt lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Đường Đường. “Ngươi nói Ma Vương là tên Hiên Viên Hận Thiên gần đây thống nhất Ma Giới, đem người tấn công Thiên giới?” “Đúng vậy!” Ngẩng cao đầu, Đường Đường cảm thấy vô cùng thoải mái và khổ sở. Mỗi việc làm của đại thúc tuy rằng không có lý lẽ, nhưng từng việc từng việc đều kinh thiên động địa, rung động lòng người. Chỉ tiếc, nàng đã không thể cùng hắn cùng chung vinh nhục, đồng lòng chung sức. “Phong Nhi, nàng nói là thật sao?”Ông lão có vẻ đang rất loạn, trên đỉnh sơn động bay lòng vòng, khiến Đường Đường hoa hết cả mắt. “Vâng!” Một tiếng nói ôn nhuận mang theo nét thở dài khó thấy, giữa sơn động vang lên, Đường Đường nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng như đã từng quen biết nói: “Sư tổ, điều nàng nói đúng là sự thật!” “Tại sao, sao trong sơn động này còn có người khác?” Đường Đường cả kinh, theo bản năng muốn nhảy dựng lên, nhưng cả thân người đều đau nhức, chỉ có thể lầm bầm. Thân ảnh ông lão dừng lại, đứng trước mặt Đường Đường: “Ta vừa nói đó thôi! Ta vốn đang cùng với đồ tôn tán gẫu ở phía dưới rất vui vẻ, là ngươi vẩy nước tiểu, lên ta phải đi lên!” “Ngươi nói phía dưới, là ý chỉ phía dưới kia – -” Chỉ chỉ đáy động, mặt Đường Đường như bị đốt cháy, nàng “xuỵt xuỵt” sẽ không đến tận dưới đáy động chứ? “Ngươi đang nói đến Quỷ giới?” Ông lão chau mày, ngồi chồm hổm đưa tay xoa cổ tay Đường Đường, “ta không phải là quỷ!” Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, như một viên nước đá dán lên cổ tay, Đường Đường giật mình rút vội tay về nói: “Lạnh quá, thế mà lão còn bảo không phải quỷ!” “Lão phu nói không phải quỷ là không phải quỷ!” Lông mày dựng đứng, ông lão mở miệng hét lớn: “Phong Nhi, con lên đây trị thương cho nàng!” “Ai~~~” Lại một tiếng than nhẹ, Đường Đường đột nhiên chợt tỉnh, là hắn! Cái tên nam nhân như hoa sen có gian tình với Mâu Chân! Sao hắn cũng bị nhốt ở đây? “Sư tổ, sư phụ có lệnh Mặc Phong phải ở dưới đáy động Thanh Phong này diện bích tư quá, đệ tử không dám vi phạm lệnh của sư phụ…” “Thối lắm! Nó là sư phụ của con, ta là sư tổ của con! Nếu nó dám cằn nhằn, lão phu sẽ nhổ đám lông trắng của nó!” “Xì!” Đường Đường nở nụ cười. Lão lão lông trắng có vẻ thú vị hơn nhiều so với lão lông trắng kia! “Lão là sư tổ của Mặc Phong?” Đôi mắt hạnh sáng rực, Đường Đường cười hỏi: “Lão rốt cuộc là ai?” “Ngươi biết Phong Nhi?” Ông lão cười cười đứng dậy, một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, hơi hơi nghiêng người, quay đầu nhìn lại, tạo hình hoàn chỉnh: “Lão phu, là cố chưởng môn Tiên Giới, cũng chính là Huyền Thiên chân nhân!”
/186
|