Edit: Trần Trầm mặc một lúc lâu, Đường Đường bỗng nhiên nở nụ cười: “Lão gạt ta! Lão muốn dụ dỗ ta tu tiên, khiến cho ta và đại thúc trở thành không đội trời chung!”
“Không phải vậy!” Ông lão nghiêm mặt nói: “Nha đầu, Thiên thư không phải chỉ Tiên giới mới có, mà cả lục giới sở hữu sáu bộ Thiên Thư, ghi lại tiền căn hậu quả của lần Càn Không rung chuyển, và chỉ ra được phương pháp hóa giải đại kiếp nạn của nhân gian. Người bình thường không thể tùy ý mở ra, dù là người bảo vệ của các giới cũng không thể xem hết toàn bộ. Nhưng đáp án mà con muốn biết quả thực có trong những thiên thư này, chẳng lẽ con thật sự không muốn thử sao?” “Thử? Phải thử như thế nào?” Đường Đường bĩu môi, nàng cũng không phải chưa thử qua, thiên thư này đánh văng tay nàng ra mà. Nếu quả thực đúng như Huyền Thiên chân nhân nói, chỉ có đệ tử Tiên giới mới có thể mở ra Thiên thư của Tiên giới, vậy Mặc Phong cũng có thể thử cơ mà? Dựa vào đâu mà nói nàng mới là ngườiđược chọn? “Phong Nhi, niệm hai câu tâm pháp nhập môn cho tiểu nha đầu học thuộc!” Ông lão khoanh tay sau lưng, không chút hoang mang nói. “Từ đã!” Khoát tay, Đường Đường ngăn lại Mặc Phong đang muốn mở miệng, đôi mắt hạnh nhíu lại, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng nanh: “Chân nhân, không bằng để đồ tôn của lão thử trước đi! Hắn là người trong Tiên giới các ngươi, có khi cũng là người được chọn đó!” “Tiểu nha đầu!” Ông lão bất đắc dĩ, đành phải vẫy vẫy tay với Mặc Phong nói: “Phong Nhi, con tới đây, con thử cho nó coi.” “Sư tổ!” Chần chờ một chút, Mặc Phong đưa tay chậm rãi đặt lên trên Thiên Thư. Một vầng sáng vàng đột nhiên xuất hiện, như một chiếc máy quay được bật lên, ánh sáng vàng chói lọi khắp trong động, tỏa sáng rực rỡ. Giữa mơ hồ, Đường Đường nhìn thấy một rừng trúc lay động, một vạt rừng màu lục nhạt thanh lương, giữa màu xanh đó, ẩn hiện một thân ảnh màu trắng, lẳng lặng đứng đó, kiễng chân ngóng nhìn. Áo bào trắng phất lên, mái tóc dài nhảy múa, khuôn mặt nhạt nhòa không rõ, nhưng vừa nhìn đã có thể biết đây là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử có vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại… “Mâu Chân?” Đường Đường kinh hô, cánh tay Mặc Phong run lên, nhanh chóng rút tay về. Đôi mắt trong vắt phẳng lặng bỗng nổi lên từng đợt gợn sóng, như có rất nhiều con cá nổi lên mặt nước nhẹ nhàng cắn nuốt bóng nước. “Phong Nhi ~~~” Sâu kín thở dài, Huyền Thiên chân nhân vừa như phiền não lại như may mắn cảm khái nói: “Không ngờ con có thể xúc động thiên thư, xem ra chức chưởng môn Tiên giới đời tiếp theo sẽ thuộc về con rồi! Chỉ là, tạp niệm trong lòng con thì phải làm thế nào cho phải đây?” “Sư tổ….” Nắm chặt hai tay, Mặc Phong đứng thẳng tắp, trên mặt có chua xót nhưng không có hổ thẹn, quật cường lại cố chấp, khiến Đường Đường nhịn không được liên tục gật đầu tán thưởng. Hay cho tên nam nhân như hoa sen này! Nếu người Mâu Chân thích thật sự là hắn, vậy chắc chắn không nhìn lầm người! “Tu tiên thì nhất định phải từ bỏ tình yêu hay sao? Vậy sao lão lông trắng lại có thể sinh con gái?” Thân mình chuyển động chắn trước người Mặc Phong, Đường Đường không rõ mình đang bảo vệ hắn, hay đang bảo vệ tình yêu cũng bị người trong thiên hạ chê cười của mình. “Nếu tu tiên mà phải từ bỏ thất tình lục dục, từ bỏ người mình yêu thương nhất, vậy ta tình nguyện không cần tu tiên, không biết được đáp án cứ vậy vô tri vô giác mà sống, hồ đồ mà yêu, tối thiểu còn có thể sống vui vẻ hơn chút!” Cực kì ngạc nhiên, Huyền Thiên chân nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Đường, sau một lúc lâu mới trù trừ nói: “Nha đầu, tu tiên cũng không hẳn là muốn khiến người ta phải vứt bỏ thất tình lục dục. Chỉ là tiên ma khác đường, nếu tiên ma mến nhau tất sẽ bị chúng sinh trong thiên địa phản đối. Vì ma dù sao cũng làm những chuyện khiến vạn vật kinh sợ, họ muốn hủy diệt Càn Khôn. Theo lão phu thấy, nếu chúng ta có thể cởi bỏ bí ẩn vì sao Ma vương lại muốn hủy diệt thiên địa, vậy có thể mọi người sẽ thay đổi cái nhìn với ma chúng, đối với việc nhân ma mến nhau, tiên ma yêu nhau cũng sẽ khoan dung hơn, không còn phản đối như vậy nữa.” “Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn là lão muốn dụ ta tu tiên sao!” Xoay xoay cổ, Đường Đường nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường. “Nha đầu, nếu con đã quyết tâm thích đại ma đầu kia, vậy là người hay tiên chúng thì có khác gì nhau?” Trừng mắt nhìn, ông lão cũng cười, giữa hiền hòa lại mang theo chút gian trá: “Học thuộc tâm pháp nhập môn của Tiên giới chúng ta, con mới chỉ tính là Tiên giới nhập môn. Nếu đã tu tiên rồi mà vẫn thích cái tên đại ma đầu kia, vậy chẳng phải càng oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa hay sao! Nếu cho rằng lão phu chỉ nói việc mở ra Thiên thư để dụ con tu tiên, vậy con có thể tự thử một lần. Nếu không thích, vậy không tu là được!” Nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn, ông lão này nói thật sự rất lọt tai, Đường Đường hơi dao động. Yêu đại thúc, dù cho nàng là người hay tiên, người trong thiên hạ đều sẽ phản đối, nhưng Tôn Đường Đường nàng càng không tin những chuyện tà môn này, biết rõ núi có hổ, nàng lại càng muốn lên núi! “Vậy – – ta chỉ thử thôi đó!” Nhướn mi, Đường Đường nóng lòng muốn thử. “Chỉ thử thôi mà!” Gật gật đầu, ông lão lại bỏ thêm một kế, thảnh thơi ngồi khoanh chân. “Vậy tới đây đi!” Đường Đường nhìn Mặc Phong, Mặc Phong hơi trầm ngâm, chậm rãi mở miệng đọc chương đầu tiên của tâm pháp Tiên giới. Tiếng nói trong sáng vọng lại trong sơn động, như một đoạn phù chú sắp mở ra thiên thư, Đường Đường nín thở ngưng thần lẩm nhẩm…
“Không phải vậy!” Ông lão nghiêm mặt nói: “Nha đầu, Thiên thư không phải chỉ Tiên giới mới có, mà cả lục giới sở hữu sáu bộ Thiên Thư, ghi lại tiền căn hậu quả của lần Càn Không rung chuyển, và chỉ ra được phương pháp hóa giải đại kiếp nạn của nhân gian. Người bình thường không thể tùy ý mở ra, dù là người bảo vệ của các giới cũng không thể xem hết toàn bộ. Nhưng đáp án mà con muốn biết quả thực có trong những thiên thư này, chẳng lẽ con thật sự không muốn thử sao?” “Thử? Phải thử như thế nào?” Đường Đường bĩu môi, nàng cũng không phải chưa thử qua, thiên thư này đánh văng tay nàng ra mà. Nếu quả thực đúng như Huyền Thiên chân nhân nói, chỉ có đệ tử Tiên giới mới có thể mở ra Thiên thư của Tiên giới, vậy Mặc Phong cũng có thể thử cơ mà? Dựa vào đâu mà nói nàng mới là ngườiđược chọn? “Phong Nhi, niệm hai câu tâm pháp nhập môn cho tiểu nha đầu học thuộc!” Ông lão khoanh tay sau lưng, không chút hoang mang nói. “Từ đã!” Khoát tay, Đường Đường ngăn lại Mặc Phong đang muốn mở miệng, đôi mắt hạnh nhíu lại, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng nanh: “Chân nhân, không bằng để đồ tôn của lão thử trước đi! Hắn là người trong Tiên giới các ngươi, có khi cũng là người được chọn đó!” “Tiểu nha đầu!” Ông lão bất đắc dĩ, đành phải vẫy vẫy tay với Mặc Phong nói: “Phong Nhi, con tới đây, con thử cho nó coi.” “Sư tổ!” Chần chờ một chút, Mặc Phong đưa tay chậm rãi đặt lên trên Thiên Thư. Một vầng sáng vàng đột nhiên xuất hiện, như một chiếc máy quay được bật lên, ánh sáng vàng chói lọi khắp trong động, tỏa sáng rực rỡ. Giữa mơ hồ, Đường Đường nhìn thấy một rừng trúc lay động, một vạt rừng màu lục nhạt thanh lương, giữa màu xanh đó, ẩn hiện một thân ảnh màu trắng, lẳng lặng đứng đó, kiễng chân ngóng nhìn. Áo bào trắng phất lên, mái tóc dài nhảy múa, khuôn mặt nhạt nhòa không rõ, nhưng vừa nhìn đã có thể biết đây là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử có vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại… “Mâu Chân?” Đường Đường kinh hô, cánh tay Mặc Phong run lên, nhanh chóng rút tay về. Đôi mắt trong vắt phẳng lặng bỗng nổi lên từng đợt gợn sóng, như có rất nhiều con cá nổi lên mặt nước nhẹ nhàng cắn nuốt bóng nước. “Phong Nhi ~~~” Sâu kín thở dài, Huyền Thiên chân nhân vừa như phiền não lại như may mắn cảm khái nói: “Không ngờ con có thể xúc động thiên thư, xem ra chức chưởng môn Tiên giới đời tiếp theo sẽ thuộc về con rồi! Chỉ là, tạp niệm trong lòng con thì phải làm thế nào cho phải đây?” “Sư tổ….” Nắm chặt hai tay, Mặc Phong đứng thẳng tắp, trên mặt có chua xót nhưng không có hổ thẹn, quật cường lại cố chấp, khiến Đường Đường nhịn không được liên tục gật đầu tán thưởng. Hay cho tên nam nhân như hoa sen này! Nếu người Mâu Chân thích thật sự là hắn, vậy chắc chắn không nhìn lầm người! “Tu tiên thì nhất định phải từ bỏ tình yêu hay sao? Vậy sao lão lông trắng lại có thể sinh con gái?” Thân mình chuyển động chắn trước người Mặc Phong, Đường Đường không rõ mình đang bảo vệ hắn, hay đang bảo vệ tình yêu cũng bị người trong thiên hạ chê cười của mình. “Nếu tu tiên mà phải từ bỏ thất tình lục dục, từ bỏ người mình yêu thương nhất, vậy ta tình nguyện không cần tu tiên, không biết được đáp án cứ vậy vô tri vô giác mà sống, hồ đồ mà yêu, tối thiểu còn có thể sống vui vẻ hơn chút!” Cực kì ngạc nhiên, Huyền Thiên chân nhân trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Đường, sau một lúc lâu mới trù trừ nói: “Nha đầu, tu tiên cũng không hẳn là muốn khiến người ta phải vứt bỏ thất tình lục dục. Chỉ là tiên ma khác đường, nếu tiên ma mến nhau tất sẽ bị chúng sinh trong thiên địa phản đối. Vì ma dù sao cũng làm những chuyện khiến vạn vật kinh sợ, họ muốn hủy diệt Càn Khôn. Theo lão phu thấy, nếu chúng ta có thể cởi bỏ bí ẩn vì sao Ma vương lại muốn hủy diệt thiên địa, vậy có thể mọi người sẽ thay đổi cái nhìn với ma chúng, đối với việc nhân ma mến nhau, tiên ma yêu nhau cũng sẽ khoan dung hơn, không còn phản đối như vậy nữa.” “Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn là lão muốn dụ ta tu tiên sao!” Xoay xoay cổ, Đường Đường nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường. “Nha đầu, nếu con đã quyết tâm thích đại ma đầu kia, vậy là người hay tiên chúng thì có khác gì nhau?” Trừng mắt nhìn, ông lão cũng cười, giữa hiền hòa lại mang theo chút gian trá: “Học thuộc tâm pháp nhập môn của Tiên giới chúng ta, con mới chỉ tính là Tiên giới nhập môn. Nếu đã tu tiên rồi mà vẫn thích cái tên đại ma đầu kia, vậy chẳng phải càng oanh oanh liệt liệt, kinh thiên động địa hay sao! Nếu cho rằng lão phu chỉ nói việc mở ra Thiên thư để dụ con tu tiên, vậy con có thể tự thử một lần. Nếu không thích, vậy không tu là được!” Nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn, ông lão này nói thật sự rất lọt tai, Đường Đường hơi dao động. Yêu đại thúc, dù cho nàng là người hay tiên, người trong thiên hạ đều sẽ phản đối, nhưng Tôn Đường Đường nàng càng không tin những chuyện tà môn này, biết rõ núi có hổ, nàng lại càng muốn lên núi! “Vậy – – ta chỉ thử thôi đó!” Nhướn mi, Đường Đường nóng lòng muốn thử. “Chỉ thử thôi mà!” Gật gật đầu, ông lão lại bỏ thêm một kế, thảnh thơi ngồi khoanh chân. “Vậy tới đây đi!” Đường Đường nhìn Mặc Phong, Mặc Phong hơi trầm ngâm, chậm rãi mở miệng đọc chương đầu tiên của tâm pháp Tiên giới. Tiếng nói trong sáng vọng lại trong sơn động, như một đoạn phù chú sắp mở ra thiên thư, Đường Đường nín thở ngưng thần lẩm nhẩm…
/186
|