Edit: Trần “Nhớ kỹ chưa?” Hai tay ông lão bắt chéo, mắt nửa khép nửa mở. “Cũng không sai khác nhiều!” Bẻ bẻ cổ tay, Đường Đường nóng lòng không thể đợi nữa.
“Vậy thử xem nào?” Mở mắt, ông lão đưa hộp đá ra. “Thử thì thử!” Cắn răng một cái, Đường Đường mặc niệm tâm pháp, đưa tay đặt lên trên. Một vầng sáng vàng xuất hiện, so với lúc Mặc Phong tạo thành còn to lớn, sáng rực rỡ hơn. Cả tòa sơn động chìm trong ánh vàng chói mắt, ngay cả những bóng sáng trên tường cũng như biết thành chân thật, từng cọng cây ngọn cỏ, từng hòn đá ngọn núi, rõ ràng như thật. Ngọn núi cao lớn nguy nga, cao đến ngàn thước, mây mù bao phủ. Vô số cây tùng cây bách giữa mây mù ung dung lắc lư, tiếng thông reo từng trận, ngay cả một tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy, thê lương, lạnh lẽo. Một bãi đá đường kính chừng một trượng ngay dưới chân núi, trên mặt đá loang lổ đầy khe rãnh. Đường Đường nắm chặt vạt áo trước ngực, khung cảnh này, nàng như thể đang nhìn thấy khung cảnh trong mơ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Chỉ khác là, trên bãi đá không có thân ảnh khiến nàng đau lòng kia, mà là một gốc cây hoa trắng muốt, trắng từ thân, lá đến hoa. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá dài theo gió mà múa, như một nữ tử xinh đẹp đang chụm chân nhảy múa. Bỗng dưng, một tiếng vang quái dị truyền đến, như tiếng dây xích sắt bị kéo lê trên tảng đá, rin rít lại lạnh lẽo, khiến trái tim Đường Đường – – đau đớn. Từ rất xa, một hàng người càng ngày càng gần hơn, là mấy chục người đàn ông cao lớn vạm vỡ áp tải một nam tử mặc áo đen chậm rãi đi tới. Gió lạnh thấu xương, gió núi gào thét bay qua, cuồn cuộn thổi lên mái tóc đen rối tung của nam tử, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hờ hững nhìn phương xa, trên người bị dây thừng vàng trói chặt đến loang lổ vết máu, lại không thể làm giảm đi khí thế của hắn, bễ nghễ, kiên cường. Đường Đường choáng váng, sửng sốt. Một tiếng “đại thúc” đã vọt tới cổ họng, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đem quang cảnh sinh động – - Ánh vàng mất đi, trong động lại im ắng, ba người kinh ngạc đứng đó. Ánh sáng mờ ảo từ người Huyền Thiên chân nhân chiếu vào khuôn mặt Đường Đường, lộ ra đôi mắt nhòa lệ. “Phần đằng sau, ta không nhớ kỹ!” Mở to mắt nhìn, Đường Đường cố gắng muốn làm cho mình trông không có vẻ thương tâm, nhưng khi cười lại không cẩn thận làm rơi hai hàng lệ: “Mặc Phong, đọc lại tâm pháp lần nữa cho ta nghe được không?” “Nha đầu!” Vung ống tay áo lên, Huyền Thiên chân nhân làm biến mất hộp đá, nghiêm mặt nói: “Chỉ dựa vào việc đọc vài câu tâm pháp thì không thể mở ra thiên thư hoàn toàn được. Muốn mở được thiên thư hoàn toàn, muốn tu tiên hay không, thì phải xem ở quyết định của con!” “Xì – -” Đưa tay quẹt loạn nước mắt trên mặt, Đường Đường tự giễu cười cười: “Tu thì tu! Lão đã sớm biết chỉ cần ta thử thì chắc chắn sẽ tu tiên, đúng không?” “Ha ha ha!” Loát râu cười, Huyền Thiên chân nhân gật đầu nói: “Nha đầu, con tu tiên, giải đáp vấn đề của Thiên thư, cũng chẳng khác nào biết được phương pháp hóa giải kiếp nạn Càn Khôn. Đến lúc đó, chỉ sợ vạn vật chúng sinh đều phải cảm tạ con!” “Phải phải phải!” Vội vàng phẩy tay, Đường Đường quẹt miệng kiên quyết nói: “Ta không vĩ đại như thế, ta chỉ muốn biết những chuyện liên quan đến đại thúc, còn những chuyện khác ta mặc kệ!” “Ha ha, được, được, mặc kệ thì mặc kệ!” Ông lão cười, nụ cười từ ái như một vị chúa. Nha đầu này, nói năng thì chua ngoa nhưng trái tim lại như đậu hũ, tính tình dù hơi nóng này nhưng tâm địa lại mềm yếu, lão cũng hiểu, chỉ là một con lừa ngốc thôi, vuốt thuận lông nó, lại dụ dỗ một chút, hì hì, thu phục được thôi! “Không được!” Nhíu mi, Đường Đường khó chịu. Lão già này, cười như thể lão hồ yêu ngàn năm, khiến người ta cảm thấy lưng lạnh lẽo. “Chúng ta phải nhanh lên! Lão nói chỉ học thuộc tâm pháp thì không thể mở hết Thiên thư, vậy giờ ta phải làm gì?” “Hà hà, tiểu nha đầu đừng nóng vội – -” Lời còn chưa nói dứt, vẻ mặt ông lão lại biến đổi rất nhanh, như bị chấn động, sau đó chỉ nghe “Coong coong coong”, tiếng chuông vang lên, tạo thành từng đợt tiếng vang ong ong trong sơn động, khiến người nghe được nổi lên một thân mồ hôi lạnh. “Sư tổ, có người xông vào đảo!” Mày kiếm nhăn lên, Mặc Phong quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái. Hôm nay là cái ngày gì, mà sao có nhiều người xông vào đảo đến vậy. “Phong Nhi, người tới lần này cũng không phải là người bình thường kia!” Vuốt vuốt chòm râu, chỉnh lại quần áo, ông lão bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, tư thế như muốn xuất động nghênh đón “khách quý”, “Chỉ là giờ lão phu đã chỉ còn là một cô hồn, hơn nữa nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ Thiên thư, thế nên – – Phong Nhi, con lên đi, lão phu đi trước!” “Bà nó!” Nhìn trước mắt mình trong nháy mắt trống không, Đường Đường hung hăng trợn mắt hét lớn: “Lão già thối, dáng vẻ này của lão mà dám xưng là từng là chưởng môn Tiên giới?” “Lão phu không làm chưởng môn rất nhiều năm ~~ năm ~~ năm rồi…” Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm ông lão, dần dần thấp dần, vẻ mặt Đường Đường đầy vạch đen….
“Vậy thử xem nào?” Mở mắt, ông lão đưa hộp đá ra. “Thử thì thử!” Cắn răng một cái, Đường Đường mặc niệm tâm pháp, đưa tay đặt lên trên. Một vầng sáng vàng xuất hiện, so với lúc Mặc Phong tạo thành còn to lớn, sáng rực rỡ hơn. Cả tòa sơn động chìm trong ánh vàng chói mắt, ngay cả những bóng sáng trên tường cũng như biết thành chân thật, từng cọng cây ngọn cỏ, từng hòn đá ngọn núi, rõ ràng như thật. Ngọn núi cao lớn nguy nga, cao đến ngàn thước, mây mù bao phủ. Vô số cây tùng cây bách giữa mây mù ung dung lắc lư, tiếng thông reo từng trận, ngay cả một tiếng chim hót cũng không thể nghe thấy, thê lương, lạnh lẽo. Một bãi đá đường kính chừng một trượng ngay dưới chân núi, trên mặt đá loang lổ đầy khe rãnh. Đường Đường nắm chặt vạt áo trước ngực, khung cảnh này, nàng như thể đang nhìn thấy khung cảnh trong mơ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Chỉ khác là, trên bãi đá không có thân ảnh khiến nàng đau lòng kia, mà là một gốc cây hoa trắng muốt, trắng từ thân, lá đến hoa. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá dài theo gió mà múa, như một nữ tử xinh đẹp đang chụm chân nhảy múa. Bỗng dưng, một tiếng vang quái dị truyền đến, như tiếng dây xích sắt bị kéo lê trên tảng đá, rin rít lại lạnh lẽo, khiến trái tim Đường Đường – – đau đớn. Từ rất xa, một hàng người càng ngày càng gần hơn, là mấy chục người đàn ông cao lớn vạm vỡ áp tải một nam tử mặc áo đen chậm rãi đi tới. Gió lạnh thấu xương, gió núi gào thét bay qua, cuồn cuộn thổi lên mái tóc đen rối tung của nam tử, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, một đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm hờ hững nhìn phương xa, trên người bị dây thừng vàng trói chặt đến loang lổ vết máu, lại không thể làm giảm đi khí thế của hắn, bễ nghễ, kiên cường. Đường Đường choáng váng, sửng sốt. Một tiếng “đại thúc” đã vọt tới cổ họng, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đem quang cảnh sinh động – - Ánh vàng mất đi, trong động lại im ắng, ba người kinh ngạc đứng đó. Ánh sáng mờ ảo từ người Huyền Thiên chân nhân chiếu vào khuôn mặt Đường Đường, lộ ra đôi mắt nhòa lệ. “Phần đằng sau, ta không nhớ kỹ!” Mở to mắt nhìn, Đường Đường cố gắng muốn làm cho mình trông không có vẻ thương tâm, nhưng khi cười lại không cẩn thận làm rơi hai hàng lệ: “Mặc Phong, đọc lại tâm pháp lần nữa cho ta nghe được không?” “Nha đầu!” Vung ống tay áo lên, Huyền Thiên chân nhân làm biến mất hộp đá, nghiêm mặt nói: “Chỉ dựa vào việc đọc vài câu tâm pháp thì không thể mở ra thiên thư hoàn toàn được. Muốn mở được thiên thư hoàn toàn, muốn tu tiên hay không, thì phải xem ở quyết định của con!” “Xì – -” Đưa tay quẹt loạn nước mắt trên mặt, Đường Đường tự giễu cười cười: “Tu thì tu! Lão đã sớm biết chỉ cần ta thử thì chắc chắn sẽ tu tiên, đúng không?” “Ha ha ha!” Loát râu cười, Huyền Thiên chân nhân gật đầu nói: “Nha đầu, con tu tiên, giải đáp vấn đề của Thiên thư, cũng chẳng khác nào biết được phương pháp hóa giải kiếp nạn Càn Khôn. Đến lúc đó, chỉ sợ vạn vật chúng sinh đều phải cảm tạ con!” “Phải phải phải!” Vội vàng phẩy tay, Đường Đường quẹt miệng kiên quyết nói: “Ta không vĩ đại như thế, ta chỉ muốn biết những chuyện liên quan đến đại thúc, còn những chuyện khác ta mặc kệ!” “Ha ha, được, được, mặc kệ thì mặc kệ!” Ông lão cười, nụ cười từ ái như một vị chúa. Nha đầu này, nói năng thì chua ngoa nhưng trái tim lại như đậu hũ, tính tình dù hơi nóng này nhưng tâm địa lại mềm yếu, lão cũng hiểu, chỉ là một con lừa ngốc thôi, vuốt thuận lông nó, lại dụ dỗ một chút, hì hì, thu phục được thôi! “Không được!” Nhíu mi, Đường Đường khó chịu. Lão già này, cười như thể lão hồ yêu ngàn năm, khiến người ta cảm thấy lưng lạnh lẽo. “Chúng ta phải nhanh lên! Lão nói chỉ học thuộc tâm pháp thì không thể mở hết Thiên thư, vậy giờ ta phải làm gì?” “Hà hà, tiểu nha đầu đừng nóng vội – -” Lời còn chưa nói dứt, vẻ mặt ông lão lại biến đổi rất nhanh, như bị chấn động, sau đó chỉ nghe “Coong coong coong”, tiếng chuông vang lên, tạo thành từng đợt tiếng vang ong ong trong sơn động, khiến người nghe được nổi lên một thân mồ hôi lạnh. “Sư tổ, có người xông vào đảo!” Mày kiếm nhăn lên, Mặc Phong quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường một cái. Hôm nay là cái ngày gì, mà sao có nhiều người xông vào đảo đến vậy. “Phong Nhi, người tới lần này cũng không phải là người bình thường kia!” Vuốt vuốt chòm râu, chỉnh lại quần áo, ông lão bày ra dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, tư thế như muốn xuất động nghênh đón “khách quý”, “Chỉ là giờ lão phu đã chỉ còn là một cô hồn, hơn nữa nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ Thiên thư, thế nên – – Phong Nhi, con lên đi, lão phu đi trước!” “Bà nó!” Nhìn trước mắt mình trong nháy mắt trống không, Đường Đường hung hăng trợn mắt hét lớn: “Lão già thối, dáng vẻ này của lão mà dám xưng là từng là chưởng môn Tiên giới?” “Lão phu không làm chưởng môn rất nhiều năm ~~ năm ~~ năm rồi…” Không biết từ chỗ nào truyền đến thanh âm ông lão, dần dần thấp dần, vẻ mặt Đường Đường đầy vạch đen….
/186
|