Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp vỡ cả ra rồi, kẻ ở trước mắt thế mà có thể giết được cả tu sĩ Trúc Cơ, khai sáng ra kỳ tích nghịch thiên trước nay chưa từng có. Theo Bạch Tiểu Thuần nghĩ, thì đối phương phải tiến vào Vẫn Kiếm thế giới rồi mới đúng, làm sao mà vẫn còn ở vực sâu bên ngoài thân kiếm, hơn nữa thế mà cũng đi tới khu vực sâu như vậy.
Đặc biệt là khi bị đối phương nhìn, Bạch Tiểu Thuần lập tức có một loại nguy cơ mãnh liệt, cảm nhận được một cỗ sát khí đang tràn ra từ trên người đối phương. Dường như chỉ cần mình khẽ động, thì khí tức lập tức sẽ dẫn động, trong nháy mắt bộc phát.
Tống Khuyết cũng kinh hãi, gã không nghĩ tới lại có người thứ hai cũng có thể tới được nơi đây. Nên biết rằng mức độ nồng đậm của hàn khí ở nơi này đã vượt xa cực hạn của Ngưng Khí. Coi như là thiên kiêu cũng rất khó tiến đến, thế nhưng Bạch Tiểu Thuần này lại hoàn toàn không tổn hao gì, hoạt động vẫn rất tự nhiên.
Giờ phút này khi đang nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt Tống Khuyết lại càng thêm ngưng trọng. Sau khi nhớ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì ánh mắt của gã có chút trầm xuống.
Hai người trầm mặc, ai cũng không động đậy. Trong cảm nhận của Tống Khuyết, vào giờ phút này Bạch Tiểu Thuần rất thần bí khó lường, mặc dù không xuất hiện sát cơ, nhưng trực giác của gã nói cho gã biết rằng, một khi mình ra tay, sợ là... giữa hai người tất sẽ phải có một người chết, mà gã cũng không hoàn toàn chắc chắn, người còn sống sẽ là mình.
Sau một lúc lâu, Tống Khuyết bỗng nhiên mở miệng.
“Phía dưới hai mươi trượng, có một lỗ hổng.”
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cố nhịn không để tim đập nhanh, chậm rãi trầm xuống. Hắn không biết, khi hắn trầm xuống, càng tới gần Tống Khuyết thì nhịp tim của Tống Khuyết cũng đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào thân thể của Bạch Tiểu Thuần, chuẩn bị đầy đủ một khi đối phương xuất thủ, thì mình liền phản kích.
Cho đến lúc khoảng cách với Tống Khuyết chỉ còn có mấy trượng, con mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng quét qua. Thân hình Tống Khuyết bỗng nhiên nhúc nhích, đem một khu vực ở phía sau lưng che lại, trong mắt lộ ra lăng lệ.
“Lén lén lút lút, nhất định không làm cái chuyện tốt gì...” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thì thầm, thận trọng trầm xuống, cho tới khi đạt đến hai mươi trượng, quả nhiên thấy được một lỗ hổng. Sau khi quan sát kỹ càng, xác định không có vấn đề gì, thì lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bước vào bên trong lỗ hổng.
Tống Khuyết cũng giống như vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì không dám chủ quan. Gã chờ cho đến khi Bạch Tiểu Thuần biến mất trong lỗ hổng, lúc này mới triệt để yên tâm, trong mắt lộ ra tàn nhẫn. Từ khi gã đạt được tu vi Ngưng Khí tầng sáu cho tới giờ, còn chưa có khi nào phải cẩn thận như hôm nay, lại còn chủ động nói cho đối phương biết vị trí lỗ hổng.
“Bạch Tiểu Thuần này dù không tầm thường, nhưng chờ sau khi kế hoạch của ta hoàn thành, thì giết hắn như nghiền chết con sâu cái kiến...” Ánh mắt Tống Khuyết lộ ra ý muốn giết người, đến khi quay người nhìn về phía thân kiếm ở sau lưng, thì sát ý trong mắt đã hóa thành lửa nóng, lại càng có cả điên cuồng.
“Vô Cực tiền bối phân tích quả nhiên không sai, chỗ này chính là một cái tiết điểm...”
Thế giới bên trong thân kiếm, Bạch Tiểu Thuần vừa mới bước vào lỗ hổng, thì thấy giống như là đi xuyên qua một tầng mặt nước, xuất hiện ở trong một mảnh thế giới đen trắng.
Bầu trời màu trắng, mặt đất màu đen. Giống như toàn bộ thế giới chính là một bức tranh thủy mặc.
Có thể nhìn thấy núi non chập chùng, dòng sông màu đen đang yên lặng chảy xuôi. Ở phía xa hơn, hình như trên bầu trời có hai con mắt đặt song song với nhau, giống như sao trời, chậm rãi nhấp nháy.
Mà kinh người nhất là toàn bộ thế giới này đều nghiêng. Khi Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đây, liền cảm thấy cái thế giới này giống như là một cái dốc núi.
Rất lâu hắn mới thích ứng được với cái loại quái dị này,
“Đây rốt cuộc là cái thanh kiếm gì, vậy mà bên trong có thể sinh ra một thế giới. Mặc dù tương đối nhỏ so với thế giới thật sự, nhưng thật không thể tưởng tượng nổi.” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhìn quanh bốn phía. Nơi đây không có bất kỳ thân ảnh nào, dựa theo phán đoán của hắn, vị trí này mặc dù không phải là chỗ sâu nhất, nhưng đối với những đệ tử của bốn tông đã sớm tiến vào kia, thì cũng đã là chỗ sâu rồi.
Bạch Tiểu Thuần suy tư một lát, mang theo cảnh giác bước nhanh về phía dưới, rời khỏi vị trí cửa vào. Sau nửa nén hương, khi hắn bay ngang qua một tòa núi nhỏ, thì thần sắc bỗng nhiên khẽ động, tay phải nâng lên trong nháy mắt, hai ngón tay tràn ra ánh sáng bạc chói mắt, bỗng nhiên bóp một cái vào chỗ ngay bên cạnh thân thể.
Khoảng không bên cạnh hắn vặn vẹo, một con hắc xà to bằng đầu ngón tay thình lình xuất hiện, nhưng giống như là chủ động lao vào trong tay Bạch Tiểu Thuần, bị hắn banh rộng cái miệng rắn.
Con rắn nhỏ kia phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này. Thân hình nó uốn éo, trong nháy mắt đã quấn chặt quanh cánh tay Bạch Tiểu Thuần.
Lực lượng lớn đến mức Bạch Tiểu Thuần cũng rất ngạc nhiên. Nếu không phải là nhục thể của hắn cường hãn đến mức chạm đến tầng gông cùm xiềng xích sinh mệnh thứ nhất, thì sợ là con rắn nhỏ này đã trốn thoát.
Giờ phút này hắn dùng hai ngón tay ra sức bóp mạnh. Răng rắc một tiếng, trực tiếp đem cái đầu rắn bóp nát. Con rắn nhỏ không giãy dụa nữa, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân hình của nó đang hóa thành một sợi khí màu xám bên trong thế giới đen trắng này, chỉ khoảng một cây nhang, lượn lờ mà không tiêu tan.
“Đây chính là Địa Mạch khí...” Bạch Tiểu Thuần lập tức lấy đạo bình, sau đó mở ra đem một sợi Địa Mạch khí này thu vào, cầm trong tay lắc lắc. Hắn phát hiện ra một sợi Địa Mạch khí này đã hóa thành một giọt nước màu xám ở trong đạo bình.
“Muốn đầy bình, có vẻ cần khoảng hơn một ngàn giọt...” Bạch Tiểu Thuần có chút líu lưỡi, nhìn lên phía trên một chút. Hắn cảm thấy nếu bây giờ ở đây, cần phải diệt sát hơn một ngàn con Sát thú như thế này, thì như vậy sợ rằng ở khu vực phía trên sẽ còn phải giết càng nhiều, có lẽ lên tới vạn con cũng không chừng.
“Phải nhanh hơn một chút, tranh thủ ngưng tụ ra 4.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian tăng tốc tiến lên tìm kiếm 6. Sau ba ngày, Bạch Tiểu Thuần nhìn bên trong đạo bình đã tích lũy được trên dưới ba mươi giọt chất lỏng màu xám, nhíu mày.
Ba ngày nay, hắn đã giết mấy chục con 6 mới thu được chút chất lỏng màu xám tro này. Hắn cảm thấy tốc độ thế này là quá chậm.
“Dựa theo tốc độ này thì phải hơn hai tháng ta mới có thể ngưng tụ ra 4.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, cảm thấy vẫn phải đi tới chỗ càng sâu hơn mới được, vì vậy thân hình nhoáng lên một cái, nhanh chóng tiến lên. Một lúc lâu sau đó, bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại. Ở cách đó không xa phía trước hắn, có hai cỗ thi thể.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba ngày qua, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy người khác. Hiển nhiên là đối phương sau khi tiến vào nơi này, liền cấp tốc phi hành, hoặc là có được cơ duyên đặc thù, mới có thể đi ở phía trước Bạch Tiểu Thuần.
Một người trong đó mặc y phục của Linh Khê Tông, là một đệ tử nội môn của bờ Nam. Một thi thể khác thì mặc y phục Đan Khê Tông. Hai người giống như là đồng quy vu tận, trong tay tên đệ tử Đan Khê Tông kia vẫn còn cầm đạo bình.
Bạch Tiểu Thuần nhìn tên đệ tử bờ Nam đã tử vong kia. Người này hắn biết, hắn nhớ rất rõ đối phương là đệ tử nội môn của Tử Đỉnh Sơn, Chu Hữu Đạo, cũng là một trong năm người tiến vào đạo lỗ hổng thứ ba lúc cuối cùng, cũng rất nhiệt tình gọi mình là Bạch sư thúc, cùng mình ở vực sâu bên ngoài thân kiếm, một đường nghiền ép kịch chiến với các tông khác, không ngờ lại chết ở nơi đây.
Đó là một loại cảm giác rất khó hình dung. Mấy ngày trước vẫn còn nói cười với nhau, đến lúc gặp nhau lần nữa, đã là sinh tử vĩnh cách. Tựa như thế giới này đã bị tử vong bao phủ, hóa thành từng trận áp lực, nhắc nhở cho Bạch Tiểu Thuần biết, nơi đây tràn đầy nguy cơ tử vong, chỉ cần hơi sơ ý một chút là sẽ mất mạng. Thậm chí dù đã chết, vẫn còn bị người dùng để bố trí cạm bẫy.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm, trừ Phùng Viêm năm đó ra, đây chân chính là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đồng môn tử vong. Trong lòng hắn khó nén được bi thương, hắn nhớ rõ đối phương đã từng nói, mộng tưởng của gã là trở thành lão tổ của Linh Khê Tông.
“Tu tiên là vì muốn sống tốt hơn, là vì mộng tưởng, nhưng vì cái gì lại cứ chém giết. Đây là cái giá phải trả sao...” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn liếc mắt là đã nhìn ra đây là một cái bẫy, nhưng vẫn lựa chọn đi tới.
Nháy mắt khi hắn vừa đi tới gần hai cỗ thi thể này, thì đột nhiên, mặt đất bốn phía bỗng truyền đến từng trận oanh minh, giống như là có đan dược nổ tung ở bốn phía, tạo thành một mảnh sương mù. Sương mù này mang theo kịch độc, đang lan thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, ở trong mảnh sương mù này lại càng có một thanh phi kiếm nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã lao tới gần. Trên phi kiếm có một con bọ cạp hư ảo quấn quanh, phát ra từng trận tiếng rít thê lương, giống như là tiếng kiếm minh.
Ở một hướng khác, lại có mấy viên bạo đan có ẩn chứa lực lượng không tầm thường, mang theo tiếng xé gió, bỗng nhiên phóng tới,
Trái có phi kiếm, phải có bạo đan, bốn phía lại càng có trận pháp bằng độc vụ. Một cái sát cục như thế, nếu như người tầm thường bước vào, thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Chết!” Một tiếng hừ lạnh từ trong sương mù truyền ra. Bạch Tiểu Thuần dồn khí vào đan điền, sắc mặt âm trầm, sự kìm nén ở trong lòng như núi lửa bộc phát.
“Là ngươi chết!” Âm thanh của hắn như thiên lôi oanh minh, lại càng nhấc lên cuồng phong vô tận, bỗng nhiên hướng về bốn phía như bài sơn đảo hải.
Tóc hắn bay lên, trong mắt mang theo sát ý, khí thế kinh thiên.
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần giống như thiên lôi, mang theo bi ai ở trong lòng, mang theo tức giận truyền ra. Khắp bát phương, tiếng nổ vang lên ngập trời, hình thành lực trùng kích, trực tiếp đem màn sương độc ở bốn phía đẩy ra, cuồn cuộn cuốn về bốn phía.
Trong chớp mắt, màn sương độc này đã bị cứng rắn đẩy ra ngoài mười trượng, làm lộ ra trước mắt Bạch Tiểu Thuần phi kiếm và bạo đan ở hai bên, đồng thời còn có hai tên đệ tử một nam một nữ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ của Đan Khê Tông.
Con bọ cạp ở trên phi kiếm phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, giống như là mực nước bị một bàn tay lớn xóa đi. Trên thân kiếm truyền ra âm thanh ken két, đã mất đi linh lực, trực tiếp ảm đạm, bị cuốn về nơi xa.
Mà mấy viên bạo đan kia, mặc dù lúc này đã nổ tung, nhưng lực lượng ẩn chứa ở bên trong lại như bị áp chế, không có cách nào hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà phát tiết, mà lại bạo phát ra toàn bộ lực lượng ra một hướng khác.
Vào giờ phút này, tựa như trời đất cũng xuất hiện mơ hồ. Trên người Bạch Tiểu Thuần lại càng có khí thế kinh nhân ầm ầm khuếch tán. Thân ảnh của hắn, tựa như cũng đã bắt đầu to lớn, âm thanh của hắn vào giờ phút này, quanh quẩn tứ phương.
“Kẻ giết đệ tử Linh Khê Tông ta, xa tới đâu cũng giết!”
Từng chữ như sấm, chữ chữ sát nhân!
Lực trùng kích ở bốn phía càng mãnh liệt hơn, cuồng phong đã cuồng bạo đến cực hạn. Đó có lẽ không chỉ là gió, mà còn có sát ý của Bạch Tiểu Thuần, còn có khí thế của bản thân Bạch Tiểu Thuần sau khi minh ngộ Thủy Trạch Quốc độ hình thành bản mệnh chi linh.
Khí thế kia như một cái đại thủ, bài sơn đảo hải!
Thậm chí ở bốn phía còn hình thành từng trận hơi nước, giống như Thủy Trạch Quốc Độ muốn hàng lâm.
Đặc biệt là khi bị đối phương nhìn, Bạch Tiểu Thuần lập tức có một loại nguy cơ mãnh liệt, cảm nhận được một cỗ sát khí đang tràn ra từ trên người đối phương. Dường như chỉ cần mình khẽ động, thì khí tức lập tức sẽ dẫn động, trong nháy mắt bộc phát.
Tống Khuyết cũng kinh hãi, gã không nghĩ tới lại có người thứ hai cũng có thể tới được nơi đây. Nên biết rằng mức độ nồng đậm của hàn khí ở nơi này đã vượt xa cực hạn của Ngưng Khí. Coi như là thiên kiêu cũng rất khó tiến đến, thế nhưng Bạch Tiểu Thuần này lại hoàn toàn không tổn hao gì, hoạt động vẫn rất tự nhiên.
Giờ phút này khi đang nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt Tống Khuyết lại càng thêm ngưng trọng. Sau khi nhớ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì ánh mắt của gã có chút trầm xuống.
Hai người trầm mặc, ai cũng không động đậy. Trong cảm nhận của Tống Khuyết, vào giờ phút này Bạch Tiểu Thuần rất thần bí khó lường, mặc dù không xuất hiện sát cơ, nhưng trực giác của gã nói cho gã biết rằng, một khi mình ra tay, sợ là... giữa hai người tất sẽ phải có một người chết, mà gã cũng không hoàn toàn chắc chắn, người còn sống sẽ là mình.
Sau một lúc lâu, Tống Khuyết bỗng nhiên mở miệng.
“Phía dưới hai mươi trượng, có một lỗ hổng.”
Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cố nhịn không để tim đập nhanh, chậm rãi trầm xuống. Hắn không biết, khi hắn trầm xuống, càng tới gần Tống Khuyết thì nhịp tim của Tống Khuyết cũng đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào thân thể của Bạch Tiểu Thuần, chuẩn bị đầy đủ một khi đối phương xuất thủ, thì mình liền phản kích.
Cho đến lúc khoảng cách với Tống Khuyết chỉ còn có mấy trượng, con mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng quét qua. Thân hình Tống Khuyết bỗng nhiên nhúc nhích, đem một khu vực ở phía sau lưng che lại, trong mắt lộ ra lăng lệ.
“Lén lén lút lút, nhất định không làm cái chuyện tốt gì...” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thì thầm, thận trọng trầm xuống, cho tới khi đạt đến hai mươi trượng, quả nhiên thấy được một lỗ hổng. Sau khi quan sát kỹ càng, xác định không có vấn đề gì, thì lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bước vào bên trong lỗ hổng.
Tống Khuyết cũng giống như vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì không dám chủ quan. Gã chờ cho đến khi Bạch Tiểu Thuần biến mất trong lỗ hổng, lúc này mới triệt để yên tâm, trong mắt lộ ra tàn nhẫn. Từ khi gã đạt được tu vi Ngưng Khí tầng sáu cho tới giờ, còn chưa có khi nào phải cẩn thận như hôm nay, lại còn chủ động nói cho đối phương biết vị trí lỗ hổng.
“Bạch Tiểu Thuần này dù không tầm thường, nhưng chờ sau khi kế hoạch của ta hoàn thành, thì giết hắn như nghiền chết con sâu cái kiến...” Ánh mắt Tống Khuyết lộ ra ý muốn giết người, đến khi quay người nhìn về phía thân kiếm ở sau lưng, thì sát ý trong mắt đã hóa thành lửa nóng, lại càng có cả điên cuồng.
“Vô Cực tiền bối phân tích quả nhiên không sai, chỗ này chính là một cái tiết điểm...”
Thế giới bên trong thân kiếm, Bạch Tiểu Thuần vừa mới bước vào lỗ hổng, thì thấy giống như là đi xuyên qua một tầng mặt nước, xuất hiện ở trong một mảnh thế giới đen trắng.
Bầu trời màu trắng, mặt đất màu đen. Giống như toàn bộ thế giới chính là một bức tranh thủy mặc.
Có thể nhìn thấy núi non chập chùng, dòng sông màu đen đang yên lặng chảy xuôi. Ở phía xa hơn, hình như trên bầu trời có hai con mắt đặt song song với nhau, giống như sao trời, chậm rãi nhấp nháy.
Mà kinh người nhất là toàn bộ thế giới này đều nghiêng. Khi Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đây, liền cảm thấy cái thế giới này giống như là một cái dốc núi.
Rất lâu hắn mới thích ứng được với cái loại quái dị này,
“Đây rốt cuộc là cái thanh kiếm gì, vậy mà bên trong có thể sinh ra một thế giới. Mặc dù tương đối nhỏ so với thế giới thật sự, nhưng thật không thể tưởng tượng nổi.” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhìn quanh bốn phía. Nơi đây không có bất kỳ thân ảnh nào, dựa theo phán đoán của hắn, vị trí này mặc dù không phải là chỗ sâu nhất, nhưng đối với những đệ tử của bốn tông đã sớm tiến vào kia, thì cũng đã là chỗ sâu rồi.
Bạch Tiểu Thuần suy tư một lát, mang theo cảnh giác bước nhanh về phía dưới, rời khỏi vị trí cửa vào. Sau nửa nén hương, khi hắn bay ngang qua một tòa núi nhỏ, thì thần sắc bỗng nhiên khẽ động, tay phải nâng lên trong nháy mắt, hai ngón tay tràn ra ánh sáng bạc chói mắt, bỗng nhiên bóp một cái vào chỗ ngay bên cạnh thân thể.
Khoảng không bên cạnh hắn vặn vẹo, một con hắc xà to bằng đầu ngón tay thình lình xuất hiện, nhưng giống như là chủ động lao vào trong tay Bạch Tiểu Thuần, bị hắn banh rộng cái miệng rắn.
Con rắn nhỏ kia phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này. Thân hình nó uốn éo, trong nháy mắt đã quấn chặt quanh cánh tay Bạch Tiểu Thuần.
Lực lượng lớn đến mức Bạch Tiểu Thuần cũng rất ngạc nhiên. Nếu không phải là nhục thể của hắn cường hãn đến mức chạm đến tầng gông cùm xiềng xích sinh mệnh thứ nhất, thì sợ là con rắn nhỏ này đã trốn thoát.
Giờ phút này hắn dùng hai ngón tay ra sức bóp mạnh. Răng rắc một tiếng, trực tiếp đem cái đầu rắn bóp nát. Con rắn nhỏ không giãy dụa nữa, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân hình của nó đang hóa thành một sợi khí màu xám bên trong thế giới đen trắng này, chỉ khoảng một cây nhang, lượn lờ mà không tiêu tan.
“Đây chính là Địa Mạch khí...” Bạch Tiểu Thuần lập tức lấy đạo bình, sau đó mở ra đem một sợi Địa Mạch khí này thu vào, cầm trong tay lắc lắc. Hắn phát hiện ra một sợi Địa Mạch khí này đã hóa thành một giọt nước màu xám ở trong đạo bình.
“Muốn đầy bình, có vẻ cần khoảng hơn một ngàn giọt...” Bạch Tiểu Thuần có chút líu lưỡi, nhìn lên phía trên một chút. Hắn cảm thấy nếu bây giờ ở đây, cần phải diệt sát hơn một ngàn con Sát thú như thế này, thì như vậy sợ rằng ở khu vực phía trên sẽ còn phải giết càng nhiều, có lẽ lên tới vạn con cũng không chừng.
“Phải nhanh hơn một chút, tranh thủ ngưng tụ ra 4.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian tăng tốc tiến lên tìm kiếm 6. Sau ba ngày, Bạch Tiểu Thuần nhìn bên trong đạo bình đã tích lũy được trên dưới ba mươi giọt chất lỏng màu xám, nhíu mày.
Ba ngày nay, hắn đã giết mấy chục con 6 mới thu được chút chất lỏng màu xám tro này. Hắn cảm thấy tốc độ thế này là quá chậm.
“Dựa theo tốc độ này thì phải hơn hai tháng ta mới có thể ngưng tụ ra 4.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, cảm thấy vẫn phải đi tới chỗ càng sâu hơn mới được, vì vậy thân hình nhoáng lên một cái, nhanh chóng tiến lên. Một lúc lâu sau đó, bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại. Ở cách đó không xa phía trước hắn, có hai cỗ thi thể.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba ngày qua, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy người khác. Hiển nhiên là đối phương sau khi tiến vào nơi này, liền cấp tốc phi hành, hoặc là có được cơ duyên đặc thù, mới có thể đi ở phía trước Bạch Tiểu Thuần.
Một người trong đó mặc y phục của Linh Khê Tông, là một đệ tử nội môn của bờ Nam. Một thi thể khác thì mặc y phục Đan Khê Tông. Hai người giống như là đồng quy vu tận, trong tay tên đệ tử Đan Khê Tông kia vẫn còn cầm đạo bình.
Bạch Tiểu Thuần nhìn tên đệ tử bờ Nam đã tử vong kia. Người này hắn biết, hắn nhớ rất rõ đối phương là đệ tử nội môn của Tử Đỉnh Sơn, Chu Hữu Đạo, cũng là một trong năm người tiến vào đạo lỗ hổng thứ ba lúc cuối cùng, cũng rất nhiệt tình gọi mình là Bạch sư thúc, cùng mình ở vực sâu bên ngoài thân kiếm, một đường nghiền ép kịch chiến với các tông khác, không ngờ lại chết ở nơi đây.
Đó là một loại cảm giác rất khó hình dung. Mấy ngày trước vẫn còn nói cười với nhau, đến lúc gặp nhau lần nữa, đã là sinh tử vĩnh cách. Tựa như thế giới này đã bị tử vong bao phủ, hóa thành từng trận áp lực, nhắc nhở cho Bạch Tiểu Thuần biết, nơi đây tràn đầy nguy cơ tử vong, chỉ cần hơi sơ ý một chút là sẽ mất mạng. Thậm chí dù đã chết, vẫn còn bị người dùng để bố trí cạm bẫy.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm, trừ Phùng Viêm năm đó ra, đây chân chính là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đồng môn tử vong. Trong lòng hắn khó nén được bi thương, hắn nhớ rõ đối phương đã từng nói, mộng tưởng của gã là trở thành lão tổ của Linh Khê Tông.
“Tu tiên là vì muốn sống tốt hơn, là vì mộng tưởng, nhưng vì cái gì lại cứ chém giết. Đây là cái giá phải trả sao...” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn liếc mắt là đã nhìn ra đây là một cái bẫy, nhưng vẫn lựa chọn đi tới.
Nháy mắt khi hắn vừa đi tới gần hai cỗ thi thể này, thì đột nhiên, mặt đất bốn phía bỗng truyền đến từng trận oanh minh, giống như là có đan dược nổ tung ở bốn phía, tạo thành một mảnh sương mù. Sương mù này mang theo kịch độc, đang lan thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, ở trong mảnh sương mù này lại càng có một thanh phi kiếm nhanh như thiểm điện, nháy mắt đã lao tới gần. Trên phi kiếm có một con bọ cạp hư ảo quấn quanh, phát ra từng trận tiếng rít thê lương, giống như là tiếng kiếm minh.
Ở một hướng khác, lại có mấy viên bạo đan có ẩn chứa lực lượng không tầm thường, mang theo tiếng xé gió, bỗng nhiên phóng tới,
Trái có phi kiếm, phải có bạo đan, bốn phía lại càng có trận pháp bằng độc vụ. Một cái sát cục như thế, nếu như người tầm thường bước vào, thì hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Chết!” Một tiếng hừ lạnh từ trong sương mù truyền ra. Bạch Tiểu Thuần dồn khí vào đan điền, sắc mặt âm trầm, sự kìm nén ở trong lòng như núi lửa bộc phát.
“Là ngươi chết!” Âm thanh của hắn như thiên lôi oanh minh, lại càng nhấc lên cuồng phong vô tận, bỗng nhiên hướng về bốn phía như bài sơn đảo hải.
Tóc hắn bay lên, trong mắt mang theo sát ý, khí thế kinh thiên.
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần giống như thiên lôi, mang theo bi ai ở trong lòng, mang theo tức giận truyền ra. Khắp bát phương, tiếng nổ vang lên ngập trời, hình thành lực trùng kích, trực tiếp đem màn sương độc ở bốn phía đẩy ra, cuồn cuộn cuốn về bốn phía.
Trong chớp mắt, màn sương độc này đã bị cứng rắn đẩy ra ngoài mười trượng, làm lộ ra trước mắt Bạch Tiểu Thuần phi kiếm và bạo đan ở hai bên, đồng thời còn có hai tên đệ tử một nam một nữ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ của Đan Khê Tông.
Con bọ cạp ở trên phi kiếm phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, giống như là mực nước bị một bàn tay lớn xóa đi. Trên thân kiếm truyền ra âm thanh ken két, đã mất đi linh lực, trực tiếp ảm đạm, bị cuốn về nơi xa.
Mà mấy viên bạo đan kia, mặc dù lúc này đã nổ tung, nhưng lực lượng ẩn chứa ở bên trong lại như bị áp chế, không có cách nào hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà phát tiết, mà lại bạo phát ra toàn bộ lực lượng ra một hướng khác.
Vào giờ phút này, tựa như trời đất cũng xuất hiện mơ hồ. Trên người Bạch Tiểu Thuần lại càng có khí thế kinh nhân ầm ầm khuếch tán. Thân ảnh của hắn, tựa như cũng đã bắt đầu to lớn, âm thanh của hắn vào giờ phút này, quanh quẩn tứ phương.
“Kẻ giết đệ tử Linh Khê Tông ta, xa tới đâu cũng giết!”
Từng chữ như sấm, chữ chữ sát nhân!
Lực trùng kích ở bốn phía càng mãnh liệt hơn, cuồng phong đã cuồng bạo đến cực hạn. Đó có lẽ không chỉ là gió, mà còn có sát ý của Bạch Tiểu Thuần, còn có khí thế của bản thân Bạch Tiểu Thuần sau khi minh ngộ Thủy Trạch Quốc độ hình thành bản mệnh chi linh.
Khí thế kia như một cái đại thủ, bài sơn đảo hải!
Thậm chí ở bốn phía còn hình thành từng trận hơi nước, giống như Thủy Trạch Quốc Độ muốn hàng lâm.
/687
|