Gã nhìn thấy một khung cảnh, trong ấy, Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý vừa hát hò, vừa vui vẻ bơi… bơi trong biển dung nham nóng chảy!
Hắn la toáng lên, làm người xung quanh kinh ngạc quay lại nhìn, thấy tu sĩ kin hô kia run rẩy, sắc mặt không ngừng biến hóa, mắt muốn rớt khỏi tròng, cánh tay run run chỉ vào ngôi sao của Bạch Tiểu Thuần.
Hắn... Hắn đang bơi! !
Những lời này càng làm người ta khó hiểu, có người buột mồm hỏi ngay.
Bơi cái gì? Ai bơi?
Bạch Tiểu Thuần… cái ngôi sao mới vừa bay lên kia… hắn đang bơi ở trong biển dung nham trong thí luyện màu đỏ! tu sĩ kia vừa thở gấp vừa nói nhanh, những người nghe thấy đều kinh hãi, quay phắt đầu qua nhìn ngôi sao của Bạch Tiểu Thuần.
Thêm mấy người nữa lôi ngay lệnh bài đặc thù ra xem, nhìn rõ rồi, thì mặt ai cũng vô cùng đặc sắc, la thất thanh.
Thật sự... Thật sự là đang bơi!
Trời ơi, thực là chuyện không thể nào, ta chưa bao giờ thấy ai bơi được trong biển dung nham đó!
Điều này sao có thể... Hắn là thú hay là người? !
Mọi người rung động, lại càng có thêm nhiều người lôi lệnh bài đặc thù ra xem, xem rồi thì gia nhập vào đội ngũ kinh hô, khiến bên ngoài Tinh Không Đạo Cực bảng trở nên huyên náo.
Bạch Tiểu Thuần này, hắn là ai vậy?!
Chuyện này quá sức quỷ dị, khiến nhiều tu sĩ truyền âm báo cho bạn bè mình biết, lại còn tốt bụng chiếu lại hình ảnh mình nhìn thấy đi cho người này người kia xem, khiến cả Tinh Không Đạo Cực Tông đều bị oanh động.
Nhất là Không Vực Hàng Ma đường, lúc Vân Đạo Tử cũng nhận được truyền tin, hắn cũng phải há hốc mồm mà nhìn cảnh cái người đang bơi kia.
Bạch Tiểu Thuần! !
Bạch Tiểu Thuần không biết mình đã được rất nhiều người chú ý, hắn đang cố gắng tới gần bờ, còn bận nghĩ sau khi rời khỏi đây, nên nói với bên ngoài như thế nào để mới cảm thấy mình thành tựu….
Bao lâu rồi không được tắm, thực là sảng khoái. Bạch Tiểu Thuần lên bờ, trần truồng ngắm nghía mình một hồi, mới lôi quần áo mới ra mặc, căn bản không biết, bao nhiêu người trong tông đang nhìn hắn, và đã nhìn thấy hết...
Các đệ tử nữ đều đỏ mặt...
Trương Đại Bàn đang luyện trong linh đường, nghe thấy người bên cạnh kinh hô, thì kinh ngạc cũng thò đầu vào xem, thấy ngay cảnh Bạch Tiểu Thuần trần truồng...
Tiểu Thuần... Trương Đại Bàn ngây ra.
Bạch Tiểu Thuần rất khoe khoang nhìn biển rộng sau lưng, hất cao cằm, phất tay áo nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt, là thí luyện màu đỏ tan thành mây khói. Bạch Tiểu Thuần bày ra dáng vẻ ‘cao thủ cô đơn tịch mịch’, cảm khái bước đi, nhưng mới đi được có mấy bước, mắt bỗng hoa lên, thấy mình đã vào khu thí luyện màu cam!
Bên ngoài, vì câu nói và dáng vẻ kia của Bạch Tiểu Thuần mà ai nấy thần sắc cổ quái, nhưng lại không nói được lời nào.
Hắc mã, đây là một con hắc mã!
Các ngươi nói Bạch Tiểu Thuần này có thể xông qua bao nhiêu cửa?
Trong Tinh Không Đạo Cực Tông bắt đầu rộn ràng bàn luận, trong khi ấy, trong khu thí luyện màu cam, Bạch Tiểu Thuần mới vừa xuất hiện, đã nghe thấy những tiếng nổ vang, đất trời run rẩy.
Một tảng đá cực lớn từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, nện thẳng xuống Bạch Tiểu Thuần.
Hắn ngây ra, rồi hét vang, lùi nhanh lại, hòn đá kia đã rơi ngay xuống chỗ hắn vừa mới đứng, mặt đất rung rinh, nứt toạc như mạng nhện. Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy vội vàng lùi nhanh, mắt nhanh chóng nhìn quanh, hết hồn.
Thế giới này một màu xám xịt, trời màu xám, đất cũng màu xám, nhưng cái chính là, trong thế giới xám này, có hai người đá rất to.
Hai người đá này đều to cả mấy vạn trượng, toàn bộ là từ đá ghép thành, vừa giống pho tượng, vừa giống khôi lỗi, và cái chính là, chúng đang đánh nhau!
Mỗi lần hai người oanh kích, đều gây ra những tiếng nổ muốn điếc cả tai, đá to đá nhỏ vỡ ra rơi xuống như mưa, khiến mặt đất gồ ghề lởm chởm, những bàn chân của người đá khi di chuyển không ngừng để lại những cái hố sâu.
Đất đai run rẩy, phong bạo cuồn cuộn do hai người chém giết mà tạo thành, quét ngang quét dọc cả thế giới này, họ lại còn dùng thần thông, lao đá tên đá đột ngột xuất hiện, bắn phá tứ tung.
Bạch Tiểu Thuần phải không ngừng né tránh, trong thế giới này, tu sĩ giống như hắn cũng có khá nhiều.
Họ cũng đều là thí luyện giả giống như hắn, ai nấy so với hai người đá đều chẳng khác gì những con kiến, không ngừng chui lủi, né tránh những cơn mưa đá và phong bạo, thần thông, mục đích chung đều là muốn xuyên qua chiến trường của hai cự nhân.
Nhưng điều này thật sự quá khó khăn... kiểu như trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây, hai tên người đá to như cửa thành đánh tới đánh lui, chúng thì chẳng sao, nhưng tu sĩ bên dưới lại vô cùng nguy hiểm.
Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được, tu vi hai người đá này hình như đã vượt qua Nguyên Anh, không thua gì Thiên Nhân đồng tử.
Khu thí luyện màu cam này là nhà giam của người đá nhất tộc, mỗi thời mỗi khắc, họ đều phải không ngừng chém giết tranh đấu với nhau, vừa là biểu diễn, cũng là trừng phạt.
Họ không được quyền giết đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông, nhưng họ có quyền đánh nhau ở đây, gián tiếp giết chết, tạo nên độ khó cho cửa thí luyện này.
Hèn gì ngôi sao của khu này chỉ có mấy vạn, không nhiều tới mức đếm không xuể như ở khu màu đỏ... kẻ bước được qua cửa này, vào cầu vồng màu vàng, chỉ có mấy ngàn mà thôi. Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, tốc độ của hắn so với những người khác cũng chỉ thuộc hàng tương đối, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người dang dùng lệnh bài đặc thù, chấp nhận tiêu hao điểm cống hiến trong từng giây từng phút để theo dõi hắn.
Thế nên, biểu hiện của hắn làm cho người quan sát rất ngạc nhiên và hụt hẫng.
Cái gì thế, trong khu màu đỏ chẳng phải là bơi à, sao tới đây lại như thế này?!
Đúng đó, thực lãng phí điểm cống hiến của ta, không xem nữa!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên tăng tốc, bỗng phía trước có một luồng phong bạo xoắn tới, trong gió lốc có một tảng đá to.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, biết không tránh kịp, bèn giơ chân đá thẳng vào.
Oanh, đá tan vỡ, phong bạo tản ra, Bạch Tiểu Thuần run run, nghiến răng vọt đi, đã tới gần cửa ra, hắn bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn hai người đá đang đánh nhau.
Hèn gì nãy giờ cứ có cảm giác nhìn hai người này quen mắt, bây giờ đã hiểu ra vì sao.
Hai người đá này nếu quỳ xuống không nhúc nhích, sẽ chính là ... Pho tượng trong Vạn Sơn cốc a ! ! Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng thấy giống, một lúc lâu sau, hắn hầu như hoàn toàn khẳng định, pho tượng Vạn Sơn cốc và hai người đá này đều là một loại!
Muốn tu Nhân Sơn Quyết, phải dung hợp với núi, phải cảm ngộ linh của núi, sau đó quên đi bản thân, trở thành sơn nhân, sau đó lại quên đi mình là sơn nhân, rồi thức tỉnh... Như một vòng tròn, sau khi tỉnh dậy, sẽ có được thần thông này, trở thành... Nhân Sơn! Bạch Tiểu Thuần nhìn chăm chăm hai người đánh giết, nhiều điểm trước vẫn chưa rõ, nay nháy mắt đã hiểu.
Không có có chỗ nào thích hợp cho ta cảm ngộ Nhân Sơn Quyết hơn so với chỗ này...!
Hắn la toáng lên, làm người xung quanh kinh ngạc quay lại nhìn, thấy tu sĩ kin hô kia run rẩy, sắc mặt không ngừng biến hóa, mắt muốn rớt khỏi tròng, cánh tay run run chỉ vào ngôi sao của Bạch Tiểu Thuần.
Hắn... Hắn đang bơi! !
Những lời này càng làm người ta khó hiểu, có người buột mồm hỏi ngay.
Bơi cái gì? Ai bơi?
Bạch Tiểu Thuần… cái ngôi sao mới vừa bay lên kia… hắn đang bơi ở trong biển dung nham trong thí luyện màu đỏ! tu sĩ kia vừa thở gấp vừa nói nhanh, những người nghe thấy đều kinh hãi, quay phắt đầu qua nhìn ngôi sao của Bạch Tiểu Thuần.
Thêm mấy người nữa lôi ngay lệnh bài đặc thù ra xem, nhìn rõ rồi, thì mặt ai cũng vô cùng đặc sắc, la thất thanh.
Thật sự... Thật sự là đang bơi!
Trời ơi, thực là chuyện không thể nào, ta chưa bao giờ thấy ai bơi được trong biển dung nham đó!
Điều này sao có thể... Hắn là thú hay là người? !
Mọi người rung động, lại càng có thêm nhiều người lôi lệnh bài đặc thù ra xem, xem rồi thì gia nhập vào đội ngũ kinh hô, khiến bên ngoài Tinh Không Đạo Cực bảng trở nên huyên náo.
Bạch Tiểu Thuần này, hắn là ai vậy?!
Chuyện này quá sức quỷ dị, khiến nhiều tu sĩ truyền âm báo cho bạn bè mình biết, lại còn tốt bụng chiếu lại hình ảnh mình nhìn thấy đi cho người này người kia xem, khiến cả Tinh Không Đạo Cực Tông đều bị oanh động.
Nhất là Không Vực Hàng Ma đường, lúc Vân Đạo Tử cũng nhận được truyền tin, hắn cũng phải há hốc mồm mà nhìn cảnh cái người đang bơi kia.
Bạch Tiểu Thuần! !
Bạch Tiểu Thuần không biết mình đã được rất nhiều người chú ý, hắn đang cố gắng tới gần bờ, còn bận nghĩ sau khi rời khỏi đây, nên nói với bên ngoài như thế nào để mới cảm thấy mình thành tựu….
Bao lâu rồi không được tắm, thực là sảng khoái. Bạch Tiểu Thuần lên bờ, trần truồng ngắm nghía mình một hồi, mới lôi quần áo mới ra mặc, căn bản không biết, bao nhiêu người trong tông đang nhìn hắn, và đã nhìn thấy hết...
Các đệ tử nữ đều đỏ mặt...
Trương Đại Bàn đang luyện trong linh đường, nghe thấy người bên cạnh kinh hô, thì kinh ngạc cũng thò đầu vào xem, thấy ngay cảnh Bạch Tiểu Thuần trần truồng...
Tiểu Thuần... Trương Đại Bàn ngây ra.
Bạch Tiểu Thuần rất khoe khoang nhìn biển rộng sau lưng, hất cao cằm, phất tay áo nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt, là thí luyện màu đỏ tan thành mây khói. Bạch Tiểu Thuần bày ra dáng vẻ ‘cao thủ cô đơn tịch mịch’, cảm khái bước đi, nhưng mới đi được có mấy bước, mắt bỗng hoa lên, thấy mình đã vào khu thí luyện màu cam!
Bên ngoài, vì câu nói và dáng vẻ kia của Bạch Tiểu Thuần mà ai nấy thần sắc cổ quái, nhưng lại không nói được lời nào.
Hắc mã, đây là một con hắc mã!
Các ngươi nói Bạch Tiểu Thuần này có thể xông qua bao nhiêu cửa?
Trong Tinh Không Đạo Cực Tông bắt đầu rộn ràng bàn luận, trong khi ấy, trong khu thí luyện màu cam, Bạch Tiểu Thuần mới vừa xuất hiện, đã nghe thấy những tiếng nổ vang, đất trời run rẩy.
Một tảng đá cực lớn từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, nện thẳng xuống Bạch Tiểu Thuần.
Hắn ngây ra, rồi hét vang, lùi nhanh lại, hòn đá kia đã rơi ngay xuống chỗ hắn vừa mới đứng, mặt đất rung rinh, nứt toạc như mạng nhện. Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy vội vàng lùi nhanh, mắt nhanh chóng nhìn quanh, hết hồn.
Thế giới này một màu xám xịt, trời màu xám, đất cũng màu xám, nhưng cái chính là, trong thế giới xám này, có hai người đá rất to.
Hai người đá này đều to cả mấy vạn trượng, toàn bộ là từ đá ghép thành, vừa giống pho tượng, vừa giống khôi lỗi, và cái chính là, chúng đang đánh nhau!
Mỗi lần hai người oanh kích, đều gây ra những tiếng nổ muốn điếc cả tai, đá to đá nhỏ vỡ ra rơi xuống như mưa, khiến mặt đất gồ ghề lởm chởm, những bàn chân của người đá khi di chuyển không ngừng để lại những cái hố sâu.
Đất đai run rẩy, phong bạo cuồn cuộn do hai người chém giết mà tạo thành, quét ngang quét dọc cả thế giới này, họ lại còn dùng thần thông, lao đá tên đá đột ngột xuất hiện, bắn phá tứ tung.
Bạch Tiểu Thuần phải không ngừng né tránh, trong thế giới này, tu sĩ giống như hắn cũng có khá nhiều.
Họ cũng đều là thí luyện giả giống như hắn, ai nấy so với hai người đá đều chẳng khác gì những con kiến, không ngừng chui lủi, né tránh những cơn mưa đá và phong bạo, thần thông, mục đích chung đều là muốn xuyên qua chiến trường của hai cự nhân.
Nhưng điều này thật sự quá khó khăn... kiểu như trâu bò đánh nhau ruồi muỗi vạ lây, hai tên người đá to như cửa thành đánh tới đánh lui, chúng thì chẳng sao, nhưng tu sĩ bên dưới lại vô cùng nguy hiểm.
Nhất là Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được, tu vi hai người đá này hình như đã vượt qua Nguyên Anh, không thua gì Thiên Nhân đồng tử.
Khu thí luyện màu cam này là nhà giam của người đá nhất tộc, mỗi thời mỗi khắc, họ đều phải không ngừng chém giết tranh đấu với nhau, vừa là biểu diễn, cũng là trừng phạt.
Họ không được quyền giết đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông, nhưng họ có quyền đánh nhau ở đây, gián tiếp giết chết, tạo nên độ khó cho cửa thí luyện này.
Hèn gì ngôi sao của khu này chỉ có mấy vạn, không nhiều tới mức đếm không xuể như ở khu màu đỏ... kẻ bước được qua cửa này, vào cầu vồng màu vàng, chỉ có mấy ngàn mà thôi. Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước, tốc độ của hắn so với những người khác cũng chỉ thuộc hàng tương đối, nhưng bây giờ đã có rất nhiều người dang dùng lệnh bài đặc thù, chấp nhận tiêu hao điểm cống hiến trong từng giây từng phút để theo dõi hắn.
Thế nên, biểu hiện của hắn làm cho người quan sát rất ngạc nhiên và hụt hẫng.
Cái gì thế, trong khu màu đỏ chẳng phải là bơi à, sao tới đây lại như thế này?!
Đúng đó, thực lãng phí điểm cống hiến của ta, không xem nữa!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên tăng tốc, bỗng phía trước có một luồng phong bạo xoắn tới, trong gió lốc có một tảng đá to.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, biết không tránh kịp, bèn giơ chân đá thẳng vào.
Oanh, đá tan vỡ, phong bạo tản ra, Bạch Tiểu Thuần run run, nghiến răng vọt đi, đã tới gần cửa ra, hắn bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn hai người đá đang đánh nhau.
Hèn gì nãy giờ cứ có cảm giác nhìn hai người này quen mắt, bây giờ đã hiểu ra vì sao.
Hai người đá này nếu quỳ xuống không nhúc nhích, sẽ chính là ... Pho tượng trong Vạn Sơn cốc a ! ! Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng thấy giống, một lúc lâu sau, hắn hầu như hoàn toàn khẳng định, pho tượng Vạn Sơn cốc và hai người đá này đều là một loại!
Muốn tu Nhân Sơn Quyết, phải dung hợp với núi, phải cảm ngộ linh của núi, sau đó quên đi bản thân, trở thành sơn nhân, sau đó lại quên đi mình là sơn nhân, rồi thức tỉnh... Như một vòng tròn, sau khi tỉnh dậy, sẽ có được thần thông này, trở thành... Nhân Sơn! Bạch Tiểu Thuần nhìn chăm chăm hai người đánh giết, nhiều điểm trước vẫn chưa rõ, nay nháy mắt đã hiểu.
Không có có chỗ nào thích hợp cho ta cảm ngộ Nhân Sơn Quyết hơn so với chỗ này...!
/687
|