Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 72 - Chương 72

/144


Sau một đêm làm bạn cùng men rượu, say tình cùng các cô gái trên bar đêm. Ken thức giấc khi bên cạnh là một cô gái vẫn còn ôm anh say giấc, chán ngán nhìn qua rồi anh đứng dậy hướng vào nhà vệ sinh mà mặc quần áo hoàn chỉnh. Để lại trên bàn xấp tiền chẳng cần đếm, anh bỏ đi ra ngoài phóng xe về nhà.

Trong căn phòng tân hôn, cũng chính là phòng của anh trước đây mọi thứ chuẩn bị từ trước đều còn y nguyên, nhìn một lượt xung quanh sau đó Ken nhận ra một thứ bị kẹt trong góc giường. Với tay lấy quyển nhật ký của Pi, anh từ từ mở từng trang mà đọc.

Hôm nay mình đã tin vào tình yêu sét đánh, mình nghĩ mình đã yêu Ken nhưng khoảng cách giữa hai người quá là xa. Thân phận của mình làm sao dám trèo cao.

Anh thật là một hoa hoa công tử mà, dù sao thì rất giống các nam chính trong những tiểu thuyết mình đọc. Nhưng mình lại không giống nữ chính một chút nào.

Mình nhận ra anh thích Rin, chính là Rin hợp với anh hơn. Mình hy vọng anh được hạnh phúc.

Hôm nay, KEn và mình đã xảy ra chuyện rồi, thật sự rất sợ ánh mắt ấy của Ken. Anh ấy vứt một xấp tiền và bỏ đi như vậy khiến mình thật đau lòng, ít ra mình không phải hạng con gái ấy.

Mình đã có thai với anh ấy, ba mẹ phát hiện và ép mình phải bỏ đi đứa bé nếu không mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Ước gì anh yêu mình, ước gì mình có thể tưạ vào anh ngay lúc này.

Vì con mẹ đã quyết định rời khỏi và trốn đi một nơi thật xa tất cả những người quen biết. Không phải vì mẹ xấu hổ nhưng mẹ sợ họ bắt mẹ phải bỏ con. Con chính là kết tinh từ một tình yêu tuy không phải từ cả hai nhưng ít nhất mẹ đã rất hạnh phúc khi biết có con trên đời.

Cục cưng à, gáng chịu đói một chút thôi nhé, ngày mai nhận lương mẹ sẽ bồi bổ cho con. Tiền của cha chúng ta không được động đến, mẹ con chúng ta phải giữ một chút thể diện, mẹ đến với ba bằng cả tình yêu không hề vì tiền của cha con.

Hôm nay, họ bắt mẹ phải tiếp khách nhưng mẹ đã dũng cảm mà bỏ chạy. Cục cưng, con nhất định dù có chết đói cũng không thể làm những việc bị người khác khinh thường nhé. Hôm nay, mẹ rất nhớ cha của con. Ước gì cha con có thể ở ngay nơi khủng khiếp ấy mà che chở cho mẹ.

Bé cưng à, mẹ con ta phải cùng nhau cố gắng, mẹ xin lỗi vì không thể cung cấp dinh dưỡng cho con. Bọn họ dù có đổ hết số nợ đó lên chúng ta, chúng ta cũng không đưa họ tiền của cha con, mẹ nhất quyết phải tự tay trả lại cho cha con.

Hôm nay, mình gặp lại Rin và cậu ấy đã cứu mẹ con mình. Thật may mắn vì có một người bạn tốt như cậu ấy.

………………………

Mình gặp lại Ken tại siêu thị, anh ấy vẫn quan tâm đến Rin và nghĩ mình đã có chồng rồi. Nếu mọi chuyện anh ấy đã nghĩ như vậy, hãy làm theo những gì anh muốn vậy. Mình nhận ra tim mình vẫn đập mạnh khi đến gần anh.

Yêu anh, em muốn hét lên rằng em yêu anh. Nhưng em sợ sẽ bị anh từ chối, vì em biết trong tim anh là ai.

Em đang cố gắng khiến anh hạnh phúc, mặc dù hằng đêm em vẫn khóc khi anh không yêu em.

Hôm nay, em quyết định sau khi tìm được Rin, em sẽ liều mình mà nói với anh rằng em yêu anh, rằng đứa con này là của anh. Em vẫn thấy rung lên khi nghĩ đến chuyện này. Nhưng em tin dù có bị anh từ chối, em vẫn sẽ yêu anh. - Trang viết cuối cùng mà Pi viết trong quyển nhật kí chan đầy nước mắt của cô.

Ken đọc hết một lượt quyển nhật ký trên tay, khoé mắt anh cũng cay lên vì Pi, mệt nhoài vì hơi men đêm qua vẫn còn say, anh ôm nhật ký chìm sâu vào giấc ngủ. Anh mơ thấy Pi đang chạy trên một sa mạc đầy cát trắng, cô mặc một chiếc váy màu trắng nhìn về phía anh mà cười thật tươi rồi cứ thế mà chạy đi như vui đùa.

- Pi, Pi em đi đâu vậy, mau quay lại đây?

- Anh Ken, em yêu anh. - Pi đứng thật xa mà hét to.

- Pi, quay lại gần anh một chút, anh rất cô đơn. - Ken tiến về phía Pi, càng tiến lại gần thì hình ảnh cô càng nhoà đi dần, một cơn gió cuốn cát trôi đi trôi luôn hình ảnh cô gái bé nhỏ. - Pi, em đâu rồi Pi.

Một vòng tay từ phía sau ôm lấy Ken, hợi lạnh từ cô truyền qua người anh lạnh buốt.

- Anh, đừng quay lại. Là em, Pi đây.

- Pi, anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã không nhận ra tình yêu của em. - Ken đứng im, hai tai cầm lấy bàn tay của Pi định quay lại.

- Anh đừng quay lại, nếu không em sẽ tan biến. Ken, dù hiện tại anh có hay không yêu em điều đó cũng không còn quan trọng. Em chỉ muốn anh sống thật hạnh phúc.

- Pi, anh rất cô đơn. Em đợi anh, anh sẽ cùng em đi đến một nơi mà không còn ai nữa.

- Không được, anh hãy chăm sóc con gái chúng ta. Ken, hãy thử yêu một cô gái khác, đừng ép Rin nữa cậu ấy đã quá bi thương rồi.

- Em là một cô gái tốt, vì sao trước đây anh lại không nhìn thấy em. - Ken ôm lấy đôi tay lạnh ngắt của Pi.

- Em phải đi rồi, có lẽ đây là lần cuối cùng em được ôm anh như vậy. Tạm biệt Ken. - Pi nói, bàn tay buông lơi khỏi người Ken.

- Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ theo đuổi em. - Ken quay lại, hét lớn trong không trung mù mịt bụi mờ.

**********************************

Minh Trí rời khỏi biệt thừ họ Trần thì Bảo Ngọc ra lệnh cho người của mình cũng hành động.

Một đoàn người từ phía xa bao vây biệt thự hoa hồng trắng, đám vệ sĩ của Minh Trí không thể bảo vệ nỗi với lực lượng người đông như vậy.

- Đại ca, bọn họ kéo tới rất đông. Tụi em chống không nỗi rồi. - Một thuộc hạ gọi báo cho Trần Hậu.

Trần Hậu đang lái xe đưa Minh Trí về khác sạn thì nhanh chóng quay đầu xe phóng nhanh hướng biệt thự hoa hồng trắng.

- Có chuyện sao? - Minh Trí thấy hành động của Trần Hậu thì nghi ngờ.

- Có người muốn họ Trịnh.

- Chết tiệt, không lẽ Bảo Ngọc trở mặt.

- Chưa thể xác định được, phải tới nơi trước. - Trần Hậu vội cho xe phóng đi như bay.

Khi hai người họ đến nơi thì Rin và Thiên Kim đã bị lôi ra ngoài, mục đích của Bảo Ngọc chỉ bắt hai cô gái này mất tích để Minh Trí không thể tìm cô mà đòi giải lời nguyền. Đến khi qua 22t bọn họ sẽ tự ra đi mà cô không phải đung tới chuyện gì. Không ngờ tài lái xe của Trần Hậu lại tột đỉnh như vậy, bọn họ chỉ mới bắt hai cô gái ra ngoài thì anh đã tới.

Nhìn thấy cả hai đi tới, Trịnh Thiên Kim liều mình cắn mạnh tên đang khống chế tay cô mà toan bỏ chạy về phía Trần Hậu và Minh Trí đang chạy xe tới. Vết cắn của Thiên Kim khiến hắn ta chịu không nổi đành buông tay cô để cô chạy đi nhưng nhanh chóng có người đuổi theo. Trần Hậu lập tức dừng xe ngay phía cô mà đưa cô lên xe trông khi Rin vẫn còn bị chúng bắt và ép lên xe. Có lẽ biết không thể bắt lại được Thiên Kim nên cả bọn bỏ lên xe mà bỏ chạy.

- Hai người, mau cứu Rin. - Thiên Kim sợ hãi hét lên.

- Bọn chúng các cô có quen hay không? - Minh Trí liền hỏi.

- Không, bọn họ cứ thế mà xong vào nhắm vào tôi và Rin mà bắt đi, cha mẹ tôi ra sức ngăn cản thì bị họ đánh ngất đi rồi. Không phải nơi này luôn được canh gác và bảo vệ hay sao? - Thiên Kim khóc ngất trên xe. - Mau cứu Rin, em ấy vẫn còn trong tay bọn chúng.

- Bình tĩnh, chúng tôi sẽ cứu cô ấy. - Trần Hậu chạy theo chiếc xe trước mặt mà nói. - Cần phải xác định ai là người chủ mưu.

Minh Trí nắm chặt đôi tay, răng nghiến lại tức giận. Ngoài Bảo Ngọc ra thì ai lại muốn hãm hại một người vô hại như cô ấy, nhưng Bảo Ngọc chỉ vì RoYal nay cô ta đã có được vì sao lại bắt Rin, không lẽ cô ta không sợ trời cao đất dày hay sao.

- Cho xe đến biệt thự họ Trần, chuyện này cần phải làm rõ. - Minh Trí nói trong lo lắng và tức giận.

- Thiếu gia, cậu nghĩ là do Bảo Ngọc? - Trần Hậu suy nghĩ nói.

- Bảo Ngọc là ai? - Thiên Kim hỏi.

- Bảo Ngọc là người có thể giải lời nguyền của Trịnh gia các người, cũng có mối quan hệ với Trịnh gia. - Minh Trí trả lời.

- Quan hệ sao, tại sao trước đây không nghe cha mẹ nhắc tới. - Thiên Kim ngạc nhiên hỏi.

- Có lẽ cha cô cũng không hề biết sự có mặt của cô ta trên đời này, cô ta chính là kết quả của mối tình thời trai trẻ của ông ta và mẹ của tôi.- Minh Trí đáp.

- Anh… anh nói là sự thật. - Thiên Kim kinh ngạc.

- Hiện nay, chỉ có cô ta mới có thể giải được lời nguyền, nhưng hiện tại xảy ra vấn đề này, cô ta chắc chắn có liên quan đến.

- Chuyện này, quá khó tin. - Thiên Kim kinh ngạc vì có thêm một người chị, chẳng phải cô sẽ gánh lấy lời nguyền kia cùng Rin hay sao. Trước đây vì chuyện này mà muốn em gái thất lạc chết đi. - Vì sao, cô ta chẳng phải chị gái chúng tôi, vì sao có thể giải được lời nguyền kia.

- Mẹ tôi, chính là người có huyết thống của người đàn bà khi xưa đã gieo lời nguyên lên dòng họ Trịnh.

- Thật không ngờ, oan gia ngõ hẹp. Rin lại yêu anh như vậy. - Thiên Kim thấy mọi chuyện quá rắc rối thì lắc đầu. Có lẽ cô gái tên Bảo Ngọc kia muốn trả thù cho dòng họ, không một chút lưu luyến và tình chị em.

Chiếc xe chạy đến biệt thự họ Trần, Trần Hậu không muốn Thiên Kim đi vào mà ở lại xe nhưng cô nhất định đi vào để nhìn thấy người chị mà mình chưa bao giờ gặp mặt. Cả ba cùng đi vào Trần gia, Minh Trí tiến về phía Bảo Ngọc đang ngồi ngoài vườn hoa trong khuôn viên chăm sóc những đoá hoa đủ màu sắc.

- Ô, thật ngạc nhiên hôm nay Minh Trí thiếu gia hôm nay lại đến thăm nhiều lần như vậy. - Bảo Ngọc ngước nhìn thấy Minh Trí thì giả vờ bất ngờ. - Lại mang theo tiểu thư xinh đẹp đến. - Nhìn sang Thiên Kim mà nói.

- Đừng vờ vịt nữa, nói mục đích của cô là gì? - Minh Trí nắm chặt lấy bàn tay Bảo Ngọc đang tưới hoa, hất đổ hết nước trong bình.

- Á, anh nói gì tôi không hiểu. - Bảo Ngọc kéo lại tay mình, tỏ vẻ đau đớn.

- Cô thật sự không biết. - Minh Trí nheo mắt lại, tỏ vẻ tức giận.

- Tôi đã nói, có được RoYal là mục đích duy nhất. Không lẽ lời nói của tôi lại không có giá trị như vậy. - Bảo Ngọc vờ như không liên quan.

- Vậy được, hiện tại ở đây có cô gái này. Cô hãy giải lời nguyền cho cô ấy. - Minh Trí đưa Thiên Kim lên phía trước mà nói.

Bảo Ngọc nhanh trí liền cười đáp: Tất nhiên là có thể nhưng….

- Có vấn đề gì sao? - Minh Trí hỏi.

- Về lời nguyền, chỉ có thể làm một lần, nếu bây giờ giải cho cô gái này thì cô gái kia sẽ không còn cơ hội.

- Không được, phải đợi Rin. Nếu vì tôi mà em ấy gặp phải bất hạnh tôi thà không thể giải được. - Thiên Kim bước xuống phía sau Trần Hậu như muốn anh che chắn.

- Thật là người chị tốt, tôi thật ganh tỵ. - Bảo Ngọc nhìn về phía Thiên Kim mà cười khinh khỉnh.

- Minh Trí, Trần Hậu chúng ta về thôi, phải nhanh chóng tìm Rin ở đây cũng không thể tìm ra manh mối. - Thiên Kim kéo tay Trần Hậu.

Minh Trí nhìn Bảo Ngọc dửng dưng như vậy không thể xác định cô ta đang nói sự thật hay cô ta thật sự không liên quan đến chuyện Rin bị bắt đi. Khi Minh Trí ra về, Bảo Ngọc nhìn về phía bọn họ mà đôi mắt ánh lên giọt buồn: Mẹ, ước gì mẹ còn sống để con có một người thân mà yêu thương và lo lắng cho nhau.

/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status