Mưa…
Hôm nay trời không hiện một sắc nắng nào trời nền trời xa xăm kia. Và lại là một ngày mưa. Đây là mùa thu, cái mùa mà ai cũng thích thú. Với học sinh cũng không khác. Nhưng … không như suy nghĩ văn chương: “ … háo hức chờ đến ngày tựu trường…”, ít nhất là với học sinh cái lớp này. Đơn giản họ thích ,mùa thu chỉ vì mùa thu lộng gió. Mỗi lần ngước mắt lên nhìn khoảng không xa rộng thích một màu xanh dịu nhẹ bao trùm lấy ánh mắt. Lại nữa lòng ta thấy có gì đó tĩnh nhưng lại không buồn khi nhìn vào những đám mây trắng bồng bềnh. Ước gì ta là một làn mây!!!
Những cơn mưa vào mùa thu nghe cũng khá lạ vì đây chỉ mới đầu mưa. Dạo này mưa nhiều lắm, nhưng lại là những cơn mưa lất phất- giống mùa xuân hơn. Cô gái với mái tóc đen tuyền đang lặng đứng bên cửa sổ. Nhìn vào cô gái đó ta thấy cả một khoảng không im lặng bao quanh lấy cô. Cô… là một con người trầm tính? Không đâu, qua những con mắt của các bạn thì cô là một người năng động. Chỗ cô đứng tuy là một với những gì xung quanh nhưng người ta lại cảm thấy nó đối lập đến vậy? Cái lũ tiểu yêu kia vẫn cứ tiếp tục những trò chơi của mình.
Lớp của Khiết Băng nằm ở phía tầng hai, hơn nữa qua khung của sổ nơi Băng đứng có thể thấy cỏ một màu xanh lá bạt ngàn. Hướng tầm mắt ra phía đó ta sẽ thấy được một khu rừng thu nhỏ. Những cây tràm mạnh mẽ vươn lên trong bầu trời đầy mưa. Nếu là trời trong xanh thì sẽ thấy được những chùm hoa tràm nhỏ, trắng trắng. Chúng nhỏ nhưng khi nhìn tổng quát thì lại thật đẹp. Đó là điểm nhấn cho khung cảnh. Trời mưa nhưng Băng vẫn thấy một vài chú chim sẻ đậu trên cây gần đó. Cô không quá yêu thích màu xanh đó nhưng nhìn vào nó cô thấy thật bình yên.
Người ta thường nói mưa buồn lắm! Có thật thế? Với cô mưa không buồn, cũng không ồn ào như những gì nó đang cố thể hiện ra bên ngoài. Theo một cách nào đó, mưa dưới con mắt của Khiết Băng bình yên và tĩnh lặng!
Thả hồn vào màn mưa bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt đen láy của cô gái nhỏ cũng thay đổi theo nhịp thở của mưa. Giờ đây trong đôi mắt đó không còn tồn tại nét vui tươi hồn nhiên mà cô hân hạnh được tạo hóa ban tặng nữa. Mà nếu ai có thể nhìn vào đôi mắt đó lúc này thì sẽ thấy cả một thế giới đầy mây đen đang phủ kín.
Cô nhớ họ! Nhớ ông bà nội của mình! Thế giới trong cô lúc này là biết bao cảm xúc về họ. Cô thương họ nhiều lắm! Cái cảm giác nhớ nhưng lại tràn về lòng cô, đẫy lên ngọn sóng cồn cào. Thế rồi trong màn mưa ấy hình ảnh một ông cụ trạc tuổi 80 hiện lên. Ông vẫn vậy, nét mặt lúc nào cũng nghiêm nghị. Nhìn vào những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông mà cô xót. “ Ông à ông đã cực lắm phải không?”. Màn mưa ấy sao không làm ướt mái tóc đã bạc trắng của ông? Tại sao vậy?
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một góc nhỏ quá khứ đến bên Khiết Băng.
Những ngày đó lúc nào sau khi tan tầm cô cũng chạy đến bệnh viện. Và hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Cái phòng hồi sức giờ đã đây chẳng lạ lẫm gì cô nữa. Ông cô lúc nào cũng phải nằm ở phòng hồi sức.
- Học xong rồi hả cháu? – người phụ nữ trung tuổi ở giường bên cạnh hỏi cô
- Vâng ạ! Hôm nay chúng cháu được nghỉ tiết cuối.
Xăn ống tay áo lên Băng vắt chiếc khăn nóng lau cho ông. Ống tay xoăn lên để lộ cánh tay với nước da trắng của cô. Từng ngón tay thon, dài nhẹ nhàng lau cho ông. Cô cẩn thận lắm vì cô không muốn ông đau đâu, mấy ngày này ông đau như thế là qua sức rồi.
Người ông cô gầy nhom, giờ đây chỉ còn da bọc xương, nhìn mà cô xót.
Di ánh mắt nhìn xuống chân của ông, cơ hồ mà Băng muốn bật khóc. Chân ông có nhiều vết trầy xước quá.
Lại một làn gió nữa mạnh hơn, lạnh hơn thoảng qua mặt làm cô khẽ run. Là cô run vì ngọn gió ấy hay là những cảm xúc trong lòng? Lúc nãy bất chợt lòng cô dẫy lên một cảm giác bất an. Mạnh lắm! Cô không thích cảm giác này chút nào. Vì cứ mỗi lần như thế thì sẽ lại có chuyện xảy ra. Linh cảm của cô đúng lắm.
“ Đừng bao giờ cố tình gạt bỏ đi linh cảm của bản thân. Linh cảm có thể cho bạn điều không lành nhưng nó cho bạn thời gian để chuẩn bị và có thể nhờ nó mà bạn không … hối hận”
- Mưa thích nhỉ?- Bất chợt tiếng Thu Thùy vang lên. Cô ấy đã đứng bên cạnh cô hứng mắt về phía ngoài trời, trên môi nở một nụ cười.
Trong phút chốc, ánh mắt mang màu buồn biến mất thay vào đó là một nét vui tươi thuộc về cuộc sống thường ngày.
‘ Sống là phải biết che đậy cảm xúc’
Cánh tay nhỏ nhắn đưa ra khỏi khung cửa hững một vào giọt nước mưa.
- Ừ mưa đẹp thật. Mà đó cũng là vì có mình nên mới đẹp thế đấy. Mưa yêu mình mà! ^_^(ui ui chị này bắt đầu màn tự xướng rồi đó)
Nụ cười lở trên cánh môi mỏng. Môi băng màu một sắc hồng tự nhiên. Nhẹ nhưng lại bóng. Khi cô cười thì chiếc răng khểnh hiện ra. Trông cô cười xinh lắm nhưng nụ cười đó không thật. Thử hỏi nhìn hình ảnh lúc này có ai nghĩ Băng vừa buồn. Chắc chắn không ai tin đâu. Có khi ai mà nói câu đó còn mấy cái miệng đồng thanh phản bác ý chứ.( hố hố vì thế chẳng ai dại gì mà bỏ lời vào- chết liền như chơi)
Thấy Băng tự xướng như thế mà Thùy không khỏi bễu môi bác bỏ
- Xì!!!!!! Mưa không yêu cậu đâu! Mưa thích tớ mà! ^_^ Mưa ơi mưa đừng thích Khiết Băng nhé!!!
- Hứ! Phải rồi mưa thích cậu nhưng chính cậu nói…
Vù… Vù… Từ phía đằng sau có một vật thể lạ bay đến. Ôi trời những viên phấn biết thương hoa tiếc ngọc mà rơi xuống ngay đầu Thùy. Đã thế từ trên cao một màn mưa bụi phấn phủ quanh khu vực hai người đứng. Nhận thấy được tình hình Băng nhanh chóng né sang một bên. Một vài hạt phấn nhỏ li ti, trắng rơi xuống vai áo ngoài màu đen của cô.
Hôm nay thời tiết se lạnh nên cô mặc bên trong một chiếc áo đồng xuân màu trắng không họa tiết. Cô gái này thật lạ là lại sơ vin chiếc áo vào trong chiếc quần bò màu xanh. Phía ngoài cô khoác một chiếc áo dài hơn lưng. Chiếc áo màu nâu sữa được đan bằng len, duy nhất chỉ có chiếc dây ngang eo để thắt lại. Cô thắt bó lại thành nơ nhỏ để lộ eo thon. Còn máu tóc đen truyền thống hôm nay được xõa tự nhiên. Băng có máu tóc dài đến ngang hông, những sợi tóc thẳng, mượt mà theo cách tự nhiên.
Quay về với hiện tại thì… À hèm tình hình là bây giờ Thu Thùy đã biến đổi hoàn toàn. Mái tóc xoăn đen của Thùy giờ đã lấm chấm ak không mà là hầu như được phủ phấn hết rồi. Trên khuôn mặt đang đỏ gay lên vì tức giận cũng đang có mặt vài hạt phấn vương trên.
“ Chậc chậc, lần này thằng Phú chết chắc.” Quả thế thật, Băng bị lôi lại hiên thực bởi tiếng hét kinh hoàng của Thùy. Thùy đã bước đến chỗ Phú từ lúc nào với cái đầu đang bốc hỏa.
- Nè tên kia! Cậu vừa làm cái trò gì vậy? Câu hét việc rồi hay sao mà làm thế hả? Hay với cậu sống mười mấy năm trên đời như thế là đủ rồi? Cậu nhớ tổ tiến đến mức muốn tìm tôi để nhờ xin một cái chết hả? Muốn chết thì tìm cách nhẹ nhàng không muốn lại muốn chết đâu đớn à? Thiên đàng đẹp thế không lên lại gây sự với tôi để được xuống địa ngục ak?
Băng đứng đó xem mà cũng phải phì cười. “ Haiz.., đúng thật là… Lớp khác thì không biết chứ đụng vào con gái lớp này thì tan xương nát thịt là chuyện thương tình ở huyện mình” (ối trời con gái lướp này bạo lực dữ dạ. Đúng là mấy và chằn. Băng: =’’=)
Sau khi tuôn một lèo thì hai người đã có một cuộc thi chạy ma-ra-tông phạm vì toàn trường( ấy là trường đã khóa cổng chứ nếu mở thì…). Cả bọn đứng đó mà cười sặc sụa tiếc thay cho đời trai của thằng bạn.
Đang vui như thế Minh Châu chạy vào lớp với một khuôn mặt lo lắng, trán đẫm mồ hôi, chắc nhỏ đã chạy nhanh lắm.
Châu thở hổn hiển chạy lại phía Băng nói:
- Băng… Băng… có chuyện… rồi… Quỳnh Giao… Quỳnh Giao… cậu ấy…cậu ấy…
Hôm nay trời không hiện một sắc nắng nào trời nền trời xa xăm kia. Và lại là một ngày mưa. Đây là mùa thu, cái mùa mà ai cũng thích thú. Với học sinh cũng không khác. Nhưng … không như suy nghĩ văn chương: “ … háo hức chờ đến ngày tựu trường…”, ít nhất là với học sinh cái lớp này. Đơn giản họ thích ,mùa thu chỉ vì mùa thu lộng gió. Mỗi lần ngước mắt lên nhìn khoảng không xa rộng thích một màu xanh dịu nhẹ bao trùm lấy ánh mắt. Lại nữa lòng ta thấy có gì đó tĩnh nhưng lại không buồn khi nhìn vào những đám mây trắng bồng bềnh. Ước gì ta là một làn mây!!!
Những cơn mưa vào mùa thu nghe cũng khá lạ vì đây chỉ mới đầu mưa. Dạo này mưa nhiều lắm, nhưng lại là những cơn mưa lất phất- giống mùa xuân hơn. Cô gái với mái tóc đen tuyền đang lặng đứng bên cửa sổ. Nhìn vào cô gái đó ta thấy cả một khoảng không im lặng bao quanh lấy cô. Cô… là một con người trầm tính? Không đâu, qua những con mắt của các bạn thì cô là một người năng động. Chỗ cô đứng tuy là một với những gì xung quanh nhưng người ta lại cảm thấy nó đối lập đến vậy? Cái lũ tiểu yêu kia vẫn cứ tiếp tục những trò chơi của mình.
Lớp của Khiết Băng nằm ở phía tầng hai, hơn nữa qua khung của sổ nơi Băng đứng có thể thấy cỏ một màu xanh lá bạt ngàn. Hướng tầm mắt ra phía đó ta sẽ thấy được một khu rừng thu nhỏ. Những cây tràm mạnh mẽ vươn lên trong bầu trời đầy mưa. Nếu là trời trong xanh thì sẽ thấy được những chùm hoa tràm nhỏ, trắng trắng. Chúng nhỏ nhưng khi nhìn tổng quát thì lại thật đẹp. Đó là điểm nhấn cho khung cảnh. Trời mưa nhưng Băng vẫn thấy một vài chú chim sẻ đậu trên cây gần đó. Cô không quá yêu thích màu xanh đó nhưng nhìn vào nó cô thấy thật bình yên.
Người ta thường nói mưa buồn lắm! Có thật thế? Với cô mưa không buồn, cũng không ồn ào như những gì nó đang cố thể hiện ra bên ngoài. Theo một cách nào đó, mưa dưới con mắt của Khiết Băng bình yên và tĩnh lặng!
Thả hồn vào màn mưa bên ngoài khung cửa sổ, ánh mắt đen láy của cô gái nhỏ cũng thay đổi theo nhịp thở của mưa. Giờ đây trong đôi mắt đó không còn tồn tại nét vui tươi hồn nhiên mà cô hân hạnh được tạo hóa ban tặng nữa. Mà nếu ai có thể nhìn vào đôi mắt đó lúc này thì sẽ thấy cả một thế giới đầy mây đen đang phủ kín.
Cô nhớ họ! Nhớ ông bà nội của mình! Thế giới trong cô lúc này là biết bao cảm xúc về họ. Cô thương họ nhiều lắm! Cái cảm giác nhớ nhưng lại tràn về lòng cô, đẫy lên ngọn sóng cồn cào. Thế rồi trong màn mưa ấy hình ảnh một ông cụ trạc tuổi 80 hiện lên. Ông vẫn vậy, nét mặt lúc nào cũng nghiêm nghị. Nhìn vào những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông mà cô xót. “ Ông à ông đã cực lắm phải không?”. Màn mưa ấy sao không làm ướt mái tóc đã bạc trắng của ông? Tại sao vậy?
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một góc nhỏ quá khứ đến bên Khiết Băng.
Những ngày đó lúc nào sau khi tan tầm cô cũng chạy đến bệnh viện. Và hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Cái phòng hồi sức giờ đã đây chẳng lạ lẫm gì cô nữa. Ông cô lúc nào cũng phải nằm ở phòng hồi sức.
- Học xong rồi hả cháu? – người phụ nữ trung tuổi ở giường bên cạnh hỏi cô
- Vâng ạ! Hôm nay chúng cháu được nghỉ tiết cuối.
Xăn ống tay áo lên Băng vắt chiếc khăn nóng lau cho ông. Ống tay xoăn lên để lộ cánh tay với nước da trắng của cô. Từng ngón tay thon, dài nhẹ nhàng lau cho ông. Cô cẩn thận lắm vì cô không muốn ông đau đâu, mấy ngày này ông đau như thế là qua sức rồi.
Người ông cô gầy nhom, giờ đây chỉ còn da bọc xương, nhìn mà cô xót.
Di ánh mắt nhìn xuống chân của ông, cơ hồ mà Băng muốn bật khóc. Chân ông có nhiều vết trầy xước quá.
Lại một làn gió nữa mạnh hơn, lạnh hơn thoảng qua mặt làm cô khẽ run. Là cô run vì ngọn gió ấy hay là những cảm xúc trong lòng? Lúc nãy bất chợt lòng cô dẫy lên một cảm giác bất an. Mạnh lắm! Cô không thích cảm giác này chút nào. Vì cứ mỗi lần như thế thì sẽ lại có chuyện xảy ra. Linh cảm của cô đúng lắm.
“ Đừng bao giờ cố tình gạt bỏ đi linh cảm của bản thân. Linh cảm có thể cho bạn điều không lành nhưng nó cho bạn thời gian để chuẩn bị và có thể nhờ nó mà bạn không … hối hận”
- Mưa thích nhỉ?- Bất chợt tiếng Thu Thùy vang lên. Cô ấy đã đứng bên cạnh cô hứng mắt về phía ngoài trời, trên môi nở một nụ cười.
Trong phút chốc, ánh mắt mang màu buồn biến mất thay vào đó là một nét vui tươi thuộc về cuộc sống thường ngày.
‘ Sống là phải biết che đậy cảm xúc’
Cánh tay nhỏ nhắn đưa ra khỏi khung cửa hững một vào giọt nước mưa.
- Ừ mưa đẹp thật. Mà đó cũng là vì có mình nên mới đẹp thế đấy. Mưa yêu mình mà! ^_^(ui ui chị này bắt đầu màn tự xướng rồi đó)
Nụ cười lở trên cánh môi mỏng. Môi băng màu một sắc hồng tự nhiên. Nhẹ nhưng lại bóng. Khi cô cười thì chiếc răng khểnh hiện ra. Trông cô cười xinh lắm nhưng nụ cười đó không thật. Thử hỏi nhìn hình ảnh lúc này có ai nghĩ Băng vừa buồn. Chắc chắn không ai tin đâu. Có khi ai mà nói câu đó còn mấy cái miệng đồng thanh phản bác ý chứ.( hố hố vì thế chẳng ai dại gì mà bỏ lời vào- chết liền như chơi)
Thấy Băng tự xướng như thế mà Thùy không khỏi bễu môi bác bỏ
- Xì!!!!!! Mưa không yêu cậu đâu! Mưa thích tớ mà! ^_^ Mưa ơi mưa đừng thích Khiết Băng nhé!!!
- Hứ! Phải rồi mưa thích cậu nhưng chính cậu nói…
Vù… Vù… Từ phía đằng sau có một vật thể lạ bay đến. Ôi trời những viên phấn biết thương hoa tiếc ngọc mà rơi xuống ngay đầu Thùy. Đã thế từ trên cao một màn mưa bụi phấn phủ quanh khu vực hai người đứng. Nhận thấy được tình hình Băng nhanh chóng né sang một bên. Một vài hạt phấn nhỏ li ti, trắng rơi xuống vai áo ngoài màu đen của cô.
Hôm nay thời tiết se lạnh nên cô mặc bên trong một chiếc áo đồng xuân màu trắng không họa tiết. Cô gái này thật lạ là lại sơ vin chiếc áo vào trong chiếc quần bò màu xanh. Phía ngoài cô khoác một chiếc áo dài hơn lưng. Chiếc áo màu nâu sữa được đan bằng len, duy nhất chỉ có chiếc dây ngang eo để thắt lại. Cô thắt bó lại thành nơ nhỏ để lộ eo thon. Còn máu tóc đen truyền thống hôm nay được xõa tự nhiên. Băng có máu tóc dài đến ngang hông, những sợi tóc thẳng, mượt mà theo cách tự nhiên.
Quay về với hiện tại thì… À hèm tình hình là bây giờ Thu Thùy đã biến đổi hoàn toàn. Mái tóc xoăn đen của Thùy giờ đã lấm chấm ak không mà là hầu như được phủ phấn hết rồi. Trên khuôn mặt đang đỏ gay lên vì tức giận cũng đang có mặt vài hạt phấn vương trên.
“ Chậc chậc, lần này thằng Phú chết chắc.” Quả thế thật, Băng bị lôi lại hiên thực bởi tiếng hét kinh hoàng của Thùy. Thùy đã bước đến chỗ Phú từ lúc nào với cái đầu đang bốc hỏa.
- Nè tên kia! Cậu vừa làm cái trò gì vậy? Câu hét việc rồi hay sao mà làm thế hả? Hay với cậu sống mười mấy năm trên đời như thế là đủ rồi? Cậu nhớ tổ tiến đến mức muốn tìm tôi để nhờ xin một cái chết hả? Muốn chết thì tìm cách nhẹ nhàng không muốn lại muốn chết đâu đớn à? Thiên đàng đẹp thế không lên lại gây sự với tôi để được xuống địa ngục ak?
Băng đứng đó xem mà cũng phải phì cười. “ Haiz.., đúng thật là… Lớp khác thì không biết chứ đụng vào con gái lớp này thì tan xương nát thịt là chuyện thương tình ở huyện mình” (ối trời con gái lướp này bạo lực dữ dạ. Đúng là mấy và chằn. Băng: =’’=)
Sau khi tuôn một lèo thì hai người đã có một cuộc thi chạy ma-ra-tông phạm vì toàn trường( ấy là trường đã khóa cổng chứ nếu mở thì…). Cả bọn đứng đó mà cười sặc sụa tiếc thay cho đời trai của thằng bạn.
Đang vui như thế Minh Châu chạy vào lớp với một khuôn mặt lo lắng, trán đẫm mồ hôi, chắc nhỏ đã chạy nhanh lắm.
Châu thở hổn hiển chạy lại phía Băng nói:
- Băng… Băng… có chuyện… rồi… Quỳnh Giao… Quỳnh Giao… cậu ấy…cậu ấy…
/7
|