Tiết 2...
Tiết này, cô giáo có việc nên cả lớp tự học bài và quyền quản lý " ổ bạo động " đương nhiên sẽ giao lại cho lớp trưởng. Cả lớp im phăng phắc, một phần vì học để chuẩn bị cho bài kiểm tra 1tiết, một phần là vì kinh hãi " cây đồ long đao " trong tay lớp trưởng.
Cứ tưởng một ngày yên bình sẽ trôi qua, ai dè...
Đúng như câu nói " ai biết được đâu chữ ngờ "...
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cẩn thận lôi từ trong cặp ra bì xoài xanh đã được rắc đều muối, Mạnh Hùng huých tay Quốc Đạt, hỏi nhỏ :
- Ăn không?
Quốc Đạt gật đầu lia lịa, miệng chảy nước dãi, bốc một miếng xoài lên ăn. Thế Bảo tinh mắt, thấy thế vội trưng cái khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội kèm với đôi tay tự động chìa ra, ẩn ý :
- Cho tớ một miếng với!
Mạnh Hùng cười toe, phóng khoáng cho Thế Bảo một miếng xoài ngay mà không cần suy xét gì. Từ cái miệng " đệ nhất " của Thế Bảo, thông tin được truyền ra toàn lớp với một tốc độ nhanh chóng, làm cả lớp đều hướng mắt về chỗ Mạnh Hùng.
Đã đến mức này thì không cần giấu nữa, Hùng ta đặt luôn bì xoài lên bàn, ngoắc tay về phía cả bọn, nói khẽ :
- Muốn ăn thì lại đây!
Đứa nào đứa nấy miệng sóng sánh nước dãi, lao ngay đến bàn Mạnh Hùng, tiện tay bốc ăn luôn mà không hỏi ý chủ. Giờ thì không cần phân biệt chủ tớ, tụi nó liên tục ngốm. Cái vị chua chua của xoài cộng với vị mặn của muối làm cả lũ cứ muốn ăn mãi thôi. Mạnh Hùng được phen méo mặt vì cậu chẳng ăn được miếng nào cả, toàn bộ là lũ kia ăn hết. Ăn xong, cả bọn thản nhiên về chỗ ngồi, để lại tàn tích cho chủ dọn. Mạnh Hùng sa sầm mặt mày, đã không ăn được miếng nào thì thôi đằng này còn phải dọn " bãi chiến trường " của bọn nó nữa chứ! Đúng là mấy bữa nay, hình như số đen cứ bám riết lấy cậu thì phải.
Tiết này, cô giáo có việc nên cả lớp tự học bài và quyền quản lý " ổ bạo động " đương nhiên sẽ giao lại cho lớp trưởng. Cả lớp im phăng phắc, một phần vì học để chuẩn bị cho bài kiểm tra 1tiết, một phần là vì kinh hãi " cây đồ long đao " trong tay lớp trưởng.
Cứ tưởng một ngày yên bình sẽ trôi qua, ai dè...
Đúng như câu nói " ai biết được đâu chữ ngờ "...
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cẩn thận lôi từ trong cặp ra bì xoài xanh đã được rắc đều muối, Mạnh Hùng huých tay Quốc Đạt, hỏi nhỏ :
- Ăn không?
Quốc Đạt gật đầu lia lịa, miệng chảy nước dãi, bốc một miếng xoài lên ăn. Thế Bảo tinh mắt, thấy thế vội trưng cái khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội kèm với đôi tay tự động chìa ra, ẩn ý :
- Cho tớ một miếng với!
Mạnh Hùng cười toe, phóng khoáng cho Thế Bảo một miếng xoài ngay mà không cần suy xét gì. Từ cái miệng " đệ nhất " của Thế Bảo, thông tin được truyền ra toàn lớp với một tốc độ nhanh chóng, làm cả lớp đều hướng mắt về chỗ Mạnh Hùng.
Đã đến mức này thì không cần giấu nữa, Hùng ta đặt luôn bì xoài lên bàn, ngoắc tay về phía cả bọn, nói khẽ :
- Muốn ăn thì lại đây!
Đứa nào đứa nấy miệng sóng sánh nước dãi, lao ngay đến bàn Mạnh Hùng, tiện tay bốc ăn luôn mà không hỏi ý chủ. Giờ thì không cần phân biệt chủ tớ, tụi nó liên tục ngốm. Cái vị chua chua của xoài cộng với vị mặn của muối làm cả lũ cứ muốn ăn mãi thôi. Mạnh Hùng được phen méo mặt vì cậu chẳng ăn được miếng nào cả, toàn bộ là lũ kia ăn hết. Ăn xong, cả bọn thản nhiên về chỗ ngồi, để lại tàn tích cho chủ dọn. Mạnh Hùng sa sầm mặt mày, đã không ăn được miếng nào thì thôi đằng này còn phải dọn " bãi chiến trường " của bọn nó nữa chứ! Đúng là mấy bữa nay, hình như số đen cứ bám riết lấy cậu thì phải.
/29
|