*Sao con nhỏ đó lâu quá vậy? Không biết có chuyện gì không.*
Hắn đợi nó về ở cổng trước nhưng mãi không thấy nó đâu, hắn lo lắng và cho người đi tìm nhưng vẫn không thấy. Hắn linh cảm có chuyện không hay với nó nên đã chạy đi tìm.
Tại căn nhà cũ kĩ. .
Nó mở mắt, khung cảnh xung quanh vẫn mù mờ trong mắt nó, đầu nó đau lắm, nó không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy nơi nó đang nằm là 1 căn phòng cũ, bẩn và hôi. Không có ai trong căn phòng ngoài nó. Nó cựa quậy thì thấy tay bị trói ra sau. Nó hoảng sợ la lớn nhưng không thấy ai trả lời.
Bỗng cánh cửa được mở ra. Một người con gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng mang nét giả tạo bước vô. Là Lệ Vân, cô nhếch mép nhìn nó.
_ Tưởng xinh đẹp lắm hoá ra cũng chỉ là loài ếch nhái. Haha – Vân chỉ vào mặt nó và sỉ vả rồi cười lớn.
Nó nhìn Vân trông rất quen, như đã gặp người này ở đâu rồi. Vân quay lưng ra phía góc phòng lấy cái gì đó. Nó nhìn cái dáng đi và mái tóc đằng sau thí chợt nhớ ra điều gì đó. *Phải rồi, người này đụng mình hôm bữa đây mà, Nhưng. .nó là ai chứ?*
_ Này !! Cô là ai? Sao lại cho tôi ở đây? – Nó tức giận.
_ Là con nhỏ đụng cô hôm bữa đó. Mà tôi cho cô ở đây cũng có lí do cả.
_ Lí do gì? – Nó hỏi, trong đầu cứ luôn thắc mắc, chả biết nò đã làm gì sai mà bị như vầy.
_ Tôi muốn cảnh cáo cô, từ nay đừng đến gần Nhật Duy nữa. Ok?
*Nhật Duy? Cái tên này nghe quen quen* À ! Thì ra là hắn, mà tại sao chứ? Nó đi với hắn thì liên quan gì tới con nhỏ này mà lại cấm nó. Với lại nó cũng có muốn dính dáng tới hắn đâu, chỉ tại cuốn sổ của nó thôi mà : (
_ Tại sao? – Nó vẫn không hiếu chuyện gì đang xảy ra với nó.
Vân không trả lời, cô lôi từ sau lưng ra 1 con dao khá nhỏ nhưng rất sắc. Vân nhin con dao và nhếch mép cưới, cô đưa lưỡi dao vế phía nó.
_ Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô thôi. Biết điều thì tránh xa Nhật Duy ra đi.
_ Nhưng tôi. .
_ Im. Tôi không muốn nghe lí do gì cả. – Vân nói xong rồi lia con dao lên. .Bất chợt cánh cửa phòng bật mở. . .
Hắn đợi nó về ở cổng trước nhưng mãi không thấy nó đâu, hắn lo lắng và cho người đi tìm nhưng vẫn không thấy. Hắn linh cảm có chuyện không hay với nó nên đã chạy đi tìm.
Tại căn nhà cũ kĩ. .
Nó mở mắt, khung cảnh xung quanh vẫn mù mờ trong mắt nó, đầu nó đau lắm, nó không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy nơi nó đang nằm là 1 căn phòng cũ, bẩn và hôi. Không có ai trong căn phòng ngoài nó. Nó cựa quậy thì thấy tay bị trói ra sau. Nó hoảng sợ la lớn nhưng không thấy ai trả lời.
Bỗng cánh cửa được mở ra. Một người con gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng mang nét giả tạo bước vô. Là Lệ Vân, cô nhếch mép nhìn nó.
_ Tưởng xinh đẹp lắm hoá ra cũng chỉ là loài ếch nhái. Haha – Vân chỉ vào mặt nó và sỉ vả rồi cười lớn.
Nó nhìn Vân trông rất quen, như đã gặp người này ở đâu rồi. Vân quay lưng ra phía góc phòng lấy cái gì đó. Nó nhìn cái dáng đi và mái tóc đằng sau thí chợt nhớ ra điều gì đó. *Phải rồi, người này đụng mình hôm bữa đây mà, Nhưng. .nó là ai chứ?*
_ Này !! Cô là ai? Sao lại cho tôi ở đây? – Nó tức giận.
_ Là con nhỏ đụng cô hôm bữa đó. Mà tôi cho cô ở đây cũng có lí do cả.
_ Lí do gì? – Nó hỏi, trong đầu cứ luôn thắc mắc, chả biết nò đã làm gì sai mà bị như vầy.
_ Tôi muốn cảnh cáo cô, từ nay đừng đến gần Nhật Duy nữa. Ok?
*Nhật Duy? Cái tên này nghe quen quen* À ! Thì ra là hắn, mà tại sao chứ? Nó đi với hắn thì liên quan gì tới con nhỏ này mà lại cấm nó. Với lại nó cũng có muốn dính dáng tới hắn đâu, chỉ tại cuốn sổ của nó thôi mà : (
_ Tại sao? – Nó vẫn không hiếu chuyện gì đang xảy ra với nó.
Vân không trả lời, cô lôi từ sau lưng ra 1 con dao khá nhỏ nhưng rất sắc. Vân nhin con dao và nhếch mép cưới, cô đưa lưỡi dao vế phía nó.
_ Tôi chỉ muốn cảnh cáo cô thôi. Biết điều thì tránh xa Nhật Duy ra đi.
_ Nhưng tôi. .
_ Im. Tôi không muốn nghe lí do gì cả. – Vân nói xong rồi lia con dao lên. .Bất chợt cánh cửa phòng bật mở. . .
/16
|