Mặt Hải Tú đỏ bừng, ôm điện thoại Phong Phi ngồi trên giường mà cứ như ngồi trên bàn chông. Cậu liên tục đứng lên ngồi xuống, rồi lại đi tới đi lui, hệt như chú chuột nhỏ bị kẹt trong thùng gạo.
Hải Tú đi đến trước gương nhìn nhìn, sốt ruột không biết phải tạo dáng thế nào cho phù hợp với yêu cầu của Phong Phi. Hắn nói không sai – hai đứa mới xa nhau mấy ngày mà thỉnh thoảng Phong Phi lại gửi hình tự sướng tới, trước kia hắn có bao giờ chụp đâu, đều là… vì cậu.
Phong Phi cũng biết cậu sẽ rất rất là nhớ hắn, nên luôn chủ động liên lạc, hết video call rồi tới voice chat, để dỗ cậu vui vẻ, để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cõi lòng cậu rất đỗi ngọt ngào, ngay sau đó lại bối rối. Cậu vẫn chưa chụp hình cho Phong Phi, nhưng mà chụp thế nào bây giờ a a a a a a!
Cậu siết chặt di động của hắn, do dự mở lên. Điện thoại không khóa, trượt một cái là mở được rồi.
Trong đầu Hải Tú lộn tùng phèo, không hiểu sao lại nhớ tới đoạn đối thoại của hai bạn nữ mà cậu nghe được lúc đi phát bài tập: Nếu như bạn trai cậu để cậu tùy ý đụng vào điện thoại, vậy rõ ràng là anh ta rất thích cậu, tuyệt đối chỉ có mình cậu thôi.
Tới tận bây giờ, Phong Phi vẫn tùy ý để cậu chơi điện thoại của hắn.
Dĩ nhiên, Hải Tú chưa bao giờ kiểm tra di động của Phong Phi. Một phần vì cậu được dạy dỗ tốt, nhưng nguyên nhân chính vẫn là – cậu luôn tin tưởng Phong Phi 100%.
Thật ra, một người như Phong Phi mà muốn theo đuổi ai đó luôn là chuyện dễ dàng, nhưng trước giờ hắn vẫn không coi Hải Tú như đứa ngu mà lợi dụng cậu. Rõ ràng dáng vẻ của hắn luôn thu hút ong bướm, nhưng đối với bất kì ai, hắn cũng phân rõ quan hệ, có tiếp xúc cũng nói chuyện rạch ròi, không hề mập mờ. Hắn cũng không hề nói hay làm ra hành động nào dễ khiến người khác hiểu lầm. Giữ mình tốt đến mức một người luôn thiếu cảm giác an toàn như Hải Tú cũng không thể sinh ra bất kì cảm giác bất an nào.
Phong Phi từng nói với cậu là, dù là lời nói hay hành động thì hắn cũng chỉ tình nguyện quấy rối Hải Tú mà thôi.
Mỗi lần nhớ lại là khóe miệng Hải Tú lại cong lên. Dù Phong Phi rất hay trêu cậu, nhiều khi còn rất xấu xa… nhưng mà chưa thật sự ức hiếp cậu bao giờ. Nếu hai người không ở một mình, hắn sẽ rất chừng mực, không để cậu lúng túng trước mặt người khác – như lần đó đi suối nước nóng vậy. Phong Phi muốn hôn cậu cũng phải đổi hướng kính chiếu hậu trước…
Hải Tú không thể ngăn dòng hồi tưởng, càng nghĩ lại càng thấy ngọt ngào. Cậu ôm điện thoại Phong Phi lộn mèo trên giường mấy vòng. Sao Phong Phi lại tốt như vậy a a a ….. o(≧o≦)o
Từ phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, xen lẫn trong đó là tiếng ngâm nga khẽ hát của Phong Phi. Hải Tú bị lôi về thực tại, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ mặt, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Cậu quan sát xung quanh rồi mở đèn ngủ lên… Hải Tú không biết bắt sáng cho đẹp nhưng cũng biết rằng – càng sáng thì trông cậu càng trắng hơn.
Mặt Hải Tú hồng hồng, cậu muốn chụp đẹp một chút.
Hải Tú cầm di động lên, mở camera, cực kì mắc cỡ tự chụp mấy tấm hình. Chụp xong liền mở lên xem, không thích, lại vội vàng xóa đi. Cậu chợt nhớ lại, Phong Phi nói hắn muốn cậu chụp… như vậy một chút. Chụp làm sao bây giờ!!!!
Hải Tú lại đưa lưng về phía rèm cửa chụp mấy tấm, mặt cậu trong hình cứ kì kì thế nào, nom rất là căng thẳng. Hải Tú lại xóa hết đi.
Bình thường nhìn mình cũng ngốc vậy hả? Hải Tú sốt ruột, lúc soi gương… thấy cũng được lắm mà, sao lúc chụp hình lại nhìn kì thế này!
Hải Tú lại chụp hai tấm, xem xong lại xóa tiếp.
Phong Phi tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa mở cửa vào phòng ngủ, thấy Hải Tú nom cực tội lỗi, ôm chặt điện thoại, chột dạ nhìn hắn.
Phong Phi bật cười: “Sao vậy? Không muốn chụp liền ném luôn điện thoại của tôi rồi?”
“Không có…” Hải Tú ngập ngừng, “Chụp.. Chụp xấu lắm!”
Phong Phi phì cười, đi tới mở di động lên xem, rồi lại bật cười nói: “Không phải cậu chụp xấu, mà là không chụp.”
“Tớ có chụp!” Hải Tú vội vàng giải thích, “Chụp thiệt mà, không lừa cậu đâu, nhưng… nhưng mà xấu lắm, tớ… tớ xóa hết rồi.”
Phong Phi ném khăn lông trong tay qua một bên, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa, “Thôi hết cách rồi, để tôi chụp cho nhá?”
Hải Tú cứng người. Phong Phi mở camera lên, cẩn thận tính toán: “Chụp thế nào đây ta? Chụp nude nhé? Không không… Vậy hơi nhàm chán, cởi quần thôi, nút áo thì tháo ra, vậy đi… Xong rồi nằm lên giường, để tôi suy nghĩ chút…”
Mặt Hải Tú đỏ đến tận mang tai, lùi về sau một bước. Nếu không phải do sợ Phong Phi mất hứng, cậu đã chạy ra ban công trốn từ lâu rồi.
Hắn nhìn cậu run lẩy bẩy mà bật cười, dỗ dành nói: “Giỡn thôi mà! Được rồi, cậu đến đây để tôi chụp một tấm là được, chịu không?”
Hải Tú nơm nớp lo sợ tiến lại gần, Phong Phi xoa đầu cậu, nói: “Nói ‘quả cà’* nào.”
*quả cà: giống như là “say cheese” lúc chụp hình ấy, ý bảo cười lên.
Hải Tú mất tự nhiên nói: “Quả cà.”. Thế là ‘tách tách’ hai tiếng, Phong Phi thỏa mãn nói: “Được rồi, ngủ thôi.”
Hải Tú đứng ngây ra, vậy… là xong rồi hả?
Phong Phi sấy khô tóc, tắt đèn rồi kéo Hải Tú lên giường: “Xong hết rồi đó, ngủ thôi.”
Hải Tú không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh như thế, vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả người cứ như đang nằm mơ. Phong Phi ôm Hải Tú, cảm thấy cậu cứ cứng người không thể thả lỏng, cười nói: “Sao vậy? Mấy ngày không gặp là hết quen rồi?”
“Không có…” Hải Tú cọ lên người Phong Phi một cái, nói nho nhỏ: “Vẫn, vẫn hơi lo một tí.”
Hắn sờ lên ngực cậu: “Sao tim đập nhanh vậy?”, một lúc sau hắn mới hiểu ra, bật cười: “Cậu tưởng tôi thật sự muốn chụp cái loại hình đó cho cậu hả?”
Gò má Hải Tú nóng lên, nhẹ giọng nói: “Cậu… cậu nói mà, muốn chụp để mang đi?”
“Trêu cậu thôi, thứ đó chỉ mình tôi được nhìn, lỡ có ai thấy được thì sao?” Giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của mình và Hải Tú bị nhiều người nhìn như vậy, hắn vẫn còn giận đây. Nói chi đến việc này, hắn không muốn chịu thiệt đâu. Phong Phi suy nghĩ một lát, bật cười nói, “À không… Vừa nãy tôi muốn chụp thiệt đó, để tôi chụp nhá?”
Hải Tú lập tức chui vào trong chăn, Phong Phi lại đào cậu ra, cười cười hỏi: “Cho không?”
Cậu nghiêng đầu, xấu hổ không dám nhìn hắn, dường như là ngầm đồng ý rồi. Phong Phi cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán cậu, “Không biết tôi trúng vận may gì mà nhặt được bảo bối thế này đây!”
Hải Tú càng nghĩ càng thấy mình ngốc, vùi đầu nhỏ giọng nói: “Tớ không biết… Cậu muốn như vậy thật, hay là trêu tớ đấy…”
Phong Phi cưng chiều hôn một cái lên môi cậu, cười nói: “Có gì đâu mà không biết? Nếu cậu thấy khó chịu thì chắc chắn là tôi nói giỡn đấy. Cậu biết mà, tôi thích trêu cậu vậy thôi, đừng có mà tưởng thật. Ông xã thương cậu như vậy, sao dám ăn hiếp cậu được.”
Hải Tú vẫn thấy mình ngốc quá chừng, buồn bực khó chịu không thôi. Phong Phi lại cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết, ôm người hôn một lúc lâu.
Nói là ngủ sớm, nhưng hai đứa chẳng buồn ngủ chút nào. Đặc biệt là Hải Tú, luôn lén lút mở mắt nhìn Phong Phi, hai mắt sáng như sao. Phong Phi nhịn nằm một hồi cũng chịu không nổi, nói với cậu: “Xem phim không? Nhìn cậu vẫn tỉnh lắm đấy..”
Hải Tú do dự nói: “Mai cậu còn phải bay về…”
“Không sao, nằm không khó chịu lắm.”
Phong Phi đứng dậy, xuống lầu đi tìm đĩa phim. Hồi trước hắn có mua một đĩa phim tình cảm nhưng chưa xem bao giờ, vừa hay Hải Tú cũng chưa xem. Nội dung phim khá bình thường, diễn xuất của nhân vật chính cũng bình thường nốt, nhưng kết thúc lại rất đẹp —– rất thích hợp để giết thời gian.
Hải Tú đi gọt một dĩa trái cây. Hai đứa vừa nói chuyện, vừa ăn trái cây, vừa xem phim. Xem chưa được một nửa, Phong Phi đã ngủ mất.
Hải Tú cẩn thận đứng dậy lấy một cái chăn, dọn hết đệm dựa gối ôm trên salon qua một bên, đỡ hắn nằm xuống rồi từ từ đắp chăn cho hắn. Phong Phi mơ màng ngủ, kéo Hải Tú vào lòng, Hải Tú bị hắn đè xuống ghế thì khẽ kêu, muốn động cũng không được.
Cậu sợ làm hắn thức giấc nên nằm im ru một chỗ. Lát sau mới chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế, để hắn gối đầu lên chân mình.
Hải Tú chầm chậm cầm cái điều khiển TV lên, tắt tiếng, rồi mới thở phào yên tâm.
Cậu cũng không thấy khổ sở gì, lẳng lặng ngồi xem bộ phim có hình mà không có tiếng. Kết phim thế nào cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng hai nhân vật chính đều ở bên nhau. Lúc màn hình hiện ra mấy dòng chữ kết thúc, Hải Tú cũng đã ngủ mất.
—
Hôm sau tỉnh lại, Hải Tú nhận ra mình đang ở trên giường.
Vẫn chưa tới 7h, Phong Phi cũng vừa tỉnh. Hải Tú cố gắng nhớ lại, hỏi hắn: “Chúng ta… sao lại lên đây?”
“Sao lại lên đây?” Phong Phi lườm cậu một cái, “Tôi ôm cậu lên chứ sao. Không phải ôm không đâu, cậu cứ đeo cứng lấy eo tôi, bình thường không thấy cậu dính người thế!.”
Hải Tú nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu ngủ trước mà…”
“4h là tôi dậy rồi, mà cậu bị ngốc hả? Lấy chăn đắp cho tôi còn mình thì phơi ra như vậy.” Hắn sờ lên trán cậu, “Hôm nay để ý một chút, nếu thấy không khỏe thì phải uống thuốc ngay, đừng để bị cảm.”
Hải Tú tưởng tượng ra cảnh Phong Phi dậy sớm rồi ôm mình lên lầu, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ nói: “Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ, tớ nặng lắm…”
“Nặng?” Phong Phi nhéo thắt lưng cậu, “Nhẹ như cái chăn vậy, thức ăn vào người chạy đi đâu hết rồi? Ăn mãi không thấy mập!”
Thật ra, nửa năm nay Hải Tú có mập lên đó chứ, nhưng do trước đây cậu gầy quá, nên nhìn không ra. Bây giờ trông cậu đã nhiều sức sống hơn trước kia rồi. Hải Tú tự biết được: “Tớ tăng cân mà, không nhiều thôi…”
Phong Phi cười xấu xa: “Tôi thích thịt nhiều một chút, sờ mới thoải mái.”
Mới sáng sớm mà mặt Hải Tú đã hồng hồng, cậu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Tớ đi nấu ăn… chiên trứng ốp-la, ăn với bánh mì và sữa nóng, được không?”
Phong Phi không phản đối. Hắn thu dọn đồ đạc cần đem đi, Hải Tú thì đi làm bữa sáng.
Tuyết đã ngừng rơi, nắng sớm mùa đông rất ấm áp, hai đứa cùng nhau ăn bữa sáng. Mặc dù vẫn phải chia xa một đoạn thời gian, nhưng cũng không còn khó chịu như trước. Trước khi đi, hắn còn đưa album ảnh trong điện thoại cho Hải Tú xem.
Hải Tú: “!!”
Phong Phi chụp rất nhiều hình cậu, đều là lúc ngủ!
Hải Tú trong hình đúng y như những gì hắn nói, ôm chặt lấy eo Phong Phi. Trên má trái của cậu còn hiện hai vết hồng hồng do tì lên khi ngủ. Hải Tú nhìn dáng vẻ ngu ngốc của mình mà buồn bực, thế mà hắn lại nói rất đẹp.
Hắn để Hải Tú xem một hồi rồi chuyển hết mấy hình vừa nãy vào một album riêng tư, ngả ngớn cười với cậu: “Chờ khoảng một hai năm nữa, chờ cậu lớn rồi, chúng ta có thể chụp mấy kiểu hình khác không?”
Lần này thì cậu đã nghe hiểu hết ý tứ trêu chọc của hắn. Hải Tú đỏ mặt, vậy là ngầm cho phép rồi…
Hải Tú đi đến trước gương nhìn nhìn, sốt ruột không biết phải tạo dáng thế nào cho phù hợp với yêu cầu của Phong Phi. Hắn nói không sai – hai đứa mới xa nhau mấy ngày mà thỉnh thoảng Phong Phi lại gửi hình tự sướng tới, trước kia hắn có bao giờ chụp đâu, đều là… vì cậu.
Phong Phi cũng biết cậu sẽ rất rất là nhớ hắn, nên luôn chủ động liên lạc, hết video call rồi tới voice chat, để dỗ cậu vui vẻ, để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cõi lòng cậu rất đỗi ngọt ngào, ngay sau đó lại bối rối. Cậu vẫn chưa chụp hình cho Phong Phi, nhưng mà chụp thế nào bây giờ a a a a a a!
Cậu siết chặt di động của hắn, do dự mở lên. Điện thoại không khóa, trượt một cái là mở được rồi.
Trong đầu Hải Tú lộn tùng phèo, không hiểu sao lại nhớ tới đoạn đối thoại của hai bạn nữ mà cậu nghe được lúc đi phát bài tập: Nếu như bạn trai cậu để cậu tùy ý đụng vào điện thoại, vậy rõ ràng là anh ta rất thích cậu, tuyệt đối chỉ có mình cậu thôi.
Tới tận bây giờ, Phong Phi vẫn tùy ý để cậu chơi điện thoại của hắn.
Dĩ nhiên, Hải Tú chưa bao giờ kiểm tra di động của Phong Phi. Một phần vì cậu được dạy dỗ tốt, nhưng nguyên nhân chính vẫn là – cậu luôn tin tưởng Phong Phi 100%.
Thật ra, một người như Phong Phi mà muốn theo đuổi ai đó luôn là chuyện dễ dàng, nhưng trước giờ hắn vẫn không coi Hải Tú như đứa ngu mà lợi dụng cậu. Rõ ràng dáng vẻ của hắn luôn thu hút ong bướm, nhưng đối với bất kì ai, hắn cũng phân rõ quan hệ, có tiếp xúc cũng nói chuyện rạch ròi, không hề mập mờ. Hắn cũng không hề nói hay làm ra hành động nào dễ khiến người khác hiểu lầm. Giữ mình tốt đến mức một người luôn thiếu cảm giác an toàn như Hải Tú cũng không thể sinh ra bất kì cảm giác bất an nào.
Phong Phi từng nói với cậu là, dù là lời nói hay hành động thì hắn cũng chỉ tình nguyện quấy rối Hải Tú mà thôi.
Mỗi lần nhớ lại là khóe miệng Hải Tú lại cong lên. Dù Phong Phi rất hay trêu cậu, nhiều khi còn rất xấu xa… nhưng mà chưa thật sự ức hiếp cậu bao giờ. Nếu hai người không ở một mình, hắn sẽ rất chừng mực, không để cậu lúng túng trước mặt người khác – như lần đó đi suối nước nóng vậy. Phong Phi muốn hôn cậu cũng phải đổi hướng kính chiếu hậu trước…
Hải Tú không thể ngăn dòng hồi tưởng, càng nghĩ lại càng thấy ngọt ngào. Cậu ôm điện thoại Phong Phi lộn mèo trên giường mấy vòng. Sao Phong Phi lại tốt như vậy a a a ….. o(≧o≦)o
Từ phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, xen lẫn trong đó là tiếng ngâm nga khẽ hát của Phong Phi. Hải Tú bị lôi về thực tại, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ mặt, không dám suy nghĩ lung tung nữa. Cậu quan sát xung quanh rồi mở đèn ngủ lên… Hải Tú không biết bắt sáng cho đẹp nhưng cũng biết rằng – càng sáng thì trông cậu càng trắng hơn.
Mặt Hải Tú hồng hồng, cậu muốn chụp đẹp một chút.
Hải Tú cầm di động lên, mở camera, cực kì mắc cỡ tự chụp mấy tấm hình. Chụp xong liền mở lên xem, không thích, lại vội vàng xóa đi. Cậu chợt nhớ lại, Phong Phi nói hắn muốn cậu chụp… như vậy một chút. Chụp làm sao bây giờ!!!!
Hải Tú lại đưa lưng về phía rèm cửa chụp mấy tấm, mặt cậu trong hình cứ kì kì thế nào, nom rất là căng thẳng. Hải Tú lại xóa hết đi.
Bình thường nhìn mình cũng ngốc vậy hả? Hải Tú sốt ruột, lúc soi gương… thấy cũng được lắm mà, sao lúc chụp hình lại nhìn kì thế này!
Hải Tú lại chụp hai tấm, xem xong lại xóa tiếp.
Phong Phi tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa mở cửa vào phòng ngủ, thấy Hải Tú nom cực tội lỗi, ôm chặt điện thoại, chột dạ nhìn hắn.
Phong Phi bật cười: “Sao vậy? Không muốn chụp liền ném luôn điện thoại của tôi rồi?”
“Không có…” Hải Tú ngập ngừng, “Chụp.. Chụp xấu lắm!”
Phong Phi phì cười, đi tới mở di động lên xem, rồi lại bật cười nói: “Không phải cậu chụp xấu, mà là không chụp.”
“Tớ có chụp!” Hải Tú vội vàng giải thích, “Chụp thiệt mà, không lừa cậu đâu, nhưng… nhưng mà xấu lắm, tớ… tớ xóa hết rồi.”
Phong Phi ném khăn lông trong tay qua một bên, khóe miệng nhếch lên đầy xấu xa, “Thôi hết cách rồi, để tôi chụp cho nhá?”
Hải Tú cứng người. Phong Phi mở camera lên, cẩn thận tính toán: “Chụp thế nào đây ta? Chụp nude nhé? Không không… Vậy hơi nhàm chán, cởi quần thôi, nút áo thì tháo ra, vậy đi… Xong rồi nằm lên giường, để tôi suy nghĩ chút…”
Mặt Hải Tú đỏ đến tận mang tai, lùi về sau một bước. Nếu không phải do sợ Phong Phi mất hứng, cậu đã chạy ra ban công trốn từ lâu rồi.
Hắn nhìn cậu run lẩy bẩy mà bật cười, dỗ dành nói: “Giỡn thôi mà! Được rồi, cậu đến đây để tôi chụp một tấm là được, chịu không?”
Hải Tú nơm nớp lo sợ tiến lại gần, Phong Phi xoa đầu cậu, nói: “Nói ‘quả cà’* nào.”
*quả cà: giống như là “say cheese” lúc chụp hình ấy, ý bảo cười lên.
Hải Tú mất tự nhiên nói: “Quả cà.”. Thế là ‘tách tách’ hai tiếng, Phong Phi thỏa mãn nói: “Được rồi, ngủ thôi.”
Hải Tú đứng ngây ra, vậy… là xong rồi hả?
Phong Phi sấy khô tóc, tắt đèn rồi kéo Hải Tú lên giường: “Xong hết rồi đó, ngủ thôi.”
Hải Tú không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh như thế, vẫn chưa kịp phản ứng lại, cả người cứ như đang nằm mơ. Phong Phi ôm Hải Tú, cảm thấy cậu cứ cứng người không thể thả lỏng, cười nói: “Sao vậy? Mấy ngày không gặp là hết quen rồi?”
“Không có…” Hải Tú cọ lên người Phong Phi một cái, nói nho nhỏ: “Vẫn, vẫn hơi lo một tí.”
Hắn sờ lên ngực cậu: “Sao tim đập nhanh vậy?”, một lúc sau hắn mới hiểu ra, bật cười: “Cậu tưởng tôi thật sự muốn chụp cái loại hình đó cho cậu hả?”
Gò má Hải Tú nóng lên, nhẹ giọng nói: “Cậu… cậu nói mà, muốn chụp để mang đi?”
“Trêu cậu thôi, thứ đó chỉ mình tôi được nhìn, lỡ có ai thấy được thì sao?” Giờ nghĩ lại nụ hôn đầu của mình và Hải Tú bị nhiều người nhìn như vậy, hắn vẫn còn giận đây. Nói chi đến việc này, hắn không muốn chịu thiệt đâu. Phong Phi suy nghĩ một lát, bật cười nói, “À không… Vừa nãy tôi muốn chụp thiệt đó, để tôi chụp nhá?”
Hải Tú lập tức chui vào trong chăn, Phong Phi lại đào cậu ra, cười cười hỏi: “Cho không?”
Cậu nghiêng đầu, xấu hổ không dám nhìn hắn, dường như là ngầm đồng ý rồi. Phong Phi cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán cậu, “Không biết tôi trúng vận may gì mà nhặt được bảo bối thế này đây!”
Hải Tú càng nghĩ càng thấy mình ngốc, vùi đầu nhỏ giọng nói: “Tớ không biết… Cậu muốn như vậy thật, hay là trêu tớ đấy…”
Phong Phi cưng chiều hôn một cái lên môi cậu, cười nói: “Có gì đâu mà không biết? Nếu cậu thấy khó chịu thì chắc chắn là tôi nói giỡn đấy. Cậu biết mà, tôi thích trêu cậu vậy thôi, đừng có mà tưởng thật. Ông xã thương cậu như vậy, sao dám ăn hiếp cậu được.”
Hải Tú vẫn thấy mình ngốc quá chừng, buồn bực khó chịu không thôi. Phong Phi lại cảm thấy cậu đáng yêu muốn chết, ôm người hôn một lúc lâu.
Nói là ngủ sớm, nhưng hai đứa chẳng buồn ngủ chút nào. Đặc biệt là Hải Tú, luôn lén lút mở mắt nhìn Phong Phi, hai mắt sáng như sao. Phong Phi nhịn nằm một hồi cũng chịu không nổi, nói với cậu: “Xem phim không? Nhìn cậu vẫn tỉnh lắm đấy..”
Hải Tú do dự nói: “Mai cậu còn phải bay về…”
“Không sao, nằm không khó chịu lắm.”
Phong Phi đứng dậy, xuống lầu đi tìm đĩa phim. Hồi trước hắn có mua một đĩa phim tình cảm nhưng chưa xem bao giờ, vừa hay Hải Tú cũng chưa xem. Nội dung phim khá bình thường, diễn xuất của nhân vật chính cũng bình thường nốt, nhưng kết thúc lại rất đẹp —– rất thích hợp để giết thời gian.
Hải Tú đi gọt một dĩa trái cây. Hai đứa vừa nói chuyện, vừa ăn trái cây, vừa xem phim. Xem chưa được một nửa, Phong Phi đã ngủ mất.
Hải Tú cẩn thận đứng dậy lấy một cái chăn, dọn hết đệm dựa gối ôm trên salon qua một bên, đỡ hắn nằm xuống rồi từ từ đắp chăn cho hắn. Phong Phi mơ màng ngủ, kéo Hải Tú vào lòng, Hải Tú bị hắn đè xuống ghế thì khẽ kêu, muốn động cũng không được.
Cậu sợ làm hắn thức giấc nên nằm im ru một chỗ. Lát sau mới chậm rãi ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế, để hắn gối đầu lên chân mình.
Hải Tú chầm chậm cầm cái điều khiển TV lên, tắt tiếng, rồi mới thở phào yên tâm.
Cậu cũng không thấy khổ sở gì, lẳng lặng ngồi xem bộ phim có hình mà không có tiếng. Kết phim thế nào cậu không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng hai nhân vật chính đều ở bên nhau. Lúc màn hình hiện ra mấy dòng chữ kết thúc, Hải Tú cũng đã ngủ mất.
—
Hôm sau tỉnh lại, Hải Tú nhận ra mình đang ở trên giường.
Vẫn chưa tới 7h, Phong Phi cũng vừa tỉnh. Hải Tú cố gắng nhớ lại, hỏi hắn: “Chúng ta… sao lại lên đây?”
“Sao lại lên đây?” Phong Phi lườm cậu một cái, “Tôi ôm cậu lên chứ sao. Không phải ôm không đâu, cậu cứ đeo cứng lấy eo tôi, bình thường không thấy cậu dính người thế!.”
Hải Tú nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu ngủ trước mà…”
“4h là tôi dậy rồi, mà cậu bị ngốc hả? Lấy chăn đắp cho tôi còn mình thì phơi ra như vậy.” Hắn sờ lên trán cậu, “Hôm nay để ý một chút, nếu thấy không khỏe thì phải uống thuốc ngay, đừng để bị cảm.”
Hải Tú tưởng tượng ra cảnh Phong Phi dậy sớm rồi ôm mình lên lầu, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ nói: “Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ, tớ nặng lắm…”
“Nặng?” Phong Phi nhéo thắt lưng cậu, “Nhẹ như cái chăn vậy, thức ăn vào người chạy đi đâu hết rồi? Ăn mãi không thấy mập!”
Thật ra, nửa năm nay Hải Tú có mập lên đó chứ, nhưng do trước đây cậu gầy quá, nên nhìn không ra. Bây giờ trông cậu đã nhiều sức sống hơn trước kia rồi. Hải Tú tự biết được: “Tớ tăng cân mà, không nhiều thôi…”
Phong Phi cười xấu xa: “Tôi thích thịt nhiều một chút, sờ mới thoải mái.”
Mới sáng sớm mà mặt Hải Tú đã hồng hồng, cậu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Tớ đi nấu ăn… chiên trứng ốp-la, ăn với bánh mì và sữa nóng, được không?”
Phong Phi không phản đối. Hắn thu dọn đồ đạc cần đem đi, Hải Tú thì đi làm bữa sáng.
Tuyết đã ngừng rơi, nắng sớm mùa đông rất ấm áp, hai đứa cùng nhau ăn bữa sáng. Mặc dù vẫn phải chia xa một đoạn thời gian, nhưng cũng không còn khó chịu như trước. Trước khi đi, hắn còn đưa album ảnh trong điện thoại cho Hải Tú xem.
Hải Tú: “!!”
Phong Phi chụp rất nhiều hình cậu, đều là lúc ngủ!
Hải Tú trong hình đúng y như những gì hắn nói, ôm chặt lấy eo Phong Phi. Trên má trái của cậu còn hiện hai vết hồng hồng do tì lên khi ngủ. Hải Tú nhìn dáng vẻ ngu ngốc của mình mà buồn bực, thế mà hắn lại nói rất đẹp.
Hắn để Hải Tú xem một hồi rồi chuyển hết mấy hình vừa nãy vào một album riêng tư, ngả ngớn cười với cậu: “Chờ khoảng một hai năm nữa, chờ cậu lớn rồi, chúng ta có thể chụp mấy kiểu hình khác không?”
Lần này thì cậu đã nghe hiểu hết ý tứ trêu chọc của hắn. Hải Tú đỏ mặt, vậy là ngầm cho phép rồi…
/93
|