Nó nhìn anh với ánh mắt hết sức ngạc nhiên. Anh vừa nói gì vậy?
- Em đồng ý quay lại với anh chứ?
Nó đang bối rối không biết nên từ chối hay đồng ý thì nó nhìn thấy một đôi bước vào cửa hàng, nó chợt nhận ra, cặp đôi ấy không ai khác ngoài hắn và Tiêu Linh. An Anh, mày còn vấn vương gì nữa, Khánh đã có Tiêu Linh rồi, mày không phải đối tượng để anh ấy để ý nữa đâu. Người anh ấy yêu bây giờ là Linh, mày hiểu chưa, nhìn cặp đôi trước mặt đang vui vẻ trọn nhận, tim nó khẽ nhói. Nó nhìn anh, nó không muốn lại mắc sai lầm một lần nữa khi chọn anh. Nó khẽ hỏi.
- Anh..... sẽ không bỏ rơi em nữa chứ?
- Không bao giờ - anh mỉm cười nhìn nó.
Mấy cô bán hàng đứng gần đó đang hồi hộp đợi câu trả lời của nó. Và khi thấy nó gật đầu thì không khỏi bất ngờ mà reo lên (ôi trời, mấy bà này hóng hớt quá =.=\\\").
Nghe tiếng reo của mấy cô bán hàng, hắn và Tiêu Linh cũng quay ra xem và hắn thấy nó. Nhưng sao nó lại đi cùng Mạnh? Chẳng nhẽ nó và Mạnh....... Không kịp nghĩ gì, hắn chạy đến kéo tay nó lôi đi.
- Anh làm gì vậy? Thả tôi ra - nó hét lên rồi giật mạnh tay ra khỏi tay hắn.
- Sao em lại đi cùng Mạnh? Còn cái nhẫn kia là sao?
Vì nó và hắn đang ở trong ngõ nên có hét thế chứ hét nữa cũng chả làm sao =)). Nó quay ra nhìn hắn.
- Tôi đi đâu làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh sao. Anh nên nhớ, tôi với anh đã kết thúc từ 3 tháng trước rồi.
- Em sao vậy? - hai tay hắn chống vào tường như để không cho nó chạy đi.
- Tôi chả sao cả. Anh tránh ra để tôi đi - nó nói gạt tay hắn ra.
Nhưng..... hắn làm sao có thể cho nó thoát dễ dàng như vậy được. Hắn ép nó vào tường. Đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó bất ngờ, rồi cố lắc đầu hết bên này sang bên khác để không cho hắn chạm được vào môi mình. Nhưng một khi đã bị cưỡng ép thì đâu thể nào dễ dàng mà thoát. Hắn chiếm lĩnh lấy môi nó.
Dời môi, hắn nói khẽ vào tai nó.
- Anh yêu em.
- Đừng ép cô ấy, cô ấy bây giờ thuộc về tôi - tiếng Mạnh từ đâu phát ra.
Hóa ra anh đi theo nó và đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Anh kéo nó về phía mình, nhưng hắn đã kịp nắm lấy một tay kia của nó kéo lại, thế là nó đã là vật kéo co bất đắc dĩ của hai anh chàng này.
- Bằng chứng nào cho thấy cô ấy thuộc về anh - hắn gằn từng tiếng.
Mạnh nhếch mép cười, rồi anh rút từ túi áo ra 2 bức ảnh. Chẳng phải đây là bức ảnh lúc nó không mặc quần áo ở nhà anh sao. Anh chụp nó từ khi nào chứ. Còn mấy vết đỏ trên cổ nó, sáng nay nó đâu có thấy. Nó quay sang hắn, mắt hắn đang vằn đỏ. Nó định giải thích nhưng hắn đã lên tiếng trước.
- 5 tháng nữa là sinh nhật Tiêu Linh, cũng là lễ ra mắt tôi với bố mẹ cô ấy, sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ làm đám cưới luôn, mong hai người sẽ đến.
Hắn buông thõng tay xuống rồi bước đi. Nó đuổi theo thì bị anh giật ngược lại. Mặt nó hiện rõ sự tức giận. Nó dơ tay đấm anh, phải nói là rất mạnh thì anh mới ngã. Nó buông cho anh một câu rồi từ từ bước ra khỏi ngõ.
- Trò chơi kết thúc rồi, anh..... là kẻ thua cuộc.
Nó bước ngược hướng với hắn, nó còn tư cách gì mà đuổi theo hắn chứ, hắn bây giờ không còn là của nó nữa, hắn là của Tiêu Linh. Bây giờ việc quan trọng nhất của nó là trả thù.
- Em đồng ý quay lại với anh chứ?
Nó đang bối rối không biết nên từ chối hay đồng ý thì nó nhìn thấy một đôi bước vào cửa hàng, nó chợt nhận ra, cặp đôi ấy không ai khác ngoài hắn và Tiêu Linh. An Anh, mày còn vấn vương gì nữa, Khánh đã có Tiêu Linh rồi, mày không phải đối tượng để anh ấy để ý nữa đâu. Người anh ấy yêu bây giờ là Linh, mày hiểu chưa, nhìn cặp đôi trước mặt đang vui vẻ trọn nhận, tim nó khẽ nhói. Nó nhìn anh, nó không muốn lại mắc sai lầm một lần nữa khi chọn anh. Nó khẽ hỏi.
- Anh..... sẽ không bỏ rơi em nữa chứ?
- Không bao giờ - anh mỉm cười nhìn nó.
Mấy cô bán hàng đứng gần đó đang hồi hộp đợi câu trả lời của nó. Và khi thấy nó gật đầu thì không khỏi bất ngờ mà reo lên (ôi trời, mấy bà này hóng hớt quá =.=\\\").
Nghe tiếng reo của mấy cô bán hàng, hắn và Tiêu Linh cũng quay ra xem và hắn thấy nó. Nhưng sao nó lại đi cùng Mạnh? Chẳng nhẽ nó và Mạnh....... Không kịp nghĩ gì, hắn chạy đến kéo tay nó lôi đi.
- Anh làm gì vậy? Thả tôi ra - nó hét lên rồi giật mạnh tay ra khỏi tay hắn.
- Sao em lại đi cùng Mạnh? Còn cái nhẫn kia là sao?
Vì nó và hắn đang ở trong ngõ nên có hét thế chứ hét nữa cũng chả làm sao =)). Nó quay ra nhìn hắn.
- Tôi đi đâu làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh sao. Anh nên nhớ, tôi với anh đã kết thúc từ 3 tháng trước rồi.
- Em sao vậy? - hai tay hắn chống vào tường như để không cho nó chạy đi.
- Tôi chả sao cả. Anh tránh ra để tôi đi - nó nói gạt tay hắn ra.
Nhưng..... hắn làm sao có thể cho nó thoát dễ dàng như vậy được. Hắn ép nó vào tường. Đặt lên môi nó một nụ hôn. Nó bất ngờ, rồi cố lắc đầu hết bên này sang bên khác để không cho hắn chạm được vào môi mình. Nhưng một khi đã bị cưỡng ép thì đâu thể nào dễ dàng mà thoát. Hắn chiếm lĩnh lấy môi nó.
Dời môi, hắn nói khẽ vào tai nó.
- Anh yêu em.
- Đừng ép cô ấy, cô ấy bây giờ thuộc về tôi - tiếng Mạnh từ đâu phát ra.
Hóa ra anh đi theo nó và đã chứng kiến tất cả mọi chuyện. Anh kéo nó về phía mình, nhưng hắn đã kịp nắm lấy một tay kia của nó kéo lại, thế là nó đã là vật kéo co bất đắc dĩ của hai anh chàng này.
- Bằng chứng nào cho thấy cô ấy thuộc về anh - hắn gằn từng tiếng.
Mạnh nhếch mép cười, rồi anh rút từ túi áo ra 2 bức ảnh. Chẳng phải đây là bức ảnh lúc nó không mặc quần áo ở nhà anh sao. Anh chụp nó từ khi nào chứ. Còn mấy vết đỏ trên cổ nó, sáng nay nó đâu có thấy. Nó quay sang hắn, mắt hắn đang vằn đỏ. Nó định giải thích nhưng hắn đã lên tiếng trước.
- 5 tháng nữa là sinh nhật Tiêu Linh, cũng là lễ ra mắt tôi với bố mẹ cô ấy, sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ làm đám cưới luôn, mong hai người sẽ đến.
Hắn buông thõng tay xuống rồi bước đi. Nó đuổi theo thì bị anh giật ngược lại. Mặt nó hiện rõ sự tức giận. Nó dơ tay đấm anh, phải nói là rất mạnh thì anh mới ngã. Nó buông cho anh một câu rồi từ từ bước ra khỏi ngõ.
- Trò chơi kết thúc rồi, anh..... là kẻ thua cuộc.
Nó bước ngược hướng với hắn, nó còn tư cách gì mà đuổi theo hắn chứ, hắn bây giờ không còn là của nó nữa, hắn là của Tiêu Linh. Bây giờ việc quan trọng nhất của nó là trả thù.
/14
|