Dù bị đem ra làm trò đùa, một giọt nước mắt cũng không có, mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng để nó rơi nước mắt thì quả thật rất khó.
Mệt mỏi, ngồi khuỵu xuống, nó hoàn toàn không để ý có người đang tiến dần lại chỗ nó.
Bước chân người đó càng lúc càng gần vội lau lại mặt nó ngẩng lên nhìn tên đang đến.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ gì đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ gì đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó giống như vị thần Apollo kiêu hãnh vẻ ngời sáng của hắn làm cho mọi vật như có sức sống mãnh liệt hơn bao giờ hết mái tóc bồng bềnh tựa hơi sương nhưng lại gọn nhẹ cuốn hút. Đúng, một nét đẹp hoàn mĩ không ngờ.
Hắn từ từ đi tới nó rồi quỳ xuống nhìn kĩ vào khuôn mặt nó, tay hắn nâng cằm nó lên một cách nhẹ nhàng, mỉm cười với nó rút ra một chiếc khăn lau chùi nhẹ lên vết thương của nó.
Nó như bị thôi miên trước hành động của hắn, giống như thiên sứ đang đến bên nó vậy, nhẹ nhàng thư thái và tuyệt đối mang lại cho nó cảm giác an toàn vô cùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
_ Em dũng cảm lắm, bị như vậy mà không khóc- hắn vừa lau vừa nói nó
Không đáp lại lời nói của hắn, nó cúi gằm mặt xuống xấu hổ không dám ngước lên. Có lẽ hắn cũng hiểu nên khi lau mặt cho nó xong hắn liền đứng dậy đưa tấm bản đồ vào tay nó rồi lại bước đi về phía trong cánh rừng, thoáng một chút hắn tựa như bốc hơi không để lại dấu vết.
Cầm bản đồ trong tay, nó cố gắng đứng dậy phủi quần áo rồi lặng thầm bước về phía dãy B.
Mới vào ngày đầu tuần mà mặt nó thảm hại hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến nó bất ngờ là hầu như tất cả mọi người trong lớp B đều hoan nghênh nó với vẻ mặt vui hơn bao giờ hết, chào đón nó rất nồng nhiệt chỉ trong phút chốc nó bỗng thấy mình trở thành đại minh tinh đến không ngờ.
_ Sao cậu bị vậy….- một nhỏ từ bàn trên quay xuống hỏi nó
_ Trông cậu thật so bad- một con nhỏ kế bên nhỏ kia cũng quay xuống nói
_ Mình nghĩ cậu nên thay đồ- nhỏ bên phải quay sang nói
_ Đúng đó cậu nên thay nó đi- nhỏ bên trái nói
Ngượng ngùng nhìn 4 người họ, nó cảm tháy có gì đó vui vui rồi mỉm cười nhẹ gật đầu.
Ra chơi 45’, nó cùng bốn nhỏ bạn mới quen đi vào phòng wc.
Thay đồ chỉnh tề xong nó bước ra ngoài khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi không một chút cảm xúc vẫn lạnh lùng như tiền.
Thấy nó ra 4 nhỏ bắt đầu chạy tới nhìn nó nở nụ cười hiền rồi bắt tay làm quen
_ Mình là Vy
_ Mình là Ánh
_ Mình là Mi
_ Mình là Như
_Còn mình là Thanh- nó cũng cười đáp lại.
Năm đứa nhìn nhau cười một hồi rồi bỗng có Mi lên tiếng
_ Mấy người định đứng ở trong đây cười mãi hả? đi ăn đi.
_ Bà suốt ngày ăn, ăn ăn ăn cho riết rồi thành heo nái nhá- Như nhìn nó lên tiếng
_ Hứ! kệ tui , giờ mấy bà có đi không á- nhỏ Mi giả vờ hơn dỗi hỏi
_ Thôi đi dùm tui đi mấy bà- Vy lên tiếng
Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.
Mệt mỏi, ngồi khuỵu xuống, nó hoàn toàn không để ý có người đang tiến dần lại chỗ nó.
Bước chân người đó càng lúc càng gần vội lau lại mặt nó ngẩng lên nhìn tên đang đến.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ gì đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ gì đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó giống như vị thần Apollo kiêu hãnh vẻ ngời sáng của hắn làm cho mọi vật như có sức sống mãnh liệt hơn bao giờ hết mái tóc bồng bềnh tựa hơi sương nhưng lại gọn nhẹ cuốn hút. Đúng, một nét đẹp hoàn mĩ không ngờ.
Hắn từ từ đi tới nó rồi quỳ xuống nhìn kĩ vào khuôn mặt nó, tay hắn nâng cằm nó lên một cách nhẹ nhàng, mỉm cười với nó rút ra một chiếc khăn lau chùi nhẹ lên vết thương của nó.
Nó như bị thôi miên trước hành động của hắn, giống như thiên sứ đang đến bên nó vậy, nhẹ nhàng thư thái và tuyệt đối mang lại cho nó cảm giác an toàn vô cùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
_ Em dũng cảm lắm, bị như vậy mà không khóc- hắn vừa lau vừa nói nó
Không đáp lại lời nói của hắn, nó cúi gằm mặt xuống xấu hổ không dám ngước lên. Có lẽ hắn cũng hiểu nên khi lau mặt cho nó xong hắn liền đứng dậy đưa tấm bản đồ vào tay nó rồi lại bước đi về phía trong cánh rừng, thoáng một chút hắn tựa như bốc hơi không để lại dấu vết.
Cầm bản đồ trong tay, nó cố gắng đứng dậy phủi quần áo rồi lặng thầm bước về phía dãy B.
Mới vào ngày đầu tuần mà mặt nó thảm hại hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến nó bất ngờ là hầu như tất cả mọi người trong lớp B đều hoan nghênh nó với vẻ mặt vui hơn bao giờ hết, chào đón nó rất nồng nhiệt chỉ trong phút chốc nó bỗng thấy mình trở thành đại minh tinh đến không ngờ.
_ Sao cậu bị vậy….- một nhỏ từ bàn trên quay xuống hỏi nó
_ Trông cậu thật so bad- một con nhỏ kế bên nhỏ kia cũng quay xuống nói
_ Mình nghĩ cậu nên thay đồ- nhỏ bên phải quay sang nói
_ Đúng đó cậu nên thay nó đi- nhỏ bên trái nói
Ngượng ngùng nhìn 4 người họ, nó cảm tháy có gì đó vui vui rồi mỉm cười nhẹ gật đầu.
Ra chơi 45’, nó cùng bốn nhỏ bạn mới quen đi vào phòng wc.
Thay đồ chỉnh tề xong nó bước ra ngoài khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi không một chút cảm xúc vẫn lạnh lùng như tiền.
Thấy nó ra 4 nhỏ bắt đầu chạy tới nhìn nó nở nụ cười hiền rồi bắt tay làm quen
_ Mình là Vy
_ Mình là Ánh
_ Mình là Mi
_ Mình là Như
_Còn mình là Thanh- nó cũng cười đáp lại.
Năm đứa nhìn nhau cười một hồi rồi bỗng có Mi lên tiếng
_ Mấy người định đứng ở trong đây cười mãi hả? đi ăn đi.
_ Bà suốt ngày ăn, ăn ăn ăn cho riết rồi thành heo nái nhá- Như nhìn nó lên tiếng
_ Hứ! kệ tui , giờ mấy bà có đi không á- nhỏ Mi giả vờ hơn dỗi hỏi
_ Thôi đi dùm tui đi mấy bà- Vy lên tiếng
Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.
/80
|