Ngồi thừ nhìn ra ngoài nó cảm thấy trong lòng nhớ một ai đó, rất muốn gặp người đó, cảm jác này chưa bao jờ đến với nó lần nào, nó nhớ lúc Vương dẫn nó đi đến khu phố cổ, lúc Vương cõng nó ngoài trời mưa và cả lúc nó nhìn Vương trên cánh đồng hoa mặt trời nữa…….. Nó rất nhớ Vương, nếu như gặp được Vương thỳ nó sẽ ntn nhỉ? Ngồi tự nghĩ là mỉm cười với chính mình nó không biết là Ngân Trúc đang nhìn nó chằm chằm từ phía sau…
“ Nếu như chúng ta không phải chị em, thỳ em sẽ cố hết sức júp chị nhưng sự thật không phải zậy…”
_ Chị nhìn j thế- Ngân Trúc tươi cười hỏi nó
_ Đâu có j đâu- nó trở về vẻ mặt bình thường trả lời Ngân Trúc- mà em đi đâu về trễ zạ?
_ À, đi gặp đối tác làm ăn thôi, tên đó đúng là jở hơi- Ngân Trúc mệt mỏi thả người xuống jường
_ Aj jở hơi
_ ………… là một tên đầu óc không đc bình thường lắm- Ngân Trúc chề môi nói- nhưng không ngờ… anh ta lại nhận ra đc mùi bạc hà trên người em….
_ ….
Nó không nói j , nhìn Ngân Trúc một lát rồi way người về lại hướng cửa sổ, trời lất phất mưa, jó lùa vào mặt nó mát rợi bất chợt nó nói với Ngân Trúc nhưng ko way đầu lại
_ Có lẽ chị đã thích rồi….
Tại trường học
“ Có lẽ chị đã thích rồi…” Ngân Trúc ngẫm lại những lời nó nói đêm hôm wa, chắc Ngân Trúc không nghe lầm chứ, mặc dù lời nói nhỏ nhẹ nhưng lại rất rõ thoáng wa tai Ngân Trúc mang hương vị rất buồn….
_ Ê
Có người đặt tay trên vai Ngân Trúc làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Way đầu lại xem ai có gan làm mất cảm xúc của cô.
Nhìn người đó một hồi, Ngân Trúc bỗng phá lên cười lớn
_ Cô điên hả? Cười j ..- Đan bực dọc hỏi
¬_ Nghĩ tới anh hôm wa, tôi thấy anh ngốc wá, như zậy mà là jám đốc sao? Gạt người chắc.- Ngân Trúc chế jễu nói
_ ……. Cô bik cái j mà nói…. đừng tưởng jỏi hơn tôi…- Đan nhăn nhó nói
_ Okie… zậy để xem đã… hợp tác vui vẻ- nói rồi Ngân Trúc nhìn Đan cười và bỏ đi một mạch.
Trong lớp nó không khí nặg trĩu bao chùm, mọi người dường như rất mệt mỏi, nó thỳ ngồi thừ nhìn ra ngoài, Ngân Trúc thỳ cứ đắm đuối vào bản hợp đồng, còn Như gục mặt xuống bàn vì đêm wa ko ngủ được, Ánh , My , Vy thỳ cả ba cùng chống cằm nhìn về phía cửa lớp học cho đến khi cô jáo bước vào.
_ Ê, cô Nguyệt Anh tới rồi kìa- My lay người Như zậy
Uể oải đứng lên, nó im lặng cuối đầu xuống không muốn nhìn mặt Nguyệt Anh, vì bản thân nó sợ, nếu như nhìn thấy Nguyệt Anh chắc chắc nó sẽ không kìm nổi lòng bực tức, mặc dù nó chả bik nguyên nhân là vì cái j.
Nguyệt Anh cười tươi nhìn cả lớp, rồi wét mắt một lượt và dừng lại ngay chỗ nó.
_ Em kia- Nguyệt Anh chỉ vào nó- lên bảng đi, tôi sẽ kiểm tra chính trị của em….
Bị chỉ ngay mặt nó có chút hơi bất ngờ nhưng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh mà từ từ bước lên bục jảng. Nguyệt Anh nhìn nó khó chịu rồi nheo trán lại cô đứng lên định gỡ cặp mắt kiếng trên mặt nó xuống, thỳ bị tay nó jữ lại.
_ EM xin lỗi, nhưng không thể mở kái này xuống.
_ Lý do- Nguyệt Anh nhìn nó chằm chằm hỏi
_ Tại em có tật ở mắt- nó lạnh lùng nói
_ ……
Không nói j Nguyệt Anh nhìn vào cuốn jáo án và đưa ra rất nhiều câu hỏi chính trị cho nó, mặc dù không thých việc chính trị lắm nhưng vì lão ja và ja tộc nó biết rất nhiều điều về kinh tế hay xã hội hiện jờ, không nhìn Nguyệt Anh mắt nó hướng về chỗ khác nhưng miệng vẫn trả lời đúng tất cả câu hỏi của Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh nhìn nó, mỉm cười gật đầu rồi cho nó về chỗ, nhưng nó hoàn toàn không biết cây phần Nguyệt Anh đang cầm bỗng bị bẻ đôi lúc nào không hay.
Ra chơi, nó chầm chầm bước về phía sau sân trường, nơi đó là nơi duy nhất nó cảm thấy an toàn mà không ai biết đến, thả mình nằm trên cỏ, nó nhắm mắt lại để có thể không suy nghĩ nữa, nhưng nó lại không biết có người đang tiến gần đễn chỗ nó và cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nó.
Ngắm nhìn nó, Khương kảm thấy yên tâm hơn rồi, tình cờ Khương đi wa đây và thấy nó, chắc nó không biết là Khương xuất hiện ở đây đâu nên nó vẫn cứ nhắm mắt như thế, jống như chưa bao h nó mở mắt ra để ý xung wanh để ý rằng có người vẫn dõi theo nó từ cái này nó bị bọn khối A đánh…….
Nhắm mắt lại nó thấy Vương đang bên cạnh nó, rất gần rất gần, chắc nó điên lên mất sau cái ngày ở công viên, nó không khi nào không nghĩ đến Vương…. Nó muốn nhìn thấy Vương wá….
_ Hai người ở đây làm j thế?
Không phải chứ, vừa mới nghĩ đến Vương thfy Vương đã xuất hiện rồi, vui mừng, nó mở mắt và ngồi dậy nhìn Vương, trông Vương đang khó chịu và nhăn nhó nhìn nó khó hiểu.
_ Thật là anh tới rồi, tôi còn tưởng………
_ Tưởng cái j, tưởng tôi không tới để hai người làm kái j ở đây hả- Vương cắt ngang lời nói của nó rồi vừa nói vừa nhìn wa Khương.
Nó cũng đưa mắt nhìn sang bên cạnh và ngạc nhiên hết sức, không hiểu sao lại thấy Khương ở cạnh mình, lúc đầu nó còn cảm nhận người đó là Vương nữa mà…..
_ Sao anh ở đây- nó nhìn Khương hỏi
_ Anh…..
_ Khỏi đóng kịch, bộ định diễn tuồng cho tôi coi hả?- Vương chế nhạo nói- tôi xem chán rồi..
Vương bỏ đi không thèm nhìn nó dù chỉ một lần, lần này nó thực sự không hiểu nổi Vương đang nghĩ và nói cái j nữa, bản thân nó còn không biết tại sao Khương ở đây nữa kìa..
_ Anh ta bị sao zậy?- nó ngây ngô nhìn Vương nhưng miệng lại hỏi Khương
_ Tôi không bik, đi ăn không tôi dẫn em đi.
_ Uhm…- nó nhẹ nhàng gật đầu đáp lời với Khương rồi 2 người vào căn tin.
Tại căn tin ồn ào hơn bởi sự xuất hiện của nó và Khương, ít khi Khưong vào căn tin nhưng vì nó Khương đã phải đứng ở đây mấy lần rồi..
Kéo ghế cho nó ngồi xuống, Khương hỏi nó ăn j rồi đi lấy dùm nó.
Nó không để ý mọi người xung wanh nghĩ j , dù sao nó cũng ko cần wan tâm đến mấy chuyện đó.
_ Đồ của em nè- Khương đặt khay thức ăn xuống cho nó rồi cũng ngồi vào ghế của mình…
Ăn được một lúc nó lại thấy căn tin ồn ào hơn, nó nghĩ rằng chắc là Vương đến nên căn tin mới ồn ào náo nhiệt như thế, ngoài Vương ra còn ai có khả năng làm căn tin xáo trộn như zậy… Nhưng ngoài suy nghĩ của nó, ngước mặt lên nhìn Vương nó còn trông thấy cả Nguyệt Anh đi kế bên nữa, trong lòng nó bỗng khó chịu đến kì lạ, cuối mặt xuống, nó vội ăn tiếp nhưng càng ăn bao nhiêu nó lại càng muốn ói ra, cơ thể nó đang nóng dần lên.
Ngân Trúc và đám bạn nó cũng bước vào và đang đến gần chỗ nó.
_ Tụi tui ngồi đây được không- My nháy mắt hỏi nó
_ Mấy bà ngồi đi…- nó kéo gế cho đám bạn nó ngồi.
Phong chậm rãi nhìn căn tin xung wanh rồi dừng lại ở một người, người làm Phong tìm kiếm rất lâu rồi, mỉm cười nhìn xuống, Phong bước xuống lầu và nhẹ nhàng tiến đến bàn ăn của tụi nó trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người và không ngoại trừ Vương.
_ Ê, mấy bà có cảm thấy mọi người đang nhìn mình không?- My lo lắng hỏi
Ngước mắt lên nhìn xung wanh , Ngân Trúc cuối mặt xuống nói
_ Có người đang tới, nhìn đẹp trai phong độ lắm, nhưng hơi lạnh….- Ngân Trúc vừa ăn vừa nói.
Như cảm thấy người mình đang nóng lên, tay Như cấu chặt vào nhau, lần này Như thật sự ăn không vô nữa rồi.
_ Mình xin lỗi, mình đi jải wuyết chút- cười trừ với đám bạn Như bước lên chạy thẳng ra ngoài. Phong nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo.
Như càng chạy nhanh thỳ Ph0ng càng đuổi theo nhanh hơn cho đến khi jữ được tay Như lại.
_ Em làm j chạy nhanh zậy, đang tránh mặt tôi hả- Phong lạnh lùng hỏi
_ …….- không trả lời Phong, Như vẫn way mặt đi, nếu nhìn Phong bi jờ, Như sẽ rất khó xử- anh là j mà tôi phải tránh, có chuỵện j mà cầm tay tôi zậy, thiếu ja của tập đoàn họ Doãn.
Có chút bất ngờ với cách xưng hô của Như, Phong buông tay ra nhìn vào mắt Như hỏi
_ EM không nhớ tôi hả? Đừng jỡn nữa.
_ Điên sao, tôi không wen anh, mai mốt đừng chạy theo tôi như zậy nữa, người ta tưởng anh theo đuổi tôi thỳ phiền lắm- Như nghênh mặt nói với Phong rồi bỏ đi một mạch về lớp, Phong vẫn đứng đó nhìn theo…… trong lòng đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi…
Nguyệt Anh và Vương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xuống phía dưới bàn nó, Nguyệt Anh luôn khó hiểu, Khương không thích vào căn tin nhưng sao jờ lại xuất hiện ở căn tin, còn ngồi chung với người Nguyệt Anh không thích nữa, Nguyệt Anh lại càng khó chịu hơn nhưng vẫn im lặng ăn thức ăn của mình.
Thấy Phong way lại, Vương vỗ vai Phong hỏi
_ Chuyện j zạ?
_ Không có j đâu…- Phong tránh câu hỏi của Vương rồi kéo ghế ngồi xuống ăn tiếp, nhưng Phong cố ngốn hết bao nhiêu thức ăn thỳ vẫn không thể nào zô cổ họng nổi.
_ Tối nay, chúng ta họp mặt nhau đi- Nguyệt Anh bất ngờ cất tiếng nói
Ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Anh, Vương cũng gật đầu đồng ý.
_ Vậy kêu anh Khương tham ja luôn đi, từ khi về đây có bao h mình nc với ảnh đâu- Phong lên tiếng nói.
_ Ừhm… và kêu luôn cô bé đang ngồi kế Khương nữa- Nguyệt Anh nhìn xuống bàn ăn của Khương với vẻ mặt đầy tức jận….
Vương nhìn Nguyệt Anh rồi nhìn xuống bàn nó, trong lòng cũng khó chịu không kém.
“ Nếu như chúng ta không phải chị em, thỳ em sẽ cố hết sức júp chị nhưng sự thật không phải zậy…”
_ Chị nhìn j thế- Ngân Trúc tươi cười hỏi nó
_ Đâu có j đâu- nó trở về vẻ mặt bình thường trả lời Ngân Trúc- mà em đi đâu về trễ zạ?
_ À, đi gặp đối tác làm ăn thôi, tên đó đúng là jở hơi- Ngân Trúc mệt mỏi thả người xuống jường
_ Aj jở hơi
_ ………… là một tên đầu óc không đc bình thường lắm- Ngân Trúc chề môi nói- nhưng không ngờ… anh ta lại nhận ra đc mùi bạc hà trên người em….
_ ….
Nó không nói j , nhìn Ngân Trúc một lát rồi way người về lại hướng cửa sổ, trời lất phất mưa, jó lùa vào mặt nó mát rợi bất chợt nó nói với Ngân Trúc nhưng ko way đầu lại
_ Có lẽ chị đã thích rồi….
Tại trường học
“ Có lẽ chị đã thích rồi…” Ngân Trúc ngẫm lại những lời nó nói đêm hôm wa, chắc Ngân Trúc không nghe lầm chứ, mặc dù lời nói nhỏ nhẹ nhưng lại rất rõ thoáng wa tai Ngân Trúc mang hương vị rất buồn….
_ Ê
Có người đặt tay trên vai Ngân Trúc làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Way đầu lại xem ai có gan làm mất cảm xúc của cô.
Nhìn người đó một hồi, Ngân Trúc bỗng phá lên cười lớn
_ Cô điên hả? Cười j ..- Đan bực dọc hỏi
¬_ Nghĩ tới anh hôm wa, tôi thấy anh ngốc wá, như zậy mà là jám đốc sao? Gạt người chắc.- Ngân Trúc chế jễu nói
_ ……. Cô bik cái j mà nói…. đừng tưởng jỏi hơn tôi…- Đan nhăn nhó nói
_ Okie… zậy để xem đã… hợp tác vui vẻ- nói rồi Ngân Trúc nhìn Đan cười và bỏ đi một mạch.
Trong lớp nó không khí nặg trĩu bao chùm, mọi người dường như rất mệt mỏi, nó thỳ ngồi thừ nhìn ra ngoài, Ngân Trúc thỳ cứ đắm đuối vào bản hợp đồng, còn Như gục mặt xuống bàn vì đêm wa ko ngủ được, Ánh , My , Vy thỳ cả ba cùng chống cằm nhìn về phía cửa lớp học cho đến khi cô jáo bước vào.
_ Ê, cô Nguyệt Anh tới rồi kìa- My lay người Như zậy
Uể oải đứng lên, nó im lặng cuối đầu xuống không muốn nhìn mặt Nguyệt Anh, vì bản thân nó sợ, nếu như nhìn thấy Nguyệt Anh chắc chắc nó sẽ không kìm nổi lòng bực tức, mặc dù nó chả bik nguyên nhân là vì cái j.
Nguyệt Anh cười tươi nhìn cả lớp, rồi wét mắt một lượt và dừng lại ngay chỗ nó.
_ Em kia- Nguyệt Anh chỉ vào nó- lên bảng đi, tôi sẽ kiểm tra chính trị của em….
Bị chỉ ngay mặt nó có chút hơi bất ngờ nhưng cũng lấy lại vẻ bình tĩnh mà từ từ bước lên bục jảng. Nguyệt Anh nhìn nó khó chịu rồi nheo trán lại cô đứng lên định gỡ cặp mắt kiếng trên mặt nó xuống, thỳ bị tay nó jữ lại.
_ EM xin lỗi, nhưng không thể mở kái này xuống.
_ Lý do- Nguyệt Anh nhìn nó chằm chằm hỏi
_ Tại em có tật ở mắt- nó lạnh lùng nói
_ ……
Không nói j Nguyệt Anh nhìn vào cuốn jáo án và đưa ra rất nhiều câu hỏi chính trị cho nó, mặc dù không thých việc chính trị lắm nhưng vì lão ja và ja tộc nó biết rất nhiều điều về kinh tế hay xã hội hiện jờ, không nhìn Nguyệt Anh mắt nó hướng về chỗ khác nhưng miệng vẫn trả lời đúng tất cả câu hỏi của Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh nhìn nó, mỉm cười gật đầu rồi cho nó về chỗ, nhưng nó hoàn toàn không biết cây phần Nguyệt Anh đang cầm bỗng bị bẻ đôi lúc nào không hay.
Ra chơi, nó chầm chầm bước về phía sau sân trường, nơi đó là nơi duy nhất nó cảm thấy an toàn mà không ai biết đến, thả mình nằm trên cỏ, nó nhắm mắt lại để có thể không suy nghĩ nữa, nhưng nó lại không biết có người đang tiến gần đễn chỗ nó và cũng nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nó.
Ngắm nhìn nó, Khương kảm thấy yên tâm hơn rồi, tình cờ Khương đi wa đây và thấy nó, chắc nó không biết là Khương xuất hiện ở đây đâu nên nó vẫn cứ nhắm mắt như thế, jống như chưa bao h nó mở mắt ra để ý xung wanh để ý rằng có người vẫn dõi theo nó từ cái này nó bị bọn khối A đánh…….
Nhắm mắt lại nó thấy Vương đang bên cạnh nó, rất gần rất gần, chắc nó điên lên mất sau cái ngày ở công viên, nó không khi nào không nghĩ đến Vương…. Nó muốn nhìn thấy Vương wá….
_ Hai người ở đây làm j thế?
Không phải chứ, vừa mới nghĩ đến Vương thfy Vương đã xuất hiện rồi, vui mừng, nó mở mắt và ngồi dậy nhìn Vương, trông Vương đang khó chịu và nhăn nhó nhìn nó khó hiểu.
_ Thật là anh tới rồi, tôi còn tưởng………
_ Tưởng cái j, tưởng tôi không tới để hai người làm kái j ở đây hả- Vương cắt ngang lời nói của nó rồi vừa nói vừa nhìn wa Khương.
Nó cũng đưa mắt nhìn sang bên cạnh và ngạc nhiên hết sức, không hiểu sao lại thấy Khương ở cạnh mình, lúc đầu nó còn cảm nhận người đó là Vương nữa mà…..
_ Sao anh ở đây- nó nhìn Khương hỏi
_ Anh…..
_ Khỏi đóng kịch, bộ định diễn tuồng cho tôi coi hả?- Vương chế nhạo nói- tôi xem chán rồi..
Vương bỏ đi không thèm nhìn nó dù chỉ một lần, lần này nó thực sự không hiểu nổi Vương đang nghĩ và nói cái j nữa, bản thân nó còn không biết tại sao Khương ở đây nữa kìa..
_ Anh ta bị sao zậy?- nó ngây ngô nhìn Vương nhưng miệng lại hỏi Khương
_ Tôi không bik, đi ăn không tôi dẫn em đi.
_ Uhm…- nó nhẹ nhàng gật đầu đáp lời với Khương rồi 2 người vào căn tin.
Tại căn tin ồn ào hơn bởi sự xuất hiện của nó và Khương, ít khi Khưong vào căn tin nhưng vì nó Khương đã phải đứng ở đây mấy lần rồi..
Kéo ghế cho nó ngồi xuống, Khương hỏi nó ăn j rồi đi lấy dùm nó.
Nó không để ý mọi người xung wanh nghĩ j , dù sao nó cũng ko cần wan tâm đến mấy chuyện đó.
_ Đồ của em nè- Khương đặt khay thức ăn xuống cho nó rồi cũng ngồi vào ghế của mình…
Ăn được một lúc nó lại thấy căn tin ồn ào hơn, nó nghĩ rằng chắc là Vương đến nên căn tin mới ồn ào náo nhiệt như thế, ngoài Vương ra còn ai có khả năng làm căn tin xáo trộn như zậy… Nhưng ngoài suy nghĩ của nó, ngước mặt lên nhìn Vương nó còn trông thấy cả Nguyệt Anh đi kế bên nữa, trong lòng nó bỗng khó chịu đến kì lạ, cuối mặt xuống, nó vội ăn tiếp nhưng càng ăn bao nhiêu nó lại càng muốn ói ra, cơ thể nó đang nóng dần lên.
Ngân Trúc và đám bạn nó cũng bước vào và đang đến gần chỗ nó.
_ Tụi tui ngồi đây được không- My nháy mắt hỏi nó
_ Mấy bà ngồi đi…- nó kéo gế cho đám bạn nó ngồi.
Phong chậm rãi nhìn căn tin xung wanh rồi dừng lại ở một người, người làm Phong tìm kiếm rất lâu rồi, mỉm cười nhìn xuống, Phong bước xuống lầu và nhẹ nhàng tiến đến bàn ăn của tụi nó trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người và không ngoại trừ Vương.
_ Ê, mấy bà có cảm thấy mọi người đang nhìn mình không?- My lo lắng hỏi
Ngước mắt lên nhìn xung wanh , Ngân Trúc cuối mặt xuống nói
_ Có người đang tới, nhìn đẹp trai phong độ lắm, nhưng hơi lạnh….- Ngân Trúc vừa ăn vừa nói.
Như cảm thấy người mình đang nóng lên, tay Như cấu chặt vào nhau, lần này Như thật sự ăn không vô nữa rồi.
_ Mình xin lỗi, mình đi jải wuyết chút- cười trừ với đám bạn Như bước lên chạy thẳng ra ngoài. Phong nhìn thấy cũng vội vàng đuổi theo.
Như càng chạy nhanh thỳ Ph0ng càng đuổi theo nhanh hơn cho đến khi jữ được tay Như lại.
_ Em làm j chạy nhanh zậy, đang tránh mặt tôi hả- Phong lạnh lùng hỏi
_ …….- không trả lời Phong, Như vẫn way mặt đi, nếu nhìn Phong bi jờ, Như sẽ rất khó xử- anh là j mà tôi phải tránh, có chuỵện j mà cầm tay tôi zậy, thiếu ja của tập đoàn họ Doãn.
Có chút bất ngờ với cách xưng hô của Như, Phong buông tay ra nhìn vào mắt Như hỏi
_ EM không nhớ tôi hả? Đừng jỡn nữa.
_ Điên sao, tôi không wen anh, mai mốt đừng chạy theo tôi như zậy nữa, người ta tưởng anh theo đuổi tôi thỳ phiền lắm- Như nghênh mặt nói với Phong rồi bỏ đi một mạch về lớp, Phong vẫn đứng đó nhìn theo…… trong lòng đặt ra biết bao nhiêu câu hỏi…
Nguyệt Anh và Vương thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xuống phía dưới bàn nó, Nguyệt Anh luôn khó hiểu, Khương không thích vào căn tin nhưng sao jờ lại xuất hiện ở căn tin, còn ngồi chung với người Nguyệt Anh không thích nữa, Nguyệt Anh lại càng khó chịu hơn nhưng vẫn im lặng ăn thức ăn của mình.
Thấy Phong way lại, Vương vỗ vai Phong hỏi
_ Chuyện j zạ?
_ Không có j đâu…- Phong tránh câu hỏi của Vương rồi kéo ghế ngồi xuống ăn tiếp, nhưng Phong cố ngốn hết bao nhiêu thức ăn thỳ vẫn không thể nào zô cổ họng nổi.
_ Tối nay, chúng ta họp mặt nhau đi- Nguyệt Anh bất ngờ cất tiếng nói
Ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Anh, Vương cũng gật đầu đồng ý.
_ Vậy kêu anh Khương tham ja luôn đi, từ khi về đây có bao h mình nc với ảnh đâu- Phong lên tiếng nói.
_ Ừhm… và kêu luôn cô bé đang ngồi kế Khương nữa- Nguyệt Anh nhìn xuống bàn ăn của Khương với vẻ mặt đầy tức jận….
Vương nhìn Nguyệt Anh rồi nhìn xuống bàn nó, trong lòng cũng khó chịu không kém.
/80
|