Nó vô định bước đi, trong đầu ngập tràn lời nói của Ngân Trúc, sẽ giết sao? Bản thân nó chưa từng giết qua ai, nếu nói nó phải giết người nó thật không thể tưởng tượng nỗi. “Người đó” là ai nó còn không biết thì làm sao mà giết, huống hồ….huống hồ nó cảm thấy khó chịu khi nghe Ngân Trúc nói “giết”..
“…sẽ giết?”
Nó vừa đi vừa lầm bầm trong miệng, khiến ai đi qua cũng phải quay đầu lại nhìn nó khó hiểu. Khương đứng từ xa nhìn nó đang bần thần bước tới, hình như nó còn không phát hiện ra anh. Khương luôn thắc mắc đằng sau cặp mắt kiếng kia thì đôi mắt của nó sẽ như thế nào. Nó không thể coi là người đẹp nhất đối với người khác nhưng ở nó luôn có cái gì đó thôi thúc anh phải để ý, dù nhỏ thôi cũng đủ để anh trân trọng rồi.
Mải miết đi nó không biết mình đã đi qua Khương như thế nào, cho đến khi Khương nắm tay nó lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn nó, nhưng trán lại đã nhăn lại khi nó quay sang anh miệng thốt lên chữ
“…sẽ giết”
Nó cũng bất ngờ khi thấy Khương ở đây, vừa định sẽ chào hỏi anh nhưng chợt nhớ tới chuyện nó đã thấy trong phòng y tế thì cảm thấy trong lòng không thoải mái, thỉnh thoảng trong lồng ngực lại nhói lên một cách kì lạ.
“ Em định giết ai sao?” – Khương nói nó trên môi vẫn giữ nụ cười đó
“…..”
Nó vẫn im lặng nhìn Khương thật sự trong lòng nó lúc này có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh. Có phải anh và Nguyệt Anh đã bắt đầu quen nhau? Tại sao anh lại nói dối nó? Tại sao lúc nào anh cũng để nó bắt gặp anh và Nguyệt Anh đang ôm hôn nhau…. Tại sao? Tại sao?.... Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nó mà vẫn chưa có người trả lời.
Khương biết nó đang suy nghĩ điều gì, cũng biết nó đang thắc mắc những gì, anh đã cố gắng tập luyện nhiều lần để có thể đứng trước mặt nó mà giải thích nhưng khi thấy nó anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu vì chính anh cũng cảm thấy tội lỗi khi phải nói dối nó. Hai tuần qua anh nhớ nó tới phát điên, trong những giấc mơ cũng cảm thấy nó giày vò từng chút một, là tại anh, đáng lẽ không nên hôn trộm nó để khỏi bị Nguyệt Anh bắt gặp…. và đáng lẽ anh nên kiềm chế bản thân hơn.
“ Tại sao lại nói dối tôi?”-nó dùng khuôn mặt lạnh lùng của mình để chất vấn Khương.
“……..”
Khương nhìn nó,nhẹ nhàng vén mái tóc vướng trên mặt nó
“ Tôi thắc mắc không biết đằng sau cặp mắt kiếng kia , đôi mắt em sẽ trông như thế nào?”
Khương lảng tránh câu trả lời của nó, thay cho đáp án mà anh không muốn trả lời. Trái tim nó như bị cái gì bóp thắt lại, tức giận, bất lực, khó chịu hiện giờ nó đều cảm thấy. Không phủ nhận cũng không khẳng định, anh muốn nó phải nghĩ như thế nào đây?
“ Trả lời tôi.”- nó nhăn mặt nhìn anh, giọng gắt lên
Khương nhíu mày nhìn nó khó hiểu, hành động của nó hiện giờ rất giống….
Anh chợt nhìn mặt nó rồi phì cười, đôi mắt sáng lên , anh không biết rằng tim nó khi đó đã chậm mất một nhịp.
“ Anh cười cái gì?”- nó khó hiểu nói
“ Em không thấy vẻ mặt của em bi giờ là giống như đang ghen sao?”
“Ghen? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”- nó ngơ ngác hỏi lại Khương, mà đúng thật là nó không biết anh đang nói cái gì.
“ Sao anh không trả lời tôi?”
Mỉm cười nhìn nó
“ Em thật dễ thương, nếu điều đó làm em để ý thì tôi rất vui.”
Nó trợn mắt nhìn anh, lần đầu tiên có người khen nó, còn nói mấy câu khó hiểu dậy, mặt nó đỏ lên, môi mím chặt không dám mở ra.
Đúng lúc đó, Nguyệt Anh và Vương từ xa nhìn thấy, trong lòng mỗi người đều có những câu hỏi riêng và tâm trạng riêng nhưng có thể chắc chắn rằng, không một ai cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy cảnh đó. Nhếch mép, Nguyệt Anh tiến tới khoác tay Khương vui vẻ nói
“ Chào em, em thấy tôi và thầy Khương đẹp đôi không?”
Nó biết Nguyệt Anh đang cố ý nói nó, nhưng từ trước tới giờ nó vốn đã chẳng quan tâm nên cũng đành im lặng xin phép đi trước.
Những chuyện mình bắt đầu chưa chắc mình đã là người kết thúc. Cũng giống như bây giờ, Vương nắm tay nó, khóe miệng anh nở nụ cười thật ngọt ngào
“ Đừng đi, chúng ta đi ăn gì đó đã”
Nó khó hiểu nhìn Vương, không biết Vương đang tính làm gì? Cùng là anh em nhưng tại sao nụ cười của Khương lại khác của Vương như thế.
“ Em quên là chúng ta đã hẹn đi ăn trưa rồi hả, em đúng là đồ đãng trí.”- Vương cốc yêu nó
Hành động đó làm Khương cảm thấy gai mắt, anh không chấp nhận khi có người chạm vào nó mà nhất là người đó là Vương, người có cùng khuôn mặt giống anh.
Nguyệt Anh nhanh chóng hiểu ý Vương, cô mỉm cười trong lòng, nm chặt tay Khương rồi nói
“ Ồ, hóa ra 2 em là…..”- Nguyệt Anh tinh nghịch nói, cô nháy mắt với nó và Vương –“ yên tâm yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu, hay là hai cặp chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đi, dù sao cũng tiện đường.”
“Đi ăn trưa cùng nhau?” nó nhăn mặt nhìn Nguyệt Anh, hình như cũng lờ mờ đoán được ý của cô, chưa kịp từ chối. Nó đã bị Vương kéo tay đi theo hướng căn tin, phía sau còn có Nguyệt Anh và Khương.
“…sẽ giết?”
Nó vừa đi vừa lầm bầm trong miệng, khiến ai đi qua cũng phải quay đầu lại nhìn nó khó hiểu. Khương đứng từ xa nhìn nó đang bần thần bước tới, hình như nó còn không phát hiện ra anh. Khương luôn thắc mắc đằng sau cặp mắt kiếng kia thì đôi mắt của nó sẽ như thế nào. Nó không thể coi là người đẹp nhất đối với người khác nhưng ở nó luôn có cái gì đó thôi thúc anh phải để ý, dù nhỏ thôi cũng đủ để anh trân trọng rồi.
Mải miết đi nó không biết mình đã đi qua Khương như thế nào, cho đến khi Khương nắm tay nó lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn nó, nhưng trán lại đã nhăn lại khi nó quay sang anh miệng thốt lên chữ
“…sẽ giết”
Nó cũng bất ngờ khi thấy Khương ở đây, vừa định sẽ chào hỏi anh nhưng chợt nhớ tới chuyện nó đã thấy trong phòng y tế thì cảm thấy trong lòng không thoải mái, thỉnh thoảng trong lồng ngực lại nhói lên một cách kì lạ.
“ Em định giết ai sao?” – Khương nói nó trên môi vẫn giữ nụ cười đó
“…..”
Nó vẫn im lặng nhìn Khương thật sự trong lòng nó lúc này có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh. Có phải anh và Nguyệt Anh đã bắt đầu quen nhau? Tại sao anh lại nói dối nó? Tại sao lúc nào anh cũng để nó bắt gặp anh và Nguyệt Anh đang ôm hôn nhau…. Tại sao? Tại sao?.... Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu nó mà vẫn chưa có người trả lời.
Khương biết nó đang suy nghĩ điều gì, cũng biết nó đang thắc mắc những gì, anh đã cố gắng tập luyện nhiều lần để có thể đứng trước mặt nó mà giải thích nhưng khi thấy nó anh không biết mình nên bắt đầu từ đâu vì chính anh cũng cảm thấy tội lỗi khi phải nói dối nó. Hai tuần qua anh nhớ nó tới phát điên, trong những giấc mơ cũng cảm thấy nó giày vò từng chút một, là tại anh, đáng lẽ không nên hôn trộm nó để khỏi bị Nguyệt Anh bắt gặp…. và đáng lẽ anh nên kiềm chế bản thân hơn.
“ Tại sao lại nói dối tôi?”-nó dùng khuôn mặt lạnh lùng của mình để chất vấn Khương.
“……..”
Khương nhìn nó,nhẹ nhàng vén mái tóc vướng trên mặt nó
“ Tôi thắc mắc không biết đằng sau cặp mắt kiếng kia , đôi mắt em sẽ trông như thế nào?”
Khương lảng tránh câu trả lời của nó, thay cho đáp án mà anh không muốn trả lời. Trái tim nó như bị cái gì bóp thắt lại, tức giận, bất lực, khó chịu hiện giờ nó đều cảm thấy. Không phủ nhận cũng không khẳng định, anh muốn nó phải nghĩ như thế nào đây?
“ Trả lời tôi.”- nó nhăn mặt nhìn anh, giọng gắt lên
Khương nhíu mày nhìn nó khó hiểu, hành động của nó hiện giờ rất giống….
Anh chợt nhìn mặt nó rồi phì cười, đôi mắt sáng lên , anh không biết rằng tim nó khi đó đã chậm mất một nhịp.
“ Anh cười cái gì?”- nó khó hiểu nói
“ Em không thấy vẻ mặt của em bi giờ là giống như đang ghen sao?”
“Ghen? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”- nó ngơ ngác hỏi lại Khương, mà đúng thật là nó không biết anh đang nói cái gì.
“ Sao anh không trả lời tôi?”
Mỉm cười nhìn nó
“ Em thật dễ thương, nếu điều đó làm em để ý thì tôi rất vui.”
Nó trợn mắt nhìn anh, lần đầu tiên có người khen nó, còn nói mấy câu khó hiểu dậy, mặt nó đỏ lên, môi mím chặt không dám mở ra.
Đúng lúc đó, Nguyệt Anh và Vương từ xa nhìn thấy, trong lòng mỗi người đều có những câu hỏi riêng và tâm trạng riêng nhưng có thể chắc chắn rằng, không một ai cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy cảnh đó. Nhếch mép, Nguyệt Anh tiến tới khoác tay Khương vui vẻ nói
“ Chào em, em thấy tôi và thầy Khương đẹp đôi không?”
Nó biết Nguyệt Anh đang cố ý nói nó, nhưng từ trước tới giờ nó vốn đã chẳng quan tâm nên cũng đành im lặng xin phép đi trước.
Những chuyện mình bắt đầu chưa chắc mình đã là người kết thúc. Cũng giống như bây giờ, Vương nắm tay nó, khóe miệng anh nở nụ cười thật ngọt ngào
“ Đừng đi, chúng ta đi ăn gì đó đã”
Nó khó hiểu nhìn Vương, không biết Vương đang tính làm gì? Cùng là anh em nhưng tại sao nụ cười của Khương lại khác của Vương như thế.
“ Em quên là chúng ta đã hẹn đi ăn trưa rồi hả, em đúng là đồ đãng trí.”- Vương cốc yêu nó
Hành động đó làm Khương cảm thấy gai mắt, anh không chấp nhận khi có người chạm vào nó mà nhất là người đó là Vương, người có cùng khuôn mặt giống anh.
Nguyệt Anh nhanh chóng hiểu ý Vương, cô mỉm cười trong lòng, nm chặt tay Khương rồi nói
“ Ồ, hóa ra 2 em là…..”- Nguyệt Anh tinh nghịch nói, cô nháy mắt với nó và Vương –“ yên tâm yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu, hay là hai cặp chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đi, dù sao cũng tiện đường.”
“Đi ăn trưa cùng nhau?” nó nhăn mặt nhìn Nguyệt Anh, hình như cũng lờ mờ đoán được ý của cô, chưa kịp từ chối. Nó đã bị Vương kéo tay đi theo hướng căn tin, phía sau còn có Nguyệt Anh và Khương.
/80
|