Cố Anh Kiệt ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, buông ly xuống, quay đầu định nói với Từ Ngôn Sướng, người đang chơi oẳn tù tì với một cô nàng nóng bỏng rằng anh phải về thôi, nhưng lúc này lại nghe A Luân lớn tiếng cười nói với Triệu Hồng Huy: “Cậu cẩn thận sau này Tần đại tiểu thư cắm sừng cậu đó”.
Tiệu Hồng Huy bật cười, giọng điệu khinh khỉnh nói: “Người ta là con gái một đó, không biết trong tay nắm được bao nhiêu cổ phần Vĩnh Khải, mọi người đều đã trưởng thành, chỉ cần đôi bên có lợi , mạnh ai nấy chơi cũng chẳng sao”.
Một người khác bên cạnh cười: “Ý của A Huy là cậu ta muốn cắm sừng đại tiểu thư kia.”
Triệu Hồng Huy cười khẩy: “Chẳng lẽ phải thú thân như ngọc, đừng có đùa”.
Mọi người đều phải bật cười.
Cố An Kiệt tức đến phát hỏa, sầm mặt lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Vũ Phi: “Nhớ nhắc nhở bố em, không cần biết em gả cho ai, nhất định phải ký hợp đồng hôn nhân”.
Tần Vũ Phi đang đắp mặt nạ trong phòng, thấy tin nhắn kia thì da mặt co giật, tên này lai nổi điên gì đây.
Bên này Cố An Kiệt vẫn đang nghe Triệu Hồng Huy nói, có lẽ đám người đó đều đã uống quá chén, cũng có lẽ họ vốn đã xấu tính như thế, chủ đề cứ quanh quẩn về Tần Vũ Phi. “Ai cũng bảo cô ta khó theo đuổi, có gì khó đâu, A Luân này, thật ra đàn bàn, nhất là kiểu đàn bà lắm tiền nhiều của như Tần Vũ Phi, cái cô cần là ngoại hình, nếu cậu mà đẹp trai được như mình thì chắc chắn cô ta sẽ theo cậu thôi.”
“Cút.” A Luân thẹn quá hóa giận mắng.
Mọi người lại cười ầm lên.
Triệu Hồng Huy nói tiếp: “Cô ta không khó theo đuổi gì, chẳng qua cái tôi quá lớn, giống như cái gì cũng không để vào mắt, cứ thích làm ra vẻ ta đây. Cũng vì cô ta là tần Vũ Phi, mình mới nhịn. Đợi khi kết hôn rồi, mình xem cô ta còn kiêu căng được gì”.
“Muốn vậy cũng phải đời đến ngày cô ấy thật sự gả cho cậu chứ.” Cố Anh Kiệt không nhịn được phải lên tiếng. Anh bỏ điện thoại lại vào túi, thật không biết còn có gì để nói với Tần vũ Phi. Cô gái này rất sĩ diện, nếu biết bạn trai cô ở trước mặt nhiều người nói ra những lời bại hoại này chắc chắn cô sẽ rất mất mặt. Anh cũng đã cảnh báo rồi, chắc cô sẽ hiểu được mà. “Đã theo đuổi được bạn gái thì phải đối tốt với người ta, vừa khoe cô ấy là bạn gái cậu, quay đầu lại đi nói xấu cô ấy với bạn bè, làm vậy mà là đàn ông à?”
“Cố Anh Kiệt, cậu có ý gì?” Triệu Hồng Huy quay lại trừng mắt với Cố Anh Kiệt. Trước nay cười nhạo anh ta chỉ có bạn bè thân thiết, mọi người đùa giỡn chút rồi thôi, nhưng Cố Anh Kiệt với anh ta lại không thân, người không thân thiết gì lại nói ra những lời này khiến anh ta rất khó chịu, anh ta nghe ra được đó đích thực là lời châm chọc.
“Chính cậu nói còn gì, Tần Vũ Phi cứ thích làm ra vẻ ta đây, chứng tỏ cô ấy không hề xem trọng cậu. Còn nữa, nhà cậu xuống dốc đến mức này rồi à? Phải nhờ vào việc bám lấy một cô gái mà kiếm tiền?” Cố Anh Kiệt không ngại nói ra những lời khó nghe hơn.
Triệu Hồng Huy hung dữ đập bàn một cái, mượn rượu làm càn mắng: “Mẹ nó chứ, cậu chán sống rồi đúng không!”.
Từ Ngôn Sướng nghe tiếng cãi vã mà giật mình, những người bạn khác cũng vội tách hai người ra. “Được rồi, được rồi, anh em với nhau cả, đùa giỡn một chút thôi mà, bỏ đi.”
Cố Anh Kiệt lấy ví tiền ra, ném phần tiền rượu của mình lên mặt bàn, nói xin lỗi với Doãn Thực, sau đó xoay người định rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại nghe Triệu Hồng Huy nói: “Ông đây là ai chứ, phải nhờ đàn bà sao? Là Tần Vũ Phi bám riết không nhả, thiếu điều quỳ xuống, dưới chân ông mà van xin ông dùng cô ta đó chứ”.
Bước chân Cố Anh Kiệt dừng lại, trong một khắc đó, ánh mắt trong trẻo của Tần Vũ Phi lướt qua trong đầu anh, dáng vẻ cô ngồi trong tiệm thức ăn nhanh cũ kỹ khờ khạo nhìn chằm chằm dãy đèn ánh sao ở bên kia đường chỉ vì mong muốn tạm biệt nỗi đau ngày cũ, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô khi nhắc đến người đàn ông phản bội xấu xa đã tổn thương cô, dáng vẻ đau buồn vì người bạn thân đã chết của cô, dáng vẻ khi cô nói “Cố Anh Kiệt, tôi nói bí mật của mình cho anh nhe, anh không được nói lại cho ai khác đâu đó”, dáng vẻ thẳng thắn sảng khoái không nể tình làm anh tức nghẹn của cô...
Cố Anh Kiệt cũng không biết mình nghĩ gì, anh tức tốc ngay người lại, nện một cú thật nặng xuống mặt Triệu Hồng Huy.
Triệu Hồng Kêu thét lên một tiếng, chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cả người và ghế đã bị đẩy đến trên quầy rượu. Mấy người bạn bên cạnh vội can: “Cố Anh Kiệt! Cậu nổi điên gì đó?” , nắm đấm cũng theo đó mà đánh tới Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt lãnh một cú đấm vào mặt, cơn đau làm máu nóng lên não, không suy nghĩ gì nữa, đánh trả ngay một quyền. Lúc này, Từ Ngôn Sướng cũng chạy sang, đạp người đang định xông lên đánh Cố Anh Kiệt một cái, bạn bè đôi bên cũng bắt đầu anh đấm tôi đá, trở thành một trận đánh nhau tập thể mất rồi.
Doãn Thực giật mình, vội gọi nhân viên tới giúp can ngăn, mấy cậu ấm này anh ấy không dám đắc tội với ai cả, đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng ở chỗ mình đấy. Nhưng đánh nhua nào dễ can, mọi người đều uống khá nhiều, trước đó lại còn hưng phấn mà châm chọc nhau, bây giờ đánh nhau, ai cũng điên cuồng mà đánh.
Sau đó, sự việc ồn ào khiến cho khách hàng nào đó báo cảnh sát, Doãn Thực nhanh chóng sắp xếp cho mọi người giải tán. Cũng may là đám cậu ấm này vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, không ai muốn đến đồn cảnh sát cho thêm rắc rối. Là Cố Anh Kiệt ra tay trước, nhưng nói thật thì Triệu Hồng Huy cũng không dám làm gì anh, huống hồ chuyện còn liên quan đến Tần Vũ Phi nữa, làm lớn chuyện không hay. Vì thế, không ai dám làm gì, vội vàng giải tán.
Doãn Thực thu dọn tàn cuộc xong, về đến nhà đã là năm giờ sáng. Doãn Đình vừa đi vệ sinh ra, thất anh trai trên người đầy vết thương thì giật nảy mình, vội hỏi han xem chuyện gì xảy ra. Doãn Thực biết quan hệ giữa Tần Vũ Phi và em gái mình, cũng cảm kích cô vẫn luôn quan tâm đến Doãn Đình, cả việc làm ăn của xưởng in nhà anh cũng có không ít vụ là do Tần Vũ Phi giới thiệu cho. Tên Triệu Hồng Huy đó nói chuyện đúng là quá đáng, thế nên anh đem sự tình kể lại cho Doãn Đình nghe, sau cùng còn nói: “Người ta ngồi trong quán của anh nói gì thì anh không ngăn được, nhưng em nhắn với Tần Vũ Phi một tiếng, tên kia thật sự chẳng ra gì, tốt nhất đừng qua lại với hắn nữa”.
Doãn Đình vốn có chút ý với Cố Anh Kiệt, tuy bây giờ đã từ bỏ, nhưng vừa nghe Cố Anh Kiệt đánh nhau vẫn rất quan tâm, hỏi han thêm vài câu.
Hôm sau, Doãn Đình gọi điện cho Tần Vũ Phi, kể cho cô nghe chuyện Cố Anh Kiệt và Triệu Hồng Huy đánh nhau, Triệu Hồng Huy xấu xa thế nào Tần Vũ Phi cũng không nói gì, nhưng lại hỏi thăm vài câu về vết thương của Cố Anh Kiệt.
Doãn Đình thích chủ đề này, bây giờ Cố Anh Kiệt chính là bạch mã hoàng tử trong lòng cô ấy. Cô ấy thao thao bất tuyệt, đem toàn bộ những gì hỏi được từ chỗ Doãn Thực nói ra hết.
“Cố Anh Kiệt liền mắng anh ta, nói bạn gái là để yêu thương, đi nói xấu bạn gái mình với bạn bè thì còn là đàn ông không, làm cho tên họ Triệu đó tức nghẹn lời. Ôi chà, Cố Anh Kiệt đúng là đẹp trai quá đi”.
Nghe giọng điệu của Doãn Đình qua điện thoại, Tần Vũ Phi có thể tưởng tượng ra rất nhiều bong bóng màu hồng bay lên xung quanh cô ấy. “Tiểu Đình này, cậu vẫn còn rất thích Cố Anh Kiệt.”
“Đương nhiên rồi, người đâu mà vừa đẹp trai lại phong độ, còn dịu dàng nữa, ai mà không thích, nhưng mình chỉ ngưỡng mộ chút ít thôi, mình biết mình và anh ấy không có khả năng mà. Vũ Phi này, cậu đừng lo giúp mình nữa nha, mình đã hiểu rõ rồi. Trước đây hại cho cậu và anh ấy cãi nhau, mình ngại quá đi mất. Người ta đã không thích mình, miễn cưỡng cũng vô ích. Bây giờ mình có mục tiêu mới rồi, đợi cưa đổ được rồi sẽ dẫn đén ra mắt cậu.”
“Cưa đổ rồi mới dẫn đến ra mắt mình , sợ bộ dạng hung dữ của mình dọa người ta chạy mất chứ gì?”
Doãn Đình bật cười? “Vũ Phi, cậu đúng là hiểu lòng người mà”.
“Hừ. Lúc dẫn người đến nhớ bảo anh ta mang theo một phần hậu lễ, không thì mình sẽ không hài lòng mà mắng cho anh ta bỏ chạy không kịp.”
Hai cô gái tiếp tục trò chuyện một hồi mới gác máy.
Ngày hôm đó Tần Vũ Phi không thể tập trung làm việc, cô cứ do dự mãi có nên liên lạc với Cố Anh Kiệt hay không. Anh giúp đỡ cô, ra mặt vì cô, dù sao cô cũng nên cảm ơn anh chứ. Nhưng cô đã hạ quyết tâm không qua lại gì với anh nữa. Cô có cảm giác mình đã kiên trì được rất lâu, nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi ở Mỹ về cũng mới được bốn tháng mà thôi.
Cô rất muốn gọi điện cho anh, muốn lắm.
Cứ do dự như thế, hiệu suất làm việc trong ngày chỉ là con số không. Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm tập tin mở cả ngày nhưng lịa không được mấy hàng chữ, xem ra tối nay phải về nhà làm rồi, cô tức giận, đều tại Cố Anh Kiệt.
Tối về đến nhà, tập tin đó vẫn không nhiều thêm được mấy hàng. Tần Vũ Phi do dự nửa buổi, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhắn cho Cố Anh Kiệt một tin nhắn: “Nghe nói anh anh dũng bị thương”. Một câu nói rất dè chừng, sửa đi sửa lại mấy lượt mới gửi đi.
Sau khi nhấn phím gửi, Tần Vũ Phi hơi căng thẳng, cô ném điện thoại sang một bên, có chút hy vọng Cố Anh Kiệt sẽ mặc kệ cô, sẽ không trả lời cô. Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại reo lên, không phải tin nhắn, là cuộc gọi đến. Tần Vũ Phi nhìn chiếc điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Cố Anh Kiệt.”
“Tần Vũ Phi, em nghe ai nói vậy?”
“Dù sao có người nói là được.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên cái gì?”
“Tôi bị thương rồi, em có nên thể hiện chút gì không?”
“Cảm ơn anh.”
“Không phải mau mau đến chăm sóc người bị thương sao?” Anh nói đùa.
“Anh nghĩ hay thật nhỉ, tôi là người đẹp được cưng chiều, không hiểu chuyện, làm sao có thể đi hầu hạ người khác được.”
“Tôi cũng là cậu ấm được cưng chiều, lịch sự nhã nhặn, rất kén chọn người hầu hạ, không đến lượt em đâu.”
“Vậy thì tốt quá, rất vui vì lần này chúng ta có cùng suy nghĩ.”
Cố Anh Kiệt lại bị cô chọc cho ngứa răng: “Người đẹp này, em nhớ đừng có hẹn hò lung tung với người khác nữa.”
“Ừ.”
“Tôi không đùa với em, thật sự đừng qua lại với anh ta nữa. Loại người này chuyện gì cũng làm ra được, lỡ như cậu ta muốn gọa nấu thành cơm mà bỏ thuốc em, đến lúc đó em tìm ai mà khóc lóc đây?”
“Nếu thật sự có chuyện đó thì tôi sẽ không khóc, tôi sẽ đạp vỡ trứng anh ta, để anh ta khóc thế nào cũng vô dụng.”
Tiệu Hồng Huy bật cười, giọng điệu khinh khỉnh nói: “Người ta là con gái một đó, không biết trong tay nắm được bao nhiêu cổ phần Vĩnh Khải, mọi người đều đã trưởng thành, chỉ cần đôi bên có lợi , mạnh ai nấy chơi cũng chẳng sao”.
Một người khác bên cạnh cười: “Ý của A Huy là cậu ta muốn cắm sừng đại tiểu thư kia.”
Triệu Hồng Huy cười khẩy: “Chẳng lẽ phải thú thân như ngọc, đừng có đùa”.
Mọi người đều phải bật cười.
Cố An Kiệt tức đến phát hỏa, sầm mặt lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tần Vũ Phi: “Nhớ nhắc nhở bố em, không cần biết em gả cho ai, nhất định phải ký hợp đồng hôn nhân”.
Tần Vũ Phi đang đắp mặt nạ trong phòng, thấy tin nhắn kia thì da mặt co giật, tên này lai nổi điên gì đây.
Bên này Cố An Kiệt vẫn đang nghe Triệu Hồng Huy nói, có lẽ đám người đó đều đã uống quá chén, cũng có lẽ họ vốn đã xấu tính như thế, chủ đề cứ quanh quẩn về Tần Vũ Phi. “Ai cũng bảo cô ta khó theo đuổi, có gì khó đâu, A Luân này, thật ra đàn bàn, nhất là kiểu đàn bà lắm tiền nhiều của như Tần Vũ Phi, cái cô cần là ngoại hình, nếu cậu mà đẹp trai được như mình thì chắc chắn cô ta sẽ theo cậu thôi.”
“Cút.” A Luân thẹn quá hóa giận mắng.
Mọi người lại cười ầm lên.
Triệu Hồng Huy nói tiếp: “Cô ta không khó theo đuổi gì, chẳng qua cái tôi quá lớn, giống như cái gì cũng không để vào mắt, cứ thích làm ra vẻ ta đây. Cũng vì cô ta là tần Vũ Phi, mình mới nhịn. Đợi khi kết hôn rồi, mình xem cô ta còn kiêu căng được gì”.
“Muốn vậy cũng phải đời đến ngày cô ấy thật sự gả cho cậu chứ.” Cố Anh Kiệt không nhịn được phải lên tiếng. Anh bỏ điện thoại lại vào túi, thật không biết còn có gì để nói với Tần vũ Phi. Cô gái này rất sĩ diện, nếu biết bạn trai cô ở trước mặt nhiều người nói ra những lời bại hoại này chắc chắn cô sẽ rất mất mặt. Anh cũng đã cảnh báo rồi, chắc cô sẽ hiểu được mà. “Đã theo đuổi được bạn gái thì phải đối tốt với người ta, vừa khoe cô ấy là bạn gái cậu, quay đầu lại đi nói xấu cô ấy với bạn bè, làm vậy mà là đàn ông à?”
“Cố Anh Kiệt, cậu có ý gì?” Triệu Hồng Huy quay lại trừng mắt với Cố Anh Kiệt. Trước nay cười nhạo anh ta chỉ có bạn bè thân thiết, mọi người đùa giỡn chút rồi thôi, nhưng Cố Anh Kiệt với anh ta lại không thân, người không thân thiết gì lại nói ra những lời này khiến anh ta rất khó chịu, anh ta nghe ra được đó đích thực là lời châm chọc.
“Chính cậu nói còn gì, Tần Vũ Phi cứ thích làm ra vẻ ta đây, chứng tỏ cô ấy không hề xem trọng cậu. Còn nữa, nhà cậu xuống dốc đến mức này rồi à? Phải nhờ vào việc bám lấy một cô gái mà kiếm tiền?” Cố Anh Kiệt không ngại nói ra những lời khó nghe hơn.
Triệu Hồng Huy hung dữ đập bàn một cái, mượn rượu làm càn mắng: “Mẹ nó chứ, cậu chán sống rồi đúng không!”.
Từ Ngôn Sướng nghe tiếng cãi vã mà giật mình, những người bạn khác cũng vội tách hai người ra. “Được rồi, được rồi, anh em với nhau cả, đùa giỡn một chút thôi mà, bỏ đi.”
Cố Anh Kiệt lấy ví tiền ra, ném phần tiền rượu của mình lên mặt bàn, nói xin lỗi với Doãn Thực, sau đó xoay người định rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, lại nghe Triệu Hồng Huy nói: “Ông đây là ai chứ, phải nhờ đàn bà sao? Là Tần Vũ Phi bám riết không nhả, thiếu điều quỳ xuống, dưới chân ông mà van xin ông dùng cô ta đó chứ”.
Bước chân Cố Anh Kiệt dừng lại, trong một khắc đó, ánh mắt trong trẻo của Tần Vũ Phi lướt qua trong đầu anh, dáng vẻ cô ngồi trong tiệm thức ăn nhanh cũ kỹ khờ khạo nhìn chằm chằm dãy đèn ánh sao ở bên kia đường chỉ vì mong muốn tạm biệt nỗi đau ngày cũ, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô khi nhắc đến người đàn ông phản bội xấu xa đã tổn thương cô, dáng vẻ đau buồn vì người bạn thân đã chết của cô, dáng vẻ khi cô nói “Cố Anh Kiệt, tôi nói bí mật của mình cho anh nhe, anh không được nói lại cho ai khác đâu đó”, dáng vẻ thẳng thắn sảng khoái không nể tình làm anh tức nghẹn của cô...
Cố Anh Kiệt cũng không biết mình nghĩ gì, anh tức tốc ngay người lại, nện một cú thật nặng xuống mặt Triệu Hồng Huy.
Triệu Hồng Kêu thét lên một tiếng, chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cả người và ghế đã bị đẩy đến trên quầy rượu. Mấy người bạn bên cạnh vội can: “Cố Anh Kiệt! Cậu nổi điên gì đó?” , nắm đấm cũng theo đó mà đánh tới Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt lãnh một cú đấm vào mặt, cơn đau làm máu nóng lên não, không suy nghĩ gì nữa, đánh trả ngay một quyền. Lúc này, Từ Ngôn Sướng cũng chạy sang, đạp người đang định xông lên đánh Cố Anh Kiệt một cái, bạn bè đôi bên cũng bắt đầu anh đấm tôi đá, trở thành một trận đánh nhau tập thể mất rồi.
Doãn Thực giật mình, vội gọi nhân viên tới giúp can ngăn, mấy cậu ấm này anh ấy không dám đắc tội với ai cả, đừng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng ở chỗ mình đấy. Nhưng đánh nhua nào dễ can, mọi người đều uống khá nhiều, trước đó lại còn hưng phấn mà châm chọc nhau, bây giờ đánh nhau, ai cũng điên cuồng mà đánh.
Sau đó, sự việc ồn ào khiến cho khách hàng nào đó báo cảnh sát, Doãn Thực nhanh chóng sắp xếp cho mọi người giải tán. Cũng may là đám cậu ấm này vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, không ai muốn đến đồn cảnh sát cho thêm rắc rối. Là Cố Anh Kiệt ra tay trước, nhưng nói thật thì Triệu Hồng Huy cũng không dám làm gì anh, huống hồ chuyện còn liên quan đến Tần Vũ Phi nữa, làm lớn chuyện không hay. Vì thế, không ai dám làm gì, vội vàng giải tán.
Doãn Thực thu dọn tàn cuộc xong, về đến nhà đã là năm giờ sáng. Doãn Đình vừa đi vệ sinh ra, thất anh trai trên người đầy vết thương thì giật nảy mình, vội hỏi han xem chuyện gì xảy ra. Doãn Thực biết quan hệ giữa Tần Vũ Phi và em gái mình, cũng cảm kích cô vẫn luôn quan tâm đến Doãn Đình, cả việc làm ăn của xưởng in nhà anh cũng có không ít vụ là do Tần Vũ Phi giới thiệu cho. Tên Triệu Hồng Huy đó nói chuyện đúng là quá đáng, thế nên anh đem sự tình kể lại cho Doãn Đình nghe, sau cùng còn nói: “Người ta ngồi trong quán của anh nói gì thì anh không ngăn được, nhưng em nhắn với Tần Vũ Phi một tiếng, tên kia thật sự chẳng ra gì, tốt nhất đừng qua lại với hắn nữa”.
Doãn Đình vốn có chút ý với Cố Anh Kiệt, tuy bây giờ đã từ bỏ, nhưng vừa nghe Cố Anh Kiệt đánh nhau vẫn rất quan tâm, hỏi han thêm vài câu.
Hôm sau, Doãn Đình gọi điện cho Tần Vũ Phi, kể cho cô nghe chuyện Cố Anh Kiệt và Triệu Hồng Huy đánh nhau, Triệu Hồng Huy xấu xa thế nào Tần Vũ Phi cũng không nói gì, nhưng lại hỏi thăm vài câu về vết thương của Cố Anh Kiệt.
Doãn Đình thích chủ đề này, bây giờ Cố Anh Kiệt chính là bạch mã hoàng tử trong lòng cô ấy. Cô ấy thao thao bất tuyệt, đem toàn bộ những gì hỏi được từ chỗ Doãn Thực nói ra hết.
“Cố Anh Kiệt liền mắng anh ta, nói bạn gái là để yêu thương, đi nói xấu bạn gái mình với bạn bè thì còn là đàn ông không, làm cho tên họ Triệu đó tức nghẹn lời. Ôi chà, Cố Anh Kiệt đúng là đẹp trai quá đi”.
Nghe giọng điệu của Doãn Đình qua điện thoại, Tần Vũ Phi có thể tưởng tượng ra rất nhiều bong bóng màu hồng bay lên xung quanh cô ấy. “Tiểu Đình này, cậu vẫn còn rất thích Cố Anh Kiệt.”
“Đương nhiên rồi, người đâu mà vừa đẹp trai lại phong độ, còn dịu dàng nữa, ai mà không thích, nhưng mình chỉ ngưỡng mộ chút ít thôi, mình biết mình và anh ấy không có khả năng mà. Vũ Phi này, cậu đừng lo giúp mình nữa nha, mình đã hiểu rõ rồi. Trước đây hại cho cậu và anh ấy cãi nhau, mình ngại quá đi mất. Người ta đã không thích mình, miễn cưỡng cũng vô ích. Bây giờ mình có mục tiêu mới rồi, đợi cưa đổ được rồi sẽ dẫn đén ra mắt cậu.”
“Cưa đổ rồi mới dẫn đến ra mắt mình , sợ bộ dạng hung dữ của mình dọa người ta chạy mất chứ gì?”
Doãn Đình bật cười? “Vũ Phi, cậu đúng là hiểu lòng người mà”.
“Hừ. Lúc dẫn người đến nhớ bảo anh ta mang theo một phần hậu lễ, không thì mình sẽ không hài lòng mà mắng cho anh ta bỏ chạy không kịp.”
Hai cô gái tiếp tục trò chuyện một hồi mới gác máy.
Ngày hôm đó Tần Vũ Phi không thể tập trung làm việc, cô cứ do dự mãi có nên liên lạc với Cố Anh Kiệt hay không. Anh giúp đỡ cô, ra mặt vì cô, dù sao cô cũng nên cảm ơn anh chứ. Nhưng cô đã hạ quyết tâm không qua lại gì với anh nữa. Cô có cảm giác mình đã kiên trì được rất lâu, nhưng nghĩ kỹ lại, từ khi ở Mỹ về cũng mới được bốn tháng mà thôi.
Cô rất muốn gọi điện cho anh, muốn lắm.
Cứ do dự như thế, hiệu suất làm việc trong ngày chỉ là con số không. Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm tập tin mở cả ngày nhưng lịa không được mấy hàng chữ, xem ra tối nay phải về nhà làm rồi, cô tức giận, đều tại Cố Anh Kiệt.
Tối về đến nhà, tập tin đó vẫn không nhiều thêm được mấy hàng. Tần Vũ Phi do dự nửa buổi, rốt cuộc vẫn không nhịn được, nhắn cho Cố Anh Kiệt một tin nhắn: “Nghe nói anh anh dũng bị thương”. Một câu nói rất dè chừng, sửa đi sửa lại mấy lượt mới gửi đi.
Sau khi nhấn phím gửi, Tần Vũ Phi hơi căng thẳng, cô ném điện thoại sang một bên, có chút hy vọng Cố Anh Kiệt sẽ mặc kệ cô, sẽ không trả lời cô. Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại reo lên, không phải tin nhắn, là cuộc gọi đến. Tần Vũ Phi nhìn chiếc điện thoại rất lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Cố Anh Kiệt.”
“Tần Vũ Phi, em nghe ai nói vậy?”
“Dù sao có người nói là được.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên cái gì?”
“Tôi bị thương rồi, em có nên thể hiện chút gì không?”
“Cảm ơn anh.”
“Không phải mau mau đến chăm sóc người bị thương sao?” Anh nói đùa.
“Anh nghĩ hay thật nhỉ, tôi là người đẹp được cưng chiều, không hiểu chuyện, làm sao có thể đi hầu hạ người khác được.”
“Tôi cũng là cậu ấm được cưng chiều, lịch sự nhã nhặn, rất kén chọn người hầu hạ, không đến lượt em đâu.”
“Vậy thì tốt quá, rất vui vì lần này chúng ta có cùng suy nghĩ.”
Cố Anh Kiệt lại bị cô chọc cho ngứa răng: “Người đẹp này, em nhớ đừng có hẹn hò lung tung với người khác nữa.”
“Ừ.”
“Tôi không đùa với em, thật sự đừng qua lại với anh ta nữa. Loại người này chuyện gì cũng làm ra được, lỡ như cậu ta muốn gọa nấu thành cơm mà bỏ thuốc em, đến lúc đó em tìm ai mà khóc lóc đây?”
“Nếu thật sự có chuyện đó thì tôi sẽ không khóc, tôi sẽ đạp vỡ trứng anh ta, để anh ta khóc thế nào cũng vô dụng.”
/68
|