Chẳng biết từ chối sao nữa, Duy đành làm theo yêu cầu của Kiara. Oh, my love… I know you are my Candyman… And, oh, my love… Your word is my command… Oh, my love… I know you are my Candyman… And, oh, my love… Let us fly to bounty land…Câu hát của Aqua lặp đi lặp lại, ngộ nghĩnh làm sao. Cậu bỗng nhận ra đúng ngày này tuần sau, chính là sinh nhật mình, tròn 17 tuổi. Kiara vẫn giữ khoảng cách rất gần. Tim Duy đập mạnh. Được một cô gái xinh đẹp chú ý, dù nói gì đi nữa, cũng là cảm giác rất lạ. Sau khi thanh toán tiền, cậu vội vã rời tiệm, không ngoảnh nhìn lại dù cảm nhận rõ rệt mắt chủ nhân Chuồn chuồn xanh vẫn bám sát sau lưng.
Tâm trạng vững tin và phấn chấn trong Duy biến mất khi nhìn thấy Ghi. Cậu im sững. Cô gầy và xanh xao đến mức đôi mắt đen sẫm cậu thích soi vào dường như bị nhạt màu. Chỉ có ánh nhìn chăm chú là vẫn vậy. Hai người bạn ngồi trên chiếc xích đu ngoài khoảnh sân nhỏ. Ghi nói rời rạc vài câu về công việc ở trường quay, rồi nín lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn theo mấy đốm nắng nhảy nhót trên các bậc thềm. Duy hiểu, tốt nhất là nói thẳng vào việc cả hai cùng quan tâm:
- Ghi ạ, bỏ qua được không. Ghi đừng nghĩ Duy thích làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Duy đã lựa chọn như thế. Vì sao? Duy chỉ muốn Ghi được an toàn thôi mà. Trong các tình huống xấu, Duy chỉ có thể tránh tình huống xấu nhất…
- Nếu Duy dừng lại, đừng dính líu sâu vào thứ bột đen kinh khủng ấy, thì chẳng có tình huống nào bắt Duy phải lựa chọn! – Ghi thì thào.
- Đừng có trách móc nữa! – Bỗng dưng cơn sợ hãi tăm tối lại ập đến. Duy run lên – Ghi có biết là Duy rất hay gặp ác mộng hay không? Những giấc mơ giống hệt như thật. Kinh khủng hơn cả thật nữa…
Tâm trạng vững tin và phấn chấn trong Duy biến mất khi nhìn thấy Ghi. Cậu im sững. Cô gầy và xanh xao đến mức đôi mắt đen sẫm cậu thích soi vào dường như bị nhạt màu. Chỉ có ánh nhìn chăm chú là vẫn vậy. Hai người bạn ngồi trên chiếc xích đu ngoài khoảnh sân nhỏ. Ghi nói rời rạc vài câu về công việc ở trường quay, rồi nín lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn theo mấy đốm nắng nhảy nhót trên các bậc thềm. Duy hiểu, tốt nhất là nói thẳng vào việc cả hai cùng quan tâm:
- Ghi ạ, bỏ qua được không. Ghi đừng nghĩ Duy thích làm những chuyện tàn nhẫn như thế. Duy đã lựa chọn như thế. Vì sao? Duy chỉ muốn Ghi được an toàn thôi mà. Trong các tình huống xấu, Duy chỉ có thể tránh tình huống xấu nhất…
- Nếu Duy dừng lại, đừng dính líu sâu vào thứ bột đen kinh khủng ấy, thì chẳng có tình huống nào bắt Duy phải lựa chọn! – Ghi thì thào.
- Đừng có trách móc nữa! – Bỗng dưng cơn sợ hãi tăm tối lại ập đến. Duy run lên – Ghi có biết là Duy rất hay gặp ác mộng hay không? Những giấc mơ giống hệt như thật. Kinh khủng hơn cả thật nữa…
/67
|