- Tớ thấy một cô gái. Rất xinh đẹp. Cậu đừng vội cười, không liên quan gì đến giấc mơ ướt đâu. Đó là một cô gái đặc biệt. Có mái tóc đen phủ kín trán, vóc dáng nhỏ nhắn. Cô ta chạm tay vào vai tớ, từ phía sau, thì thầm gọi tớ đi theo. Khi tớ đứng dậy bước theo sau, bỗng nhiên cô ta quay một vòng, biến thành một người đàn ông trung niên cao lớn. Vẻ mặt ông ta làm tớ kinh hoàng đến nỗi suýt ngã vật xuống đất ấy chứ. Nhưng đáng sợ nhất, là các hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại. Tốt nhất là tớ không ngủ nữa.
- Có thể là biến chứng tâm lý sau tai nạn giao thông. Cậu cố gắng vượt qua giai đoạn này thôi! – Duy không biết nói gì hơn.
- Ừ. Nhưng tớ không chịu nổi lâu hơn nữa đâu. Tớ học không vào nữa. Chưa kể sắp tới phải luyện thi đại học. Tớ rất mệt. Có khi sức lực tớ còn thua một đứa con gái. Chính vì vậy, tờ không muốn ai trong lớp biết vấn đề của tớ. Cậu biết đấy, thà chết còn hơn bị thương hại!
- Cậu tính sao?
- Ba má tớ có nói, nếu cảm thấy yếu sức quá, thì nghỉ học một năm. Xin bảo lưu kết quả. Sang năm học lại lớp mười hai. Nhưng tớ không nghĩ vậy. Tớ tính kỹ rồi. Tớ sẽ chuyển trường. Tớ lên Đà Lạt. Bà ngoại tớ ở trên đó. Thay đổi môi trường sống, có lẽ đầu óc tớ sẽ khá hơn, phải không Duy?
- Khi nào thì cậu đi?
- Hôm nay tớ sẽ thông báo tin này với lớp. Ba tớ làm đơn xin chuyển trường cho tớ rồi. Được đồng ý rồi. Vì thế, sáng nay tớ vô lớp sớm. Tớ muốn được nhìn mọi thứ thân quen này thêm một chút nữa… – Hoàng bỗng mím môi, như cười, vừa như sắp khóc – Nghe kỳ cục không? Thấy tớ sến rện ha? Lúc học thì chẳng thấy gì. Khi chi tay, bỗng dưng thấy không sao chịu nổi khi phải rời xa mọi thứ.
- Có thể là biến chứng tâm lý sau tai nạn giao thông. Cậu cố gắng vượt qua giai đoạn này thôi! – Duy không biết nói gì hơn.
- Ừ. Nhưng tớ không chịu nổi lâu hơn nữa đâu. Tớ học không vào nữa. Chưa kể sắp tới phải luyện thi đại học. Tớ rất mệt. Có khi sức lực tớ còn thua một đứa con gái. Chính vì vậy, tờ không muốn ai trong lớp biết vấn đề của tớ. Cậu biết đấy, thà chết còn hơn bị thương hại!
- Cậu tính sao?
- Ba má tớ có nói, nếu cảm thấy yếu sức quá, thì nghỉ học một năm. Xin bảo lưu kết quả. Sang năm học lại lớp mười hai. Nhưng tớ không nghĩ vậy. Tớ tính kỹ rồi. Tớ sẽ chuyển trường. Tớ lên Đà Lạt. Bà ngoại tớ ở trên đó. Thay đổi môi trường sống, có lẽ đầu óc tớ sẽ khá hơn, phải không Duy?
- Khi nào thì cậu đi?
- Hôm nay tớ sẽ thông báo tin này với lớp. Ba tớ làm đơn xin chuyển trường cho tớ rồi. Được đồng ý rồi. Vì thế, sáng nay tớ vô lớp sớm. Tớ muốn được nhìn mọi thứ thân quen này thêm một chút nữa… – Hoàng bỗng mím môi, như cười, vừa như sắp khóc – Nghe kỳ cục không? Thấy tớ sến rện ha? Lúc học thì chẳng thấy gì. Khi chi tay, bỗng dưng thấy không sao chịu nổi khi phải rời xa mọi thứ.
/67
|