Ko 1 tiếng động, Kiara biến mất sau những kệ bày hàng. Duy thử buông người vào lòng ghế. Lớp vải nâu mềm mại tựa các xúc tu của loài thủy tức vươn ra, ôm ghì cậu vào cái bụng ấm nóng của nó, vỗ về và hứa hẹn. Bỗng dưng sự tê tái biến mất. Cậu thấy dễ chịu hẳn. Cảm giác ngứa ngáy râm ran lan tỏa phía lưng cũng ko làm cậu chú ý nữa. Thật ra, những điều Kiara nói có lí đấy chứ. Đâu phải ai cũng được lựa chọn. Thay vì phản kháng, tại sao ko thuận đi theo vệt đường đã vạch ra sẵn? Cậu tự hỏi. Cảm giá được vuốt ve rõ rệt hơn. Ko chỉ những chỗ cơ thể cậu dính vào lòng ghế, mà cả vai, đôi cánh tay, rồi lồng ngực. Bất giác, Duy đưa mắt nhìn xuống. Đôi bàn tay với những ngón xanh xao, gần như trong suốt. Kiara đứng sau ghế, vòng tay ôm cậu từ bao giờ. Những sợi tóc khô mềm miên man khắp mặt Duy như lớp mạng nhện. Hơi thở của cô ta kề sát bên tai cậu, phảng phất mùi nấm mốc.
” Anh đang nghĩ đúng hướng đấy, Duy ạ! – Kiara thì thầm- Tại sao cứ phải chống lại những điều ko thể chống cự? Tại sao lại từ chối ân sủng mà quá hiếm người có cơ may sở hữu?” . Cô ta đọc được các ý nghĩ giằng xé trong đầu người khác, Duy rùng mình.
Từ sau hàng ghế, Kiara vòng đến trước mặt cậu, quỳ trên sàn. Khuỷu tay nhọn của cô ta chống trên đùi Duy. Hơi thở mơn man. Gương mặt xinh đẹp cách cậu trong gang tấc. Chỉ cần cúi xuống 1 chút thôi, cậu sẽ nhìn thấy chính mình in bóng trong đôi mắt trong suốt. Dưới da cậu, máu đang chảy nhanh hơn, dồn dập.
Trong 1 động tác phá vỡ mọi kiềm chế, Duy kéo mạnh Kiara, lôi cô ta cùng đứng dậy. Cậu ôm ghì cô ta vào thân thể đang nóng bừng lên của mình.
Trong bóng tối xám đục, lúc này Duy nhận ra cả 2 đã ngã xuống, nằm lăn trên tấm thảm len thẫm xanh, giả làm bãi cỏ trong câu chuyện Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Trên kệ gỗ thấp, chú Thỏ Trắng, nữ hoàng và mâý con quỷ lùn đang mở to mắt quan sát cậu, vô cảm. Chưa bao giờ, Duy tưởng tượng được lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong bối cảnh kì dị như thế này. Hơi thở dồn dập. Vụng về lẫn bối rối, tay cậu trượt đi trên các lớp vải mềm, sột soạt bọc quanh người Kiara. Trong khi tim cậu khua loạn lên, ý nghĩ trong đầu rối tinh, thì cô ta khá bình thản. Dường như cô ta biết rất rõ, sẽ phải làm gì, tuần tự. 1 bàn tay Kiara vẫn áp nhẹ trên mặt Duy như trấn an, tay kia nhẹ nhàng kéo áo xuống dây kéo của chiếc áo khoác thể thao. Cậu gạt tay cô ta, tự tháo cái áo khỏi người. Giờ đây, tấm lưng trần của cậu tiếp xúc trực tiếp với hàng ngàn sợi len ram ráp của tấm thảm. Thân thể nhẹ bỗng và trong suốt của Kiara trườn lên ngực Duy. Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp. Mắt cậu mở căng, tò mò chờ đợi giây phút sắp diễn ra.
Đúng khi đôi môi đỏ thắm áp môi, Duy bỗng giật thót. Lưng cậu đau buốt. Những vết nứt vỡ mới lành hôm trước, còn xanh mét, vỡ bung ra. Miệng cậu há hốc, đau đớn kinh hoàng. Bám chặt vào những sợi len, tiếng gào vỡ bục ra trong họng Duy: ” Ko…….k..k….ô..ô…..ng !”. Cái thân thể ở phía trên người cậu đột ngột trì xuống, nặng trĩu, ko thể tin nổi. Bằng tất cả sức nặng kì dị, Kiara dằn sát lưng cậu xuống thảm. Đôi mắt cô ta nở phồng lên, như có hàng ngàn con mắt kép bên trong nhãn cầu to tướng. Nụ cười mơ hồ của cô ta làm lộ ra những chiếc răng trắng mờ giữa đôi môi, lúc này đã biến thành màu đen. Giọng cô ta thì thào, nhưng vẫn rõ mồn một từng chữ:
_ Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh chỉ yêu em thôi, chứ đâu phải cái cô MC Đăng Ghi đạo đức giả, ngu ngốc và nhạt nhẽo. Đúng vậy ko, Duy?
_ Buông tôi ra…a…a!- Duy oằn người
_ Hôn em đi, mau lên!- Chẳng buồn để ý tiếng kêu kháng cự của Duy, Kiara thản nhiên yêu cầu.
_ Đừng, làm ơn!- Duy rên rỉ, gần như van xin.
_ Anh trông chờ khoảnh khắc này mà, Duy!- Hơi thở ấm mốc phả vào tai cậu- Chính anh đang chấp nhận quá trình nhân bản, vứt bỏ con người cũ yếu ớt và lưỡng lự, để trở thành 1 người mới, để chúng ta cùng 1 đội. Vậy thì hãy cố gắng chịu đau đớn. 1 chút thôi. Có sự thay đổi nào mà ko gây ra đau đớn, đúng ko? Chỉ cần anh nhớ rằng, chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em sẽ ở bên anh, luôn là vậy….
_ Sao?- Duy ko rên rỉ nữa.
” Anh đang nghĩ đúng hướng đấy, Duy ạ! – Kiara thì thầm- Tại sao cứ phải chống lại những điều ko thể chống cự? Tại sao lại từ chối ân sủng mà quá hiếm người có cơ may sở hữu?” . Cô ta đọc được các ý nghĩ giằng xé trong đầu người khác, Duy rùng mình.
Từ sau hàng ghế, Kiara vòng đến trước mặt cậu, quỳ trên sàn. Khuỷu tay nhọn của cô ta chống trên đùi Duy. Hơi thở mơn man. Gương mặt xinh đẹp cách cậu trong gang tấc. Chỉ cần cúi xuống 1 chút thôi, cậu sẽ nhìn thấy chính mình in bóng trong đôi mắt trong suốt. Dưới da cậu, máu đang chảy nhanh hơn, dồn dập.
Trong 1 động tác phá vỡ mọi kiềm chế, Duy kéo mạnh Kiara, lôi cô ta cùng đứng dậy. Cậu ôm ghì cô ta vào thân thể đang nóng bừng lên của mình.
Trong bóng tối xám đục, lúc này Duy nhận ra cả 2 đã ngã xuống, nằm lăn trên tấm thảm len thẫm xanh, giả làm bãi cỏ trong câu chuyện Alice lạc vào xứ sở thần tiên. Trên kệ gỗ thấp, chú Thỏ Trắng, nữ hoàng và mâý con quỷ lùn đang mở to mắt quan sát cậu, vô cảm. Chưa bao giờ, Duy tưởng tượng được lần đầu tiên của mình lại xảy ra trong bối cảnh kì dị như thế này. Hơi thở dồn dập. Vụng về lẫn bối rối, tay cậu trượt đi trên các lớp vải mềm, sột soạt bọc quanh người Kiara. Trong khi tim cậu khua loạn lên, ý nghĩ trong đầu rối tinh, thì cô ta khá bình thản. Dường như cô ta biết rất rõ, sẽ phải làm gì, tuần tự. 1 bàn tay Kiara vẫn áp nhẹ trên mặt Duy như trấn an, tay kia nhẹ nhàng kéo áo xuống dây kéo của chiếc áo khoác thể thao. Cậu gạt tay cô ta, tự tháo cái áo khỏi người. Giờ đây, tấm lưng trần của cậu tiếp xúc trực tiếp với hàng ngàn sợi len ram ráp của tấm thảm. Thân thể nhẹ bỗng và trong suốt của Kiara trườn lên ngực Duy. Tim cậu đập thình thịch, hồi hộp. Mắt cậu mở căng, tò mò chờ đợi giây phút sắp diễn ra.
Đúng khi đôi môi đỏ thắm áp môi, Duy bỗng giật thót. Lưng cậu đau buốt. Những vết nứt vỡ mới lành hôm trước, còn xanh mét, vỡ bung ra. Miệng cậu há hốc, đau đớn kinh hoàng. Bám chặt vào những sợi len, tiếng gào vỡ bục ra trong họng Duy: ” Ko…….k..k….ô..ô…..ng !”. Cái thân thể ở phía trên người cậu đột ngột trì xuống, nặng trĩu, ko thể tin nổi. Bằng tất cả sức nặng kì dị, Kiara dằn sát lưng cậu xuống thảm. Đôi mắt cô ta nở phồng lên, như có hàng ngàn con mắt kép bên trong nhãn cầu to tướng. Nụ cười mơ hồ của cô ta làm lộ ra những chiếc răng trắng mờ giữa đôi môi, lúc này đã biến thành màu đen. Giọng cô ta thì thào, nhưng vẫn rõ mồn một từng chữ:
_ Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh chỉ yêu em thôi, chứ đâu phải cái cô MC Đăng Ghi đạo đức giả, ngu ngốc và nhạt nhẽo. Đúng vậy ko, Duy?
_ Buông tôi ra…a…a!- Duy oằn người
_ Hôn em đi, mau lên!- Chẳng buồn để ý tiếng kêu kháng cự của Duy, Kiara thản nhiên yêu cầu.
_ Đừng, làm ơn!- Duy rên rỉ, gần như van xin.
_ Anh trông chờ khoảnh khắc này mà, Duy!- Hơi thở ấm mốc phả vào tai cậu- Chính anh đang chấp nhận quá trình nhân bản, vứt bỏ con người cũ yếu ớt và lưỡng lự, để trở thành 1 người mới, để chúng ta cùng 1 đội. Vậy thì hãy cố gắng chịu đau đớn. 1 chút thôi. Có sự thay đổi nào mà ko gây ra đau đớn, đúng ko? Chỉ cần anh nhớ rằng, chúng ta sẽ thuộc về nhau. Em sẽ ở bên anh, luôn là vậy….
_ Sao?- Duy ko rên rỉ nữa.
/67
|