Ba mẹ Duy hoảng hốt khi con trai đang ốm mệt xin vắng nhà trong 1 đêm. Tuy nhiên, khi nhìn vào gương mặt lo âu và bồn chồn của Ghi, những ngờ vực xấu tức khắc tan biến. Đầy thấu hiểu, ba mẹ Duy gật đầu khi nghe Ghi nói sơ qua sự việc. Ba Duy nhấc đt, đặt 2 chỗ trên xe tốc hành lên Đà Lạt. Mẹ chuẩn bị cho cậu chiếc áo ấm và gói bánh khô ăn dọc đường.
Đúng 9h, xe dừng trước cửa nhà. Băng ghế trước cạnh tài xế được dành cho 2 hành khách trẻ. Ông tài xế đồng ý khi lên đến Đà Lạt, sẽ đưa họ đến tận con đường đi xuống thung lũng, nơi có trại hoa nhà ngoại Hoàng. Ông ta đưa 1 chai nước cho Ghi, chợt tò mò: “2 đứa có hẹn với ai lên đó chơi Chủ nhật sao mà đi gấp rút vậy?”. Ghi lắc đầu, giải thích khẽ: “Tụi cháu ko đi chơi đâu chú. 1 người bạn của tụi cháu đau nặng, sắp chết!”. Rồi cô nín thinh. Từ lúc lên xe, 2 người bạn chẳng nói với nhau câu nào. Duy lặng lẽ nhìn qua ô kính bên ngoài. Xe đã ra khỏi thành phố, phóng nhanh trên xa lộ. Các vệt đèn cắt bóng tối thành những khối vuống bay lơ lửng. Đêm lạnh. Thế giới như đầy ắp những vật thể cô độc, sượt qua nhau. Hơi nước tụ lại trên kính xe, chảy từng dòng nhỏ. Chốc chốc, người tài xế lại phải bật cần gạt nước. Cậu ngoảnh sang người đồng hành yên lặng bên cạnh, ngỡ rằng Ghi đã ngủ. Nhưng cô ấy vẫn thức, 1 vệt nước đọng dưới quầng mắt tái nhợt. Duy chợt hiểu, bao lâu nay, cô ấy luôn phải sống chung với nỗi sợ hãi và căng thẳng quá mức chịu đựng. Những giãi bày hay xin lỗi đều vô nghĩa vào thời điểm này. Nếu cái chết ko cận kề bên Hoàng, có lẽ Ghi sẽ chẳng nhìn thấy cậu đâu.
Hơn 2 tiếng trôi qua, xe bắt đầu vào đoạn đường đèo. Những hành khách sau xe đã chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Trong chiếc áo pull mỏng, Ghi co ro vì lạnh. Duy đưa chiếc áo jacket của mình cho Ghi: ” Mặc vô đi, đừng có lắc đầu!”. Đúng khi ấy, bên tai cậu lại vẳng lên tiếng rù rì quen thuộc. Quay ngoắt lại, Duy nhìn ra ô cửa kính bên phải. Trong gương chiếu hậu, có vật thể lạ đang hiện rõ dần. 1 cỗ xe kì dị do người kéo, đang bay lướt trên mặt đường nhựa. Duy ngoảnh sang tài xế. Ông ấy vẫn chăm chú những khúc ngoặt gấp trên đoạn đường đèo, ko tỏ ra nhìn thấy điều gì khác lạ. “Chuyện gì vậy?”-Ghi giật mình. “Hình như Duy hoa mắt!”- Duy nói, vẫn liếc qua cửa. Các dấu hiệu bất thường biến mất. Chỉ là bóng đêm sâu hút của vực thẳm sát bên con đường lượn theo triền núi.
Đúng 9h, xe dừng trước cửa nhà. Băng ghế trước cạnh tài xế được dành cho 2 hành khách trẻ. Ông tài xế đồng ý khi lên đến Đà Lạt, sẽ đưa họ đến tận con đường đi xuống thung lũng, nơi có trại hoa nhà ngoại Hoàng. Ông ta đưa 1 chai nước cho Ghi, chợt tò mò: “2 đứa có hẹn với ai lên đó chơi Chủ nhật sao mà đi gấp rút vậy?”. Ghi lắc đầu, giải thích khẽ: “Tụi cháu ko đi chơi đâu chú. 1 người bạn của tụi cháu đau nặng, sắp chết!”. Rồi cô nín thinh. Từ lúc lên xe, 2 người bạn chẳng nói với nhau câu nào. Duy lặng lẽ nhìn qua ô kính bên ngoài. Xe đã ra khỏi thành phố, phóng nhanh trên xa lộ. Các vệt đèn cắt bóng tối thành những khối vuống bay lơ lửng. Đêm lạnh. Thế giới như đầy ắp những vật thể cô độc, sượt qua nhau. Hơi nước tụ lại trên kính xe, chảy từng dòng nhỏ. Chốc chốc, người tài xế lại phải bật cần gạt nước. Cậu ngoảnh sang người đồng hành yên lặng bên cạnh, ngỡ rằng Ghi đã ngủ. Nhưng cô ấy vẫn thức, 1 vệt nước đọng dưới quầng mắt tái nhợt. Duy chợt hiểu, bao lâu nay, cô ấy luôn phải sống chung với nỗi sợ hãi và căng thẳng quá mức chịu đựng. Những giãi bày hay xin lỗi đều vô nghĩa vào thời điểm này. Nếu cái chết ko cận kề bên Hoàng, có lẽ Ghi sẽ chẳng nhìn thấy cậu đâu.
Hơn 2 tiếng trôi qua, xe bắt đầu vào đoạn đường đèo. Những hành khách sau xe đã chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Trong chiếc áo pull mỏng, Ghi co ro vì lạnh. Duy đưa chiếc áo jacket của mình cho Ghi: ” Mặc vô đi, đừng có lắc đầu!”. Đúng khi ấy, bên tai cậu lại vẳng lên tiếng rù rì quen thuộc. Quay ngoắt lại, Duy nhìn ra ô cửa kính bên phải. Trong gương chiếu hậu, có vật thể lạ đang hiện rõ dần. 1 cỗ xe kì dị do người kéo, đang bay lướt trên mặt đường nhựa. Duy ngoảnh sang tài xế. Ông ấy vẫn chăm chú những khúc ngoặt gấp trên đoạn đường đèo, ko tỏ ra nhìn thấy điều gì khác lạ. “Chuyện gì vậy?”-Ghi giật mình. “Hình như Duy hoa mắt!”- Duy nói, vẫn liếc qua cửa. Các dấu hiệu bất thường biến mất. Chỉ là bóng đêm sâu hút của vực thẳm sát bên con đường lượn theo triền núi.
/67
|