quai hàm và những múi cơ nơi cổ ông tài xế căng lên. rõ ràng, ông ấy cũng không thể hiểu nổi đầu đuôi chuyện gì đang xảy đến với xe mình. nếu cứ đóng vai kẻ ngoài cuộc không biết gì, tính mạng của 2 chục hành khách trên xe sẽ gặp nguy hiểm, Duy thầm nghĩ.
một lần nữa, cậu hạ kính, thò đầu hẳn ra ngoài. xe tăng tốc. ấp lực gió ép vào mắt đau điếng. tiếng gió rít xé tai. người kéo cỗ xe tử thần đã bắt kịp tốc độ chiếc xe khách, 1 ai đó Duy không thể nhìn rõ mặt đang vươn cánh tay dài với các đốt xương khẳng khiu, ẩn hiện trong lớp vải trắng mờ, đẩy mạnh vào hông xe. khi cỗ xe tử thần tuột về sau, tên kéo xe thở hốc lên, guồng chân. nhửng ngón tay có giác bám như loài bò sát của hắn bám víu vào phía hông xe bên kia, cùng đẩy mạnh. cứ mỗi lần như thế, hành khách lại bị xô dạt về 1 phía, chén ép lên nhau, rú lên khiếp hoảng. nỗi khiếp hoảng ấy còn nặng nề hơn bởi chẳng như Duy, họ không thể bằng mắt nhìn thấy thủ phạm gây nên các cơn rung lặc điên cuồng đó.
xe sắp sửa vào đoạn đường đèo. người tài xế hoàn toàn không có ý định đừng lại. ông vẫn không nhìn thấy gì. nhưng bằng trực giác nhạy bén của 1 con người từng trải cùng kinh nghiệm lái xe lâu năm, ông không tốn thời gian tìm nguyên nhân sự việc mà 1 cách hết sức thực tế, ông chỉ tìm cách thoát khỏi kẻ đeo bám càng nhanh càng tốt. chiếc kim đỏ trong mặt đồng hồ tốc độ chạy dần về số 80 rồi 90km/h. người tài xế rít lên qua kẽ răng, hỏi Duy:”nó đang ở phía nào?”.”bên trái, cùng phía với bác!”- cậu đáp ngay. xe vọt nhanh hơn nữa. ông vẫn bình tĩnh:”nó đâu?”. đôi mắt Duy giờ đây lại nhìn thẳng vào hai đốm sáng. “nó qua bên này rồi,cùng phía với cháu!”- cậu gào lên. như 1 món đồ chơi, chiếc xe khách rung lắc cuồng loạn phóng tiếp vào đoạn đường đèo. cỗ xe tử thần đã lao lên, gần ngang tầm chiếc xe khách,. cánh tay trơ xương của kẻ ngồi trong xe vươn dài, hướng về đầu Duy đang thò ra. sợ phát điên, nhưng Duy vẫn không rút vào. Cậu hét lên: “nó đây rồi!”. đó cũng là lúc cậu hiểu ra ý đồ khôn ngoan của người tài xế.
Vẫn giữ nguyên tốc độ điên cuồng trên đoạn đường viền theo triền núi hiểm trở, ông cho xe lao thẳng về phía 1 cái cột sắt gắn gương lồi dùng để phản chiếu những chiếc xe chạy ngược chiều trên các khúc ngoặt gắt. Bánh xe bên phía Duy ngồi trượt ra khỏi lớp nhựa trải đường. Bị ép gắt đột ngột, cỗ xe kéo đổ nghiêng. Trong 1 nỗ lực cuối cùng, kẻ giầu mặt ngồi trong xe nhoai người ra ngoài. Không kịp nữa. Cỗ xe đã lao thẳng xuống vực núi. Bay vào khoảng không tối thẳm, những kẻ đến từ cõi chết cất lên tiếng rú kinh hoàng. Buông tay khỏi càng xe, gã kéo xe nhào lộn vài vòng rồi biến trong không trung, tan lẫn vào làn sương mù dày đặc.
một lần nữa, cậu hạ kính, thò đầu hẳn ra ngoài. xe tăng tốc. ấp lực gió ép vào mắt đau điếng. tiếng gió rít xé tai. người kéo cỗ xe tử thần đã bắt kịp tốc độ chiếc xe khách, 1 ai đó Duy không thể nhìn rõ mặt đang vươn cánh tay dài với các đốt xương khẳng khiu, ẩn hiện trong lớp vải trắng mờ, đẩy mạnh vào hông xe. khi cỗ xe tử thần tuột về sau, tên kéo xe thở hốc lên, guồng chân. nhửng ngón tay có giác bám như loài bò sát của hắn bám víu vào phía hông xe bên kia, cùng đẩy mạnh. cứ mỗi lần như thế, hành khách lại bị xô dạt về 1 phía, chén ép lên nhau, rú lên khiếp hoảng. nỗi khiếp hoảng ấy còn nặng nề hơn bởi chẳng như Duy, họ không thể bằng mắt nhìn thấy thủ phạm gây nên các cơn rung lặc điên cuồng đó.
xe sắp sửa vào đoạn đường đèo. người tài xế hoàn toàn không có ý định đừng lại. ông vẫn không nhìn thấy gì. nhưng bằng trực giác nhạy bén của 1 con người từng trải cùng kinh nghiệm lái xe lâu năm, ông không tốn thời gian tìm nguyên nhân sự việc mà 1 cách hết sức thực tế, ông chỉ tìm cách thoát khỏi kẻ đeo bám càng nhanh càng tốt. chiếc kim đỏ trong mặt đồng hồ tốc độ chạy dần về số 80 rồi 90km/h. người tài xế rít lên qua kẽ răng, hỏi Duy:”nó đang ở phía nào?”.”bên trái, cùng phía với bác!”- cậu đáp ngay. xe vọt nhanh hơn nữa. ông vẫn bình tĩnh:”nó đâu?”. đôi mắt Duy giờ đây lại nhìn thẳng vào hai đốm sáng. “nó qua bên này rồi,cùng phía với cháu!”- cậu gào lên. như 1 món đồ chơi, chiếc xe khách rung lắc cuồng loạn phóng tiếp vào đoạn đường đèo. cỗ xe tử thần đã lao lên, gần ngang tầm chiếc xe khách,. cánh tay trơ xương của kẻ ngồi trong xe vươn dài, hướng về đầu Duy đang thò ra. sợ phát điên, nhưng Duy vẫn không rút vào. Cậu hét lên: “nó đây rồi!”. đó cũng là lúc cậu hiểu ra ý đồ khôn ngoan của người tài xế.
Vẫn giữ nguyên tốc độ điên cuồng trên đoạn đường viền theo triền núi hiểm trở, ông cho xe lao thẳng về phía 1 cái cột sắt gắn gương lồi dùng để phản chiếu những chiếc xe chạy ngược chiều trên các khúc ngoặt gắt. Bánh xe bên phía Duy ngồi trượt ra khỏi lớp nhựa trải đường. Bị ép gắt đột ngột, cỗ xe kéo đổ nghiêng. Trong 1 nỗ lực cuối cùng, kẻ giầu mặt ngồi trong xe nhoai người ra ngoài. Không kịp nữa. Cỗ xe đã lao thẳng xuống vực núi. Bay vào khoảng không tối thẳm, những kẻ đến từ cõi chết cất lên tiếng rú kinh hoàng. Buông tay khỏi càng xe, gã kéo xe nhào lộn vài vòng rồi biến trong không trung, tan lẫn vào làn sương mù dày đặc.
/67
|