Ko nhìn ra ngoài nữa, Ghi tựa hẳn vào tấm vách thùng xe. Điều may mắn nhỏ nhoi là Ghi nhận ra mình ko bị lanh. Cái áo khoác Duy đưa cho khoác đêm qua cô vẫn mặc trên người. Ngay cả lúc vào giường ngủ với bà ngoại Hoàng, cô cũng ko cởi ra. Khi bóng ma Kiara đột nhập vào phòng, túm cổ Ghi lôi đi, chính nhờ lớp vải áo dày dặn mà bàn tay nhớp nháp lạnh buốt của nó đã ko chạm vào da Ghi. Chiếc xe đột nhiên chuyển động êm hẳn. Ghi chợt nhận ra, nó đã ko còn ở khu vực rừng núi và đang lao về phía biển. Nếu bất ngờ vì 1 lý do nào đó, cỗ xe ma quái này rơi xuống nước, chắc chắn kẻ bị bỏ mặc cho chết đuối trước tiên chính là cô. Ghi rùng mình. Bỗng, 1 vật thể nào đó đang rung mỗi lúc 1 mạnh hơn, ngay bên trong lớp áo khoác. Đồng hồ của Duy. Có lẽ cậu ấy đã hẹn giờ để nó đánh thức mỗi sáng, dậy tập thể dục hoặc tập chạy. Và giờ, bất kể nơi chốn, nó vẫn làm nhiệm vụ của mình. Ghi lần mò tìm nút tắt để nó ko rung lên nữa. Những con số nổi lên trên ô vuông dạ quang xanh. 5 h sáng. Bóng tối ánh đen phả lên từ mặt nước bên dưới. Nhưng, phía chân trời xa xăm, 1 vệt sáng đỏ nhạt, mảnh như sợi chỉ đã hiện ra. Trời đang dần ngả về bình minh. Đó là điều an ủi mong manh duy nhất đối với Ghi lúc này. Ánh sáng. 1 hiện diện quá đỗi bình thường , đến mức người ta hiếm khi để tâm đến. Thế nhưng giờ đây, nỗi khát khao nhìn thấy nó khiến trái tim cô gái nhỏ như muốn tan chảy. Chỉ cần ánh Mặt Trời chạm đến, mọi việc sẽ sáng sủa lên nhiều…
_Đưa cái vật mi vừa cầm trong tay cho ta!
Giọng nói vang lên đột nhiên. 1 cái bóng hiện ra trong thùng xe từ lúc nào, ko 1 tiếng động.
_Ko, nó là của tôi!- Ghi đáp.
_Ở chỗ ta sắp tới, ko có ý niệm về thời gian . Đưa ngay cái vật thể đó cho ta!
Ko cần sự đụng chạm nào, cái đồng hồ vẫn bị hút khỏi tay Ghi, lơ lửng bay về phía cái bóng.
Ghi nhìn kĩ. Bộ xương mảnh dẻ, sáng lờ mờ. Đúng lúc ấy, từ ô vuông, luồng sáng chiếu vào. Bộ xương biến hình. Dáng vẻ của 1 cô gái trạc tuổi, Ghi từng gặp ở đâu đó, ko thể nhớ chính xác. Nhưng cô biết, đây chính là kẻ đã túm cô, đưa đi.
_Ai vậy? – thu hết can đảm, Ghi nhích đến gần.
_Ko ai cả!
_Mấy người muốn gì ở tôi?
_Ko gì cả!
_Tại sao bắt tôi đem đi? – Ghi vẫn kiên trì.
Chỉ nửa bước chân nữa, cô có thể chồm tới, tóm chặt kẻ bắt cóc, khống chế nó, buộc cái xe phải quay trở lại trại hoa. Thế nhưng,cô gái đối diện phản xạ còn nhanh hơn Ghi nhiều. Vừa bật lên, tức khắc cổ tay Ghi bị cô ta túm chặt. Bàn tay khô khốc lôi hẳn Ghi dậy. Mặt đối mặt. Hơi thở lạnh, ám mùi bụi và nấm mốc phả vào Ghi từng đợt, theo nhịp điệu câu nói lúc nhanh lúc chậm:
_Nghe cho rõ đây, chúng ta ko ai cần mi cả. Mi chỉ là 1 đứa con gái tầm thường. Mi nghĩ mấy cái trò nổi tiếng là ghê gớm ư? Mi nghĩ mi có thể tác động đến xung quanh “theo chiều hướng tốt đẹp” hả? Khiếp! Ngu ngốc làm sao! Nếu ko mi, Duy đã trở thành 1 trong những thành viên tinh nhuệ nhất của bọn ta ở phương Đông này. Cậu ta đã có 1 khởi đầu thật ấn tượng. Thế nhưng, từ khi mi xen vào, phun ra những lời can ngăn ngu muội, tiến trình biến đổi của Duy chậm hẳn. Ngay cả ta cũng ko thể hiểu nổi điều gì ở mi lại có thể khiến 1 chàng trai đầy tham vọng và tiềm năng như Duy liên tục lưỡng lự.
_Chẳng có gì khó hiểu. Bất kì ai có chút hiểu biết đều ko thể thản nhiên làm những điều tồi tệ mà ko băn khoăn. Tôi chẳng có tác động gì nhiều. Việc duy nhất tôi có thể, là ở cạnh Duy. Và làm Duy ko quên, rằng điều tốt đẹp luôn hiện diện bên trong cậu ấy! _ Chậm rãi chọn từng câu, Ghi nói, nhìn thẳng vào gương mặt kẻ đối diện.
Những tia xám trong 2 hốc mắt hắt ra lạnh lùng:
_Điều tốt đẹp mà mi muốn nói đến là gì vậy? Nó có thật ko? Có thực sự mi tin vào nó ko hay chỉ biết nói ra như 1 con vẹt? Ngay từ đầu, ta đã biết mi là 1 đứa con gái đạo đức giả. Mi nhầm lẫn nhiều lắm. Duy gắn kết với mi, vì trông mi khá xinh đẹp chứ chẳng phải vì giá trị nào khác. Chính bởi thế, khi ta mượn vẻ ngoài của 1 con bé xinh xắn, cậu ta sập bẫy ngay. Đến thời khắc nguy khốn này, với thân thể bầm dập đầy thương tích kia, mi vẫn nói thao thao như đứng trước máy quay truyền hình kể ra cũng khôi hài lắm!
Tiếng cười vang lên, giật cục từng quãng ngắn. Bóng ma tiếp tục trào ra những suy nghĩ đen tối:
_Mấy người nghĩ mình là những kẻ được lựa chọn để làm cho cuộc sống tốt đẹp hả? Thật ra, bọn mi chỉ là những kẻ ngớ ngẩn, nghĩ rằng chỉ cần đi theo các kế hoạch trơn tru là trở thành người tốt, kẻ hữu ích cho cuộc sống. Những, chỉ bị lôi kéo, 1 cú huých nhẹ, bọn mi sẽ ngã lăn ra thôi. Lúc ko còn chỗ bấu víu, thì bọn mi sẽ phải trở về với cái ác nguyên thủy. Ta rất ghét khi nghe từ “lựa chọn”. Vì thực ra, chẳng có sự lựa chọn nào cả. Khi cùng quẫn, ngưới ta luôn làm theo điều xấu!
_Đưa cái vật mi vừa cầm trong tay cho ta!
Giọng nói vang lên đột nhiên. 1 cái bóng hiện ra trong thùng xe từ lúc nào, ko 1 tiếng động.
_Ko, nó là của tôi!- Ghi đáp.
_Ở chỗ ta sắp tới, ko có ý niệm về thời gian . Đưa ngay cái vật thể đó cho ta!
Ko cần sự đụng chạm nào, cái đồng hồ vẫn bị hút khỏi tay Ghi, lơ lửng bay về phía cái bóng.
Ghi nhìn kĩ. Bộ xương mảnh dẻ, sáng lờ mờ. Đúng lúc ấy, từ ô vuông, luồng sáng chiếu vào. Bộ xương biến hình. Dáng vẻ của 1 cô gái trạc tuổi, Ghi từng gặp ở đâu đó, ko thể nhớ chính xác. Nhưng cô biết, đây chính là kẻ đã túm cô, đưa đi.
_Ai vậy? – thu hết can đảm, Ghi nhích đến gần.
_Ko ai cả!
_Mấy người muốn gì ở tôi?
_Ko gì cả!
_Tại sao bắt tôi đem đi? – Ghi vẫn kiên trì.
Chỉ nửa bước chân nữa, cô có thể chồm tới, tóm chặt kẻ bắt cóc, khống chế nó, buộc cái xe phải quay trở lại trại hoa. Thế nhưng,cô gái đối diện phản xạ còn nhanh hơn Ghi nhiều. Vừa bật lên, tức khắc cổ tay Ghi bị cô ta túm chặt. Bàn tay khô khốc lôi hẳn Ghi dậy. Mặt đối mặt. Hơi thở lạnh, ám mùi bụi và nấm mốc phả vào Ghi từng đợt, theo nhịp điệu câu nói lúc nhanh lúc chậm:
_Nghe cho rõ đây, chúng ta ko ai cần mi cả. Mi chỉ là 1 đứa con gái tầm thường. Mi nghĩ mấy cái trò nổi tiếng là ghê gớm ư? Mi nghĩ mi có thể tác động đến xung quanh “theo chiều hướng tốt đẹp” hả? Khiếp! Ngu ngốc làm sao! Nếu ko mi, Duy đã trở thành 1 trong những thành viên tinh nhuệ nhất của bọn ta ở phương Đông này. Cậu ta đã có 1 khởi đầu thật ấn tượng. Thế nhưng, từ khi mi xen vào, phun ra những lời can ngăn ngu muội, tiến trình biến đổi của Duy chậm hẳn. Ngay cả ta cũng ko thể hiểu nổi điều gì ở mi lại có thể khiến 1 chàng trai đầy tham vọng và tiềm năng như Duy liên tục lưỡng lự.
_Chẳng có gì khó hiểu. Bất kì ai có chút hiểu biết đều ko thể thản nhiên làm những điều tồi tệ mà ko băn khoăn. Tôi chẳng có tác động gì nhiều. Việc duy nhất tôi có thể, là ở cạnh Duy. Và làm Duy ko quên, rằng điều tốt đẹp luôn hiện diện bên trong cậu ấy! _ Chậm rãi chọn từng câu, Ghi nói, nhìn thẳng vào gương mặt kẻ đối diện.
Những tia xám trong 2 hốc mắt hắt ra lạnh lùng:
_Điều tốt đẹp mà mi muốn nói đến là gì vậy? Nó có thật ko? Có thực sự mi tin vào nó ko hay chỉ biết nói ra như 1 con vẹt? Ngay từ đầu, ta đã biết mi là 1 đứa con gái đạo đức giả. Mi nhầm lẫn nhiều lắm. Duy gắn kết với mi, vì trông mi khá xinh đẹp chứ chẳng phải vì giá trị nào khác. Chính bởi thế, khi ta mượn vẻ ngoài của 1 con bé xinh xắn, cậu ta sập bẫy ngay. Đến thời khắc nguy khốn này, với thân thể bầm dập đầy thương tích kia, mi vẫn nói thao thao như đứng trước máy quay truyền hình kể ra cũng khôi hài lắm!
Tiếng cười vang lên, giật cục từng quãng ngắn. Bóng ma tiếp tục trào ra những suy nghĩ đen tối:
_Mấy người nghĩ mình là những kẻ được lựa chọn để làm cho cuộc sống tốt đẹp hả? Thật ra, bọn mi chỉ là những kẻ ngớ ngẩn, nghĩ rằng chỉ cần đi theo các kế hoạch trơn tru là trở thành người tốt, kẻ hữu ích cho cuộc sống. Những, chỉ bị lôi kéo, 1 cú huých nhẹ, bọn mi sẽ ngã lăn ra thôi. Lúc ko còn chỗ bấu víu, thì bọn mi sẽ phải trở về với cái ác nguyên thủy. Ta rất ghét khi nghe từ “lựa chọn”. Vì thực ra, chẳng có sự lựa chọn nào cả. Khi cùng quẫn, ngưới ta luôn làm theo điều xấu!
/67
|