Cú rơi tự do dài, dài mãi, ngỡ như bất tận. Gió thốc vào bụng, vào cánh tay, vào khoang miệng và ống tai 2 người bạn, như muốn xé toạc họ ra thành ngàn mảnh vụn. Giống như các mẩu ghép hình đồ chơi bằng gỗ, dưới áp lực ko khí, những khớp xương đang bị nới lỏng, đau điếng. Chỗ bấu víu duy nhất chính là 2 bàn tay nắm chặt nhau. Mặt sông lúc ngay dưới họ, lúc lại chệch về 1 bên. Nếu rơi xuống cát, có lẽ cả 2 tan xác mất, các phỏng đoán cuồng loạn trong đầu Duy. Cậu luồn ngón tay vào túi áo, toan tìm sự trợ giúp của hộp phấn ma thuật. Nhưng nó mắc kẹt trong lớp vải nilon xột xoạt, dính sát vào thân thể, ko cách nào rút ra được. Trong 1 tích tắc, bàn tay Ghi bỗng dưng sắp tuột ra. Duy hoảng hốt, xoay người, quờ cánh tay còn lại ôm chặt quanh lưng bạn. Khi ôm nhau như thế, lực cản ko khí tăng lên. Tai Duy nghe rõ tiếng tim Ghi đập thình thịch trong lồng ngực. Họ rơi xuống nhanh hơn. Chỉ còn cách mặt đất chưa đầy 100m. Thật may mắn, phía dưới họ đang là mặt nước trải rộng. Duy hét vào tai ghi: “Buông nhau ra. Tự bơi. Được ko?”. “Được!”- Gió thổi bạt lời đáp. Khoảng cách thu ngắn, chỉ còn chưa đầy 20m. Họ tách khỏi nhau như 2 nửa của 1 đầu đạn. Đúng lúc ấy, Duy thấy mình lao thẳng xuống mặt nước.
Dường như Duy đã rơi xuống tận đáy sông. Cậu ngất đi vài giây. Nước ộc vào phổi. Nặng trĩu. Ngộp thở. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Duy vung 2 cái tay, đẩy mạnh chân. Cậu nổi dần lên trên, nơi ánh nắng chói sáng khiến lớp nước ấm áp hơn hẳn. Ko thấy Ghi đâu. Mở căng mắt trong làn nước vẩn đục phù sa hoàng thổ, cậu tìm kiếm. Vô vọng. Có lẽ cô ấy rơi ngay gần bờ, giờ đây đã bò lên cạn rồi, Duy tự nhủ. Hãy tự cứu mình đi nào! Ngoi đầu lên, cậu xác định phía bờ gần nhất. Nhắm mắt gạt sạch mọi nghĩ ngợi và phỏng đoán, cậu bắt đầu giữ nhịp quạt tay đều đều.
Bờ sông là dải cát lài xuống mặt nước. Nước nhỏ ròng ròng trên khuôn mặt tím tái. Duy bò trên đầu gối và bàn tay. Cậu đã bơi gần 2 tiếng đồng hồ. Mặt trời bỗng mờ đi. Ko khí dịu xuống. Cảnh vật ko còn sắc bén như cắt vào mắt nên dễ chịu hẳn. Chuệnh choạng đi xuyên qua bãi đất phủ kín bởi những thân cây rậm rạp, Duy ngã vật xuống trước khoảng tường gạch xám. Mất 1 lúc lâu, cậu mới nhận ra đó chính là bức tường thành vốn được dựng nên để bao quanh các thành phố thời cổ đại. Có lẽ Ghi đã lọt vào trong thành. Và có lẽ những kẻ nắm giữ quyền lực của bóng tối cũng đang giam giữ linh hồn Hoàng tại 1 ngóc ngách nào đó, nơi đây.
Duy bước men theo bức tường gạch cao ngất. Cậu cắm cúi bước trong bóng đổ của bức tường. Quần áo trên người cậu khô hẳn. Ko 1 âm thanh nào vọng ra, hệt như thể bên kia bức tường cao ngất là 1 chốn ko người.
Hiện ra 1 khoảng vỡ giữa bức tường liền lạc. Duy chợt hiểu, đấy chính là lối duy nhất để lọt vào bên trong tường thành. Cậu nghiêng người, lách qua. Bên trong ko phải là vùng cát trắng ngút mắt hay cảnh tượng trống rỗng như cậu hình dung. Vật đầu tiên cậu va phải là tấm màn lưới han gỉ, chắn ngang lối đi hẹp và mờ tối. Mờ tối vì đám cây rậm rạp, ngăn sáng. Duy kéo tấm chắn sang 1 bên. Gỉ sắt vụn ra, hoen đỏ trên tay. Khi cậu xô mạnh, 1 vật thể mắc kẹt ở mắc lưới trên cũng bỗng rơi xuống. Chiếc đồng hồ quen thuộc, của chính cậu. Nhưng Duy ko có thời gian để ngạc nhiên. Cậu nhặt nó lên, bỏ vào túi áo, cùng chỗ với hộp phấn. Có lẽ đây là 1 dấu chỉ, cho biết mình đã lần theo đúng đường. Duy nghĩ, nhanh chóng.
Cậu lần mò đi xuyên qua khoảng trống hẹp giữa các thân cây gầy guộc nhưng lá rất dày. Khu vườn xanh đen, giống như 1 rừng mưa. Có lúc, Duy vấp ngã vì 1 thân dây leo to lớn, già cỗi, cuộn lên như 1 rắn bạc mốc. Lúc khác, cậu lại trượt chân trên thảm rêu, hoặc mắc kẹt trong đám rễ cành chằng chịt và những bong hoa to lớn màu sắc rực rỡ kìa dị rủ xuống từ trên vòm lá tối ám. Nhưng, trong khung cảnh ẩm mốc này, thật lạ lùng, chẳng hề có loài bò sát len lỏi hay lũ côn trùng vo ve. Càng đi sâu, khu vườn càng rộng lối. Chợt, Duy nhận ra 1 điều bất thường: cũng như sự vắng bóng của các loài động vật, cây cối ở đây ko hề tỏa ra hương vị đặc trưng nào. Các phân tử mùi hương hoàn toàn bị triệt tiêu. Trừ tiếng chân cậu loạt xoạt bước, cũng ko có âm thanh nào vang động. Sự hoang vắng của 1 nới chốn mà cậu chưa từng biết tới. 1 thế giới đang được tạo dựng, sao chép lại từ những bản mẫu có sẵn ở thế giới loài người, chưa hoàn thiện. Tiến trình mô phỏng này cũng giống như cơ thể đang phục hiện dần dần của kẻ đội lốt Kiara mà thôi. Duy rùng mình khi hiểu, rốt cuộc cậu đã đặt chân vào miền đất của 1 thế giới đã chết.
Dường như Duy đã rơi xuống tận đáy sông. Cậu ngất đi vài giây. Nước ộc vào phổi. Nặng trĩu. Ngộp thở. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Duy vung 2 cái tay, đẩy mạnh chân. Cậu nổi dần lên trên, nơi ánh nắng chói sáng khiến lớp nước ấm áp hơn hẳn. Ko thấy Ghi đâu. Mở căng mắt trong làn nước vẩn đục phù sa hoàng thổ, cậu tìm kiếm. Vô vọng. Có lẽ cô ấy rơi ngay gần bờ, giờ đây đã bò lên cạn rồi, Duy tự nhủ. Hãy tự cứu mình đi nào! Ngoi đầu lên, cậu xác định phía bờ gần nhất. Nhắm mắt gạt sạch mọi nghĩ ngợi và phỏng đoán, cậu bắt đầu giữ nhịp quạt tay đều đều.
Bờ sông là dải cát lài xuống mặt nước. Nước nhỏ ròng ròng trên khuôn mặt tím tái. Duy bò trên đầu gối và bàn tay. Cậu đã bơi gần 2 tiếng đồng hồ. Mặt trời bỗng mờ đi. Ko khí dịu xuống. Cảnh vật ko còn sắc bén như cắt vào mắt nên dễ chịu hẳn. Chuệnh choạng đi xuyên qua bãi đất phủ kín bởi những thân cây rậm rạp, Duy ngã vật xuống trước khoảng tường gạch xám. Mất 1 lúc lâu, cậu mới nhận ra đó chính là bức tường thành vốn được dựng nên để bao quanh các thành phố thời cổ đại. Có lẽ Ghi đã lọt vào trong thành. Và có lẽ những kẻ nắm giữ quyền lực của bóng tối cũng đang giam giữ linh hồn Hoàng tại 1 ngóc ngách nào đó, nơi đây.
Duy bước men theo bức tường gạch cao ngất. Cậu cắm cúi bước trong bóng đổ của bức tường. Quần áo trên người cậu khô hẳn. Ko 1 âm thanh nào vọng ra, hệt như thể bên kia bức tường cao ngất là 1 chốn ko người.
Hiện ra 1 khoảng vỡ giữa bức tường liền lạc. Duy chợt hiểu, đấy chính là lối duy nhất để lọt vào bên trong tường thành. Cậu nghiêng người, lách qua. Bên trong ko phải là vùng cát trắng ngút mắt hay cảnh tượng trống rỗng như cậu hình dung. Vật đầu tiên cậu va phải là tấm màn lưới han gỉ, chắn ngang lối đi hẹp và mờ tối. Mờ tối vì đám cây rậm rạp, ngăn sáng. Duy kéo tấm chắn sang 1 bên. Gỉ sắt vụn ra, hoen đỏ trên tay. Khi cậu xô mạnh, 1 vật thể mắc kẹt ở mắc lưới trên cũng bỗng rơi xuống. Chiếc đồng hồ quen thuộc, của chính cậu. Nhưng Duy ko có thời gian để ngạc nhiên. Cậu nhặt nó lên, bỏ vào túi áo, cùng chỗ với hộp phấn. Có lẽ đây là 1 dấu chỉ, cho biết mình đã lần theo đúng đường. Duy nghĩ, nhanh chóng.
Cậu lần mò đi xuyên qua khoảng trống hẹp giữa các thân cây gầy guộc nhưng lá rất dày. Khu vườn xanh đen, giống như 1 rừng mưa. Có lúc, Duy vấp ngã vì 1 thân dây leo to lớn, già cỗi, cuộn lên như 1 rắn bạc mốc. Lúc khác, cậu lại trượt chân trên thảm rêu, hoặc mắc kẹt trong đám rễ cành chằng chịt và những bong hoa to lớn màu sắc rực rỡ kìa dị rủ xuống từ trên vòm lá tối ám. Nhưng, trong khung cảnh ẩm mốc này, thật lạ lùng, chẳng hề có loài bò sát len lỏi hay lũ côn trùng vo ve. Càng đi sâu, khu vườn càng rộng lối. Chợt, Duy nhận ra 1 điều bất thường: cũng như sự vắng bóng của các loài động vật, cây cối ở đây ko hề tỏa ra hương vị đặc trưng nào. Các phân tử mùi hương hoàn toàn bị triệt tiêu. Trừ tiếng chân cậu loạt xoạt bước, cũng ko có âm thanh nào vang động. Sự hoang vắng của 1 nới chốn mà cậu chưa từng biết tới. 1 thế giới đang được tạo dựng, sao chép lại từ những bản mẫu có sẵn ở thế giới loài người, chưa hoàn thiện. Tiến trình mô phỏng này cũng giống như cơ thể đang phục hiện dần dần của kẻ đội lốt Kiara mà thôi. Duy rùng mình khi hiểu, rốt cuộc cậu đã đặt chân vào miền đất của 1 thế giới đã chết.
/67
|