Sự lúng túng và thái độ giấu diếm khi bắt gặp ánh mắt Duy thăm dò…. Những dấu hiệu như thế đủ để Duy khẳng định, cậu không ngờ vực lầm người.
Một đôi lần, Duy toan nói chuyện thẳng thắn với Hoàng. Cậu sẽ phân tích cho Hoàng biết, điều đáng giá nhất cậu ấy nhận được chính là cuộc sống lẽ ra đã chấm dứt. Đừng bao giờ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Chưa kể đến chiếm đoạt chúng từ 1 thế lực dư thừa sự tàn bạo. Khi tham lam, người ta rất dễ trở nên mù quáng và hành động sai lầm….
Duy gọi điện thoại hẹn gặp Hoàng, chưa kịp nhắc xa xôi đến từ ” chìa khóa”, Hoàng đã từ chối phắt. Trước khi gác máy, cậu ta còn nói khẽ, nửa răn đe, nửa phơi bày hậm hực: “Mặc xác tớ, nhé! Làm ơn nhớ vậy đi! Cậu nghĩ chỉ mình cậu là người may mắn ư?”. Duy không hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Mất một lúc, cậu mới nhận ra, “may mắn” mà Hoàng ám chỉ chính là vị trí trong đội quân tinh nhuệ. Cậu ấy không hề hiểu rằng, giá như có thể đánh đổi để thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn người ấy, cậu sẵn sàng cho đi mười năm trong cuộc sống cuả mình
Hơn ba chục thành viên của lớp chia nhỏ từng nhóm. Trong phòng khách nhà lớp trưởng, các cô bạn loạy hoạy thử mọi cách sơ cứu mong giúp Tiên tỉnh lại. Mấy người khác đang nhúng khăn bong vào chậu nước ấm, lục tìm trong ba-lô một bộ quần áo sạch sẽ để thay cho bộ đồ đã lấm lem của người bị nạn. Tiên vẫn nằm im. Vốn vóc dáng hơi béo và có một làn da hồng hào tràn đầy sinh lực. dưới ánh sang của tất cả các ngọn đèn neon được bất lên, giờ đây cô bạn biến thành một khối to lớn nhợt nhạt, bất động, ngả màu trắng xanh. Giống hệt một cái tượng méo mó bằng sáp ong.
Lặng lẽ đứng ngoài không gian tối om và ướt át của mảnh sân, qua lớp kính cửa sổ trong suốt, Duy liếc nhìn vào bên trong phòng khách. Không có âm thanh nào rỉ ra ngoài. Khung cảnh bị nhúng trong sự câm lặng càng trở nên vô cùng kỳ lạ. Bữa tiệc hóa trang đã biến thành thảm họa không thể ngờ nổi. Một cảnh phim kinh dị siêu thực với nhửng hình nhân trong trang phục của thủy thần xanh biếc, người sao Hỏa đỏ chói, các cô tiên hoa hồng phấn, những nàng công chúa Gothic chết chóc tóc đen hay các siêu nhân cứu chuộc thế giới trong trang phục đặc trưng không thể nhầm lẫn. Tất cả những người ấy vây quanh Tiên như vây quanh một con cá heo kiệt sức trôi dạt lên bờ, vô phương cứu chữa.
” Ngưng các động tác hồi sức vô ích đi. Bạn ấy bị mất máu đấy!”- Ý nghĩ hét lên trong đầu Duy , truyền thẳng đến cô bạn thân. Ghi bước đến thầm thì nói gì đấy với Việt. Lớp trượng gật nhẹ, tỏ vẻ thông hiểu. Và cậu ta bước đến góc nhà, nhấc điên thoại bấm dãy số ngắn, nói nhanh gọn với vẻ cương quyết rồi cắt máy ngay. Cậu ấy gọi xe cấp cứu. Mọt giải pháp đúng đắn vào lúc này, với một bệnh nhân bị mất nhiều máu. Duy biết chắc chắn điều đó, không hẳn nhờ vào quyền năng của những hạt phấn đen tcuoi61 cùng cậu mới vừa bôi lên mi mắt.
Trên lối đi rải sỏi dẫn vào bên trong ngôi nhà, mưa vẫn rơi lát phất. Không một bong người lảng vãng, bất giác, Duy nhận ra cánh cổng sắt ban nãy cậu và Ghi khép chặt đang mở hé, một khoảng cách đủ cho một người to béo lách ra ngoài. Bỗng, cánh cửa như bị một cánh tay vô hình đây nhẹ, vang lên ken két. Bước hẳn ra dưới làn mưa, Duy ra ngoài khươn viên ngôi nhà lớn.
Khu dân cư mới rất vắng vẻ. Các ngôi nhà mới xây hoặc đang xây dang dở đều chưa có người. Những con đường nội bộ có bảng đánh số đan xen như bản cờ. Trừ các khoảng có đàn vàng chiếu sang, bóng tối vây bủa khắp nơi. Vùng sáng xen kẽ càng làm cho bóng tối dày đặc hơn, các hạt mưa li ti lạnh buốt hơn. Duy bước chậm, đôi khi dừng lại hẳn, nhìn chăm chú, ngở như có một cái bóng nào đấy vừa lướt qua bức tường im lìm. Chỉ là một bụi cỏ rờn lên hoặc vài nhánh là đu đưa trước gió. Không ai cả.
Sau khi phạm tội, trực giác của loài sói khiến Hoàng biết cậu ta đang bị săn đuổi. Hoặc con sói sẽ ẩn ấp để tiếp tục gây tội ác. Hoặc nó vội vã biến đi, cao chạy xa bay. Với một người như Hoàng, phương án thứ hai mới là hợp lý. Duy dứng im, mắt khép lại, kêu gọi phép thuật của phấn bột đen. Thời gian mười lăm phút trước ngay đoạn đường này được vặn ngược. Vài hình ảnh rời rạc nhòe trong mưa. Mùi vị của buổi chiều tối phảng phất các tế bào máu. Các vệt gió mạnh. Âm thanh đôi giày thể thao sượt trên mặt đường nhựa… Cậu mở choàng mắt. Con sói trong hình dáng người abn5 cùng lớp đã chạy vào trung tâm thành phố.
Một đôi lần, Duy toan nói chuyện thẳng thắn với Hoàng. Cậu sẽ phân tích cho Hoàng biết, điều đáng giá nhất cậu ấy nhận được chính là cuộc sống lẽ ra đã chấm dứt. Đừng bao giờ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Chưa kể đến chiếm đoạt chúng từ 1 thế lực dư thừa sự tàn bạo. Khi tham lam, người ta rất dễ trở nên mù quáng và hành động sai lầm….
Duy gọi điện thoại hẹn gặp Hoàng, chưa kịp nhắc xa xôi đến từ ” chìa khóa”, Hoàng đã từ chối phắt. Trước khi gác máy, cậu ta còn nói khẽ, nửa răn đe, nửa phơi bày hậm hực: “Mặc xác tớ, nhé! Làm ơn nhớ vậy đi! Cậu nghĩ chỉ mình cậu là người may mắn ư?”. Duy không hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Mất một lúc, cậu mới nhận ra, “may mắn” mà Hoàng ám chỉ chính là vị trí trong đội quân tinh nhuệ. Cậu ấy không hề hiểu rằng, giá như có thể đánh đổi để thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn người ấy, cậu sẵn sàng cho đi mười năm trong cuộc sống cuả mình
Hơn ba chục thành viên của lớp chia nhỏ từng nhóm. Trong phòng khách nhà lớp trưởng, các cô bạn loạy hoạy thử mọi cách sơ cứu mong giúp Tiên tỉnh lại. Mấy người khác đang nhúng khăn bong vào chậu nước ấm, lục tìm trong ba-lô một bộ quần áo sạch sẽ để thay cho bộ đồ đã lấm lem của người bị nạn. Tiên vẫn nằm im. Vốn vóc dáng hơi béo và có một làn da hồng hào tràn đầy sinh lực. dưới ánh sang của tất cả các ngọn đèn neon được bất lên, giờ đây cô bạn biến thành một khối to lớn nhợt nhạt, bất động, ngả màu trắng xanh. Giống hệt một cái tượng méo mó bằng sáp ong.
Lặng lẽ đứng ngoài không gian tối om và ướt át của mảnh sân, qua lớp kính cửa sổ trong suốt, Duy liếc nhìn vào bên trong phòng khách. Không có âm thanh nào rỉ ra ngoài. Khung cảnh bị nhúng trong sự câm lặng càng trở nên vô cùng kỳ lạ. Bữa tiệc hóa trang đã biến thành thảm họa không thể ngờ nổi. Một cảnh phim kinh dị siêu thực với nhửng hình nhân trong trang phục của thủy thần xanh biếc, người sao Hỏa đỏ chói, các cô tiên hoa hồng phấn, những nàng công chúa Gothic chết chóc tóc đen hay các siêu nhân cứu chuộc thế giới trong trang phục đặc trưng không thể nhầm lẫn. Tất cả những người ấy vây quanh Tiên như vây quanh một con cá heo kiệt sức trôi dạt lên bờ, vô phương cứu chữa.
” Ngưng các động tác hồi sức vô ích đi. Bạn ấy bị mất máu đấy!”- Ý nghĩ hét lên trong đầu Duy , truyền thẳng đến cô bạn thân. Ghi bước đến thầm thì nói gì đấy với Việt. Lớp trượng gật nhẹ, tỏ vẻ thông hiểu. Và cậu ta bước đến góc nhà, nhấc điên thoại bấm dãy số ngắn, nói nhanh gọn với vẻ cương quyết rồi cắt máy ngay. Cậu ấy gọi xe cấp cứu. Mọt giải pháp đúng đắn vào lúc này, với một bệnh nhân bị mất nhiều máu. Duy biết chắc chắn điều đó, không hẳn nhờ vào quyền năng của những hạt phấn đen tcuoi61 cùng cậu mới vừa bôi lên mi mắt.
Trên lối đi rải sỏi dẫn vào bên trong ngôi nhà, mưa vẫn rơi lát phất. Không một bong người lảng vãng, bất giác, Duy nhận ra cánh cổng sắt ban nãy cậu và Ghi khép chặt đang mở hé, một khoảng cách đủ cho một người to béo lách ra ngoài. Bỗng, cánh cửa như bị một cánh tay vô hình đây nhẹ, vang lên ken két. Bước hẳn ra dưới làn mưa, Duy ra ngoài khươn viên ngôi nhà lớn.
Khu dân cư mới rất vắng vẻ. Các ngôi nhà mới xây hoặc đang xây dang dở đều chưa có người. Những con đường nội bộ có bảng đánh số đan xen như bản cờ. Trừ các khoảng có đàn vàng chiếu sang, bóng tối vây bủa khắp nơi. Vùng sáng xen kẽ càng làm cho bóng tối dày đặc hơn, các hạt mưa li ti lạnh buốt hơn. Duy bước chậm, đôi khi dừng lại hẳn, nhìn chăm chú, ngở như có một cái bóng nào đấy vừa lướt qua bức tường im lìm. Chỉ là một bụi cỏ rờn lên hoặc vài nhánh là đu đưa trước gió. Không ai cả.
Sau khi phạm tội, trực giác của loài sói khiến Hoàng biết cậu ta đang bị săn đuổi. Hoặc con sói sẽ ẩn ấp để tiếp tục gây tội ác. Hoặc nó vội vã biến đi, cao chạy xa bay. Với một người như Hoàng, phương án thứ hai mới là hợp lý. Duy dứng im, mắt khép lại, kêu gọi phép thuật của phấn bột đen. Thời gian mười lăm phút trước ngay đoạn đường này được vặn ngược. Vài hình ảnh rời rạc nhòe trong mưa. Mùi vị của buổi chiều tối phảng phất các tế bào máu. Các vệt gió mạnh. Âm thanh đôi giày thể thao sượt trên mặt đường nhựa… Cậu mở choàng mắt. Con sói trong hình dáng người abn5 cùng lớp đã chạy vào trung tâm thành phố.
/67
|