Lại là nhà hàng Thủy Lộc ấm cúng và tinh tế. Khách đến dùng bữa trưa khá đông, đa số là nhân viên văn phòng ăn vận lịch sự.
Winner ngồi bên chiếc bàn được ba Đăng đặt trước, kiên nhẫn đợi người cần đến.
Khoảng hơn năm phút sau, ông Bách xuất hiện nơi cửa ra vào, chậm rãi đi về phía Winner. Tuổi già và bệnh tật khiến dáng đi không còn vững trãi, nhưng phong độ vẫn ẩm hiện thấp thoáng đâu đó trong hình hài.
Winner đứng lên, đúng chuẩn mực lễ phép cúi đầu chào.
Đáp lại cô, ông Bách chìa tay ngỏ ý muốn bắt tay cô. Đúng chuẩn mực lịch sự của những kẻ xa lạ.
Winner có chút lúng túng, cuối cùng cũng khẳng khái đưa tay ra bắt, nhẫn đá quý theo chuyển động mà phát sáng lộng lẫy.
“Bác hẹn cháu cùng ăn trưa để đưa cho cháu cái này.” – Ngồi vào chỗ mình, ông Bách vào ngay vấn đề, lấy trong vali ra một tập hồ sơ.
Winner đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đón lấy tập hồ sơ mà mắt tròn xoe.
“Khả Uyên, cháu thấy tên này đẹp không?” – Ông Bách hỏi, giọng thâm trầm khó đoán.
“Dạ đẹp.” – Quả thật là cái tên rất đẹp.
“Đó là tên mới của cháu. Mọi giấy tờ tùy thân, hộ chiếu, giấy tờ nhà và tài khoản ngân hàng đều được làm theo tên này.”
“Dạ?” – Winner có chút ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.
“Cháu xem bên trong đó đi.” – Ông Bách có vẻ lười giải thích.
Winner máy móc mở tập hồ sơ ra xem. Giấy khai sinh, chứng minh nhân dân, hộ khẩu, và rất nhiều các giấy tờ khác đều mang tên Nguyễn Khả Uyên.
“Cái này là cho cháu?” – Mắt Winner nóng ran. Từ giờ cô đã là một công dân chân chính rồi sao.
“Phải. Cả hộ chiếu và vé máy bay nữa.” – Giọng ông Bách bỗng trở nên lạnh hơn.
“Dạ?”
“Cháu hãy đi khỏi Việt Nam. Bác đã mua nhà ở Hàn Quốc cho cháu, giấy tờ cũng đã xong xuôi, chỉ cần cháu lên máy bay là xong. Qua đó, sẽ có người hướng dẫn ngôn ngữ và chỉ đường cho đến khi cháu thích nghi.” – Đối với ông Bách, đây là sự chu đáo trọn vẹn.
“Tại sao… cháu lại phải đi?” – Winner lùng bùng nghe không hiểu.
“Bác không mong cháu với con trai bác có chút quan hệ nào nữa. Bác sẽ không hỏi cháu đã làm gì để cần một lí lịch mới. Nhưng bác nghĩ lí lịch cũ cũng không sạch sẽ gì. Bác cần cháu đi khỏi đây. Còn thằng Đăng, tuần sau nó sẽ cùng bác về Sài Gòn và kế thừa sự nghiệp.”
Giọng ông Bách từng câu từng chữ rõ ràng rành rọt, đập vào tai Winner một tiếng “choang” vụn vỡ. Hóa ra đây là lí do. Đăng vì sự nghiệp, không cần cô nữa.
Trước cái nhìn uy quyền của ông Bách, Winner nhoẻn miệng cười, nụ cười hư vô và trống rỗng của một con người nhận ra mình tay trắng, vật chất lẫn tình cảm đều không có lấy một chút.
Vào trường hợp này, các cô gái sẽ rời khỏi mà không mang theo bất cứ ân huệ giúp đỡ hay sự bố thí nào. Nhưng Winner sẽ không như thế. Cầm theo tập hồ sơ, cô đứng lên, đôi mắt không đáy lạnh lùng nhìn vào ông Bách.
“Cháu cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội được đi khỏi đây. Cháu sẽ tránh xa Đăng và đi Hàn Quốc.” – Dứt lời, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi, không muốn tiếp tục ngồi lại dùng bữa cơm ngượng nghịu.
Muốn cô đi? Được thôi! Rất tốt! Vừa khéo cô đang rất muốn được đi thật xa nơi này, bắt đầu lại tất cả.
*
Trời vào trưa nhưng hơi lạnh vẫn lảng vảng trong không khí. Đông mà, lạnh đã là thương hiệu của mùa đông.
Cho xe chạy vòng quanh Hồ Xuân Hương xám xịt như muốn đóng băng, Winner thả tâm hồ lan man trong gió, lòng trống rỗng vô cảm. Tất cả những gì còn đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ của cảm xúc, không thể định hình mình đang cảm thấy như thế nào. Cần gì, muốn gì, buồn hay vui, yêu hay hận, tất cả đều hư vô không chút hình hài.
Chiếc xe cứ thế đảo vòng quanh bờ hồ, những vòng tròn vô nghĩa như chính người lái. Mọi thứ trong cuộc đời cô, mọi cố gắng, trước và sau đều chỉ là vô nghĩa.
Khi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng hoàn toàn mất phương hướng, cô đã kịp đưa xe vô thức lao lên vỉa hè cho người đi bộ, tiếp tục đâm vào một gốc cây gần đó.
Trong một khoảnh khắc, Winner cảm thấy như ai đó đang điều khiển vô lăng chứ không phải mình, chiếc xe không thể kiểm soát, chỉ dừng lại khi đã đâm vào gốc cây, để lại một vết lõm trên đầu xe và một vết nứt trên trán cô.
Người dân không bao lâu liền tập trung vây kín chiếc xe, một ai đó kéo cô ra ngoài. Winner có thể mơ hồ nghe mọi người kẻ thì nói về lượng máu của ai đó chảy nhiều quá, một đám khác lại tiếc rẻ chiếc xe đẹp thế này mà móp thật rất phí.
Ai đó tát nhẹ và má cô, giúp cô trở nên tỉnh táo hơn.
“Cháu gái, có sao không?” – Một gương mặt phúc hậu từ từ hiện ra mơ hồ nơi mí mắt nặng trĩu.
“Cháu không sao.” – Winner nặng nề trả lời, cảm thấy có gì đó ấm nóng tràn lan trên mặt.
“Cháu tên gì? Liên lạc với người nhà bằng cách nào?” – Người đàn ông lại hỏi.
“Cháu là… Khả Uyên.” – Dứt lời, Winner tự đẩy người đứng dậy, lắc đầu để cơn choáng váng qua đi, kết quả lãnh ngay một trận tập kích đau nhức quay cuồng.
Cô hơi lùi lại vài bước, may mắn được mọi người gần đó đỡ lấy.
“Cháu cần đến bệnh viện đấy.” – Giọng một người phụ nữ ở bên cạnh.
“Vâng. Để cháu tự đi.” – Winner chuệnh choạng tiến về phía chiếc xe của mình, bỏ sau lưng những lời khuyên can cô không thể tự lái xe trong tình trạng này. Mặc kệ! Mọi thứ cô đều có thể tự làm. Sẽ không trông mong sự giúp đỡ của bất cứ ai. Khi vấp ngã, chỉ có lí trí tự vực ta dậy, đừng trông mong ai đó xuất hiện, vì họ đến chỉ đào sẵn cho ta cái vực thẳm cho lần ngã tiếp theo.
*
Showroom Hưng Thịnh có dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng chu đáo. Mua xe của Hưng Thịnh khi gặp sự cố hoặc tai nạn có thể gọi điện đến đường dây khẩn cấp, người của Hưng Thịnh sẽ gửi đội cứu hộ đến và mang xe về cơ sở sửa chữa của mình.
Sau khi gọi điện thoại cho cửa hàng mua xe, Winner gục đầu lên vô lăng cho cơn choáng váng qua đi. Những nỗi đau thể xác luôn gợi lên sự yếu đuối tinh thần. Cô ngắc ngứ hơn chục lần muốn gọi cho Đăng, nhưng rồi lại không dám. Cô đã nhận đồ của ông Bách, anh cũng đã có quyết định rời đi rồi, không nên làm mình trở nên đáng thương trong mắt đối phương nữa.
Chìm vào dòng suy nghĩ lan man cùng với vết thương nhức nhối trên đầu, hốc mắt Winner chuyển đỏ, cay xè. Chợt thấy mình yếu đuối đến mức muốn òa khóc nức nở nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trước khi cô kịp để cảm xúc kìm nén trong lòng vỡ òa, bên ngoài cửa sổ xe chuyền vào tiếng gõ.
Winner ngẩng đầu, mặt nhăn lại do cảm giác quay cuồng. Đội cứu hộ của Hưng Thịnh đã đến.
“Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?” – Một chàng trai khá cao mà cô nhìn không rõ mặt do choáng váng ngỏ lời khi cô từ trong xe đi ra.
“Không.” – Winner trả lời ngắn gọi, quá mệt mỏi để giải thích. Cô liêu xiêu tiến ra đường, dùng chút sức lực cuối cùng để vẫy tay.
Một chiếc taxi dừng lại, người tài xế nhìn cảnh đoán tình hình chở cô đến bệnh viện mà không cần hỏi.
Chiều đông chùng chình buông lạnh ủ trời đất, bầu trời xám ngắt u ám như tâm hồn cô gái nhỏ. Một bên mặt dính máu nổi bật làn da trắng khiến cô mang một nét đẹp quỷ dị mê hoặc.
*
Winner đứng trước tấm gương trong phòng, mệt mỏi nhìn vết khâu dài trên trán. Bác sỹ nói cần xử lí thẩm mĩ nếu không sẽ để lại sẹo. Chắc chắn là cô sẽ làm như thế, thật không muốn có thêm một vết dấu cùng cô đi đến cuối đời. Chỉ một là quá đủ.
Chậm rãi vén tóc sang một bên, Winner day dứt sờ nhẹ lên dòng chữ xăm sau gáy. Khi cô còn là một đứa trẻ đã bị ba mình trói lại và xăm lên. Dòng chữ ấy, nỗi đau khi ấy, mãi mãi đi cùng cô. Dù bây giờ không còn nhức nhối, nhưng vĩnh viễn không thể quên lí do của nỗi đau và mình đã đau như thế nào.
Một nỗi ám ảnh cùng thù hận bước vào đôi mắt, gương mặt Winner đanh lại, lạnh đến đáng sợ. Muốn đập vợ một thứ gì đó để đè nén cảm giác sợ hãi và căm phẫn trong lòng, nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia đã ngăn cô lại.
Nhanh chóng dán lại miếng băng gạc lên trán, Winner hít sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là Ngọc, điều này có chút làm Winner thấy ngạc nhiên.
“Trán em sao vậy?” – Ngọc nhăn mặt, có ý muốn chạm vô vết thương nhưng lại thôi.
“Tai nạn thôi.” – Winner cười yếu ớt.
“Kim kêu anh đến tìm em, muốn em qua phòng em ấy.”
Winner gật gù, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng Kim mà đi.
“Win này…” – Tiếng Ngọc từ phía sau vang đến.
Winner quay đầu, ánh mắt thay cho câu hỏi.
“À, anh muốn nói là Kim muốn nhờ em chọn váy.” – Hình như Ngọc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chọn một chủ đề khác để che giấu.
Winner nhận ra điều này, nhưng chẳng muốn để tâm. Mọi thứ đều không liên quan đến cô. Ai sống, ai chết, ai vui, ai đau. Tất cả chẳng nghĩa lí.
Thẳng lưng xoay người, Winner đi về phía phòng Kim, chẳng chút để tâm ánh mắt kì lạ của Ngọc.
Winner ngồi bên chiếc bàn được ba Đăng đặt trước, kiên nhẫn đợi người cần đến.
Khoảng hơn năm phút sau, ông Bách xuất hiện nơi cửa ra vào, chậm rãi đi về phía Winner. Tuổi già và bệnh tật khiến dáng đi không còn vững trãi, nhưng phong độ vẫn ẩm hiện thấp thoáng đâu đó trong hình hài.
Winner đứng lên, đúng chuẩn mực lễ phép cúi đầu chào.
Đáp lại cô, ông Bách chìa tay ngỏ ý muốn bắt tay cô. Đúng chuẩn mực lịch sự của những kẻ xa lạ.
Winner có chút lúng túng, cuối cùng cũng khẳng khái đưa tay ra bắt, nhẫn đá quý theo chuyển động mà phát sáng lộng lẫy.
“Bác hẹn cháu cùng ăn trưa để đưa cho cháu cái này.” – Ngồi vào chỗ mình, ông Bách vào ngay vấn đề, lấy trong vali ra một tập hồ sơ.
Winner đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đón lấy tập hồ sơ mà mắt tròn xoe.
“Khả Uyên, cháu thấy tên này đẹp không?” – Ông Bách hỏi, giọng thâm trầm khó đoán.
“Dạ đẹp.” – Quả thật là cái tên rất đẹp.
“Đó là tên mới của cháu. Mọi giấy tờ tùy thân, hộ chiếu, giấy tờ nhà và tài khoản ngân hàng đều được làm theo tên này.”
“Dạ?” – Winner có chút ngạc nhiên xen lẫn bàng hoàng.
“Cháu xem bên trong đó đi.” – Ông Bách có vẻ lười giải thích.
Winner máy móc mở tập hồ sơ ra xem. Giấy khai sinh, chứng minh nhân dân, hộ khẩu, và rất nhiều các giấy tờ khác đều mang tên Nguyễn Khả Uyên.
“Cái này là cho cháu?” – Mắt Winner nóng ran. Từ giờ cô đã là một công dân chân chính rồi sao.
“Phải. Cả hộ chiếu và vé máy bay nữa.” – Giọng ông Bách bỗng trở nên lạnh hơn.
“Dạ?”
“Cháu hãy đi khỏi Việt Nam. Bác đã mua nhà ở Hàn Quốc cho cháu, giấy tờ cũng đã xong xuôi, chỉ cần cháu lên máy bay là xong. Qua đó, sẽ có người hướng dẫn ngôn ngữ và chỉ đường cho đến khi cháu thích nghi.” – Đối với ông Bách, đây là sự chu đáo trọn vẹn.
“Tại sao… cháu lại phải đi?” – Winner lùng bùng nghe không hiểu.
“Bác không mong cháu với con trai bác có chút quan hệ nào nữa. Bác sẽ không hỏi cháu đã làm gì để cần một lí lịch mới. Nhưng bác nghĩ lí lịch cũ cũng không sạch sẽ gì. Bác cần cháu đi khỏi đây. Còn thằng Đăng, tuần sau nó sẽ cùng bác về Sài Gòn và kế thừa sự nghiệp.”
Giọng ông Bách từng câu từng chữ rõ ràng rành rọt, đập vào tai Winner một tiếng “choang” vụn vỡ. Hóa ra đây là lí do. Đăng vì sự nghiệp, không cần cô nữa.
Trước cái nhìn uy quyền của ông Bách, Winner nhoẻn miệng cười, nụ cười hư vô và trống rỗng của một con người nhận ra mình tay trắng, vật chất lẫn tình cảm đều không có lấy một chút.
Vào trường hợp này, các cô gái sẽ rời khỏi mà không mang theo bất cứ ân huệ giúp đỡ hay sự bố thí nào. Nhưng Winner sẽ không như thế. Cầm theo tập hồ sơ, cô đứng lên, đôi mắt không đáy lạnh lùng nhìn vào ông Bách.
“Cháu cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội được đi khỏi đây. Cháu sẽ tránh xa Đăng và đi Hàn Quốc.” – Dứt lời, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi, không muốn tiếp tục ngồi lại dùng bữa cơm ngượng nghịu.
Muốn cô đi? Được thôi! Rất tốt! Vừa khéo cô đang rất muốn được đi thật xa nơi này, bắt đầu lại tất cả.
*
Trời vào trưa nhưng hơi lạnh vẫn lảng vảng trong không khí. Đông mà, lạnh đã là thương hiệu của mùa đông.
Cho xe chạy vòng quanh Hồ Xuân Hương xám xịt như muốn đóng băng, Winner thả tâm hồ lan man trong gió, lòng trống rỗng vô cảm. Tất cả những gì còn đọng lại trong cô lúc này là sự mơ hồ của cảm xúc, không thể định hình mình đang cảm thấy như thế nào. Cần gì, muốn gì, buồn hay vui, yêu hay hận, tất cả đều hư vô không chút hình hài.
Chiếc xe cứ thế đảo vòng quanh bờ hồ, những vòng tròn vô nghĩa như chính người lái. Mọi thứ trong cuộc đời cô, mọi cố gắng, trước và sau đều chỉ là vô nghĩa.
Khi còn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo, trong lòng hoàn toàn mất phương hướng, cô đã kịp đưa xe vô thức lao lên vỉa hè cho người đi bộ, tiếp tục đâm vào một gốc cây gần đó.
Trong một khoảnh khắc, Winner cảm thấy như ai đó đang điều khiển vô lăng chứ không phải mình, chiếc xe không thể kiểm soát, chỉ dừng lại khi đã đâm vào gốc cây, để lại một vết lõm trên đầu xe và một vết nứt trên trán cô.
Người dân không bao lâu liền tập trung vây kín chiếc xe, một ai đó kéo cô ra ngoài. Winner có thể mơ hồ nghe mọi người kẻ thì nói về lượng máu của ai đó chảy nhiều quá, một đám khác lại tiếc rẻ chiếc xe đẹp thế này mà móp thật rất phí.
Ai đó tát nhẹ và má cô, giúp cô trở nên tỉnh táo hơn.
“Cháu gái, có sao không?” – Một gương mặt phúc hậu từ từ hiện ra mơ hồ nơi mí mắt nặng trĩu.
“Cháu không sao.” – Winner nặng nề trả lời, cảm thấy có gì đó ấm nóng tràn lan trên mặt.
“Cháu tên gì? Liên lạc với người nhà bằng cách nào?” – Người đàn ông lại hỏi.
“Cháu là… Khả Uyên.” – Dứt lời, Winner tự đẩy người đứng dậy, lắc đầu để cơn choáng váng qua đi, kết quả lãnh ngay một trận tập kích đau nhức quay cuồng.
Cô hơi lùi lại vài bước, may mắn được mọi người gần đó đỡ lấy.
“Cháu cần đến bệnh viện đấy.” – Giọng một người phụ nữ ở bên cạnh.
“Vâng. Để cháu tự đi.” – Winner chuệnh choạng tiến về phía chiếc xe của mình, bỏ sau lưng những lời khuyên can cô không thể tự lái xe trong tình trạng này. Mặc kệ! Mọi thứ cô đều có thể tự làm. Sẽ không trông mong sự giúp đỡ của bất cứ ai. Khi vấp ngã, chỉ có lí trí tự vực ta dậy, đừng trông mong ai đó xuất hiện, vì họ đến chỉ đào sẵn cho ta cái vực thẳm cho lần ngã tiếp theo.
*
Showroom Hưng Thịnh có dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng chu đáo. Mua xe của Hưng Thịnh khi gặp sự cố hoặc tai nạn có thể gọi điện đến đường dây khẩn cấp, người của Hưng Thịnh sẽ gửi đội cứu hộ đến và mang xe về cơ sở sửa chữa của mình.
Sau khi gọi điện thoại cho cửa hàng mua xe, Winner gục đầu lên vô lăng cho cơn choáng váng qua đi. Những nỗi đau thể xác luôn gợi lên sự yếu đuối tinh thần. Cô ngắc ngứ hơn chục lần muốn gọi cho Đăng, nhưng rồi lại không dám. Cô đã nhận đồ của ông Bách, anh cũng đã có quyết định rời đi rồi, không nên làm mình trở nên đáng thương trong mắt đối phương nữa.
Chìm vào dòng suy nghĩ lan man cùng với vết thương nhức nhối trên đầu, hốc mắt Winner chuyển đỏ, cay xè. Chợt thấy mình yếu đuối đến mức muốn òa khóc nức nở nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Trước khi cô kịp để cảm xúc kìm nén trong lòng vỡ òa, bên ngoài cửa sổ xe chuyền vào tiếng gõ.
Winner ngẩng đầu, mặt nhăn lại do cảm giác quay cuồng. Đội cứu hộ của Hưng Thịnh đã đến.
“Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?” – Một chàng trai khá cao mà cô nhìn không rõ mặt do choáng váng ngỏ lời khi cô từ trong xe đi ra.
“Không.” – Winner trả lời ngắn gọi, quá mệt mỏi để giải thích. Cô liêu xiêu tiến ra đường, dùng chút sức lực cuối cùng để vẫy tay.
Một chiếc taxi dừng lại, người tài xế nhìn cảnh đoán tình hình chở cô đến bệnh viện mà không cần hỏi.
Chiều đông chùng chình buông lạnh ủ trời đất, bầu trời xám ngắt u ám như tâm hồn cô gái nhỏ. Một bên mặt dính máu nổi bật làn da trắng khiến cô mang một nét đẹp quỷ dị mê hoặc.
*
Winner đứng trước tấm gương trong phòng, mệt mỏi nhìn vết khâu dài trên trán. Bác sỹ nói cần xử lí thẩm mĩ nếu không sẽ để lại sẹo. Chắc chắn là cô sẽ làm như thế, thật không muốn có thêm một vết dấu cùng cô đi đến cuối đời. Chỉ một là quá đủ.
Chậm rãi vén tóc sang một bên, Winner day dứt sờ nhẹ lên dòng chữ xăm sau gáy. Khi cô còn là một đứa trẻ đã bị ba mình trói lại và xăm lên. Dòng chữ ấy, nỗi đau khi ấy, mãi mãi đi cùng cô. Dù bây giờ không còn nhức nhối, nhưng vĩnh viễn không thể quên lí do của nỗi đau và mình đã đau như thế nào.
Một nỗi ám ảnh cùng thù hận bước vào đôi mắt, gương mặt Winner đanh lại, lạnh đến đáng sợ. Muốn đập vợ một thứ gì đó để đè nén cảm giác sợ hãi và căm phẫn trong lòng, nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia đã ngăn cô lại.
Nhanh chóng dán lại miếng băng gạc lên trán, Winner hít sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó ra mở cửa. Người đứng bên ngoài là Ngọc, điều này có chút làm Winner thấy ngạc nhiên.
“Trán em sao vậy?” – Ngọc nhăn mặt, có ý muốn chạm vô vết thương nhưng lại thôi.
“Tai nạn thôi.” – Winner cười yếu ớt.
“Kim kêu anh đến tìm em, muốn em qua phòng em ấy.”
Winner gật gù, không nói thêm lời nào, thẳng hướng phòng Kim mà đi.
“Win này…” – Tiếng Ngọc từ phía sau vang đến.
Winner quay đầu, ánh mắt thay cho câu hỏi.
“À, anh muốn nói là Kim muốn nhờ em chọn váy.” – Hình như Ngọc muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chọn một chủ đề khác để che giấu.
Winner nhận ra điều này, nhưng chẳng muốn để tâm. Mọi thứ đều không liên quan đến cô. Ai sống, ai chết, ai vui, ai đau. Tất cả chẳng nghĩa lí.
Thẳng lưng xoay người, Winner đi về phía phòng Kim, chẳng chút để tâm ánh mắt kì lạ của Ngọc.
/25
|