Chuyến xe bus xóc nảy cứ chầm chậm chạy hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng đưa Lục Tiểu Thiên về đến đầu ngõ nhà. Mang hai túi hành lí to của mình trên tay, tiếng nói của người đàn ông liền vọng đến
- A Thiên
Cậu theo phản xạ, xoay đầu về hướng có tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ cười tươi rói, bước chân đi cũng nhanh hơn, tiến gần đến người đàn ông đó
- Ba!
Người đàn ông đó tên Lục Ương, là ba của Lục Tiểu Thiên, khuôn mặt tuy vì phơi nắng quá nhiều mà có phần ngăm đen, nhưng lại phát ra một vẻ thật thà ít ai có, ông đưa tay đến, xách hộ túi hành lí của con trai, hỏi thăm
- Ở trường không bị ai bắt nạt chứ??
- Không ạ. Mọi người ở trường đều đối với con rất tốt
- Ừ! Như vậy ta cũng yên tâm hơn, ta và mẹ ở nhà luôn lo lắng cho con đấy
Hai người vừa nói vừa từ từ cước bộ về đến nhà
Căn nhà của nhà họ Lục tuy nhỏ nhưng nhìn trông rất sạch sẽ và ấm áp, cậu vừa mới đặt chân vào cửa nhà thì có một mùi hương từ thức ăn xộc thẳng vào mũi, không cầm được kích động, cậu liền chạy thẳng vào trong bếp
- Mẹ! Con về rồi đây
Bà Lan Trân đang làm món sườn xào chua ngọt, thấy con trai mình đã về, liền vội vàng tắt bếp, chạy đến ôm chầm Tiểu Thiên
- Thiên, Cuối cùng con cũng về nhà rồi, nào nào để mẹ nhìn con một chút nữa nào
Người phụ nữ có khuôn mặt hiền từ không kìm nén được kích động, hết nhìn con trai bên phải, rồi lại nhìn bên trái, cả người cậu bị nhìn đến không bỏ xót chỗ nào, sau đó bà chợt cảm thán
- Xem ra quả đúng như lời con nói, ở trường rất tốt, nhìn kìa con bây giờ có rất nhiều thịt đó, mặt mũi cũng hồng hơn trước nữa nha! Thật tốt...Con trai của mẹ, mừng con về nhà...
Lục Tiểu Thiên vừa về nhà liền bị hai vị thân sinh của mình làm cho hạnh phúc không nói nên lời, hết cười rồi lại ôm chầm cha và mẹ, phải mất đến nửa giờ sau, cậu mới lên phòng xếp lại hành lí
------------*******---------
Mạnh Nghiêm về đến biệt thự, khuôn mặt liền lạnh lùng đi, những nét cười trên khuôn mặt vừa nãy triệt để biến mất, chỉ chừa lại một thiếu gia họ Khang lạnh lùng lúc trước
Bước vào đại sảnh, trên ghế sofa đã có ba người ngồi đó, vẫn là những bà mẹ đều bộc lộ hết tình yêu thương cho con trai, bà Ngọc thấy con trai độc nhất của mình về, liền đặt tách trà xuống, đi đến hỏi thăm
- Nghiêm! Đi đường về có mệt không?
Mạnh Nghiêm trừ Tiểu Thiên là người ngoài được anh đối xử ôn nhu ra, còn có thêm hai người khác là bà ngoại và mẹ là khiến anh không giở tính băng lãnh của mình, nhẹ giọng trả lời
- Con không mệt chút nào! Mẹ mau đến ghế ngồi đi nào, chân bị khớp, đứng lâu không tốt đâu
Hai người đàn ông ngồi trên ghế lần lượt là Khang Đông lão gia, và Khang Phát cha của Mạnh Nghiêm, anh hướng hai người chào hỏi
- Ông nội! Cha!
Khang Phát cũng giống hệt vợ mình, tuy là người đàn ông thành đạt nhưng không hề tỏa ra khí suất kiêu căng, ngược lại có phần bình dị vô cùng, liền nói với anh
- Nhóc thối! Cuối cùng cũng lộ mặt về. Ở trường vẫn tốt??
- Ân! Vẫn tốt ạ
Có lẽ sự băng lãnh, xắc xảo của Mạnh Nghiêm đều thừa hưởng từ ông nội, chờ đến lượt của một nhà ba người kia nói xong, ông liền lên tiếng
- Về nhà là tốt rồi. Mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm, ta còn nhiều chuyện muốn nói với cháu
Mạnh Nghiêm không nói gì, chỉ hướng ba người gật đầu chào thưa, sau đó đứng thẳng đi lên lầu, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho Khang gia. Cặp vợ chồng Khang Phát thấy cha mình vẫn luôn lạnh lùng, điền tĩnh như vậy, đành nhìn nhau rồi lắc đầu, tiếp tục cúi xuống uống trà
-----------*****--------
Tiểu Thiên đang xếp quần áo, điện thoại liền reo lên, nhìn tên người gọi đến, cậu vội vàng bắt máy
- Nghiêm.. Em đây
Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, nhưng chứa đầy ôn nhu
- Bảo bối! Em đã về đến nơi chưa??
Cậu ngoan ngoãn trả lời
- Đã về được một lúc rồi nha. Còn anh, đã về đến nhà chưa vậy??
Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, đáp
- Anh mới vừa về liền gọi cho em đây, Thiên mới xa em vài tiếng anh lại cảm thấy nhớ rồi
Thường thì khi chạm mặt nhau, anh nói câu này ít nhiều cậu cũng sẽ bớt ngại ngùng, nhưng không ngờ nha, khi nói qua điện thoại như vậy cảm giác xấu hổ như lúc ban đầu lại ùa về
- Nghiêm, Tiểu Thiên hai tuần không gặp cũng sẽ nhớ anh lắm
- Thiệt sự muốn bay thẳng sang nhà em ở luôn mất
Mạnh Nghiêm lộ ra bộ mặt ôn nhu không thể tưởng, giọng nói đầy biếng nhác
-Hai tuần nữa sẽ gặp lại anh có được không.. Em sẽ gọi điện cho anh thường xuyên mà!
- Chuyện đó là tất nhiên, em dám không gọi cho anh thử xem??
Cậu bật cười vì nghe anh nói câu đó, hai người im lặng một lúc, Tiểu Thiên liền lên tiếng
- Khang Mạnh Nghiêm! Năm mới vui vẻ, qua năm rồi em sẽ yêu anh nhiều hơn năm cũ, anh cũng phải yêu em nhiều thêm nữa có biết không?
Một câu nói đã khiến bao nhiêu tảng băng tan chảy, ánh mắt cùng khuôn miệng của anh đều cong lên đáp
- Tiểu tâm can, anh cũng yêu em nhiều lắm
----------*****------
Cỏ đã từng nói chưa nhỉ?? Ông nội mà chào sân là có mùi nguy hiểm
Cũng nói luôn, ba mẹ của Nghiêm không hề chảnh đâu nha, hai người họ cũng rất hiền đó!! Sau này hai người chính là màn bảo vệ cho Mạnh Nghiêm vào phút cuối
- A Thiên
Cậu theo phản xạ, xoay đầu về hướng có tiếng nói, trên mặt lộ ra vẻ cười tươi rói, bước chân đi cũng nhanh hơn, tiến gần đến người đàn ông đó
- Ba!
Người đàn ông đó tên Lục Ương, là ba của Lục Tiểu Thiên, khuôn mặt tuy vì phơi nắng quá nhiều mà có phần ngăm đen, nhưng lại phát ra một vẻ thật thà ít ai có, ông đưa tay đến, xách hộ túi hành lí của con trai, hỏi thăm
- Ở trường không bị ai bắt nạt chứ??
- Không ạ. Mọi người ở trường đều đối với con rất tốt
- Ừ! Như vậy ta cũng yên tâm hơn, ta và mẹ ở nhà luôn lo lắng cho con đấy
Hai người vừa nói vừa từ từ cước bộ về đến nhà
Căn nhà của nhà họ Lục tuy nhỏ nhưng nhìn trông rất sạch sẽ và ấm áp, cậu vừa mới đặt chân vào cửa nhà thì có một mùi hương từ thức ăn xộc thẳng vào mũi, không cầm được kích động, cậu liền chạy thẳng vào trong bếp
- Mẹ! Con về rồi đây
Bà Lan Trân đang làm món sườn xào chua ngọt, thấy con trai mình đã về, liền vội vàng tắt bếp, chạy đến ôm chầm Tiểu Thiên
- Thiên, Cuối cùng con cũng về nhà rồi, nào nào để mẹ nhìn con một chút nữa nào
Người phụ nữ có khuôn mặt hiền từ không kìm nén được kích động, hết nhìn con trai bên phải, rồi lại nhìn bên trái, cả người cậu bị nhìn đến không bỏ xót chỗ nào, sau đó bà chợt cảm thán
- Xem ra quả đúng như lời con nói, ở trường rất tốt, nhìn kìa con bây giờ có rất nhiều thịt đó, mặt mũi cũng hồng hơn trước nữa nha! Thật tốt...Con trai của mẹ, mừng con về nhà...
Lục Tiểu Thiên vừa về nhà liền bị hai vị thân sinh của mình làm cho hạnh phúc không nói nên lời, hết cười rồi lại ôm chầm cha và mẹ, phải mất đến nửa giờ sau, cậu mới lên phòng xếp lại hành lí
------------*******---------
Mạnh Nghiêm về đến biệt thự, khuôn mặt liền lạnh lùng đi, những nét cười trên khuôn mặt vừa nãy triệt để biến mất, chỉ chừa lại một thiếu gia họ Khang lạnh lùng lúc trước
Bước vào đại sảnh, trên ghế sofa đã có ba người ngồi đó, vẫn là những bà mẹ đều bộc lộ hết tình yêu thương cho con trai, bà Ngọc thấy con trai độc nhất của mình về, liền đặt tách trà xuống, đi đến hỏi thăm
- Nghiêm! Đi đường về có mệt không?
Mạnh Nghiêm trừ Tiểu Thiên là người ngoài được anh đối xử ôn nhu ra, còn có thêm hai người khác là bà ngoại và mẹ là khiến anh không giở tính băng lãnh của mình, nhẹ giọng trả lời
- Con không mệt chút nào! Mẹ mau đến ghế ngồi đi nào, chân bị khớp, đứng lâu không tốt đâu
Hai người đàn ông ngồi trên ghế lần lượt là Khang Đông lão gia, và Khang Phát cha của Mạnh Nghiêm, anh hướng hai người chào hỏi
- Ông nội! Cha!
Khang Phát cũng giống hệt vợ mình, tuy là người đàn ông thành đạt nhưng không hề tỏa ra khí suất kiêu căng, ngược lại có phần bình dị vô cùng, liền nói với anh
- Nhóc thối! Cuối cùng cũng lộ mặt về. Ở trường vẫn tốt??
- Ân! Vẫn tốt ạ
Có lẽ sự băng lãnh, xắc xảo của Mạnh Nghiêm đều thừa hưởng từ ông nội, chờ đến lượt của một nhà ba người kia nói xong, ông liền lên tiếng
- Về nhà là tốt rồi. Mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm, ta còn nhiều chuyện muốn nói với cháu
Mạnh Nghiêm không nói gì, chỉ hướng ba người gật đầu chào thưa, sau đó đứng thẳng đi lên lầu, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho Khang gia. Cặp vợ chồng Khang Phát thấy cha mình vẫn luôn lạnh lùng, điền tĩnh như vậy, đành nhìn nhau rồi lắc đầu, tiếp tục cúi xuống uống trà
-----------*****--------
Tiểu Thiên đang xếp quần áo, điện thoại liền reo lên, nhìn tên người gọi đến, cậu vội vàng bắt máy
- Nghiêm.. Em đây
Bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, nhưng chứa đầy ôn nhu
- Bảo bối! Em đã về đến nơi chưa??
Cậu ngoan ngoãn trả lời
- Đã về được một lúc rồi nha. Còn anh, đã về đến nhà chưa vậy??
Bên kia vang lên tiếng cười nhẹ, đáp
- Anh mới vừa về liền gọi cho em đây, Thiên mới xa em vài tiếng anh lại cảm thấy nhớ rồi
Thường thì khi chạm mặt nhau, anh nói câu này ít nhiều cậu cũng sẽ bớt ngại ngùng, nhưng không ngờ nha, khi nói qua điện thoại như vậy cảm giác xấu hổ như lúc ban đầu lại ùa về
- Nghiêm, Tiểu Thiên hai tuần không gặp cũng sẽ nhớ anh lắm
- Thiệt sự muốn bay thẳng sang nhà em ở luôn mất
Mạnh Nghiêm lộ ra bộ mặt ôn nhu không thể tưởng, giọng nói đầy biếng nhác
-Hai tuần nữa sẽ gặp lại anh có được không.. Em sẽ gọi điện cho anh thường xuyên mà!
- Chuyện đó là tất nhiên, em dám không gọi cho anh thử xem??
Cậu bật cười vì nghe anh nói câu đó, hai người im lặng một lúc, Tiểu Thiên liền lên tiếng
- Khang Mạnh Nghiêm! Năm mới vui vẻ, qua năm rồi em sẽ yêu anh nhiều hơn năm cũ, anh cũng phải yêu em nhiều thêm nữa có biết không?
Một câu nói đã khiến bao nhiêu tảng băng tan chảy, ánh mắt cùng khuôn miệng của anh đều cong lên đáp
- Tiểu tâm can, anh cũng yêu em nhiều lắm
----------*****------
Cỏ đã từng nói chưa nhỉ?? Ông nội mà chào sân là có mùi nguy hiểm
Cũng nói luôn, ba mẹ của Nghiêm không hề chảnh đâu nha, hai người họ cũng rất hiền đó!! Sau này hai người chính là màn bảo vệ cho Mạnh Nghiêm vào phút cuối
/50
|