Ô Kích cũng không phải ngốc, Hoàng Đế khi còn sống trăm phương ngàn kế chèn ép võ tướng, Tuệ Vương là do Hoàng Đế một tay đào tạo hành sự tác phong chỉ có hơn chứ không kém, thật chờ Tuệ Vương kế vị bọn họ võ tướng tiền triều nào có đất sống? Như vậy thân là võ tướng thì Anh vương đáng tin cậy hơn.
Ô Kích nghĩ như vậy thì các võ tướng khác cũng như thế.
Hiện giờ thiên hạ mới vừa bình định được vài thập niên, là Hoàng Đế phải hướng các võ tướng thu binh quyền, trước kia không dám nói, hiện tại ai cũng phải nhắc một phen: Người đi trà lạnh, không ngoài như vậy!
Huống chi Hoàng Đế làm một việc không thể tha thứ, đó chính là giết oan Phục Kiệt Cầm. Trừ bỏ Hoàng tộc thân cận là Vi gia, Phục Kiệt Cầm tướng quân duy nhất còn lại của tiền triều tham gia chinh chiến, tư lịch ở trong quân là đệ nhất. Hoàng Đế vĩnh viễn sẽ không hiểu các võ tướng đối với Phục tướng quân tôn kính sùng bái như thế nào, thậm chí một ít tướng sĩ trẻ tuổi xem Phục Kiệt Cầm coi như thần minh, mà Hoàng Đế lại không có lý do chính đáng tàn sát thần minh của bọn họ.
Hiện giờ Hoàng Đế đã qua đời, các võ tướng nghẹn một hơi nhịn không được đều hướng nhìn Tuệ Vương, lúc này mà Lăng Tiêu không phái Lương Khâu Kiệt đi Bắc bộ du thuyết, Ô Kích cũng quyết định đi theo ủng hộ lập Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn nóc nhà, hiện tại thiếu lại là ý chí chiến đấu của Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu nghiêng đầu, Chử Dịch Phong liền gối đầu lên cánh tay hắn, mặt mày còn có chút lệ ý, Lăng Tiêu nhẹ nhàng mà dùng một góc áo lau nước mắt cho y. Chử Dịch Phong theo động tác Lăng Tiêu quay đầu đi, ôn thuần đem mặt chôn ở trong lồng ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cười khẽ, vì y dịch góc chăn. Vô luận như thế nào, trận này chỉ cho phép thắng không được thua, Hoàng thành có thân nhân của bọn họ, hắn sẽ không để Chử Dịch Phong cả đời lo lắng đề phòng khuất cư nơi bắc địa.
Hôm sau hai người dậy sớm, đều thu thập nhanh chóng dùng một ít cháo rồi cùng đi thảo luận chính sự. Lăng Tiêu bồi Chử Dịch Phong đem chuyện đất phong giao phó một lần, cuối cùng Lăng Tiêu quay đầu đối với Lương Khâu Kiệt nói: “Ta cùng với Vương gia đi Hoàng thành không biết khi nào có thể trở về, việc ở đất phong toàn dựa vào Lương đại nhân chiếu ứng, ta cũng không biết ngày nào có thể trở về đây, nay xin phong Lương Khâu Kiệt Lương đại nhân làm tân văn tướng của đất phong, còn thỉnh đại nhân không cần chối từ.”
Lời vừa nói ra các quan viên đều lắp bắp kinh hãi, Lương Khâu Kiệt lập tức chối từ, Lăng Tiêu cười: “Lương đại nhân không cần quá khiêm tốn, đây là ta cùng Vương gia đã nhiều lần cân nhắc kết quả, cũng không có cái gì không ổn.” Một chức văn tướng Lăng Tiêu không phải thực để ý, lần này đi Hoàng thành, nếu là thắng, kia đó hắn tự nhiên không có khả năng trở lại đất phong làm văn tướng, nếu là bại…… Lăng Tiêu cười khẽ, vậy hắn sẽ cùng Chử Dịch Phong sinh cùng khâm chết cùng huyệt, tự nhiên cũng sẽ không về.
Lương Khâu Kiệt chối từ nửa ngày không có kết quả, bất đắc dĩ phải nhận, hứa hẹn nói: “Còn thỉnh Vương gia cùng Lăng tướng yên tâm, có ta Lương mỗ ở Bắc địa một ngày, tất nhiên cùng các vị đại nhân vì Vương gia bảo vệ cho nơi này, chờ Vương gia trở về.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại phân phó một ít việc xong liền giải tán.
Từ đại sảnh thảo luận chính sự ra tới ngoài Chử Dịch Phong nói rất ít, trong xe ngựa Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Chử Dịch Phong, không bao lâu về tới Anh Vương phủ. Lăng Tiêu nhấc rèm xe ngựa một bước xuống xe, đỡ Chử Dịch Phong xuống dưới, hai người một trước một sau đi vào đại môn. Lăng Tiêu thoáng bước về sau hai bước, Chử Dịch Phong đang muốn bước vào cửa đột nhiên quay đầu lại, cách vương phủ không xa một bố y nam tử đột nhiên chạy đến từ trong lòng rút ra một loan đao nhắm thẳng vào Lăng Tiêu!
Nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Tiêu cũng không hay biết, theo ánh mắt của Chử Dịch Phong nhìn qua, chỉ thấy lưỡi dao hướng về phía mặt của mình mà đâm đến. Lăng Tiêu theo bản năng bước ra sau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người nọ đã xông thẳng lại đây, Lăng Tiêu dùng tay đỡ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt cắt qua y phục, một đạo huyết quang xẹt qua, người nọ còn muốn lại huy đao thì Chử Dịch Phong đã đuổi kịp tới, nghiêng người chắn trước mặt Lăng Tiêu, một cái đá đem thích khách kia đá văng ra một trượng, đao quang kiếm ảnh chỉ ở trong nháy mắt, thân binh vương phủ nháy mắt đuổi kịp tới đem thích khách chế phục.
Chử Dịch Phong vội vàng quay đầu lại xem xét thương thế Lăng Tiêu, Lăng Tiêu vội vàng an ủi nói: “Không có việc gì, mới vừa sát phá da mà thôi.” Chử Dịch Phong cẩn thận đem tay áo Lăng Tiêu kéo lên, chỉ thấy cánh tay Lăng Tiêu bị đao cắt thành một đường lớn, vết máu uốn lượn chảy xuống. Chử Dịch Phong xác định Lăng Tiêu không có thương tổn đến gân cốt mới khó khăn buông tâm xuống, xoay người đi trước mặt thích khách một phen nắm trụ cổ áo đem người nhấc lên, gương mặt nguyên bản ôn thiện trở nên dữ tợn, cả giận nói: “Nói! Ai phái ngươi tới hành thích?”
Người nọ không nói lời nào, lập tức cắn lưỡi tự sát, Chử Dịch Phong một tay chế trụ trên mặt hắn, ngón tay thon dài dùng một chút lực trực tiếp giữ chặt cằm hắn, cười lạnh: “Muốn chết? Chờ vào trong phủ ta tiếp nhận ba mươi hai hình cụ cũng phải nói, ta hỏi lại ngươi một lần, ai phái ngươi tới? Nói!”
Người nọ xem ra là bị kinh hãi, cằm bị giữ mồm miệng không cử động, miễn cưỡng nói: “Ta…… Nói…… Tuệ…… Là Tuệ Vương……”
Chử Dịch Phong trong mắt vừa động, giơ tay đem cằm thích khách khép lại, người nọ chỉ biết hút không khí, sau một lúc lâu lắp bắp nói: “Là…… Tuệ Vương phái ta tới……”
Chử Dịch Phong trong đầu “Ong” một tiếng, nhắm mắt, tiếp tục hỏi: “Đại ca…… Tuệ vương nói như thế nào?”
“Tuệ Vương nói…… Cần phải sát, giết Lăng tiểu Hầu gia……”
Chử Dịch Phong một tay bóp cổ thích khách hận nói: “Tuệ Vương dám…… Dám muốn mạng Lăng Tiêu……” Chử Dịch Phong phát lực, hận muốn phải trực tiếp bóp chết hắn, Lăng Tiêu vội vàng kéo Chử Dịch Phong lại, vội la lên: “Vương gia không thể, đây là chứng cứ Tuệ Vương hại ta! Kẻ hèn tiểu tặc không đáng dơ tay Vương gia!”
Chử Dịch Phong nghe Lăng Tiêu nói mới buông tay, trên cổ thích khách đã có vài đường dấu tay. Chử Dịch Phong lạnh lùng nói: “Giải đến nhà lao, trông giữ cẩn thận, không được để hắn tìm chết.”
Thân binh vội vàng áp giải thích khách đi, Chử Dịch Phong quay đầu tới vội vàng gọi người đi thỉnh thái y, chính mình đỡ Lăng Tiêu đi vào trong phủ. Lăng Tiêu nghiêng đầu cho Tần Long một ánh mắt, Tần Long biết ý, đi theo áp giải tên thích khách kia cùng với mọi người.
“Đau không?” Chử Dịch Phong nhìn miệng vết thương của Lăng Tiêu nóng lòng không thôi, hối hận nói: “Đều là ta không tốt, nếu sớm một bước phát hiện…… Cũng không phải để huynh chịu khổ thế này.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Vô phương, bất quá chỉ là vết thương nhỏ ngoài da chỉ là miệng vết thương lớn có chút dọa người. Lý thái y, mau nói với Vương gia cho người yên tâm.”
Lý thái y lau máu trên cánh tay Lăng Tiêu sau đó lấy thuốc bột tới, nói: “Xác thật không quá đáng ngại, Lăng tướng trốn nhanh nhẹn, vết đao cũng không sâu, trị liệu thích đáng sẹo cũng sẽ không lưu lại, Vương gia yên tâm.”
Lý thái y nói chuyện, tay cũng không ngừng, đem miệng vết thương băng bó tốt, lại dặn dò phải ăn kiêng vài thứ mới khoan thai đi.
“Tới……” Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong để y tới bên người, Chử Dịch Phong cẩn thận nhìn cánh tay Lăng Tiêu sợ đụng trúng, Lăng Tiêu cười: “Khi nào ta lại trở nên kiều quý như vậy, đã quên năm đó cùng nhau ở trên chiến trường, khi đó những vết thương còn nặng hơn như thế này?”
Chử Dịch Phong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Là Đại ca ta làm huynh bị thương……”
Lăng Tiêu không có nói gì, Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Đại ca không chấp nhận ta, ta đã sớm đã nhìn ra, ta căn bản không muốn cùng hắn tranh giành gì cả, từ nhỏ đã không có…… Hắn muốn cái gì, ta cũng sẽ không đi cướp đi đoạt, ta cũng không thèm để ý những cái đó, hắn muốn cái gì ta đều có thể cho, nhưng huynh thì không được…… Nhưng hiện tại…… Hắn động đến huynh ……”
Lăng Tiêu đang muốn nói cái gì thì bên ngoài thân binh tới báo, Hoàng thành có công văn truyền đến. Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy cho người đem công văn tiến vào, Chử Dịch Phong tiếp nhận mở ra nhìn thấy, cầm công văn trên tay gân xanh bạo khởi, trong ngực thoáng chốc như bốc cháy lên căm giận ngút trời, cả giận nói: “Khinh người quá đáng!”
Lăng Tiêu vội vàng tiếp nhận xem, trong lòng than nhẹ, trời cao giúp ta, Tuệ vương đưa công văn này đến quá đúng lúc.
Tuệ Vương lấy cớ trong nước chưa có vua sợ ngoại bang thừa cơ xâm chiếm lệnh Chử Dịch Phong đóng giữ Bắc bộ, không cần hồi triều.
Lòng Chử Dịch Phong chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi bị Tuệ Vương hai lần thương thấu, Chử Dịch Phong trầm mặc một lúc lâu, quay đầu đối với Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Lăng Tiêu, ta không thể để Đại ca đăng cơ.”
Lăng Tiêu cúi đầu, thấp giọng nói: “Đệ nguyện ý làm Hoàng Đế?”
Chử Dịch Phong nghe nói ba chữ ‘ làm Hoàng Đế ‘ tựa hồ hồi mờ mịt, im lặng một lát mới nói: “Ta không biết, nhưng nếu để Đại ca làm Hoàng Đế…… Hắn có thể danh chính ngôn thuận giết huynh, hiện giờ hắn phẩm cấp không bằng ta còn dám phái thích khách tới, đến lúc đó…… Ta không thể để huynh chết, ta…… Ta phải làm Hoàng Đế.”
Lăng Tiêu tiến lên một bước ôm lấy Chử Dịch Phong đem mặt chôn ở trên vai y, Chử Dịch Phong vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không biết câu nói vừa rồi này đối với Lăng Tiêu có ý nghĩa như thế nào. Năm đó Lăng Tiêu không màng Thái tử làm khó dễ, dứt khoát thỉnh chỉ đi Bắc bộ quét sạch phản quân Trương Kế, nhiều lần trắc trở mới có được Thánh chỉ, khi đó trong tay mới có hai mươi binh sĩ đi đến bắc bộ đến bây giờ nghĩ lại mà kinh.Từ ngày đó đến bây giờ, hắn duy trì không từ thủ đoạn âm mưu tính toán cũng vì một lý do đơn giản: Hắn không thể để Chử Dịch Phong chết.
Mà hôm nay tiểu tướng quân của hắn vì hắn cũng quyết định như thế, y nói, ta không thể để huynh chết, ta phải làm Hoàng đế.
Lăng Tiêu cúi đầu khẽ hôn gáy Chử Dịch Phong, nói giọng khàn khàn: “Phong nhi…… Ta sẽ không chết, chúng ta đều sẽ không chết, đệ phải làm Hoàng Đế, ta sẽ làm cho đệ trở thành Hoàng Đế.”
Hai người dựa sát vào nhau một lát, Chử Dịch Phong cho Lăng Tiêu nghỉ ngơi trong chốc lát, đem chén thuốc cho hắn uống, vết thương trên cánh tay Lăng Tiêu không nặng nhưng thời tiết nóng còn phải chú ý dưỡng thương mới tốt được.
Chử Dịch Phong ra cửa bảo thân binh mời các đại tướng trong quân doanh đến, lại triệu các quan tứ phẩm trở lên tới, cũng không đi đến đại sảnh thảo luận chính sự, đơn giản trong Vương phủ không có nữ quyến, trực tiếp thỉnh vào bên trong.
Ô Kích cùng Lăng Tiêu sớm có ăn ý, nghe được tin tức vội vàng mang theo thủ hạ đắc dụng chạy đến, không bao lâu người đều tề tựu. Đầu tiên gặp Lăng Tiêu ôm vết thương băng kín mít an ủi một phen, sau Chử Dịch Phong thản nhiên nói rõ: Tuệ Vương bất nhân bất nghĩa, bổn Vương không thể chịu đựng.
Nếu lúc này ở Hoàng thành Chử Dịch Cẩn thấy một màn này sẽ biết chính mình có bao nhiêu xuẩn, hắn cho rằng ngày đó dùng cách Phụ Hoàng từng dùng không cho Chử Dịch Phong hồi triều là có thể lại lần nữa ngăn lại Chử Dịch Phong, đáng tiếc hắn không biết, Chử Dịch Phong cũng là người có tính tình, có tâm huyết.
Càng quan trọng hắn không phải là Phụ Hoàng, hắn không phải là phụ thân Chử Dịch Phong, hắn chỉ là một tam phẩm phụ quốc thân vương, mà Chử Dịch Phong là chính nhất phẩm giám quốc tôn thánh thân vương. Chử Dịch Cẩn hạ lệnh cho Chử Dịch Phong người mà phẩm cấp cao hơn hắn cũng đã là không có quy củ.
Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Hôm nay Tuệ Vương có thể phái thích khách tới ám sát Lăng Tiêu, ngày mai hắn cũng có thể phái người tới ám sát bổn Vương, người không có lòng hại hổ, hổ lại có tâm hại người, bổn Vương vốn vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, nhưng hôm nay bổn Vương suy nghĩ cẩn thận……”
“Anh Vương thâm minh đại nghĩa, lòng mang gia quốc thiên hạ, tự nhiên không phải do Tuệ Vương làm ác.” Lăng Tiêu đánh gãy lời nói Chử Dịch Phong hắn sợ Chử Dịch Phong nói ra vì sao mình mới phải làm Hoàng Đế, hiện tại chúng tướng sĩ quan viên muốn nghe cũng không phải là cái này, Lăng Tiêu nghiêm mặt nói: “Hôm nay các vị vì Đại Chử cống hiến sức lực, Hoàng đế chết không minh bạch, trong Hoàng thành chỉ nói ở trong mộng ra đi, lời nói mơ hồ, làm người khả nghi, nào biết không phải Tuệ Vương hạ độc thủ!”
Ô Kích thần sắc vừa động, trong lòng không khỏi bội phục tâm trí Lăng Tiêu, tạo phản là phải có lý do danh chính ngôn thuận như vậy. Ô Kích trên mặt cũng làm ra vẻ đau đớn kịch liệt, cả giận nói: “Ta thề sống chết đi theo Vương gia, tuyệt không cho phép Tuệ Vương tiếp tục làm ác.”
“Hiện giờ Hoàng Đế băng hà nguyên nhân không rõ, Tuệ Vương lại không cho Anh Vương hồi triều tẫn hiếu, hôm nay lại phái thích khách tới Bắc bộ, ý đồ đáng chết!” Lăng Tiêu khẩu chiến như sấm mùa xuân: “Ta vì Đại Chử thần tử, vì quân lính hưởng lộc vua ban! Tuệ Vương mưu toan ngôi vị Hoàng Đế không từ thủ đoạn tàn hại Hoàng tộc, ai cũng cũng có thể giết chết!”
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong lòng có sở cảm, trầm giọng nói: “Bắc bộ tướng sĩ các huynh đệ, thỉnh đem thân gia tánh mạng phó thác với ta, ta thề không để cho các ngươi thất vọng” Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong sóng vai mà đứng, trong phòng tướng sĩ quan viên sôi nổi quỳ xuống: “Thề sống chết đi theo Vương gia!”
Lúc sau Lăng Tiêu phân công cho từng quan viên nhiệm vụ mới, mỗi người một nhiệm vụ tuyệt không thể làm hậu phương của Chử Dịch Phong có vấn đề gì.
“Lương đại nhân, nửa tháng trước đất phong của ta lương thực đã thu hoạch, không biết hiện tại nạp lương có bao nhiêu?”
Lương Khâu Kiệt làm cam đoan: “Năm nay toàn dựa vào Lăng tướng tân chính, đất phong nạp lương ước chừng là gấp đôi năm trước.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Còn chưa vận chuyển đến công lương thương đi? Không cần đưa đến đó, vận chuyển đến kho lúa dưới danh nghĩa Vương gia là được.”
Lương Khâu Kiệt: “Hạ quan đã biết.”
Lăng Tiêu đạm đạm cười: “Chỉ sợ còn chưa đủ, còn thỉnh cầu Ô tướng quân trước tiên phái binh đi Bắc thành và Bạch Thạch Giang, hai nơi đều có kho lúa vạn thạch, ngày thường bọn họ cung cấp lương thực cho Bắc bộ quân doanh, hiện tại không nói trước được gì vẫn phải hướng về hai nơi này mà mượn chút lương.”
Ô Kích gật đầu: “Lăng tướng yên tâm, hôm nay ta lập tức phái người đi mượn lương.”
Lăng Tiêu cười: “Lương thực quá nhiều, nhân thủ thiếu sợ là không thành, còn thỉnh tướng quân mượn ba ngàn tinh binh ở hai nơi này, ta nghĩ bọn họ sẽ cho mượn.” Ba ngàn tinh binh tiếp cận nếu cho không mượn đó chính là tìm chết, vì tránh cho có người thật sự tìm chết, Lăng Tiêu lại công đạo nói: “Nếu còn không cho mượn, vậy thì phải đoạt, ngày sau ai thắng kẻ đó là đúng.”
Ô Kích cười: “Lăng tướng nói chí phải.”
Chử Dịch Phong đem thủ hạ của Ô Kích và binh sĩ của Chử Dịch Phong hợp nhất, quân sĩ tổng cộng mười một vạn. Chử Dịch Phong lệnh Lỗ Vĩ Sơn cùng một vạn quân sĩ lưu thủ ổn định phía sau, mình cùng Ô Kích đem mười vạn binh hồi triều chinh phạt Tuệ Vương, đánh phải có khẩu hiệu, Lăng Tiêu nghĩ ra gọi là: Thanh quân sườn!
Cùng ngày hai người sắp xếp hết thảy rồi cho mọi người về nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày mai xuất phát.
Màn đêm buông xuống Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu sau khi dùng cơm xong đi ngủ sớm, Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Đoán thử xem chúng ta phải dùng bao lâu thời gian mới đánh tới Hoàng thành?”
Chử Dịch Phong cân nhắc một lát, nói: “Nếu cữu cữu không nhúng tay, chậm thì hai tháng, nhiều thì ba tháng. Nếu cữu cữu nhúng tay…… Ta cũng khó mà nói.”
Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong từ nhỏ theo học với Vi Tranh, trong lòng có chút nhút nhát, tự nhiên nói không tốt, cười khẽ: “Cái này thật ra ta có thể cam đoan với đệ, cữu cữu sẽ không nhúng tay.”
“Vì sao?” Chử Dịch Phong từ nhỏ cùng Vi Tranh thân mật cũng không dám xác định, nhưng Lăng Tiêu lại có thể khẳng định, Lăng Tiêu cười: “Năm trước ta từng đi tìm cữu cữu một lần, lúc ấy ta đã đánh giá ngày sau đệ cùng Tuệ Vương sẽ có một hồi tranh đấu, chỉ là không nghĩ tới muốn động binh, lúc ấy cữu cữu liền tỏ thái độ, ngày sau người sẽ giúp đỡ đệ”
“Khi đó huynh đã nghĩ đến chuyện hôm nay?” Chử Dịch Phong nhịn không được đỏ hốc mắt, mấy năm nay Lăng Tiêu vì y lót đường y không phải nhìn không thấy, chỉ là gần đây từng chuyện liên tục sảy ra, Chử Dịch Phong càng ngày càng rõ ràng Lăng Tiêu đối y tốt bao nhiêu.
Lăng Tiêu nghiêng đầu khẽ hôn ấn đường của Chử Dịch Phong nói: “Gia gia dạy ta, đi một bước xem ba bước.”
Chử Dịch Phong ngẩng đầu hôn môi Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Chờ ta làm Hoàng Đế…… Đến lúc đó không bao giờ để huynh lo lắng, đến lúc đó ai cũng không động được huynh.”
Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, “Ân” một tiếng: “Đến lúc đó, chúng ta vĩnh viễn không cần lo lắng, không cần sợ hãi.”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu người mặc võ bào màu đen, cùng nhau đi hiến tam sinh, trên giáo trường vạn người chăm chú thành kính nhìn Đại tướng quân của bọn họ.
Tiếng kèn theo thứ tự vang lên, Chử Dịch Phong lập đài cao tự mình điểm tướng. Chử Dịch Phong đem đao cắt vào tay lấy máu tươi, xoay người đối với mười vạn đại quân cất cao giọng nói: “Thần minh tại thượng! Thái tổ Hoàng Đế tại thượng. Phụ hoàng tại thượng!”
Các quân sĩ ra sức hô ứng: “Thần minh tại thượng! Thái tổ Hoàng Đế tại thượng! Đại sự Hoàng Đế tại thượng!”
Chử Dịch Phong nói: “Hiện giờ trong triều gian thần lộng quyền! Hủy quốc gia của ta, diệt Hoàng tộc của ta!”
“Hôm nay binh sĩ Bắc bộ chúng ta thay trời hành đạo, bình loạn tặc! Thanh quân sườn!”
Các tướng sĩ tùy theo lớn tiếng hô ứng, thanh thế động thiên!
Chử Dịch Phong cưỡi chiến mã, Lăng Tiêu lui nửa bước đồng loạt xuất phát. Hành quân nửa ngày đại quân đi đến đồng cỏ chăn nuôi của huyện, chỉ thấy phía trước sa mạc một loạt chiến mã đã chờ đợi. Chử Dịch Phong trong lòng không khỏi cả kinh, chỉ nhìn ra phía trước có khoảng năm ngàn binh thiết kỵ đây binh sĩ thuộc bộ binh nào?
Chử Dịch Phong lệnh mọi người dừng lại, chỉ thấy đối diện một người chạy tới, khoảng cách chỉ trăm bước thì Chử Dịch Phong rốt cuộc thấy rõ, người tới lại là Hung nô đại Thiền Vu Khương Hồ!
Khương Hồ đánh ngựa chạy đến khoảng cách còn mười bước thì đứng yên không hề tới gần, cười vang nói: “Tiểu Vương gia, nghe nói ngươi muốn đi đánh giặc?”
Chử Dịch Phong cất cao giọng nói: “Đúng vậy, không biết Đại Thiền Vu có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo không có, ngươi có quân sư Lăng Tiêu rất lợi hại, muốn chỉ giáo đi tìm hắn!” Khương Hồ cười vỗ vỗ thân ngựa, nói: “Ngươi đi giết Đại ca ngươi có phải không?”
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, đại quân trước mặt nói chuyện này làm chi, Chử Dịch Phong thật ra không lắm để ý, Khương Hồ cười: “Không có việc gì không có việc gì, ta còn giết cha ta mà!” Nói xong tự giễu cười, cất cao giọng nói: “Biết các ngươi chiến mã không được, ca ca vội vàng tặng cho ngươi năm ngàn chiến mã!”
Đại quân nghe vậy đều cả kinh, Hung nô chiến mã nổi danh đã lâu, ngày thường cũng có không ít người liều chết đi vào cảnh nội Hung nô chọn mua, mua được ngựa tốt có thể tốn tới thiên kim, hiện giờ Hung nô vương lại là tự mình đem ngựa tới tặng! Vẫn là năm ngàn chi chúng!
Chử Dịch Phong sửng sốt rồi đột nhiên bật cười, cất cao giọng nói: “Cám ơn Đại Thiền Vu ân trọng!”
Khương Hồ không để ý chỉ cười, xuống ngựa nhẹ nhàng xoa xoa bờm ngựa, quay đầu lại lớn tiếng hô bằng giọng Hung nô, bọn kỵ sĩ Hung nô nghe vậy cùng xuống ngựa, giống như Khương Hồ cùng chiến mã thân mật một lát, chiến mã được huấn luyện rất tốt theo Khương Hồ chậm rãi đi vào trong quân của Chử Dịch Phong. Ở một nơi hoang vắng hình thành một phong cảnh độc đáo lại chấn động.
Lăng Tiêu trong lòng động dung, lớn tiếng nói: “Đại Thiền Vu! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Khương Hồ cười: “Ca ca hiểu được!” Khương Hồ nhìn Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong sóng vai trên chiến mã, trong mắt như khâm phục rồi tựa bất đắc dĩ, đối với Lăng Tiêu lớn tiếng nói: “Lăng Tiêu! Thấy Chúc Dư nói một tiếng! Không còn việc gì…… Không còn việc gì thì trở về! Ta ở đầu mạn chờ y!”
Lăng Tiêu hiểu được, cất cao giọng nói: “Đại Thiền Vu yên tâm! Lăng Tiêu nhất định bảo toàn tính mạng Chúc Dư! Sau khi chuyện thành nhất định phái trọng binh hộ tống Chúc Dư hồi bắc địa, không cho y có phần sơ xuất nào!”
Khương Hồ hốc mắt đỏ lên, gật đầu nói: “Ca ca tạ ơn!” Nói xong xoay người, lớn tiếng hô quát bộ chúng cùng nhau rời đi, mọi người chậm rãi biến mất trên thảo nguyên bao la.
Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong tiếp tục hành quân, xa xa nhìn lại sa mạc mười vạn quân sĩ theo Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu hướng về Hoàng thành xuất phát, hình thành mấy dặm hàng ngũ rất dài, to lớn lại đồ sộ. Trên chiến mã hai người nhìn nhau, trong lòng muôn vàn tình nghĩa giao hội, may mắn gian khổ thì hai người cùng nhau sóng vai mà chiến.
Ô Kích nghĩ như vậy thì các võ tướng khác cũng như thế.
Hiện giờ thiên hạ mới vừa bình định được vài thập niên, là Hoàng Đế phải hướng các võ tướng thu binh quyền, trước kia không dám nói, hiện tại ai cũng phải nhắc một phen: Người đi trà lạnh, không ngoài như vậy!
Huống chi Hoàng Đế làm một việc không thể tha thứ, đó chính là giết oan Phục Kiệt Cầm. Trừ bỏ Hoàng tộc thân cận là Vi gia, Phục Kiệt Cầm tướng quân duy nhất còn lại của tiền triều tham gia chinh chiến, tư lịch ở trong quân là đệ nhất. Hoàng Đế vĩnh viễn sẽ không hiểu các võ tướng đối với Phục tướng quân tôn kính sùng bái như thế nào, thậm chí một ít tướng sĩ trẻ tuổi xem Phục Kiệt Cầm coi như thần minh, mà Hoàng Đế lại không có lý do chính đáng tàn sát thần minh của bọn họ.
Hiện giờ Hoàng Đế đã qua đời, các võ tướng nghẹn một hơi nhịn không được đều hướng nhìn Tuệ Vương, lúc này mà Lăng Tiêu không phái Lương Khâu Kiệt đi Bắc bộ du thuyết, Ô Kích cũng quyết định đi theo ủng hộ lập Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu lẳng lặng nằm ở trên giường nhìn nóc nhà, hiện tại thiếu lại là ý chí chiến đấu của Chử Dịch Phong.
Lăng Tiêu nghiêng đầu, Chử Dịch Phong liền gối đầu lên cánh tay hắn, mặt mày còn có chút lệ ý, Lăng Tiêu nhẹ nhàng mà dùng một góc áo lau nước mắt cho y. Chử Dịch Phong theo động tác Lăng Tiêu quay đầu đi, ôn thuần đem mặt chôn ở trong lồng ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cười khẽ, vì y dịch góc chăn. Vô luận như thế nào, trận này chỉ cho phép thắng không được thua, Hoàng thành có thân nhân của bọn họ, hắn sẽ không để Chử Dịch Phong cả đời lo lắng đề phòng khuất cư nơi bắc địa.
Hôm sau hai người dậy sớm, đều thu thập nhanh chóng dùng một ít cháo rồi cùng đi thảo luận chính sự. Lăng Tiêu bồi Chử Dịch Phong đem chuyện đất phong giao phó một lần, cuối cùng Lăng Tiêu quay đầu đối với Lương Khâu Kiệt nói: “Ta cùng với Vương gia đi Hoàng thành không biết khi nào có thể trở về, việc ở đất phong toàn dựa vào Lương đại nhân chiếu ứng, ta cũng không biết ngày nào có thể trở về đây, nay xin phong Lương Khâu Kiệt Lương đại nhân làm tân văn tướng của đất phong, còn thỉnh đại nhân không cần chối từ.”
Lời vừa nói ra các quan viên đều lắp bắp kinh hãi, Lương Khâu Kiệt lập tức chối từ, Lăng Tiêu cười: “Lương đại nhân không cần quá khiêm tốn, đây là ta cùng Vương gia đã nhiều lần cân nhắc kết quả, cũng không có cái gì không ổn.” Một chức văn tướng Lăng Tiêu không phải thực để ý, lần này đi Hoàng thành, nếu là thắng, kia đó hắn tự nhiên không có khả năng trở lại đất phong làm văn tướng, nếu là bại…… Lăng Tiêu cười khẽ, vậy hắn sẽ cùng Chử Dịch Phong sinh cùng khâm chết cùng huyệt, tự nhiên cũng sẽ không về.
Lương Khâu Kiệt chối từ nửa ngày không có kết quả, bất đắc dĩ phải nhận, hứa hẹn nói: “Còn thỉnh Vương gia cùng Lăng tướng yên tâm, có ta Lương mỗ ở Bắc địa một ngày, tất nhiên cùng các vị đại nhân vì Vương gia bảo vệ cho nơi này, chờ Vương gia trở về.”
Lăng Tiêu gật đầu, lại phân phó một ít việc xong liền giải tán.
Từ đại sảnh thảo luận chính sự ra tới ngoài Chử Dịch Phong nói rất ít, trong xe ngựa Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Chử Dịch Phong, không bao lâu về tới Anh Vương phủ. Lăng Tiêu nhấc rèm xe ngựa một bước xuống xe, đỡ Chử Dịch Phong xuống dưới, hai người một trước một sau đi vào đại môn. Lăng Tiêu thoáng bước về sau hai bước, Chử Dịch Phong đang muốn bước vào cửa đột nhiên quay đầu lại, cách vương phủ không xa một bố y nam tử đột nhiên chạy đến từ trong lòng rút ra một loan đao nhắm thẳng vào Lăng Tiêu!
Nghìn cân treo sợi tóc, Lăng Tiêu cũng không hay biết, theo ánh mắt của Chử Dịch Phong nhìn qua, chỉ thấy lưỡi dao hướng về phía mặt của mình mà đâm đến. Lăng Tiêu theo bản năng bước ra sau, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người nọ đã xông thẳng lại đây, Lăng Tiêu dùng tay đỡ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt cắt qua y phục, một đạo huyết quang xẹt qua, người nọ còn muốn lại huy đao thì Chử Dịch Phong đã đuổi kịp tới, nghiêng người chắn trước mặt Lăng Tiêu, một cái đá đem thích khách kia đá văng ra một trượng, đao quang kiếm ảnh chỉ ở trong nháy mắt, thân binh vương phủ nháy mắt đuổi kịp tới đem thích khách chế phục.
Chử Dịch Phong vội vàng quay đầu lại xem xét thương thế Lăng Tiêu, Lăng Tiêu vội vàng an ủi nói: “Không có việc gì, mới vừa sát phá da mà thôi.” Chử Dịch Phong cẩn thận đem tay áo Lăng Tiêu kéo lên, chỉ thấy cánh tay Lăng Tiêu bị đao cắt thành một đường lớn, vết máu uốn lượn chảy xuống. Chử Dịch Phong xác định Lăng Tiêu không có thương tổn đến gân cốt mới khó khăn buông tâm xuống, xoay người đi trước mặt thích khách một phen nắm trụ cổ áo đem người nhấc lên, gương mặt nguyên bản ôn thiện trở nên dữ tợn, cả giận nói: “Nói! Ai phái ngươi tới hành thích?”
Người nọ không nói lời nào, lập tức cắn lưỡi tự sát, Chử Dịch Phong một tay chế trụ trên mặt hắn, ngón tay thon dài dùng một chút lực trực tiếp giữ chặt cằm hắn, cười lạnh: “Muốn chết? Chờ vào trong phủ ta tiếp nhận ba mươi hai hình cụ cũng phải nói, ta hỏi lại ngươi một lần, ai phái ngươi tới? Nói!”
Người nọ xem ra là bị kinh hãi, cằm bị giữ mồm miệng không cử động, miễn cưỡng nói: “Ta…… Nói…… Tuệ…… Là Tuệ Vương……”
Chử Dịch Phong trong mắt vừa động, giơ tay đem cằm thích khách khép lại, người nọ chỉ biết hút không khí, sau một lúc lâu lắp bắp nói: “Là…… Tuệ Vương phái ta tới……”
Chử Dịch Phong trong đầu “Ong” một tiếng, nhắm mắt, tiếp tục hỏi: “Đại ca…… Tuệ vương nói như thế nào?”
“Tuệ Vương nói…… Cần phải sát, giết Lăng tiểu Hầu gia……”
Chử Dịch Phong một tay bóp cổ thích khách hận nói: “Tuệ Vương dám…… Dám muốn mạng Lăng Tiêu……” Chử Dịch Phong phát lực, hận muốn phải trực tiếp bóp chết hắn, Lăng Tiêu vội vàng kéo Chử Dịch Phong lại, vội la lên: “Vương gia không thể, đây là chứng cứ Tuệ Vương hại ta! Kẻ hèn tiểu tặc không đáng dơ tay Vương gia!”
Chử Dịch Phong nghe Lăng Tiêu nói mới buông tay, trên cổ thích khách đã có vài đường dấu tay. Chử Dịch Phong lạnh lùng nói: “Giải đến nhà lao, trông giữ cẩn thận, không được để hắn tìm chết.”
Thân binh vội vàng áp giải thích khách đi, Chử Dịch Phong quay đầu tới vội vàng gọi người đi thỉnh thái y, chính mình đỡ Lăng Tiêu đi vào trong phủ. Lăng Tiêu nghiêng đầu cho Tần Long một ánh mắt, Tần Long biết ý, đi theo áp giải tên thích khách kia cùng với mọi người.
“Đau không?” Chử Dịch Phong nhìn miệng vết thương của Lăng Tiêu nóng lòng không thôi, hối hận nói: “Đều là ta không tốt, nếu sớm một bước phát hiện…… Cũng không phải để huynh chịu khổ thế này.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Vô phương, bất quá chỉ là vết thương nhỏ ngoài da chỉ là miệng vết thương lớn có chút dọa người. Lý thái y, mau nói với Vương gia cho người yên tâm.”
Lý thái y lau máu trên cánh tay Lăng Tiêu sau đó lấy thuốc bột tới, nói: “Xác thật không quá đáng ngại, Lăng tướng trốn nhanh nhẹn, vết đao cũng không sâu, trị liệu thích đáng sẹo cũng sẽ không lưu lại, Vương gia yên tâm.”
Lý thái y nói chuyện, tay cũng không ngừng, đem miệng vết thương băng bó tốt, lại dặn dò phải ăn kiêng vài thứ mới khoan thai đi.
“Tới……” Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong để y tới bên người, Chử Dịch Phong cẩn thận nhìn cánh tay Lăng Tiêu sợ đụng trúng, Lăng Tiêu cười: “Khi nào ta lại trở nên kiều quý như vậy, đã quên năm đó cùng nhau ở trên chiến trường, khi đó những vết thương còn nặng hơn như thế này?”
Chử Dịch Phong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói: “Là Đại ca ta làm huynh bị thương……”
Lăng Tiêu không có nói gì, Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Đại ca không chấp nhận ta, ta đã sớm đã nhìn ra, ta căn bản không muốn cùng hắn tranh giành gì cả, từ nhỏ đã không có…… Hắn muốn cái gì, ta cũng sẽ không đi cướp đi đoạt, ta cũng không thèm để ý những cái đó, hắn muốn cái gì ta đều có thể cho, nhưng huynh thì không được…… Nhưng hiện tại…… Hắn động đến huynh ……”
Lăng Tiêu đang muốn nói cái gì thì bên ngoài thân binh tới báo, Hoàng thành có công văn truyền đến. Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy cho người đem công văn tiến vào, Chử Dịch Phong tiếp nhận mở ra nhìn thấy, cầm công văn trên tay gân xanh bạo khởi, trong ngực thoáng chốc như bốc cháy lên căm giận ngút trời, cả giận nói: “Khinh người quá đáng!”
Lăng Tiêu vội vàng tiếp nhận xem, trong lòng than nhẹ, trời cao giúp ta, Tuệ vương đưa công văn này đến quá đúng lúc.
Tuệ Vương lấy cớ trong nước chưa có vua sợ ngoại bang thừa cơ xâm chiếm lệnh Chử Dịch Phong đóng giữ Bắc bộ, không cần hồi triều.
Lòng Chử Dịch Phong chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi bị Tuệ Vương hai lần thương thấu, Chử Dịch Phong trầm mặc một lúc lâu, quay đầu đối với Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Lăng Tiêu, ta không thể để Đại ca đăng cơ.”
Lăng Tiêu cúi đầu, thấp giọng nói: “Đệ nguyện ý làm Hoàng Đế?”
Chử Dịch Phong nghe nói ba chữ ‘ làm Hoàng Đế ‘ tựa hồ hồi mờ mịt, im lặng một lát mới nói: “Ta không biết, nhưng nếu để Đại ca làm Hoàng Đế…… Hắn có thể danh chính ngôn thuận giết huynh, hiện giờ hắn phẩm cấp không bằng ta còn dám phái thích khách tới, đến lúc đó…… Ta không thể để huynh chết, ta…… Ta phải làm Hoàng Đế.”
Lăng Tiêu tiến lên một bước ôm lấy Chử Dịch Phong đem mặt chôn ở trên vai y, Chử Dịch Phong vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không biết câu nói vừa rồi này đối với Lăng Tiêu có ý nghĩa như thế nào. Năm đó Lăng Tiêu không màng Thái tử làm khó dễ, dứt khoát thỉnh chỉ đi Bắc bộ quét sạch phản quân Trương Kế, nhiều lần trắc trở mới có được Thánh chỉ, khi đó trong tay mới có hai mươi binh sĩ đi đến bắc bộ đến bây giờ nghĩ lại mà kinh.Từ ngày đó đến bây giờ, hắn duy trì không từ thủ đoạn âm mưu tính toán cũng vì một lý do đơn giản: Hắn không thể để Chử Dịch Phong chết.
Mà hôm nay tiểu tướng quân của hắn vì hắn cũng quyết định như thế, y nói, ta không thể để huynh chết, ta phải làm Hoàng đế.
Lăng Tiêu cúi đầu khẽ hôn gáy Chử Dịch Phong, nói giọng khàn khàn: “Phong nhi…… Ta sẽ không chết, chúng ta đều sẽ không chết, đệ phải làm Hoàng Đế, ta sẽ làm cho đệ trở thành Hoàng Đế.”
Hai người dựa sát vào nhau một lát, Chử Dịch Phong cho Lăng Tiêu nghỉ ngơi trong chốc lát, đem chén thuốc cho hắn uống, vết thương trên cánh tay Lăng Tiêu không nặng nhưng thời tiết nóng còn phải chú ý dưỡng thương mới tốt được.
Chử Dịch Phong ra cửa bảo thân binh mời các đại tướng trong quân doanh đến, lại triệu các quan tứ phẩm trở lên tới, cũng không đi đến đại sảnh thảo luận chính sự, đơn giản trong Vương phủ không có nữ quyến, trực tiếp thỉnh vào bên trong.
Ô Kích cùng Lăng Tiêu sớm có ăn ý, nghe được tin tức vội vàng mang theo thủ hạ đắc dụng chạy đến, không bao lâu người đều tề tựu. Đầu tiên gặp Lăng Tiêu ôm vết thương băng kín mít an ủi một phen, sau Chử Dịch Phong thản nhiên nói rõ: Tuệ Vương bất nhân bất nghĩa, bổn Vương không thể chịu đựng.
Nếu lúc này ở Hoàng thành Chử Dịch Cẩn thấy một màn này sẽ biết chính mình có bao nhiêu xuẩn, hắn cho rằng ngày đó dùng cách Phụ Hoàng từng dùng không cho Chử Dịch Phong hồi triều là có thể lại lần nữa ngăn lại Chử Dịch Phong, đáng tiếc hắn không biết, Chử Dịch Phong cũng là người có tính tình, có tâm huyết.
Càng quan trọng hắn không phải là Phụ Hoàng, hắn không phải là phụ thân Chử Dịch Phong, hắn chỉ là một tam phẩm phụ quốc thân vương, mà Chử Dịch Phong là chính nhất phẩm giám quốc tôn thánh thân vương. Chử Dịch Cẩn hạ lệnh cho Chử Dịch Phong người mà phẩm cấp cao hơn hắn cũng đã là không có quy củ.
Chử Dịch Phong nhàn nhạt nói: “Hôm nay Tuệ Vương có thể phái thích khách tới ám sát Lăng Tiêu, ngày mai hắn cũng có thể phái người tới ám sát bổn Vương, người không có lòng hại hổ, hổ lại có tâm hại người, bổn Vương vốn vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, nhưng hôm nay bổn Vương suy nghĩ cẩn thận……”
“Anh Vương thâm minh đại nghĩa, lòng mang gia quốc thiên hạ, tự nhiên không phải do Tuệ Vương làm ác.” Lăng Tiêu đánh gãy lời nói Chử Dịch Phong hắn sợ Chử Dịch Phong nói ra vì sao mình mới phải làm Hoàng Đế, hiện tại chúng tướng sĩ quan viên muốn nghe cũng không phải là cái này, Lăng Tiêu nghiêm mặt nói: “Hôm nay các vị vì Đại Chử cống hiến sức lực, Hoàng đế chết không minh bạch, trong Hoàng thành chỉ nói ở trong mộng ra đi, lời nói mơ hồ, làm người khả nghi, nào biết không phải Tuệ Vương hạ độc thủ!”
Ô Kích thần sắc vừa động, trong lòng không khỏi bội phục tâm trí Lăng Tiêu, tạo phản là phải có lý do danh chính ngôn thuận như vậy. Ô Kích trên mặt cũng làm ra vẻ đau đớn kịch liệt, cả giận nói: “Ta thề sống chết đi theo Vương gia, tuyệt không cho phép Tuệ Vương tiếp tục làm ác.”
“Hiện giờ Hoàng Đế băng hà nguyên nhân không rõ, Tuệ Vương lại không cho Anh Vương hồi triều tẫn hiếu, hôm nay lại phái thích khách tới Bắc bộ, ý đồ đáng chết!” Lăng Tiêu khẩu chiến như sấm mùa xuân: “Ta vì Đại Chử thần tử, vì quân lính hưởng lộc vua ban! Tuệ Vương mưu toan ngôi vị Hoàng Đế không từ thủ đoạn tàn hại Hoàng tộc, ai cũng cũng có thể giết chết!”
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong lòng có sở cảm, trầm giọng nói: “Bắc bộ tướng sĩ các huynh đệ, thỉnh đem thân gia tánh mạng phó thác với ta, ta thề không để cho các ngươi thất vọng” Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong sóng vai mà đứng, trong phòng tướng sĩ quan viên sôi nổi quỳ xuống: “Thề sống chết đi theo Vương gia!”
Lúc sau Lăng Tiêu phân công cho từng quan viên nhiệm vụ mới, mỗi người một nhiệm vụ tuyệt không thể làm hậu phương của Chử Dịch Phong có vấn đề gì.
“Lương đại nhân, nửa tháng trước đất phong của ta lương thực đã thu hoạch, không biết hiện tại nạp lương có bao nhiêu?”
Lương Khâu Kiệt làm cam đoan: “Năm nay toàn dựa vào Lăng tướng tân chính, đất phong nạp lương ước chừng là gấp đôi năm trước.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Còn chưa vận chuyển đến công lương thương đi? Không cần đưa đến đó, vận chuyển đến kho lúa dưới danh nghĩa Vương gia là được.”
Lương Khâu Kiệt: “Hạ quan đã biết.”
Lăng Tiêu đạm đạm cười: “Chỉ sợ còn chưa đủ, còn thỉnh cầu Ô tướng quân trước tiên phái binh đi Bắc thành và Bạch Thạch Giang, hai nơi đều có kho lúa vạn thạch, ngày thường bọn họ cung cấp lương thực cho Bắc bộ quân doanh, hiện tại không nói trước được gì vẫn phải hướng về hai nơi này mà mượn chút lương.”
Ô Kích gật đầu: “Lăng tướng yên tâm, hôm nay ta lập tức phái người đi mượn lương.”
Lăng Tiêu cười: “Lương thực quá nhiều, nhân thủ thiếu sợ là không thành, còn thỉnh tướng quân mượn ba ngàn tinh binh ở hai nơi này, ta nghĩ bọn họ sẽ cho mượn.” Ba ngàn tinh binh tiếp cận nếu cho không mượn đó chính là tìm chết, vì tránh cho có người thật sự tìm chết, Lăng Tiêu lại công đạo nói: “Nếu còn không cho mượn, vậy thì phải đoạt, ngày sau ai thắng kẻ đó là đúng.”
Ô Kích cười: “Lăng tướng nói chí phải.”
Chử Dịch Phong đem thủ hạ của Ô Kích và binh sĩ của Chử Dịch Phong hợp nhất, quân sĩ tổng cộng mười một vạn. Chử Dịch Phong lệnh Lỗ Vĩ Sơn cùng một vạn quân sĩ lưu thủ ổn định phía sau, mình cùng Ô Kích đem mười vạn binh hồi triều chinh phạt Tuệ Vương, đánh phải có khẩu hiệu, Lăng Tiêu nghĩ ra gọi là: Thanh quân sườn!
Cùng ngày hai người sắp xếp hết thảy rồi cho mọi người về nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày mai xuất phát.
Màn đêm buông xuống Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu sau khi dùng cơm xong đi ngủ sớm, Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Đoán thử xem chúng ta phải dùng bao lâu thời gian mới đánh tới Hoàng thành?”
Chử Dịch Phong cân nhắc một lát, nói: “Nếu cữu cữu không nhúng tay, chậm thì hai tháng, nhiều thì ba tháng. Nếu cữu cữu nhúng tay…… Ta cũng khó mà nói.”
Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong từ nhỏ theo học với Vi Tranh, trong lòng có chút nhút nhát, tự nhiên nói không tốt, cười khẽ: “Cái này thật ra ta có thể cam đoan với đệ, cữu cữu sẽ không nhúng tay.”
“Vì sao?” Chử Dịch Phong từ nhỏ cùng Vi Tranh thân mật cũng không dám xác định, nhưng Lăng Tiêu lại có thể khẳng định, Lăng Tiêu cười: “Năm trước ta từng đi tìm cữu cữu một lần, lúc ấy ta đã đánh giá ngày sau đệ cùng Tuệ Vương sẽ có một hồi tranh đấu, chỉ là không nghĩ tới muốn động binh, lúc ấy cữu cữu liền tỏ thái độ, ngày sau người sẽ giúp đỡ đệ”
“Khi đó huynh đã nghĩ đến chuyện hôm nay?” Chử Dịch Phong nhịn không được đỏ hốc mắt, mấy năm nay Lăng Tiêu vì y lót đường y không phải nhìn không thấy, chỉ là gần đây từng chuyện liên tục sảy ra, Chử Dịch Phong càng ngày càng rõ ràng Lăng Tiêu đối y tốt bao nhiêu.
Lăng Tiêu nghiêng đầu khẽ hôn ấn đường của Chử Dịch Phong nói: “Gia gia dạy ta, đi một bước xem ba bước.”
Chử Dịch Phong ngẩng đầu hôn môi Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Chờ ta làm Hoàng Đế…… Đến lúc đó không bao giờ để huynh lo lắng, đến lúc đó ai cũng không động được huynh.”
Lăng Tiêu trong lòng ấm áp, “Ân” một tiếng: “Đến lúc đó, chúng ta vĩnh viễn không cần lo lắng, không cần sợ hãi.”
……
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu người mặc võ bào màu đen, cùng nhau đi hiến tam sinh, trên giáo trường vạn người chăm chú thành kính nhìn Đại tướng quân của bọn họ.
Tiếng kèn theo thứ tự vang lên, Chử Dịch Phong lập đài cao tự mình điểm tướng. Chử Dịch Phong đem đao cắt vào tay lấy máu tươi, xoay người đối với mười vạn đại quân cất cao giọng nói: “Thần minh tại thượng! Thái tổ Hoàng Đế tại thượng. Phụ hoàng tại thượng!”
Các quân sĩ ra sức hô ứng: “Thần minh tại thượng! Thái tổ Hoàng Đế tại thượng! Đại sự Hoàng Đế tại thượng!”
Chử Dịch Phong nói: “Hiện giờ trong triều gian thần lộng quyền! Hủy quốc gia của ta, diệt Hoàng tộc của ta!”
“Hôm nay binh sĩ Bắc bộ chúng ta thay trời hành đạo, bình loạn tặc! Thanh quân sườn!”
Các tướng sĩ tùy theo lớn tiếng hô ứng, thanh thế động thiên!
Chử Dịch Phong cưỡi chiến mã, Lăng Tiêu lui nửa bước đồng loạt xuất phát. Hành quân nửa ngày đại quân đi đến đồng cỏ chăn nuôi của huyện, chỉ thấy phía trước sa mạc một loạt chiến mã đã chờ đợi. Chử Dịch Phong trong lòng không khỏi cả kinh, chỉ nhìn ra phía trước có khoảng năm ngàn binh thiết kỵ đây binh sĩ thuộc bộ binh nào?
Chử Dịch Phong lệnh mọi người dừng lại, chỉ thấy đối diện một người chạy tới, khoảng cách chỉ trăm bước thì Chử Dịch Phong rốt cuộc thấy rõ, người tới lại là Hung nô đại Thiền Vu Khương Hồ!
Khương Hồ đánh ngựa chạy đến khoảng cách còn mười bước thì đứng yên không hề tới gần, cười vang nói: “Tiểu Vương gia, nghe nói ngươi muốn đi đánh giặc?”
Chử Dịch Phong cất cao giọng nói: “Đúng vậy, không biết Đại Thiền Vu có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo không có, ngươi có quân sư Lăng Tiêu rất lợi hại, muốn chỉ giáo đi tìm hắn!” Khương Hồ cười vỗ vỗ thân ngựa, nói: “Ngươi đi giết Đại ca ngươi có phải không?”
Lăng Tiêu dở khóc dở cười, đại quân trước mặt nói chuyện này làm chi, Chử Dịch Phong thật ra không lắm để ý, Khương Hồ cười: “Không có việc gì không có việc gì, ta còn giết cha ta mà!” Nói xong tự giễu cười, cất cao giọng nói: “Biết các ngươi chiến mã không được, ca ca vội vàng tặng cho ngươi năm ngàn chiến mã!”
Đại quân nghe vậy đều cả kinh, Hung nô chiến mã nổi danh đã lâu, ngày thường cũng có không ít người liều chết đi vào cảnh nội Hung nô chọn mua, mua được ngựa tốt có thể tốn tới thiên kim, hiện giờ Hung nô vương lại là tự mình đem ngựa tới tặng! Vẫn là năm ngàn chi chúng!
Chử Dịch Phong sửng sốt rồi đột nhiên bật cười, cất cao giọng nói: “Cám ơn Đại Thiền Vu ân trọng!”
Khương Hồ không để ý chỉ cười, xuống ngựa nhẹ nhàng xoa xoa bờm ngựa, quay đầu lại lớn tiếng hô bằng giọng Hung nô, bọn kỵ sĩ Hung nô nghe vậy cùng xuống ngựa, giống như Khương Hồ cùng chiến mã thân mật một lát, chiến mã được huấn luyện rất tốt theo Khương Hồ chậm rãi đi vào trong quân của Chử Dịch Phong. Ở một nơi hoang vắng hình thành một phong cảnh độc đáo lại chấn động.
Lăng Tiêu trong lòng động dung, lớn tiếng nói: “Đại Thiền Vu! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Khương Hồ cười: “Ca ca hiểu được!” Khương Hồ nhìn Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong sóng vai trên chiến mã, trong mắt như khâm phục rồi tựa bất đắc dĩ, đối với Lăng Tiêu lớn tiếng nói: “Lăng Tiêu! Thấy Chúc Dư nói một tiếng! Không còn việc gì…… Không còn việc gì thì trở về! Ta ở đầu mạn chờ y!”
Lăng Tiêu hiểu được, cất cao giọng nói: “Đại Thiền Vu yên tâm! Lăng Tiêu nhất định bảo toàn tính mạng Chúc Dư! Sau khi chuyện thành nhất định phái trọng binh hộ tống Chúc Dư hồi bắc địa, không cho y có phần sơ xuất nào!”
Khương Hồ hốc mắt đỏ lên, gật đầu nói: “Ca ca tạ ơn!” Nói xong xoay người, lớn tiếng hô quát bộ chúng cùng nhau rời đi, mọi người chậm rãi biến mất trên thảo nguyên bao la.
Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong tiếp tục hành quân, xa xa nhìn lại sa mạc mười vạn quân sĩ theo Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu hướng về Hoàng thành xuất phát, hình thành mấy dặm hàng ngũ rất dài, to lớn lại đồ sộ. Trên chiến mã hai người nhìn nhau, trong lòng muôn vàn tình nghĩa giao hội, may mắn gian khổ thì hai người cùng nhau sóng vai mà chiến.
/116
|