Yêu - là khởi nguồn cho mọi mặt trái tâm tình. Vì yêu mà đau; vì yêu mà khổ. Vì yêu mà ghen; vì yêu mà hận.
*****
Bên trong nhà hàng Pháp hào nhoáng đầy sang trọng, bản nhạc “While the trees sleep” êm dịu ngân lên. Khi thì tịch mịch, khi da diết, như si, như oán, như giận, như buồn... mỗi cung bậc cảm xúc phảng phất ẩn chứa ma lực nhè nhẹ thẩm thấu vào lòng người. Nếu chẳng may ai đang phiền muộn, chắc hẳn nỗi phiền muộn ấy cũng bị tăng gấp không biết bao nhiêu lần, tựa như -- một người chỗ bàn ăn số 18 cạnh cửa sổ.
_Nghe nói trước kia anh từng học qua kiến trúc?
_Phải.
_Thật sao? Thế thì anh hẳn phải vẽ đẹp lắm. Khi nào có thể vẽ tặng tôi một bức được không?
_Không thể, tôi rất bận.
_... Đúng rồi, anh cần quản lý cả một công ty như thế chắc là vất vả lắm nhỉ.
_Cũng bình thường.
_Những món tráng miệng nhà hàng này khá ngon, anh có muốn thử một chút?
_Không, cám ơn.
_...
Nụ cười trên mặt Hải Vân dần trở nên cứng ngắc, suýt nữa giữ không được. Với tính cao ngạo của cô, nếu như mọi khi chắc chắn cô đã đập bàn bỏ đi, song một chút xíu không cam tâm giữ cô ở lại. Thật vất vả gặp được người mình ưng ý, vậy mà người kia hoàn toàn không thèm để mình ở trong mắt. Từ nhỏ đến lớn luôn được đám đông nịnh nọt vây quanh, cô thói quen muốn gì được nấy, vậy mà bị xem thường tới mức này có thể coi là lần đầu tiên. Tự nói tự cười suốt nửa giờ, còn anh chỉ thỉnh thoảng đáp đôi câu, cô cảm thấy mình cũng sắp phát điên.
Mặc kệ người đối diện khó chịu ra sao, Trịnh Duy vẫn nhàn nhã nhấp ngụm rượu vang, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì. Chẳng qua phía dưới bàn ngón tay lại đều nhịp gõ lên đùi, bất kì ai quen thuộc nhìn thấy cũng biết đây là dấu hiệu anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Cũng khó trách tâm tình anh không tốt, mới vừa vì gián điệp trong công ty mà mất một vụ làm ăn, đến trưa thì bị mẹ mình lừa ra ngoài đến “xem mắt”, không lập tức lạnh mặt hất cằm bỏ đi còn phải cảm tạ sự giáo dục anh nhận được suốt hai tám năm qua. Muốn anh giả vờ vui vẻ, nhiệt tình bắt chuyện? Căn bản là nằm mơ!
_Anh Duy, anh có sở thích nào đặc biệt không? - Hải Vân tiếp tục cố gắng duy trì nụ cười hoàn mĩ, nhẫn nại hỏi. Nhưng đợi đã lâu vẫn chưa nghe được câu trả lời, cô ta ngẩng đầu, bất giác thấy rùng mình.
Chỉ thấy Trịnh Duy cắn chặt hàm răng, quanh thân tản mát một luồng khí ép lạnh lẽo, cặp mắt bốc lửa nhìn chằm chằm về một hướng. Bỗng dưng, anh đẩy ghế đứng dậy. Tiếng kít chói tai do chân ghế ma sát sàn nhà lộ ra có chút đột ngột. Vài đôi tình nhân tò mò liếc sang, anh lại hồn nhiên không biết.
_Đứng dậy!
Tịnh Yên đang bàn về bản thảo mới với biên tập, đột nhiên cánh tay căng thẳng, cả người bị kéo mạnh suýt ngã. Đến khi men theo thanh âm nhìn lại, cô không khỏi kinh ngạc.
_Duy!? Sao anh ở đây?
Chỉ một câu nói, thành công khiến lửa giận anh bùng phát.
_Sao tôi ở đây? Tôi không ở đây để em thoải mái đi câu đáp kẻ khác?
Đau đớn truyền tới làm cô nhíu mày, với sự phẫn nộ vô cớ của anh càng là không thể lí giải.
_Em không hiểu anh đang nói gì.
Ở một bên người đàn ông bị xao lãng hoàn toàn vội đứng ra hòa hoãn.
_Xin lỗi, tuy không biết anh và Tịnh Yên quan hệ thế nào nhưng mà... Anh trước buông cô ấy ra được không, anh đang làm cô ấy đau đấy!
Chẳng ngờ không lên tiếng còn may, anh ta vừa mở miệng, anh càng chắc chắn họ có liên hệ mập mờ. Nhất thời cái gì lí trí, cái gì phong độ hay lễ nghi đều bị Trịnh Duy vứt ngoài chín tầng mây. Trước khi đại não kịp suy nghĩ, quả đấm của anh đã tung ra rồi.
_Trịnh Duy, anh làm gì vậy? - Cô gạt anh ra muốn xông tới xem xét, lại bị anh giữ chặt không thể động đậy. Xung quanh là bàn ghế đổ vỡ, tiếng la ó, thét chói tai thay nhau vang lên, thậm chí tiếng Hải Vân mất khống chế gọi giật giọng... Anh bỏ tất cả ngoài tai, chỉ vứt lại danh thiếp cùng thẻ tín dụng rồi lôi cô đi.
Một đường anh phóng xe như điên, đem lộ trình ước chừng bốn mươi phút cứng rắn rút ngắn thành hai mươi phút, chờ xe phanh gấp, sắc mặt Tịnh Yên đã tái nhợt. Trịnh Duy bước nhanh xuống, chẳng nói chẳng rằng kéo cô vào biệt thự; khi qua vườn hoa được người chào hỏi cũng không đáp lời. Những người làm khác thấy anh nổi trận lôi đình đã sớm thức thời lánh đi, cả phòng khách trống rỗng chỉ còn lại hai người. Hất mạnh cô xuống ghế sô pha, anh nới lỏng cà vạt, híp mắt hỏi.
_Nói đi, gã đó là ai?
Tịnh Yên cố nén đau nhức ngồi dậy, nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay đã tím bầm.
_Biên tập mơi em làm việc.
Anh khẽ nhếch mép, vẻ châm biếm đong đầy trong mắt, hiển nhiên không hề tin.
_Mời đến tận chỗ đó ăn cơm, xem ra không chỉ là một biên tập bình thường.
_Anh muốn nghĩ thế nào cũng được. - Giọng cô lạnh nhạt, lại ẩn ẩn mang theo mỏi mệt. Nhưng chính thái độ “không sao cả” của cô làm anh tức điên lên.
Bộ ngực không ngừng phập phồng, nắm đấm Trịnh Duy siết chặt lại buông ra. Anh thầm hít hơi, liên tục nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Thật lâu sau, anh mới lên tiếng.
_Nghỉ việc đi. - Ba chữ nhẹ bỗng vừa ra, sống lưng Tịnh yên cứng đờ, lập tức phản bác.
_Không thể!
_Tiền lương của em bao nhiêu, anh sẽ trả. - Mặc kệ cô phản đối, anh lạnh lùng rút ra tờ chi phiếu, chuẩn bị viết con số thì bị cô giật phắt đi.
_Anh biết không phải vấn đề tiền.
Tịnh Yên cau mày, ngẩng đầu trừng anh, bất giác tâm tình anh chuyển biến tốt một chút. Ừ, ít nhất cũng đổi sắc mặt. Có trời mới biết anh chán ghét cái vẻ đạm mạc của cô đến mức nào. Tựa như ẩn mình trong lớp vỏ trong suốt, đơn thuần làm kẻ chứng kiến, mọi việc đều không liên quan, không hề tác động tới cô dù chỉ nửa điểm. Thật ghê tởm, làm sao cô có thể bày ra bộ dạng vô tội ấy?
Nghĩ tới đây, bất chợt anh cúi đầu, hung hăng nắm cằm cô.
_Đừng quên, em là do tôi mua về, so với loại gái bán thân cũng không hơn gì. Công tác kiếm tiền? Em làm cho ai xem? Chớ suốt ngày giả bộ đàng hoàng thanh cao, tôi sẽ buồn nôn.
Một tia đau đớn xẹt qua trong mắt cô, lập tức lại bị chôn giấu đi xuống, mau đến làm anh tưởng rằng chỉ là ảo giác. A, anh thật khờ, vô tình như cô có thể nào biết đau?
_Tùy anh.
Tịnh Yên rũ mí mắt, không nghĩ sẽ tiếp tục tranh cãi, thôi thì tất cả đều theo anh tốt lắm.
_Em biết vậy là tốt nhất.
Trịnh Duy buông tay, bắt lấy tờ khăn giấy trên bàn, cẩn thận lau từng ngón như vừa đụng phải thứ gì không sạch sẽ. Quay lưng đi thuận tiện vứt nó vào thùng rác, anh cũng bỏ lỡ vẻ tuyệt vọng trên mặt cô. Mãi tới khi thân ảnh anh biến mất, nước mắt cô chạy dài, làm thế nào cũng ngăn không được.
*****
Tầng 15, trong phòng tổng tài, anh chuyên chú xoay tròn bút bi, biểu tình mờ ảo, không biết đang nghĩ gì.
_Phong, cậu nuôi chim bao giờ không? Muốn trừng phạt một con chim, hãy nhốt kĩ nó vào lồng, chặt đứt mọi niệm tưởng của nó về tự do. Chờ nó quen với cuộc sống nhàn nhã, cậu thả nó ra, nó cũng quên cách bay rồi... Mà loài chim nếu không thể bay...
Ngón tay đang nhảy múa trên bàn phím hơi ngừng lại, Đình Phong khó khăn dời tầm nhìn khỏi màn hình, liếc xéo anh một cái.
_Hôm nay cậu uống nhầm thuốc hết hạn?
Trịnh Duy:...
Để mặc anh trong tình trạng hóa đá, Đình Phong đưa nốt chỉ lệnh cuối cùng vào laptop, gõ phím enter, thế này mới vươn vai xoay người.
_Nghe nói cậu được Le Beaulieu (*) đưa vào danh sách đen?
Tùy tiện ném chiếc bút lên bàn, anh vòng tay qua sau đầu, gác chân lên bàn, giọng bình thản như đang bàn chuyện nhà. Tuyệt không quan tâm bởi một câu nói của mình quyết định tương lai một người.
_Quản lý nơi đó hẳn cũng nên thay đổi.
Phì! Đình Phong không nhịn được bật cười.
_Tôi nói, chắc cậu không phải ghen đi?
_Ghen vì cô ta? Sau mọi chuyện cô ta đã làm? Tôi chưa điên! - Phủ nhận quá nhanh, ngược lại càng không có sức thuyết phục. Đình Phong bỗng thu hồi vẻ cười cợt, nghiêm túc nhìn thẳng anh.
_Cậu tiếp cận Tịnh Yên là vì cái gì?
_Đương nhiên là... làm cô ta khổ sở, để cô ta đón nhận tất cả những gì tôi từng chịu đựng.
Tổn thương, sỉ nhục, phản bội... Anh muốn đẩy cô xuống vũng bùn đen tối nhất, xem cô cầu xin, xem cô giãy dụa... Đúng, có như vậy anh mới được thanh thản.
Đình Phong khẽ thở dài, ngoài cuộc vĩnh viễn so với trong cuộc sáng suốt. Oán hận chỉ chứng tỏ cậu ta chưa thể buông xuống. Hơn nữa trả thù có nhiều cách, cần gì buộc kẻ đó ở bên người? Nếu thực sự chán ghét, ngày ngày trông thấy còn không phiền muốn chết? Sợ là ngay cả cậu ta cũng không nhận ra, “hận”, có lẽ chỉ là một loại lấy cớ.
_Duy, cậu đang mất kiểm soát. Đừng bảo rằng tôi không nhắc nhở, chơi đùa nên có mức độ thôi, cẩn thận đem mình bồi luôn vào đấy.
Không hiểu sao nghe đến từ “chơi đùa”, trong ngực anh như bị ngăn chặn, không quá thoải mái, bản năng tìm cách nói sang chuyện khác.
_Cứ lo cho chính cậu đi. Bạn gái cũ bạn gái mới... Cậu đúng có phúc không cạn a!
Nhắc đến này Đình Phong không khỏi buồn bực, khó lắm anh cùng Hải Lam tiến triển được một chút, ai ngờ Jessica vừa nhảy ra, tình huống lại trở về nguyên điểm! Sớm biết dù bị đeo bám cỡ nào anh cũng không đáp ứng cái gọi là “thử kết giao một tháng”. Giờ thì hay rồi, cô phớt lờ anh, còn lẩn tránh anh hơn tránh tà. Nghĩ nghĩ chợt tức giận, tội phàm còn có quyền biện hộ trước khi kết tội, vậy mà đến cơ hội giải thích cô cũng không chịu cho anh.
_Thôi hết việc rồi, tôi về văn phòng trước đây.
Nói xong anh hệt một làn gió biến mất, Trịnh Duy chẳng cần đoán vẫn biết anh đi đâu. Thật là... quá đầu nhập cảm tình như cậu ta rốt cuộc là tốt, còn là xấu?
“Cậu đang mất kiểm soát...”
Bịch! Trịnh Duy vô tình gạt tay, tập tài liệu rơi xuống sàn.
Không, tất cả đều nằm trong dự tính anh, chưa từng mất kiểm soát. Ngu xuẩn một lần đã đủ rồi, anh sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ thêm lần nữa.
...
Bên trong phòng bếp, Tịnh Yên đang dọn bàn ăn bỗng chú Thành lái xe mang hộp giấy lớn tiến vào.
_Cô Yên, tổng tài bảo đây là lễ phục để tối nay cô đi dự tiệc.
Thoáng lướt qua các món ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, cô hơi trầm mặc, cuối cùng cái gì cũng chưa nói nhận lấy hộp giấy vào phòng ngủ.
Mở ra từng tầng giấy gói, một màu tím đậm ánh vào mí mắt. Sờ vào chất vải có cảm giác mát lạnh trơn trượt, từng đường may tinh tế tỉ mỉ, hiển nhiên là làm bằng tay. Bộ váy ôm sát tôn lên dáng người cân xứng hoàn mỹ, cổ áo không sâu, trước ngực được điểm xuyết bằng đá thạch anh tím, sang trọng mà không mất vẻ tao nhã. Để phối hợp trang phục, cô hơi làm trang điểm nhẹ, đánh phấn mắt tím nhạt, sau đó tô chút son. Đeo thêm vòng tay cùng đôi giày cao gót màu trắng, Tịnh Yên bước ra ngoài.
_Đi thôi.
Phải kêu tới ba lần, chú Thành mới kịp phản ứng, giật mình vội ho khan che giấu sự thất thố. Quả nhiên là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên tổng tài, ngoại hình cũng không tầm thường, ngay cả ông đều nhìn đến ngây người.
Đến cửa công ty, Trịnh Duy đang đứng đợi ngoài cửa, thỉnh thoảng lại xem xét đồng hồ, biểu tình mất kiên nhẫn. Khoảnh khắc trông thấy cô, trong mắt anh chợt lóe tia sáng, vụt lên rồi biến mất. Anh bước tới gần cô, đưa ra khuỷu tay phải để cô nắm, ghé vào tai cô thì thầm.
_Nhớ cư xử đúng mực, đừng khiến tôi mất mặt.
_Vâng.
_______________________
(*) : Tên một nhà hàng Pháp ở Hà Nội.
/7
|