_Nhớ cư xử đúng mực, đừng khiến tôi mất mặt.
_Vâng. - Tịnh Yên nhu thuận thấp đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.
Không ngoài dự đoán, vừa vào đại sảnh, cả hai lập tức đưa đến oanh động không nhỏ. Ai nấy đều trợn tròn, miệng giương to nhét vừa cả quả trứng gà. Người đang đưa miếng bánh chuẩn bị ăn thì trượt tay, dĩa ăn rơi xuống đĩa; người đang uống rượu thì bị sặc... Không ai bảo ai, ý nghĩ duy nhất của họ đều là -- không khoa học, thực sự không khoa học!!! Thử hỏi có kẻ nào từng ra mắt loài sinh vật mang tên “bạn gái tổng tài”? Nếu khoa trương chút nữa, đừng nói là con gái, thậm chí mèo cái, chó cái, lợn cái, gà mái... tóm lại là động vật giống cái, có mấy khi đến gần anh được trong phạm vi hai mét mà không chết rét vì đóng băng?
Thư kí Hà bày tỏ cực bình tĩnh. Nguyên nhân? Bởi bộ váy kia là tổng tài chọn, sau đó sai cô đặt mua a! Nhớ lúc đó cô tưởng mình nghe nhầm, còn hỏi lại tới bốn lần, suýt nữa tự mình ra cửa sổ kiểm tra mặt trời chui ra từ hướng bắc hay hướng nam.
Phảng phất không thấy vẻ kinh sợ tràn ngập xung quanh, anh khoác tay cô thong thả tiến vào. Không khí đình trệ rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, chỉ có những ánh nhìn tò mò thỉnh thoảng len lén đánh giá cô, song bắt gặp ánh mắt anh lại cuống quýt rụt trở về. Đồng thời không khỏi âm thầm bĩu môi, đến xem một cái mà không được, tính chiếm hữu của tổng tài cũng mạnh quá thôi? Nhưng phải thừa nhận hai người thực sự xứng đôi, một cương, một nhu; một lạnh lùng, một dịu dàng. Rõ ràng mâu thuẫn, lại kì dị bổ sung cho nhau, hoà hợp lẫn nhau, khiến người ta có ảo giác họ sinh ra vốn để thuộc về đối phương...
Mặc dù thành tâm điểm buổi tiệc, Tịnh Yên vẫn ứng đối rất tự nhiên, không hề biểu hiện luống cuống hay bối rối. Trước kia từng tham gia vài trường hợp bắt buộc cùng Jen, các loại tiệc tùng cô đã sớm thói quen.
Đúng tám giờ, những vị khách lục tục đến đông đủ, Trịnh Duy cười nhạt ra tiếp đón.
_Trịnh tổng, chúc mừng anh, chúc công ty anh làm ăn ngày càng phát đạt.
_Cám ơn Vương tổng, mong rằng về sau các vị sẽ chiếu cố nhiều hơn.
_Nơi nào, chúng tôi mới phải nhờ Trịnh tổng chiếu cố mới đúng. - Đinh tổng vội vàng chen ngang.
Anh vẫn khiêm tốn cười cười, một chút cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo. Đều là lời khách sáo, ai sẽ không nói?
_Mọi người là bậc lão thành lâu năm, bao nhiêu kinh nghiệm tích luỹ sao tôi có thể so sánh? Trịnh Duy cũng chỉ là dò từng bước đi từng bước, có chỗ nào không hiểu, còn cần các vị chỉ giáo.
Vương Đức Toàn tươi cười đầy mặt, trong mắt vẻ thưởng thức càng sâu. Đối với chàng trai trẻ này, phần lớn trong số họ từ thái độ khinh thường ban đầu, đến kiêng kị, cuối cùng biến thành khâm phục. Không ít người coi trọng muốn giới thiệu con gái cho cậu ta, đều bị khéo léo cự tuyệt. Năng lực cao, bộ dạng tốt, đời sống riêng trong sạch, cũng chưa từng nghe cậu ta có tin đồn linh tinh với mấy ca sĩ hay chân dài nào. Đợt trước còn lan tin cậu ta bị đồng tính, bây giờ lại dẫn theo bạn gái, bảo sao ông không hiếu kì? Chỉ có thể nói, tò mò quả thật là thiên tính của con người. =="
Lại thêm đôi câu tán gẫu bâng quơ, ông mới bắt đầu chuyển sang Tịnh Yên.
_Trịnh tổng, không biết quý cô xinh đẹp này là...
Anh liếc xuống cô, trùng hợp cô cũng đang nhìn sang. Tầm mắt hai người đối diện hồi lâu, đột nhiên khoé miệng anh khẽ cong.
_Người giúp việc.
Cô thoáng bóp chặt ly rượu, còn Vương tổng thì sững sờ, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, che miệng cười khan.
_Ha ha... anh thật biết nói đùa.
Lúc này từ cửa bỗng truyền đến từng đợt xôn xao, vừa đúng hoà giải lúng túng giữa họ. Chỉ thấy Đình Phong đang ôm vai một cô gái tóc dài cuộn sóng ngang lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo. Tròng mắt đen láy sáng lấp lánh, trong sắc sảo lại ẩn chứa sự linh động ngây thơ. Hai má hồng hào tự nhiên, cũng màu với đôi môi phấn hồng bóng loáng, hấp dẫn không khác gì trái cây chín mọng chờ người tới hái. Cô gái đi giày búp bê, mặc váy lam nhạt tươi mát, quyến rũ lại thanh thuần, hiện giờ ai dám nghĩ tới cô đã tròn hai tám?
Phải, người tới -- chính là Hải Lam. Hiển nhiên cô không quá thích ứng trang phục trên người cũng như những tia nhìn xoi mói hệt những tia X - quang. Hơn nữa vài gã đàn ông xem cô đặc biệt nóng cháy, khiến cô cảm giác như gai nhọn đâm lưng, rốt cuộc không nhịn được giật tay áo Đình Phong.
_Có phải trông tôi rất kì quái không?
Anh quét một vòng hội trường, ghi lại một số bộ mặt “đáng nhớ”, ôn nhu dựa vào tai cô thì thầm.
_Không phải, em rất đẹp. - Đến nỗi mấy con ruồi bọ chán ghét không an phận, bắt đầu vo ve.
_Tôi đã nói không muốn tới... - Hải Lam trừng mắt anh, oán hận cắn môi. Bộ dạng kia làm anh thiếu chút nữa muốn “giúp cô xóa bớt dấu son”, nếu không bận tâm đến trường hợp. Aiz, quả thực với cô, anh không có chút lực kháng cự đáng nói.
_Cùng lắm là nửa giờ, xong việc tôi sẽ đưa em về... - Đình Phong nhẹ giọng dỗ dành, gạt sợi tóc ra sau tai cô, biểu tình thân mật cơ hồ khơi dậy toàn bộ hâm mộ lẫn ghen tị từ đám nhân viên nữ. Chẳng qua động tác được một nửa, bàn tay anh chợt cứng đờ.
_Sao vậy? - Hải Lam nghi ngờ hỏi, phản xạ định quay đầu.
_Không, không có gì. - Anh giật mình kịp thời giữ cô lại, trong lòng bất giác đổ mồ hôi. Chết tiệt, Trịnh Duy mang cô ta đến đây làm gì? Hải Lam mà phát hiện... Đây chẳng phải là hãm hại anh sao? - Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
_Được rồi, anh đi đi.
_Sao vậy? - Hải Lam nghi ngờ hỏi, phản xạ định quay đầu.
_Không, không có gì. - Anh giật mình kịp thời giữ cô lại, trong lòng bất giác đổ mồ hôi. Chết tiệt, Trịnh Duy mang cô ta đến làm gì? Hải Lam mà phát hiện... Đây chẳng phải là hãm hại anh sao? - Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
_Được rồi, anh đi đi.
Đình Phong vẫn chưa yên tâm, lại một lần nữa dặn dò.
_Nhớ chỉ ngồi yên chỗ này, đừng đi lung tung biết không?
_Hiểu rồi, tôi đâu phải là trẻ con! - Cô không kiên nhẫn phất tay, tự động chọn một góc khuất ngồi xuống. Bấy giờ anh mới vội vàng rời đi, vừa đi vừa rủa thầm.
Hầm hầm chuyển hướng Trịnh Duy, không để ý anh đang bắt chuyện với ai, Đình Phong lực mạnh kéo anh sang một bên, nói gằn từng tiếng.
_Sao cô ta lại ở đây?
Anh dửng dưng nhún vai, không đáp mà hỏi ngược lại.
_Thế sao quản lý Lam ở đây? - Nếu anh nhớ không lầm, anh chưa từng thấy cô trong các hoạt động dã ngoại hay tiệc tùng nào.
Đình Phong nghẹn lời, đúng là anh cố ý kéo cô đi, nhưng còn không phải vì muốn cô tự tin hơn... Ai ngờ sẽ trùng hợp đến mức này, nên nói bọn họ không hổ là “bạn tốt”, đến ý định cũng giống nhau?
Anh phiền chán day day huyệt thái dương. Ân oán giữa Trịnh Duy cùng Tịnh Yên, anh bản năng không muốn cô dính vào. Nếu chẳng phải bận tâm đến cảm thụ Hải Lam, cho dù hai người kia có quậy đến ngất trời anh cũng chẳng quan tâm. Song vấn đề ở chỗ với cô Tịnh Yên còn quan trọng hơn anh! Ngộ nhỡ vô tình trở thành đối tượng bị “giận chó đánh mèo”, ừ, quả thật không hay ho.
Đột nhiên, một giọng nói lạ xen vào cắt đứt dòng suy ngẫm của anh.
_Phong tổng!? Anh về nước từ khi nào vậy?
Thoáng nhíu mày, Đình Phong phản xạ giơ lên chiêu bài tươi cười.
_Hiện tại tôi chỉ làm giám đốc phòng kế hoạch cho Trịnh An. - Không phải tổng tài.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm, Trần Khiêm làm sao không nhận thấy trong lời anh có chuyện? Dẫu không rõ vì cớ gì đường đường tổng tài JK ngã giá tới tình trạng cần “đi làm công”, phỏng chừng lại là trò chơi đóng giả giới bình dân của mấy công tử nhà giàu. Dĩ nhiên, ông không tưởng đi sâu tìm tòi - chỉ những kẻ ngốc mới không biết thức thời.
_Hân hạnh gặp mặt, giám đốc Phong.
Nụ cười bên miệng càng đậm vài phần, anh hào phóng bắt tay ông ta. Hai bên khách sáo đôi câu rồi bàn sang việc làm ăn, chủ yếu là một mình Trần Khiêm tự độc thoại. Bất tri bất giác trôi qua nửa giờ, đối phương còn chưa có dấu hiệu dừng lại, đang lúc Đình Phong định kiếm cớ thoát thân thì cảm giác bị người vỗ từ sau lưng.
_Em nghĩ anh nên trở về. - Tịnh Yên hất hàm ý bảo. - Trừ khi, anh không sợ chị Lam bị người dụ dỗ đi.
Cô vốn tránh Hải Lam trong góc khuất, lại dở khóc dở cười phát hiện “bà chị” yêu quý coi cocktail như nước ngọt uống! Được rồi, uống thì uống đi, tưởng rằng độ cồn thấp chắc hẳn sẽ không vấn đề gì, biết đâu chị ấy cũng say! Nhìn gương mặt ửng đỏ cùng điệu cười ngây ngô kia, không bị “đám sói” xông vào xâu xé mới lạ!
Đình Phong trông về hướng Hải Lam, nhất thời mặt đen hơn cả đáy nồi. Thậm chí chưa kịp cám ơn cô đã vội rẽ đám người rời đi, để lại Tịnh Yên âm thầm buồn cười lắc đầu. Bỗng dưng, eo cô đau nhói, thân mình chợt va vào lồng ngực quen thuộc.
_Em với cậu ta rất quen?
Quay đầu vọng thẳng vào mắt anh, cô khẽ cong môi, mê hoặc đầy quyến rũ, ngón tay đặt lên ngực anh đùa cợt vẽ vòng vòng.
_Em có thể cho là... anh đang ghen!?
Ánh mắt anh tối thầm, hung hăng cắn răng, siết chặt cô dính sát người mình, không lưu một khe hở.
_Dù em có ý gì với Đình Phong cũng vô dụng...
Lúc này một cô gái khác bê rượu đỏ đụng chạm Hải Lam, làm trước ngực cô ướt một mảng lớn. Đình Phong lập tức cởi áo vest khoác lên vai cô, cẩn thận che chở cô rời khỏi hội trường. Trịnh Duy dõi theo bóng dáng họ, nhỏ giọng thì thầm.
_Thấy chưa, trong lòng cậu ta -- chỉ có Hải Lam mà thôi.
Tịnh Yên nhíu mi, không rõ tưởng tượng vớ vẩn của anh từ đâu tới.
_Duy, anh nghĩ nhiều lắm.
_Vậy thì tốt nhất!
Ở người bên ngoài xem ra, tư thế hai người vô cùng thân mật, mà thân phận cô càng làm người ta trở nên tò mò. Chẳng cần đến vài ngày, các lối suy đoán về cô lần lượt nổi lên, có nói cô là đối tượng “thế thân” khi Trịnh Duy “thất tình”, có nói cô là bạn gái anh, thậm chí đã tới mức bàn chuyện cưới gả, có nói cô từ chim sẻ biến phượng hoàng, có nói cô thực chất là tiểu thư tập đoàn danh tiếng... Đương nhiên, sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc biết.
Ngày này, phòng tổng tài bất ngờ nghênh đón vị khách quý, phu nhân của “tổng tài trước”, hay ngắn gọn dễ hiểu hơn, chính là mẹ anh.
Không ngờ mẹ mình sẽ đường đột ghé thăm, trên mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.
_Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Bà Trịnh bỏ áo khoác ngoài đưa cho trợ lý, tiếp nhận ly trà thư kí Hà đưa đến, nhấp hai ngụm nhuận giọng mới lên tiếng.
_Cô ta là ai?
Trịnh Duy cau mày, đánh mắt ra hiệu thư kí Hà ra ngoài. Anh thả lỏng cà vạt, thờ ơ ngồi đối diện với bà.
_Mẹ lại nghe ai nói bậy? Đã biết tin đồn không đáng tin sao mẹ còn nghe?
Không để ý việc con trai lảng tránh vấn đề, bà cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp tỏ thái độ.
_Mẹ cảnh cáo con, chơi đùa một chút thì được, nhưng cánh cửa Trịnh gia không phải loại người nào cũng có thể bước vào.
Bàn tay anh thoáng cương cứng, không bao lâu lại khôi phục bình thường.
_Con hiểu. Mẹ yên tâm, con biết xử lý thế nào.
Đạt được bảo đảm, sắc mặt bà bây giờ mới hòa hoãn trong chốc lát.
_Còn nữa, cuối tuần mẹ đã giúp con hẹn gặp cháu gái chủ tịch tập đoàn ANJ, con nhớ phải đến đúng giờ. Chuyện lần trước không cho phép lặp lại lần thứ hai.
_Mẹ, công ty đang mở rộng thị trường, có rất nhiều việc, con không có thời gian... - Anh còn muốn nói thêm điều gì, song đều bị bà gạt bỏ.
_Con thì lúc nào chả bận! Cũng gần ba mươi còn chưa có đối tượng đứng đắn kết hôn. Mẹ mặc kệ, nếu hôm đó con không đi, đừng trách mẹ độc ác!
Lại thế, vẫn luôn là chiêu này. Vậy mà vì bên tai được thanh tịnh những ngày sắp tới, anh không thể không nghe.
Kết hôn... Cụm từ đó với anh quá xa xôi. Còn về tại sao anh chưa từng nghĩ đến nó, Trịnh Duy cự tuyệt truy cứu.
...
Ra đến hành lang, bà Trịnh mới thấp giọng phân phó.
_Trợ lý Lâm, đi điều tra cô gái đang sống cùng thằng Duy cho tôi.
Bà không nói, không có nghĩa là bà không biết. Sau chuyện mấy năm về trước, Trịnh Duy đối với phụ nữ gần như không còn chút tình cảm nào. Nhưng hơn ai hết, bà rõ ràng rằng con trai bà không hề lệch lạc trong “giới tính”, cho nên đoạn thời gian trước vô tình biết được xì căng đan giữa con mình cùng Đình Phong, bà cũng chỉ coi là chuyện đùa mà cho qua. Nhưng lần này thì khác.
Sẽ là cô ta sao? Mong là không phải như bà suy đoán...
Ở một bên, ông Lâm thủy chung vẫn cung kính cúi đầu.
_Vâng, chủ tịch.
_Vâng. - Tịnh Yên nhu thuận thấp đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.
Không ngoài dự đoán, vừa vào đại sảnh, cả hai lập tức đưa đến oanh động không nhỏ. Ai nấy đều trợn tròn, miệng giương to nhét vừa cả quả trứng gà. Người đang đưa miếng bánh chuẩn bị ăn thì trượt tay, dĩa ăn rơi xuống đĩa; người đang uống rượu thì bị sặc... Không ai bảo ai, ý nghĩ duy nhất của họ đều là -- không khoa học, thực sự không khoa học!!! Thử hỏi có kẻ nào từng ra mắt loài sinh vật mang tên “bạn gái tổng tài”? Nếu khoa trương chút nữa, đừng nói là con gái, thậm chí mèo cái, chó cái, lợn cái, gà mái... tóm lại là động vật giống cái, có mấy khi đến gần anh được trong phạm vi hai mét mà không chết rét vì đóng băng?
Thư kí Hà bày tỏ cực bình tĩnh. Nguyên nhân? Bởi bộ váy kia là tổng tài chọn, sau đó sai cô đặt mua a! Nhớ lúc đó cô tưởng mình nghe nhầm, còn hỏi lại tới bốn lần, suýt nữa tự mình ra cửa sổ kiểm tra mặt trời chui ra từ hướng bắc hay hướng nam.
Phảng phất không thấy vẻ kinh sợ tràn ngập xung quanh, anh khoác tay cô thong thả tiến vào. Không khí đình trệ rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, chỉ có những ánh nhìn tò mò thỉnh thoảng len lén đánh giá cô, song bắt gặp ánh mắt anh lại cuống quýt rụt trở về. Đồng thời không khỏi âm thầm bĩu môi, đến xem một cái mà không được, tính chiếm hữu của tổng tài cũng mạnh quá thôi? Nhưng phải thừa nhận hai người thực sự xứng đôi, một cương, một nhu; một lạnh lùng, một dịu dàng. Rõ ràng mâu thuẫn, lại kì dị bổ sung cho nhau, hoà hợp lẫn nhau, khiến người ta có ảo giác họ sinh ra vốn để thuộc về đối phương...
Mặc dù thành tâm điểm buổi tiệc, Tịnh Yên vẫn ứng đối rất tự nhiên, không hề biểu hiện luống cuống hay bối rối. Trước kia từng tham gia vài trường hợp bắt buộc cùng Jen, các loại tiệc tùng cô đã sớm thói quen.
Đúng tám giờ, những vị khách lục tục đến đông đủ, Trịnh Duy cười nhạt ra tiếp đón.
_Trịnh tổng, chúc mừng anh, chúc công ty anh làm ăn ngày càng phát đạt.
_Cám ơn Vương tổng, mong rằng về sau các vị sẽ chiếu cố nhiều hơn.
_Nơi nào, chúng tôi mới phải nhờ Trịnh tổng chiếu cố mới đúng. - Đinh tổng vội vàng chen ngang.
Anh vẫn khiêm tốn cười cười, một chút cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo. Đều là lời khách sáo, ai sẽ không nói?
_Mọi người là bậc lão thành lâu năm, bao nhiêu kinh nghiệm tích luỹ sao tôi có thể so sánh? Trịnh Duy cũng chỉ là dò từng bước đi từng bước, có chỗ nào không hiểu, còn cần các vị chỉ giáo.
Vương Đức Toàn tươi cười đầy mặt, trong mắt vẻ thưởng thức càng sâu. Đối với chàng trai trẻ này, phần lớn trong số họ từ thái độ khinh thường ban đầu, đến kiêng kị, cuối cùng biến thành khâm phục. Không ít người coi trọng muốn giới thiệu con gái cho cậu ta, đều bị khéo léo cự tuyệt. Năng lực cao, bộ dạng tốt, đời sống riêng trong sạch, cũng chưa từng nghe cậu ta có tin đồn linh tinh với mấy ca sĩ hay chân dài nào. Đợt trước còn lan tin cậu ta bị đồng tính, bây giờ lại dẫn theo bạn gái, bảo sao ông không hiếu kì? Chỉ có thể nói, tò mò quả thật là thiên tính của con người. =="
Lại thêm đôi câu tán gẫu bâng quơ, ông mới bắt đầu chuyển sang Tịnh Yên.
_Trịnh tổng, không biết quý cô xinh đẹp này là...
Anh liếc xuống cô, trùng hợp cô cũng đang nhìn sang. Tầm mắt hai người đối diện hồi lâu, đột nhiên khoé miệng anh khẽ cong.
_Người giúp việc.
Cô thoáng bóp chặt ly rượu, còn Vương tổng thì sững sờ, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, che miệng cười khan.
_Ha ha... anh thật biết nói đùa.
Lúc này từ cửa bỗng truyền đến từng đợt xôn xao, vừa đúng hoà giải lúng túng giữa họ. Chỉ thấy Đình Phong đang ôm vai một cô gái tóc dài cuộn sóng ngang lưng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng mà tinh xảo. Tròng mắt đen láy sáng lấp lánh, trong sắc sảo lại ẩn chứa sự linh động ngây thơ. Hai má hồng hào tự nhiên, cũng màu với đôi môi phấn hồng bóng loáng, hấp dẫn không khác gì trái cây chín mọng chờ người tới hái. Cô gái đi giày búp bê, mặc váy lam nhạt tươi mát, quyến rũ lại thanh thuần, hiện giờ ai dám nghĩ tới cô đã tròn hai tám?
Phải, người tới -- chính là Hải Lam. Hiển nhiên cô không quá thích ứng trang phục trên người cũng như những tia nhìn xoi mói hệt những tia X - quang. Hơn nữa vài gã đàn ông xem cô đặc biệt nóng cháy, khiến cô cảm giác như gai nhọn đâm lưng, rốt cuộc không nhịn được giật tay áo Đình Phong.
_Có phải trông tôi rất kì quái không?
Anh quét một vòng hội trường, ghi lại một số bộ mặt “đáng nhớ”, ôn nhu dựa vào tai cô thì thầm.
_Không phải, em rất đẹp. - Đến nỗi mấy con ruồi bọ chán ghét không an phận, bắt đầu vo ve.
_Tôi đã nói không muốn tới... - Hải Lam trừng mắt anh, oán hận cắn môi. Bộ dạng kia làm anh thiếu chút nữa muốn “giúp cô xóa bớt dấu son”, nếu không bận tâm đến trường hợp. Aiz, quả thực với cô, anh không có chút lực kháng cự đáng nói.
_Cùng lắm là nửa giờ, xong việc tôi sẽ đưa em về... - Đình Phong nhẹ giọng dỗ dành, gạt sợi tóc ra sau tai cô, biểu tình thân mật cơ hồ khơi dậy toàn bộ hâm mộ lẫn ghen tị từ đám nhân viên nữ. Chẳng qua động tác được một nửa, bàn tay anh chợt cứng đờ.
_Sao vậy? - Hải Lam nghi ngờ hỏi, phản xạ định quay đầu.
_Không, không có gì. - Anh giật mình kịp thời giữ cô lại, trong lòng bất giác đổ mồ hôi. Chết tiệt, Trịnh Duy mang cô ta đến đây làm gì? Hải Lam mà phát hiện... Đây chẳng phải là hãm hại anh sao? - Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
_Được rồi, anh đi đi.
_Sao vậy? - Hải Lam nghi ngờ hỏi, phản xạ định quay đầu.
_Không, không có gì. - Anh giật mình kịp thời giữ cô lại, trong lòng bất giác đổ mồ hôi. Chết tiệt, Trịnh Duy mang cô ta đến làm gì? Hải Lam mà phát hiện... Đây chẳng phải là hãm hại anh sao? - Chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
_Được rồi, anh đi đi.
Đình Phong vẫn chưa yên tâm, lại một lần nữa dặn dò.
_Nhớ chỉ ngồi yên chỗ này, đừng đi lung tung biết không?
_Hiểu rồi, tôi đâu phải là trẻ con! - Cô không kiên nhẫn phất tay, tự động chọn một góc khuất ngồi xuống. Bấy giờ anh mới vội vàng rời đi, vừa đi vừa rủa thầm.
Hầm hầm chuyển hướng Trịnh Duy, không để ý anh đang bắt chuyện với ai, Đình Phong lực mạnh kéo anh sang một bên, nói gằn từng tiếng.
_Sao cô ta lại ở đây?
Anh dửng dưng nhún vai, không đáp mà hỏi ngược lại.
_Thế sao quản lý Lam ở đây? - Nếu anh nhớ không lầm, anh chưa từng thấy cô trong các hoạt động dã ngoại hay tiệc tùng nào.
Đình Phong nghẹn lời, đúng là anh cố ý kéo cô đi, nhưng còn không phải vì muốn cô tự tin hơn... Ai ngờ sẽ trùng hợp đến mức này, nên nói bọn họ không hổ là “bạn tốt”, đến ý định cũng giống nhau?
Anh phiền chán day day huyệt thái dương. Ân oán giữa Trịnh Duy cùng Tịnh Yên, anh bản năng không muốn cô dính vào. Nếu chẳng phải bận tâm đến cảm thụ Hải Lam, cho dù hai người kia có quậy đến ngất trời anh cũng chẳng quan tâm. Song vấn đề ở chỗ với cô Tịnh Yên còn quan trọng hơn anh! Ngộ nhỡ vô tình trở thành đối tượng bị “giận chó đánh mèo”, ừ, quả thật không hay ho.
Đột nhiên, một giọng nói lạ xen vào cắt đứt dòng suy ngẫm của anh.
_Phong tổng!? Anh về nước từ khi nào vậy?
Thoáng nhíu mày, Đình Phong phản xạ giơ lên chiêu bài tươi cười.
_Hiện tại tôi chỉ làm giám đốc phòng kế hoạch cho Trịnh An. - Không phải tổng tài.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm, Trần Khiêm làm sao không nhận thấy trong lời anh có chuyện? Dẫu không rõ vì cớ gì đường đường tổng tài JK ngã giá tới tình trạng cần “đi làm công”, phỏng chừng lại là trò chơi đóng giả giới bình dân của mấy công tử nhà giàu. Dĩ nhiên, ông không tưởng đi sâu tìm tòi - chỉ những kẻ ngốc mới không biết thức thời.
_Hân hạnh gặp mặt, giám đốc Phong.
Nụ cười bên miệng càng đậm vài phần, anh hào phóng bắt tay ông ta. Hai bên khách sáo đôi câu rồi bàn sang việc làm ăn, chủ yếu là một mình Trần Khiêm tự độc thoại. Bất tri bất giác trôi qua nửa giờ, đối phương còn chưa có dấu hiệu dừng lại, đang lúc Đình Phong định kiếm cớ thoát thân thì cảm giác bị người vỗ từ sau lưng.
_Em nghĩ anh nên trở về. - Tịnh Yên hất hàm ý bảo. - Trừ khi, anh không sợ chị Lam bị người dụ dỗ đi.
Cô vốn tránh Hải Lam trong góc khuất, lại dở khóc dở cười phát hiện “bà chị” yêu quý coi cocktail như nước ngọt uống! Được rồi, uống thì uống đi, tưởng rằng độ cồn thấp chắc hẳn sẽ không vấn đề gì, biết đâu chị ấy cũng say! Nhìn gương mặt ửng đỏ cùng điệu cười ngây ngô kia, không bị “đám sói” xông vào xâu xé mới lạ!
Đình Phong trông về hướng Hải Lam, nhất thời mặt đen hơn cả đáy nồi. Thậm chí chưa kịp cám ơn cô đã vội rẽ đám người rời đi, để lại Tịnh Yên âm thầm buồn cười lắc đầu. Bỗng dưng, eo cô đau nhói, thân mình chợt va vào lồng ngực quen thuộc.
_Em với cậu ta rất quen?
Quay đầu vọng thẳng vào mắt anh, cô khẽ cong môi, mê hoặc đầy quyến rũ, ngón tay đặt lên ngực anh đùa cợt vẽ vòng vòng.
_Em có thể cho là... anh đang ghen!?
Ánh mắt anh tối thầm, hung hăng cắn răng, siết chặt cô dính sát người mình, không lưu một khe hở.
_Dù em có ý gì với Đình Phong cũng vô dụng...
Lúc này một cô gái khác bê rượu đỏ đụng chạm Hải Lam, làm trước ngực cô ướt một mảng lớn. Đình Phong lập tức cởi áo vest khoác lên vai cô, cẩn thận che chở cô rời khỏi hội trường. Trịnh Duy dõi theo bóng dáng họ, nhỏ giọng thì thầm.
_Thấy chưa, trong lòng cậu ta -- chỉ có Hải Lam mà thôi.
Tịnh Yên nhíu mi, không rõ tưởng tượng vớ vẩn của anh từ đâu tới.
_Duy, anh nghĩ nhiều lắm.
_Vậy thì tốt nhất!
Ở người bên ngoài xem ra, tư thế hai người vô cùng thân mật, mà thân phận cô càng làm người ta trở nên tò mò. Chẳng cần đến vài ngày, các lối suy đoán về cô lần lượt nổi lên, có nói cô là đối tượng “thế thân” khi Trịnh Duy “thất tình”, có nói cô là bạn gái anh, thậm chí đã tới mức bàn chuyện cưới gả, có nói cô từ chim sẻ biến phượng hoàng, có nói cô thực chất là tiểu thư tập đoàn danh tiếng... Đương nhiên, sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc biết.
Ngày này, phòng tổng tài bất ngờ nghênh đón vị khách quý, phu nhân của “tổng tài trước”, hay ngắn gọn dễ hiểu hơn, chính là mẹ anh.
Không ngờ mẹ mình sẽ đường đột ghé thăm, trên mặt anh đầy vẻ kinh ngạc.
_Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Bà Trịnh bỏ áo khoác ngoài đưa cho trợ lý, tiếp nhận ly trà thư kí Hà đưa đến, nhấp hai ngụm nhuận giọng mới lên tiếng.
_Cô ta là ai?
Trịnh Duy cau mày, đánh mắt ra hiệu thư kí Hà ra ngoài. Anh thả lỏng cà vạt, thờ ơ ngồi đối diện với bà.
_Mẹ lại nghe ai nói bậy? Đã biết tin đồn không đáng tin sao mẹ còn nghe?
Không để ý việc con trai lảng tránh vấn đề, bà cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp tỏ thái độ.
_Mẹ cảnh cáo con, chơi đùa một chút thì được, nhưng cánh cửa Trịnh gia không phải loại người nào cũng có thể bước vào.
Bàn tay anh thoáng cương cứng, không bao lâu lại khôi phục bình thường.
_Con hiểu. Mẹ yên tâm, con biết xử lý thế nào.
Đạt được bảo đảm, sắc mặt bà bây giờ mới hòa hoãn trong chốc lát.
_Còn nữa, cuối tuần mẹ đã giúp con hẹn gặp cháu gái chủ tịch tập đoàn ANJ, con nhớ phải đến đúng giờ. Chuyện lần trước không cho phép lặp lại lần thứ hai.
_Mẹ, công ty đang mở rộng thị trường, có rất nhiều việc, con không có thời gian... - Anh còn muốn nói thêm điều gì, song đều bị bà gạt bỏ.
_Con thì lúc nào chả bận! Cũng gần ba mươi còn chưa có đối tượng đứng đắn kết hôn. Mẹ mặc kệ, nếu hôm đó con không đi, đừng trách mẹ độc ác!
Lại thế, vẫn luôn là chiêu này. Vậy mà vì bên tai được thanh tịnh những ngày sắp tới, anh không thể không nghe.
Kết hôn... Cụm từ đó với anh quá xa xôi. Còn về tại sao anh chưa từng nghĩ đến nó, Trịnh Duy cự tuyệt truy cứu.
...
Ra đến hành lang, bà Trịnh mới thấp giọng phân phó.
_Trợ lý Lâm, đi điều tra cô gái đang sống cùng thằng Duy cho tôi.
Bà không nói, không có nghĩa là bà không biết. Sau chuyện mấy năm về trước, Trịnh Duy đối với phụ nữ gần như không còn chút tình cảm nào. Nhưng hơn ai hết, bà rõ ràng rằng con trai bà không hề lệch lạc trong “giới tính”, cho nên đoạn thời gian trước vô tình biết được xì căng đan giữa con mình cùng Đình Phong, bà cũng chỉ coi là chuyện đùa mà cho qua. Nhưng lần này thì khác.
Sẽ là cô ta sao? Mong là không phải như bà suy đoán...
Ở một bên, ông Lâm thủy chung vẫn cung kính cúi đầu.
_Vâng, chủ tịch.
/7
|