Trong điện thoại di động tôi bỏ lại khách sạn có hai cuộc gọi nhỡ. Một số di động, một số cố định, nhưng cả hai số đều lạ. Vốn điện thoại của tôi không mấy người biết, đến nỗi mà các số lưu trong danh bạ có thể đếm trên đầu ngón tay và mỗi số tôi cài một loại nhạc chuông khác nhau. Ví dụ như của dì Lan gọi tới thì nó sẽ í éo hát bài “Hương ngọc lan”. Còn của Hoa thì nó sẽ quang quác bài “Một con vịt”… Nhiều người có thói quen quá lịch sự là thấy số thì gọi lại và “Xin lỗi ai đã gọi cho Vi An hồi nãy đấy ạ?”. Đại loại thế. Còn tôi thì không bao giờ muốn tốn tiền vô ích như vậy. Nếu như họ muốn liên lạc, họ sẽ gọi lại. Thế là tôi vứt tọt chiếc điện thoại vào trong ngăn kéo và leo tót lên giường, ngủ hầu như ngay lập tức sau một ngày dài đầy mệt mỏi.
Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy với một tâm trạng háo hức khác thường. Thì đúng rồi! Mục đích của chuyến công tác Hà Nội là buổi triển lãm bánh ngọt này mà. Đến nỗi khi Elton rủ tôi đi ăn sáng, tôi đã từ chối vì còn phải để dành bụng để… nếm bánh! Cẩn thận hơn, tôi còn không bôi cả son môi, dù cho môi tôi hơi nhợt nhạt. Đằng nào thì ăn bánh xong cũng phải liếm mép mà. Đánh son rồi liếm đi cũng bằng hòa, còn ảnh hưởng tới vị của món bánh nữa! Bánh ngọt muôn năm! Hê hê hê…
Phòng triển lãm nằm trong một khu vực rộng tầm hai trăm mét vuông ở tầng trệt khách sạn, được lót thảm dày nền trắng, hoa văn đỏ. Trên trần treo thả xuống những chùm đèn khổng lồ kết từ muôn hạt pha lê tròn to lộng lẫy. Phòng được bài trí đơn giản. Ngoài những chùm đèn và tấm thảm đắt tiền tuyệt nhiên không còn vật trang trí nào khác. Mục đích của việc này là để cho mọi quan khách không bị phân tâm bởi nội thất để chỉ tập trung vào sản phẩm chính: bánh và chỉ bánh mà thôi! Bạn đã từng là trẻ con phải không nhỉ? Tôi đoán chúng ta ai cũng phải có một lần, giống như anh chàng Chaien trong truyện tranh Doraemon, mơ về một ngôi nhà cổ tích chỉ toàn làm từ bánh kẹo để được ăn thỏa thuê. Vậy thì nếu như bạn đang ở trong căn phòng này giống như tôi, bạn đã thỏa mãn giấc mơ hồi thơ ấu. Trước mặt tôi giờ chỉ toàn bánh là bánh! Đủ loại. Đủ màu sắc. Đủ hương vị. Đủ hình dạng. Chúng giống như những tác phẩm nghệ thuật vậy. Chỉ khác mỗi cái là ăn được!
- Này Elton, anh nhìn chiếc bánh vân thủy này xem. Thật tuyệt vời! – Tôi vừa nhón tay lấy một miếng bánh, vừa nhiệt tình khoe với Elton.
- Tuyệt vời ư? Đó chỉ là một miếng bánh tầm thường. Cô có cần phải quá khích như vậy không?
Đúng là cái đồ chẳng biết gì về bánh trái mà.
- Hứ! Người thợ làm ra chiếc bánh này phải là người có tay nghề tuyệt vời đấy! Tôi chưa từng thấy ai làm ra một chiếc Marble cake có vân đẹp như thế này cả. Rất kỳ công đấy! Không phải ai muốn cũng làm được đâu.
- Vậy hả? Như thế nào? – Elton Trần đột nhiên bày tỏ nhiệt tình muốn tìm hiểu. Tôi không so đo, chỉ cho anh ta.
- Để tạo được vân giống như đá hoa cương trên bánh thế này, anh phải biết cách trộn hai loại, một là bột vani, một là bột chocolate chung thành một. Nếu là khuôn tròn thì người thợ làm bánh phải đặt khuôn lên bàn xoay, xoay cho tới khi chúng hòa trộn vào nhau. Nếu là khay vuông thì phải trộn bột bằng phới.
- Chỉ cần xoay với trộn thôi à? – Elton hỏi.
- Đó là động tác quan trọng nhất ! Một người thợ làm bánh giỏi phải xoay vũ điệu của chính anh ta, cảm nhận được nó và cần tỉnh táo để dừng đúng lúc. Này, anh thử một miếng đi giám đốc ạ! – Tôi gắp một miếng lên đưa cho anh ta. Nhưng Elton lạnh lùng lắc đầu.
- Không, cảm ơn. Tôi không thích bột mì.
Hơ! Ngon thế mà không ăn. Rõ là không có số hưởng! Tôi rủa thầm trong khi ném tọt miếng Marble cake vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm. Elton nhìn tôi với vẻ kinh dị. Anh ta chưa hề đụng vào một miếng bánh, trong khi tôi không bỏ sót một màn thử bánh nào trong lộ trình.
- Tại sao cô có thể ăn được chừng đó nhỉ?
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:
- Đây là trách nhiệm nghề nghiệp!
Elton khẽ nhếch miệng lên mà không nói. Tôi hiểu như thế là một nụ cười. Còn đồng tình hay không thì không biết.
Khách đến với buổi triển lãm mỗi lúc một đông. Trong lúc tôi vẫn đang mải mê thử các món bánh, hoàn toàn lờ đi người đồng sự nhàm chán và tẻ nhạt bên cạnh thì bỗng có người gọi:
- Miss Vi An!
Cả tôi và Elton đều quay ra. Đó là người đàn ông đã thuyết trình vào chiều hôm qua, ông Mike Pepitone, Giám đốc tài chính của tập đoàn khách sạn Pepitone châu Á. Ông ta xởi lởi chào hỏi:
- Chào buổi sáng quý cô Vi An! – Sau đó mới quay sang Elton. – Chào anh, Elton!
Tôi mỉm cười thật tươi đáp lại. Còn Elton ngạc nhiên bắt tay ông ta.
- Chào ông Pepitone! Thật bất ngờ khi gặp ông ở đây! Tôi nghe nói hôm qua ông đã có một bài thuyết trình rất thú vị. Rất tiếc là tôi lại không tới kịp để nghe.
Mike mỉm cười.
- Tôi nhận ra nó không thú vị đến thế. Đồng nghiệp của ngài, quý cô xinh đẹp đây đã không hài lòng và tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cô ấy.
Elton Trần nghi ngờ nhìn sang, nhưng tôi kịp bày ra một bộ mặt ngây thơ vô tội nhất. Thấy hai người đó dường như quen biết nhau, tôi vừa cười vừa thụt lùi lại hai bước, sẵn sàng để rời đi. Tuy nhiên chưa kịp xoay người thì đã bị phát giác ngay tại trận.
- Cô định đi đâu à, Vi An? – Ông Pepitone hỏi.
- À, ừm… Tôi… tôi định đi lấy cho hai người một ít bánh. – Tôi kiếm một cái cớ.
- Cảm ơn cô. Nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt.
- Tôi đảm bảo nó không ngọt! – Tôi mỉm cười, vừa nhanh chân rời đi.
Đi thôi chứ ở cùng hai người đàn ông này thì thật là chán! Một người thì không thích bột mì. Một người lại không thích đồ ngọt. Không hiểu sao trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt của chàng người mẫu Quang Hải. Hải hoàn toàn trái ngược với hai người bọn họ. Mặc dù bị bắt gặp đang ăn vụng một mẩu bánh ngọt nhưng anh ta còn tiếc rẻ liếm sạch vụn bánh trên ngón tay. Đấy! Phải có tinh thần tiết kiệm như thế. Có lẽ hành động liếm tay ấy là lý do tôi đã không khắt khe truy cứu tội lỗi của Hải hôm đó.
Đang tính rong ruổi ở buổi triển lãm một mình thì tiếng nói của đạo đức vang lên. Tôi đã hứa lấy bánh về cho họ, đành đưa mắt qua các dãy bàn tìm kiếm. A, kia rồi! Vừa hay có một loại bánh không quá ngọt, cũng không làm từ bột mì, có thể thỏa mãn yêu cầu của cả Elton và Mike.
Khi tôi quay lại, hai người đó vẫn đang đứng nói chuyện ở vị trí cũ. Họ dường như đang thảo luận một vấn đề gì đó không thú vị, bởi khuôn mặt ai nhìn cũng nghiêm trọng cả. Thấy tôi, họ bỗng ngưng bặt.
- Bánh tới đây! – Tôi lên tiếng mời, phá vỡ không khí ngưng đọng.
- Trông có vẻ ngon đấy! – Mike hào hứng. Nhưng ánh mắt của ông ta lại không nhìn vào đĩa bánh mà lại chiếu sang tôi.
- Tôi vừa đi lấy bánh hạt phỉ cho hai người đây. Đúng tiêu chuẩn của quý vị. Không bột mì, cũng không ngọt.
- Cảm ơn! – Bọn họ cùng nói.
Elton ăn hết một miếng Hazelnut cake, nhưng sắc mặt vẫn không khá lên được. Ngược lại, trông Mike Pepitone lại có vẻ cao hứng. Rốt cuộc, hai người bọn họ đã nói với nhau chuyện gì nhỉ?
Cả suốt hành trình về thành phố Hồ Chí Minh nữa, Elton cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng trầm mặc. Xuống sân bay, tôi bị bỏ rơi, đành tự bắt taxi về nhà. Mới xa Sài Gòn một vài ngày mà sao tôi nhớ cái nắng của thành phố phương Nam này đến thế. Nắng vàng như mật ong mới khui từ trong hộp ra, chảy tràn trên đường phố. Tôi hạ cửa kính xe, tựa đầu vào thành cửa ngắm hàng cây me xanh mướt và hai dãy nhà ven đường vun vút lùi dần về phía đuôi xe.
Vừa xách đồ qua cổng chung cư, tôi bị chặn lại bởi chú bảo vệ. Thay vì vẻ nhàn tản thường ngày, khuôn mặt chú trông hốc hác, mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm. Mới hai ngày không gặp mà trông “dung nhan” chú hoàn toàn thay đổi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng. Tuy nhiên, mọi thứ còn tệ hơn ác mộng. Có án mạng ở chung cư!
- Chú nói cái gì cơ? – Tôi nghe mà bủn rủn cả người, không ngờ một ngày nơi tôi ở lại có án mạng – vốn tôi cứ nghĩ nó chỉ xảy ra ở trong truyện Thám tử Conan.
- Giết người đó cháu. Cảnh sát đang điều tra hung thủ. Nhưng người ta đồn rằng đây là một vụ trả thù của các băng đảng. Tuy nhiên chúng giết nhầm người. Do đó, rất có thể chúng sẽ lại trà trộn vào đây. Chú đang mất ăn mất ngủ đây này.
Chú bảo vệ bối rối vò mái tóc vốn đã rối bù như chim sẻ gặp bão. Trong cuộc đời làm bảo vệ của chú, mà phần lớn thời gian là để ngồi gà gật và ngáp vặt thì đây thực sự là một cú sốc.
Lúc lên thang máy, tôi thấy có nhóm người từ chung cư đi ra, tay xách nách mang đồ đạc chuyển lên xe ô tô. Mặc dù đội ngũ bảo vệ đã được tăng cường song nhiều người vẫn muốn dọn tạm ra ngoài cho an toàn. Tôi cũng buộc phải cân nhắc xem mình có thể tá túc ở đâu. Ước gì có thể về căn nhà cũ yên ổn ngủ nướng một giấc thật đã đời nhỉ! Đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại của tôi réo vang. Đó là số đã gọi nhỡ cho tôi sáng hôm qua. Tôi nhớ rõ vì nó rất phô trương, có bốn con số chín ở đuôi. Khi mở máy,giọng nam giới đầu bên kia nghe thì thà thì thào:
- Vi An à?
- Vi An đây? Ai vậy? Nói to một chút được không ạ?
- Tôi Hải đây! Không nói to được.
Quang Hải ư? Tại sao lại không nói to được? Anh chàng rắc rối này có chuyện gì liên quan mà phải gọi cho tôi nhỉ? Như hiểu thắc mắc của tôi, Hải lại thì thào. Có vẻ như anh ta đang trùm chăn nói chuyện thì phải.
- Vì Thắng đang ở đây! Vi An, cô phải tới đây ngay giúp tôi với. – Giọng anh ta đầy đau khổ.
- Tới chỗ anh? Có chuyện gì à?
- Chỗ này đang chuẩn bị có án mạng!
- Án… mạng…? – Tôi lắp bắp. Chẳng lẽ thành phố Hồ Chí Minh đang chịu một làn sóng khủng bố mới? Mafia từ quận 1 đã nhảy về quận 12? Không… không thể nào chứ? Tôi hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Chắc anh ta đang đùa!
- Tôi đang mệt lắm. Anh gọi cho công an đi.
- Cô… thật tàn nhẫn. Tôi không thể gọi cho ai khác. Cô có biết là Thắng từ hôm qua đã chuyển về đây sống không? Hắn ta đang vi phạm hợp đồng đấy. Nơi đây chỉ thuê cho một người là tôi thôi, phải không?
- Đúng thế. Chỉ thuê cho một mình anh thôi.
- Vậy thì cô về đây để tống cổ hắn ta đi.
- Ồ! – Tôi nghĩ ngợi. – Mà này, Thắng là người quản lý của anh mà sao anh lại đi tố cáo anh ta?
- Vì hắn ta đang giết tôi. Giết dần giết mòn.
Tôi hình như đã vỡ lẽ ra điều gì.
- Tôi đoán, anh ta lại cấm cản không cho anh ăn cơm?
Quang Hải đầu bên kia hét toáng lên một cách giận dữ: “Đúng! Quân giết người ấy…” nhưng sau đó im bặt. Tôi nghe thấy tiếng kẹt cửa, rồi một giọng đàn ông càu nhàu và nghe tiếng Hải cười cười phân trần: “Tôi đang đọc Conan tập mới nhất. Anh ra ngoài đi, chút đọc xong tôi cho mượn.”
Khi im ắng kéo về, anh ta quay trở lại, giọng thì thào:
- Cái quân giết người ấy, hắn ta bắt tôi nhịn ăn từ tối hôm qua. Tôi sắp chết rồi! Tôi chỉ tăng có hai lạng mà hắn đã bắt đầu áp dụng chiến dịch giảm cân.
- Thôi được rồi. Tối nay tôi sẽ đến giải cứu cho anh.
- Cảm ơn vị cứu tinh của tôi. À, cô… – Hải ngập ngừng, sau đó dè dặt nói. – có thể… mang… đồ ăn cho tôi được không?
- “Oui”! Anh thích ăn gì?
- Gì cũng được. Nhưng mà ngoại trừ xà lách, dưa chuột, trái cây. Cô có thể mang gà quay, thịt băm viên, bò lúc lắc, giò heo hầm… ực ực ực…
Ồ, hóa ra đó là cái chuỗi ẩm thực trong mơ của Hải. Người mẫu ơi là người mẫu. Siêu sao ơi là siêu sao. Nổi tiếng làm chi để mà khổ cực thê thảm đến thế cơ chứ. Lúc mà ngôi sao xuất hiện ở đám đông thì lạnh lùng cao ngạo đầy khí phách là thế, cuối cùng lại phải nhờ vả một cô thợ làm bánh mang đồ ăn đến cho. Làm người bình thường ăn no ngủ kỹ có phải sung sướng hơn không. Hóa ra, muốn trở thành người mẫu cũng cần phải có một nghị lực không nhỏ.
* * *
Tôi nằm ngả ngốn trên chiếc ghế sofa xanh trong phòng khách, duỗi tay duỗi chân thoải mái nhưng trong lòng lại trăn trở. Sau chuyến công tác về, cuộc sống có đôi chút bị xáo trộn, cảm xúc trở nên bồn chồn, bất an. Quả thật là không tốt. Tôi muốn gọi cho thầy Bertrand, để nghe giọng nói ấm áp của thầy, để được khích lệ: “Gì nào bánh mì tròn. Quẳng tất cả gánh lo đi. Làm bánh nào!”. Nhưng thoạt nghĩ giờ này ở Paris đang giờ ăn trưa, cũng không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của thầy. Vì thế tôi vào buồng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm pha tinh dầu hoa oải hương hòng rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Sau đó vào bếp, chuẩn bị một tô bột sánh vàng, đặt một chiếc chảo đế thật bằng lên trên bếp ga để chuẩn bị làm bánh Pancake. Đây có lẽ là loại bánh dễ làm nhất mà ai cũng có thể thực hiện. Nhưng như ông thầy nghiêm khắc của tôi từng nói: “Đến rót một cốc nước lọc cũng có những nguyên tắc của nó.”, thì để làm được một chiếc bánh tròn tròn dẹt dẹt, mềm dai và thơm nức mũi cũng cần cả một đống bí quyết. Ví dụ để bánh có mùi đặc trưng chỉ có của riêng bạn thì hãy mua một thỏi bơ loại đặc biệt, bóc một đầu ra và quét khắp lượt lên mặt chảo nóng. Tất nhiên là khi người nào đó hỏi công thức thì bạn nên hào phóng chia sẻ nhưng hãy giấu nhãn hiệu của thỏi bơ ấy đi! Tôi nghĩ có lẽ đây là bí quyết quan trọng nhất!
Trời tối và hơi oi nồng khi tôi tới quận 12. Chàng người mẫu đón tôi với thái độ còn hơn cả mong mẹ về chợ. Thắng không có ở đó. Quang Hải vừa hớn hở lục lọi chiếc hộp đồ ăn, vừa giải thích rằng người quản lý dữ tợn vừa mới đi khỏi. Anh ta nhìn chồng bánh Pancake vẫn còn ấm nóng, có thoáng thất vọng. Tôi cố nín cười:
- Không có gà quay hay chân giò hầm đâu.
- Cô có vẻ chuyên về bánh trái nhỉ!
- Đúng rồi. Vì tôi là một thợ bánh mà!
Hải tròn mắt ra nhìn tôi:
- Một thợ làm bánh? Sao Thắng lại nói là tiếp viên nhà hàng?
- Anh nói cái gì cơ?
- À không… không có gì! – Anh ta vừa lắc đầu vừa dùng tay bốc một cái bánh. Tôi ngăn lại, sắp bánh thành một chồng trên đĩa rồi đổ mật ong từ trong lọ lên. Những dòng mật sóng sánh chảy tràn xuống như những dòng thác nhỏ mịn màng. Hải ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, mắt dần dần sáng lên. Anh ta quay sang cười hồn nhiên, lộ một cái núm đồng tiền nho nhỏ ở má bên trái.
- Đẹp quá!
Tôi rót thêm cho Hải một ly sữa lạnh. Anh chàng đúng là người đang bị bỏ đói, vừa ăn vừa uống một lèo hết sạch sành sanh tất cả mọi thứ. Tôi thường đặc biệt vui thích và có cảm tình nếu như ai đó ăn bánh của tôi làm một cách nhiệt tình. Vì thế, trong căn bếp đẹp đẽ này, tôi phát hiện ra mình lại đang say sưa ngắm một chàng người mẫu nổi tiếng ăn bánh Pancake “chống khủng bố”. Những lần gặp trước đây tôi chưa có dịp nhìn kỹ Quang Hải, hoặc nhìn thấy anh ta với những bộ dạng khác, thì lần này, tôi phải thầm công nhận bộ dạng lúc ăn bánh của Quang Hải rất đẹp trai. Nước da màu nâu sáng khỏe mạnh, trơn nhẵn như đồng, cặp lông mày nét như vẽ mực và đôi mắt đen sáng rực như sao đêm lúc này đang híp lại vẻ hài lòng. Một chút mật ong bị dính trên khóe môi. Anh ta lè lưỡi ra liếm như một đứa trẻ.
- Nếu là anh tôi sẽ bỏ nghề người mẫu. Làm một người bình thường không phải tốt hơn là bị nhịn đói thế này à?
Khuôn mặt của Hải bần thần trong vài giây. Anh ta đột nhiên cười to.
- Trừ điều này ra, còn lại… tôi rất thích. Nếu như không làm người mẫu thì tôi không biết làm nghề gì khác.
Lẽ nào Hải cũng… giống tôi? Tôi cũng từng nói với người khác rằng nếu không làm thợ bánh thì không biết làm gì khác. Có lẽ người đối diện không hiểu hết ý nghĩa của câu nói, nhưng bản thân người trong cuộc thì tường tận nguyên nhân vì sao mình lại có những quyết định như vậy. Trước đây tôi vốn có thành kiến Hải là một người “chân dài đầu ngắn”, nhưng giờ tôi xin rút lại những lời nhận xét đó.
Trời hình như đổi gió, trở nên mù mịt hơn. Thắng không thấy quay lại. Tôi mở cửa bếp nhìn ra bên ngoài, chợt thấy gió ồ ạt tràn vào trong nhà, mang theo cả đám lá và xác hoa ngọc lan khô.
- Cái gì vậy? – Hải nghiêng người né một chiếc lá đang bay vèo qua.
- Có dông tới! – Tôi hô to, vừa hoảng sợ đóng sập cửa lại. – Tôi phải về gấp thôi. Gọi cho tôi một chiếc taxi.
Mới dứt lời, một ánh chớp chói lòa rạch đứt đôi bầu trời, kèm theo tiếng nổ đanh gọn chát chúa. Điện vụt tắt. Qua lớp cửa kính, tôi thấy tia sét hung tợn ma quái như một nhánh tầm ma khô đang vung lên chuẩn bị quất đòn roi mãnh liệt xuống trần thế.
- A… A…. A … – Tôi hét váng lên thất thanh, ngã về phía sau, chìm trong một ảo giác chết chóc.
Tiếp sau màn thị uy của sét là đến sấm. Tiếng sấm rền vang như đang truy đuổi khiến cho tôi lùi mãi, lùi mãi…
Nhờ ánh sáng của tia chớp, Quang Hải nhìn thấy cô gái giống như một con mèo nhỏ hoảng loạn, chạy trốn cơn sấm sét bất chợt bằng cách chui xuống gầm bàn. Hai tay cô bịt chặt lấy tai, vùi đầu xuống giữa hai gối.
- Vi An, Vi An… Cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì thế?
Tôi rất sợ mưa dông. Trong không gian tối tăm, tiếng mưa bên ngoài như muôn vàn mũi tên gào thét. Màn mưa triền miên, đen kịt, không lối thoát gợi lại những ký ức kinh hoàng. Cả cơ thể bỗng chới với, nên khi có một bàn tay ấm áp chìa ra, tôi không do dự bám lấy, ôm siết vào lòng.
Không biết đã bao lâu, mưa gió đã ngừng, cành ngọc lan cũng thôi đập vào cửa số căn bếp. Mặc dù những chiếc lá xanh đẫm nước mưa và rách tơi tả, nhưng chùm nụ non vẫn kiên cường bám ở trên đầu cành. Sau cơn mưa, đêm như trong hơn, không khí ngọt mát như mùi trái dưa hấu khổng lồ mới lấy từ trong tủ lạnh được bổ ra.
Tôi cựa mình. Sao có cái gối ôm nào lại ấm thế này nhỉ. Lại thơm nữa. Mùi thơm thoang thoảng như có như không của một loại hoa hồng tháng Năm. Tôi vùi mặt vào cái gối, dụi dụi, hít hít y như một con heo rừng tham lam dũi đất tìm nấm mối. Càng ôm, càng dụi càng thấy ngạc nhiên. Chiếc gối ôm này… có tim! Tôi mở choàng mắt, thấy mình đang nằm gọn trong lòng một người, áp mặt vào ngực người đó, hai tay thì vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh ta. Mà còn ai vào đây nữa! Quang Hải đang ôm tôi ngủ ngồi trên sofa trong phòng khách. Tiếng thở của Hải đều đều trong căn phòng yên tĩnh. Chiếc đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ mười một giờ mười phút. Tôi khẽ cựa mình để ngồi dậy, nhưng đôi cánh tay vô thức của người đang ngủ càng siết lại, khóa chặt mọi cử động. Chắc anh ta cũng tưởng tôi là cái gối ôm rồi!
Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy với một tâm trạng háo hức khác thường. Thì đúng rồi! Mục đích của chuyến công tác Hà Nội là buổi triển lãm bánh ngọt này mà. Đến nỗi khi Elton rủ tôi đi ăn sáng, tôi đã từ chối vì còn phải để dành bụng để… nếm bánh! Cẩn thận hơn, tôi còn không bôi cả son môi, dù cho môi tôi hơi nhợt nhạt. Đằng nào thì ăn bánh xong cũng phải liếm mép mà. Đánh son rồi liếm đi cũng bằng hòa, còn ảnh hưởng tới vị của món bánh nữa! Bánh ngọt muôn năm! Hê hê hê…
Phòng triển lãm nằm trong một khu vực rộng tầm hai trăm mét vuông ở tầng trệt khách sạn, được lót thảm dày nền trắng, hoa văn đỏ. Trên trần treo thả xuống những chùm đèn khổng lồ kết từ muôn hạt pha lê tròn to lộng lẫy. Phòng được bài trí đơn giản. Ngoài những chùm đèn và tấm thảm đắt tiền tuyệt nhiên không còn vật trang trí nào khác. Mục đích của việc này là để cho mọi quan khách không bị phân tâm bởi nội thất để chỉ tập trung vào sản phẩm chính: bánh và chỉ bánh mà thôi! Bạn đã từng là trẻ con phải không nhỉ? Tôi đoán chúng ta ai cũng phải có một lần, giống như anh chàng Chaien trong truyện tranh Doraemon, mơ về một ngôi nhà cổ tích chỉ toàn làm từ bánh kẹo để được ăn thỏa thuê. Vậy thì nếu như bạn đang ở trong căn phòng này giống như tôi, bạn đã thỏa mãn giấc mơ hồi thơ ấu. Trước mặt tôi giờ chỉ toàn bánh là bánh! Đủ loại. Đủ màu sắc. Đủ hương vị. Đủ hình dạng. Chúng giống như những tác phẩm nghệ thuật vậy. Chỉ khác mỗi cái là ăn được!
- Này Elton, anh nhìn chiếc bánh vân thủy này xem. Thật tuyệt vời! – Tôi vừa nhón tay lấy một miếng bánh, vừa nhiệt tình khoe với Elton.
- Tuyệt vời ư? Đó chỉ là một miếng bánh tầm thường. Cô có cần phải quá khích như vậy không?
Đúng là cái đồ chẳng biết gì về bánh trái mà.
- Hứ! Người thợ làm ra chiếc bánh này phải là người có tay nghề tuyệt vời đấy! Tôi chưa từng thấy ai làm ra một chiếc Marble cake có vân đẹp như thế này cả. Rất kỳ công đấy! Không phải ai muốn cũng làm được đâu.
- Vậy hả? Như thế nào? – Elton Trần đột nhiên bày tỏ nhiệt tình muốn tìm hiểu. Tôi không so đo, chỉ cho anh ta.
- Để tạo được vân giống như đá hoa cương trên bánh thế này, anh phải biết cách trộn hai loại, một là bột vani, một là bột chocolate chung thành một. Nếu là khuôn tròn thì người thợ làm bánh phải đặt khuôn lên bàn xoay, xoay cho tới khi chúng hòa trộn vào nhau. Nếu là khay vuông thì phải trộn bột bằng phới.
- Chỉ cần xoay với trộn thôi à? – Elton hỏi.
- Đó là động tác quan trọng nhất ! Một người thợ làm bánh giỏi phải xoay vũ điệu của chính anh ta, cảm nhận được nó và cần tỉnh táo để dừng đúng lúc. Này, anh thử một miếng đi giám đốc ạ! – Tôi gắp một miếng lên đưa cho anh ta. Nhưng Elton lạnh lùng lắc đầu.
- Không, cảm ơn. Tôi không thích bột mì.
Hơ! Ngon thế mà không ăn. Rõ là không có số hưởng! Tôi rủa thầm trong khi ném tọt miếng Marble cake vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm. Elton nhìn tôi với vẻ kinh dị. Anh ta chưa hề đụng vào một miếng bánh, trong khi tôi không bỏ sót một màn thử bánh nào trong lộ trình.
- Tại sao cô có thể ăn được chừng đó nhỉ?
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:
- Đây là trách nhiệm nghề nghiệp!
Elton khẽ nhếch miệng lên mà không nói. Tôi hiểu như thế là một nụ cười. Còn đồng tình hay không thì không biết.
Khách đến với buổi triển lãm mỗi lúc một đông. Trong lúc tôi vẫn đang mải mê thử các món bánh, hoàn toàn lờ đi người đồng sự nhàm chán và tẻ nhạt bên cạnh thì bỗng có người gọi:
- Miss Vi An!
Cả tôi và Elton đều quay ra. Đó là người đàn ông đã thuyết trình vào chiều hôm qua, ông Mike Pepitone, Giám đốc tài chính của tập đoàn khách sạn Pepitone châu Á. Ông ta xởi lởi chào hỏi:
- Chào buổi sáng quý cô Vi An! – Sau đó mới quay sang Elton. – Chào anh, Elton!
Tôi mỉm cười thật tươi đáp lại. Còn Elton ngạc nhiên bắt tay ông ta.
- Chào ông Pepitone! Thật bất ngờ khi gặp ông ở đây! Tôi nghe nói hôm qua ông đã có một bài thuyết trình rất thú vị. Rất tiếc là tôi lại không tới kịp để nghe.
Mike mỉm cười.
- Tôi nhận ra nó không thú vị đến thế. Đồng nghiệp của ngài, quý cô xinh đẹp đây đã không hài lòng và tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cô ấy.
Elton Trần nghi ngờ nhìn sang, nhưng tôi kịp bày ra một bộ mặt ngây thơ vô tội nhất. Thấy hai người đó dường như quen biết nhau, tôi vừa cười vừa thụt lùi lại hai bước, sẵn sàng để rời đi. Tuy nhiên chưa kịp xoay người thì đã bị phát giác ngay tại trận.
- Cô định đi đâu à, Vi An? – Ông Pepitone hỏi.
- À, ừm… Tôi… tôi định đi lấy cho hai người một ít bánh. – Tôi kiếm một cái cớ.
- Cảm ơn cô. Nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt.
- Tôi đảm bảo nó không ngọt! – Tôi mỉm cười, vừa nhanh chân rời đi.
Đi thôi chứ ở cùng hai người đàn ông này thì thật là chán! Một người thì không thích bột mì. Một người lại không thích đồ ngọt. Không hiểu sao trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt của chàng người mẫu Quang Hải. Hải hoàn toàn trái ngược với hai người bọn họ. Mặc dù bị bắt gặp đang ăn vụng một mẩu bánh ngọt nhưng anh ta còn tiếc rẻ liếm sạch vụn bánh trên ngón tay. Đấy! Phải có tinh thần tiết kiệm như thế. Có lẽ hành động liếm tay ấy là lý do tôi đã không khắt khe truy cứu tội lỗi của Hải hôm đó.
Đang tính rong ruổi ở buổi triển lãm một mình thì tiếng nói của đạo đức vang lên. Tôi đã hứa lấy bánh về cho họ, đành đưa mắt qua các dãy bàn tìm kiếm. A, kia rồi! Vừa hay có một loại bánh không quá ngọt, cũng không làm từ bột mì, có thể thỏa mãn yêu cầu của cả Elton và Mike.
Khi tôi quay lại, hai người đó vẫn đang đứng nói chuyện ở vị trí cũ. Họ dường như đang thảo luận một vấn đề gì đó không thú vị, bởi khuôn mặt ai nhìn cũng nghiêm trọng cả. Thấy tôi, họ bỗng ngưng bặt.
- Bánh tới đây! – Tôi lên tiếng mời, phá vỡ không khí ngưng đọng.
- Trông có vẻ ngon đấy! – Mike hào hứng. Nhưng ánh mắt của ông ta lại không nhìn vào đĩa bánh mà lại chiếu sang tôi.
- Tôi vừa đi lấy bánh hạt phỉ cho hai người đây. Đúng tiêu chuẩn của quý vị. Không bột mì, cũng không ngọt.
- Cảm ơn! – Bọn họ cùng nói.
Elton ăn hết một miếng Hazelnut cake, nhưng sắc mặt vẫn không khá lên được. Ngược lại, trông Mike Pepitone lại có vẻ cao hứng. Rốt cuộc, hai người bọn họ đã nói với nhau chuyện gì nhỉ?
Cả suốt hành trình về thành phố Hồ Chí Minh nữa, Elton cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng trầm mặc. Xuống sân bay, tôi bị bỏ rơi, đành tự bắt taxi về nhà. Mới xa Sài Gòn một vài ngày mà sao tôi nhớ cái nắng của thành phố phương Nam này đến thế. Nắng vàng như mật ong mới khui từ trong hộp ra, chảy tràn trên đường phố. Tôi hạ cửa kính xe, tựa đầu vào thành cửa ngắm hàng cây me xanh mướt và hai dãy nhà ven đường vun vút lùi dần về phía đuôi xe.
Vừa xách đồ qua cổng chung cư, tôi bị chặn lại bởi chú bảo vệ. Thay vì vẻ nhàn tản thường ngày, khuôn mặt chú trông hốc hác, mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm. Mới hai ngày không gặp mà trông “dung nhan” chú hoàn toàn thay đổi, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng. Tuy nhiên, mọi thứ còn tệ hơn ác mộng. Có án mạng ở chung cư!
- Chú nói cái gì cơ? – Tôi nghe mà bủn rủn cả người, không ngờ một ngày nơi tôi ở lại có án mạng – vốn tôi cứ nghĩ nó chỉ xảy ra ở trong truyện Thám tử Conan.
- Giết người đó cháu. Cảnh sát đang điều tra hung thủ. Nhưng người ta đồn rằng đây là một vụ trả thù của các băng đảng. Tuy nhiên chúng giết nhầm người. Do đó, rất có thể chúng sẽ lại trà trộn vào đây. Chú đang mất ăn mất ngủ đây này.
Chú bảo vệ bối rối vò mái tóc vốn đã rối bù như chim sẻ gặp bão. Trong cuộc đời làm bảo vệ của chú, mà phần lớn thời gian là để ngồi gà gật và ngáp vặt thì đây thực sự là một cú sốc.
Lúc lên thang máy, tôi thấy có nhóm người từ chung cư đi ra, tay xách nách mang đồ đạc chuyển lên xe ô tô. Mặc dù đội ngũ bảo vệ đã được tăng cường song nhiều người vẫn muốn dọn tạm ra ngoài cho an toàn. Tôi cũng buộc phải cân nhắc xem mình có thể tá túc ở đâu. Ước gì có thể về căn nhà cũ yên ổn ngủ nướng một giấc thật đã đời nhỉ! Đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại của tôi réo vang. Đó là số đã gọi nhỡ cho tôi sáng hôm qua. Tôi nhớ rõ vì nó rất phô trương, có bốn con số chín ở đuôi. Khi mở máy,giọng nam giới đầu bên kia nghe thì thà thì thào:
- Vi An à?
- Vi An đây? Ai vậy? Nói to một chút được không ạ?
- Tôi Hải đây! Không nói to được.
Quang Hải ư? Tại sao lại không nói to được? Anh chàng rắc rối này có chuyện gì liên quan mà phải gọi cho tôi nhỉ? Như hiểu thắc mắc của tôi, Hải lại thì thào. Có vẻ như anh ta đang trùm chăn nói chuyện thì phải.
- Vì Thắng đang ở đây! Vi An, cô phải tới đây ngay giúp tôi với. – Giọng anh ta đầy đau khổ.
- Tới chỗ anh? Có chuyện gì à?
- Chỗ này đang chuẩn bị có án mạng!
- Án… mạng…? – Tôi lắp bắp. Chẳng lẽ thành phố Hồ Chí Minh đang chịu một làn sóng khủng bố mới? Mafia từ quận 1 đã nhảy về quận 12? Không… không thể nào chứ? Tôi hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Chắc anh ta đang đùa!
- Tôi đang mệt lắm. Anh gọi cho công an đi.
- Cô… thật tàn nhẫn. Tôi không thể gọi cho ai khác. Cô có biết là Thắng từ hôm qua đã chuyển về đây sống không? Hắn ta đang vi phạm hợp đồng đấy. Nơi đây chỉ thuê cho một người là tôi thôi, phải không?
- Đúng thế. Chỉ thuê cho một mình anh thôi.
- Vậy thì cô về đây để tống cổ hắn ta đi.
- Ồ! – Tôi nghĩ ngợi. – Mà này, Thắng là người quản lý của anh mà sao anh lại đi tố cáo anh ta?
- Vì hắn ta đang giết tôi. Giết dần giết mòn.
Tôi hình như đã vỡ lẽ ra điều gì.
- Tôi đoán, anh ta lại cấm cản không cho anh ăn cơm?
Quang Hải đầu bên kia hét toáng lên một cách giận dữ: “Đúng! Quân giết người ấy…” nhưng sau đó im bặt. Tôi nghe thấy tiếng kẹt cửa, rồi một giọng đàn ông càu nhàu và nghe tiếng Hải cười cười phân trần: “Tôi đang đọc Conan tập mới nhất. Anh ra ngoài đi, chút đọc xong tôi cho mượn.”
Khi im ắng kéo về, anh ta quay trở lại, giọng thì thào:
- Cái quân giết người ấy, hắn ta bắt tôi nhịn ăn từ tối hôm qua. Tôi sắp chết rồi! Tôi chỉ tăng có hai lạng mà hắn đã bắt đầu áp dụng chiến dịch giảm cân.
- Thôi được rồi. Tối nay tôi sẽ đến giải cứu cho anh.
- Cảm ơn vị cứu tinh của tôi. À, cô… – Hải ngập ngừng, sau đó dè dặt nói. – có thể… mang… đồ ăn cho tôi được không?
- “Oui”! Anh thích ăn gì?
- Gì cũng được. Nhưng mà ngoại trừ xà lách, dưa chuột, trái cây. Cô có thể mang gà quay, thịt băm viên, bò lúc lắc, giò heo hầm… ực ực ực…
Ồ, hóa ra đó là cái chuỗi ẩm thực trong mơ của Hải. Người mẫu ơi là người mẫu. Siêu sao ơi là siêu sao. Nổi tiếng làm chi để mà khổ cực thê thảm đến thế cơ chứ. Lúc mà ngôi sao xuất hiện ở đám đông thì lạnh lùng cao ngạo đầy khí phách là thế, cuối cùng lại phải nhờ vả một cô thợ làm bánh mang đồ ăn đến cho. Làm người bình thường ăn no ngủ kỹ có phải sung sướng hơn không. Hóa ra, muốn trở thành người mẫu cũng cần phải có một nghị lực không nhỏ.
* * *
Tôi nằm ngả ngốn trên chiếc ghế sofa xanh trong phòng khách, duỗi tay duỗi chân thoải mái nhưng trong lòng lại trăn trở. Sau chuyến công tác về, cuộc sống có đôi chút bị xáo trộn, cảm xúc trở nên bồn chồn, bất an. Quả thật là không tốt. Tôi muốn gọi cho thầy Bertrand, để nghe giọng nói ấm áp của thầy, để được khích lệ: “Gì nào bánh mì tròn. Quẳng tất cả gánh lo đi. Làm bánh nào!”. Nhưng thoạt nghĩ giờ này ở Paris đang giờ ăn trưa, cũng không nên quấy rầy thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của thầy. Vì thế tôi vào buồng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm pha tinh dầu hoa oải hương hòng rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Sau đó vào bếp, chuẩn bị một tô bột sánh vàng, đặt một chiếc chảo đế thật bằng lên trên bếp ga để chuẩn bị làm bánh Pancake. Đây có lẽ là loại bánh dễ làm nhất mà ai cũng có thể thực hiện. Nhưng như ông thầy nghiêm khắc của tôi từng nói: “Đến rót một cốc nước lọc cũng có những nguyên tắc của nó.”, thì để làm được một chiếc bánh tròn tròn dẹt dẹt, mềm dai và thơm nức mũi cũng cần cả một đống bí quyết. Ví dụ để bánh có mùi đặc trưng chỉ có của riêng bạn thì hãy mua một thỏi bơ loại đặc biệt, bóc một đầu ra và quét khắp lượt lên mặt chảo nóng. Tất nhiên là khi người nào đó hỏi công thức thì bạn nên hào phóng chia sẻ nhưng hãy giấu nhãn hiệu của thỏi bơ ấy đi! Tôi nghĩ có lẽ đây là bí quyết quan trọng nhất!
Trời tối và hơi oi nồng khi tôi tới quận 12. Chàng người mẫu đón tôi với thái độ còn hơn cả mong mẹ về chợ. Thắng không có ở đó. Quang Hải vừa hớn hở lục lọi chiếc hộp đồ ăn, vừa giải thích rằng người quản lý dữ tợn vừa mới đi khỏi. Anh ta nhìn chồng bánh Pancake vẫn còn ấm nóng, có thoáng thất vọng. Tôi cố nín cười:
- Không có gà quay hay chân giò hầm đâu.
- Cô có vẻ chuyên về bánh trái nhỉ!
- Đúng rồi. Vì tôi là một thợ bánh mà!
Hải tròn mắt ra nhìn tôi:
- Một thợ làm bánh? Sao Thắng lại nói là tiếp viên nhà hàng?
- Anh nói cái gì cơ?
- À không… không có gì! – Anh ta vừa lắc đầu vừa dùng tay bốc một cái bánh. Tôi ngăn lại, sắp bánh thành một chồng trên đĩa rồi đổ mật ong từ trong lọ lên. Những dòng mật sóng sánh chảy tràn xuống như những dòng thác nhỏ mịn màng. Hải ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, mắt dần dần sáng lên. Anh ta quay sang cười hồn nhiên, lộ một cái núm đồng tiền nho nhỏ ở má bên trái.
- Đẹp quá!
Tôi rót thêm cho Hải một ly sữa lạnh. Anh chàng đúng là người đang bị bỏ đói, vừa ăn vừa uống một lèo hết sạch sành sanh tất cả mọi thứ. Tôi thường đặc biệt vui thích và có cảm tình nếu như ai đó ăn bánh của tôi làm một cách nhiệt tình. Vì thế, trong căn bếp đẹp đẽ này, tôi phát hiện ra mình lại đang say sưa ngắm một chàng người mẫu nổi tiếng ăn bánh Pancake “chống khủng bố”. Những lần gặp trước đây tôi chưa có dịp nhìn kỹ Quang Hải, hoặc nhìn thấy anh ta với những bộ dạng khác, thì lần này, tôi phải thầm công nhận bộ dạng lúc ăn bánh của Quang Hải rất đẹp trai. Nước da màu nâu sáng khỏe mạnh, trơn nhẵn như đồng, cặp lông mày nét như vẽ mực và đôi mắt đen sáng rực như sao đêm lúc này đang híp lại vẻ hài lòng. Một chút mật ong bị dính trên khóe môi. Anh ta lè lưỡi ra liếm như một đứa trẻ.
- Nếu là anh tôi sẽ bỏ nghề người mẫu. Làm một người bình thường không phải tốt hơn là bị nhịn đói thế này à?
Khuôn mặt của Hải bần thần trong vài giây. Anh ta đột nhiên cười to.
- Trừ điều này ra, còn lại… tôi rất thích. Nếu như không làm người mẫu thì tôi không biết làm nghề gì khác.
Lẽ nào Hải cũng… giống tôi? Tôi cũng từng nói với người khác rằng nếu không làm thợ bánh thì không biết làm gì khác. Có lẽ người đối diện không hiểu hết ý nghĩa của câu nói, nhưng bản thân người trong cuộc thì tường tận nguyên nhân vì sao mình lại có những quyết định như vậy. Trước đây tôi vốn có thành kiến Hải là một người “chân dài đầu ngắn”, nhưng giờ tôi xin rút lại những lời nhận xét đó.
Trời hình như đổi gió, trở nên mù mịt hơn. Thắng không thấy quay lại. Tôi mở cửa bếp nhìn ra bên ngoài, chợt thấy gió ồ ạt tràn vào trong nhà, mang theo cả đám lá và xác hoa ngọc lan khô.
- Cái gì vậy? – Hải nghiêng người né một chiếc lá đang bay vèo qua.
- Có dông tới! – Tôi hô to, vừa hoảng sợ đóng sập cửa lại. – Tôi phải về gấp thôi. Gọi cho tôi một chiếc taxi.
Mới dứt lời, một ánh chớp chói lòa rạch đứt đôi bầu trời, kèm theo tiếng nổ đanh gọn chát chúa. Điện vụt tắt. Qua lớp cửa kính, tôi thấy tia sét hung tợn ma quái như một nhánh tầm ma khô đang vung lên chuẩn bị quất đòn roi mãnh liệt xuống trần thế.
- A… A…. A … – Tôi hét váng lên thất thanh, ngã về phía sau, chìm trong một ảo giác chết chóc.
Tiếp sau màn thị uy của sét là đến sấm. Tiếng sấm rền vang như đang truy đuổi khiến cho tôi lùi mãi, lùi mãi…
Nhờ ánh sáng của tia chớp, Quang Hải nhìn thấy cô gái giống như một con mèo nhỏ hoảng loạn, chạy trốn cơn sấm sét bất chợt bằng cách chui xuống gầm bàn. Hai tay cô bịt chặt lấy tai, vùi đầu xuống giữa hai gối.
- Vi An, Vi An… Cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì thế?
Tôi rất sợ mưa dông. Trong không gian tối tăm, tiếng mưa bên ngoài như muôn vàn mũi tên gào thét. Màn mưa triền miên, đen kịt, không lối thoát gợi lại những ký ức kinh hoàng. Cả cơ thể bỗng chới với, nên khi có một bàn tay ấm áp chìa ra, tôi không do dự bám lấy, ôm siết vào lòng.
Không biết đã bao lâu, mưa gió đã ngừng, cành ngọc lan cũng thôi đập vào cửa số căn bếp. Mặc dù những chiếc lá xanh đẫm nước mưa và rách tơi tả, nhưng chùm nụ non vẫn kiên cường bám ở trên đầu cành. Sau cơn mưa, đêm như trong hơn, không khí ngọt mát như mùi trái dưa hấu khổng lồ mới lấy từ trong tủ lạnh được bổ ra.
Tôi cựa mình. Sao có cái gối ôm nào lại ấm thế này nhỉ. Lại thơm nữa. Mùi thơm thoang thoảng như có như không của một loại hoa hồng tháng Năm. Tôi vùi mặt vào cái gối, dụi dụi, hít hít y như một con heo rừng tham lam dũi đất tìm nấm mối. Càng ôm, càng dụi càng thấy ngạc nhiên. Chiếc gối ôm này… có tim! Tôi mở choàng mắt, thấy mình đang nằm gọn trong lòng một người, áp mặt vào ngực người đó, hai tay thì vòng ra sau lưng ôm chặt lấy anh ta. Mà còn ai vào đây nữa! Quang Hải đang ôm tôi ngủ ngồi trên sofa trong phòng khách. Tiếng thở của Hải đều đều trong căn phòng yên tĩnh. Chiếc đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ mười một giờ mười phút. Tôi khẽ cựa mình để ngồi dậy, nhưng đôi cánh tay vô thức của người đang ngủ càng siết lại, khóa chặt mọi cử động. Chắc anh ta cũng tưởng tôi là cái gối ôm rồi!
/18
|