Việc quay đoạn phim quảng cáo thương hiệu bánh Moon Harvest đã được tiến hành một cách tốt đẹp. Chẳng mấy chốc, bất cứ nơi đâu, trên tivi, trong những trung tâm thương mại, trên các trang mạng xuất hiện tràn ngập hình ảnh “anh thợ làm bánh” Quang Hải đẹp trai ngây ngất khiến cho mọi người mê mẩn; đặc biệt là ánh mắt hút hồn, đôi tay uyển chuyển có phong thái cực kỳ chuyên nghiệp. Hình tượng của Quang Hải tạo ra hợp đến nỗi tôi muốn nghĩ rằng Hải sinh ra là để làm thợ bánh vậy!
Sau khi quay xong quảng cáo, đúng như kế hoạch công tác đã đề ra, đoàn Moon Harvest bao gồm tôi và Elton lên một chiếc máy bay màu xanh đặc trưng với logo hình “nải chuối” của hãng Vietnam Airline bay thẳng tới sân bay Charles de Gaulle. Theo như người ta giải thích thì đúng ra logo đó mang biểu tượng hoa sen nhưng tôi thấy con mắt người thiết kế có vấn đề, bởi ai nhìn cũng bảo nó giống nải chuối hết. Ngay cả Elton cũng công nhận là tôi có lý cơ mà. Chuyến bay đêm dài đằng đẵng và mệt mỏi. Mặc dù cảm giác sợ hãi khi bước vào khoang hành khách kín mít đã không còn nữa, nhưng cơ thể tôi vẫn phản đối bằng cách vừa thắt xong dây an toàn đã mê man thiếp đi. Giấc ngủ chập chờn không yên chỉ chấm dứt khi Elton ngồi kế bên lay khẽ vào vai tôi. Trong khoang hạng nhất, các cô tiếp viên xinh đẹp đang phục vụ món chè khoai môn. Đây là món đặc biệt chỉ có trên các chuyến bay quốc tế như thế này của Vietnam airline. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã qua 12 giờ đêm rồi. Elton giục tôi:
- Ăn chút chè đi rồi hãy ngủ tiếp.
Tôi lờ đờ cầm lẫy cái muỗng, chép miệng bảo:
- Sao họ lại cứ hay cho ăn chè khoai nóng vào cái giờ này nhỉ?
Elton cười:
- Vậy mà với anh, đây lại là niềm an ủi duy nhất mỗi lần đi công tác đấy!
Tôi mới ăn hai muỗng chè đã lại ngủ thiếp đi; cái thìa trên tay được Elton gỡ ra lúc nào cũng không biết. Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình đứng giữa sân bay quốc tế Charles de Gaulle, một cái sân bay kiến trúc không lấy gì làm đẹp cho lắm và có thể gặp rất nhiều người Việt Nam ở đó. Bonjour, Paris! Tôi thầm kêu lên. Sự mệt mỏi sau hành trình bay đằng đẵng đang tan biến trong niềm hạnh phúc được quay trở lại nơi từng một thời là chốn nương náu của tâm hồn. Paris, quê hương thứ hai của tôi, nơi có những người thân thiết như ruột thịt, nơi tôi đã tìm được mục đích tồn tại của bản thân và niềm đam mê trong công việc làm bánh.
Trong khi tôi đang ngập tràn cảm xúc bồi hồi như đang gặp lại cố hương tại thành Paris hoa lệ thì ở Việt Nam, một tin tức gây xôn xao trong làng giải trí đang được phát tán với tốc độ khủng khiếp. Điều đáng báo động là nhân vật trung tâm của vụ scandal, người đang được cánh paparazzi nước nhà săn lùng ráo riết sau tin nóng đó lại chính là …tôi. Nhưng lẽ dĩ nhiên, lúc này cô thợ bánh Nguyễn Khánh Vi An chẳng mảy may biết chút gì về sự vụ động trời này.
***
Mục đích chính của chuyến công tác lần này là tới thăm nhà máy sản xuất và cung cấp dây chuyền cũng như các thiết bị làm bánh thông minh. Vì mở rộng quy mô, nên Elton quyết tâm đầu tư sâu hơn vào công nghệ mới. Qua sự sắp xếp của bên đối tác, chúng tôi dành nhiều thời gian đi khảo sát thực tế các mô hình đã đi vào hoạt động cho ra sản phẩm, họp bàn về các vấn đề liên quan như giá thành, quy trình vận chuyển, lắp ráp, chuyển giao công nghệ và chế độ hậu mãi… Trước tài đàm phán của Elton, mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi.
Ngày thứ ba, chúng tôi tới một nhà máy nằm ở vùng ngoại ô cảnh trí êm đềm. Trên đường về, đi qua cánh đồng bạt ngàn màu tím hoa oải hương, trải dài ngút ngát tới tận trời, nối tiếp bởi những đám mây trắng hình thù kỳ ảo, tôi kêu tài xế dừng lại, vừa bước xuống xe đã thoắt cái trở thành đứa trẻ hăm hở khám phá cánh đồng hoa và một góc rừng cây trắc bá lá xanh thẫm. Tháng 10 ở Paris trời bắt đầu lạnh nhưng hôm nay nắng hanh tuyệt vời. Không khí trong veo, ướp mùi hoa oải hương hăng hăng, ngòn ngọt. Elton cũng xuống xe, thong thả đi đằng sau. Một lát, anh gọi to:
– Quay lại thôi, Vi An! – Trong không gian rộng lớn, tiếng anh như vỡ ra, bay đi theo gió.
– Đẹp mà. Ta dạo chơi chút nữa đi!
– Hình như sắp có mưa.
Tôi nhìn trời, ngoan cố:
– Không sao đâu. Hôm nay trời nắng mà.
Nhưng Elton đã đúng. Thời tiết đỏng đảnh thay đổi không tài nào lường trước được. Trời mới nắng đấy, vậy mà thoắt cái, đã chuyển mưa được. Rồi cơn mưa nhỏ nhưng mau hạt ào ào trút xuống. Tôi định quay lại, đất ướt thế nào mà lại trượt chân té nhào xuống cỏ. Elton Trần hoảng hốt hét gọi tên tôi, vừa lao về phía trước vừa cởi chiếc áo gió, sau đó vội vàng trùm nó lên kín đầu tôi rồi kéo dậy, dìu chạy như bay quay về xe. Vào đến trong xe mà Elton Trần vẫn ôm thật chặt. Tôi thử đấy anh ra. Cơ thể lại càng bị ôm chặt hơn, và tiếng Elton vỗ về dịu dàng kỳ lạ:
– Đừng sợ. Ổn rồi! Mọi chuyện ổn rồi!
Tôi vốn vẫn sợ mưa. Tuy nhiên rõ ràng có một sự biến chuyển kỳ diệu nào đó đang xảy ra. Cơn mưa đã không còn tác động đáng sợ đến tuyệt vọng lên hệ thần kinh của tôi như trước kia đã từng nữa. Tôi không thể biết nguyên nhân chính xác của sự biến chuyển này, chỉ biết một điều rằng, đó không phải là do sự chở che của Elton Trần lúc này mà là một hơi ấm đã tồn tại bên tôi từ lâu, đã từng cứu vớt tôi ra khỏi vùng trắng tang tóc của quá khứ; chỉ có điều tôi đã không nhận ra nó. Tôi cố nhớ lại đoạn ký ức bị vùi lấp trong màn mưa lúc ở Biện thự Riverside, tìm lại cảm giác của vòng tay mạnh mẽ tin cậy khác xa vòng tay Elton đang ôm tôi bây giờ nhưng không tài nào nhớ nổi điều gì.
Vì nhiệm vụ chính trong đợt công tác này tạm coi như đã hoàn thành, tôi được tự do hai ngày trước khi về nước. Trong tâm trạng háo hức, tôi sửa soạn để đến gặp thầy Bertrand mà không báo trước, với mong muốn mang đến cho thầy một điều bất ngờ. Tuy nhiên, thầy không có ở nhà! Đây là điều mà chúng ta nên rút kinh nghiệm, bởi muốn gây bất ngờ cho người khác đôi khi cũng cần một chút may mắn. Và vì tôi không may mắn, tôi được người làm thông báo là thầy Bertrand đang tham gia chơi gôn ở CLB Paris International Golf Club, sẽ không về trong vòng hai ngày tới.
Elton nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tôi nói:
– Nếu em muốn, chúng ta sẽ đi tới sân gôn ở thị trấn Montmorency đó. Cũng chỉ cần lái xe tầm 30 km thôi mà.
Tôi càng rầu rĩ hơn:
– Nhưng nghe nói từ đầu năm, nó đã bị mua lại và đổi thành một CLB tư nhân, trừ tháng 6 và tháng 8 là mở cửa cho khách vãng lai ra thì những tháng còn lại trong năm chỉ phục vụ cho thành viên của hội golf. Bây giờ đã là tháng 10, chúng ta tới cũng đâu vào được?
– Anh có thẻ hội viên ở đấy! – Elton tuyên bố nhẹ tênh. Tôi kinh ngạc nhìn anh, sau đó tự nhủ thầm rằng người này là Elton, có việc gì có thể qua mặt được anh?
Thế là tầm giữa buổi chiều ngày hôm đó, tôi và Elton đã chệm chễ ngồi trong nhà chờ của CLB Gôn. Uống hết hai lon Coca thì cũng là lúc các tay chơi lục tục kéo về sau một vòng golf mệt lử, người nào người nấy mặt đỏ phừng phừng vì đi bộ ngoài trời trong nhiều giờ. Người đánh hỏng nhiều thì trông buồn như đưa đám, người chơi tốt thì cười toe cười toét, khoe khoang ầm ĩ. Họ tụ tập quanh khu vực phát banh của lỗ số 18, theo như giải thích của anh phục vụ là để chờ tới giờ thi đấu giải “Phát banh xa nhất”.
Tất nhiên không phải ai cũng tham gia giải này, chỉ những người có sở trường phát bóng dài mới đăng ký thôi nên đếm hết lượt danh sách chỉ có tròn chẵn 20 người. Vì chỉ là giải phụ tăng thêm niềm vui nên ngoài golfer, bất cứ ai, kể cả nhân viên sân golf nếu muốn cũng có thể tham dự. Vì nghĩ đây là cách có thể gặp được thầy Bertrand một cách nhanh nhất, tôi đăng ký so tài với cái tên là An. Elton không biết mượn ở đâu được một cây driver (gậy phát banh) của nữ giới đưa cho tôi, ánh nhìn vừa tỏ vẻ khích lệ, vừa ra chiều thú vị. Tôi hùng dũng vác gậy lên đài phát banh, cắm tee xuống mặt cỏ, đặt lên đó quả bóng gôn màu trắng. Liếc nhanh tới chỗ đám đông, không thấy thầy Bertrand đâu cả, chỉ thấy những đôi mắt xanh xa lạ đang nhìn mình chăm chăm. Chắc họ phải ngạc nhiên lắm, vì tự nhiên ở đâu lại lòi ra một con nhỏ châu Á lạ hoắc. Tôi vào tư thế phát bóng, chờ hiệu lệnh rồi vung gậy lên lấy đà, xoay hông và hai cánh tay quất mạnh gậy vào trái bóng nhỏ. Lâu rồi không chơi gôn nhưng tôi vẫn thực hiện chuẩn xác cú đánh kỹ thuật này. Quả bóng màu trắng vút lên trên không, xé gió đi thẳng một đường đẹp mắt trước khi rơi xuống mặt cỏ mà chỉ những ai tinh mắt lắm mới nhìn thấy. “Hai trăm năm mươi yard!” – Tiếng caddie hô từ đằng xa vọng lại. Đám khán giả xung quanh ồ lên tán thưởng. Nữ mà đánh được 250 yards đấy! Họ bảo nhau. Cô ta là vận động viên chuyên nghiệp ư?
- Vi An! – Một giọng Pháp trầm trầm rẽ đám đông hướng về phía tôi gọi. Thầy Bertrand! Tôi quay ra, nhìn thấy người thầy yêu quý của mình bèn chạy nhào về phía thầy. Nhưng thầy không tới một mình, mà bên cạnh còn có một người quen khác. Ông nội của Elton nhìn tôi đang dang tay sà tới lại tưởng như tôi vừa gặp đã muốn ôm, dù có hơi ngỡ ngàng, nhưng theo phản xạ cũng đưa tay ra đỡ. Chỉ có điều, tôi lại bỏ qua quả dưa tây bự ấy, lao vào vòng tay của thầy Bertrand.
- Thật ngạc nhiên! Thật ngạc nhiên! – Thầy tôi lẩm bẩm siết chặt vòng ôm, đoạn đẩy ra, kiểm tra một lượt xem có đúng là bánh mì tròn của thầy không.
- Đúng là con mà! – Tôi cười rạng rỡ.
Ông già đứng ở bên cạnh không chịu để người ta ngó lơ mình, cất tiếng hỏi:
- Này ông Bertrand! Cô này là ai vậy?
- À, Corentin, để tôi giới thiệu với ông. Đây là Vi An con gái nuôi của tôi.
Mắt quả dưa tây hiện rõ vẻ nhạc nhiên:
- Con gái nuôi của ông? Sao tôi chẳng bao giờ thấy ông nhắc đến?
Thầy Bertrand hóm hỉnh nói:
- Người ta thường nói gì nhỉ: kim cương thì phải giấu thật kỹ.
- Hừm. Thế thì tại sao hôm nay cô ta lại có mặt ở đây? Hội viên mới của CLB à?
- Cái này thì phải hỏi thằng cháu của ông thôi!
Thầy chỉ vào Elton đang đủng đỉnh đi tới. Người ông làm cử chỉ biểu lộ sự bất lực.
Không khí ồn như chợ vỡ của buổi tiệc kiêm lễ trao giải không làm giảm hứng thú trò chuyện giữa tôi và thầy Bertrand. Nhưng tất nhiên là muốn nghe cho rõ thì người nọ phải dí sát vào tai người kia. Sau khi hỏi thăm sức khỏe của dì Lan và tình hình công tác của tôi, thầy đột nhiên bảo:
- Không ai hiểu con như ta. – Đây là cái cách vào đề hoa lá cành quen thuộc của thầy, báo trước một nội dung riêng tư. Thầy tiếp: – Nhìn con thế này, cô bé… Dường như… tình yêu đã đến với con phải không?
Tôi đánh rơi cái thìa đang cầm trên tay xuống. Về khả năng chỉ dùng lời nói có thể gây sát thương người khác thì thầy tôi tỏ ra không kém dì Hoàng Lan bao nhiêu. Đó là lí do tôi dập tắt ngay cái ý định mai mối cho hai người này với nhau. Trong khi tôi chưa kịp phản ứng lại thì ông Corentin, chẳng hiểu có đôi tai thính như thế nào mà lại nghe được câu nói của thầy Bertrand. Ông dùng cán nĩa chỉ vào Elton, rồi chỉ sang tôi, nói như thể một sự thật hiển nhiên:
- Đứa này và đứa này…
Trước cặp mắt đầy nét thú vị của thầy Bertrand, tôi lên tiếng phủ nhận ngay lập tức. Nhưng cùng lúc đó, Elton lại khẳng định:
- Đúng rồi đấy ạ!
Tôi trừng mắt nhìn anh, không dám tin vào tai mình. Nhưng vẻ mặt hai năm rõ mười của Elton Trần làm tôi không cách nào phản bác lại được. Đây rõ ràng là một cơ hội và anh chàng đã không bỏ lỡ nó, vì từ trước, Elton Trần đã muốn dùng tôi để phản kháng lại người ông ghê gớm của mình. Thôi được rồi! Coi như tôi giúp anh lần này, để trả nợ lần trước anh đã cứu tôi một mạng. Vẻ im lặng của tôi dường như phụ họa với lời phủ nhận lúc nãy, thành ra kiểu nhút nhát ngượng ngùng của con gái dễ khiến người ta hiểu lầm.
Thái độ của ngài Corentine quay ngoắt 180 độ khi biết tôi là con gái nuôi của thầy Bertrand. Trước sự nhiệt tình thái quá của hai vị phụ huynh, tôi đã chẳng còn vương vấn gì Paris xinh đẹp nữa. Ông dưa tây còn muốn mời tôi về khu biệt thự của gia đình gần thị trấn Montmorency chơi nhưng tôi xin kiếu, lấy cớ mình cần nghỉ ngơi trước chuyến bay dài nhanh chóng quay về khách sạn. Thầy Bertrand quyết định bỏ dở giải golf để về cùng tôi.
Ngày cuối cùng của tôi ở Paris, tôi dành trọn ngày cùng với thầy Bertrand ở trong xưởng bánh quen thuộc. Mọi thứ vẫn như thế, chẳng có mấy thay đổi. Cả những đồng nghiệp cũ của tôi nữa. Họ đón tôi như đón một đứa mới đi xa về sum họp cùng đại gia đình. Hôm đó trời mưa lạnh nên chúng tôi ngồi trong một góc ấm áp của quán, giữa tầng tầng cung bậc của mùi thơm những loại bánh khác nhau đang lần lượt được nhân viên mang từ lò nướng ra quầy. Tay ủ bên ngoài cốc cà phê ấm nóng, tôi chun chun mũi, hít vào một hơi, sau đó nói như reo lên:
- A, papparoti!
Đúng là người ta vừa đưa một khay bánh papparoti màu nâu sậm thoảng mùi cà phê lên thật. Lại thêm một mùi khác xen vào không khí, bay ngang tới chỗ tôi. Lần này là vị thơm ngậy, thoảng chút mằn mặn.
- Con biết rồi! Là bánh mì phô mai Mascarpone!
Thầy tôi mỉm cười:
- Chính xác là nó! Giỏi lắm!
- Có chết con cũng nhớ tất cả những hương vị bánh ở đây. Nó nằm sâu trong này này. – Tôi lấy tay chỉ vào trán mình. – Bởi thế thầy có thấy trán con có nhiều nếp nhăn không?
Thầy cốc nhẹ vào trán tôi, sau đó hỏi với một giọng quan tâm:
- Ngày hôm qua tại Paris International Golf Club, về chuyện con với Elton ấy. Con định không cho ta thêm một tí tin tức gì về chuyện đó à?
Tôi lâu lâu mới có một bí mật thầy không biết, nên không muốn tiết lộ ngay mà hỏi lại:
- Thầy thấy Elton thế nào?
Thầy Bertrand trầm ngâm. Tôi tưởng thầy sẽ khen Elton là một chàng trai tài giỏi, hoặc đổi lại sẽ chê anh lạnh lùng, thiếu thân thiện nhưng không, thầy lại không đả động gì tới nhân vật chính mà nói:
- Gia cảnh nhà anh ta chẳng hợp với con.
- Ý thầy là con đũa mốc chòi mâm son ư?
- Tầm bậy! – Thầy tôi hừ một cái, có vẻ như cũng không ưa gì người nhà Corentin. – Ý thầy là cái gia đình ấy rất phức tạp, không phù hợp với con chút nào cả. Ông nội của Elton, cái lão Corentin ấy, là một người chỉ thích những con ngựa ngoan ngoãn để ông ta cầm cương kéo đi thôi. Đấy rồi con xem, hôm nay ông ta đối xử với con như thể con là người thân, nhưng chỉ cần con chẳng đem lại cho gia tộc họ chút lợi lộc nào, con sẽ bị loại bỏ.
Gì chứ cái này thì tôi đã được trải nghiệm và tin hoàn toàn. Nhưng điều tiếp theo mà thầy Bertrand nói mới là thứ khiến cho tôi phải suy nghĩ. Khi nói những lời này, giọng thầy xa xôi, huyền bí như những lời sấm tiên tri:
- Cả Elton Trần nữa. Người đàn ông đó cũng không phải là người có thể cho con tất cả hạnh phúc.
Tôi cúi xuống nhìn ly cà phê được phủ lớp bọt kem mịn màng, cố nhớ lại vẻ mặt của Elton ngày hôm qua khi anh nói “Đúng rồi đấy ạ!” nhưng ấn tượng đọng lại chỉ là một gương mặt nhạt nhòa. Thay vào đó lại là đôi mắt đen trong veo có chút tổn thương của Quang Hải và mệnh lệnh mê hoặc “Nhắm mắt lại!”
- Vi An!
Tôi giật nảy người, vội vã chùi môi trước cái nhìn đầy quan tâm của thầy Bertrand. Hành động kỳ quặc của tôi khiến cho thầy thở dài:
- Con yêu, gần đây đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?
Tôi lắc lắc đầu. Chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
***
Hành trình trở về Việt Nam diễn ra vào ngày hôm sau. Tôi bịn rịn ôm hôn thầy Bertrand. Trước khi rời đi, thầy nói cho một mình tôi nghe:
- Vi An, khi tình yêu đến, con hãy dũng cảm đón nhận.
Một người từng trải và sâu sắc như Bertrand, người thầy và cũng là người bạn lớn của tâm hồn đã không chỉ một lần nói rằng tình yêu đang đến với tôi. Tình yêu ơi, mi là gì mà khiến cho ta cần phải có dũng cảm để đón nhận?
Tôi tiếp tục ngủ như gấu trong suốt chuyến bay khứ hồi. Lần này Elton không gọi tôi dậy để ăn chè khoai môn nữa. Sau đó, trong cái lơ mơ của cơn buồn ngủ còn chưa dứt, tôi được Elton vừa ôm vừa dìu xuống máy bay, chẳng mấy chốc đã chen giữa đám hành khách đến đến đi đi của sân bay Tân Sơn Nhất. Hai chiếc xe con chờ sẵn trong bãi đậu. Tôi vẫy tay với Elton, định chui vào trong xe, nghĩ sao lại quay đầu, hỏi anh:
- Elton, em đã giúp anh rất tốt có đúng không?
- Gì cơ?
- Thì em đã rất phối hợp với anh để lừa ông nội anh khi anh nói chúng ta là một cặp đó. Nhưng mà thái độ của ông nội anh thay đổi rồi. Em nghĩ đến lúc anh phải tìm đối tác mới nào có chiêu trò mô đen hơn.
Vai của Elton cứng lại trong 1 phần nào đó của giây. Rồi vòng cung kiêu ngạo mờ nhạt quen thuộc xuất hiện trên khóe môi.
- Có lẽ. – Anh trả lời. Và chúng tôi chia tay nhau, ai lên xe dành riêng cho người nấy.
Sau khi quay xong quảng cáo, đúng như kế hoạch công tác đã đề ra, đoàn Moon Harvest bao gồm tôi và Elton lên một chiếc máy bay màu xanh đặc trưng với logo hình “nải chuối” của hãng Vietnam Airline bay thẳng tới sân bay Charles de Gaulle. Theo như người ta giải thích thì đúng ra logo đó mang biểu tượng hoa sen nhưng tôi thấy con mắt người thiết kế có vấn đề, bởi ai nhìn cũng bảo nó giống nải chuối hết. Ngay cả Elton cũng công nhận là tôi có lý cơ mà. Chuyến bay đêm dài đằng đẵng và mệt mỏi. Mặc dù cảm giác sợ hãi khi bước vào khoang hành khách kín mít đã không còn nữa, nhưng cơ thể tôi vẫn phản đối bằng cách vừa thắt xong dây an toàn đã mê man thiếp đi. Giấc ngủ chập chờn không yên chỉ chấm dứt khi Elton ngồi kế bên lay khẽ vào vai tôi. Trong khoang hạng nhất, các cô tiếp viên xinh đẹp đang phục vụ món chè khoai môn. Đây là món đặc biệt chỉ có trên các chuyến bay quốc tế như thế này của Vietnam airline. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã qua 12 giờ đêm rồi. Elton giục tôi:
- Ăn chút chè đi rồi hãy ngủ tiếp.
Tôi lờ đờ cầm lẫy cái muỗng, chép miệng bảo:
- Sao họ lại cứ hay cho ăn chè khoai nóng vào cái giờ này nhỉ?
Elton cười:
- Vậy mà với anh, đây lại là niềm an ủi duy nhất mỗi lần đi công tác đấy!
Tôi mới ăn hai muỗng chè đã lại ngủ thiếp đi; cái thìa trên tay được Elton gỡ ra lúc nào cũng không biết. Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình đứng giữa sân bay quốc tế Charles de Gaulle, một cái sân bay kiến trúc không lấy gì làm đẹp cho lắm và có thể gặp rất nhiều người Việt Nam ở đó. Bonjour, Paris! Tôi thầm kêu lên. Sự mệt mỏi sau hành trình bay đằng đẵng đang tan biến trong niềm hạnh phúc được quay trở lại nơi từng một thời là chốn nương náu của tâm hồn. Paris, quê hương thứ hai của tôi, nơi có những người thân thiết như ruột thịt, nơi tôi đã tìm được mục đích tồn tại của bản thân và niềm đam mê trong công việc làm bánh.
Trong khi tôi đang ngập tràn cảm xúc bồi hồi như đang gặp lại cố hương tại thành Paris hoa lệ thì ở Việt Nam, một tin tức gây xôn xao trong làng giải trí đang được phát tán với tốc độ khủng khiếp. Điều đáng báo động là nhân vật trung tâm của vụ scandal, người đang được cánh paparazzi nước nhà săn lùng ráo riết sau tin nóng đó lại chính là …tôi. Nhưng lẽ dĩ nhiên, lúc này cô thợ bánh Nguyễn Khánh Vi An chẳng mảy may biết chút gì về sự vụ động trời này.
***
Mục đích chính của chuyến công tác lần này là tới thăm nhà máy sản xuất và cung cấp dây chuyền cũng như các thiết bị làm bánh thông minh. Vì mở rộng quy mô, nên Elton quyết tâm đầu tư sâu hơn vào công nghệ mới. Qua sự sắp xếp của bên đối tác, chúng tôi dành nhiều thời gian đi khảo sát thực tế các mô hình đã đi vào hoạt động cho ra sản phẩm, họp bàn về các vấn đề liên quan như giá thành, quy trình vận chuyển, lắp ráp, chuyển giao công nghệ và chế độ hậu mãi… Trước tài đàm phán của Elton, mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi.
Ngày thứ ba, chúng tôi tới một nhà máy nằm ở vùng ngoại ô cảnh trí êm đềm. Trên đường về, đi qua cánh đồng bạt ngàn màu tím hoa oải hương, trải dài ngút ngát tới tận trời, nối tiếp bởi những đám mây trắng hình thù kỳ ảo, tôi kêu tài xế dừng lại, vừa bước xuống xe đã thoắt cái trở thành đứa trẻ hăm hở khám phá cánh đồng hoa và một góc rừng cây trắc bá lá xanh thẫm. Tháng 10 ở Paris trời bắt đầu lạnh nhưng hôm nay nắng hanh tuyệt vời. Không khí trong veo, ướp mùi hoa oải hương hăng hăng, ngòn ngọt. Elton cũng xuống xe, thong thả đi đằng sau. Một lát, anh gọi to:
– Quay lại thôi, Vi An! – Trong không gian rộng lớn, tiếng anh như vỡ ra, bay đi theo gió.
– Đẹp mà. Ta dạo chơi chút nữa đi!
– Hình như sắp có mưa.
Tôi nhìn trời, ngoan cố:
– Không sao đâu. Hôm nay trời nắng mà.
Nhưng Elton đã đúng. Thời tiết đỏng đảnh thay đổi không tài nào lường trước được. Trời mới nắng đấy, vậy mà thoắt cái, đã chuyển mưa được. Rồi cơn mưa nhỏ nhưng mau hạt ào ào trút xuống. Tôi định quay lại, đất ướt thế nào mà lại trượt chân té nhào xuống cỏ. Elton Trần hoảng hốt hét gọi tên tôi, vừa lao về phía trước vừa cởi chiếc áo gió, sau đó vội vàng trùm nó lên kín đầu tôi rồi kéo dậy, dìu chạy như bay quay về xe. Vào đến trong xe mà Elton Trần vẫn ôm thật chặt. Tôi thử đấy anh ra. Cơ thể lại càng bị ôm chặt hơn, và tiếng Elton vỗ về dịu dàng kỳ lạ:
– Đừng sợ. Ổn rồi! Mọi chuyện ổn rồi!
Tôi vốn vẫn sợ mưa. Tuy nhiên rõ ràng có một sự biến chuyển kỳ diệu nào đó đang xảy ra. Cơn mưa đã không còn tác động đáng sợ đến tuyệt vọng lên hệ thần kinh của tôi như trước kia đã từng nữa. Tôi không thể biết nguyên nhân chính xác của sự biến chuyển này, chỉ biết một điều rằng, đó không phải là do sự chở che của Elton Trần lúc này mà là một hơi ấm đã tồn tại bên tôi từ lâu, đã từng cứu vớt tôi ra khỏi vùng trắng tang tóc của quá khứ; chỉ có điều tôi đã không nhận ra nó. Tôi cố nhớ lại đoạn ký ức bị vùi lấp trong màn mưa lúc ở Biện thự Riverside, tìm lại cảm giác của vòng tay mạnh mẽ tin cậy khác xa vòng tay Elton đang ôm tôi bây giờ nhưng không tài nào nhớ nổi điều gì.
Vì nhiệm vụ chính trong đợt công tác này tạm coi như đã hoàn thành, tôi được tự do hai ngày trước khi về nước. Trong tâm trạng háo hức, tôi sửa soạn để đến gặp thầy Bertrand mà không báo trước, với mong muốn mang đến cho thầy một điều bất ngờ. Tuy nhiên, thầy không có ở nhà! Đây là điều mà chúng ta nên rút kinh nghiệm, bởi muốn gây bất ngờ cho người khác đôi khi cũng cần một chút may mắn. Và vì tôi không may mắn, tôi được người làm thông báo là thầy Bertrand đang tham gia chơi gôn ở CLB Paris International Golf Club, sẽ không về trong vòng hai ngày tới.
Elton nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tôi nói:
– Nếu em muốn, chúng ta sẽ đi tới sân gôn ở thị trấn Montmorency đó. Cũng chỉ cần lái xe tầm 30 km thôi mà.
Tôi càng rầu rĩ hơn:
– Nhưng nghe nói từ đầu năm, nó đã bị mua lại và đổi thành một CLB tư nhân, trừ tháng 6 và tháng 8 là mở cửa cho khách vãng lai ra thì những tháng còn lại trong năm chỉ phục vụ cho thành viên của hội golf. Bây giờ đã là tháng 10, chúng ta tới cũng đâu vào được?
– Anh có thẻ hội viên ở đấy! – Elton tuyên bố nhẹ tênh. Tôi kinh ngạc nhìn anh, sau đó tự nhủ thầm rằng người này là Elton, có việc gì có thể qua mặt được anh?
Thế là tầm giữa buổi chiều ngày hôm đó, tôi và Elton đã chệm chễ ngồi trong nhà chờ của CLB Gôn. Uống hết hai lon Coca thì cũng là lúc các tay chơi lục tục kéo về sau một vòng golf mệt lử, người nào người nấy mặt đỏ phừng phừng vì đi bộ ngoài trời trong nhiều giờ. Người đánh hỏng nhiều thì trông buồn như đưa đám, người chơi tốt thì cười toe cười toét, khoe khoang ầm ĩ. Họ tụ tập quanh khu vực phát banh của lỗ số 18, theo như giải thích của anh phục vụ là để chờ tới giờ thi đấu giải “Phát banh xa nhất”.
Tất nhiên không phải ai cũng tham gia giải này, chỉ những người có sở trường phát bóng dài mới đăng ký thôi nên đếm hết lượt danh sách chỉ có tròn chẵn 20 người. Vì chỉ là giải phụ tăng thêm niềm vui nên ngoài golfer, bất cứ ai, kể cả nhân viên sân golf nếu muốn cũng có thể tham dự. Vì nghĩ đây là cách có thể gặp được thầy Bertrand một cách nhanh nhất, tôi đăng ký so tài với cái tên là An. Elton không biết mượn ở đâu được một cây driver (gậy phát banh) của nữ giới đưa cho tôi, ánh nhìn vừa tỏ vẻ khích lệ, vừa ra chiều thú vị. Tôi hùng dũng vác gậy lên đài phát banh, cắm tee xuống mặt cỏ, đặt lên đó quả bóng gôn màu trắng. Liếc nhanh tới chỗ đám đông, không thấy thầy Bertrand đâu cả, chỉ thấy những đôi mắt xanh xa lạ đang nhìn mình chăm chăm. Chắc họ phải ngạc nhiên lắm, vì tự nhiên ở đâu lại lòi ra một con nhỏ châu Á lạ hoắc. Tôi vào tư thế phát bóng, chờ hiệu lệnh rồi vung gậy lên lấy đà, xoay hông và hai cánh tay quất mạnh gậy vào trái bóng nhỏ. Lâu rồi không chơi gôn nhưng tôi vẫn thực hiện chuẩn xác cú đánh kỹ thuật này. Quả bóng màu trắng vút lên trên không, xé gió đi thẳng một đường đẹp mắt trước khi rơi xuống mặt cỏ mà chỉ những ai tinh mắt lắm mới nhìn thấy. “Hai trăm năm mươi yard!” – Tiếng caddie hô từ đằng xa vọng lại. Đám khán giả xung quanh ồ lên tán thưởng. Nữ mà đánh được 250 yards đấy! Họ bảo nhau. Cô ta là vận động viên chuyên nghiệp ư?
- Vi An! – Một giọng Pháp trầm trầm rẽ đám đông hướng về phía tôi gọi. Thầy Bertrand! Tôi quay ra, nhìn thấy người thầy yêu quý của mình bèn chạy nhào về phía thầy. Nhưng thầy không tới một mình, mà bên cạnh còn có một người quen khác. Ông nội của Elton nhìn tôi đang dang tay sà tới lại tưởng như tôi vừa gặp đã muốn ôm, dù có hơi ngỡ ngàng, nhưng theo phản xạ cũng đưa tay ra đỡ. Chỉ có điều, tôi lại bỏ qua quả dưa tây bự ấy, lao vào vòng tay của thầy Bertrand.
- Thật ngạc nhiên! Thật ngạc nhiên! – Thầy tôi lẩm bẩm siết chặt vòng ôm, đoạn đẩy ra, kiểm tra một lượt xem có đúng là bánh mì tròn của thầy không.
- Đúng là con mà! – Tôi cười rạng rỡ.
Ông già đứng ở bên cạnh không chịu để người ta ngó lơ mình, cất tiếng hỏi:
- Này ông Bertrand! Cô này là ai vậy?
- À, Corentin, để tôi giới thiệu với ông. Đây là Vi An con gái nuôi của tôi.
Mắt quả dưa tây hiện rõ vẻ nhạc nhiên:
- Con gái nuôi của ông? Sao tôi chẳng bao giờ thấy ông nhắc đến?
Thầy Bertrand hóm hỉnh nói:
- Người ta thường nói gì nhỉ: kim cương thì phải giấu thật kỹ.
- Hừm. Thế thì tại sao hôm nay cô ta lại có mặt ở đây? Hội viên mới của CLB à?
- Cái này thì phải hỏi thằng cháu của ông thôi!
Thầy chỉ vào Elton đang đủng đỉnh đi tới. Người ông làm cử chỉ biểu lộ sự bất lực.
Không khí ồn như chợ vỡ của buổi tiệc kiêm lễ trao giải không làm giảm hứng thú trò chuyện giữa tôi và thầy Bertrand. Nhưng tất nhiên là muốn nghe cho rõ thì người nọ phải dí sát vào tai người kia. Sau khi hỏi thăm sức khỏe của dì Lan và tình hình công tác của tôi, thầy đột nhiên bảo:
- Không ai hiểu con như ta. – Đây là cái cách vào đề hoa lá cành quen thuộc của thầy, báo trước một nội dung riêng tư. Thầy tiếp: – Nhìn con thế này, cô bé… Dường như… tình yêu đã đến với con phải không?
Tôi đánh rơi cái thìa đang cầm trên tay xuống. Về khả năng chỉ dùng lời nói có thể gây sát thương người khác thì thầy tôi tỏ ra không kém dì Hoàng Lan bao nhiêu. Đó là lí do tôi dập tắt ngay cái ý định mai mối cho hai người này với nhau. Trong khi tôi chưa kịp phản ứng lại thì ông Corentin, chẳng hiểu có đôi tai thính như thế nào mà lại nghe được câu nói của thầy Bertrand. Ông dùng cán nĩa chỉ vào Elton, rồi chỉ sang tôi, nói như thể một sự thật hiển nhiên:
- Đứa này và đứa này…
Trước cặp mắt đầy nét thú vị của thầy Bertrand, tôi lên tiếng phủ nhận ngay lập tức. Nhưng cùng lúc đó, Elton lại khẳng định:
- Đúng rồi đấy ạ!
Tôi trừng mắt nhìn anh, không dám tin vào tai mình. Nhưng vẻ mặt hai năm rõ mười của Elton Trần làm tôi không cách nào phản bác lại được. Đây rõ ràng là một cơ hội và anh chàng đã không bỏ lỡ nó, vì từ trước, Elton Trần đã muốn dùng tôi để phản kháng lại người ông ghê gớm của mình. Thôi được rồi! Coi như tôi giúp anh lần này, để trả nợ lần trước anh đã cứu tôi một mạng. Vẻ im lặng của tôi dường như phụ họa với lời phủ nhận lúc nãy, thành ra kiểu nhút nhát ngượng ngùng của con gái dễ khiến người ta hiểu lầm.
Thái độ của ngài Corentine quay ngoắt 180 độ khi biết tôi là con gái nuôi của thầy Bertrand. Trước sự nhiệt tình thái quá của hai vị phụ huynh, tôi đã chẳng còn vương vấn gì Paris xinh đẹp nữa. Ông dưa tây còn muốn mời tôi về khu biệt thự của gia đình gần thị trấn Montmorency chơi nhưng tôi xin kiếu, lấy cớ mình cần nghỉ ngơi trước chuyến bay dài nhanh chóng quay về khách sạn. Thầy Bertrand quyết định bỏ dở giải golf để về cùng tôi.
Ngày cuối cùng của tôi ở Paris, tôi dành trọn ngày cùng với thầy Bertrand ở trong xưởng bánh quen thuộc. Mọi thứ vẫn như thế, chẳng có mấy thay đổi. Cả những đồng nghiệp cũ của tôi nữa. Họ đón tôi như đón một đứa mới đi xa về sum họp cùng đại gia đình. Hôm đó trời mưa lạnh nên chúng tôi ngồi trong một góc ấm áp của quán, giữa tầng tầng cung bậc của mùi thơm những loại bánh khác nhau đang lần lượt được nhân viên mang từ lò nướng ra quầy. Tay ủ bên ngoài cốc cà phê ấm nóng, tôi chun chun mũi, hít vào một hơi, sau đó nói như reo lên:
- A, papparoti!
Đúng là người ta vừa đưa một khay bánh papparoti màu nâu sậm thoảng mùi cà phê lên thật. Lại thêm một mùi khác xen vào không khí, bay ngang tới chỗ tôi. Lần này là vị thơm ngậy, thoảng chút mằn mặn.
- Con biết rồi! Là bánh mì phô mai Mascarpone!
Thầy tôi mỉm cười:
- Chính xác là nó! Giỏi lắm!
- Có chết con cũng nhớ tất cả những hương vị bánh ở đây. Nó nằm sâu trong này này. – Tôi lấy tay chỉ vào trán mình. – Bởi thế thầy có thấy trán con có nhiều nếp nhăn không?
Thầy cốc nhẹ vào trán tôi, sau đó hỏi với một giọng quan tâm:
- Ngày hôm qua tại Paris International Golf Club, về chuyện con với Elton ấy. Con định không cho ta thêm một tí tin tức gì về chuyện đó à?
Tôi lâu lâu mới có một bí mật thầy không biết, nên không muốn tiết lộ ngay mà hỏi lại:
- Thầy thấy Elton thế nào?
Thầy Bertrand trầm ngâm. Tôi tưởng thầy sẽ khen Elton là một chàng trai tài giỏi, hoặc đổi lại sẽ chê anh lạnh lùng, thiếu thân thiện nhưng không, thầy lại không đả động gì tới nhân vật chính mà nói:
- Gia cảnh nhà anh ta chẳng hợp với con.
- Ý thầy là con đũa mốc chòi mâm son ư?
- Tầm bậy! – Thầy tôi hừ một cái, có vẻ như cũng không ưa gì người nhà Corentin. – Ý thầy là cái gia đình ấy rất phức tạp, không phù hợp với con chút nào cả. Ông nội của Elton, cái lão Corentin ấy, là một người chỉ thích những con ngựa ngoan ngoãn để ông ta cầm cương kéo đi thôi. Đấy rồi con xem, hôm nay ông ta đối xử với con như thể con là người thân, nhưng chỉ cần con chẳng đem lại cho gia tộc họ chút lợi lộc nào, con sẽ bị loại bỏ.
Gì chứ cái này thì tôi đã được trải nghiệm và tin hoàn toàn. Nhưng điều tiếp theo mà thầy Bertrand nói mới là thứ khiến cho tôi phải suy nghĩ. Khi nói những lời này, giọng thầy xa xôi, huyền bí như những lời sấm tiên tri:
- Cả Elton Trần nữa. Người đàn ông đó cũng không phải là người có thể cho con tất cả hạnh phúc.
Tôi cúi xuống nhìn ly cà phê được phủ lớp bọt kem mịn màng, cố nhớ lại vẻ mặt của Elton ngày hôm qua khi anh nói “Đúng rồi đấy ạ!” nhưng ấn tượng đọng lại chỉ là một gương mặt nhạt nhòa. Thay vào đó lại là đôi mắt đen trong veo có chút tổn thương của Quang Hải và mệnh lệnh mê hoặc “Nhắm mắt lại!”
- Vi An!
Tôi giật nảy người, vội vã chùi môi trước cái nhìn đầy quan tâm của thầy Bertrand. Hành động kỳ quặc của tôi khiến cho thầy thở dài:
- Con yêu, gần đây đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?
Tôi lắc lắc đầu. Chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
***
Hành trình trở về Việt Nam diễn ra vào ngày hôm sau. Tôi bịn rịn ôm hôn thầy Bertrand. Trước khi rời đi, thầy nói cho một mình tôi nghe:
- Vi An, khi tình yêu đến, con hãy dũng cảm đón nhận.
Một người từng trải và sâu sắc như Bertrand, người thầy và cũng là người bạn lớn của tâm hồn đã không chỉ một lần nói rằng tình yêu đang đến với tôi. Tình yêu ơi, mi là gì mà khiến cho ta cần phải có dũng cảm để đón nhận?
Tôi tiếp tục ngủ như gấu trong suốt chuyến bay khứ hồi. Lần này Elton không gọi tôi dậy để ăn chè khoai môn nữa. Sau đó, trong cái lơ mơ của cơn buồn ngủ còn chưa dứt, tôi được Elton vừa ôm vừa dìu xuống máy bay, chẳng mấy chốc đã chen giữa đám hành khách đến đến đi đi của sân bay Tân Sơn Nhất. Hai chiếc xe con chờ sẵn trong bãi đậu. Tôi vẫy tay với Elton, định chui vào trong xe, nghĩ sao lại quay đầu, hỏi anh:
- Elton, em đã giúp anh rất tốt có đúng không?
- Gì cơ?
- Thì em đã rất phối hợp với anh để lừa ông nội anh khi anh nói chúng ta là một cặp đó. Nhưng mà thái độ của ông nội anh thay đổi rồi. Em nghĩ đến lúc anh phải tìm đối tác mới nào có chiêu trò mô đen hơn.
Vai của Elton cứng lại trong 1 phần nào đó của giây. Rồi vòng cung kiêu ngạo mờ nhạt quen thuộc xuất hiện trên khóe môi.
- Có lẽ. – Anh trả lời. Và chúng tôi chia tay nhau, ai lên xe dành riêng cho người nấy.
/18
|