Rất lâu rất lâu sau này, khi Vi An và Elton Trần…
Đã là nửa đêm rồi nhưng đèn nhà nọ vẫn chưa chịu tắt. Elton Trần mở cánh cửa khép hờ, ngó vào trong khu vực bếp lần này đã không biết là lần thứ n+1 nào rồi.
- Vi An! Đi ngủ thôi em.
Đáp lại anh là những tiếng vọng chát chúa. Lưỡi dao bằng thép nặng nề chặt từng nhát trên nền thớt, đanh ngọt. Cô gái kia không phải đang chặt sô cô la, mà giống như đang trút căm hờn vào việc băm vằm một kẻ thù vô hình nào đó. Elton thở dài, cũng chẳng dám nói gì thêm, len lét khép cửa lại.
Một lát sau…
- Vi An. Muộn lắm rồi đấy!
Đáp lại là tiếng phới lồng cọ vào thố inox, quèn quẹt… quèn quẹt… thật chói tai. Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, xông vào, giật chiếc phới ra khỏi tay nàng:
- Anh xin em! Anh đã sai rồi, được chưa?
Lúc này, Vi An mới ngước lên nhìn anh – cái nhìn đầu tiên sau cả một ngày phớt lờ. Nhưng giọng nói thì thật là lạnh lùng:
- Tại sao anh lại sai?
- Tại anh đã bất cẩn. Anh không nên để cho cô ta đứng gần mình, càng không nên để cho cô ta chụp hình chung với mình để cho bọn phóng viên đăng lung tung lên báo. Anh biết lỗi rồi. Xin em đừng làm bánh nữa. Em nhìn xem – Elton đưa mắt liếc nhìn chiếc bàn ăn đã xếp kín không biết bao nhiêu là loại bánh trái. – Đã không còn chỗ để rồi!
Vi An cũng bắt chước Elton đưa mắt nhìn sang chiếc bàn ăn la liệt bánh, đoạn tháo chiếc mũ trùm đầu ra, ném xuống ghế, xoay người bước ra khỏi bếp. Elton Trần thở dài, biết nàng đã nguôi giận, lẽo đẽo đi theo.
Hai người về đến phòng ngủ, Elton Trần dại dột buông một câu:
- Mà thực ra cũng là tại em cơ!
Cô nàng đang đi bỗng dừng phắt người, quay ngoắt lại:
- Tại em cái gì?
Chàng Giám đốc hiếm có cơ hội kể lể như thế này:
- Tại em cứ mỗi lần có event lại không chịu đi chung với anh.
Chẳng ngờ, Vi An rít lên:
- Á, anh nói như thế chứng tỏ là thú nhận những lúc không có tôi kè kè bên cạnh, anh tha hồ buông thả chứ gì.
- Này, này… Em suy luận kiểu gì vậy? Võ đoán! Không có cơ sở!
Vi An không nói không rằng, chạy tới tủ gỗ trong phòng, bới một lúc lấy ra quần áo, ném lên giường. Elton Trần hoảng hốt chạy lại:
- Đêm hôm thế này em còn định xếp quần áo đi đâu? Anh sai rồi! Anh nhận sai rồi mà.
- Buông ra. Anh điên à. Tôi lấy quần áo đi tắm.
Elton thả tay ra, bần thần:
- Tắm à. Ừ, thế đi tắm đi…
Sau đó trên miệng hiện lên nét cười cười, dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn bị người kia nhìn ra, hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Không có. Em đi tắm đi. Anh đi chuẩn bị… giường ngủ cho chúng ta.
- Ai nói hôm nay anh được ngủ phòng này. Anh ra phòng khách mà dọn ổ.
Và thế là, hôm nay trở thành một trong những ngày rất đau khổ trong cuộc đời của Elton Trần.
Đã là nửa đêm rồi nhưng đèn nhà nọ vẫn chưa chịu tắt. Elton Trần mở cánh cửa khép hờ, ngó vào trong khu vực bếp lần này đã không biết là lần thứ n+1 nào rồi.
- Vi An! Đi ngủ thôi em.
Đáp lại anh là những tiếng vọng chát chúa. Lưỡi dao bằng thép nặng nề chặt từng nhát trên nền thớt, đanh ngọt. Cô gái kia không phải đang chặt sô cô la, mà giống như đang trút căm hờn vào việc băm vằm một kẻ thù vô hình nào đó. Elton thở dài, cũng chẳng dám nói gì thêm, len lét khép cửa lại.
Một lát sau…
- Vi An. Muộn lắm rồi đấy!
Đáp lại là tiếng phới lồng cọ vào thố inox, quèn quẹt… quèn quẹt… thật chói tai. Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, xông vào, giật chiếc phới ra khỏi tay nàng:
- Anh xin em! Anh đã sai rồi, được chưa?
Lúc này, Vi An mới ngước lên nhìn anh – cái nhìn đầu tiên sau cả một ngày phớt lờ. Nhưng giọng nói thì thật là lạnh lùng:
- Tại sao anh lại sai?
- Tại anh đã bất cẩn. Anh không nên để cho cô ta đứng gần mình, càng không nên để cho cô ta chụp hình chung với mình để cho bọn phóng viên đăng lung tung lên báo. Anh biết lỗi rồi. Xin em đừng làm bánh nữa. Em nhìn xem – Elton đưa mắt liếc nhìn chiếc bàn ăn đã xếp kín không biết bao nhiêu là loại bánh trái. – Đã không còn chỗ để rồi!
Vi An cũng bắt chước Elton đưa mắt nhìn sang chiếc bàn ăn la liệt bánh, đoạn tháo chiếc mũ trùm đầu ra, ném xuống ghế, xoay người bước ra khỏi bếp. Elton Trần thở dài, biết nàng đã nguôi giận, lẽo đẽo đi theo.
Hai người về đến phòng ngủ, Elton Trần dại dột buông một câu:
- Mà thực ra cũng là tại em cơ!
Cô nàng đang đi bỗng dừng phắt người, quay ngoắt lại:
- Tại em cái gì?
Chàng Giám đốc hiếm có cơ hội kể lể như thế này:
- Tại em cứ mỗi lần có event lại không chịu đi chung với anh.
Chẳng ngờ, Vi An rít lên:
- Á, anh nói như thế chứng tỏ là thú nhận những lúc không có tôi kè kè bên cạnh, anh tha hồ buông thả chứ gì.
- Này, này… Em suy luận kiểu gì vậy? Võ đoán! Không có cơ sở!
Vi An không nói không rằng, chạy tới tủ gỗ trong phòng, bới một lúc lấy ra quần áo, ném lên giường. Elton Trần hoảng hốt chạy lại:
- Đêm hôm thế này em còn định xếp quần áo đi đâu? Anh sai rồi! Anh nhận sai rồi mà.
- Buông ra. Anh điên à. Tôi lấy quần áo đi tắm.
Elton thả tay ra, bần thần:
- Tắm à. Ừ, thế đi tắm đi…
Sau đó trên miệng hiện lên nét cười cười, dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn bị người kia nhìn ra, hỏi:
- Anh cười cái gì?
- Không có. Em đi tắm đi. Anh đi chuẩn bị… giường ngủ cho chúng ta.
- Ai nói hôm nay anh được ngủ phòng này. Anh ra phòng khách mà dọn ổ.
Và thế là, hôm nay trở thành một trong những ngày rất đau khổ trong cuộc đời của Elton Trần.
/18
|