Nụ Hôn Bánh Mì

Chương 5: Thử thách đầu tiên từ ngài Elton Trần

/18


Tôi phăm phăm bước ra khỏi Green World, như Alice mong thoát ra khỏi xứ Wonderland quỷ quái. Không thèm quay đầu lại, tôi làu bàu thật lớn. “Không làm ở Green World thì thôi. Sài Thành này còn cả tá khách sạn năm sao!” Và sau đó, tôi lặp lại cái câu tôi đã nói vào ngày hôm ấy: “Green World thì đã là cái quái gì nào!”.

Lần này không có ai hắt xì cả. Bởi có hai kẻ đang nói chuyện điện thoại.

- Elton à? Trang đây. Chúng ta gặp khó khăn rồi. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện cực kỳ đơn giản: Chúng ta chỉ cần thông báo cho ứng viên và họ sẽ vui vẻ chấp nhận công việc ở Moon Harvest. Giống như nó không thể xảy ra điều gì khác được. Nhưng với cô gái này thì mọi việc hoàn toàn ngược lại. Cô ta hệt như một con rắn nhỏ bị chạm nọc. Cô ấy đã từ chối vị trí đó, Elton!

- Cô gái còn ở đấy không? Tôi đang lái xe tới khách sạn. Chị hãy giữ cô ấy lại bằng mọi cách.

- Xin lỗi nhé. Cô ấy đi mất rồi. Đợi chút, để tôi ra cửa sổ ngó xem. À, tôi nhìn thấy cô ấy kìa. Cô ấy đi bộ, đang quẹo về phía bên phải sang đường Đồng Khởi. Cô gái không tìm việc làm, Elton ạ. Cô ấy tìm một thứ hơn thế nữa!

- Tôi biết rồi. Cảm ơn chị, Laura.

Cái nắng mùa hè đang phà hơi lên da tôi. Những viên đá lát đường từ sáng tới giờ đã hấp thụ đủ nhiệt, bắt đầu bốc hơi nóng. Tôi đi như chạy, cứ như có một lực đẩy vô hình bắt tôi mải miết guồng chân trên mặt đường. Mặt tôi đỏ ửng, hơi thở dồn dập, vậy mà vẫn không giảm tốc độ. Tôi chăm chú vào màn đi bộ – chạy của mình đến nỗi không nhận ra có một chiếc xe con đang bám theo song song tự lúc nào. Tôi dừng lại. Chiếc xe cũng dừng lại. Từ trong xe, người lái mở cửa rướn người ra.

- Cô Vi An. Mời cô lên xe!

Một giọng tiếng Việt rất chuẩn, rành rọt bắn thẳng về tôi. Giọng nói không lớn, không đe dọa. Cũng không năn nỉ, không nài ép. Chỉ là một câu nói với đầy đủ ý nghĩa của nó. Giống như vào buổi trưa, dì Lan đứng dưới phòng bếp gọi tôi: “Vi An, xuống ăn cơm!”. Đó không phải là một mệnh lệnh, cũng không phải là một lời mời mọc. Đơn giản chỉ là như vậy. Tôi nghe thấy và chạy xuống ăn cơm. Tuy nhiên bây giờ, tôi vẫn đứng trên vỉa hè không nhúc nhích.

- Tôi không thể xuống xe hay đỗ lâu hơn được. – Elton Trần nghiêng người nói. Trong đôi mắt màu xanh nước biển vùng Địa Trung Hải, tôi nhận thấy những tia lấp lánh màu bạc. Chúng chân thành, quyến rũ. Lại rất cố chấp. Tôi leo lên chiếc xe đã mở sẵn, rồi giật cánh cửa lại.

- Cảm ơn! – Elton Trần lên ga chiếc xe Lexus màu ngà. – Phiền cô cài dây an toàn lại. Tôi muốn đưa cô tới một nơi.

- Anh muốn đưa tôi đi đâu?

- Nhà hàng của tôi.

Chiếc xe êm ái chuyển bánh. Nó cua một vòng điệu nghệ, nhằm hướng bến Bạch Đằng mà tiến. Xe đi vào con đường Tôn Đức Thắng rợp bóng mát của thứ cây phượng vĩ hoa vàng. Bên phải tôi, sông Sài Gòn dập dờn sóng; phía tả ngạn xanh một màu xanh vời vợi, đan xen giữa những tàng bạch đàn và mảng trời trong văn vắt. Elton bẻ tay lái, chiếc xe rẽ trái vào một lối đi rộng. Đi thêm chừng một trăm mét, đập vào mắt tôi là biển hiệu nâu đề chữ Moon Harvest màu vàng tươi, mới tinh. Trước khoảng sân rộng vẫn còn ngổn ngang một số gạch đá, giàn giáo. Nhưng rõ ràng, tòa nhà hai tầng lầu đầy hứa hẹn kia đã hiển hiện là một nhà hàng sang trọng, xinh đẹp. Elton Trần đón tôi ở cửa xe.

- Phần thô và phần trang trí công trình đã hoàn tất, còn đồ gỗ nữa thôi. Nhưng chỉ tuần sau, mọi thứ sẽ đâu vào đấy. Mời cô đi lối này!

- Đẹp đấy. – Tôi bình luận nhạt nhẽo. – Nhưng tại sao anh lại đưa tôi tới đây? Tôi không phải là nhân viên hay là bạn hùn vốn của anh.

Elton lảng tránh không trả lời câu hỏi mà dẫn đường đi vào trong khuôn viên của nhà hàng, vừa đi vừa giới thiệu:

- Khu vực vườn và hồ nước này sẽ dành để tổ chức các bữa tiệc buffet ngoài trời. Nó được nối với quầy bar ở lầu trệt bằng một không gian mở, với những mái vòm hình tròn, gắn kính. Khách hàng có thể nhấm nháp một ly cocktail trước khi vào tiệc chính, hoặc là ngồi ở hành lang ăn một chút điểm tâm cho buổi sáng.

Giọng anh ta ban đầu đều đều theo cung cách xã giao, rồi dần dần, nó trở nên sôi nổi kỳ lạ:

- Lầu một gồm ba phòng tiệc có diện tích rộng, để tổ chức các bữa tiệc lớn hoặc tiệc cưới. Các bàn tiệc nhỏ và các phòng ăn cần không khí riêng tư được bố trí trên lầu hai. Nội thất chủ yếu là màu gỗ gụ và màu đỏ nhung, tạo không khí trầm ấm, khác với tông kem và vàng chanh ở lầu một.

Mặc dù cố tỏ vẻ không quan tâm, nhưng tôi vẫn phải liếc mắt thán phục với quy mô và cách bài trí tinh tế của từng bàn ăn, từng tiểu cảnh trong phòng. Elton dẫn tôi vào thang máy đi tiếp lên trên.

- Còn đây, một góc sân thượng dành cho những thực khách ưa chuộng sự lãng mạn. Vừa ăn trong ánh nến, họ vừa có thể ngắm trăng sao qua vòm trần trong suốt.

Tôi ngạc nhiên một cách thú vị khi nhìn những dãy bàn ghế, giá đựng nến, những rèm, những kệ hài hòa với nhau bằng hai màu trắng và xanh dương một cách không thể tin nổi. Trắng và xanh dương! Giống hệt như căn bếp yêu thích của tôi ở nhà. Tôi buột miệng thêm vào:

- Hôm nào có mưa nữa thì tuyệt nhỉ. Vừa ăn vừa nhìn mưa rơi trên đầu.

Tôi thề là tôi nhìn thấy Elton mỉm cười. Nhưng cái cười rất nhẹ. Có ai đó đã từng so sánh thế này: Như một cánh ruồi lướt qua! Hầu như không thể chắc chắn anh ta đã cười. Tôi sửa lại giọng điệu trang nghiêm hỏi:

- Toàn bộ lý do của việc này là gì thế?

- Cô Vi An! Vì sao cô không đồng ý làm việc cho nhà hàng của tôi? – Elton một lần nữa lảng tránh bằng cách hỏi ngược lại. Ồ, anh ta đã biết tôi từ chối đề nghị tới làm việc cho Moon Harvest. Phải chăng vì thế anh ta đưa tôi tới đây, hăng hái khoe cái cơ ngơi lộng lẫy này, hòng thuyết phục tôi hay sao?

- Đó là quyết định của cá nhân tôi. Vậy thôi. Tôi nghĩ không cần giải thích dài dòng.

- Ồ đúng! Đó thuộc về quyết định cá nhân. – Elton đưa tay lên siết lấy chiếc cằm vuông vức, tiến sát lại gần chỗ tôi đứng, gần đến nỗi tôi ngửi thấy mùi hương bạch đàn ngây ngất từ người anh ta tỏa ra. – Tôi xây dựng nhà hàng này, cũng là do quyết định cá nhân. Không một ai động viên hay ủng hộ tôi cả. Từ lúc tòa nhà này xây xong, tôi hay đứng một mình ở đây và luôn tự hỏi nếu như tôi thất bại, điều gì sẽ xảy ra? Tôi hoàn toàn đơn độc.

Bằng động tác thận trọng và chậm rãi, Elton đặt một bàn tay lên vai tôi, khẽ xoay người tôi lại. Nắng từ trên cao xuyên qua những dải rèm trắng, chiếu sáng khuôn mặt đang hiện lên một vẻ cô độc đến tuyệt vọng. Ánh mắt anh ta chất chứa đầy tâm sự, đôi môi mấp máy như muốn nói, nhưng tất cả vẫn bị giam kín trong đôi mắt màu xanh dương ấy. Elton bất ngờ thả tay ra khỏi vai tôi, khịt mũi và quay mặt đi:

- Đầu bếp, quản lý, lễ tân, những vị trí then chốt của nhà hàng, đều do tôi tuyển lựa. Tìm ra họ thật khó khăn. Nhưng khi họ biết quyết tâm của tôi, họ đều hết lòng đồng ý giúp tôi. Tôi cũng hứa với họ nơi đây không chỉ có công việc, mà sẽ có rất nhiều niềm vui.

Niềm vui. Từ đó xẹt ngang tâm trí tôi.

- Cô An, vì bất cứ lý do gì cô không đồng ý làm việc cho nhà hàng, mong cô hãy suy nghĩ lại.

Tôi gật đầu, rồi lắc đầu:

- Anh đã dẫn tôi tới đây, vậy tôi cũng nói để anh rõ. Hạnh phúc của tôi là trộn bột, nướng bánh. Thành công của tôi là bánh của mình làm ra được người khác thích. Cuộc sống của tôi là làm bánh. Giống như anh nói, đó không chỉ là công việc, mà còn là để đi tìm niềm vui. Vì thế tôi muốn một chỗ làm tốt, thật chắc ăn, để tôi chỉ chuyên tâm vào làm bánh, không phải lo lắng về bất cứ chuyện gì khác. – Thấy Elton có ý phản ứng lại, tôi ra hiệu yêu cầu im lặng rồi tiếp tục. – Tôi không nghi ngờ sự phát đạt sau này của Moon Harvest, nhưng như anh nói lúc nãy đấy, chính anh đang tự hỏi nếu như anh không thành công, điều gì sẽ xảy ra. Tôi cũng sẽ quan tâm đến chuyện đó, nếu như tôi tới làm ở đây. Mà đối với tôi, ngoài làm bánh ra, tôi không muốn quan tâm tới điều gì nữa cả.

Elton nghe xong, không nói gì. Vì thế cuộc nói chuyện rơi vào một thoáng im lặng. Lát lâu sau, anh ta mới quay người lại, thông báo:

- Chúng tôi khai trương nhà hàng vào thứ Năm, tuần đầu tiên của tháng Sáu. Cô từ chối giờ tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Không có đủ thời gian để tuyển một thợ bánh mới. Nào, để tôi đưa cô về.

Tưởng Elton đưa tôi về xong ngày hôm đó là yên chuyện. Ai ngờ suốt mấy ngày hôm sau, anh ta lại đóng vai Lưu Bị. Nhưng trước khi bị làm Khổng Minh bất đắc dĩ, tôi gặp phải một bất ngờ nho nhỏ. Người muốn thuê căn nhà của tôi ở quận 12, không ai khác, lại chính là gã hàng xóm sống kế căn hộ chung cư của tôi – gã mặt sẹo. Giờ thì tôi biết tên anh ta hẳn hoi. Anh ta tên Thắng. Hoa hẹn tôi, rồi dẫn Thắng đến. Hình như anh ta cũng nhận ra tôi thì phải, nhưng cứ tỉnh bơ như chưa hề gặp nhau bao giờ. Xem xét qua căn nhà với vẻ hài lòng, anh ta ngồi đối diện với hai cô gái trong phòng khách. Ngồi ở hai bên chiếc bàn vuông làm bằng kính cường lực màu ve chai, chúng tôi ngó nhau chằm chằm như hai người lính phía hai bên chiến tuyến. Anh ta đưa đôi mắt có tròng đen rất đậm dưới cặp lông mày rậm hình lưỡi mác nhìn tôi như khai chiến: “Nhà này của cô à? Sao cô có nhà mà còn đi ở chung cư nhỉ?”. Tôi lườm anh ta, rồi nheo mắt nghi hoặc: “Còn anh thì sao? Anh có nhà chung cư cao cấp còn đi thuê căn hộ ngoài làm gì?”. Hoa ngạc nhiên trước màn giao tiếp bằng mắt câm lặng, nhìn hết tôi, lại quay sang nhìn Thắng. Cuộc chiến đấu tạm thời bị đình lại. Tôi lấy lại vị thế chủ nhà, bưng ly nước lên nhấp một ngụm, rồi dõng dạc tuyên bố:

- Ngoài các điều khoản của hợp đồng thuê nhà thông thường, anh phải tuyệt đối tuân thủ các điều kiện sau: – Thứ nhất, không tụ tập bạn bè. Chỉ một mình anh ở đây thôi!

- Ok! – Thắng nói ngay, ngả người ra sau một cách thoải mái.

- Thứ hai, không được tự ý di dời đồ đạc ở trong phòng bếp.

- Ok!

- Thứ ba, cái này quan trọng nhất, không được phép xâm phạm vào căn phòng lầu hai, cái có chiếc chuông gió treo trước cửa ấy. Nó đã được khóa, nhưng anh vẫn phải cam đoan rằng sẽ không tìm cách vào căn phòng đó.

Thắng ngẩn người ra một lát, rồi chầm chậm gật đầu:

- Ok! Nhưng tôi cũng có điều kiện. Trước hết cần nói rõ, tôi không ở đây, mà thuê cho người bạn của tôi. Anh ta kỹ tính và cực kỳ ghét ồn ào, cho nên cô yên tâm, sẽ không có bạn bè hay tụ tập gì cả. Tuy nhiên, trong thời gian thuê, cô không được quay về nhà vì bất cứ lý do gì.

Tôi đau khổ gật đầu. Mà khoan đã, anh ta thuê cho người khác à? Không được! Phải gặp tận mặt thì mới yên tâm giao nhà được. Nếu một tội phạm đang bị truy nã mà thuê nhà tôi rồi nương náu ở đây trong vòng hai tháng, thì đến tai bay vạ gió mất. Hai chiến sĩ phía hai đầu chiến tuyến lại bắt đầu công kích, không bên nào chịu nhường bên nào. Tôi thì nhất quyết gặp người mới giao nhà. Còn Thắng thì phản bác, nói không cần thiết, hợp đồng anh ta ký đàng hoàng còn lo cái gì? Hoa ngồi giữa, nhìn trận chiến một cách bất lực, không hiểu nguyên căn vì đâu khiến cho hai người, vốn là “đối tác làm ăn”, lại chuyển sang “đối thủ cạnh tranh” một cách gay gắt như thế này.

- Đủ rồi! – Con bạn hét lên. – Đình chiến ngay lập tức!

Hiệu quả tức thì. Trong không khí đã giảm đi một ít mùi súng đạn.

- Xin lỗi! – Hoa cười với Thắng. Nụ cười duyên nở trên đôi môi chỉ mới một vài giây trước thôi đã ré lên như còi xé. – Em thấy ta nên giải quyết thế này. Không cần gọi người ở tới, nhưng anh có cái chứng minh nhân dân nào, thì cho Vi An xin một bản copy. Được chứ hả? – Nói câu này, Hoa hất đầu về phía tôi.

Im lặng. Suy nghĩ.

- Được!

- Được! – Thắng nói, rồi đưa tay lục lọi trong ví, cuối cùng lôi ra một mẩu giấy đặt lên bàn.

- Vừa may có một bản copy chứng minh sẵn đây. Công chứng hẳn hoi đấy nhé. Mời cô xem.

Tôi nhặt tờ giấy copy đen sì, lem nhem lên lẩm nhẩm đọc:

- Lại Văn Hải. Tên vần gớm nhỉ. Bà con với cậu đúng không Lại Thị Thu Hoa? – Tôi ngẫm nghĩ, rồi tự kết luận. – Chắc không thể nào.

Tấm hình bé xíu góc trái tờ chứng minh thư thì nhìn không rõ, nhưng chắc là nó được chụp từ lâu lắm rồi. Lật mặt sau thấy năm cấp phát tờ chứng minh này cách đây tận tám, chín năm, từ cái thời tôi tốt nghiệp phổ thông cơ sở. Tôi chạy lại máy tính chỉnh sửa một số thông tin trên bản hợp đồng cho thuê nhà, rồi in ra hai bản. Thắng đọc nó rất nhanh, rút bút ra ký cái roẹt. Tác phong vũ bão giống như anh ta rất quen với các màn giao dịch, ký kết, thương thảo. Vừa cuộn một tờ hợp đồng lại, anh ta vừa nói:

- Tiền thuê nhà hai tháng và tiền cọc một tháng sẽ được chuyển tới tài khoản ngân hàng của cô ngay trong sáng nay. Cô có hai ngày để lấy các vật dụng cần thiết đi. Sau hai ngày, người tới, cô không được quay lại đây nữa.

Giờ thì tôi tin lời nói cũng có thể gây ra đau đớn. Nó làm tôi tức như thể gã ngạo mạn đó cầm cái bánh mì của tôi ném vào chậu nước vậy.

- Hu hu hu! – Tôi nằm vật ra ghế, rên lên vài tiếng đau khổ. Trái với vẻ thê thảm của tôi, Hoa hân hoan cầm tờ hợp đồng, gấp lại cẩn thận, tiện đi qua, đá vào mông tôi một cái.

- Sao thế? Tự nhiên kiếm được cả đống tiền thế này, không dễ đâu. Đứng lên, xem thu dọn cái gì thì lấy nhanh lên!

Cái vẻ hớn hở của Hoa khiến tôi cáu tiết.

- Tại cậu cả đấy! Giờ thì đến nhà cũng không được về. Quá đáng thật!

- Thôi được rồi! Tại tôi! Là tại tôi! – Hoa cười giả lả. Sau đó, cô chở tôi về chung cư. Tôi ngồi sau ôm một mớ lỉnh kỉnh chỉ toàn là khuôn bánh, luôn miệng oán thán: “Tại cậu cả đấy!”. Hoa thả tôi xuống tòa nhà, xong vội vàng quay xe chạy biến, cả tuần sau đó không dám ló dạng.

Tôi xách túi đồ dợm bước lên vỉa hè, không để ý cái túi bị rách. Thế là bao nhiêu khuôn bánh to nhỏ đủ loại rơi loảng xoảng xuống lối đi. Có mấy cái còn văng ra xa tít. Lúi húi thu dọn một hồi, tôi cũng gom chung đám khuôn lại với nhau. Nhìn chồng khuôn ngất ngư, tôi tặc lưỡi, xắn tay áo, cẩn thận nhấc chúng lên. Nhưng chỉ mới đi được ba bước, lũ khuôn đỏng đảnh lại thi nhau nhảy samba xuống đất. Tôi vung hai tay lên trời, nghiến răng phát ra mấy tiếng “Grừ” trong cổ họng, chợt nghe thấy tiếng cười rất nhẹ ở sau lưng. Quay lưng lại, trừ cái dáng cao lớn và khuôn mặt trang nghiêm của vị giám đốc điều hành khách sạn Green World thì không thấy nụ cười nào cả. Anh nói:

- Để tôi giúp cô!

Rồi nhanh nhẹn cúi xuống gom từng món lên.

- Đi nào, tôi sẽ giúp cô đưa những thứ này lên nhà!

- Không… không… cần… – Tôi lắp bắp. Rõ ràng mình tôi không thể ôm nổi từng này đồ, nhưng để cho anh ta lên nhà riêng của mình thì…

- Tôi sẽ tự mang. – Tôi nói dứt khoát.

- Đây! – Elton nhấc một chồng khuôn đặt lên tay tôi. – Cô sẽ tự mang phần này.

Nói xong, anh ta phăm phăm bước đi, mở sẵn cửa thang máy, đợi tôi lật đật chạy vào mới thản nhiên bấm số năm. Khoan đã, có điều gì kỳ cục ở đây thế này? Anh ta biết rất rõ làm thế nào để đi lên căn hộ của tôi! Tôi nhìn anh ta nghi ngờ.

Tới trước cửa căn hộ, tôi đặt đám khuôn bánh xuống, chìa tay ra đỡ lấy phần Elton đang bê.

- Thật ngại quá! Cảm ơn anh. Anh để ở đây là được rồi.

- Mở cửa ra đi! – Elton xoay người né bàn tay của tôi. – Thực ra tôi tới gặp cô vì một chuyện rất quan trọng. Ta vào nhà hãy nói.

- Anh nói luôn ở đây đi. À, mà tôi cứ thắc mắc nãy giờ tại sao anh lại biết căn hộ của tôi ở trên lầu năm?

- Bảo vệ chỉ cho tôi!

- Cái gì?

- Tôi đã tới đây hai lần rồi! Lần này nữa là lần thứ ba.

Tôi cảm giác thấy hàm của mình rớt ra ngoài. Elton tới đây, tìm tôi… những ba lần. Dẫu đã sớm quyết định không tới làm việc cho Moon Harvest, nhưng nghe Elton nói như thế, thốt nhiên tôi thấy cảm động. Tôi có những nguyên tắc của tôi. Tuy nhiên nếu bác bỏ thành ý của Elton, thì tôi sẽ tự biến mình thành một kẻ cứng nhắc và bảo thủ.

Tôi thở dài, lục chìa khóa mở cửa. Vào trong bếp cất xong xuôi đám khuôn báu vật, tôi ra ngoài phòng khách, đã thấy Elton ngồi thoải mái trên chiếc sofa màu xanh. Chỉ có một chiếc sofa do diện tích phòng khách khá khiêm tốn, nên tôi đành ngồi xuống một đầu ghế.

- Căn hộ của cô xinh xắn quá. – Elton bình phẩm. Tôi giục:

- Anh nói đến gặp tôi có chuyện quan trọng cơ mà.

- À đúng, nó rất quan trọng. Về bữa tiệc khai trương. Do không có thợ bánh nên tôi phải tìm một cửa hàng để nhờ họ lo phần tráng miệng. Nhưng quả thực, tôi chưa tìm được đối tác nào đạt yêu cầu cả.

- Có bao nhiêu khách mời? Thực đơn chính là gì?

Mắt Elton sáng lên khi nhìn sang tôi. Tôi đã từng thấy đôi mắt của anh chàng này rất quyến rũ. Nhưng cái vẻ ngạc nhiên rạng rỡ đang ngập trong đôi mắt biển Địa Trung Hải kia mới thực sự là tuyệt đẹp.

- Hơn một trăm khách. Các món lần lượt là: Khai vị bốn món, xúp gà nhân sò điệp, bò cuộn phô mai, sườn cừu nướng với nấm, thịt thỏ xốt táo, chim bồ câu quay, mì nấu xốt tôm.

- Thực đơn này nghiêng về các món thịt đỏ nhỉ!

Elton gật gật đầu. Ánh nhìn chăm chú của anh chiếu sang tôi khiến cho tôi thấy nhồn nhột. Khi không chịu được nữa, tôi liếc sang anh ta hỏi:

- Sao anh nhìn tôi ghê vậy?

- Tôi đang tự hỏi. Cô sẽ về giúp tôi, đúng chứ? – Đôi mắt xanh biếc lại một lần nữa ánh lên.

- À, hừm! Tôi có ý kiến như thế này. Ta cứ coi việc anh vừa nói là một thử thách. Nếu như tôi vượt qua thử thách này, tức là làm được một món tráng miệng phù hợp với buổi tiệc khai trương của anh, tôi sẽ tới tìm anh tại Moon Harvest vào ngày mai và chúng ta sẽ bàn bạc sâu hơn. Còn nếu không…

Ngừng lại một chút, tôi tiếp tục:

- Nếu anh không thấy tôi đến, tức là tôi chấp nhận thua cuộc. Anh cũng sẽ chẳng có gì luyến tiếc một thợ bánh như thế cả, đúng không?

Khuôn mặt vị giám đốc thoắt lạnh lùng trầm mặc, hệt như cái ngày đầu tiên gặp Vi An ở khách sạn. Cô gái này, nói thế nào nhỉ? Quả thật không đơn giản! Cô ta có thể vượt qua được thử thách này. Hoặc có thể không. Nhưng quan trọng hơn là dù làm được thì cô có thể đến Moon Harvest vào ngày mai. Hoặc cũng có thể chẳng bao giờ quay lại đây nữa.

/18

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status