Buổi sớm, ánh nắng tươi đẹp. Bầu trời xanh thẳm bị phủ bởi lớp mây trắng bồng bềnh, mặt trời đổ những tia nắng tinh khôi xuống cành lá vẫn còn đọng sương.
Bên đường có một cây sồi già nằm đó, tán cây xòe bóng rộng ôm lấy thân hình bé nhỏ của một cô gái lạ. Những tia nắng sớm khẽ rớt xuống trên mi khiến cô bé ấy mở mắt.
Lấy tay xoa đôi vai gầy nhức mỏi theo thói quen, đôi mày Nguyệt Cát nhíu lại, toàn than cô đau buốt như muốn vỡ ra.
Cái cảm giác mệt mỏi mỗi buổi sớm vốn đã đeo bám hơn chục năm trời nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy đầu óc mình trống rỗng.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Sao nó lại ngủ ở một gốc cây???
Nguyệt Cát chỉ biết lắc đầu, cố gắng chắp ghép những mảnh kí ức rời rạc.
…
- Mày đi đâu thì cũng phải làm hết việc nhà rồi mới được đi. Không thì đừng có trách.
Mụ chủ nhà đôi mắt trợn trừng trắng dã. Mụ chỉ những ngón tay ngắn mập mạp về phía nó. Nguyệt Cát quay lưng bước ra khỏi cửa, sớm đã biết sẽ nhận được câu trả lời này, nó thầm nghĩ:
“Bốn ngón tay đang chỉ vào chính cô đấy. Cứ chờ mà xem, Nguyệt Cát tôi không phải một người để cho các người xem thường.”
Lúc này ánh nắng cũng yếu ớt tắt lịm sau những đám mây. Bóng tối đã dần buông mình xuống, Nguyệt Cát bước đôi chân gầy guộc đi trên những con đường thưa thớt bóng người. Thoáng nhìn qua ô cửa bên đường, ánh đèn trong phòng tỏa ra ấm áp, những tiếng cười đầy ắp vang vọng khiến cô bé chạnh lòng.
***
Mười lăm năm trước tại nhi viện “Ánh Dương”
- Cát Cát ơi, bố mẹ con đến tìm con này. Con mau thu dọn hành lí đi.
Cô bảo mẫu đóng cánh cửa gỗ ọp ẹp lại để ngăn giọt nước mắt chỉ trực trào ra. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy nụ cười nở trên đôi môi bé xinh kia, nụ cười trong sáng và hồn nhiên ấy khiến lòng cô xót xa vô vàn. Nguyệt Cát vốn là bé gái được mọi người quan tâm nhất trong nhi viện này bởi vẻ ngoài đáng yêu và trí thông minh sắc sảo.
Vậy mà… đứa bé ấy cũng có người nhẫn tâm đem bỏ.
Nguyệt Cát ngạc nhiên không tin nổi vào tai mình nữa, đôi mắt tròn xoe long lanh nheo lại vui sướng, cặp má hồng chúm chím chợt nở nụ cười. Niềm vui sướng, hạnh phúc bỗng trào dâng trong lòng đứa bé hai tuổi khi trong ý nghĩ non nớt bỗng hiện lên khung cảnh ấm áp tình gia đình. Cô gái nhỏ ôm con gấu bông xoay tròn trên chiếc giường bấy lâu nay đã thấm đẫm vị mặn của những giọt nước mắt mong chờ.
Người phụ nữ lạ mỉm cười cúi đầu chào bảo mẫu rồi nắm tay dẫn Nguyệt Cát đi.
Cô bảo mẫu xót xa nhìn đôi chân nhỏ đang tung tăng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ấy quay lại nhìn cô với đôi mắt đen long lanh hiện rõ những vệt sáng hy vọng. Nước mắt cô lăn dài. Chẳng rõ gia thế của gia đình kia thế nào, họ có tốt hay không… nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Chi phí chi trả ở nhi viện sớm đã cạn kiệt lại chẳng có nổi một nguồn thu, cũng chỉ còn nốt ngày hôm nay, đến sáng mai nơi này sẽ phải đóng cửa. Những đứa bé khác đã đi hết chỉ còn lại một mình Nguyệt Cát không chịu đi. Cô bé ấy một mực khăng khăng: “Không, con không làm con nuôi, con phải đợi bố mẹ con tới đón, nếu con đi rồi họ làm sao tìm được con chứ”.
Giá như giữ nó ở lại được thì cô đã chẳng phải lừa dối đứa bé tội nghiệp kia, giá như cô có thể mang nó theo.
Nhưng cuộc sống của cô còn chưa biết trước sẽ thế nào huống chi…
.
Người phụ nữ lạ đặt chiếc vali nhỏ màu nâu đã cũ xuống sàn.
Nó không kìm nổi chạy lại ôm chầm lấy thân hình mập mạp đang đứng đó.
- Mẹ.
Đôi môi nhỏ mấp máy, câu nói đã ấp ủ trong lòng bao lâu nay bỗng vỡ òa chẳng thể kìm nén. Nguyệt Cát vùi đầu vào lòng “Người mẹ” đứng đó, hít thật sâu. Cô bé ấy chỉ muốn một lần được biết mùi hương của mẹ, thấy được hơi ấm của mẹ…
Thân mình nhỏ bé run lên, chỉ trực tan ra trong vui sướng.
Cảm giác ấy in hằn trong tâm trí Nguyệt Cát ngỡ như mới ngày hôm qua, cảm giác của cái đẩy từ đôi bàn tay to khỏe kia làm cô bé như rơi xuống vực sâu.
Còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, người đàn bà ấy đã túm cổ áo đứa bé kéo lê xuống căn bếp cũ, vất nó như vất một bịch quần áo:
- Ai là mẹ ở đây. Con tao còn nằm kia, tao đâu có rảnh mà vác thêm của nợ về. Thời buổi này osin tìm thì khó, huống chi cái cô nhi viện cũ nát kia lại sắp đóng cửa tao mới mua mày về. Ở đây một thời gian nữa, lớn rồi mà làm giúp việc cho nhà tao.
Bà ta quát lên giận dữ rồi đóng sầm cửa lại, ngăn cả những tia sáng cuối cùng lọt vào mắt nó. Nguyệt Cát đưa đôi mắt nhỏ khắp gian phòng ẩm ướt, tất cả chỉ toàn một màu đen lạnh lẽo.
Mẹ của nó đâu giống thế này.
Mẹ có đôi mắt long lanh hiền dịu chứ không phải đôi mắt gian xảo kia.
Mẹ của nó có giọng nói dịu ngọt, mẹ có đôi tay nhỏ ấm áp dịu dàng…
Mẹ của nó khác, khác nhiều lắm.
Nước mắt bỗng trào ra trên đôi má nhỏ. Mẹ sẽ chẳng bao giờ làm thế, mẹ sẽ ôm nó vào lòng vuốt ve mái tóc nó chứ mẹ chẳng đẩy nó ngã đau như thế đâu.
Nguyệt Cát khóc, những tiếng nấc nghẹn lại khiến cổ họng như muốn nổ tung. Ôm lấy đôi vai nhỏ, trong bóng tối cô bé thu mình vào một góc tường lạnh lẽo, nước mắt nóng hổi vẫn cứ tuôn không ngừng.
Đau đớn.
Hụt hẫng.
Thất vọng.
Bế tắc.
Cô gái nhỏ ấy sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào, không một người che chở cũng chẳng có lấy một mảnh tình thương. Bóng tối vây kín, cô đơn ùa về, hai hàng mi ướt đẫm, Nguyệt Cát thiếp đi vì mệt mỏi.
Đó là lần cuối người ta thấy những giọt nước mắt của nó rơi.
***
Nguyệt Cát lắc đầu bước đi thật nhanh, nó của ngày hôm nay đã không còn là cô bé yếu đuối ngày trước. Cuộc sống khó khăn dạy cho con người ta cách đứng lên sau vấp ngã. Chỉ nốt ngày hôm nay sẽ không còn phải chịu những cái đánh đập la mắng nữa. Cuộc sống đã trả lại cho nó sự tự do.
Nó cần gặp luật sư của bà để làm thủ tục thừa kế. Nghĩ đến đây, đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười.
Thủ tục thật nhiều và phức tạp, mãi tối muộn Nguyệt Cát mới có thể trở về. Đường đi lại khá xa và tối khiến cô gái nhỏ phải dò từng bước chậm. Bỗng có cơn gió lạnh thổi qua khiến nó rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Cảm giác như có cái gì đó đang bám theo.
- Ai…ai đấy?
Nguyệt Cát cất tiếng hỏi. Ở đây tối quá nhìn mọi thứ thật khó khăn. Đợi hồi lâu không có tiếng đáp trả, nó bước tiếp.
Nhưng rồi…
Xoẹt…
Một vệt sáng dài lướt qua bên tai. Rất nhanh rồi vụt mất.
Cái gì vậy nhỉ ?
Băn khoăn một hồi, Nguyệt Cát lắc đầu.
Hình như chỉ là gió. Nó chẳng bận tâm, kéo cao cổ áo rồi nhanh bước về nhà.
Và rồi… giờ nó nằm tại đây.
…
Tất cả những gì đọng lại trong trí nhớ chỉ có vậy, nó cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt mở tròn:
- Cái áo này ở đâu ra.
Chiếc áo sơ mi cũ hôm qua được thay bởi chiếc áo khoác mỏng rộng thùng thình. Người qua đường vẫn không ngừng nhìn vào với ánh mắt kì lạ.
Nó chợt giật mình, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm. Giờ đã đến lúc vào học rồi sao còn có thể ngồi yên ở đó.
Nguyệt Cát chạy thật nhanh xuyên qua dòng người tấp nập, đôi môi mỏng mím chặt. Từng cơn gió khẽ luồn vào mái tóc đen dài, vuốt lên khuôn mặt trái xoan với làn da trắng xanh gầy guộc. Đôi mắt đen hằn lên những dấu vết u buồn ẩn sâu dưới hàng mi cong dài.
Nguyệt Cát đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp kiêu sa của các tiểu thư quý tộc. Cô nhóc mang theo vẻ đẹp gai góc, sắc sảo theo thời gian.
Trước cửa nhà, chiếc vali đã được đặt sẵn ở đó với tờ giấy nghệch ngoạc: “Mày đi luôn đi, ở đây cũng chẳng có việc gì nữa, chỉ tốn cơm gạo của tao mà thôi”.
Nó vội vàng thay quần áo, xách cả chiếc vali nhỏ cũ kĩ đến trường mà trong lòng bỗng thấy vui khó tả.
.
- Cậu định chuyển đi à, đi đâu?
Linh Như, cô bạn thân duy nhất ngồi bên cạnh nhìn nó chằm chằm bằng cặp mắt tròn xoe.
- Ừ, tớ vừa được thừa kế lâu đài trên núi từ bà.
- Thế khi nào chuyển đến.
Linh Như lại càng kinh ngạc hơn, hai tay áp vào trán Nguyệt Cát như có điều gì nghi hoặc lắm.
- Lát nữa đi học về tớ qua gặp luật sư rồi chuyển luôn.
.
Đã đi một đoạn khá sâu trong rừng mà vẫn chưa hề thấy bóng dáng của tòa lâu đài nào cả. Hoàng hôn cũng đã buông xuống, mặt trời rực đỏ giấu mình sau ngọn núi xa, những tia nắng còn sót lại trong ngày chẳng đủ sức xuyên qua những tầng lá dày âm u.
“ Đó là nơi chỉ có những người tò mò hoặc những thợ săn can đảm lắm mới dám đến gần. Người ta kể rằng, khoảng gần hai chục năm trước đây, người ta đã tìm thấy thi thể của ba người tại đó mà không rõ nguyên do cái chết. Kể từ đó trong lâu đài luôn vang vọng những tiếng khóc lạ, người ta gọi nó là… lâu đài bị ma ám.”
Câu chuyện của Linh Như ban nãy chợt vang lên trong đầu khiến Nguyệt Cát bật cười.
Bà ở đó, tại sao nó lại không ? Cuộc sống cực khổ với nó cũng đâu có là gì. Với lại nó sẽ chẳng ở lại đây lâu. Vì tương lai sau này, Nguyệt Cát vốn đã có những dự định của mình.
- Đến rồi.
Mải mê suy nghĩ mà đến nơi lúc nào chẳng hay, cho đến khi chú luật sư lên tiếng nó mới giật mình ngước mắt nhìn lên.
Trước mặt, tòa lâu đài, à không, nói đúng hơn là một căn biệt thự cũ kĩ hiện ra. Ngôi nhà với kiến trúc cổ xưa, những bức tường đã bạc màu sơn bị bao trùm lên mình những cây dây leo xanh ngắt um tùm. Cánh cửa gỗ mục nát theo gió đung đưa phát ra tiếng kêu gào cót két bên trên những bậc đá phủ kín rêu trơn. Ngôi nhà lạnh lẽo ẩn mình trong lớp sương mỏng, nằm im lìm giữa những tán cây rừng, thi thoảng tiếng cú ai oán kêu đâu đó khiến người khác không khỏi giật mình.
Quay sang bên cạnh, mặt chú luật sư một màu trắng toát, giọng nói run run:
- Hay…hay là chúng ta quay về.
- Cháu đã dọn khỏi nhà người ta rồi làm sao mà về được nữa, hôm nay cháu phải ngủ ở đây thôi. Với lại cháu cũng nói với chú rồi mà, lâu đài này sẽ chẳng còn lâu đâu.
Từ trong ô cửa sổ, đôi mắt màu hổ phách nhíu lại, chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô gái lạ.
- Có trò hay rồi đây.
Giọng nói vang lên trong căn phòng tối chỉ nhẹ nhàng như tiếng gió đưa.
KÉT….
Nguyệt Cát lấy đôi tay gầy đẩy cánh cổng sắt hoen gỉ bước vào. Khoảng sân rộng sạch sẽ chỉ trồng duy nhất một loài cây màu huyết dụ, khẽ phảng phất đâu đó mùi hương cỏ lạ. Ngọt lịm.
Ngôi nhà rộng nhưng khá cũ kĩ, sàn nhà gỗ đã mục nát bốc lên mùi ẩm ướt, tường nhà cũng loang lổ những mảng sơn bong tróc. Những dây leo vươn dài bịt kín cửa sổ lại không cho ánh sáng len mình vào. Mọi vật chìm trong bóng tối.
- Á!!!
Tiếng hét thất thanh đằng sau khiến Nguyệt Cát giật mình quay lại.
Chú luật sư nằm bất động dưới sàn nhà, khuôn mặt trắng toát không một giọt máu. Mùi tanh nồng bốc lên quện vào cùng mùi gỗ ẩm. Nguyệt Cát đứng chôn chân nhìn đôi mắt rực đỏ đang trừng trừng trước mặt.
Sau lưng, sàn gỗ cọt kẹt ngỡ như có tiếng bước chân. Bỗng đầu óc cô gái nhỏ quay cuồng, hai mắt dần mờ đi.
Nguyệt Cát cố gắng kéo đôi mi nặng trĩu kia lên nhưng chẳng được, hai hàng mi dài cứ nhẹ nhàng khép dần… rồi mọi thứ chỉ còn là một màu đen u ám.
Máu!
Bên đường có một cây sồi già nằm đó, tán cây xòe bóng rộng ôm lấy thân hình bé nhỏ của một cô gái lạ. Những tia nắng sớm khẽ rớt xuống trên mi khiến cô bé ấy mở mắt.
Lấy tay xoa đôi vai gầy nhức mỏi theo thói quen, đôi mày Nguyệt Cát nhíu lại, toàn than cô đau buốt như muốn vỡ ra.
Cái cảm giác mệt mỏi mỗi buổi sớm vốn đã đeo bám hơn chục năm trời nhưng đây là lần đầu tiên cô bé thấy đầu óc mình trống rỗng.
Đã có chuyện gì xảy ra?
Sao nó lại ngủ ở một gốc cây???
Nguyệt Cát chỉ biết lắc đầu, cố gắng chắp ghép những mảnh kí ức rời rạc.
…
- Mày đi đâu thì cũng phải làm hết việc nhà rồi mới được đi. Không thì đừng có trách.
Mụ chủ nhà đôi mắt trợn trừng trắng dã. Mụ chỉ những ngón tay ngắn mập mạp về phía nó. Nguyệt Cát quay lưng bước ra khỏi cửa, sớm đã biết sẽ nhận được câu trả lời này, nó thầm nghĩ:
“Bốn ngón tay đang chỉ vào chính cô đấy. Cứ chờ mà xem, Nguyệt Cát tôi không phải một người để cho các người xem thường.”
Lúc này ánh nắng cũng yếu ớt tắt lịm sau những đám mây. Bóng tối đã dần buông mình xuống, Nguyệt Cát bước đôi chân gầy guộc đi trên những con đường thưa thớt bóng người. Thoáng nhìn qua ô cửa bên đường, ánh đèn trong phòng tỏa ra ấm áp, những tiếng cười đầy ắp vang vọng khiến cô bé chạnh lòng.
***
Mười lăm năm trước tại nhi viện “Ánh Dương”
- Cát Cát ơi, bố mẹ con đến tìm con này. Con mau thu dọn hành lí đi.
Cô bảo mẫu đóng cánh cửa gỗ ọp ẹp lại để ngăn giọt nước mắt chỉ trực trào ra. Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy nụ cười nở trên đôi môi bé xinh kia, nụ cười trong sáng và hồn nhiên ấy khiến lòng cô xót xa vô vàn. Nguyệt Cát vốn là bé gái được mọi người quan tâm nhất trong nhi viện này bởi vẻ ngoài đáng yêu và trí thông minh sắc sảo.
Vậy mà… đứa bé ấy cũng có người nhẫn tâm đem bỏ.
Nguyệt Cát ngạc nhiên không tin nổi vào tai mình nữa, đôi mắt tròn xoe long lanh nheo lại vui sướng, cặp má hồng chúm chím chợt nở nụ cười. Niềm vui sướng, hạnh phúc bỗng trào dâng trong lòng đứa bé hai tuổi khi trong ý nghĩ non nớt bỗng hiện lên khung cảnh ấm áp tình gia đình. Cô gái nhỏ ôm con gấu bông xoay tròn trên chiếc giường bấy lâu nay đã thấm đẫm vị mặn của những giọt nước mắt mong chờ.
Người phụ nữ lạ mỉm cười cúi đầu chào bảo mẫu rồi nắm tay dẫn Nguyệt Cát đi.
Cô bảo mẫu xót xa nhìn đôi chân nhỏ đang tung tăng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn ấy quay lại nhìn cô với đôi mắt đen long lanh hiện rõ những vệt sáng hy vọng. Nước mắt cô lăn dài. Chẳng rõ gia thế của gia đình kia thế nào, họ có tốt hay không… nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Chi phí chi trả ở nhi viện sớm đã cạn kiệt lại chẳng có nổi một nguồn thu, cũng chỉ còn nốt ngày hôm nay, đến sáng mai nơi này sẽ phải đóng cửa. Những đứa bé khác đã đi hết chỉ còn lại một mình Nguyệt Cát không chịu đi. Cô bé ấy một mực khăng khăng: “Không, con không làm con nuôi, con phải đợi bố mẹ con tới đón, nếu con đi rồi họ làm sao tìm được con chứ”.
Giá như giữ nó ở lại được thì cô đã chẳng phải lừa dối đứa bé tội nghiệp kia, giá như cô có thể mang nó theo.
Nhưng cuộc sống của cô còn chưa biết trước sẽ thế nào huống chi…
.
Người phụ nữ lạ đặt chiếc vali nhỏ màu nâu đã cũ xuống sàn.
Nó không kìm nổi chạy lại ôm chầm lấy thân hình mập mạp đang đứng đó.
- Mẹ.
Đôi môi nhỏ mấp máy, câu nói đã ấp ủ trong lòng bao lâu nay bỗng vỡ òa chẳng thể kìm nén. Nguyệt Cát vùi đầu vào lòng “Người mẹ” đứng đó, hít thật sâu. Cô bé ấy chỉ muốn một lần được biết mùi hương của mẹ, thấy được hơi ấm của mẹ…
Thân mình nhỏ bé run lên, chỉ trực tan ra trong vui sướng.
Cảm giác ấy in hằn trong tâm trí Nguyệt Cát ngỡ như mới ngày hôm qua, cảm giác của cái đẩy từ đôi bàn tay to khỏe kia làm cô bé như rơi xuống vực sâu.
Còn chưa nhận thức được chuyện gì xảy ra, người đàn bà ấy đã túm cổ áo đứa bé kéo lê xuống căn bếp cũ, vất nó như vất một bịch quần áo:
- Ai là mẹ ở đây. Con tao còn nằm kia, tao đâu có rảnh mà vác thêm của nợ về. Thời buổi này osin tìm thì khó, huống chi cái cô nhi viện cũ nát kia lại sắp đóng cửa tao mới mua mày về. Ở đây một thời gian nữa, lớn rồi mà làm giúp việc cho nhà tao.
Bà ta quát lên giận dữ rồi đóng sầm cửa lại, ngăn cả những tia sáng cuối cùng lọt vào mắt nó. Nguyệt Cát đưa đôi mắt nhỏ khắp gian phòng ẩm ướt, tất cả chỉ toàn một màu đen lạnh lẽo.
Mẹ của nó đâu giống thế này.
Mẹ có đôi mắt long lanh hiền dịu chứ không phải đôi mắt gian xảo kia.
Mẹ của nó có giọng nói dịu ngọt, mẹ có đôi tay nhỏ ấm áp dịu dàng…
Mẹ của nó khác, khác nhiều lắm.
Nước mắt bỗng trào ra trên đôi má nhỏ. Mẹ sẽ chẳng bao giờ làm thế, mẹ sẽ ôm nó vào lòng vuốt ve mái tóc nó chứ mẹ chẳng đẩy nó ngã đau như thế đâu.
Nguyệt Cát khóc, những tiếng nấc nghẹn lại khiến cổ họng như muốn nổ tung. Ôm lấy đôi vai nhỏ, trong bóng tối cô bé thu mình vào một góc tường lạnh lẽo, nước mắt nóng hổi vẫn cứ tuôn không ngừng.
Đau đớn.
Hụt hẫng.
Thất vọng.
Bế tắc.
Cô gái nhỏ ấy sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào, không một người che chở cũng chẳng có lấy một mảnh tình thương. Bóng tối vây kín, cô đơn ùa về, hai hàng mi ướt đẫm, Nguyệt Cát thiếp đi vì mệt mỏi.
Đó là lần cuối người ta thấy những giọt nước mắt của nó rơi.
***
Nguyệt Cát lắc đầu bước đi thật nhanh, nó của ngày hôm nay đã không còn là cô bé yếu đuối ngày trước. Cuộc sống khó khăn dạy cho con người ta cách đứng lên sau vấp ngã. Chỉ nốt ngày hôm nay sẽ không còn phải chịu những cái đánh đập la mắng nữa. Cuộc sống đã trả lại cho nó sự tự do.
Nó cần gặp luật sư của bà để làm thủ tục thừa kế. Nghĩ đến đây, đôi môi nhỏ khẽ mỉm cười.
Thủ tục thật nhiều và phức tạp, mãi tối muộn Nguyệt Cát mới có thể trở về. Đường đi lại khá xa và tối khiến cô gái nhỏ phải dò từng bước chậm. Bỗng có cơn gió lạnh thổi qua khiến nó rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Cảm giác như có cái gì đó đang bám theo.
- Ai…ai đấy?
Nguyệt Cát cất tiếng hỏi. Ở đây tối quá nhìn mọi thứ thật khó khăn. Đợi hồi lâu không có tiếng đáp trả, nó bước tiếp.
Nhưng rồi…
Xoẹt…
Một vệt sáng dài lướt qua bên tai. Rất nhanh rồi vụt mất.
Cái gì vậy nhỉ ?
Băn khoăn một hồi, Nguyệt Cát lắc đầu.
Hình như chỉ là gió. Nó chẳng bận tâm, kéo cao cổ áo rồi nhanh bước về nhà.
Và rồi… giờ nó nằm tại đây.
…
Tất cả những gì đọng lại trong trí nhớ chỉ có vậy, nó cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt mở tròn:
- Cái áo này ở đâu ra.
Chiếc áo sơ mi cũ hôm qua được thay bởi chiếc áo khoác mỏng rộng thùng thình. Người qua đường vẫn không ngừng nhìn vào với ánh mắt kì lạ.
Nó chợt giật mình, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm. Giờ đã đến lúc vào học rồi sao còn có thể ngồi yên ở đó.
Nguyệt Cát chạy thật nhanh xuyên qua dòng người tấp nập, đôi môi mỏng mím chặt. Từng cơn gió khẽ luồn vào mái tóc đen dài, vuốt lên khuôn mặt trái xoan với làn da trắng xanh gầy guộc. Đôi mắt đen hằn lên những dấu vết u buồn ẩn sâu dưới hàng mi cong dài.
Nguyệt Cát đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp kiêu sa của các tiểu thư quý tộc. Cô nhóc mang theo vẻ đẹp gai góc, sắc sảo theo thời gian.
Trước cửa nhà, chiếc vali đã được đặt sẵn ở đó với tờ giấy nghệch ngoạc: “Mày đi luôn đi, ở đây cũng chẳng có việc gì nữa, chỉ tốn cơm gạo của tao mà thôi”.
Nó vội vàng thay quần áo, xách cả chiếc vali nhỏ cũ kĩ đến trường mà trong lòng bỗng thấy vui khó tả.
.
- Cậu định chuyển đi à, đi đâu?
Linh Như, cô bạn thân duy nhất ngồi bên cạnh nhìn nó chằm chằm bằng cặp mắt tròn xoe.
- Ừ, tớ vừa được thừa kế lâu đài trên núi từ bà.
- Thế khi nào chuyển đến.
Linh Như lại càng kinh ngạc hơn, hai tay áp vào trán Nguyệt Cát như có điều gì nghi hoặc lắm.
- Lát nữa đi học về tớ qua gặp luật sư rồi chuyển luôn.
.
Đã đi một đoạn khá sâu trong rừng mà vẫn chưa hề thấy bóng dáng của tòa lâu đài nào cả. Hoàng hôn cũng đã buông xuống, mặt trời rực đỏ giấu mình sau ngọn núi xa, những tia nắng còn sót lại trong ngày chẳng đủ sức xuyên qua những tầng lá dày âm u.
“ Đó là nơi chỉ có những người tò mò hoặc những thợ săn can đảm lắm mới dám đến gần. Người ta kể rằng, khoảng gần hai chục năm trước đây, người ta đã tìm thấy thi thể của ba người tại đó mà không rõ nguyên do cái chết. Kể từ đó trong lâu đài luôn vang vọng những tiếng khóc lạ, người ta gọi nó là… lâu đài bị ma ám.”
Câu chuyện của Linh Như ban nãy chợt vang lên trong đầu khiến Nguyệt Cát bật cười.
Bà ở đó, tại sao nó lại không ? Cuộc sống cực khổ với nó cũng đâu có là gì. Với lại nó sẽ chẳng ở lại đây lâu. Vì tương lai sau này, Nguyệt Cát vốn đã có những dự định của mình.
- Đến rồi.
Mải mê suy nghĩ mà đến nơi lúc nào chẳng hay, cho đến khi chú luật sư lên tiếng nó mới giật mình ngước mắt nhìn lên.
Trước mặt, tòa lâu đài, à không, nói đúng hơn là một căn biệt thự cũ kĩ hiện ra. Ngôi nhà với kiến trúc cổ xưa, những bức tường đã bạc màu sơn bị bao trùm lên mình những cây dây leo xanh ngắt um tùm. Cánh cửa gỗ mục nát theo gió đung đưa phát ra tiếng kêu gào cót két bên trên những bậc đá phủ kín rêu trơn. Ngôi nhà lạnh lẽo ẩn mình trong lớp sương mỏng, nằm im lìm giữa những tán cây rừng, thi thoảng tiếng cú ai oán kêu đâu đó khiến người khác không khỏi giật mình.
Quay sang bên cạnh, mặt chú luật sư một màu trắng toát, giọng nói run run:
- Hay…hay là chúng ta quay về.
- Cháu đã dọn khỏi nhà người ta rồi làm sao mà về được nữa, hôm nay cháu phải ngủ ở đây thôi. Với lại cháu cũng nói với chú rồi mà, lâu đài này sẽ chẳng còn lâu đâu.
Từ trong ô cửa sổ, đôi mắt màu hổ phách nhíu lại, chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô gái lạ.
- Có trò hay rồi đây.
Giọng nói vang lên trong căn phòng tối chỉ nhẹ nhàng như tiếng gió đưa.
KÉT….
Nguyệt Cát lấy đôi tay gầy đẩy cánh cổng sắt hoen gỉ bước vào. Khoảng sân rộng sạch sẽ chỉ trồng duy nhất một loài cây màu huyết dụ, khẽ phảng phất đâu đó mùi hương cỏ lạ. Ngọt lịm.
Ngôi nhà rộng nhưng khá cũ kĩ, sàn nhà gỗ đã mục nát bốc lên mùi ẩm ướt, tường nhà cũng loang lổ những mảng sơn bong tróc. Những dây leo vươn dài bịt kín cửa sổ lại không cho ánh sáng len mình vào. Mọi vật chìm trong bóng tối.
- Á!!!
Tiếng hét thất thanh đằng sau khiến Nguyệt Cát giật mình quay lại.
Chú luật sư nằm bất động dưới sàn nhà, khuôn mặt trắng toát không một giọt máu. Mùi tanh nồng bốc lên quện vào cùng mùi gỗ ẩm. Nguyệt Cát đứng chôn chân nhìn đôi mắt rực đỏ đang trừng trừng trước mặt.
Sau lưng, sàn gỗ cọt kẹt ngỡ như có tiếng bước chân. Bỗng đầu óc cô gái nhỏ quay cuồng, hai mắt dần mờ đi.
Nguyệt Cát cố gắng kéo đôi mi nặng trĩu kia lên nhưng chẳng được, hai hàng mi dài cứ nhẹ nhàng khép dần… rồi mọi thứ chỉ còn là một màu đen u ám.
Máu!
/7
|