Theo lý thuyết việc làm thân phận và tìm trường đều cần chút quan hệ, Đại Ninh cứ nghĩ đợi rất lâu, nào ngờ chưa đến ba ngày Trần Cảnh đã giải quyết xong.
Thanh Đoàn suy đoán: “Trần Cảnh chuyển nhà, tìm trường cho cô đều vô cùng thuận lợi, ta chắc chắn anh ta quen biết một người nào đó rất lợi hại.”
Đại Ninh không quan tâm nhiều, nhân vật chính muốn phát triển không phải chuyện cô có thể cản.
Cô sầu đời chỉ có một việc, ngày mai phải đi học.
Quả nhiên mới sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh đã đến đây gõ cửa. Đại Ninh kéo chăn, không muốn di chuyển chút nào. Trần Cảnh gõ hồi lâu, thanh âm dần nghiêm túc: “Dậy nào.”
Cô không còn cách đành phải chậm rì rì thay quần áo.
Đại Ninh chưa nhận được đồng phục nhưng hai ngày trước cô đã mua sẵn cho mình bộ đồng phục nữ sinh phong cách thủy thủ.
Cô còn ngái ngủ bước ra, Trần Cảnh vừa nhìn liền cảm thấy không ổn. Mặc dù anh nhường cơ hội đến trường cho Trần Liên Tinh nhưng lúc anh còn đi học, không có bạn nữ nào lại mặc loại đồng phục này trong lớp.
Đẹp thì đẹp, cũng vì quá đẹp mới không ổn, cô đi học chứ không phải so ai đẹp hơn.
Trần Cảnh: “Đổi bộ khác.”
“Không.” Cô lắc đầu, “Em muốn mặc bộ này, còn không khỏi đến trường.”
Trần Cảnh cũng không có thói quen vì vấn đề quần áo mà đi tranh chấp với một cô gái, đành bảo cô sau này có đồng phục thì phải đổi. Đại Ninh gật gật đầu: “Được ạ.”
Cô cầm sữa bò uống, Trần Cảnh thức dậy từ sớm nhưng vì Đại Ninh lề mà lề mề hồi lâu, bây giờ đã 7 giờ rưỡi.
Trần Cảnh bỏ bánh vào trong cặp cô: “Đến trường trước đi.”
Ngày đầu tiên đã đến trễ cũng không hay.
Đại Ninh đi theo anh xuống lầu, phát hiện Lý Minh đã chờ sẵn, gã cười nói: “Đại Đại, hôm nay anh Lý Minh đưa em đến trường báo danh nhé?”
Đại Ninh nhịn không được nhìn về phía Trần Cảnh: “Còn anh trai? Tại sao anh không đưa em đi?”
Câu hỏi này của cô khiến Lý Minh sửng sốt.
Gã còn nhớ rõ chuyện ba năm trước, khi Trần Cảnh muốn đưa Trần Liên Tinh đến trường đại học, kết quả bị cô từ chối. Trần Liên Tinh suy nghĩ thế nào, mọi người hiểu hết. Cô ta sợ một khi Trần Cảnh mở miệng nói thì toàn trường ai cũng biết cô ta có một người anh trai nói lắp.
Trần Cảnh trầm mặc không nói, Lý Minh vội đáp ngay: “Anh đưa em đi như nhau cả mà, anh Cảnh khá bận.”
Đại Ninh lắc đầu: “Em muốn anh ấy đưa em đi.”
Cô đã tùy hứng lên rồi thì ít ai cản được, đội mũ bảo hiểm cho mình trước rồi lại nhón chân đội cho anh, kéo tay áo anh đi về phía cạnh xe: “Em sắp trễ rồi anh à.”
Đôi mắt nâu xám của chàng trai sau mũ nhìn cô, mãi lúc sau, anh mới sải chân ngồi lên xe.
Sắc mặc Lý Minh phức tạp nhìn bọn họ dần đi xa, trong lòng có vài phần vui mừng. Đã nhiều năm như vậy, Trần Cảnh không có lấy một người nhà, anh quý trọng Trần Liên Tinh, Trần Liên Tinh lại mắt cao hơn đỉnh ghét bỏ anh.
Đại Ninh như thế lại hay, số mệnh anh Cảnh vẫn luôn xấu, cô không chê anh, cuối cùng sẽ có ngày trong lòng anh Cảnh lại trở nên ấm áp.
Gió buổi sáng lạnh buốt, rất nhanh là đến tháng sáu, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống.
Hiếm khi Đại Ninh ngồi xe mô tô, cô thích những thứ rất đơn giản, toàn là thứ mà tất cả cô gái bình thường hay thích thú như đồ trang điểm, váy, đọc truyện, xem phim truyền hình.
Ngược lại em trai Kỷ Mặc Giác của cô thì thích xe mô tô địa hình và đua xe.
Làn gió từ cánh tay khẽ lướt, cơn đau âm ỉ trong lòng dần biến mất, thoải mái không ít, giọng cô trong trẻo thúc giục: “Nhanh chút nữa đi anh.”
Trần Cảnh không để ý cô, nếu chỉ một mình anh thì quan tâm tốc độ làm gì nhưng trên xe có cô, an toàn càng quan trọng hơn.
Đại Ninh hơi tức giận, cô nhéo eo anh một cái, nóng nảy bảo: “Trần Cảnh!”
Trần Cảnh suýt nữa té xe chung với cô, anh đen mặt: “Đừng có quậy!”
Nếu anh không phải kẻ nói lắp đã răn dạy cô một tràng rồi.
Đại Ninh từ phía sau ôm lấy cổ anh: “Nếu anh không tăng tốc thì em không buông tay đâu!”
Trần Cảnh cắn răng, đành phải tăng tốc theo. Anh tức giận đến mơ hồ, đời này bắt đầu từ năm mười mấy tuổi có rất ít kẻ dám trêu trọc anh, hiện tại tới một cô nhóc õng ẹo thì lại không có biện pháp.
Đại Ninh buông anh ra, cảm nhận được làn gió, tò mò nhìn ngón tay tinh tế, hết sức tái nhợt của mình.
Thanh Đoàn thở dài, Đại Ninh gần đây càng ngày càng lười, thỉnh thoảng còn hay không có tinh thần, linh hồn khiếm khuyết ảnh hưởng cô. Gió mạnh hoặc nước lạnh đều giúp cơ thể cô thoải mái rất nhiều.
Cứ như vậy Trần Cảnh bị cô ép phải đua xe tới trường học.
Sắc mặt anh rất khó coi, bởi vì đột nhiên nhận ra Đại Ninh vô cùng khó nuôi, lúc làm nũng thì gọi anh ơi, giận dỗi lại gọi Trần Cảnh, còn thêm thủ đoạn ghìm chặt cổ anh nữa, là chuyện do cô nhóc ngoan ngoãn thật sự làm ư?
Khuôn mặt Trần Cảnh vốn lạnh lùng, lại thêm không thích nói chuyện, lúc anh tức giận hay bình thường đều cùng một khuôn khiến người khác khó bề phân biệt.
Đại Ninh chạy vài bước, nhớ tới cái gì lại nhảy nhót chạy về cạnh anh và hỏi: “Lớp em ở đâu?”
Trần Cảnh: “……” Hóa ra hôm qua anh viết nhiều thế đều vô ích.
Anh nghẹn một bụng lửa, lo cô đến trễ: “Khối 11, lớp 8.”
“Lớp 8 ở đâu?”
Trần Cảnh xách cổ áo sau gáy cô lên, mang theo cô nhóc vô lại, không đáng tin tìm phòng học. Bây giờ là học kỳ cuối cùng của khối 11, sắp nghỉ hè, học kỳ sau là lên 12.
Hai người cùng nhau tìm được văn phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp của Đại Ninh họ Mao, cô Mao biết hôm nay lớp sẽ có một bạn học sinh mới đến, cô là một giáo viên khá tốt, đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu hiền hòa nói chuyện với “phụ huynh” Trần Cảnh.
“Cậu yên tâm, bầu không khí học tập của lớp chúng tôi rất tốt, bạn học Trần Đại Đại đã chuyển tới lớp chúng tôi, mọi người sẽ giúp em ấy hòa nhập vào tập thể. Không biết trước kia thành tích trong trường của bạn học Trần Đại Đại thế nào?”
Hai người nhìn về phía Đại Ninh.
Đại Ninh vô tội trả lời: “Cô hỏi anh em ấy, anh ấy biết rõ chuyện của em nhất.”
Cô cố ý chơi xấu, biết Trần Cảnh không mở miệng nói chuyện trước mặt người lạ, nhưng cô cứ muốn nghe anh nói chuyện với giáo viên.
Trần Cảnh đoán được tâm tư cô, hết lần đến lần khác đều không thể nổi giận.
Vốn Đại Ninh là người có liên quan, sợ giáo viên có ấn tượng không hay với cô, anh nắm chặt tay, nói lắp bắp: “Trước kia em ấy, ở, ở lớp, rất nghe lời. Thành tích, cũng, cũng tạm được.”
Đại Ninh đứng một bên, hứng thú nhìn anh.
Môi Trần Cảnh mím chặt.
Giáo viên cảm thấy cách anh nói chuyện hơi lạ, khéo hiểu lòng người nên không hỏi lại. Đại Ninh nhìn ra được tố chất của cô ấy rất tốt, Trần Cảnh tốn không ít công sức mới tìm ra lớp học.
“Cậu về đi, em ấy ở lại là được.”
Trần Cảnh đi xa dần, trên lầu truyền đến âm thanh va chạm, Trần Cảnh quay đầu lại, thiếu nữ ghé vào hành lang bên cửa sổ nhìn ra, hướng anh vẫy vẫy tay, cười cực kỳ ngọt ngào.
“Cảm ơn anh, anh là tốt nhất! Anh là niềm kiêu ngạo của em! Muốn cho cả thế giới đều biết anh!”
Bàn tay cô chụm lại vào nhau, cho anh một trái tim đáng yêu không gì sánh bằng.
Chim én bay qua sân trường, tiếng chuông vang lên, đầu mùa hè các cây cao to thuần một màu xanh lá. Bên người tiếng cười nói rộn ràng hòa vào gương mặt tươi cười kia, khoảnh khắc ấy sinh mệnh của anh dường như từ từ bị tô màu.
Cô nói, anh trai, anh là niềm kiêu ngạo của em.
Trần Cảnh rũ đôi mắt xuống, tay cắm túi, bước chân nhanh chóng rời khỏi sân trường.
Làm gì vậy cơ chứ, gọi to tiếng như thế.
Nhóc vô lại, nghĩ rằng cứ thế sẽ bỏ qua cho em sao? Tối về lại xử em sau.
*
Đại Ninh không ngờ cô vẫn tránh không khỏi việc đọc sách.
“Haizz.”
Để cô nói thì mấy tên nhân vật chính này đúng là có bệnh mà, họ thích đọc sách sao không tự mình đọc, một hai lại đặt hy vọng trên người cô?
Cô vốn không phải người có thiên phú học tập, sau khi thiếu hụt linh hồn, Đại Ninh từ trong xương cốt càng không muốn động. Chỉ cần cho cô một cơ hội, cô liền lười biếng nằm đến đất trời u ám.
Tự giới thiệu bản thân cho các bạn xong, Đại Ninh cũng không thèm quan tâm họ có phản ứng gì, chọn một bàn học cuối ngồi vào.
Cô lấy giấy bút và băng dán ra, xoẹt xoẹt viết một hàng chữ rồi dán lên trán mình.
Đại Ninh: “Đoàn hư, tan học nhớ gọi ta.”
Cuối cùng nó cũng có chỗ dùng, vội vã gật đầu.
Đại Ninh yên tâm nằm bò ngủ.
Tiết này là môn lịch sử, giáo viên không nghĩ tới sắp lên 12 rồi, ấy vậy mà còn có học sinh dám ngủ trong lớp, ông tức giận đi đến trước mặt cô, đang muốn răn dạy một trận, kết quả liếc mắt thấy tờ giấy dán trên trán Đại Ninh.
“Em mắc hội chứng ngủ nhiều nghiêm trọng, luôn không khống chế được bản thân, nếu thầy/cô hoài nghi cứ gọi người lớn trong nhà em.”
Một học sinh lạ chuyển trường, không nghĩ lại là cô gái mắc bệnh trong người, ông thở dài, đứa trẻ này cũng tội quá. Ông quay đầu đi để cho các học sinh khác học bài.
1
Các bạn học tò mò nhìn qua, giá trị nhan sắc của bạn học mới rất cao, cứ thế ngủ một giấc, kiêu ngạo cỡ này, vậy mà thầy vẫn tha thứ cho cô, cuối cùng cô làm cách nào hay vậy!
Tờ giấy che hơn phân nửa khuôn mặt cô gái, bọn họ vẫn không thể quên khi cô bước vào lớp đã khiến họ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô dường nào.
Có người thấy rõ chữ trên tờ giấy, nhỏ giọng thảo luận.
“Bạn ấy mắc chứng ngủ nhiều là thật hay xạo nhỉ?”
“Chắc là thật, chứ không lẽ có người dám gan lớn tới vậy không sợ bị lộ? Hơn nữa sắp lên 12 rồi, không ai muốn lãng phí thời gian đâu, nếu bạn ấy không bị bệnh đã không thế rồi.”
“Bạn mới đáng thương ghê.”
……
Thanh Đoàn nghe thấy tiếng chuông gọi cô: “Đại Ninh, tan học kìa.”
Đầu ngón tay Đại Ninh giật giật, mí mắt cũng chưa nâng đã gỡ tờ giấy trên trán xuống.
Các bạn học rất tò mò về cô, sôi nổi mượn danh nghĩa đi WC từ cửa sau đi ngang qua nhìn cô một cái.
Kết quả nhìn thấy trên trán cô đã thay đổi thông tin--
Họ tên: Trần Đại Đại.
Sở thích: Ngủ, đồ ăn ngon, được khen.
1
Sở trường: Chửi lộn.
1
Không thích: Ai ghét tôi, tôi sẽ ghét người đó.
1
Ghi chú: Tôi có một người anh siêu cấp lợi hại, một cú đấm có thể làm ngã cả đám người! Siêu dữ!
Ai nấy che miệng nghẹn cười.
“Bạn ấy thú vị thật...”
“Các cậu đoán đợi lát nữa vào học, Trần Đại Đại có thể lật tờ giấy qua nữa không?”
Trần Cảnh tìm trường này, môi trường học tập khá tốt, bọn học sinh một lòng chuẩn bị kỳ thi đại học, chỗ nào gặp qua người thú vị như thế? Bạn mới như một con lười, trừ lúc tự giới thiệu, cả ngày chưa mở mắt lần nào.
Đương nhiên cũng có số ít bạn học bất mãn, cảm thấy Đại Ninh lây nhiễm xấu bầu không khí trong lớp. Đến trường là vì học tập, cô thế này có ý gì?
Mọi người đều sợ cô ngủ đến trời tối, ai ngờ buổi trưa tan học, Đại Ninh đúng giờ mở mắt ra, đẩy cửa sau đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát, không thèm quay đầu lại nhìn.
Học sinh lớp 8: “....!”
Thì ra hội chứng ngủ nhiều còn có tính chọn lọc? Chừng nào vào học mới lên cơn!
Trần Cảnh phải làm việc, trưa không rảnh đón Đại Ninh, cho cô tiền để có gì ra ngoài ăn. Đại Ninh đương nhiên sẽ không đến quán ăn nhỏ, cô ra khỏi trường, Khâu Cốc Nam lập tức tiếp tục chăm sóc cô.
Biết đại tiểu thư ngủ trong lớp đau cổ, cánh tay tê rần, cô nàng đã tri kỷ chuẩn bị sẵn một cái gối. Gối mềm có hình con kỳ lân hồng nhạt, ấn xuống chỉ thấy sự mềm mại.
Khâu Cốc Nam tựa như một vị phụ huynh “cưng chiều” con cái không có nguyên tắc, sợ đại tiểu thư tỉnh dậy khát nước nên làm cho cô ly nước chanh đựng trong bình giữ nhiệt, thêm nhiều đường.
2 giờ chiều, đại tiểu thư ôm gối kỳ lân đến trường.
Hàng chục cặp mắt lớp 8 khiếp sợ nhìn Đại Ninh, cô đặt gối ôm mềm mại trên bàn rồi nằm xuống, dán tờ giấy xong, lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.
+
Được lắm, rất tốt rất mạnh mẽ.
Cô về nhà không sợ bị đánh đòn sao?!
Thanh Đoàn suy đoán: “Trần Cảnh chuyển nhà, tìm trường cho cô đều vô cùng thuận lợi, ta chắc chắn anh ta quen biết một người nào đó rất lợi hại.”
Đại Ninh không quan tâm nhiều, nhân vật chính muốn phát triển không phải chuyện cô có thể cản.
Cô sầu đời chỉ có một việc, ngày mai phải đi học.
Quả nhiên mới sáng sớm hôm sau, Trần Cảnh đã đến đây gõ cửa. Đại Ninh kéo chăn, không muốn di chuyển chút nào. Trần Cảnh gõ hồi lâu, thanh âm dần nghiêm túc: “Dậy nào.”
Cô không còn cách đành phải chậm rì rì thay quần áo.
Đại Ninh chưa nhận được đồng phục nhưng hai ngày trước cô đã mua sẵn cho mình bộ đồng phục nữ sinh phong cách thủy thủ.
Cô còn ngái ngủ bước ra, Trần Cảnh vừa nhìn liền cảm thấy không ổn. Mặc dù anh nhường cơ hội đến trường cho Trần Liên Tinh nhưng lúc anh còn đi học, không có bạn nữ nào lại mặc loại đồng phục này trong lớp.
Đẹp thì đẹp, cũng vì quá đẹp mới không ổn, cô đi học chứ không phải so ai đẹp hơn.
Trần Cảnh: “Đổi bộ khác.”
“Không.” Cô lắc đầu, “Em muốn mặc bộ này, còn không khỏi đến trường.”
Trần Cảnh cũng không có thói quen vì vấn đề quần áo mà đi tranh chấp với một cô gái, đành bảo cô sau này có đồng phục thì phải đổi. Đại Ninh gật gật đầu: “Được ạ.”
Cô cầm sữa bò uống, Trần Cảnh thức dậy từ sớm nhưng vì Đại Ninh lề mà lề mề hồi lâu, bây giờ đã 7 giờ rưỡi.
Trần Cảnh bỏ bánh vào trong cặp cô: “Đến trường trước đi.”
Ngày đầu tiên đã đến trễ cũng không hay.
Đại Ninh đi theo anh xuống lầu, phát hiện Lý Minh đã chờ sẵn, gã cười nói: “Đại Đại, hôm nay anh Lý Minh đưa em đến trường báo danh nhé?”
Đại Ninh nhịn không được nhìn về phía Trần Cảnh: “Còn anh trai? Tại sao anh không đưa em đi?”
Câu hỏi này của cô khiến Lý Minh sửng sốt.
Gã còn nhớ rõ chuyện ba năm trước, khi Trần Cảnh muốn đưa Trần Liên Tinh đến trường đại học, kết quả bị cô từ chối. Trần Liên Tinh suy nghĩ thế nào, mọi người hiểu hết. Cô ta sợ một khi Trần Cảnh mở miệng nói thì toàn trường ai cũng biết cô ta có một người anh trai nói lắp.
Trần Cảnh trầm mặc không nói, Lý Minh vội đáp ngay: “Anh đưa em đi như nhau cả mà, anh Cảnh khá bận.”
Đại Ninh lắc đầu: “Em muốn anh ấy đưa em đi.”
Cô đã tùy hứng lên rồi thì ít ai cản được, đội mũ bảo hiểm cho mình trước rồi lại nhón chân đội cho anh, kéo tay áo anh đi về phía cạnh xe: “Em sắp trễ rồi anh à.”
Đôi mắt nâu xám của chàng trai sau mũ nhìn cô, mãi lúc sau, anh mới sải chân ngồi lên xe.
Sắc mặc Lý Minh phức tạp nhìn bọn họ dần đi xa, trong lòng có vài phần vui mừng. Đã nhiều năm như vậy, Trần Cảnh không có lấy một người nhà, anh quý trọng Trần Liên Tinh, Trần Liên Tinh lại mắt cao hơn đỉnh ghét bỏ anh.
Đại Ninh như thế lại hay, số mệnh anh Cảnh vẫn luôn xấu, cô không chê anh, cuối cùng sẽ có ngày trong lòng anh Cảnh lại trở nên ấm áp.
Gió buổi sáng lạnh buốt, rất nhanh là đến tháng sáu, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống.
Hiếm khi Đại Ninh ngồi xe mô tô, cô thích những thứ rất đơn giản, toàn là thứ mà tất cả cô gái bình thường hay thích thú như đồ trang điểm, váy, đọc truyện, xem phim truyền hình.
Ngược lại em trai Kỷ Mặc Giác của cô thì thích xe mô tô địa hình và đua xe.
Làn gió từ cánh tay khẽ lướt, cơn đau âm ỉ trong lòng dần biến mất, thoải mái không ít, giọng cô trong trẻo thúc giục: “Nhanh chút nữa đi anh.”
Trần Cảnh không để ý cô, nếu chỉ một mình anh thì quan tâm tốc độ làm gì nhưng trên xe có cô, an toàn càng quan trọng hơn.
Đại Ninh hơi tức giận, cô nhéo eo anh một cái, nóng nảy bảo: “Trần Cảnh!”
Trần Cảnh suýt nữa té xe chung với cô, anh đen mặt: “Đừng có quậy!”
Nếu anh không phải kẻ nói lắp đã răn dạy cô một tràng rồi.
Đại Ninh từ phía sau ôm lấy cổ anh: “Nếu anh không tăng tốc thì em không buông tay đâu!”
Trần Cảnh cắn răng, đành phải tăng tốc theo. Anh tức giận đến mơ hồ, đời này bắt đầu từ năm mười mấy tuổi có rất ít kẻ dám trêu trọc anh, hiện tại tới một cô nhóc õng ẹo thì lại không có biện pháp.
Đại Ninh buông anh ra, cảm nhận được làn gió, tò mò nhìn ngón tay tinh tế, hết sức tái nhợt của mình.
Thanh Đoàn thở dài, Đại Ninh gần đây càng ngày càng lười, thỉnh thoảng còn hay không có tinh thần, linh hồn khiếm khuyết ảnh hưởng cô. Gió mạnh hoặc nước lạnh đều giúp cơ thể cô thoải mái rất nhiều.
Cứ như vậy Trần Cảnh bị cô ép phải đua xe tới trường học.
Sắc mặt anh rất khó coi, bởi vì đột nhiên nhận ra Đại Ninh vô cùng khó nuôi, lúc làm nũng thì gọi anh ơi, giận dỗi lại gọi Trần Cảnh, còn thêm thủ đoạn ghìm chặt cổ anh nữa, là chuyện do cô nhóc ngoan ngoãn thật sự làm ư?
Khuôn mặt Trần Cảnh vốn lạnh lùng, lại thêm không thích nói chuyện, lúc anh tức giận hay bình thường đều cùng một khuôn khiến người khác khó bề phân biệt.
Đại Ninh chạy vài bước, nhớ tới cái gì lại nhảy nhót chạy về cạnh anh và hỏi: “Lớp em ở đâu?”
Trần Cảnh: “……” Hóa ra hôm qua anh viết nhiều thế đều vô ích.
Anh nghẹn một bụng lửa, lo cô đến trễ: “Khối 11, lớp 8.”
“Lớp 8 ở đâu?”
Trần Cảnh xách cổ áo sau gáy cô lên, mang theo cô nhóc vô lại, không đáng tin tìm phòng học. Bây giờ là học kỳ cuối cùng của khối 11, sắp nghỉ hè, học kỳ sau là lên 12.
Hai người cùng nhau tìm được văn phòng giáo viên, chủ nhiệm lớp của Đại Ninh họ Mao, cô Mao biết hôm nay lớp sẽ có một bạn học sinh mới đến, cô là một giáo viên khá tốt, đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu hiền hòa nói chuyện với “phụ huynh” Trần Cảnh.
“Cậu yên tâm, bầu không khí học tập của lớp chúng tôi rất tốt, bạn học Trần Đại Đại đã chuyển tới lớp chúng tôi, mọi người sẽ giúp em ấy hòa nhập vào tập thể. Không biết trước kia thành tích trong trường của bạn học Trần Đại Đại thế nào?”
Hai người nhìn về phía Đại Ninh.
Đại Ninh vô tội trả lời: “Cô hỏi anh em ấy, anh ấy biết rõ chuyện của em nhất.”
Cô cố ý chơi xấu, biết Trần Cảnh không mở miệng nói chuyện trước mặt người lạ, nhưng cô cứ muốn nghe anh nói chuyện với giáo viên.
Trần Cảnh đoán được tâm tư cô, hết lần đến lần khác đều không thể nổi giận.
Vốn Đại Ninh là người có liên quan, sợ giáo viên có ấn tượng không hay với cô, anh nắm chặt tay, nói lắp bắp: “Trước kia em ấy, ở, ở lớp, rất nghe lời. Thành tích, cũng, cũng tạm được.”
Đại Ninh đứng một bên, hứng thú nhìn anh.
Môi Trần Cảnh mím chặt.
Giáo viên cảm thấy cách anh nói chuyện hơi lạ, khéo hiểu lòng người nên không hỏi lại. Đại Ninh nhìn ra được tố chất của cô ấy rất tốt, Trần Cảnh tốn không ít công sức mới tìm ra lớp học.
“Cậu về đi, em ấy ở lại là được.”
Trần Cảnh đi xa dần, trên lầu truyền đến âm thanh va chạm, Trần Cảnh quay đầu lại, thiếu nữ ghé vào hành lang bên cửa sổ nhìn ra, hướng anh vẫy vẫy tay, cười cực kỳ ngọt ngào.
“Cảm ơn anh, anh là tốt nhất! Anh là niềm kiêu ngạo của em! Muốn cho cả thế giới đều biết anh!”
Bàn tay cô chụm lại vào nhau, cho anh một trái tim đáng yêu không gì sánh bằng.
Chim én bay qua sân trường, tiếng chuông vang lên, đầu mùa hè các cây cao to thuần một màu xanh lá. Bên người tiếng cười nói rộn ràng hòa vào gương mặt tươi cười kia, khoảnh khắc ấy sinh mệnh của anh dường như từ từ bị tô màu.
Cô nói, anh trai, anh là niềm kiêu ngạo của em.
Trần Cảnh rũ đôi mắt xuống, tay cắm túi, bước chân nhanh chóng rời khỏi sân trường.
Làm gì vậy cơ chứ, gọi to tiếng như thế.
Nhóc vô lại, nghĩ rằng cứ thế sẽ bỏ qua cho em sao? Tối về lại xử em sau.
*
Đại Ninh không ngờ cô vẫn tránh không khỏi việc đọc sách.
“Haizz.”
Để cô nói thì mấy tên nhân vật chính này đúng là có bệnh mà, họ thích đọc sách sao không tự mình đọc, một hai lại đặt hy vọng trên người cô?
Cô vốn không phải người có thiên phú học tập, sau khi thiếu hụt linh hồn, Đại Ninh từ trong xương cốt càng không muốn động. Chỉ cần cho cô một cơ hội, cô liền lười biếng nằm đến đất trời u ám.
Tự giới thiệu bản thân cho các bạn xong, Đại Ninh cũng không thèm quan tâm họ có phản ứng gì, chọn một bàn học cuối ngồi vào.
Cô lấy giấy bút và băng dán ra, xoẹt xoẹt viết một hàng chữ rồi dán lên trán mình.
Đại Ninh: “Đoàn hư, tan học nhớ gọi ta.”
Cuối cùng nó cũng có chỗ dùng, vội vã gật đầu.
Đại Ninh yên tâm nằm bò ngủ.
Tiết này là môn lịch sử, giáo viên không nghĩ tới sắp lên 12 rồi, ấy vậy mà còn có học sinh dám ngủ trong lớp, ông tức giận đi đến trước mặt cô, đang muốn răn dạy một trận, kết quả liếc mắt thấy tờ giấy dán trên trán Đại Ninh.
“Em mắc hội chứng ngủ nhiều nghiêm trọng, luôn không khống chế được bản thân, nếu thầy/cô hoài nghi cứ gọi người lớn trong nhà em.”
Một học sinh lạ chuyển trường, không nghĩ lại là cô gái mắc bệnh trong người, ông thở dài, đứa trẻ này cũng tội quá. Ông quay đầu đi để cho các học sinh khác học bài.
1
Các bạn học tò mò nhìn qua, giá trị nhan sắc của bạn học mới rất cao, cứ thế ngủ một giấc, kiêu ngạo cỡ này, vậy mà thầy vẫn tha thứ cho cô, cuối cùng cô làm cách nào hay vậy!
Tờ giấy che hơn phân nửa khuôn mặt cô gái, bọn họ vẫn không thể quên khi cô bước vào lớp đã khiến họ kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô dường nào.
Có người thấy rõ chữ trên tờ giấy, nhỏ giọng thảo luận.
“Bạn ấy mắc chứng ngủ nhiều là thật hay xạo nhỉ?”
“Chắc là thật, chứ không lẽ có người dám gan lớn tới vậy không sợ bị lộ? Hơn nữa sắp lên 12 rồi, không ai muốn lãng phí thời gian đâu, nếu bạn ấy không bị bệnh đã không thế rồi.”
“Bạn mới đáng thương ghê.”
……
Thanh Đoàn nghe thấy tiếng chuông gọi cô: “Đại Ninh, tan học kìa.”
Đầu ngón tay Đại Ninh giật giật, mí mắt cũng chưa nâng đã gỡ tờ giấy trên trán xuống.
Các bạn học rất tò mò về cô, sôi nổi mượn danh nghĩa đi WC từ cửa sau đi ngang qua nhìn cô một cái.
Kết quả nhìn thấy trên trán cô đã thay đổi thông tin--
Họ tên: Trần Đại Đại.
Sở thích: Ngủ, đồ ăn ngon, được khen.
1
Sở trường: Chửi lộn.
1
Không thích: Ai ghét tôi, tôi sẽ ghét người đó.
1
Ghi chú: Tôi có một người anh siêu cấp lợi hại, một cú đấm có thể làm ngã cả đám người! Siêu dữ!
Ai nấy che miệng nghẹn cười.
“Bạn ấy thú vị thật...”
“Các cậu đoán đợi lát nữa vào học, Trần Đại Đại có thể lật tờ giấy qua nữa không?”
Trần Cảnh tìm trường này, môi trường học tập khá tốt, bọn học sinh một lòng chuẩn bị kỳ thi đại học, chỗ nào gặp qua người thú vị như thế? Bạn mới như một con lười, trừ lúc tự giới thiệu, cả ngày chưa mở mắt lần nào.
Đương nhiên cũng có số ít bạn học bất mãn, cảm thấy Đại Ninh lây nhiễm xấu bầu không khí trong lớp. Đến trường là vì học tập, cô thế này có ý gì?
Mọi người đều sợ cô ngủ đến trời tối, ai ngờ buổi trưa tan học, Đại Ninh đúng giờ mở mắt ra, đẩy cửa sau đi ra ngoài, động tác liền mạch lưu loát, không thèm quay đầu lại nhìn.
Học sinh lớp 8: “....!”
Thì ra hội chứng ngủ nhiều còn có tính chọn lọc? Chừng nào vào học mới lên cơn!
Trần Cảnh phải làm việc, trưa không rảnh đón Đại Ninh, cho cô tiền để có gì ra ngoài ăn. Đại Ninh đương nhiên sẽ không đến quán ăn nhỏ, cô ra khỏi trường, Khâu Cốc Nam lập tức tiếp tục chăm sóc cô.
Biết đại tiểu thư ngủ trong lớp đau cổ, cánh tay tê rần, cô nàng đã tri kỷ chuẩn bị sẵn một cái gối. Gối mềm có hình con kỳ lân hồng nhạt, ấn xuống chỉ thấy sự mềm mại.
Khâu Cốc Nam tựa như một vị phụ huynh “cưng chiều” con cái không có nguyên tắc, sợ đại tiểu thư tỉnh dậy khát nước nên làm cho cô ly nước chanh đựng trong bình giữ nhiệt, thêm nhiều đường.
2 giờ chiều, đại tiểu thư ôm gối kỳ lân đến trường.
Hàng chục cặp mắt lớp 8 khiếp sợ nhìn Đại Ninh, cô đặt gối ôm mềm mại trên bàn rồi nằm xuống, dán tờ giấy xong, lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.
+
Được lắm, rất tốt rất mạnh mẽ.
Cô về nhà không sợ bị đánh đòn sao?!
/122
|